*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng cũng xử lí xong chuyện ngoài ý muốn đột ngột xen vào này, mọi người vừa mệt vừa đói, Hạ Dư mới hỏi bọn họ có muốn đi ăn khuya không. Với lời đề nghị này, người đầu tiên giơ tay hoan hô tích cực tán thành, là Bạch Tinh không chút liên quan gì tới bọn họ.
"Được nha được nha, đi ăn cháo được không? Ngoài bờ biển bên kia có một nhà hàng gia đình, nấu cháo vi cá nhím biểm là ngon nhất luôn, đi ăn ở quán đó thì thế nào?"
Hạ Dư quay đầu sang nhìn Tạ Tuyết.
Tạ Tuyết lau lau nước mắt, có hơi không vui liếc mắt nhìn Bạch Tinh một cái: "Tôi muốn ăn đồ nước, ăn món vặt trên phố."
"Vậy ăn món vặt trên phố."
Bạch Tinh: "A... Này cũng quá... Thôi được rồi..."
Tạ Tuyết ở đây, Hạ Dư dù sao cũng sẽ để ý đôi chút tới mặt mũi của Tạ Thanh Trình, cũng hỏi anh một câu: "Anh thì sao?"
"Tôi không đi. Tôi đưa chú chó này đi tiêm phòng, làm giấy chứng nhận nuôi thú. Nếu cậu đã bảo nuôi, thì về tôi sẽ đưa lại cho cậu."
Chú chó vàng nhỏ này có vẻ rất thích Tạ Thanh Trình, vui vẻ đi vòng vòng quanh anh, phe phẩy cái đuôi vàng lông xù xù: "Gâu!"
Nửa giờ sau.
Quán chợ đêm Hỗ Châu.
"Chủ quán, cho năm mươi xiên chưởng trung bảo (*), năm mươi xiên thịt dê nướng, mười xiên bánh mật nướng, mười xiên nấm hương nướng, một tá hàu nướng, lấy thêm năm chai bia nữa nhé." Tạ Tuyết vừa đến cửa quán đồ nướng, đã quen thuộc hô lên.
"Chỗ thế này có dùng thực phẩm bẩn không thế... Tôi tới giờ chưa từng ăn luôn." Bạch Tinh vươn hai ngón tay, hận không thể dùng móng tay nhọn để lật tới lật lui thực đơn dính toàn mỡ.
Tạ Tuyết tức giận quay qua coi thường: "Không phải cô cố chấp muốn lên xe, cố chấp đi theo tới đây à?"
"Này, em gái nhỏ à em hung dữ vậy làm gì chứ. Chị đây cũng đói bụng mà." Bạch Tinh vừa nói xong, vừa không chút khách khí đặt cái mông cao quý của cô ả õng ẹo dịch lại gần chỗ Hạ Dư nhất, "Nhưng mà phiền em gọi món nhẹ chút thôi nha, muộn lắm rồi, chị đây sợ béo."
Tạ Tuyết trừng cô ả, đập bàn như hung thần ác sát, cao giọng: "Chủ quán, lấy thêm con mẹ nó mười cái đầu thỏ chiên dầu!"
Bạch Tinh: "Cô——"
Hạ Dư thản nhiên nói: "Vậy chị lấy hai mươi cái đi, em cũng muốn ăn nữa."
Bạch Tinh: "..."
Làm xiên nướng nói đơn giản thì đơn giản, nói khó làm cũng khó làm, cùng là chưởng trung bảo nướng, đổi phục vụ nướng là thiếu linh hồn ngay. Mà tay chủ quán bận bịu muốn khùng rồi, que tre xoay chuyển, xương sụn được nướng tới vàng óng lấp lánh quét thêm dầu còn đang nhỏ mỡ dư, mỡ rơi xuống lớp than tạo thành phản ứng kì diệu, mùi dầu mỡ nướng và tiếng lửa toé bốn phía đang bắn ra. Chủ quán trốn trong lớp khói nhẹ tựa như cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ, cánh mũi khẽ động, chỉ cần ngửi qua cũng có thể cảm thấy mỹ vị vi diệu vớt được trong làn khói, biết sau đó nên để lửa thế nào.
