Nhạc Nhạc.” Web chạy được một nửa, vừa lúc Thẩm Hàm gọi điện đến. “Bệnh cậu sao rồi?”
“Vừa mới tiêm xong, cũng khoẻ lên rồi.” Phương Nhạc Cảnh ôm iPad ngồi ở trêи giường. “Buổi sáng cảm ơn cậu và Dương tiên sinh.”
“Khách khí cái gì, chúng ta là bạn tốt mà.”Thẩm Hàm hiển nhiên là vừa tập thể ɖu͙ƈ xong, hơi thở có chút hồng hộc, nhưng vẫn không quên nhiều chuyện như trước. “Thì ra cậu có quen với giám đốc.”
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, cũng không biết nên giải thích cái duyên cớ 囧 囧 này thế nào, đành phải mơ hồ không rõ “ừ” một câu.
“Tớ vốn định buổi tối đến thăm cậu, nhưng Dương Hi nói không chừng giám đốc vẫn ở nhà cậu, bảo tớ không được tới quầy rầy.” Thẩm Hàm ngồi ở ghế trêи uống nước.
“Quấy rầy??” Cho dù nghe từ góc độ nào, Phương Nhạc Cảnh đều cảm thấy cái từ này có chút 囧.
Dương Hi vừa vặn đi ngang qua, vì thế chụp lấy điện thoại bình tĩnh giải thích. “Ý của tôi là Hàm Hàm là nghệ sĩ công ty, không tiện lén lút gặp mặt với giám đốc Nghiêm, tránh bị phóng viên viết bậy.”
“Như vậy sao.” Phương Nhạc Cảnh hiểu rõ. “Tôi cũng đã hết bệnh rồi, không cần lo lắng.”
“Vậy cậu cũng nên nghỉ ngơi đi.” Thẩm Hàm thúc giục.
“Ngủ cả ngày nên cũng hết buồn ngủ rồi, tớ đang xem tin tức giải trí.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào trêи giường, thuận miệng hỏi. “Cậu muốn diễn phim ‘Tâm Thứ’ của đạo diễn Trương?”
“Chưa biết, mấy ngày nữa sẽ đến thử vai.” Thầm Hàm nói. “Tớ vốn dĩ muốn từ chối, Dương Hi lại bảo tớ phải cố gắng.”
“Vì sao lại muốn từ chối?” Phương Nhạc Cảnh hiểu. “Cơ hội khó được, rất nhiều người nói trêи mạng.”
“Nhưng tớ diễn lưu manh không được.” Thẩm Hàm ủ rũ. “Cậu không thấy Tề Thuỵ thích hợp hơn sao.”
“Tớ không hiểu, nhưng nếu đạo diễn Trương đã xuy xét đến cậu, chắc chắn có lý do của ông ấy.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Thử xem có được không.”
“Ừm.” Thẩm Hàm nhìn nhìn đồng hồ treo trêи tường. “Tớ phải đi chạy bộ rồi, thứ năm tuần sau thử vai, Dương Hi đáp ứng sau khi thử vai sẽ dẫn tớ đi ăn tiệc hải sản, cậu cũng đến nhé?”
“Ừ đi.”Phương Nhạc Cảnh một hơi đáp ứng, cúp điện thoại tiếp tục xem tin tức.
Tề Thuỵ là người mới nổi gần đây, so sánh với Thẩm Hàm theo hướng hiền lành, thì có vài phần mạnh mẽ kiên cường hơn, khi mới vào nghề đã diễn vai côn đồ trong phim hành động, bởi vì ngoại hình lóa mắt và ánh mắt tàn nhẫn, sau khi công chiếu cơ hồ áp đảo cả nhân vật chính, thành công trong làng giải trí, thù lao cũng theo đó mà tăng lên. Nhưng mà cũng bởi vì diễn vai này, người thích hắn thì bảo hắn có kỹ thuật biểu diễn tinh xảo, người không thích hắn thì bảo không thể thưởng thức nổi loại tạo hình này, hung dữ lại hay đi đánh đấm, chúng tôi vẫn thích Nặc Nặc và Hàm Hàm đáng yêu thôi!
Là ảnh đế mới lên, số lương fans của Tô Tiểu Nặc lãnh diễm yêu nghiệt hiển nhiên là ngôi sao bình thường không thể so bì nổi, không dễ dàng trêu chọc. Fans Tề Thuỵ đành phải chỉa mũi nhọn nhắm vào Thẩm Hàm, nói rằng chúng tôi mới không hiếm lạ bánh bao mềm nhuyễn nhà các người, Thuỵ Thuỵ nhà chúng tôi mới chân chính là hot boy (1) quốc dân, đẹp trai và rạng rỡ! Vì thế tập thể fans Thẩm Hàm liền ha ha, một chiếc xe QQ (2) mà cũng dám nói mình là hot boy, các người cho rằng đây là tổng động viên ô tô sao, động não quả thật là bệnh nặng, phải điều trị sớm. Kể từ đó, fans của hai nhà liền triệt để trở thành đối thủ một mất một còn, cứ đụng phải nhau là hỗn chiến một phen. Truyền thông vui như mở hội, lúc viết bản thảo cũng chơi trò văn vẻ, hai người cơ bản chưa từng thấy mặt nhau cũng viết thành thù địch, rất là huyết vũ tinh phong (mưa máu, gió tanh, ý rất khốc liệt). Mà lần này phim mới của đạo diễn Trương Cổ lại vừa vặn chọn nhân vật chính từ hai người này, tất nhiên không khiến người chú ý cũng khó.
Phương Nhạc Cảnh nhìn mấy tấm ảnh chụp của Tề Thuỵ, cảm giác tuy rằng kiên cường hơn Thẩm Hàm rất nhiều, nhưng cũng khó khẳng định có thích hợp để diễn phim của đạo diễn Trương hay không. Chung quy lúc mới vào nghề dã diễn côn đồ, lần này diễn cũng chỉ là lặp lại lần trước, như vậy tính ra, ngược lại để Thẩm Hàm diễn thì sẽ có sự mới lạ hơn.
Sau khi nhìn mấy tấm ảnh, đại khái là thuốc tiêm vào bắt đầu có tác dụng, Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái, lười biếng cọ cọ chui vào chăn, nhanh chóng thϊế͙p͙ đi. Nghiêm Khải có vào xem cậu một lần, thấy cậu ngủ cũng không quấy rầy, tiếp tục ngồi trong phòng khách làm việc, thuận tiện bình tĩnh copy mấy tấm ảnh chụp Phương Nhạc Cảnh trong album máy, lưu vào điện thoại.
Thật sự là phi thường vô sỉ.
“Giám đốc Nghiêm.” Chiều tối, trợ lý gọi điện thoại đến. “Sáng mai tám giờ ngài có một cuộc họp nhóm cần phải tham gia.”
“Sau đó thì sao?” Nghiêm Khải cho rằng còn có việc khác.
Trợ lý dừng một chút, sau đó nói. “Sau đó không có lịch, giám đốc Bạch chỉ bảo tôi nhắc nhở ngài một chút, để tránh quên.”. Đọc truyện hay tại || t r ù m t r u y ệ n .CO M ||
Nghiêm Khải có chút đau răng, từ khi nào anh biến thành loại hình tượng làm việc không đàng hoàng này?
“Giám đốc Nghiêm.” Phương Nhạc Cảnh xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
“Dậy rồi?” Nghiêm Khải đứng lên.
“Ừa.”Phương Nhạc Cảnh mặc áo ngủ, nhìn qua vẫn có chút lười biếng.
Nghiêm Khải đưa cho cậu một quả dâu tây. “Cảm mạo không thể ăn nhiều, ba quả là nhiều nhất.”
“Trong tủ lạnh còn có dâu tây sao?” Phương Nhạc Cảnh buồn bực.
