Bởi vì chủ đề của microfilm là bảo vệ môi trường, cho nên tạo hình của diễn viên cũng rất đơn giản. Nói đúng hơn là căn bản không hề có tạo hình, mỗi người chỉ mặc một chiếc áo trắng ngắn tay sạch sẽ và quần bò.
Thời tiết rất lạnh, để tránh cho diễn viên bị cảm, nhân viên công tác cố ý chuẩn bị canh gừng nóng hôi hổi. Phương Nhạc Cảnh nhín thở ùng ục ùng ục uống xong một chén, sau đó nhíu mày buông chén xuống. “Cay quá!”
Thẩm Hàm ngược lại cảm thấy không lạnh, bởi vì Dương Hi ước chừng đã độn miếng giữ ấm trong áo cho cậu. Mặc dù việc này có phần ngây thơ, thế nhưng thật sự rất ấm áp đó!
Đợi đến khi quay chính thức, tuyết rơi rất lớn, Thẩm Hàm cởi áo lông, trêи cánh tay lập tức nổi da gà, kìm lòng không được liền run run.
Ôi! Chị em gái xung quanh nhéo nhéo góc áo, rất muốn ôm người vào lòng ủ ấm!
Hàm Hàm nhà ta quả thật MOE muốn khóc!. Truyện chính ở ++ TR UMtruyen.c om ++
Nhân vật của Thẩm Hàm không có lời thoại, thậm chí cũng không có bao nhiêu hành động, chỉ là một cảnh ống kính kéo dài, ghi lại vẻ mặt của cậu, từ hờ hững đến thương xót, nhìn qua rất dễ dàng, nhưng lại cực kỳ khảo nghiệm năng lực của diễn viên. Bởi vì bối cảnh rất đơn giản, tình tiết cũng quá giản đơn, nhưng lại là cảnh quay không thể gián đoạn, cho nên chế tác hậu kỳ cũng không thể giúp quá nhiều. Cuối cùng có thể diễn được hiệu ứng đạo diễn muốn hay không, 80% đều quyết định bởi kỹ thuật của diễn viên.
Thẩm Hàm đứng trong tuyết xoa xoa cánh tay, tội nghiệp nhìn Dương Hi, giống như động vật nhỏ đi lạc, khiến người ta nhịn không được mà muốn xoa bóp. Nhưng sau khi bấm máy, cậu cơ hồ trong nháy mắt biến thành một người khác.
Gió bắc hỗn loạn cùng với mưa tuyết thét gào, phía sau là cánh rừng phủ đầy tuyết. Thẩm Hàm lẻ loi tựa vào trêи một thân cây, sắc mặt lạnh nhạt nhìn xa xa, tựa như đã bị rút hết tất cả tình cảm, không hạnh phúc cũng không ưu thương. Hồi lâu sau, lại như là nhớ lại quá khứ, hoặc như nhìn thấy điều gì, biểu tình dần dần buông lỏng, đáy mắt cũng dần dần trào dâng nước mắt, đến cuối cùng lại tràn ra khỏi hốc mắt.
“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch hiển nhiên thực vừa lòng. “Tôi biết là cậu có thể mà.”
“Cám ơn đạo diễn.” Khoé mắt Thẩm Hàm vẫn còn ướt át, trêи mặt cười tủm tỉm.
Dương Hi dùng áo lông bọc lấy cậu, nhân viên làm việc cũng bưng trà gừng nóng đến. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, để chắc ăn đạo diễn còn cho quay thêm hai lần, vẫn là một cảnh dài như trước. Thẩm Hàm đại khái bắt được cảm xúc, những lần quay sau đều mang lại hiệu ứng cảm xúc chặt chẽ, đến cuối cùng ngay cả phó đạo diễn cao lớn thô kệch cũng phải cảm thán, nếu ai nhìn thấy Hàm Hàm như vậy mà còn nhẫn tâm bắt nạt, đó quả thật là vô nhân tính.
“Được rồi.” Chung Ly Phong Bạch sau khi xem vài lần liền khen ngợi. “Thực hoàn mỹ.”
“Nếu như không có vấn đề gì, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo đi.” Phó đạo diễn hỏi. “Nhạc Nhạc chuẩn bị thế nào rồi?”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Ok.”
“Tuy rằng tình tiết không giống nhau, thế nhưng vẫn phải bảo trì bầu không khí chỉnh thể như vừa rồi.” Chung Ly Phong Bạch nói. “Có hiểu được lời của tôi không?”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh đưa áo lông cho Phùng Chử. “Tôi thử một lần trước.”