Vì thế lúc bày lên bàn, nhân lúc còn nóng hôi hổi dọn tới, từng xiên nướng để lửa đúng mực vừa chín tới, xiên nướng an ủi lòng người này đều như hoá thành con cháu ông chủ giới mỹ thực, còn quá sớm chưa thể lấy ra, để quá lâu thì hao củi, chín mềm vừa tới, cắn một miếng mùi vị có thể như bông tuyết tan ra trong miệng.
Tạ Tuyết là khách quen của quán này, gọi một bàn xiên nướng, như thể muốn để sập chiếc bàn nhỏ trải lớp lót plastic bạc màu. Cô càn quét sạch sẽ một bàn mỹ vị này, Bạch Tinh vẫn còn từ tốn, cố gắng hết sức biểu diễn một trò hề đầy tinh hoa của màn Xuyên kịch dài —— biến đổi sắc mặt.
"Hạ thiếu gia không phải người Hỗ Châu ư?" Bạch Tinh chớp hàng mi cong dài, môi tô màu son bóng như ngọc cười toe toét, "Nghe không giống giọng ở đây."
Hạ Dư cười hỏi: "Bạch tiểu thư, chị đang kiểm tra hộ khẩu hử?"
"Ôi ôi, nào có nào có." Bạch Tinh vội khoát tay, xấu hổ vuốt vuốt tóc, "Chuyện đó, tôi trước kia từng là nghiên cứu sinh ở phố Yên, hệ quản trị thương mại kinh tế phố Yên. Nghe thấy cậu nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy, tôi đã nghĩ tới ngay, liệu có phải là người miền Bắc không."
"Ra chị là một sinh viên tài giỏi." Hạ Dư rất nhã nhặn mỉm cười, nhặt một cái đầu thỏ chết không nhắm mắt trên bàn đồ nướng.
Bạch Tinh không nghe ra, tiếp tục nói đâu đâu: "Đúng thế đó, nên tôi làm việc ở quầy chuyên doanh cũng chỉ vì muốn tích luỹ kinh nghiệm, về sau sẽ thăng lên chức quản lí rồi. Trên quãng đường này tích được nhiều kiến thức, tôi từng phục vụ minh tinh nổi tiếng và các ông bà chủ, mấy hôm trước còn gặp một diễn viên, chính là vị đang thời hoàng kim trên TV——"
Hạ Dư răng rắc một tiếng, hàm răng trắng tinh cắn nát đầu thỏ.
Bạch Tinh nghẹn lại, như lời chưa nói xong đều bị Hạ Dư cắn vào giữa yết hầu cô ta qua làn không khí, nháy mắt cô ả thấy cổ có hơi đau.
Hạ Dư mỉm cười, Bạch Tinh lúc này mới phát hiện cậu có răng nanh, nhưng bình thường không lộ rõ, phải lúc nhếch miệng cười, mới có thể theo bờ môi của cậu trông thấy lộ ra một chút mơ hồ. Hạ Dư chậm rãi ăn óc thỏ: "Bạch tiểu thư vừa ăn vừa nói đi, nếu cô đã tới cùng bọn tôi, cũng đừng để đói chứ, cô không thích đầu thỏ à?"
Bạch Tinh cuống quýt xua tay: "Tôi, bình thường tôi ăn khá ít, uống vài ngụm cola thôi cũng đã no rồi, không cần không cần đâu..."
"Vậy hửm?" Hạ Dư đặt xương thỏ vỡ vụn lên bàn, cười cười, "Thế thì tiếc quá nhỉ."
Rượu quá tam tuần, Bạch Tinh dù có bớt chút phóng túng trong lời nói và hành động, nhưng cuối cùng vẫn kháng cự lại được mê hoặc, muốn add Wechat của Hạ Dư. Thấy vậy, Tạ Tuyết rốt cuộc không nhịn nổi, cô gái này chính là người hẹn hò với anh hai cô, add Wechat Hạ Dư làm gì? Cũng quá không tôn trọng người khác rồi đó!
Bởi vậy giận đùng đùng nói:
"Ngại quá, Wechat của em ấy không cho cô được."
"Vì sao, cô là bạn gái cậu ấy chắc?"
"Tôi—— Tôi không phải!" Tạ Tuyết cả giận bảo, bắt đầu nói bừa, "Nhưng Hạ Dư có bạn gái rồi, là đại mỹ nữ, tính cách cực kỳ hung dữ, rất dễ ghen, lớn hơn em ấy mấy tuổi, quản em ấy rất nghiêm, không nghe lời sẽ tát cho em ấy một cái, ra khỏi cửa cũng cần có tôi trông chừng xem em ấy có ngoan ngoãn không. Có đúng không Hạ Dư?!"
Ai ngờ Hạ Dư nhàn nhạt nói: "Chị đang tả là đặc vụ quân sự mà."
Đệt!
Tạ Tuyết giận nên đạp vào chân cậu một cái dưới bàn.
Hạ Dư: "Tôi không có kiểu bạn gái như thế, tôi cũng không thích đại mĩ nữ dễ ghen gợi cảm cực kỳ hung dữ."
Con mẹ nó!
Tạ Tuyết đạp mạnh quá, kết quả nhận ra chân mình có hơi đau, cúi đầu nhìn, tuyệt, cô đạp vào chân bàn rồi.
Hạ Dư cười cười, mặt không đổi sắc thu đôi chân dài tựa cạnh chân bàn lại, đưa xiên nướng rắc tiêu đặt vào bát Tạ Tuyết, sau đó quay sang nói với Bạch Tinh ngập tràn mong chờ: "Có điều, tiểu thư, tôi quả thực có người mình thích rồi. Nên không thể tự tiện add Wechat con gái nữa, mong cô thứ lỗi."
Bạch Tinh khó nén nỗi mất mát: "Chúng ta làm bạn bè bình thường thôi cũng không được sao?"
Hạ Dư lúc này ngay cả nụ cười cho có lệ cũng không có, hơi thở thanh xuân bình dị gần gũi trong nháy mắt tựa như biến mất chẳng còn vương lại gì trên người cậu, cậu lặng lẽ liếc đối phương.
"Cảm ơn. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không cùng chung thế giới."
Nói xong câu đó, như thể vô hình trung phá vỡ bậc thang của đối phương, không khí nhất thời đông cứng lại.
Hạ Dư rút khăn giấy, lau sạch dầu mỡ dính trên từng ngón tay mà que xiên để lại, sau đó vứt khăn đi, lạnh lùng đi qua vị tiểu thư vẻ mặt đặc sắc kia, bình tĩnh nói: "Tôi đi rửa tay."
Trên đời này không phải ai trong chuyện xã giao cũng có thể trợn mắt không nghe hiểu tiếng người, Bạch Tinh tiếp thu chính xác thái độ khinh thường lạnh lùng cương quyết của vị soái ca kim chủ dành cho cô ta, mà cô gái họ Tạ trên bàn cơm hiển nhiên sau khi trải qua chuyện trước đó, cũng chẳng muốn nói nhiều lời với cô ả. Cô ta tự thấy xấu hổ, rốt cuộc viện lí do bỗng dưng có việc đột xuất, ảo não rời khỏi bàn ăn.
Một lát sau, Hạ Dư quay về, thấy cô ả đã rời đi, nhướng mày lên, ngay cả hỏi một câu cũng chẳng thèm hỏi, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì xảy ra ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuyết.
Tạ Tuyết liên tục trợn mắt coi thường, lại mắng Bạch Tinh mấy câu, sau đó ù ù cạc cạc cắn hai xiên chưởng trung bảo, quay đầu nói với Hạ Dư: "Lúc nãy em bảo có người em thích rồi? Thật hay giả vậy, ai thế?"
"Em đùa chị đó."
Tạ Tuyết vỗ vỗ ngực, lại uống một ngụm bia: "Ôi, vậy mà em làm chị sợ muốn chết..."
Động tác trên tay Hạ Dư hơi khựng lại một thoáng, nhìn sườn mặt cô gái lòng chẳng buồn suy nghĩ gì.
"Em nhìn chị làm gì?"
"Em có người mình thích thì chị sợ hả?"
"Đương nhiên rồi."
"Vì sao?"
"Vì chị còn độc thân á, em mà thoát kiếp ế rồi thì không phải chị sẽ chẳng thể thường xuyên tới tìm em chơi hả?"
... Lý do gì ngu ngốc vậy.
Tạ Tuyết: "Em cười cái gì."
Hạ Dư nâng tay lên, ngón cái nhẹ nhàng lau khoé môi vô tình dính bột tiêu của cô, phát huy sự mặt dày, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra bảo: "Sao chị ăn xiên nướng mà còn để dính ngoài miệng thế kia."
Kỳ thật cậu muốn thổ lộ với cô lâu rồi, từ lúc về nước đã có quyết định này.
Nhưng theo như Hạ Dư nghiên cứu người này, cậu cảm thấy việc thổ lộ như vậy, hẳn là nên trịnh trọng lạ thường, chứ không phải chợt nóng nảy suy nghĩ dâng trào tâm huyết, sau đó chẳng thèm nghĩ ngợi, đã oang oang thổ lộ ra bí mật bản thân cất giấu nhiều năm như vậy ngay giữa đường.
Nghĩ thế, cậu chuyển đề tài đi: "Sau này chị đừng để anh của chị hẹn hò với mấy cô gái trẻ tuổi như vậy nữa, anh ấy cũng trưởng thành rồi, tính tình còn bảo thủ, mấy cô dì cùng thế hệ còn chẳng chịu nổi anh ấy, huống chi là mấy cô gái thế này. Cô ấy với anh của chị khác nhau một trời một vực."
"Em đang nói bậy nói bạ gì về anh chị đấy? Anh ấy cũng chẳng kém em là bao đâu nhé!"
Hạ Dư: "Em chỉ nói sự thật."
"Chị nhổ vào."
Hạ Dư trợn mắt coi thường, không thể hiểu nổi sự cuồng anh trai của Tạ Tuyết: "Thật đấy, chị tháo kính lọc xuống mà nhìn cho rõ, anh của chị là đàn ông tái hôn, tìm người hiền lành tính tình tốt không chênh lệch nhiều chứ, trẻ tuổi như thế thật sự không hợp với ảnh đâu."
"Em tỉnh táo lại đi, anh của chị đẹp trai như thế cơ mà, anh ấy mắc gì phải chịu thiệt?"
"Ảnh đẹp trai, cả ngày cao ngạo liếc mắt nhìn người, cũng chẳng có ai nợ anh ấy gì đâu." Nói tới đây trước mắt Hạ Dư như hiện lên gương mặt với vẻ lạnh lùng của Tạ Thanh Trình, nghĩ tới dáng vẻ anh hơi hé miệng, nghiêng người, giữa hai hàm răng còn cắn ống hút.
Dáng vẻ ấy, thật sự như vị tổng tài nào đó được trợ lí phục vụ chỉ là chuyện đương nhiên, rõ ràng tới cả tiền cũng không nhận được. Sao có thể ung dung bình tĩnh, khiêu khích châm chọc như thế.
Hạ Dư nghĩ lại có hơi bực, không biết nên sửa lời châm chọc "Tạ tổng" tới bên miệng thành cái gì mới có thể khiến anh mất hết vẻ bình tĩnh, mới có thể làm ánh mắt anh ngẩn ngơ, khuôn mặt bị nét bối rối và khuất nhục lan chiếm.
Có điều, trên khuôn mặt Tạ Thanh Trình thật sự sẽ lộ ra vẻ yếu ớt kiểu này hay sao...
Hạ Dư chưa từng trông thấy, ngẫm một chút, rõ ràng không thể nào tưởng tượng nổi.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Hạ Dư không tập trung đáp: "Suy nghĩ về anh của chị đó."
"Hở?"
"... Em nghĩ xem anh trai chị có từng thất lễ không biết nên làm gì với người ta bao giờ chưa."
"À, vậy thì em cứ chết tâm đi nha, từ khi chị có thể nhớ được thì chưa từng trông thấy anh ấy như vậy bao giờ. Anh hai chị cực kỳ lợi hại, có thể bình tĩnh có thể mạnh mẽ, em thấy anh ấy giờ cả ngày mặc tây trang cầm sách vậy thôi, lúc mà anh ấy cỡ tuổi em thì bọn chị đánh nhau giỏi nhất luôn đó, có lần một đám lưu manh bắt nạt chị, một mình anh ấy cầm ống thép đánh bọn nó tan tác rồi xách cổ tới đồn công an... Sau này mấy thằng nhóc lưu manh kia trông thấy ảnh chỉ thiếu điều trải thảm cho ảnh đi thôi á, toàn bộ đều phải khom lưng cúi đầu gọi anh ấy một tiếng "anh", chỉ ngoại trừ mỗi một người... Có điều đấy là tên cá biệt rồi, không cần nhắc tới."
Hạ Dư thấy ánh sáng phiếm trong ánh mắt cô, lại càng không thoải mái, cười cười: "Sao chị vẫn như xưa thế, nhắc tới ảnh là lộ vẻ sùng bái liền, cứ có cảm giác anh trai chị là đấng cứu thế ấy."
"Anh ấy chính là vậy mà! Em đâu biết được một mình anh ấy vừa làm cha vừa làm mẹ lại còn phải làm anh để nuôi chị lớn vất vả tới mức nào..."
"Vậy chị cũng ngoan chút đi, để cho ảnh bớt việc."
"... Ầy, chị không làm nổi, chị còn không có lấy một phần mười khả năng của ảnh ấy chứ." Tạ Tuyết vừa ăn xiên nướng vừa lắc đầu, "Hầy chị không làm nổi chị không làm được."
Hai người nói chuyện, Hạ Dư trong quán ăn ngập khói lửa ồn ào trông thấy dáng vẻ tự ti mặc cảm của cô, cảm thấy cô có hơi buồn cười, ánh mắt dần lộ nét dịu dàng. Cậu nghĩ, một cô gái tốt như vậy, sẽ không chỉ có mỗi một mình cậu thích thôi.
Cậu thật sự không thể đợi thêm nổi nữa.
Cũng đêm ấy, Hạ Dư không quay về phòng ngủ, giờ đã muộn, cậu không muốn làm ồn tới các bạn cùng phòng, nên sau khi theo Tạ Tuyết về ký túc xá giáo viên, cậu bảo tài xế đưa mình tới một khách sạn bình thường, tắm rửa xong đã ngã người nằm xuống chiếc gối lông ngỗng.
"Em đến nơi rồi, chị..."
Ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, nhưng vừa gõ vừa nghĩ một hồi lại không còn tâm trạng nữa.
Hạ Dư cuối cùng thở dài, xoá nội dung trong khung chat đi, chăm chú nhìn avatar chú gấu đang bơi ngửa bên góc Wechat, gửi đi hai chữ đơn giản nhất.
"Ngủ ngon."
Đang định tắt máy, chợt nghe một tiếng "Ting", Hạ Dư vốn cho là Tạ Tuyết trả lời, lập tức cầm lên xem.
Nhưng tin nhắn gửi đến vậy mà lại là của đấng cứu thế, hoá ra là một tin nhắn chuyển khoản.
"Khi nãy internet banking ở bệnh viện bị giới hạn, giờ tôi xử lí xong rồi, trả lại tiền cho cậu."
Hạ Dư vốn dĩ đã vô cùng chán ghét Tạ Thanh Trình, hơn nữa còn không phải Tạ Tuyết trả lời, càng lạnh lùng hơn.
"Tôi cứu người thôi, mắc gì anh phải trả tiền."
Tạ Thanh Trình cũng vô cùng chán ghét tính cách này của Hạ Dư, lại lười cãi nhau với cậu, nói rõ ràng: "Vậy coi là phí phục vụ đi."
"Gì cơ?"
"Phí phục vụ cậu làm tài xế cho tôi, cho dù tôi có tìm ở đâu cũng không thể tìm được tài xế trẻ tuổi khoẻ mạnh phóng nhanh như cậu đâu."
"..."
Cậu nhịn được.
Trên đời này có những người thật sự dám coi Hạ thiếu thành tài xế mà trả phí dịch vụ cho cậu à?
Ánh mắt Hạ Dư lộ vẻ mù mờ, đang chuẩn bị trả lời lại, bỗng không cẩn thận lướt xuống, trông thấy avatar trò chuyện của Tạ Tuyết.
Cậu lại nhớ tới ánh mắt long lanh khi Tạ Tuyết nhắc đến Tạ Thanh Trình, còn câu nói: "Em đâu biết được anh trai chị một mình nuôi chị lớn vất vả tới nhường nào..."
"..."
Thôi bỏ đi, anh ta dù sao cũng là anh hai của cổ.
Vì thế Hạ Dư đáp lại: "Anh Tạ đừng khách sáo, sau này anh cần thì cứ bảo em, đảm bảo anh ngồi thoải mái, hài lòng quay về."
"Trước tiên cho tôi xem bằng lái xe ở nước ngoài của cậu đã rồi tính chuyện này sau nhé."
Hạ Dư đen mặt lại: anh ta không thể cho cậu tí hoà nhã nào được à!
Cô đi ra từ phòng tắm ở ký túc giáo viên của Hỗ đại, lau mái tóc sũng nước, ngáp một cái, mới cầm di động lên thấy tin nhắn chúc ngủ ngon mà Hạ Dư gửi cô. Không khỏi mỉm cười, trả lời lại tin nhắn của cậu.
Sau đó cô ngồi xuống trước bàn mở sổ tay ra, tuy rằng hiện tại gần như chẳng có ai còn ghi chép lại cuộc sống hàng ngày của mình vào nhật kí nữa, nhưng vẫn có vài đoá hoa lạ với trái tim hoài cổ, nguyện cùng với lọ mực nước, thêm chiếc bút máy nhọn ngòi, và trang giấy vàng nhạt cùng nhau rong ruổi trong một ngày.
Bật sáng chiếc đèn bàn, Tạ Tuyết bắt đầu viết lại ghi chú của mình trước khi ngủ:
"Hôm nay anh của tôi lại đi hẹn hò, nhưng mà tôi không thích cô gái ấy, tôi cảm thấy rằng..."
Lưu loát viết hơn mấy trăm chữ, nhưng lúc nhắc tới tình trạng yêu đương hiện giờ của Tạ Thanh Trình, cũng không khỏi nghĩ tới mình giờ vẫn còn độc thân.
Tạ Tuyết thở dài, nhìn ánh đèn lập loè ngoài cửa sổ trong đêm.
Cô không giống với anh trai cô, anh trai cô đúng là người có mối tình và cuộc hôn nhân rất đáng thất vọng, sống rất sáng suốt, đôi mắt đào hoa liếc qua, nhìn ai cũng đều có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Nhưng cô cũng đã có đối tượng mình thích.
Trước mắt mơ hồ hiện lên bóng dáng người kia, từ nhỏ tới lớn, thường xuyên trông thấy cậu ta lượn qua lượn lại trước mặt mình, gần mà lại xa tới thế.
Tuy cô rõ ràng biết họ không phải người chung một thế giới, chênh lệch tầng lớp cũng rất xa. Huống chi cậu ta còn nhỏ tuổi hơn cô nữa...
