Sở Hán Tranh Bá

Chương 184: Cưỡi ngựa bắn cung



Sau nửa canh giờ, từ trung quân, tả quân đến hữu quân chọn ra năm trăm kỵ binh tinh nhuệ lần lượt theo thứ tự đi qua đài điểm binh, các kỵ xạ đều diễu hành qua đám người Hạng Trang, Úy Liêu, nói chung thân quân của Cao Sơ rõ ràng hơn một bậc, đoạt được ngôi vị cao nhất, nhưng trung quân, tả quân hữu quân lại khó phân cao thấp.

Khi đám người Hạng Trang còn đang bàn bạc thứ tự, phó tướng Tiêu Khai Đinh Cố cùng phó tướng Điền Hoành đang cãi nhau ầm ĩ.

Tất cả đều tính tình nóng nảy, lập tức vọt lên ngựa xông tới dưới đài điểm binh, xông lên đài vái chào Hạng Trang quát lớn:

- Thượng tướng quân, mạt tướng khẩn thiết xin đấu cùng với Đinh Cố tướng quân.

Đinh Cố không phải là người nóng nảy, nhưng cũng lập tức thúc ngựa tiến lên, cả giận nói:

- Đấu thì đấu, không có gì phải sợ ngươi!

Mặt Điền Hoành biến sắc, liền đứng dậy quát:

- Các ngươi không được hồ đồ, còn không lui ra!

Cái gọi là thân sơ có phân biệt, Hạng Trang nuông chiều Cao Sơ thân quân, Tiêu Khai hữu quân cũng có tiếng tăm, tất cả đều nhao nhao muốn đấu với Đinh tướng quân, không phải tự làm mình mất mặt sao?

Trong lòng Hạng Trang hơi dao động.

Thời gian gần đây, đồng thời với khí thế khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung khí thế cạnh tranh lẫn nhau cùng ngày càng ác liệt, đặc biệt là quan hệ giữa các chủ tướng, phó tướng, giáo úy đang càng ngày càng căng thẳng, hở ra là khẩu chiến thậm chí là đánh nhau, những ngày sống cùng nhau đều là đao tranh, ai có thể không nóng nảy?

Với bầu không khí này, để tiến độ luyện binh nhanh hơn, Hạng Trang có thể dễ dàng tha thứ thậm chí cố ý củng cố lại bầu không khí, nhưng bây giờ, bầu không khí này phải được ngăn lại, vì bầu không khí này rất nguy hiểm, lúc chiến đấu thậm chí còn có thể vì cảm xúc thù địch trong quân mà có thể gây nên thảm kịch không thể cứu vãn.

Như vậy, nên ngăn bầu không khí này như thế nào đây?

Chòm râu ngắn trên khóe miệng Hạng Trang nhếch lên rất nhanh liền đã có chủ ý.

Lập tức Hạng Trang đứng dậy hỏi:

- Tử Đô, có phải ngươi không ưa Đinh Cố?

Tử Đô chắp tay nói:

- Vâng, mạt tướng sớm đã thấy hắn không thuận mắt rồi, hừ!

- Lão Mão tử cũng từ thấy ngươi không thuận mắt từ lâu rồi.

Đinh Cố giận tím mặt, giơ hoành đao lên, gào thét:

- Có gan thì thả ngựa qua đây đi.

- Đinh Cố!

Hạng Trang buồn bực hừ một tiếng.

Đinh Cố rụt cổ lại, không lên tiếng nữa.

Hạng Trang quay đầu nhìn các tướng Cao Sơ, Bàng Ngọc, Điền Hoành, Tiêu Khai, mỉm cười nói:

- Xem ra, giữa các tướng lĩnh đều có chút không phục? Hay là như thế này, nhân dịp hôm nay, giữa các quân tướng cũng nên thi đấu một trận, nhưng hôm nay chỉ thi cưỡi ngựa bắn cung, xem thử tướng của quân nào cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất!

Hạng Trang vừa dứt lời, các tướng lập tức lộ vẻ phấn khích nô nức hưởng ứng.

Vũ Phu mà, phần lớn đều có tính háo thắng mãnh liệt, Hạng Trang vừa nói muốn cho các tướng quân thi đấu với nhau một trận, người nào cũng lập tức bắt đầu nóng lòng muốn thử xem, cho dù nói như thế nào, đây là cơ hội nêu cao tên tuổi tước tướng sĩ toàn quân, lại là thời cơ tốt để thể hiện bản lĩnh trước mặt tướng quân.

Hạng Trang vội quay về phía Tấn Tương nói:

- Tấn Tương, tháo giáp.

- Tuân lệnh.

Tấn Tương tuy khó hiểu, nhưng cũng nghe theo lời Hạng Trang tiến lên phía trước giúp Hạng Trang cởi áo giáp hoàng kim trên người xuống.

Tất cả các tướng đều lộ vẻ hoang mang, Úy Liêu vuốt vuốt chòm râu dài, dường như có chút hiểu được dụng ý của Hạng Trang, Bách Lý Hiền ngồi ở phía tay trái phe phẩy quạt lông, khóe miệng nhếch lên cười tủm tỉm, thầm nghĩ thượng tướng quân thật đúng là rất cao tay.

Nhưng đừng coi thường bộ báo giáp của Hạng Trang, đối với tướng tá quân Sở, đây là vinh dự cao nhất.

Hạng Trang lại cầm áo giáp lên, sau đó quát lớn:

- Các ngươi thấy bộ áo giáp này không? Trận đấu giữa các tướng hôm nay, cuối cùng ai thắng, bản tướng quân sẽ tặng bộ áo giáp này cho người đó!

Vừa dứt lời, các tướng dưới đài lập tức ồ lên.

Ánh mắt các tướng càng thêm hưng phấn, lúc đó Cao Sơ, Bàng Ngọc, Điền Hoành, Tiêu Khai trên đài điểm binh cũng nóng lòng muốn thử, đối với võ tướng mà nói, có hai thứ mà họ đều yêu thích nhất đó là chiến mã và áo giáp, ai lại không muốn mặc một bộ áo giáp uy phong lẫm liệt ra chiến trường?

Hạng Trang lập tức vung tay lên, liền có thân kỵ nâng mười bù nhìn rơm lên tới ngoài năm mươi bước.

Vừa rồi các quân kị binh thi đấu, khoảng cách cưỡi ngựa bắn cung chỉ có ba mươi bước, nhưng bây giờ trong trận đấu giữa các tướng, tiêu chuẩn đương nhiên cũng phải nâng cao tương ứng, tiêu chuẩn cưỡi ngựa bắn cung năm mươi bước vừa đưa ra đã dọa được đại đa số các tướng, đứng ở khoảng cách với người cỏ ngoài năm mươi bước trên mặt đất để bắn tên dường như tuyệt đại đa số tướng tá đều có thể làm được, đổi thành cưỡi ngựa bắn cung thì lại không làm được.

Lập tức có hai thân binh dùng vôi vẽ hai đường tả hữu trên đài điểm binh, một đường màu trắng, khoảng cách giữa hai đường kẻ trắng khoảng năm mươi bước, nhìn thấy cảnh này, không ít tướng tá có sở trường về cưỡi ngựa cũng hơi biến sắc, hiển nhiên, hai đường kẻ trắng này hẳn là hoạch định hạn chế thời gian cho bọn họ.

Quả nhiên, Hạng Trang quát lớn:

- Quy tắc rất đơn giản, tướng tá tham dự thi đấu phải lấy tốc độ nhanh nhất phi ngựa tới trước đài điểm binh, khi đến đường kẻ bên trái hoặc bên phải thì bắt đầu bắn cung, không biết các ngươi có thể bắn bắn bao nhiêu mũi tên, trước khi ngựa tiếp xúc với đường kẻ kia thì phải ngừng bắn tên, người bắn trúng nhiều tên nhất là người thắng cuộc.

Hạng Trang còn chưa dứt lời, Tử Đô đã quát lớn;

- Hữu quân phó tướng Tử Đô, có mặt!

Ngay sau đó, Tử Đô đột nhiên gìm cương chuyển đầu ngựa, hương về phía bên trái phi ngựa đi, đi được chừng ngàn bước Tử Đô mới nhẹ nhàng thúc chiến mã phi như bay quay về phía đài điểm binh, xăm xăm tiến về phía đường kẻ bên phải, chiến mã vừa lúc đạt tốc độ tốt nhất, chỉ trong chốc lát, Tử Đô liền kéo cung cài tên, hướng về về phía hàng người cỏ cách trăm bước bắn một tên, trúng giữa mục tiêu!

- Tốt!

Tướng sĩ hữu quân lập tức hoan hô, Điền Hoành cũng nắm chặt nắm tay.

Trong tiếng hoan hô như thủy triều, Tử Đô lại kéo cung, lại một mũi tên trúng một người cỏ!

Tuy nhiên, khi lần thứ ba Tử Đô kéo cung, chân trước chiến mã đã chạm vào vạch kẻ bên phải.

Khoảng cách năm mươi bước, cũng là bảy mươi mét, lấ tốc độ chiến mã xông lên, không đến sáu giau đã vượt qua rồi, muốn trong thời gian ngắn bắn liền ba mũi tên, quả thực hơi khó khăn.

Tử Đô quay lại dưới đài điểm tướng, Đinh Cố quát:

- Tiểu Tử, nhìn kỹ đây!

Dứt lời, Đinh Cố thúc ngựa phi như bay về phía bên trái, sau khi phi được ngàn bước, Đinh Cố mới ghìm ngựa quay đầu lại, sau đó hướng về phía phía trước đài điểm tướng phi ngựa quay lại, trong tiếng trợ uy như thủy triều của tướng sĩ quân bên tả, Đinh Cố bắn liên tiếp ba mũi tên, tất cả đều trúng mục tiêu, tuy nhiên khi Đinh Cố định bắn mũi tên thứ tư thì chiến mã đã vượt qua vạch.

Tử Đô liền lộ vẻ mặt xấu hổ, hướng về phía Đinh Cố chắp tay làm lễ.

Phần lớn con nhà võ đều có tính cách này, đó là tính háo thắng, nhưng chỉ cần cứng rắn hơn mình thì dường như không có gì không phục, Đinh Cố cưỡi ngựa bắn cung mạnh hơn Tử Đô, phản ứng của Tử Đô đối với Đinh Cố cũng lập tức thay đổi, người vốn tư chất kiêu ngạo ngông cuồng, kĩ thuật không bằng người cũng phải phục.

- Hừ, có chút kĩ thuật cũng dám khoe khoang?

Khi Đinh Cố đang đắc ý, dưới đài điểm binh bỗng xông lên một người.

Khi các chư tướng định nhìn trời, trên trướng tướng quân hạ hộ quân giáo úy Bách Lý Mậu.

Đinh Cố trợn mắt cùng nhìn về hướng đó, lúc đang định châm chọc khiêu khích vài câu, Bách Lý Mậu đã đánh ngự xông ra, trước con mắt đang theo dõi của toàn quân gần hai vạn tướng sĩ, Bách Lý Mậu giục ngựa quay lại, vượt qua vạch kẻ bên trái, hét lớn một tiếng liên tục bắn tên, trong thời gian không đến sáu giây liên tiếp bắn ra sáu mũi tên, tất cả đều trúng mục tiêu!

Thấy Bách Lý Mục bắn tên như thần, hai vạn tướng sĩ lập tức huyên náo.

Đó là lão binh ba ngàn quân Sở trong thân quân Cao Sơ, cũng không kìm nén được tình cảm, vẫn câu nói đó, võ công chính là võ công, chỉ cần ngươi ra tay hạ thủ, người khác phải phục ngươi, kính nể ngươi, nếu ngươi không đủ cứng rắn thì trong mắt người khác chỉ là cái đinh, đã là Hạng Trang cũng không phải là dựa vào uy tín chém giết mà nên hay sao?

Cao Sơ nhíu mày, lúc đang định đứng dậy, Bàng Ngọc đã vươn mình đứng dậy.

Nhìn thấy Bàng Ngọc đứng dậy, Hạng Trang cũng tỉnh táo tinh thần, từ lâu nghe nói thủ pháp bắn cung của Bàng Ngọc không tồi, nhưng chưa từng được biết tới, càng không biết so với Cao Sơ hơn như thế nào?

Bàng Ngọc chắp tay về phía Hạng Trang, lập tức sải bước xuống đài điểm binh, liền có một thân binh dắt ngựa của Bàng Ngọc lại, đó là một chú ngựa tốt cao hơn bảy thước, Bàng Ngọc xoay người xuống ngựa thúc ngựa hướng về phía vạch bên trái mà đi, đội ngũ hai vạn tướng sĩ quân Sở đứng hai bên tả hữu đài điểm binh nín thở.

Trong tiếng vó ngựa dồn dập, tay trái Bàng Ngọc cầm cung, tay phải nắm sáu mũi tên, phi ngựa quay lại.

Khi vó ngựa chạm vào vạch kẻ trắng, Bàng Ngọc hét lớn một tiếng, đột nhiên kéo cung, trong tích tắckhis cách hàng người cỏ ngoài năm mươi bước bắn liền sáu mũi tên, tốc độ mũi tên Bàng Ngọc bắn ra rõ ràng là phải hơn Bách Lý Mậu một bậc, bắn xong sáu mũi tên, khoảng cách chiến mã cách vạch kẻ trắng bên phải vẫn còn mười mấy bước, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Bàng Ngọc nắm bốn cung tên răng sói vào hộp cung.

- Ồ.....

Mấy trăm tướng ta dưới đài điểm binh đến hai vạn tướng sĩ hai bên tả hữu lập tức xôn xao.

Sáu mũi tên liên tiếp đã đủ lợi hại rồi, Bàng Ngọc không ngờ còn có thể bắn bốn mũi tên một lúc, trong phút chốc Bàng Ngọc đã chuyển ngang cây cung, bốn mũi tên răng sói trên huyền cung đã vun vút lao đi, trong chớp mắt, bốn người cỏ còn lại ngoài năm mươi bước đã trúng tên, tất cả đều trúng mục tiêu!

Hai vạn tướng sĩ lập tức đứng lên hoan hô long trời lở đất, nhất là năm ngàn tướng sĩ của trong quân Bàng Ngọc, người nào người nấy kích động mặt đỏ bừng bừng, không ít lão binh tham gia trong trận đại chiến Hàm Cốc Quan đều cứng họng, Bàng Ngọc là chủ tướng Trung Quân, Bàng Ngọc chiếm ngôi vị cao nhất, bọn họ đương nhiên cũng nở mày mở mặt. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Không lâu sau, Bàng Ngọc bước lên đài một lần nữa, các tướng sĩ lại reo hò ầm ĩ.

Bàng Ngọc chắp tay thi lễ với Hạng Trang, lúc đang định tiến lên nhận áo giáp Hoàng Kim, bên cạnh bỗng lóe lên một thân ảnh, ngăn Bàng Ngọc lại nói:

- Đợi đã!

Bàng Ngọc vội nhìn lên, đó là thân quân chủ tướng Cao Sơ.

Cao Sơ ngăn Bàng Ngọc lại, nhếch méo cười lạnh, quát:

- Năm mươi bước có gì mà bản lĩnh?

Ngừng một lát, Cao Sơ lại xông lại Tấn Tương quát:

- Tấn Tương, cho người của ngươi đem mười người cỏ kia đặt cách bảy mươi bước!

Mặt Bàng Ngọc hơi biến sắc, hắn tự cho rằng sáu mươi bước không thành vấn đề, bảy mươi bước thì có chút e dè.

Tấn Tương quay đầu lại nhìn về phía Hạng Trang, Hạng Trang khẽ gật đầu, Tấn Tương lập tức tiến lên hai bước, quát to:

- Người đâu, đem người cỏ chuyển về phía trước hai mươi bước!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv