Nếu không phải lúc ấy cậu lại nghe thấy giọng Tạ Thanh Trình truyền tới từ phòng bên cạnh.
——
"Không sao, anh đưa em đi." Tạ Thanh Trình nói.
"Anh à, anh ngủ thêm lát nữa đi, tối qua anh cũng không ngủ ngon giấc mà."
"Đừng nói nhảm nhiều thế, đi thôi, hôm nay anh không có việc gì, quay về vẫn nghỉ ngơi được." Giọng Tạ Thanh Trình hơi ngừng lại, "Vali của em đâu?"
"Trong tủ quần áo."
"Có muốn mang theo luôn không? Hay là chiều em quay về lấy."
"Không về nữa, quay xong em phải đi luôn rồi, mẹ em bảo đêm nay ông ngoại với mọi người tới Hỗ Châu."
"Được rồi." Tạ Thanh Trình đáp, "Anh cầm giúp em, đi thôi."
Cửa mở ra lại đóng, tiếng bước chân của hai người, lẫn với tiếng bánh vali lăn, càng lúc càng đi xa.
Hạ Dư bỗng dưng đứng dậy, tóc hơi rối ngồi trên giường.
Cậu không nghe nhầm—— Tạ Thanh Trình tới tổ B với Trần Mạn.
Hôm qua Trần Mạn tới gặp Tạ Thanh Trình, hôm nay Tạ Thanh Trình lại đưa cậu chàng đi.
Tên đồng tính luyến ái Trần Mạn chết tiệt, trước khi đi còn làm mình thấy ghê.
Hạ Dư lập tức không muốn tiếp tục nằm lì trong phòng nữa, cho dù sốt rất cao, ham muốn bạo lực và khát máu vẫn cháy bừng bừng trong lòng, cậu vẫn quyết định rời giường ra khỏi cửa.
Cậu cũng phải tới trường quay.
Cảnh cuối cùng mà Trần Mạn và tổ chỉ đạo là cảnh một học viện cảnh sát, quay nhóm lớn, mấy trăm diễn viễn quần chúng phải tới theo, địa điểm quay phim còn gần học viện cảnh sát, lấy cảnh thật luôn.
Lúc Hạ Dư chỉnh trang lại bản thân tới nơi, nắng sớm đã chói lọi, bọn họ quay được một đoạn rồi, giờ đang điều chỉnh lại vị trí các nhóm diễn viên quần chúng, những người khác chưa tới lượt đều lần lượt nghỉ ngơi.
Quá nhiều người, Hạ Dư không trông thấy Tạ Thanh Trình ngay từ đầu, tìm một vòng, mới phát hiện Trần Mạn và người đàn ông kia đang đứng dưới tàng cây bạch mai.
Tạ Thanh Trình quay lưng về phía cậu, giữa bầu trời gợn mây đỏ, nói gì đó với Trần Mạn.
Hạ Dư cách hơi xa, nội dung hai người họ nói chuyện Hạ Dư chỉ có thể lờ mờ nghe được chút ít.
"... Không sao đâu anh, dù sao cũng chỉ là đóng phim thôi mà, còn không quay tới mặt anh nữa."
Tạ Thanh Trình đang nói chuyện, nhưng Hạ Dư không nghe rõ.
Trần Mạn cười càng thêm thuần khiết: "Coi như anh dỗ dành em, tặng quà đóng máy cho em được không?"
Lúc này có thể nghe thấy giọng của Tạ Thanh Trình: "Em cũng có phải diễn viên đâu, muốn đòi quà đóng máy gì chứ."
Trần Mạn muốn quà đóng máy gì cơ?
Lúc Hạ Dư tới gần hơn, lại càng nhìn thấy rõ.
Vừa hay lúc này Tạ Thanh Trình cũng xoay người qua—— phản chiếu vào mắt không chỉ có mỗi bóng dáng cao lớn kia, mà còn cả gương mặt điển trai của Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư không khỏi dừng bước chân.
Vậy mà Tạ Thanh Trình lại mặc một bộ đồng phục học viện cảnh sát.
Người đàn ông hạ mũ xuống hơi thấp, ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh ẩn dưới bóng mũ, thắt lưng khóa bạc cài chặt, đường eo được phác họa hoàn toàn. Bộ đồng phục mùa đông xanh đen làm dáng người anh được tôn lên cao gầy tới lạ, khí chất lại càng thêm sắc bén lạnh lùng, nghiêm nghị chính trực.
