Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi đoàn phim giải thể.
Tạ Thanh Trình thu dọn đồ đạc trong phòng.
Dọn một nửa, chợt có một tấm thiệp chúc mừng rơi ra khỏi đống đồ linh tinh.
Anh cầm lên xem thử, trên thiệp chúc mừng có viết mấy lời chúc, anh nhớ ra, đó là thứ mà cô nàng phó biên tập đưa cho anh trong ngày đầu tiên vào tổ.
Tuổi cô nàng ấy sêm sêm Tạ Tuyết, ngây thơ hiền lành lắm, Tạ Thanh Trình mang theo mấy chuyện chẳng hay ho gì ở tháp truyền thông tới đoàn phim, cô nàng cũng không nhìn anh bằng con mắt khác.
Nhưng giờ tung tích cô nàng không rõ, chưa biết sống chết.
Còn một cô gái khác cũng mất tích, tuy không qua lại với Tạ Thanh Trình nhiều, nhưng qua cách hành xử cũng cảm nhận được sự chân thành của cô gái ấy.
Tạ Thanh Trình cầm tấm thiệp chúc mừng ấy ngồi xuống, nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ——
Giang Lan Bội, Lư Ngọc Châu, hai cô gái vô tội bị liên lụy... Tuy không biết kẻ giật dây sau màn có cùng một tổ chức tội phạm hay không, nhưng chưa tròn một năm này, anh thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện sinh tử rồi.
Tính cách con người Tạ Thanh Trình rất lạnh lùng cứng rắn, vì để chiến thắng bệnh tinh thần, anh gần như cắt đứt hết thảy những dao động cảm xúc của bản thân. Anh quý trọng sinh mệnh, lại mất đi quyền được than khóc khi mạng sống lụi tàn, tới cả nỗi buồn cũng là thứ cảm xúc quá nặng nề đối với anh.
Nhưng giờ, có lẽ vì bí mật mà chỉ có mỗi một mình bản thân cố gắng cất giấu, cuối cùng đã bị phơi bày với một người khác khi đứng trước sống chết, cho dù Tạ Thanh Trình cũng chẳng muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này tâm trạng anh hình như cũng có chút thay đổi không giống như khi xưa nữa.
Trong lòng anh như chứa hồ mực sâu lại đậm, mà có một người biết được sự thật rồi, cũng như đổ một li nước vào hồ mực kia vậy.
Bóng đen chẳng hề tan biến.
Nhưng nồng độ hình như đã bị pha loãng đi một chút.
Khiến anh đã khôi phục được chút khả năng thở dốc.
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, mấy ngày nay đặt tay lên ngực tự hỏi, anh thật sự cảm thấy bản thân đúng là có buông lỏng cảm xúc hơn, việc này khiến anh lờ mờ thấy hơi hối hận.
Đúng thế, Hạ Dư nói rất tàn nhẫn, nhưng tất cả nội dung lại là sự thật—— Sau khi mình kể bí mật này ra với Hạ Dư vào lúc cuối cùng, anh và nhóc quỷ kia, hai người họ đúng là không thể thuận lí thành chương quay trở về mối quan hệ trước kia được nữa, e là họ sẽ phải dây dưa mập mờ mãi.
Tạ Thanh Trình thở dài, nhận ra bản thân khó mà yên lòng nổi. Giờ đồ đạc đã dọn tạm ổn rồi, đồng hồ cũng đã điểm mười giờ tối, tiếc là anh ngủ không ngon giấc.
Vì thế anh tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, đó là thứ người ta đã tặng anh lúc vào tổ, anh vốn định mang về, giờ ngẫm lại, không bằng uống chút rượu giải sầu kể cũng tốt.
Rượu là rượu ngon, vào miệng thanh ngọt, tự rót tự uống, cũng dần uống hơi quá chén.
Tuy tửu lượng Tạ Thanh Trình không tệ, nhưng không chịu được cồn, uống một chút đã hao sức rất nhanh, cho dù đầu óc vẫn tỉnh táo, sự suy yếu trên mặt sinh lí lại chẳng thể lảng tránh nổi.
Sự ấm áp dần hòa vào máu anh, một tay anh cố chấp giữ chiếc ly đế cao, mệt mỏi dựa vào ghế nằm của khách sạn, cảm xúc bình ổn, nhưng sự bình ổn ấy dần có hơi lắng xuống.
Uống càng nhiều rượu, cơ thể cũng càng lúc càng nóng lên, anh hơi rủ đôi mắt đã phiếm hồng, giơ tay day day thái dương mình, lúc chuẩn bị đứng dậy rửa mặt, lại nghe thấy tiếng quẹt thẻ phòng mở cửa.
Hai ngày nay vì anh phải phối hợp với cảnh sát điều tra rất nhiều chuyện, đã quay về ở trong khách sạn của đoàn phim rồi.
Mà người có quyền hỏi lễ tân lấy thẻ phòng mở cửa, dù anh có bị hơi men làm choáng váng cũng biết đó là ai.
Sau khi Tạ Thanh Trình vướng phải quá nhiều chuyện đã chẳng còn kiên nhẫn, còn chút oán hận sau lúc nói ra sự thật, lại thêm nỗi bực bội mấy ngày liền mà chẳng nghĩ ra được cách giải quyết nữa. Anh mang theo bao cảm xúc như thế liếc người vào phòng, nhưng chắc vì uống vang đỏ nhiều quá, tới cả sự sắc bén rõ ràng trong mắt anh cũng bị thấm mềm chẳng còn lại bao nhiêu, vậy nên anh không kiên nhẫn cũng vậy, mà có oán hận cũng thế, Hạ Dư đều chẳng nhìn rõ.
Hạ Dư tới để hỏi mai anh định đi lúc nào, nào ngờ kết quả vừa vào phòng, đã thấy một Tạ Thanh Trình uống ngà ngà say.
Tạ Thanh Trình im lặng, đứng dậy, đôi mắt ửng đỏ kia vẫn rất tỉnh táo.
Cả eo lẫn chân, cũng đều rất thẳng.
Anh đứng ở thềm lối vào nhìn cậu.
Sau đó bảo——
"Mời cậu ra ngoài."
Hạ Dư chỉ ngây người một thoáng, đã hiểu vì sao Tạ Thanh Trình lại tự chuốc say mình trong phòng.
Vẻ mặt cậu phức tạp nhìn anh, sau đó vòng tay ra sau lưng đóng cửa lại.
"Tạ Thanh Trình, anh..."
"Tôi mời cậu ra ngoài."
"... Anh Tạ, em cảm thấy, anh không cần lịch sự với em thế đâu."
Tạ Thanh Trình hờ hững nhìn cậu, đó không phải lịch sự, mà là thờ ơ—— Thật ra bắt đầu từ khi họ thoát khỏi Quỷ Môn Quan, lòng anh đã rối bời.
Nhưng khi đó anh vẫn chưa nhận ra hết toàn bộ, không biết bản thân kể những sự thật ấy cho Hạ Dư sẽ hối hận tới mức nào.
Mãi cho tới khi mấy ngày trôi qua dần lắng đọng lại, anh cuối cùng mới hiểu rõ rốt cuộc thái độ của mình là thế nào. Mức độ hối hận của anh còn sâu sắc hơn cả lúc ấy.
—— Anh hiểu rõ lòng mình, anh chắc chắn bản thân muốn khiến Hạ Dư biết, cho dù anh có phải là bệnh nhân "Sơ Hoàng" của Ebola thần kinh hay không, cho dù có phải anh đã nói bí mật cho Hạ Dư biết hay không, tất cả những chuyện ấy đều chỉ là chuyện chỉ có thể xảy ra khi đứng trước sống chết mà thôi.
Mà Tạ Thanh Trình đã sống lại này, phải là Tạ Thanh Trình phân rõ giới hạn với Hạ Dư kia.
Anh sẽ không thay đổi bất cứ thái độ nào với Hạ Dư chỉ vì chuyện này.
Anh cũng phải khiến Hạ Dư hiểu rõ chuyện đó.
"Anh uống nhiều thế, tối nay có chuyện không vui à?" Tiếc là người trẻ tuổi không màng tới chuyện của anh, cũng chẳng để ý tới việc anh nhìn từ cao xuống ra lệnh đuổi khách.
Hạ Dư lại gần anh, trên người còn mang hơi lành lạnh của ban đêm, trong tay xách một túi nilon: "Ngồi xuống nói chuyện đi. Em mang ca cao nóng cho anh này."
