Sở Hán Tranh Bá

Chương 229: Đây chính là chiến tranh



Phiên ấp đông giao, đại doanh quân Hành Sơn.

Trong tiếng cọt kẹt của bánh xe lộc cộc chuyển động, hơn trăm chiếc xe bò đi xuyên qua viên môn, những xe bò này đều chất nhiều bao tải như đống núi, đóng trong bao tải đều là lương thực, ít nhất cũng có trên nghìn cân.

Trong tiếng bước chân dồn dập, bước nhanh thẳng tới vây quanh càng xe của Canh Thắng, Canh Vọng.

Hướng về trước mắt mấy trăm xe bò chở đầy lương thực, trên mặt Mai Quyên lại tỏ vẻ thất vọng thậm chí sắc mặt lo âu, lớn tiếng quát hỏi Giáo Úy tên áp giải lương thảo:

- Không phải nói hôm nay có hai vạn thạch lương thảo chuyển đến sao, sao lại chỉ có năm nghìn thạch?

Mai Quyên không thể không lo âu, chính cái gọi là đại quân chưa động, lương thảo đi trước, trước mắt tập kết đến đại doanh Hành Sơn của phiên ấp đã vượt quá mười vạn người, có thể gom góp lương thảo chỉ có không đến hai vạn thạch, mười vạn đại quân, người ăn ngựa nhai, một ngày có thể tiêu hao hết ba nghìn thạch lương thực, số hai vạn thạch lương thực có đủ để chống đỡ vài ngày không?

Áp giải lương thực Giáo Úy quỳ một gối xuống, lộ vẻ sầu thảm hồi đáp:

- Thượng tướng quân, vỗn dĩ có hai vạn thạch, khi có thể chuyển tới sông Bành Xuẩn, đột nhiên bị cuồng phong, đánh đổ hơn một nửa thuyền lương thực, kết quả là chỉ còn lại có nhiêu đó.

- Mất đi quân lương, tử tội!

Mai Quyên lại thốt nhiên biến sắc nói,

- Người đâu, kéo xuống dưới, chém!

- Vâng!

Hai tên thân binh ầm ầm đồng ý, lập tức kéo Giáo Úy lên tên mà đã áp giải lương thực ấn ngã nhào xuống đất

- Thượng tướng quân, mạt tướng bị oan!

Áp giải lương thực Giáo Úy lộ vẻ sầu thảm nói,

- Trước mắt đang gặp phải xuân hạ giao mùa, mỗi năm vào lúc này, sông Bành Xuẩn luôn luôn bị mưa to gió lớn xâm nhập, gió lốc lớn đánh lật thuyền lương thực, thật là khó mà lường được thời tiết, tuyệt đối không phải do mạt tướng không làm tròn bổn phận, mạt tướng chết cũng không đáng tiếc, lại không nguyện hàm oan để nhận lấy cái chết!

Phó tướng Canh Thắng, quân sư Canh Vọng cũng đều tiến lên trước xin tha thứ.

Mai Quyên lúc này mới buồn hừ một tiếng, quát:

- Tội chết có thể tránh, tội sống khó mà thoát được, kéo xuống dưới, đánh tám mươi roi!

Hai tên thân binh lại lần nữa thưa vâng, kéo áp tải lương thực đi Giáo Úy, Mai Tiêu lúc này mới thở dài, lo lắng hừng hực nói:

- Bổn tướng quân thật ra có sơ sót, trước mắt đã vào mùa mưa, nhất là sông Bành Xuẩn, mỗi một cơn lốc quấy phá, từ huyện Hiệp đến đường thủy Phiên ấp có thể không bình yên rồi, xem ra chỉ có thể theo hướng đường bộ mà vận chuyển lương thực thôi.

Canh Thắng thở dài:

- Có thể đến lúc này, ngày tháng xuất binh Giang Đông ắt cũng phải chậm lại rồi.

Từ Bang huyện đến Phiên ấp, đường biển rất gần, cũng dễ đi, có thể cần lắm thì đi đường bộ, không chỉ có lộ trình tăng gấp mấy lần, mà còn núi non hiểm trở, rất khó đi lại, vốn dĩ chỉ cần mười ngày thông vận lương thực đến, rất có thể phải cần đến một tháng mới có thể vận chuyển đến được, hơn nữa mỗi lần vận chuyển số lượng lương thực, rất có thể không bằng một phần mười vận tải đường thủy!