Dưới tàng cây bạch mai, anh vừa quay đầu lại, cũng không biết là hoa lạnh hơn, hay là người lạnh hơn.
Lúc Tạ Thanh Trình xoay người qua chợt nổi gió, bạch mai bay xuống lả tả, như một cơn tuyết trắng xóa bay xuống, tuyết thổi qua đồng phục của anh. Ánh mắt anh khẽ liếc qua, thoáng nhìn Hạ Dư, hơi ngẩn ra một lúc, sau đó anh nâng tay lên, chỉnh lại vành mũ, dứt khoát chuyển ánh mắt từ trên người Hạ Dư đi.
Anh thật sự không muốn nhìn thấy cậu.
Hạ Dư không cần nghĩ cũng biết vì sao Tạ Thanh Trình lại ăn mặc như thế này——
Tuy diễn viên quần chúng phải tới tổ hóa trang để thay đồ trước, nhưng tạo hình sinh viên học viện cảnh sát hiện đại thật ra rất thuận tiện, vốn không cần loay hoay nhiều, nhất là kiểu như móc treo đồ giống Tạ Thanh Trình, thay đồng phục xong là được rồi. Anh tới cùng Trần Mạn, nhưng rảnh rỗi đứng cạnh kể cũng có hơi mất tự nhiên, vì thế dựa theo ý của Trần Mạn, cũng nhận vai diễn viên quần chúng trong cảnh này, dù sao cũng chỉ là làm nền nơi xa, góp cho đủ số lượng thôi, không cần phải lộ mặt rõ ràng.
Nếu đổi thành vai diễn viên quần chúng khác, Tạ Thanh Trình chưa chắc đã đồng ý, nhưng đồng phục xanh đen này là khát vọng thời niên thiếu của anh, là giấc mộng cuối cùng lại phải từ bỏ. Có cơ hội để anh được mặc bộ đồ ấy hoàn chỉnh một lần trong đoàn phim, dù sao cũng coi như là bù đắp cho chấp niệm.
Hạ Dư đã quen trông thấy dáng vẻ anh mặc đồng phục bác sĩ, phong độ trí thức rất nặng, cho dù lạnh băng, nhưng bộ đồ trắng tuyết ít nhất còn khiến bóng dáng anh lộ ra chút khí chất thánh khiết.
Nhưng cậu không ngờ rằng thật ra Tạ Thanh Trình hợp với đồng phục cảnh sát hơn hẳn.
Anh quá cao lớn, cho dù là huân chương, thắt lưng, khóa bạc, hay là quần tây đoan chính đậm màu xanh tím, cũng rất phù hợp với khí chất giỏi giang của anh. Đồng phục cảnh sát bó sát người hơn đồng phục bác sĩ nhiều, vai rộng chân dài của anh được ôm sát lấy để lộ đường cong đẹp mắt gọn gàng, cả người tựa như một con dao đọng sương đêm đông, sắc bén, lạnh lẽo, lưỡi dao sương nghiêng đi, ánh nét trăng hoa lạnh lẽo.
Hạ Dư tái phát bệnh tâm lí dẫn tới sốt sao, trạng thái sốt nóng hầm hập này cậu đã quen từ lâu rồi, cũng không ảnh hưởng gì tới cậu.
Nhưng giờ khắc này cậu lại cảm thấy máu toàn thân nóng bỏng lên.
Tạ Thanh Trình mặc đồng phục vì đề xuất của Trần Mạn.
Anh mặc cho Trần Mạn xem.
Nếu không phải mình cũng đến theo, cảnh đẹp gì đó cũng chẳng thể trông thấy.
Suy nghĩ này gặm nhấm nội tâm Hạ Dư.
Cho dù Tạ Thanh Trình đã treo rõ "Đừng có lắm lời" trên mặt, Hạ Dư vẫn đi qua.
"Tạ Thanh Trình."
Trần Mạn quay đầu lại, trông thấy cậu, nụ cười trên mặt cứng đờ: "Cậu có chuyện gì à?"
Hạ Dư chẳng cho Trần công tử nửa ánh mắt, cậu đi tới, dừng lại trước mặt Tạ Thanh Trình một bước dài, rủ mi nhìn người trước mắt.
Sau đó cậu nâng tay lên...
"Bốp."
Cổ tay bị Tạ Thanh Trình giữ lấy.
Màu xanh đen nghiêm túc lạnh lùng càng khiến Tạ Thanh Trình thêm sắc bén, anh cũng nhìn cậu chằm chằm, hỏi cậu: "Cậu có chuyện gì à."
Hạ Dư im lặng để anh nắm lấy cổ tay mình.
Cậu bị ốm, cả người rất nóng rất bỏng.
Tạ Thanh Trình nắm cổ tay cậu, cậu không tin Tạ Thanh Trình không nhận thấy.
Họ đối diện nhau như thế.
Hạ Dư không biết trái tim Tạ Thanh Trình cứng rắn lạnh lẽo tới mức nào, bệnh trạng và cơn sốt hầm hập của cậu truyền thẳng vào ngực Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình lại chẳng hỏi cậu lấy một câu.
Cậu đợi hồi lâu.
Nhưng Tạ Thanh Trình chẳng hỏi cậu một câu nào.
Câu duy nhất anh nói với cậu, chỉ là câu giống hệt Trần Mạn.
—— Cậu có chuyện gì à?
Hoa bạch mai lạnh lẽo trầm tĩnh khẽ bay trong khắc ấy.
Cuối cùng Hạ Dư cười nhạt, rất kiêu ngạo, lại cũng thật đáng buồn đáp lời: "Không có gì. Không có gì hết."
Cậu tránh khỏi tay Tạ Thanh Trình, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên một đóa hàn mai rơi trên huân chương của Tạ Thanh Trình.
"Chỉ là em, nhìn thấy trên vai anh, có một đóa mai rơi xuống."
Cậu nói xong quay người bỏ đi, lại không vứt đóa mai trong tay ấy, tựa như cậu quên mất phải vứt nó đi, thả vào túi áo.
Cảnh quay nhóm lớn này quay rất lâu, Hạ Dư đột nhiên đến, bị chủ thầu để ý tới, lập tức sắp xếp cho cậu vào trong lều ngồi.
Lúc Hạ Dư phát bệnh sẽ khát máu, ngồi giữa mọi người khác gì quỷ hút máu chen giữa đám người sống đâu, nên cậu uyển chuyển từ chối.
Lúc quay chính thức cậu không trông thấy Tạ Thanh Trình trong nhóm người, nghĩ nghĩ, cậu vẫn quyết định rời đi trước, tới tổ A cũng quay ở học viện cảnh sát tương tự đang diễn cảnh đánh nhau bạo lực xem thử.
Lựa chọn này đúng là không sai, tuy hôm nay tổ A không dùng tới nhiều người lắm, trường quay không phải quá lớn, nhưng nội dung quay phim đều là cảnh máu tanh tàn bạo.
Nhân vật chính bị kẻ khác truy đuổi chặn đường, súng nổ dao lóe, máu văng năm mét, còn có mấy màn hình tiêu chuẩn lớn, camera man theo sát quá, máu giả còn bắn thẳng lên ống kính, khiến hình ảnh bị phủ kín màu loang loang lổ lổ.
Dù sao Hạ Dư xem cũng giảm bớt được triệu chứng bệnh, mấy cảnh này với cậu như thuốc an thần, chờ đạo diễn hô cắt, lúc chỉnh vị trí đặt máy, cậu dứt khoát đứng dậy tới trường quay, cho dù máu đỏ đầy đất là giả, nhưng nhìn cũng thoải mái hơn chút.
Lúc dạo quanh, ánh mắt Hạ Dư vô tình lướt qua một diễn viên quần chúng.
Là một người phụ nữ, tóc đã bạc hơn nửa, mặc một chiếc áo bông vải hoa, diễn vai quần chúng chạy tứ tung lúc hỗn loạn.
Tầm mắt Hạ Dư liếc tới bà ta, dừng lại trên mặt bà ta một lát, cũng không biết vì sao, cậu cảm thấy hình như người phụ nữ này có hơi quen.
Nhưng trên đời nhiều người trông giống nhau, Hạ Dư cũng không để ý lắm, rất bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác.
Qua mấy giây——
Hạ Dư bỗng dưng cứng đờ! Trong đầu như có ký ức nào đó bỗng dưng lóe lên.
Cậu lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm thẳng vào mặt người phụ nữ kia.
Không nhầm được...!!
Dù thời gian trôi qua đã lâu, bà ta cũng có vẻ lôi thôi hơn năm ấy, đã già hơn, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt bà ta, khiến ngũ quan bà ta không còn giống như năm ấy nữa, nhưng Hạ Dư vẫn nhận ra bà ta.
