Gần như chỉ trong một đêm tin đồn lan truyền khắp trong thành Thượng Dung.
Bọn Lưu Bang, Trương Lương, Trần Bình, Bạch Mặc vừa mời tỉnh giấc thì phát hiện tin đồn đã lan truyền khắp nơi trong thành, nói Chu Bột sau khi tự lập cầm giữ trọng binh chuẩn bị cướp lấy Lương Quốc sau đó tự xưng làm Lương Vương, Quận Thủ Tam Xuyên Lã Trạch xưng Vương ở Lạc Dương.Chuyện này cũng chưa tính đến, còn nhấn mạnh hơn, nói họ Lã đã cướp lấy Hàm Dương ủng hộ Thái Tử Lưu Doanh lên làm Hán Vương.
Lúc đầu, bọn Lưu Bang, Trương Lương không có để ý tới, nhưng vài ngày sau tin đồn trong thành vẫn không lắng lại, hơn nữa phát sinh thêm nhiều tin đồn nguy hiểm. Tại Hàm Dương, Lạc Dương, Uyển Thành và một số nơi khác cũng đều ồn ào lan truyền nhưng tin giật gân, trong lãnh thổ Hán Quốc không ngờ thoáng cái đã phát sinh ra năm Vương, tất thảy đều do Hạng Trang phong.
Lưu Bang mới nhận thấy đại sự không ổn, vội vàng triệu tập Tiêu Hà, Trương Lương, Trần Bình cùng Bạch Mặc nghị sự.
Lúc này, Lưu Bang đang ở hành dinh đại sảnh vô cùng giận dữ:
- Vô sỉ, quả thực là vô sỉ, tên tiểu tử Hạng Trang quá vô sỉ, hắn như thế nào mà có thể làm như vậy? Hắn có tư cách gì mà sắc phong thần tử của quả nhân?!
Lưu Bang cũng đã quên, trước đây chính hắn sắc phong Cao Sơ, chuyện này là do Lưu Bang hắn làm trước.
Trần Bình vẻ mặt ngượng gạo, chuyện này thật đúng là dùng đá tự đập vào chân mình.
Tiêu Hà vuốt râu nói:
- Đại Vương, tin đồn chung quy lại cũng chỉ là lời đồn, cũng không cần để ý tới.
- Không để ý tới, liệu có thể được không?
Lưu Bang chau mày, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Trương Lương, Bạch Mặc.
- E là không được.
Bạch Mặc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nếu chỉ có Sở Quốc dùng gian tế truyền tin đồn, nếu chỉ có Hạng Trang châm ngòi ly gián, Đại Vương quả thực không cần để ý tới, nhưng hiện tại cục diện không đơn giản như vậy, có thể có một số người tham gia vào trong đó trợ giúp.
Lưu Bang trên mặt toát lên đầy vẻ lo lắng.
Tuy Lưu Bang đã ở độ tuổi thập cổ lai hy nhưng đầu óc cũng chưa đến mức hồ đồ, hắn đương nhiên nghe được Bạch Mặc trong miệng nói ra " có một số người " đó là ai? Một số người như lời Bạch Mặc nói, kỳ thực chính là Vương Hậu Lã Trĩ, mấy năm gần đây, Lưu Bang cùng Lã Trĩ càng lúc mâu thuẫn càng sâu, thậm xảy ra vài lần cãi vã.
Quan trọng hơn, luận về công lao Lã Trạch đích xác có thể được phong vương.
Tiêu Hà, Trương Lương, Trần Bình trong ánh mắt có chút xót xa, lời này Bạch Mặc cũng dám nói.
Trong ba người, rõ ràng Tiêu Hà, Trần Bình cùng họ Lã có muôn vàn liên hệ, tuy rằng bọn họ đối với Lưu Bang luôn trung thành, tận tâm tận lực nhưng cũng không có gì ác cảm đối với họ Lã. Về phần Trương Lương tuổi tác đã cao, dần dần phai nhạt tranh tâm, ngoại trừ quốc sự thỉnh thoảng phát biểu trước Lưu Bang, còn lại sự tình khác cũng không hề đưa ra ý kiến.