Canh Vọng cũng nói:

- Sớm biết vậy, thật phải ở Phiên ấp cũng sữa một kho lương. Thủ phát.

Mai quyên cười khổ lắc đầu, hùng mạnh như Đế quốc Đại Tần, ngoài thái thương ở Hàm Dương ra, cũng chỉ ở thái thương thành Hàm Dương, chỉ là một Hành Sơn quốc nhỏ nhoi, lại làm sao có thể ở thủ đô huyện Chu ngoài ra còn phải sữa chữa một cái kho lương?

Mai Quyên xoay người trong nháy mắt đã trở về hành dinh, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy một con khoái mã giống như gió cuốn tan mây từ phía trước lao nhanh đến, chưa kịp tiếp cận, binh sĩ trên lưng ngựa đã phi thân xuống ngựa, quỳ một gối xuống hướng về phía Mai Quyên bẩm báo:

- Thượng tướng quân, đại quân Sở quốc đột kích!

Ừ?!

- A!

Điều đó không thể được?!

Sắc mặt của Mai Quyên, Canh Thắng, Canh Vọng đồng thời biến sắc, đại quân Sở quốc đột kích?!

- Thượng tướng quân, cực kỳ chính xác!

Binh sĩ giọng điệu hổn hển, vẻ mặt lộ vẻ sầu thảm nói,

- Đại quân Sở quốc đã qua bến Phi Vân, rời chỗ này khoảng hai mươi dặm rồi!

- Ngươi nói cái gì, đại quân Sở quốc đã qua bến Phi Vân?! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Canh Thắng giận tím mặt, tức giận tiến lên chám ngực đám binh sĩ, lạnh lùng nói,

- Tại sao cho tới bây giờ mới hồi báo, nãy giờ ngươi làm cái gì?!

Binh sĩ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn ăn thịt của Canh Thắng, vẻ mặt lộ vẻ sầu thảm nói:

- Tướng quân có điều không biết, đại quân Sở quốc tiến lên với tộc độ nhanh chóng đến mức kinh ngạc, đội tham báo của mạt tướng tuy sớm đã phát hiện ra hành tung của đại quân Sở quốc, không chờ đến tin tức của bọn họ truyền trở về, đại quân Sở quốc cũng không ngờ liền theo đuôi mà đến!

- Truyền lệnh, toàn quân quay về doanh trại, gia tăng phòng bị!

Mai Quyên lại nhanh chóng khôi phục điềm tĩnh, Canh Thắng không tham dự trong phạm vi Cai Hạ, cũng không đi vây phá tàn quân Hạng Trang ở Triệu quốc, bởi vậy không biết tốc độ hành quân khủng bố của quân Sở, có thể Mai DOem7 cũng đã biết, cuộc chiến Cức Bồ, hai vạn tinh binh Mai Quyên chỉ chạy khoảng năm mươi bước, quân Sở không nhờ chạy hơn trăm dặm, tốc độ đó thật không phải là hư vô!

Canh Thắng nói:

- Tướng quân, vì sao không lùi vào trong thành Phiên ấp cố thủ?

Canh Vọng nói:

- Đại ca anh hồ đồ quá, lương thảo binh khí đều ở trong đại doanh ngoài thành, đại quân thoái lui vào Phiên ấp lại thủ vững thế nào, chẳng lẽ lại khiến các tiến sĩ bụng đói mà đi liều mạng với quân Sở? Về phần đổi vận lương thực cùng với khí giới, đại quân Sở quốc đa qua bến Phi Vân, từ bến Phi Vân đến Phiên ấp không đến hai mươi dặm, căn bản là không còn kịp nữa.

Cảnh Thắng theo bản năng nói:

- Thượng tướng quân, cái này có thể phiền toái đấy.

- Phiền cái gì chứ, có cái gì phiền đâu?