Bởi vì cậu đã xem đi xem lại video của Tạ Thanh Trình trên tháp truyền thông ấy, thật sự rất nhiều lần rồi.
Người phụ nữ này——
Trùng hợp lại chính là "bệnh nhân" trong video, đã tranh cãi với Tạ Thanh Trình!!!
Lúc diễn viên quần chúng nghỉ ngơi đa số đều mệt mỏi nằm liệt một bên.
Người phụ nữ này cũng không ngoại lệ.
Người phụ nữ ấy không có trình độ văn hóa, nhưng bà ta thích đóng phim, thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh nơi quê nhà đã sắp ba mươi năm, ngẩn ngơ chưa từng quay về lần nào. Lúc bà ta vừa tới thành phố còn ôm một lòng nhiệt huyết, mong rằng sau này bản thân cũng có thể trở thành nhân vật được nhiều người biết tới.
Nhưng mà không phải ai cũng có mệnh làm nhân vật chính, cả đời bà ta cũng chỉ là diễn viên qua đường.
Thời khắc duy nhất bà được tỏa sáng, chính là sau khi vụ án tháp truyền thông bùng nổ, điên cuồng lan truyền video cãi vã với bác sĩ trên mạng như virus, là cảnh mình tranh cãi với vị bác sĩ kia.
Người phụ nữ là người thất học, không biết một chữ, chưa từng lên mạng, huống chi một người phụ nữ sinh ra nơi mảnh đất khô cằn, dù sao trên người vẫn vương chút vẻ chất phác bùn đất. Thật ra bà ta chưa phát điên tới mức muốn bám víu vào vận may của video này. Nhưng rõ ràng là bà ta vẫn rất vui lòng để kể với người khác bên cạnh mình: "Mọi người đã thấy video kia chưa? Người cãi nhau với bác sĩ ấy là tôi..."
Nếu có người vì tò mò tiếp tục hỏi bà ta, bà sẽ lại dùng giọng nói đậm chất thôn quê để giải thích.
"Khi đó tôi cũng sợ... Nhưng mà..."
Khẩu âm của người phụ nữ nặng quá, nói năng lại lộn xộn, rất nhiều người nghe xong phần mở đầu đã không muốn nghe tiếp nữa, người nghe hết rồi mà không hiểu bà ta đang diễn đạt cái gì còn nhiều hơn.
Vì thế mọi người bắt đầu từ tò mò, rất nhanh đã hóa thành thờ ơ.
Gần đây mấy vai qua đường quen biết bà vẫn hay gọi bà là thím Tường Lâm.
Bọn họ thường đùa bà ta: "Thím Tường Lâm, chuyện lúc trước là sao thế? Bà đi khám bệnh gì vậy?"
"Không đơn giản thế đâu——"
Ban đầu người phụ nữ còn sốt ruột giải thích.
Sau đó bà cũng hiểu ra, mọi người vốn đã chẳng tin bà, chỉ đang trêu bà ta mà thôi.
Bà ta cũng chỉ cười cười, nếp nhăn khắc sâu phủ nét đỏ bừng xấu hổ, ngập ngừng không nói tiếp nữa.
"Có vẻ thím Tường Lâm bịa chuyện rồi." Có người đánh giá bà như thế.
Rõ ràng người phụ nữ lăn lộn trong đoàn phim rất mệt mỏi, nhân lúc bây giờ tạm gác máy, tới nơi râm mát ở hành lang ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng mặc kệ có bẩn hay không, thả lỏng tinh thần mới quan trọng.
Bỗng chợt, có người nhẹ giọng nói với bà ta một câu: "Chào dì."
Bà hơi sửng sốt, quay đầu lại đối diện với gương mặt của Hạ Dư.
Chỉ nhìn mặt thôi, bà cũng biết đây là một nhân vật hoàn toàn không cùng cấp bậc với bà trong đoàn phim.
Suốt bao năm theo sau người ta, khiến bà tạo thành một thói quen thật đáng buồn, lòng tự trọng của bà đã tê liệt, nhìn thấy quyền quý, sẽ hoang mang bối rối bật dậy theo phản xạ có điều kiện, liên tục xin lỗi: "A, ngại quá, tôi đi ngay đây, đi ngay đây."
Bà ta còn tưởng bà ta cản đường cậu, hoặc là nằm trên lối qua lại.
Hạ Dư gọi bà ta lại: "Mong dì đợi chút đã."
Người phụ nữ càng hoảng sợ, nhìn cậu mà lo sợ không yên.
Mãi cho tới lúc cậu nói: "Xin hỏi có phải dì là bệnh nhân bị bác sĩ Tạ gây khó dễ trong vụ án video tháp truyền thông kia không ạ?"
Người phụ nữ: "..."
"Là dì phải không?"
Người phụ nữ sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn: "Là tôi... Cậu là...?"
Hạ Dư im lặng một lát, mỉm cười: "Bên ngoài học viện cảnh sát có một tiệm cà phê, có thể mời dì qua đó uống một ly cà phê không ạ? Cháu có chút chuyện muốn hỏi dì."
Quán cà phê rất yên tĩnh, lúc này không phải giờ đông khách.
Hạ Dư tìm một vị trí khuất trong góc nhất, phục vụ tới, nhìn tổ hợp kì quái này đầy nghi ngờ.
Một bà già tóc tai rối bời, dáng vẻ hèn mọn hốt hoảng, cùng với một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi mặt mày xuất chúng, áo quần phẳng phiu.
Vừa không giống mẹ đi cùng con trai, cũng không giống phú bà bao nuôi trai trẻ.
Vì thế phục vụ chần chờ: "Hai vị đi cùng nhau ạ?"
Nếp nhăn trên gương mặt người phụ nữ già vì xấu hổ mà hằn thêm sâu, lan chút màu hồng hồng trên mặt, khiến bà ta nhìn qua như hạnh đào vỏ tím khô quắt.
Hạ Dư lạnh nhạt liếc phục vụ: "Đúng thế, phiền cho hai li cà phê."
Ánh mắt Hạ Dư gây áp lực quá lớn, phục vụ lập tức không dám nhìn nhiều cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ một lát sau, hai li cà phê nóng hôi hổi đã được bê lên.
Người phụ nữ giờ đã hiểu rõ ý định của cậu, rất nóng lòng: "Chuyện đó... Tôi cũng không thể nói nhiều... Tôi đã đồng ý với vị bác sĩ ấy rồi..."
"Không sao cả." Hạ Dư đẩy lọ đường cho bà, dịu dàng khẽ mỉm cười, "Dì muốn nói bao nhiêu, có thể nói bấy nhiêu, cháu đều nghe cả."
Người phụ nữ liếm môi dưới, như rất khát.
Bà ta cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, mấy hôm nay tuy rằng bà ta gặp người khác đã nhắc chuyện video này mãi, nhưng đúng là không nói nhiều chuyện không nên nói.
Cho dù bà ta cũng không rõ vì sao khi đó vị bác sĩ kia lại muốn bà làm như thế, nhưng bà ta đã nhận tiền của anh, vậy thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của anh.
Dù bà ta có ngốc, cũng có thể cảm nhận được người thanh niên trước mắt này không giống mấy vai qua đường bên cạnh bà, không phải cậu tùy tiện hóng hớt, mà thật sự để ý tới tiền căn hậu quả của chuyện này.
Việc ấy trái lại còn khiến bà không biết nên mở miệng như thế nào, bà ta nóng lòng cầm tách cà phê lên uống một ngụm, lại cảm thấy quá đắng, thiếu tí nữa phun ra.
"Khụ khụ khụ..."
"Dì à, dì lau đi." Hạ Dư đưa khăn giấy cho bà ta.
Tai người phụ nữ cũng đỏ lên: "Xin lỗi..."
"Không sao ạ, do cháu suy nghĩ không thấu đáo. Dì không uống được ạ?" Hạ Dư lại gọi phục vụ tới, đổi một li trà nóng.
Cậu không hề thúc giục bà ta, dần dần, bà ta cũng hơi thả lỏng nỗi lòng ra chút.
Bà cẩn thận ngẫm nghĩ, đối mặt với người thật lòng muốn nghe, trái lại bà hơi chần chờ: "... Thật ra chẳng thể nói gì cả... Tuy rằng tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì... Nhưng cậu ấy bảo tôi giữ bí mật."
"Không sao ạ, để cháu hỏi cho, dì chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được rồi. Nếu gật đầu hay lắc đầu cũng không thể, vậy cứ coi như cháu mời dì chút đồ uống thôi, không cần để ý nhiều. Được không ạ?"
Hai chân người phụ nữ bất an chuyển động dưới bàn.