Bạch Mặc không chỉ trẻ trung khỏe mạnh, mà năng lực xuất chúng hơn người, ở Kiếm Các phục kích Hạng Trang một trận khiến thanh danh của hắn lan truyền khắp nơi. Hơn nữa lại được Lưu Bang tận lực ủng hộ, quả nhiên Bạch Mặc điều gì cũng dám nói, sự việc gì cũng dám làm, nhất là đối với gia tộc họ Lã, có phần đối chọi gay gắt.
- Thôi, trước mắt không nhắc tới chuyện này.
Lưu Bang cảm thấy sự tình liên quan tới họ Lã cực kỳ khó giải quyết, theo bản năng tìm cách trốn tránh, liền nói sang chuyện khác, nói:
- Trước tiên về chuyện phạt Lương, tên tiểu tử Hạng Trang sắc phong Chu Bột làm Lương Vương, tâm ý vô cùng âm độc hiểm ác, ngay cả Chu Bột không có dị tâm gì, nhưng còn bộ khúc của hắn? Cần phải đề phòng.
Bạch Mặc nói:
- Nếu không triệu hồi Thượng Tướng Quân, vậy cần phải phái đại tướng khác tới không?
Trương Lương nói:
- Cũng không cần, thần hiểu rất rõ Thượng Tướng Quân, e là Thượng Tướng Quân đã tự bỏ binh quyền, tự mình dẫn sứ giả nước Sở tới gặp Đại Vương giải thích.
- Tự bỏ binh quyền?
Bạch Mặc nói:
- Vậy chuyện tranh đoạt đất Lương...
Trương Lương lắc đầu, thở dài nói:
- E là đất Lương đã thuộc về Tề Quốc.
- Ủa, có chuyện này sao?!
Lưu Bang trong lòng thấp thỏm không yên, rất muốn biết tình hình như thế nào, không đánh được Kinh Tương, không đạt được đất Lương, lần này xuất trinh triệu tập hai trăm nghìn đại quân, hao phí vô số lương thảo, há chẳng phải là dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng hay sao? Điều này sao thành công?!
Lúc này Lưu Bang trong lòng kinh nghi bất định, bỗng nhiên Lưu Tị vội vàng đi vào, ngang nhiên nói:
- Đại Vương, Thượng Tướng Quân có tin cấp báo!
- Mau trình lên đây!
Lưu Bang trong lòng nhảy dựng lên, đưa tay nhận thư cấp báo của Chu Bột trong tay Lưu Tị, vội vàng xem lập tức suy sụp hoàn toàn ngồi bất động ở trên ghế, một lúc sau mới thở dài nói:
- Xong rồi, toàn bộ xong rồi, Chu Bột tự bỏ binh quyền, đất Lương khẳng định về tay Hàn Tín, uổng phí rồi, tên Hàn Tín lòng lang dạ sói nhìn người bằng nửa con mắt kia được lợi, ôi...
Trong lúc này, tại thượng thư phòng Tỷ Lăng Sở Vương cung tiếng cười hả hê vang lên.
- Ha ha ha.
Hạng Trang ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, đắc ý nói:
- Lão già Lưu Bang e là đã bị chọc tức?
- Nói thế nào đây? Cho dù không uất ức mà chết, ít nhất cũng phải năm trên giường ba ngày!
Vũ Thiệp khẽ mỉm cười, lại nói tiếp:
- Nghe nói lão già Lưu Bang đã tuyên bố từ lâu là sẽ đoạt được năm quận của đất Lương. Nhưng giờ thì hay rồi, chỉ một chiếu lệnh Phong Vương của Đại Vương đã trực tiếp khiến đại quân của Chu Bột trở về huyện Uyển, Lưu Bang đã mất mọi thứ tại đất Lương.
Hạng Tha lắc đầu nói:
- Không chiếm được đất Lương, tuy rằng Lưu Bang tức giận nhưng căn bản Hán Quốc không có tổn thất gì, tuy nhiên, Đại Vương sắc phong Lã Trạch làm Tam Xuyên Vương thật đúng là muốn lấy mạng già Lưu Bang.
Bách Lý Hiền cũng nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Đúng vậy, trận đọ sức giữa họ Lưu cùng họ Lã e là không tránh được.
Tất Thư gật đầu cũng nói:
- Họ Lưu cùng họ Lã tranh đấu, cũng là tai họa lớn nhất của Hán Quốc, chỉ có điều trước kia địa vị của Thái Tử Lưu Doanh vững như bàn thạch hai nhà mới bình an vô sự. Nhưng hiện tại thân thể Lưu Doanh càng ngày càng sa sút, theo tin tình báo từ ô Mộc Nhai e là không chống đỡ hết năm nay, trước tình hình này hai nhà tranh chấp không thể tránh khỏi.
Hạng Trang thầm chấp nhận, trên thực tế trong lịch sử Hoa Hạ nhìn chung Đông Tây Lưỡng Hán họ ngoại trước sau đều là họa lớn của hoàng gia. Nghiên cứu nguyên nhân của nó chính là họ Lã đã mở ra một dòng chảy lớn ác liệt trong thời kỳ khai quốc. Bởi vậy mà Hán Cao Đế Lưu Bang tận đến lúc già chết cũng không tiêu trừ được sự uy hiếp của Lã thị đối với Lưu Hán. Vì vậy mới có chuyện sau này Lã hậu cùng với dòng họ Lã gây loạn soán quyền.
Trên thực tế Lưu Bang cũng không phải là không nghĩ cách diệt trừ họ Lã, mà là hắn căn bản không lay động được gia tộc họ Lã.
Tiêu điểm tranh chấp giữa Lưu Bang và gia tộc họ Lã chính là chuyện phế lập Thái Tử. Lưu Bang vài lần muốn phế bỏ Lưu Doanh sửa lập Lưu Như ý làm Thái Tử nhưng cuối cùng cũng không thể được như ý nguyện, sử sách Hoa Hạ có ghi lại, họ Lã mời Thương Sơn Tứ Hạo cầu tình thay Lưu Doanh lúc này mới không bị phế bỏ. Hạng Trang cũng biết chuyện này chẳng qua là các nhà Sử gia nói như vậy, căn bản không có gì để xác thực.
Thử hỏi, Lưu Bang xuất thân là kẻ vô lại ngoài đường phố lên làm Hoàng Đế, có thể làm trò đứng trước mặt hơn mười vạn tướng sĩ của Hạng Võ uống canh làm từ thịt phụ thân hắn, ngươi nói hắn sẽ để tâm tới vài câu vô nghĩa của một kẻ bốn mươi tuổi đầy râu dài sao? Hiển nhiên Lưu Bang không dám phế bỏ Lưu Doanh bởi thế lực gia tộc họ Lã quá lớn, lớn đến mức Lưu Bang không thể lay động.
Nguyên chính bởi vì Lưu Bang thủy chung không thể diệt trừ gia tộc họ Lã, cho nên cứ hết một lần lại một lầnthỏa hiệp nhượng bộ, đến lúc chết hắn cũng không thể cảm nhận được sự lựa chọn định người thừa kế lên làm Thái Tử, chuyện này thật xót xa cho Lưu Bang, càng xót xa cho Lưỡng Hán. Từ đó trở đi tận đến lúc Đông Hán diệt vong, ngoại thích chuyên quyền trước sau đều là cái họa tâm phúc của Lưu Hán.
Hiện tại, Hạng Trang viết chiếu phong vương tạo ra đầy tai họa, Lưu Bang cùng gia tộc họ Lã e là khó tránh khỏi một trận tranh đấu. Bây giờ Lưu Bang dùng đấu pháp gì để đối phó với gia tộc Họ Lã, mặc dù kết quả cuối cùng Lưu Bang thắng hay là gia tộc họ Lã cầm quyền, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Hán Quốc tuyệt đối không được yên ổn.
Chuyện này giúp cho Sở Quốc có cơ hội. Tuy nói hiện tại Sở Quốc đã chiếm được Ba Thục, Kinh Tương, trong ba năm " tiêu hóa" cũng đủ bận rộn, nhưng cũng không có nghĩa Sở Quốc không thể không làm chuyện gì đó, không thể tiếp tục thôn tính lãnh thổ, đến đất Lương hoặc đến Nam Việt đoạt lấy nhân khẩu trở về?
Ở thời đại này, nhân khẩu chính là thực lực của một nước, chính là quân lực và sức sản xuất!
Lập tức Hạng Trang nói:
- Các vị, hiện tại Lưu Bang đã cận kề cái chết, tuy nhiên để Tề Quốc thâu tóm đất Lương cũng không phải là chuyện tốt, sau trận chiến Hoài Nam thất bại, nghe nói Hàn Tín chịu nhiều kích thích, không chỉ thành thạo chính trị mà Lâu Kính nói gì nghe đấy, hơn nữa còn phát chiếu lệnh cầu hiền tài, ý chí không hề giảm.
Vốn Hạng Trang thực sự không hề bận tâm đến Hàn Tín, bởi vì trong lịch có viết về Hàn Tín. Về quân sự là một thiên tài, nhưng về chính trị lại là một kẻ ngu ngốc, người như vậy chỉ có thể làm thống soái nhưng không thể làm quốc quân, nhưng vẫn cố làm cho nên cuối cùng không ngờ chết trong tay người đàn bà Lã Trĩ.
Đối với một người như Hàn Tín, Hạng Trang vốn không cần từ quân sự để đánh bại hắn, Hạng Trang chỉ cần áp dụng thủ đoạn chính trị cũng đủ khiến hắn chết không có chỗ chôn.
Tuy nhiên hiện tại, bởi vì Hạng Trang hắn là người xuyên việt, lịch sử đã sớm thác loạn.
Thác loạn đầu tiên là Sở Quốc không bị diệt vong, tiếp đó đến bây giờ Lưu Bang vẫn còn sống tốt. Tiếp đến sau này sau khi chinh phạt Hoài Nam thất bại, Hàn Tín dường như bị kích thích, dường như chính trị cũng thành thục, đến lúc này Tề Quốc đúng là sự uy hiếp đối với Sở Quốc, thậm chí mức độ uy hiếp không kém Hán Quốc.
Tất Thư nói:
- Tề Quốc thực sự không thể khinh thường, nhất là sau khi thâu tóm đất Lương, nhân khẩu thực lực Tề quốc gia tăng, quân lực bỗng nhiên mạnh hơn, hơn nữa Hàn Tín là kẻ có năng lực lãnh binh, sớm hay muộn cũng là kình địch của Đại Sở ta!
Hạng Trang nhìn mọi người xung quanh, nói:
- Như vậy, chúng ta cần phải làm gì?
Bách Lý Hiền cùng Tất Thư liếc mắt nhìn nhau, hai người gần như cùng lúc đều nói:
- Đoạt lấy nhân khẩu!
Đối với Sở Quốc mà nói, đoạt lấy nhân khẩu không còn là chuyện gì mới mẻ, từ nhiều năm trước, Sở Quốc đã trải qua một trận đoạt ước chừng hai trăm nghìn tráng đinh của Nam Việt, khiến cho Nam Việt Vương Triệu Đà vô cùng tức giận.
Hạng Tha nói:
- Hiện tại đúng là thời điểm đoạt lấy nhân khẩu đất Lương.
Trước đây Lương Vương Bành Việt quy mô hưng binh, cũng không phải lấy tiền từ ngân khố quốc gia mà trực tiếp đoạt từ trong tay dân chúng, quân Lương không chỉ tước đoạt địch quốc mà tước đoạt ngay cả dân chúng của nước mình. Lương thực vụ chiêm của dân chúng đất Lương bị cướp tất cả, thậm chí hạt giống cũng không còn, lúc này chỉ cần kích động một chút, dân chúng đất Lương sẽ cuồn cuộn đổ về phía nam.
Trên thực tế dân chúng đất Sở cơn no áo ấm đã sớm truyền khắp Trung Nguyên rồi.