Nghiêm Khải lắc đầu. “Không có, tôi vừa mới đi mua.”
Phương Nhạc Cảnh ăn thấy chua mà giật mình.
Nghiêm Khải: ….
Phương Nhạc Cảnh nói. “Ừm, tỉnh rồi.”
Nghiêm Khải: …
Bác gái siêu thị rõ ràng đã cam đoan rất ngọt.
Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đến cùng đã đi nơi nào?
“Hơn sáu giờ rồi.” Phương Nhạc Cảnh nhìn đồng hồ treo tường.
Nghiêm Khải thử thử độ ấm trán cậu, cảm giác đã triệt để khôi phục bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra. “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Không có khẩu vị.” Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trêи ghế sa lông, cảm thấy toàn thân không có sức lực.
“Không có khẩu vị cũng phải ăn.” Nghiêm Khải đề nghị. “Xuống dưới lầu nhé? Có một quán mì cũng không tệ lắm.”
Phương Nhạc Cảnh ôm đệm dựa giả chết.
Nghiêm Khải cảm thấy cậu có chút giống cún con, vì thế không nhịn được mà cười lên tiếng.
Phương Nhạc Cảnh làm tổ trêи sô pha nhìn anh.
“Nếu không gọi đem về nhà?” Nghiêm Khải nhường một bước.
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng đáp ứng – thật sự là không muốn ra ngoài mà.
Quán cơm dưới lầu giao hàng rất đúng giờ, Phương Nhạc Cảnh tuy nói không có khẩu vị gì, nhưng vẫn ăn xong một bát mì dưới sự giám sát của Nghiêm Khải, cảm giác hơi no.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Nghiêm Khải chuẩn bị thuốc cảm lạnh cho cậu. “Xem TV xong thì ngủ sớm một chút.”
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Chiều mai tôi phải đi Mĩ, đại khái phải qua một thời gian nữa mới trở về.” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Thiếu cậu một bữa ăn và kem, chờ tôi trở về chậm rãi trả.”
Ánh đèn phòng ăn rất dịu dàng, khiến trái tim cũng trở nên dịu dàng hơn.
Sau khi tiễn Nghiêm Khải đi, Phương Nhạc Cảnh cầm thuốc cảm ngồi ở trêи giường, cảm thấy ngày hôm nay trôi qua… Tựa hồ cũng không tệ lắm.
Ngày hôm sau, Nghiêm Khải quả nhiên mang theo vài người cấp dưới bay đi Mỹ họp, Phương Nhạc Cảnh cũng khôi phục sinh hoạt như trước. Vào thứ năm, Phương Nhạc Cảnh cố ý xin nghỉ nửa ngày, đi xem Thầm Hàm thử vai. Địa điểm diễn thử là khách sạn mà đạo diễn Trương tạm ở, Phương Nhạc Cảnh là người ngoài, cũng không muốn cho người khác cảm giác Thẩm Hàm làm bất cứ chuyện gì đều phải mang theo một đống người, cho nên cũng không cùng lên lầu. Lúc ở bãi đậu xe chỉ bảo cậu ấy cố gắng lên, sau đó mua một ly cà phê rồi ngồi ở đại sảnh.
Lúc Dương Hi mang theo Thẩm Hàm cùng đi vào thang máy, cửa mở vừa vặn nhìn thấy Tề Thuỵ mang theo trợ lý và người đại diện của hắn đi đến, nói nói cười cười tâm tình rất tốt, hiển nhiên đã diễn thử xong, hơn nửa hẳn là không tệ lắm.
“Trùng hợp thế.” Willy – người đại diện của Tề Thuỵ – nhìn thấy hai người trước, vì thế chủ động chào hỏi. So sánh với Dương Hi, hắn hiển nhiên nhỏ gầy hơn, biểu tình cũng phong phú hơn, lúc cười rộ lên cơ hồ có thể nhìn đến răng cấm.
“Chào mọi người.” Thẩm Hàm cười cười, không thất lễ nhưng cũng bảo trì khoảng cách đúng mực, hoàn toàn không giống bánh bao nhỏ mềm mềm bình thường. Trêи thực tế, cậu thật sự cũng không thích những người trước mặt này, cảm giác có chút âm trầm gian xảo.
“Mau vào thôi, hình như lát nữa đạo diễn Trương còn có việc.” Willy dường như tốt bụng nhắc nhở, về phần có thật sự tốt bụng không hay muốn làm loạn suy nghĩ của Thẩm Hàm, ai cũng không nói được.
Dương Hi mặt than nói lời cảm cảm ơn, sau đó liền mang theo Thẩm Hàm lập tức vào phòng của đạo diễn Trương. Tề Thụy nhướn mày vào thang máy, trêи mặt nhìn không rõ là biểu tình gì.
“Đừng khẩn trương.” Trước khi vào cửa, Dương Hi giúp Thẩm Hàm chỉnh chỉnh quần áo. “Cậu nhất định sẽ được.”
Lời cổ vũ cũ rích, nhưng Thẩm Hàm vẫn cảm thấy vui vẻ trong nháy mắt. “Ừa.”
Dương Hi giữ đồ của cậu, vươn tay ấn chuông cửa.
“Hàm Hàm đến rồi à.” Trong phòng ngoại trừ đạo diễn Trương và biên kịch, còn có một người đàn ông trung niên râu quai nón, là phó đạo diễn Trình Ất, đã từng hợp tác một lần với Thầm Hàm. Khi đó Thẩm Hàm vẫn là người mới, diễn xuất tất nhiên khó coi, cơ hồ mỗi ngày đều bị hắn mắng. Sau đó Trình Ất đi nước ngoài tu nghiệp, dần dần không có tin tức, không nghĩ đến lần này lại được đạo diễn Trương mời đến làm phó đạo diễn.
Hai người gặp lại, Trình Ất vui vẻ chào hỏi, Thẩm Hàm lại theo phản xạ có điều kiện muốn đi toilet.
Dương Hi vỗ nhẹ nhẹ eo cậu.
Đạo diễn Trương Cổ chưa bao giờ tiếp xúc qua với Thẩm Hàm, chỉ thấy diễn xuất của cậu qua màn ảnh. Lần này cần chọn diễn viên mới, cũng tìm các tác phẩm trước đây của cậu xem qua một lần, từ giai đoạn trúc trắc ban đầu cho đến những cảnh quay hậu kỳ tự do, tiến bộ thật sự rất rõ ràng, tựa hồ trời sinh là để làm nghề này.
“Bắt đầu đi.” Trình Ất đưa kịch bản cho cậu.
“Không cần.” Thẩm Hàm cười cười. “Tôi thuộc rồi.”
Lời kịch của mấy cảnh phim này không ít, ở trường quay trước đây vẫn thường xuyên có diễn viên quên lời. Đáy mắt Trình Ất có chút ý cười, ném kịch bản qua một bên. “Cố lên.”
Trong kịch bản tổng cộng có hai cảnh diễn, một cảnh là người bị bắt nạt yếu đuối lúc ban đầu, cảnh khác là một người rất hung hãn vì để bảo vệ em gái mình. Cảnh quay rộng, cũng không tính đơn giản, diễn viên phải hoàn toàn chuyển hoá cảm xúc của mình trong thời gian rất ngắn. Trương Cổ cùng Trình Ất đều hiểu được cảnh đầu tiên không quá khó khăn, trọng điểm đều dồn cả vào cảnh thứ hai.
Dương Hi đứng phía sau bức màn, vị trí này vừa vặn có thể khiến Thẩm Hàm cảm giác được, nhưng vẫn không quấy rầy biểu diễn của cậu. Hai cảnh này Thẩm Hàm đã luyện tập rất nhiều lần, cậu tự tin là sẽ không có vấn đề gì. Quả nhiên, sau khi diễn thử xong, đạo Diễn Trương đứng lên vỗ tay hai cái. “Thật sự rất tốt.”
“Cảm ơn đạo diễn Trương.” Thẩm Hàm có chút thở hổn hển, hiển nhiên còn đắm chìm trong cảm xúc kịch liệt vừa rồi.
“Hoàn toàn khác biệt với suy đoán của giới truyền thông, tiền đồ của cậu rất rộng lớn.” đạo diễn Trương vỗ vỗ bờ vai của cậu, hiền lành trêu ghẹo. “Nhưng phải gầy một chút nữa mới được.”
Thẩm Hàm có chút xấu hổ. “Vâng.”
“Hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lời.” Đạo diễn Trương nói.
Thẩm Hàm gật đầu, sau khi nói cảm ơn thì cùng Dương Hi đi ra ngoài, trước khi ra cửa đạo diễn Trương lại cường điệu một lần nữa. “Giảm béo.”
Dương Hi cười khẽ. “Tôi sẽ giúp ngài giám sát cậu ấy.”
Lúc đi vào thang máy, Dương Hi phủ thêm áo khoác cho Thẩm Hàm. “Bên ngoài có chút gió, đừng để cảm lạnh.”
“Anh cảm thấy tôi biểu hiện được không?” Thẩm Hàm hỏi hắn.
“Tôi cảm thấy được hay không không quan trọng, quan trọng là đạo diễn cảm thấy được không.” Dương Hi giúp cậu chỉnh chỉnh tóc. “Kết quả cụ thể tôi không nói được, nhưng nếu đạo diễn Trương cảm giác cậu không tốt, nhất định sẽ không nhắc nhở cậu giảm béo nhiều lần như vậy.”
“Ai nói không quan trọng.” Thẩm Hàm nghiêm túc nhìn hắn. “Anh cảm thấy được hay không rất quan trọng.”
Dương Hi hơi hơi ngẩn người.
Trêи mặt Thẩm Hàm tràn ngập chờ mong.
Đáy mắt Dương Hi khẽ mìm cười, gằn từng chữ. “Cậu biểu hiện rất tốt.”
Nhất thời đôi mắt Thẩm Hàm sáng long lanh, như được lấp đầy bởi các vì sao.
Hai người rời khỏi thang máy, lại thấy Phương Nhạc Cảnh đang giở tạp chí, trước mắt bày ra một bàn trà chiều tinh xảo.
Thẩm Hàm yên lặng nuốt nước miếng.
Dương Hi bật cười. “Cho phép cậu ăn nhiều một ngày, ngày mai bắt đầu giảm béo.”
Thẩm Hàm hơi hoan hô, đặt ʍôиɠ ngồi đối diện Phương Nhạc Cảnh.
“Thế nào?” Phương Nhạc Cảnh hỏi cậu. Thẩm Hàm ngạc nhiên. “Hả, sao cậu lại biết tôi thích ăn cái gì?”
“Không phải tôi gọi, là phục vụ sinh đưa, cô ấy là fan của cậu.” Phương Nhạc Cảnh đưa thìa cho cậu. “Còn nói muốn tìm cậu ký tên.”
Thẩm Hàm nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một đám con gái đang nhìn về phía mình, vì thế cười hì hì chào một cái.
Ôi chao! Đám con gái tràn lệ nắm chặt tay, Hàm Hàm thật sự quá moe quá hiền, mềm mại đáng yêu muốn nhéo một cái! So với Tề Thuỵ mặt lạnh vừa rồi không biết là tốt hơn bao nhiêu lần!
Thẩm Hàm chủ động đứng lên, mấy chị gái lập tức chạy đến xin chụp ảnh chung. Phương Nhạc Cảnh cầm máy ảnh muốn giúp đỡ, lúc chỉnh góc chụp, lại vừa vặn đụng phải Trương Cổ cùng Trình Ất rời khỏi thang máy.