"..." Đúng là con nít thật.
Ai muốn uống ca cao nóng chứ?
Uống mà cổ phát ngấy cả lên.
Tạ Thanh Trình lạnh mặt đi tới, vươn tay cản, chặn lên mặt tường phía sau Hạ Dư, dưới mái tóc rối là đôi mắt ươn ướt: "Đi ra ngoài."
Hạ Dư lại bỗng dưng vươn tay ôm lấy anh.
Bởi vì điều hòa trong phòng để nhiệt độ vừa phải, Tạ Thanh Trình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, là loại mặc ở nhà, còn là vải sa tanh, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được rõ hơi thở của thiếu niên.
Tạ Thanh Trình tỉnh rượu hơn phân nửa, sợ làm tỉnh giấc những người phòng bên cạnh, hạ thấp giọng, hô hấp quẩn mùi rượu mà nóng hầm hập, giọng điệu lại lạnh lùng: "Cậu đã đủ chưa?"
Nhưng lúc này, thế mà Hạ Dư không định làm gì anh, khiến Tạ Thanh Trình không ngờ hơn nữa là, Hạ Dư chỉ đè anh lên bên tường ở thềm lối vào, ôm lấy anh, cúi đầu vùi sâu vào bên cần cổ anh hít thở.
Khác hẳn sự trút bỏ dục vọng mãnh liệt khi trước.
Thậm chí cũng chẳng giống sự nóng bỏng đòi hỏi sau khi quay về từ cánh cửa sinh tử như lúc ở trong phòng bệnh.
Suốt mấy ngày cậu tự ngẫm nghĩ, lần đầu tiên tự thân đi gặp Tạ Thanh Trình, lúc ôm lấy anh, tựa như ôm lấy một sinh mệnh khác giống như bản thân.
Người cuối cùng trên đời này có thể đồng cảm thấu hiểu được cậu.
"Ngay mai đoàn phim này giải thể rồi."
"..."
"Anh yên tâm, em suy nghĩ rồi. Cho dù thế nào đi nữa, thứ anh nói với em, em sẽ không kể cho người thứ hai."
Tuy Hạ Dư còn rất trẻ, nhưng lúc cậu thật sự nghiêm túc nói một chuyện gì đó với người khác, kỳ thực lại rất đáng tin. Vô cùng bình ổn.
Nam sinh vừa nói, vừa ôm lấy người đàn ông trong lòng.
Cậu cảm thấy cơ thể Tạ Thanh Trình rất kì lạ, rõ ràng chảy dòng máu của đàn ông, cơ bắp thon mà đầy đặn, thể chất cũng không thể gọi là kém.
Nhưng chạm qua lớp quần áo, lại cảm thấy quần áo quá dày mà người lại quá mảnh, mảnh tựa như khói, như linh hồn, không cầm được, khiến người ta không nhịn nổi muốn thăm dò chạm vào thực thể, nếu không lòng sẽ hoảng hốt.
Mỏng manh tới mức tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Cậu cứ ôm Tạ Thanh Trình như thế, có lảo đảo nhẹ mấy bước, lại có chút ảo giác dịu dàng, tựa như sợ mất đi thứ gì——
Hạ Dư nhắm mắt, trước khi đến cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng giờ khắc này, cậu lại nghĩ tới đủ chuyện trong quá khứ, nghĩ tới vết sẹo trên tay Tạ Thanh Trình, bí mật trong lòng, nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra cùng Tạ Thanh Trình trước đó, cuối cùng nghĩ tới, cậu nhớ tới sau khi kết thúc ngày hôm nay, họ sẽ phải rời khỏi nơi này, quay về Hỗ Châu.
Vậy thì Tạ Thanh Trình chắc chắn sẽ không chịu gặp lại cậu nữa.
Trái tim cậu bất chợt có cảm giác ảnh hưởng kì quái, như bị thứ gì siết lại, rất không thoải mái.
"Em nhất định sẽ giữ bí mật giúp anh. Có điều, nói cho rõ trước. Sau khi anh về, đừng ở riêng với Trần Mạn nữa." Cuối cùng cậu nhẹ giọng nói bên tai Tạ Thanh Trình, thế mà rất ngoan ngoãn, như đang khẩn cầu.
Tạ Thanh Trình đẩy cậu ra: "Cậu bớt điên đi."
"Ừm." Hạ Dư cười, cậu thật sự điên rồi, bởi vậy khi nãy vừa nói lời tựa cầu xin như thế, giờ ánh mắt lại u ám, cậu siết lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, vuốt ve xuống dưới, lộ ra một đoạn hình xăm xanh nhạt.
Lại xuống nữa.
Tạ Thanh Trình cảm thấy có khi cậu cần một khúc gỗ mài răng, nếu không sao cứ thích tóm lấy mình là gặm như thế được.
Hạ Dư quả nhiên cắn nhẹ xuống hình xăm của Tạ Thanh Trình, nhưng lần này không mạnh, không bật máu.
Cậu nói: "Vậy anh muốn ở riêng với anh ta kể cũng được thôi, đừng để em bắt gặp là ổn rồi. Anh là đồng loại của em, đừng thân thiết với người khác quá mức."
"Cậu ngẫm nghĩ suốt mấy ngày nay, chỉ ngẫm ra được cách ở cạnh nhau như thế à?"
Hạ Dư: "Đây là chuyện quan trọng với em."
Tạ Thanh Trình đột nhiên hất tay cậu ra, rút một tờ giấy sát khuẩn, lau lau cổ tay mình ngay trước mặt Hạ Dư, sau đó ném thẳng khăn ướt lên trên mặt Hạ Dư.
"Cút."
Hạ Dư lại ôm lấy anh càng mạnh hơn.
Cậu chôn mặt vào cần cổ Tạ Thanh Trình, chóp mũi cọ nhè nhẹ.
Người đàn ông say vang đỏ quá nóng, độ ấm cũng không như ngày thường, Hạ Dư biết nếu lúc này cậu gắn bó dây dưa với Tạ Thanh Trình, đấy nhất định là cảm giác xưa nay chưa từng có.
Nhưng cậu không làm như thế.
Thời gian rảnh mấy hôm nay, cậu quả thật xem xét những suy nghĩ của bản thân rất cẩn thận, cũng có những ý định mới.
Thậm chí cảm xúc của cậu còn chẳng giống với lúc ở trong phòng bệnh nữa.
Khi đó cậu mới nhặt về được một mạng, niềm vui sướng vì may mắn vẫn còn sống sót khiến cậu vui mừng không đợi nổi muốn đòi hỏi sự ấm áp và mềm mại từ trên người Tạ Thanh Trình.
Nhưng sự nóng bỏng khi đó chỉ vì xúc động mà sinh ra, giống với thói quen hành động khi xưa hơn.
Giờ không như thế nữa.
Tuy rằng ngoài miệng cậu vẫn nói mấy lời hung dữ như xưa, nhưng cậu tưởng tượng tới Tạ Thanh Trình một mình trải qua mấy năm ấy thế nào, cậu tưởng tượng tới hình xăm trên tay Tạ Thanh Trình, thế mà cũng từng là vết sẹo dao cắt xuống trong nỗi đau đớn bất lực giống như cậu, cậu lại cảm thấy trái tim lạnh lẽo của bản thân, hình như có cảm xúc xót xa mà mềm mại nào đó.
Cảm xúc ấy miễn cưỡng hóa thành sợi dây thừng trói buộc cậu.
Cậu quả thực không thích Tạ Thanh Trình, nhưng với cậu mà nói Tạ Thanh Trình lại là duy nhất.
Cậu cảm thấy khó chịu vì Tạ Thanh Trình chưa từng lựa chọn cậu.
Nhưng cậu dùng thân phận của bệnh nhân tâm thần nhìn thử, dù sao cũng có thể hiểu nỗi khổ anh trải qua.
—— Hạ Dư tự thừa nhận trong loại tình cảm cậu mới sinh ra với Tạ Thanh Trình, có sự thương xót kể cũng không nhiều lắm.
Cơ mà ít nhất, cậu cũng không muốn tiếp tục không ngừng làm tổn thương người này nữa.
Vì thế cậu không làm chuyện gì khác, chỉ ôm siết lấy Tạ Thanh Trình, ôm rất lâu rất lâu—— Cho dù Tạ Thanh Trình vẫn chẳng chịu ôm đáp lại cậu.
Vì thế lúc này, rốt cuộc biến thành sau khi bọn họ xảy ra quan hệ, lần đầu tiên tạm biệt có thể coi như là hòa thuận.
Lúc Hạ Dư rời đi, cảm xúc trong mắt rất sâu, nhưng dù sao cũng nhẫn nhịn lại: "Em nghĩ rằng, Tạ Thanh Trình, sau này có một vài chuyện anh không muốn làm, em cũng không cưỡng ép anh nữa, coi như là lời cảm ơn sau khi anh nói ra sự thật cho em biết... Em không dày vò anh nữa, em sẽ không ép anh làm những chuyện ấy, anh đừng sợ."
Trên người Tạ Thanh Trình quẩn hương rượu, nhưng ánh mắt lạnh lẽo tựa như miếng băng mỏng.
Chỉ là dưới lớp băng tựa như có đọng chút son phấn, vương chút hồng ý mềm mại dạt dào.
Tạ Thanh Trình nhàn nhạt nói: "Cậu đúng là tự đề cao bản thân nhỉ, tôi chưa từng sợ cậu, tôi chỉ cảm thấy những chuyện đã phải trải qua đó quá kinh tởm thôi."
"..."
Lại bảo: "Nếu không định làm nữa, còn tới phòng tôi làm gì."
Hạ Dư ngẫm nghĩ, hình như thật sự không nhớ nổi sao mình lại tới đây.
Cậu đáp: "Không có gì. Em đi ngay đây."
"Ừ."
"Tạ Thanh Trình."
"Hử?"
"... Trước khi đi, anh có thể cũng ôm lấy em một lát không?"
Tạ Thanh Trình nhắm đôi mắt mang ánh sao lại, lạnh nhạt nói: "Tôi bảo rồi, ở chỗ tôi, quan hệ của chúng ta sẽ không vì cậu đã biết bí mật của tôi, mà có bất cứ thay đổi gì hết. Suy nghĩ của tôi không hề thay đổi."
"..."
"Cậu đi đi."
Nếu là Hạ Dư lúc trước, tuyệt đối không có khả năng cứ rời đi như thế.
Nhưng giờ cậu nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm một lát, cuối cũng chẳng nói thêm gì nữa, như những lời nên nói đã nói xong hết rồi.
Cậu vốn có sự tàn độc rất lớn, có thể biến thành đốm lửa động lực của cậu, khiến cậu mặt dày vô sỉ dây dưa trước mặt Tạ Thanh Trình.
Nhưng mấy hôm nay suy ngẫm kĩ, sự tàn độc này, hình như đã bị rút ra hơn phân nửa theo những suy nghĩ trong lòng rồi.
Cậu biết Tạ Thanh Trình vứt bỏ cậu, bỏ rơi cậu, biết Tạ Thanh Trình đưa ra lựa chọn, quả thực chưa từng có cậu—— Nhưng mà hiểu chút ngọn nguồn chân tướng, cậu lại khó mà cảm thấy Tạ Thanh Trình phụ bạc cậu.
Phụ bạc là hành vi của người bình thường, Tạ Thanh Trình ở trong lốc xoáy toàn bộ các sự kiện, sớm đã vứt bỏ thân phận người bình thường rồi.
Tạ Thanh Trình tới bản thân cũng từ bỏ.
Thì sao phải dừng chân lại vì mình cơ chứ?
Cho dù Hạ Dư vẫn rất khó chịu, nhưng cũng không phải không thể hiểu nữa.
Cho nên sau khi Tạ Thanh Trình đuổi cậu đi lần nữa, cậu thật sự rời đi.
Trên bàn còn ca cao nóng Hạ Dư mang tới, Tạ Thanh Trình nằm lên giường như kiệt sức, nâng tay, dùng cánh tay che khuất trán và mặt mày mình.
Trên người còn hơi ấm của Hạ Dư vương lại, rất ấm áp, lại không phải thứ anh muốn. Anh sống trong địa ngục lâu rồi, xưa nay anh không thoát được khỏi cái chết của cha mẹ, không buông bỏ được cái chết của lão Tần, anh sống giữa những người đã khuất suốt bao lâu, cũng chẳng còn quen với cảm giác gần gũi bên người sống nữa.
Vẫn là ở một mình một người thì tốt hơn...
Tạ Thanh Trình lẻ loi ngủ một giấc trong sự mệt mỏi và hỗn loạn, mãi tới khi trời sáng tỏ.
Sau khi Tạ Thanh Trình về Hỗ Châu, đương nhiên là một hồi lằng nhằng.
Trịnh Kính Phong, Trần Mạn, dì Lê, Tạ Tuyết... Bọn họ xuất phát từ quan tâm, hỏi han hết những chuyện anh trải qua, Tạ Thanh Trình tuy không nhiều kiên nhẫn, nhưng vẫn nói rõ ràng từng chuyện một.
Đương nhiên, kể cho họ biết, đều chỉ là một góc của tảng băng, chuyện xảy ra trong studio khi ấy, chỉ có hai người là anh với Hạ Dư biết rõ trong lòng.
Hạ Dư quả thực không yêu cầu Tạ Thanh Trình làm mấy chuyện như thế với cậu nữa.
Cho dù ham muốn của thiếu niên rất hưng thịnh, sự nóng bỏng trong ánh mắt không giấu nổi, có điều Hạ Dư luôn có lòng bảo vệ và đồng cảm với những bệnh nhân tâm thần hơn hẳn người thường. Cậu coi họ là đồng loại của mình, đương nhiên sẽ không bắt nạt gì thêm.
Tạ Thanh Trình vốn chỉ cho rằng Hạ Dư thuận miệng nói bừa, sau đó lại phát hiện Hạ Dư thật sự nói là làm, về mặt này cậu đúng là một quân tử tuân theo lời đã hứa.
Chớp mắt, đã tới giao thừa.
Trong ngày năm mới ấy, Tạ Thanh Trình nhận được một tin nhắn của Hạ Dư——
"Cha mẹ em có việc đột xuất, phải về Yên Châu rồi, có điều lần này họ bảo em đi cùng với họ."
"Nhưng em không muốn đi, em từ chối rồi."
"..."
Im lặng hồi lâu, tựa như Hạ Dư đang đợi Tạ Thanh Trình trả lời.
Nhưng Tạ Thanh Trình mãi chẳng đáp lại, cậu lại gửi tiếp một tin nhắn cuối cùng.
"Em không muốn ở một mình. Có thể tới nhà anh ăn Tết được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thanh Trình: Các bạn đọc, cuộc bỏ phiếu hôm qua, tôi rất thất vọng về mọi người.
Bạn đọc: Hạ Dư, biểu hiện hôm nay, bọn tui rất ư là thất vọng về cậu. Ảnh uống rượu luôn rồi, có phải là cậu không được không vậy.
Hạ Dư: Mấy người biết cái gì! Này gọi là chiến thuật! Chiến thuật! Tôi là người thông minh làm theo chiến thuật! Nếu không sao mà theo đuổi Tạ Thanh Trình khó theo đuổi nhất được! Mặc Tức với Mặc Nhiên đều không có IQ với chiến thuật thủ đoạn như tôi được! Họ đều không theo đuổi nổi kiểu người như Tạ Thanh Trình!
Mặc Tức: Tôi cũng chẳng có hứng thú gì để mà theo đuổi người như thế. Ngày nào cũng trêu đùa tình cảm, cậu xem cậu kìa, đã bị trêu đùa rồi mà anh ta còn nói thêm một câu "Tôi rất thất vọng về cậu", tới mức có thể lấy được cả mạng chó của cậu luôn.
Mặc Nhiên: Đúng thế, ai thèm lấy kiểu vợ như cậu chứ, bọn tôi cũng có phải bị M đâu, hơn nữa vợ của bọn tôi đã thích bọn tôi ngay từ đầu rồi, vậy nên bọn tôi chẳng cần chiến thuật, Hạ Dư xem lại cậu kìa, chậc chậc chậc, gato ghê chưa, khiến cậu thay đổi hoàn toàn luôn rồi đấy.
Hạ Dư:... Ảnh không có trêu đùa tôi!! Tôi là công! Công sẽ không bị trêu đùa!
Tác giả:... Cậu nhóc đáng thương quá đi mất. Thế này đi, mong rằng đêm giao thừa cậu sẽ biểu hiện thật tốt trước mặt anh của cậu với bạn đọc nhé. Nào, toàn bộ thời gian của thanh máu xe tăng bị rút mất tui đều để lại cho nhóc đó. Cố lên nha.