Mai Quyên lại lãnh đạm nói,

- Nhân tố quyết định thắng bại chiến tranh chẳng qua là ba cái, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quân ta tác chiến ở bổn quốc, lại là dùng khỏe ứng mệt, có thể nói đã chiếm hết địa lợi nhân hòa, về phần thiên thời, hai bên địch và ta đều là chờ đợi, cho nên, trận đầu này quân ta muốn bại cũng khó.

Bến Phi Vân đi tới trước trên đường lớn Phiên ấp, hai vạn Sở quân đang phân thành năm cánh quân cấp tiến về phía trước.

Trong tiếng bước chân như tuôn, Hạng Trang xách đao cầm kích, đang vung đôi chân dài chạy như bay về phía trước, thậm chí ngay cả túi lương khô và đệm chăn hành quân của mình cũng không làm phiền thân binh đi bên cạnh, cho dù thân là Sở vương, có thể Hạng Trnag cũng không nghĩ làm cái gì là đặc thù hóa, cho nên hắn đem ngựa Ô Nha của mình cũng bỏ lại Thái huyện.

Đương nhiên, có chút đặc thù hóa hay là phải làm.

Vì khích lệ tinh thần của binh sĩ, đề cao sức chiến đấu của một đội quân, dựa theo bất đồng tước vị để tách sự đãi ngộ giữa các tướng sĩ đích xác là rất tất yếu, giống như binh tinh nhuệ Đại Tần đã từng, bất đồng tước vị, đại ngộ cũng kém xa một trời một vực, làm như vậy là để khích lệ tinh thần binh linh không có tước vị hoặc tước vị thấp kém đến chiến trường ra sức chém giết, đi giành được tước vị cao.

Làm như vậy hiệu quả cũng là rõ ràng, Chiến quốc thất hùng, trang bị quân tinh nhuệ của Đại Tần, huấn luyện cũng là rất nghiêm ngặt, có thể bọn họ trên chiến trường tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó, bất luận là có võ tốt Ngụy quốc, kích quốc kích sĩ, hay là thiết kỵ Triệu quốc, toàn bộ đều bị bọn họ nghiền thành bột mịn!

Hiện tại quân Sở cũng nghiêm khắc kế thừa chế độ tước vị của quân Tần, tước vị bất đồng, đại ngộ cũng hoàn toàn bất đồng, thí dụ như thượng tạo và công sĩ cũng chỉ có thể gặm lương khô, trâm niễu và bất canh còn có thịt sấy ăn, cấp năm đại phu trở lên thậm chí còn có rượu trắng uống, nhưng mà đại ngộ trong quân tốt nhất cũng chính là thịt sấy, rượu trắng, còn lại là không có.

Đương nhiên, tới địa phương rồi, sự đãi ngộ giữa bất đồng tước vị là cực lớn.

Trong tiếng vó ngựa dồn dập, hơn mười kỵ binh thám báo cưỡi ngựa từ tiến phương phi tới cũng giống như quay trở về.

Bởi vì theo Thái huyện phiên ấp đường núi hiểm trở khó đi, mang theo chiến mã sẽ liên lụy rất lớn đến tốc độ hành quân, bởi vậy chính ngựa Ô Truy của Hạng Trang cũng không mang theo, có thể mấy trăm kỵ binh của doanh trại thám báo vẫn phải dận dụng khả năng mang theo ngựa, điều này hoàn toàn là bởi vì tính chất đặc thù của doanh trại thám báo, thám báo nếu đã không có chiến mã, thì sao có thể gọi là thám báo được?

- Đại vương, đại quân Hành Sơn đã có phòng bị!

Thám báo Giáo Úy tiến đến bẩm báo trên mặt cỏ vẻ gấp gáp, trên trán còn nổi lên một chử lão đại, giáp da trên người là một khối ấm ướt, hiển nhiên rất là chật vật, trên thực tế, hai vạn tướng sĩ quân Sở, gần như mỗi người đều như vậy, trên đỉnh đầu Hạng Trang cũng có vài cái bao.

Đây đều là một trận mưa đá làm náo loạn nửa đường, ông trời có thể mặc kệ ngươi là Đại vương hay tiểu binh, một trận mưa đá rơi xuống, không phân biệt tôn quý, bất kể cao thấp, tất cả đều vừa vặn, cũng may mưa đá không có tính đặc biệt lớn, đập trên người cũng còn có chút đau, cũng là không đả thương được người, chính là làm ướt chiến bào và có chút ướt chăn đệm mà thôi.

Tuy nhiên hành quân đánh giặc chính là như vậy, tuyệt không thể giống như qua ngày ở nhà thoải mái vậy được.

Thám báo Giáo Úy vừa nói dứt lời, cùng đi theo bên người Hạng Trang Bách Lý Hiền liền thở dài, nói:

- Xem ra vẫn là bị đội trinh thám của quân Hành Sơn phát hiện, đánh lén không được rồi, đáng tiếc.

- Đây là chiến tranh.

Hạng Trang lại khoát tay áo, vẻ mặt tự nhiên.

Nếu là chiến tranh, vậy thì nhất định tồn tại rất nhiều nhân tố không xác định, nếu như mọi việc đều dựa vào thiết tưởng của ngươi mà phát triển, vậy không phải là chiến tranh mà là diễn tập.

Trên thế giới này, cho tới bây giờ sẽ không có người có thể lường trước động cơ của địch, Trương Lương cũng không thể.

Hạng Trang không phải là thần, hắn không có khả năng mang theo hai vạn đại quân mà người không biết quỷ không hay tiếp cận phiên ấp.

Lúc trước Hạng Trang mang theo tàn quân Sở quốc ở tất cả đất Ngụy, đất Tề, đất Triệu, đủ để ẩn nấp hình tung, người không biết quỷ không hay bất giác trốn ra mấy trăm dặm, đó chính là do đương thời Hạng Trang sở hạ chỉ có mấy nghìn người, ngày ẩn náu đêm ra, lại phái nhiều thám báo giết người qua đường cùng với những người sắn bắt, cầm gậy, phong tỏa tin tức cũng không mấy khó khăn.

Có thể bây giờ, dưới trướng Hạng Trang lại đủ hai vạn đại quân!

Hai vạn đại quân kéo quân cuồn cuộn mà hành quân, đội ngũ hành quân này kéo dài tới mười mấy dặm, còn tưởng tưởng mấy nghìn quân như vậy ẩn nấp hình tung, người không biết quỷ không hay bất giác trốn ra trăm dặm, đó mới chính là người ngốc nói mê, mà Mai Quyên nếu như có thể khiến cho đại quân Sở quốc tiếp cận phiên ấp mà lại lờ mờ chẳng biết gì, đó mới không phải danh tiếng của hắn, mà là đầu con lợn.

Hạng Trang lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh, nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngay tại chỗ, toàn quân ăn cơm!

Nếu quân Hành Sơn đã có phòng bị, quân Sở cũng sẽ không tất không vội vả nóng nảy.

Vì kế sách hôm nay, vẫn là đi trước ăn sau, làm cho thể lực toàn quân tướng sĩ được dưỡng túc trước rồi mới nói, tuy là đối với Sở quốc hiện giờ mà nói, thời gian thiếu hụt nhất chính là, có thể lại gấp mà không gấp trong nửa khắc lúc này, chính cái gọi là, mài đao không bỏ công đốn cũi, chờ khi tướng sĩ toàn quân đã no rồi bụng đã được bồi bổ thể lực rồi, vừa lúc một tiếng trống làm hăng hái tinh thần cho đại quân Hành Sơn tiến đánh.

Hạng Trang vừa nói dứt lời, mười mấy tên lính truyền lệnh đã hướng về phía đội ngủ hành quân phía trước chạy như bay đến:

- Đại vương có lệnh, nghĩ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ, toàn quân ăn cơm! Đại vương có lệnh, chỉnh đốn và nghĩ ngơi tại chỗ, toàn quân ăn…

Chốc lát, vốn dĩ dọc theo đường lớn về phía trước hai vạn tinh binh vội vàng tiến ầm ầm ngừng bước chân, lập tức lại quét soàn soạt ngồi xuống đất, sau đó tháo túi lương khô trên lưng xuống bắt đầu ăn uống, có trên năm năm tướng sĩ tước vị là đại phu thậm chí còn từ bên hông tháo ra một túi rượu da dê nhỏ, uống một ngụm rượu trắng ngon.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv