Phải không?” Giọng Nghiêm Khải tràn đầy kinh ngạc, nhưng một đoá hoa sen trắng vô tội.
Đúng vậy! Phương Nhạc Cảnh trong lòng tràn ngập huyết lệ.
Năm phút đồng hồ sau, Nghiêm Khải xuất hiện tại bãi đỗ xe, thấy thế cũng có chút giật mình. “Ai đậu xe tôi ở đây?”
Phương Nhạc Cảnh tức ngực, làm sao tôi biết được.
“Tăng ca đến bây giờ sao?” Nghiêm Khải thản nhiên hỏi cậu.
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh thầm nghĩ hiện tại chỉ muốn về nhà sớm.
Nghiêm Khải kéo cửa xe, rất nhanh đã quay xe lại, nhưng Phương Nhạc Cảnh phát hiện chính mình vẫn không thể đi, bởi vì bên cạnh còn đầu một chiếc xe khác!
Đây quả thật là một góc độ đầy xảo quyệt… Phương Nhạc Cảnh trước sau nhìn hai vòng, quả thực nhịn không được muốn cúng bái tài xế, quả thật là kỹ thuật như thần.
Nghiêm Khải đồng tình nói. “Hình như cậu vẫn không thể mở cửa được.”
Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Anh biết xe này là của ai không?”
Nghiêm Khải kiên định lắc đầu. “Không biết.”
Phương Nhạc Cảnh rõ ràng hồ nghi, làm sao không biết được, rõ là là dùng phương thức đỗ xe giống hệt nhau, đồ ngốc cũng nhìn ra được là cùng một người!
Nghiêm Khải rất là bình tĩnh. “Hôm nay tài xế đi tiếp mấy nhà truyền thông, đây là xe đối phương, buổi chiều gara rất chen chúc, chỉ có thể miễn cưỡng chạy vào.” Lý do quả thực hoàn mỹ.
Vì thế Phương Nhạc Cảnh đành phải hỏi. “Bọn họ còn ở công ty sao?”
Nghiêm Khải lắc đầu. “Buổi tối khi ăn cơm có uống chút rượu, đi bộ về khách sạn hết rồi.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Còn có thể không có trách nhiệm hơn nữa được không…
Nghiêm Khải mở cửa ra. “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng lắc đầu. “Không cần, tôi tự mình bắt xe.”
Nghiêm Khải thực kiên trì.“Tiện đường.”
Phương Nhạc Cảnh vô tội. “Nhà chúng ta ở hai hướng trái ngược.” Biết ngay là mù đường mà…
Nhưng Nghiêm Khải đã ngồi xuống ghế lái, tựa hồ hoàn toàn không có nghe thấy một câu vừa rồi của cậu.
Phương Nhạc Cảnh mở cửa ra.
Khoé miệng Nghiêm Khải hơi hơi cong lên.
“Giám đốc Nghiêm.” Phương Nhạc Cảnh cúi người. “Thời gian đã rất muộn, anh về nhà nghỉ ngơi cho sớm, tôi tự mình bắt xe về là được rồi.”
Nụ cười của Nghiêm Khải cứng ngắc trêи mặt.
“Trêи đường cẩn thận.” Phương Nhạc Cảnh nói xong liền đóng cửa xe, xoay người rời khỏi, một tia do dự cũng đều không có, quả thực vô tình!
Nghiêm Khải:..
Nghiêm Khải:…
Nghiêm Khải:…
Cứ như vậy mà rời khỏi?
Vậy anh dời xe lui tới mười mấy lần rốt cuộc còn ý nghĩa gì nữa!
Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không cảm giác được giám đốc đang bạo nổi lúc này, ôm túi sách rời khỏi bãi đỗ xe, đứng ở ven đường bắt xe.
Ban ngày nơi này rất phồn hoa, ban đêm lại vô cùng yên tĩnh, đám người trong cao ốc văn phòng đã sớm ra về, chỉ còn biển quảng cáo cùng đèn đường lấp loé. Phương Nhạc Cảnh đợi ước chừng mười lăm phút, vẫn không gọi được một chiếc taxi.
Trêи bầu trời xuất hiện chớp sáng, dông tố cuối hè bất chợt nổi lên, rất bất đắc dĩ, Phương Nhạc Cảnh đành phải tính toán tìm khách sạn ngủ một đêm. Mới chạy hai bước, một chiếc xe màu đen lại vững vàng dừng ở trước mặt.
Nghiêm Khải hạ cửa kính xe xuống, đen mặt ra lệnh. “Lên xe đi.”
Hạt mưa to bằng hạt đậu đã bộp bộp rơi xuống, Phương Nhạc Cảnh kéo cửa xe ngồi vào trong, thoáng có chút xấu hổ. “Cảm ơn giám đốc Nghiêm.”
Nghiêm Khải rút khăn tay ra đưa cho cậu, trong ngắn ngủi ngón tay chạm vào, có đôi chút mát lạnh.
Phương Nhạc Cảnh hắt xì.
“Lạnh?” Nghiêm Khải nhìn cậu.
“Không có, cảm mấy ngày rồi.” Phương Nhạc Cảnh chà xát mũi.
Nghiêm Khải nhíu mày. “Vậy mà cậu còn tăng ca đến bây giờ?”
Phương Nhạc Cảnh thực hợp với tình hình ngáp một cái.
Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu, lái xe đưa cậu về nhà.
“Cám ơn giám đốc.” Phương Nhạc Cảnh nói lời cảm ơm.
“Ở chỗ này chờ tôi một chút.” Nghiêm Khải nói xong, cởi dây an toàn rồi xuống xe. Mưa bên ngoài xối xả, như muốn hợp trời và đất lại làm một. Phương Nhạc Cảnh có chút buồn bực nhìn anh một đường chạy qua đường cái, cũng không biết là đi làm cái gì.
Sau một lát, Nghiêm Khải đội mưa trở lại xe, trêи người đều là nước, trong tay mang theo một túi giấy, còn cầm cả một chiếc ô mới.
“Đừng để dính mưa.” Nghiêm Khải đưa toàn bộ đồ cho cậu. “Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi giúp cậu xin nghỉ phép, cuối tuần rồi đến công ty.”
Nhìn ánh mắt thân thiết của anh, Phương Nhạc Cảnh có điểm kinh ngạc lại có điểm ấm áp.
“Đi đi.” Nghiêm Khải giúp cậu mở cửa xe.
Phương Nhạc Cảnh thực chân thành. “Cảm ơn anh.”
Nghiêm Khải cười cười, nhìn bóng dáng của cậu dần dần biến mất trong màn mưa.
Trong túi giấy có thuốc giải cảm, còn có một chén cháo táo đỏ ấm áp. Phương Nhạc Cảnh vừa ăn vừa đăng nhập QQ, liền thấy avatar của nhóm phòng quảng cáo vẫn sáng, đại khái là mọi người đang phẫn nộ khiển trách boss, mưa lớn như vậy mà còn bắt phải tăng ca, quả thực vô nhân tính, chúng ta đều phi thường tức giận.
Dương Thiên ẩn nick kháng nghị – lão tử vẫn ở trong nhóm nha.
Thế nhưng mọi người vẫn xem như anh ta không tồn tại, tiếp tục thảo luận vấn đề tiền lương tháng này phải gấp ba hay gấp năm lần, hoặc là gấp mười cũng có thể nhận!
Dương Thiên tiếp tục xì hơi yếu ớt – lão tử vẫn còn ở đây.
Vì thế giây tiếp theo, hệ thống vang lên tiếng loa nhỏ, nhắc nhở anh đã bị tập thể đá ra ngoài.
“Hướng Tiểu Đông!” Dương Thiên đột nhiên giận dữ, trực tiếp chạy qua bắt đầu đánh người! Bên trong phòng làm việc nhất thời loạn thành một đống, đồng sự còn lại phân tán ra xem kịch vui, đồng thời không quên chụp ảnh chia sẻ cho Phương Nhạc Cảnh. Năm phút đồng hồ sau, Hướng Tiểu Đông suy yếu lên mạng, tỏ vẻ cố tình gây sự boss gì đó là chán ghét nhất, quá kiêu ngạo quả thực khiến người chịu không nổi.
Dương Thiên vỗ bàn.
Hướng Tiểu Đông khóc, một lần nữa kéo boss vào lại nhóm, quả thực thê thảm.
Dương Thiên ho khan hai phát, uy nghiêm tỏ vẻ cả nhà tăng ca vất vả, ngày mai sau khi tan tầm cùng nhau ăn cơm đi.
Cũng không tệ lắm! Mọi người trong phòng công tác cuối cùng được đền một chút an ủi, hơn nữa nhiệt tình mời Phương Nhạc Cảnh tham dự. Loại chuyện ăn hôi này, đương nhiên là càng đông càng náo nhiệt.
Phương Nhạc Cảnh trả lời – được nha, ngày mai sáu giờ tôi đến phòng làm việc tìm mọi người.
Mọi người kinh ngạc, nhao nhao hỏi chẳng lẽ cậu không cần đi làm?
Phương Nhạc Cảnh đút thìa cháo vào miệng, đại khái kể lại chuyện đêm nay một lần, hơn nữa vô tư phát cho Nghiêm Khải một tấm thẻ người tốt.
Giám đốc mặt lạnh lại tự mình đưa cậu về nhà! Loại âm mưu này quả thực rất kinh điển. Vì thế mọi người phòng làm việc lập tức liền sôi trào lên, bùm bùm gõ bàn phím, tốc độ đánh máy so với lúc trước nhanh hơn vạn lần.
Phương Nhạc Cảnh nhìn đến choáng váng đầu hoa mắt – không phải các người đang tăng ca sao?
Tăng ca gì đó hoàn toàn không phải trọng điểm! Mọi người tỏ vẻ chẳng lẽ cậu không cảm giác có cái gì không đúng?
Phương Nhạc Cảnh ngẩn người, có cái gì không đúng sao?
Đương nhiên là không đúng nha! Cậu sao lại trì độn như vậy! Đồng bọn phòng làm việc sốt ruột vô cùng, liệt kê tỏ vẻ trong đó nhất định có vấn đề!
Phương Nhạc Cảnh tiếp tục hỏi, có thể có vấn đề gì?
Các bạn nhỏ bình tĩnh trả lời, giám đốc Nghiêm nhất định có âm mưu bất chính, nói không chừng muốn đem cậu bán cho người ngoài hành tinh!
Phương Nhạc Cảnh:…
Phải chăng cậu nên đi ngủ sớm một chút?
Nhưng các bạn nhỏ hiển nhiên sẽ không khinh địch mà bỏ qua cho cậu, giám đốc tà mị quấn lấy tôi, chủ đề này có bao nhiêu nóng hổi, rất đáng giá được tám nhảm thâu đêm! Thậm chí ngay cả Dương Thiên luôn luôn nghiêm túc cũng nhịn không được mà gia nhập chatroom, oán giận tỏ vẻ lần trước mình đến Đông Hoàn đưa biểu đồ, lúc gần đi cũng gặp phải mưa to. Phải đứng dưới mưa gần mười phút mới gọi được xe, căn bản là không ai đến đón. Đồng nhân bất đồng mệnh (cùng là người mà khác mệnh) loại chuyện này là đáng ghét nhất!
Vì thế cả nhà nhịn không được mà cảm khái một chút, boss nhà mình quả nhiên ngạo kiều blah blah, trong mưa dậm chân nói chán ghét cái gì, quả thực không thể nghĩ ra được.
Dương Thiên cứng người nghẫm nghĩ lại, cảm giác quả nhiên không thể nói chuyện phiếm quá nhiều với một đám não tàn này, thậm chí thói quen nói chuyện cũng bị ảnh hưởng, quả thật đáng sợ!
Vì thế boss kiên định đăng xuất, lưu lại một đám cấp dưới tiếp tục thảo luận kịch tính, sung sướиɠ gần chết, vô cùng muốn ngừng mà ngừng không được.
Phương Nhạc Cảnh ngáp – tôi muốn đi ngủ.
Các bạn nhỏ nháy mắt liền nổi giận, cậu là nhân vật chính mà, nhân vật chính sao có thể nói đi là đi! Làm người phải có trách nhiệm, anh hùng mau dừng bước!
Phương Nhạc Cảnh ngay cả mắt cũng không mở ra được – Thế nhưng tôi rất mệt.
Vì thế trêи màn hình máy tính nháy mắt lòe ra vô số đại mĩ nữ ngực bự, quả thật rất ấn tượng. Mọi người dối trá tỏ vẻ chúng tôi bình thường cơ bản cũng không xem, chỉ có thời điểm cần nâng cao tinh thần mới mở ra, vừa thấy lập tức liền bị doạ mà tỉnh, thập phần thuần khiết.
Phương Nhạc Cảnh…
Chị gái ngực bự vẫn hừng hực khí thế trêи màn hình như trước, trong đó thậm chí còn còn có một người đàn ông cơ bụng đang xé qυầи ɭót! Tuy rằng lướt qua rất nhanh, nhưng ánh mắt của các bạn nhỏ rất sắc bén, nháy mắt liền screenshot! Vì vậy bên trong nhóm lại bắt đầu kêu la hò hét, cảm khái Lưu Manh Manh cậu quả nhiên là gay, thích nhất gay mặc quần hồng gì đó, có phải cậu thầm mếm boss hay không?
Dương Thiên tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, hoàn toàn không cảm thấy chính mình lại bắt đầu bị nhắm bắn!
Lưu Manh Manh bi phẫn, ở trong nhóm hô to tôi mới không phải là gay đâu, các người không cần nói lung tung, tôi là thẳng nam, bạn trai xinh đẹp của tôi cũng là thẳng nam!!
Vì thế thế giới nháy mắt im lặng, bởi vì các bạn nhỏ đều bị sợ ngây người.
Đúng là bó tay mà…
Phương Nhạc Cảnh ở trong lòng yên lặng đồng tình với hắn một phen.
Lưu Manh Manh khó được lúc bừng tỉnh cơ trí, nhanh chóng nói lái sang chuyện khác – nhanh tiếp tục tám chuyện Nhạc Nhạc! Bằng không Nhạc Nhạc offline đó!
Vì để càng thu hút chú ý, hắn thậm chí vô sỉ viết một lần lại một lần, còn dùng nền màu dạ quang cỡ chứ lớn!
Nhưng mọi người tất nhiên sẽ không để kỹ xảo ti bỉ của hắn thành công, nhanh chóng tỏ vẻ chuyện tám nhảm Nhạc Nhạc gì đó, đơn giản chính là giám đốc Nghiêm rãnh rỗi đi tạo ân tình, muốn lôi kéo cậu gia nhập giới giải trí, nhanh chóng bồi dưỡng ra một cái cây hái ra tiền thôi. Loại ý tưởng gian thương này liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rồi, chúng ta mới không nhiều chuyện, nhanh giao tên bạn trai xinh đẹp của cậu ra đây, bằng không bắt boss cường bạo cậu luôn.”
Dương Thiên hắt xì, tiếp tục xem văn kiện.
Lưu Manh Manh rơi lệ đầy mặt, Nhạc Nhạc cứu tôi!
Phương Nhạc Cảnh quyết đoán đăng xuất, nằm ở trêи giường che đầu – lúc trước Bạch Dực bảo mình đến phòng tài vụ, còn tưởng tất cả là may mắn, hiện tại xem ra, mục đích cuối cùng vẫn là muốn mình làm nghệ sĩ. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Nghiêm Khải đối với mình thân thiết như vậy, thật sự có chút không bình thường. Ít nhất trước đó cậu chưa từng nghe qua, chưa có giảm đốc công ty nào lại tự mình đội mưa đi mua thuốc cảm cho nhân viên mới vào làm cả.
Di động ong ong rung, mở ra là tin nhắn của Thẩm Hàm – Nhạc Nhạc cậu đã ngủ chưa?
Phương Nhạc Cảnh trả lời – Chưa, sao vậy?
Ba giây sau đó, Thẩm Hàm liền gọi điện thoại tới khóc lóc. “Cứu mạng, tớ đang ở dưới lầu nhà cậu…”