Ứng phó với phụ nữ thành thật đơn thuần thế này, thật ra lại là chuyện rất dễ dàng.
Hạ Dư: "Dì à, khi nãy dì vừa nói vị bác sĩ kia bảo dì giữ bí mật, nhưng dì lại cãi cọ với anh ấy trong video, có phải là cháu có thể hiểu thành hai người không thật sự cãi vã không ạ."
Người phụ nữ: "..."
"Ngày hôm ấy dì xuất hiện ngoài cửa phòng anh ấy, theo mấy lời đăng trên mạng bây giờ, bảo dáng vẻ dì khả nghi, lấy số khám phụ khoa, lại cứ đứng đợi ngoài cửa khoa sức khỏe tâm thần, khiến bác sĩ trực ca nghi ngờ, anh ấy thấy số trên tay dì không khớp, thậm chí còn qua lượt rồi, nhưng dì không tới bên phụ khoa, còn đợi mãi ngoài cửa phòng anh ấy, nên anh ấy mới cho rằng có lẽ tinh thần dì có chút vấn đề, gọi bảo vệ đuổi dì đi, hơn nữa còn xảy ra mâu thuẫn với dì." Hạ Dư nhìn bà qua làn hơi nóng của cà phê, "Vậy khi đó dì thật sự có bệnh tâm lí hay sao ạ?"
Người phụ nữ rốt cuộc mở lời, vội xua tay: "Tôi không có. Tôi không bị bệnh."
"Thế dì tới bệnh viện, ngồi trước cửa phòng khám của anh ấy, là vì cái gì?"
"..."
"Để làm loạn bệnh viện ạ?"
Cậu đương nhiên biết không phải, nhưng người phụ nữ nôn nóng.
Người phụ nữ đáp: "Tôi, tôi chưa từng làm chuyện thất đức như thế, tuy tôi nghèo, nhưng tôi cũng không gây cản trở việc bác sĩ chữa bệnh đâu."
Hạ Dư nhìn bà ta chằm chằm: "Dì à, hình như dì không hề oán giận anh ấy. Cho dù khi đó anh ấy nói mấy lời quá đáng như thế với dì, gọi bảo vệ tới đuổi dì đi. Nhưng phản ứng hiện tại của dì, lại là—— Dì không thể nhiều lời, phải giữ bí mật giúp anh ấy."
"..."
Hạ Dư bình tĩnh nói: "Dì đúng là không biết nói dối."
Mặt người phụ nữ càng đỏ hơn, bối rối nhìn cậu.
"Dì là diễn viên, cháu có thể mạo muội suy đoán chút được không?" Hạ Dư hỏi.
Người phụ nữ không lên tiếng, cúi đầu thật thấp, gần như sắp vùi cả vào ngực.
Nhưng tư thế đà điểu này cũng không giúp bà trốn tránh được giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Dư: "Có lẽ, dì là cộng sự được bác sĩ Tạ mời tới vì một mục đích nào đó, anh ấy cố tình bảo dì ngồi ngoài cửa phòng khám của anh ấy, diễn một vở kịch mà dì với anh ấy đã bàn bạc."
"Trước đó anh ấy không nói cho dì bất cứ thứ gì về mục đích của anh ấy, chỉ nhờ dì không nói sự thật cho một ai khác biết tới, dì nhận tiền, làm việc, cũng rời đi theo sắp xếp của anh ấy—— Trôi qua rất nhiều năm sau này, tới lúc dì cũng sắp quên câu chuyện mờ nhạt này luôn rồi, vụ án video giết người ở tháp truyền thông bỗng dưng được lan truyền khắp nơi, lúc này dì mới nhớ ra đã từng nhận một công việc như thế."
"Dì à, là như vậy sao."
Người phụ nữ giật mình mở to hai mắt nhìn, mỗi câu mỗi chữ của Hạ Dư, càng khiến bà ta mở tròn hai mắt hơn, tới cuối cùng thế mà giống như đã muốn vồ lên: "Chuyện này, chuyện này... Cậu... Sao cậu lại... Sao cậu lại..."
Bà ta muốn nói sao cậu lại biết rõ như thế.
Nhưng bà ta quá ngạc nhiên, nhất thời không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
"..."
Nhưng Hạ Dư cũng không cần bà ta nói thêm nữa, sắc mặt cậu trở nên rất trầm, ánh mắt hóa sâu thẳm.
Cậu đã có được đáp án mà cậu muốn biết từ trên mặt bà ta.