So sánh với Thẩm Hàm, vai diễn của Phương Nhạc Cảnh đơn giản hơn một chút. Cậu phải diễn một nhân vật đang tìm kiếm một vật bí mất trong khu rừng trống. Vật bị mất này cụ thể là cái gì, đạo diễn Chung chỉ leng keng nói. “Linh hồn!”
Bởi vì người bình thường sẽ không làm chuyện tìm kiếm linh hồn như thế này, cho nên Thẩm Hàm có chút lo lắng trạng thái của Phương Nhạc Cảnh. Cậu đã tận mắt nhìn thấy Chung Ly Phong Bạch bùng nổ, quả thật có thể so với gà bay chó sủa trời trăng lụi tắt, phi thường đáng sợ! Cho nên cậu một chút cũng không muốn Phương Nhạc Cảnh gặp phải.
“Sao lại không uống?” Bởi vì lo lắng cậu sẽ cảm lạnh, cho nên Dương Hi đặc biệt chuẩn bị sữa ca cao nóng. Nếu là bình thường cậu hẳn sẽ ùng ục ùng ục uống sạch, dù có thế nào cũng không bưng ly đến lạnh.
“Nếu lát nữa Nhạc Nhạc và Chung đạo diễn đánh nhau, chúng ta phải về phe nào?” Thẩm Hàm nghiêm túc hỏi.
Dương Hi:…
Vì sao cậu ta lại đi lo lắng loại chuyện này?
“Vẫn là về phe Nhạc Nhạc đi.” Sau nửa ngày tự hỏi, Thẩm Hàm đưa ra quyết định. “Cả trường quay đều là người của đạo diễn, Nhạc Nhạc thân cô thế cô, nhất định đánh không lại.” Đánh bại kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu gì đó, thật sự rất có ý thức của đại hiệp!
Dương Hi bưng ly ca cao nguội lạnh đi, hất hất cằm ý bảo cậu nhìn trường quay.
Phương Nhạc Cảnh nghiêng ngả lảo đảo chạy vội trong rừng, mờ mịt ngơ ngác nhìn bốn phía. Lúc lùi lại không cẩn thận đụng vào cây, cả người đều ngã xuống đất, lại không có lập tức đứng lên mà nôn nóng tìm kiếm gì đó trong đất. Đôi môi run rẩy, hốc mắt đỏ lên, có chút tuyệt vọng lại có chút đau thương.
“Oa.” Trợ lý đạo diễn nhỏ giọng tán thưởng. “Hay quá.”
Thẩm Hàm cũng nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa còn có phần dương dương tự đắc. Tuy rằng cũng chẳng phải là chuyện của cậu ta, nhưng cũng rất đắc ý đó!
“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch đứng lên.
Hả, Thẩm Hàm có chút buồn bực, sao lại cắt, rõ ràng đã diễn rất khá mà!
“Cảm giác đúng rồi, nhưng cảm xúc không đúng.” Chung Ly Phong Bạch lắc đầu. “Tôi muốn một người bị mất linh hồn! Bị mất! Linh hồn!”
Đừng có nói được một nữa lại bắt đầu chấm! chứ. Người một vòng xung quanh yên lặng rít gào, có thể nói cụ thể hơn một chút nữa được không, đến cùng cái gì mới là người mất linh hồn, chúng tôi đến bây giờ chỉ thấy qua người bị mất hai trăm khối thôi!
“Hiểu ý của tôi không?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ. “Tôi thử lại xem.”
Chung Ly Phong Bạch ngồi trở lại trêи ghế – anh rất thích những diễn viên không cần phải giải thích quá nhiều như vậy.
Bấm máy lần thứ hai, Phương Nhạc Cảnh đổi cách thức diễn xuất, giấu tất cả cảm xúc vào trong lòng, cả người đều ngây ngốc lại chậm chạp, sờ sờ soạng soạng trong rừng cây, cuối cùng ôm đầu gối ngồi xổm trêи mặt đất, lưng tựa vào một thân cây màu đen khô quắt, ánh mắt trống rỗng và tan rã.
Bốn phía yên tĩnh, tất cả mọi người đang nhìn cậu.
“Chính xác!” Chung Ly Phong Bạch lần này rất vừa lòng, đứng dậy đầu tiên vỗ tay hai cái.
“Cám ơn đạo diễn.” Bản thân Phương Nhạc Cảnh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Hàm lắc lắc ngón cái với cậu, cười hì hì!
Đối với một diễn viên mà nói, chỉ cần có thể tìm đúng cảm giác, cơ bản lúc quay chụp đã không còn vấn đề gì. Cho nên Phương Nhạc Cảnh cũng kết thúc cảnh của mình nhanh chóng. Thẩm Hàm bởi vì còn phải lên lớp, cùng với Dương Hi nói tạm biệt rồi rời đi trước.
Phùng Chử hỏi Phương Nhạc Cảnh. “Giờ về sao?”
“Vẫn còn sớm, hay ở lại xem một chút đi, còn có thể học thêm vài thứ.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Phùng Chử gật đầu, lại nói. “Hình như cậu đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với ngành này rồi.”
“Vậy sao?” Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, sau đó cong cong khóe miệng. “Cũng không phải là chuyện xấu.”
Hạ Tình đã tẩy trang sạch sẽ, tóc cũng chải đơn giản qua một bên, áo sơ mi trắng và giày bệt, hoàn toàn khác hẳn so với cô nàng xinh đẹp mê người lúc trước.
Trong ba cảnh quay ngày hôm nay, vai diễn của Hạ Tình xem như đơn giản nhất, chỉ cần nhìn những mầm xanh giữa tuyết trắng mà mỉm cười, diễn xuất một chị gái hàng xóm đơn thuần lại tốt bụng. Thừa dịp Hạ Tình được nghỉ một chút, Phùng Chử nhỏ giọng chỉ Phương Nhạc Cảnh. “Người mặc áo khoác đỏ bên kia, chính là người đại diện của Hạ Tình, trong giới có tiếng rất biết giải quyết vấn đề.”
“Chị Chu?” Phương Nhạc Cảnh có chút ấn tượng.
Phùng Chử gật đầu. “Hạ Tình sở dĩ có thể nổi tiếng, hơn phân nửa nhờ có chị ta.”
“A Chử.” Bên này hai người còn đang nói thầm, Chu Sắc cũng đã tự mình đi tới.
“Chị Chu.” Phùng Chử nhanh chóng chào hỏi.
Chu Sắc cười tán gẫu vài câu, liền nhìn Phương Nhạc Cảnh trêu ghẹo. “Lúc trước vẫn muốn tìm cơ hội làm quen, không nghĩ tới lại gặp ở nơi này, hay tôi cũng gọi cậu là Nhạc Nhạc như fan hâm mộ nhé?”
“Đương nhiên có thể.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. Tuy cậu cũng không để ý tin tức nhiều lắm nhưng lại nghe qua không ít chuyện về Chu Sắc, khen chê không đồng nhất, phiên bản gì cũng có, rất là mưa máu gió tanh.
Có lẽ trạng thái Hạ Tình không được tốt, cho nên Chung Ly Phong Bạch vẫn đang giảng giải cho cô ta. Chu Sắc mắt nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút nôn nóng.
“Trưa nay chị Chu còn có việc sao?” Phùng Chử hỏi.
“Đúng vậy.” Chu Sắc nói. “Bữa trưa Tình Tình có một cuộc hẹn ăn cơm, nếu kéo dài sợ là không kịp.”
“Đừng lo lắng, hẳn sẽ không mất nhiều thời gian.” Phùng Chử an ủi.
“Nếu là bữa ăn bình thường, tôi cũng đã từ chối rồi.” Chu Sắc thở dài, cũng không biết là vô tình lộ ra hay là cố ý khoe khoang. “Chẳng qua người mời khách là giám đốc Nghiêm, cho dù bận rộn thế nào cũng phải đến đó đúng giờ.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Phương Nhạc Cảnh:…
Giám đốc Nghiêm này là người kia của tôi sao?
“Giám đốc Nghiêm?” Phùng Chử hỏi. “Giám đốc Nghiêm của Giải trí Đông Hoàn?”
“Đúng vậy.” Chu Sắc nói. “Giám đốc Nghiêm tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn chịu trích ra thời gian, chúng tôi sao có thể đến muộn được.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Thật đúng là người kia của tôi rồi.
“Chị Chu và cô Hạ tính toán chuyển sang Đông Hoàn ư?” Phùng Chử hỏi.
“Ai biết được, cũng không thể nói chính xác.” Thấy Chung Ly Phong Bạch bên kia tựa hồ có chút xù lông, Chu Sắc cũng không thể trò chuyện thêm được, liền cùng trợ lý qua xem có chuyện gì. Phùng Chử quay đầu nhìn Phương Nhạc Cảnh. “Chúng ta cũng về đi? Xem cô ta diễn cũng chẳng học được cái gì, còn dễ khiến cậu bị loạn não nữa.”
Phương Nhạc Cảnh trầm mặc.
“Nhạc Nhạc?” Phùng Chử phất phất tay trước mặt cậu. “Phát ngốc cái gì?”
“Hả?” Phương Nhạc Cảnh tỉnh lại. “Không có gì, suy nghĩ chuyện đi Anh sắp tới.”
“Đi Anh hả, có thể sẽ không được ăn ngon đâu.” Phùng Chử cùng cậu đi về phía bãi đậu xe. “Hay trưa nay cùng đi ăn món Quảng Đông đi?”
“Anh chờ tôi một chút.” Phương Nhạc Cảnh dừng chân. “Tôi đi gọi điện thoại.”
Phùng Chử gật đầu, tự mình kéo cửa lên xe.
Phương Nhạc Cảnh cầm di động, gọi cho Nghiêm Khải.
“Nhạc Nhạc.” Nghiêm Khải bắt máy rất nhanh. “Quay xong rồi?”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Anh đang làm cái gì?”
“Kiểm tra hả?” Nghiêm Khải bật cười. “Anh đang ở công ty, hôm nay có hẹn khách, có thể hơn mười giờ tối mới về nhà, em nhớ ngủ sớm một chút!”
…
Thế nào lại muộn như vậy?
Phương Nhạc Cảnh híp mắt. “Trưa nay chúng ta ăn cơm với nhau nha?”
“Trưa nay? Sợ là không được, bữa trưa và bữa tối anh đều có hẹn cả.” Nghiêm Khải nói. “Ngoan, đêm mai đi ăn tiệc lớn với em.”
Phương Nhạc Cảnh tiếp tục đưa ra nghi vấn. “Trưa nay đi ăn với ai?”
Loại giọng điệu này… Nghiêm Khải vui vẻ. “Hồ ly tinh.”
Phương Nhạc Cảnh:!!!
Nghiêm Khải hôn hôn cậu qua di động. “Là biên tập viên tạp chí Tân Triều, hắn đã hẹn anh lâu rồi, từ chối mãi không được.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Vậy chuyện Hạ Tình là sao?
“Ngoan, anh phải làm việc.” Nghiêm Khải hỏi. “Hôn một cái?”
“Không hôn!” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.
Nghiêm Khải nhướn mày. “Nguyên nhân?”
“Buổi tối về sớm một chút.” Phương Nhạc Cảnh tắt điện thoại, ngồi ở ghế phó lái bắt đầu suy xét, đến cùng là Chu Sắc nói bậy, hay người nào đó hư hỏng trong lòng.
“Món ăn Quảng Đông?” Phùng Chử vừa lái xe vừa hỏi.
Phương Nhạc Cảnh nói. “KFC.”
Phùng Chử khó hiểu. “Hamburger và gà chiên có gì ngon mà ăn, lúc nào gấp mới phải ăn. Chiều này cậu còn có việc sao?”
“Vẫn là về công ty đi.” Phương Nhạc Cảnh thắt dây an toàn.
Phùng Chử có chút mờ mịt, nhưng bản thân là trợ lý cũng không thể hỏi quá nhiều, cho nên vẫn đưa cậu về truyền thông Đông Hoàn.
“Hả, Nhạc Nhạc sao cậu lại tới đây.” Thẩm Hàm đang ăn cơm ở nhà ăn nhỏ, nhìn thấy cậu nên có chút ngoài ý muốn.
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh nói. “Về nhà cũng không có việc gì làm, tiện đường lại đây chơi.”
“Buổi chiều tớ phải tập thể hình, cậu cũng có thể tập chung.” Có người chơi với mình, Thẩm Hàm cầu còn không được. “Ăn cơm trưa chưa?”
“Chưa ăn.” Tâm tình Phương Nhạc Cảnh không cách nào vui vẻ được, bởi vì vừa rồi cậu cố ý lắc lư lên tầng chín một chút, vừa vặn gặp bí thư đang hỏi trong phòng làm việc có ai chưa ăn trưa, giám đốc Nghiêm không có ăn đồ ăn bên ngoài trưa nay đem đến.
“Phùng Chử không đưa cậu đi ăn cơm sao?” Thẩm Hàm nghe vậy rất khẳng khái, bẻ đôi bánh bao của mình đưa cho cậu.
Loại tinh thần vô tư như vậy quả thật dễ khiến người khác xúc động!
Mà trong nhà hàng bên cạnh công ty, tâm tình Nghiêm Khải cũng chẳng tốt chút nào. Anh vốn nghĩ người mời khách chỉ là biên tập viên Tân Triều, lại không đoán được sau khi đến mới phát hiện, còn có Chu Sắc cùng Hạ Tình.
“Giám đốc Nghiêm sẽ không giận tôi chứ?” Đối phương tươi cười đầy mặt, rõ ràng là đang giả vờ hồ đồ.
Nghiêm Khải cười cười. “Làm sao vậy được, chủ biên Trương nói đùa.” Thế lực của tuần san Tân Triều cũng không phải là nhỏ, anh tự nhiên không có khả năng nháo loạn với đối phương chỉ vì chuyện nhỏ như thế này.
“Giám đốc Nghiêm không ngại là tốt rồi.” Chu Sắc nhanh chóng khơi mào câu chuyện. “Cũng là do Tình Tình nhà tôi, cô ấy vẫn luôn muốn gặp mặt cảm ơn giám đốc Nghiêm một chút. Tôi thật sự bị cô ấy làm hoảng, mới có thể xin chủ biên giúp đỡ một chút.”
“Cảm ơn tôi?” Nghiêm Khải nhướn mày.
“Đúng vậy.” Chu Sắc nói. “Cảm ơn giám đốc Nghiêm đã lựa chọn Tình Tình giữa nhiều người mẫu như vậy, để cô ấy đóng vai chính trong MV.”
“Chỉ vì cái này? Vậy cô Hạ đã cảm ơn nhầm người rồi.” Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế ngồi, nhướn mày nói. “Chuyện này không liên quan đến tôi, là Bạch Dực quyết định.”
“Vậy sao?” Hạ Tình tươi cười thoải mái. “Tôi lúc trước không biết chuyện này.”
“Vậy giờ biết rồi đó.” Nghiêm Khải cầm di động lắc lắc. “Muốn tôi gọi điện giúp cô không, hẹn cậu ta ra để cô tự mình cảm ơn?”
Lời vừa nói ra, biểu tình Hạ Tình nhất thời cứng lại trong nháy mắt. Loại bữa ăn như thế này, người trong giới đều biết có ý tứ gì, vốn dĩ chủ biên Trương và Chu Sắc còn tính toán một lát nữa kiếm cớ rời đi, không nghĩ rằng Nghiêm Khải sẽ trực tiếp từ chối như vậy.
“Giám đốc Bạch hẳn bề bộn nhiều việc.” Chu Sắc phản ứng lại đầu tiên, cười nói. “Chúng tôi sẽ hẹn lại hôm khác vậy.”
“Không sao cả, cậu ta chẳng thể bận hơn tôi được.” Nghiêm Khải thản nhiên gọi điện thoại. “Dù sao cũng ở gần đây, bận thế nào cũng phải ăn cơm.”
Chu Sắc đành phải trầm mặc, Hạ Tình bưng ly nước lên, giả vờ uống một chút.
Chủ biên Trương bắt đầu hối hận đã đá vào tấm sắt, Nghiêm Khải trong giới này có tiếng xa cách, tuy rằng trẻ tuổi giàu có, nhưng nhiều năm như vậy ngay cả một chuyện xấu nhỏ cũng không tìm ra nổi. Bản thân mình đến cùng vì sao lại ấm đầu mà đáp ứng cô ta chứ.
“Có người phải cảm ơn tôi?” Bạch Dực vô cùng buồn bực. “Tôi ăn cơm rồi.”
“Nhà hàng sân vườn trêи tầng thượng của cao ốc Khải Tâm, chúng tôi đều đang đợi cậu.” Nghiêm Khải sau khi nói xong liền tắt điện thoại, cong cong khóe miệng. “Sẽ đến nhanh thôi.”
Hạ Tình nắm chặt ly nước, cảm giác đời này chưa từng xấu hổ như vậy. Bị một người đàn ông trực tiếp cự tuyệt, còn muốn gọi một người đàn ông khác đến xem kịch.
Nghiêm Khải bưng ly rượu lên, tâm tình nhìn qua rất tốt.
Vì thế thời điểm Bạch Dực đến, nhìn thấy một cảnh tượng rất quỷ dị. Bốn người ngồi đối diện nhau, lại không một ai mở miệng nói chuyện.
…
Quả nhiên là như vậy!
Bạch Dực ngửa mặt lên trời thở dài trong lòng.
Rốt cuộc đến khi nào mới có thể nhớ đến tôi lúc có chuyện tốt chứ!