Nhưng giờ hai người họ đều đang ở Hỗ đại, cô cũng nhìn thấy được, các cô gái có ý với cậu ta còn nhiệt tình hơn cả làn lúa gợn sóng trong thu.
Nếu mình mà không thổ lộ với cậu ấy, thời gian cũng chẳng đợi chờ, cứ vậy mà vụt mất thời cơ để nói ra, sau này cô sẽ hối hận thôi nhỉ... Cuối cùng sẽ lại rơi vào kết cục giống như anh của cô—— sống cuộc đời nhàm chán với người mình không có nhiều tình cảm, nói một đằng nghĩ một nẻo mà ước hẹn, tiến vào nấm mồ hôn nhân, rồi tới một ngày nào đó hoàn hồn vùng dậy khỏi lăng mộ ấy, lại lần nữa lẻ loi một mình, vì không để trưởng bối đau lòng, còn phải đi hẹn hò không ngừng.
Có đôi khi cô thật sự không đành lòng nhìn thấy anh hai của cô như vậy, cô cảm thấy Tạ Thanh Trình rất nhiều lần là đang sống vì người khác. Nói gì mà không để ý tới ánh mắt người ngoài, nhưng người để ý tới chuyện xem mắt kết hôn nhất cũng là anh.
Tạ Thanh Trình quá mức cứng rắn.
Cũng không phải cô chưa từng khuyên nhủ anh ấy, nhưng lần nào đang nói dở dang vẫn còn nửa phần chưa kịp nhắc, người làm anh hai ấy đã liếc cô một cái, không phải bảo cô lo học hành đàng hoàng phần mình đi, chính là dạy cô rằng chuyện của người lớn trẻ con không được xen vào, một cô gái nhỏ như em thì em biết được cái gì.
Kỳ thật người không hiểu chuyện tình cảm nhất lại chính là anh. Anh sống nửa đời người, lại chỉ từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại thảm hại.
"Tôi muốn thử thổ lộ với người ta, anh trai từ nhỏ đã bảo tôi phải dũng cảm, tôi cảm thấy đối với chuyện này cũng như vậy. Cho dù có thành công hay không, cũng phải thử cố gắng. Sau này nghĩ lại, tôi cũng không thấy hối hận."
Tạ Tuyết viết xong câu cuối cùng, gấp sổ tay lại.
Cô không biết rằng, trong phòng khách sạn cách mấy km, Hạ Dư cũng có suy nghĩ y hệt cô...
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết cắn ống hút hôm qua có ẩn ý trong đó nha mọi người, các bạn đọc giải ra được thâm ý trong cuộc đối thoại đó, vậy hẳn rằng đều là nhân tài được đại học Bắc Kinh tuyển thẳng rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mai Hạ thiếu sẽ chuẩn bị thổ lộ với em gái của vợ tương lai (?) Hứa với tôi, cho dù mai thấy tình tiết gì xảy ra cũng đừng ngạc nhiên nha...
Tiểu kịch trường:
Hạ Dư: Anh của chị không hợp với Bạch Tinh đâu.
Tạ Tuyết: Thế ảnh hợp với người ra sao?
Hạ Dư: Ảnh hợp với người có thể gỡ lớp mặt nạ gia chủ hời hợt hiện giờ của ảnh, mở được lối vào để tấn công ảnh chơi đùa ảnh tới mức tan vỡ.
Tạ Tuyết:... Tại sao...
Hạ Dư: Tại em muốn thấy á.
Tạ Thanh Trình: Nít quỷ thì uống sữa trước khi ngủ đi nha, tắm rửa sớm chút rồi nghỉ ngơi, trong mơ cái gì cũng có.
Chú ý nho nhỏ của editor: Bản tiếng Trung Hạ Dư nói ở tiểu kịch trường gây hiểu lầm dữ lắm mọi người ạ... Tui đã cố gắng hết sức rồi...
*Chưởng trung bảo: raw là 掌中宝 và tui search ra thì nó là cái này: