Bác sĩ tư nhân đến, đúng như lời Lữ Chi Thư nói, đó là một vị bác sĩ trẻ tuổi, mặt mày anh tuấn, dáng người cao ráo, tên nước ngoài là Anthony.
Thái độ của bác sĩ Anthony không tệ, tính tình cũng tốt, nhìn qua còn có cảm giác gần gũi khó hiểu.
Nhưng cả tên lẫn gương mặt của anh ta thế nào Hạ Dư cũng chẳng nhớ nổi, như thể là một ký hiệu có cũng được không có thì thôi.
Ký hiệu có cũng được không có thì thôi ấy bắt đầu tiến hành trị liệu bằng thôi miên cho Hạ Dư.
Bác sĩ Anthony: "Hạ thiếu, mời cậu nằm xuống, thả lỏng, hít sâu ba lần theo tôi nhé..."
"Nghĩ về chuyện vô cùng vui vẻ mà cậu đã từng trải qua..."
"... Nếu không có thì làm thế nào."
Bác sĩ hơi sửng sốt, sau đó nói: "Vậy nghĩ tới chuyện cậu mong sẽ xảy ra đi."
Hạ Dư nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Cậu hy vọng chuyện gì xảy ra nhỉ...
Có lẽ cậu hy vọng rằng bản thân chưa từng ra đời.
Có lẽ cậu mong rằng mình cũng vậy, Lữ Chi Thư cũng thế, đều không bị thuốc ảnh hưởng tới, là một người bình thường.
Hoặc cũng có lẽ...
——
"Trước kia mấy người sau khi sinh con ra rồi phát hiện con có bệnh, bóp chết con luôn là được rồi."
Cậu nhắm mắt lại trong sự thôi miên của bác sĩ trị liệu, ý thức dần quay trở lại mấy ngày trước...
Cậu mơ thấy thời điểm sau khi cậu ngã khỏi tầng, vừa mới tỉnh dậy.
Cậu đang cãi vã với Hạ Kế Uy: "Mấy người suốt ngày nơm nớp lo sợ, con ngày nào cũng như cái xác không hồn, đúng là tự hành hạ nhau, chẳng thú vị chút nào cả."
"Hạ Dư..."
"Cha đi đi, có cha ở đây làm con không quen, lại điên nặng hơn đấy, sau này không giấu nổi nữa, chỉ sợ làm mấy người mất hết mặt mũi thôi."
Cuộc đối thoại giống hệt trong hiện thực.
Nhưng mà, dưới tác dụng thôi miên của Anthony, hướng phát triển của câu chuyện bắt đầu dần thay đổi——
Trong hiện thực, tiếp theo Hạ Kế Uy sẽ giải thích về bí mật RN-13 với Hạ Dư vào lúc ấy. Nhưng trong giấc mơ này, Hạ Kế Uy há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, cửa chợt bị gõ vang.
Hạ Kế Uy thở dài một hơi như nhẹ nhõm: "Mời vào."
"Hạ tiên sinh, bác sĩ Tạ giờ đã đến rồi, đang đợi dưới tầng ạ."
Đúng rồi.
Hạ Dư ngẩn ra, hóa ra trong tiềm thức của cậu, cậu vẫn hy vọng Tạ Thanh Trình có thể quay trở lại.
Cậu khát vọng như thế, lại sợ hãi tới vậy, nên bản thân trong giấc mộng thôi miên nghe thấy tin này đã cứng đờ cả người, muốn đứng dậy, lại bị đai khống chế trói chặt, bản giường sắt rung lên rầm rầm.
"Con không cần gặp bác sĩ, ai cho mấy người mời anh ấy tới đây?"
Thiếu niên càng khát khao lại càng sợ hãi, cậu giãy giụa như ác long muốn chạy trốn khỏi xích sắt trói buộc, trong ánh mắt lộ vẻ điên cuồng chết chóc, người làm tới truyền lời cũng không nhịn được hơi rụt về sau.
"Bảo anh ấy quay về đi!"
"Con tưởng cậu ấy dễ mời như thế à?!" Hạ Kế Uy lạnh lùng nói, "Nếu không phải nghe bảo con ngã khỏi tầng tí thì mất mạng, cậu ấy cũng lười tới gặp con đấy!"
Hạ Dư nghe vậy càng thêm khuất nhục lại nổi giận: "Vậy bảo anh ấy chờ con chết rồi tới trước mộ con mà gặp con luôn đi!"
"Con còn nói chết này chết kia nữa, cha sẽ..."
Hạ Kế Uy giơ tay lên.
Hạ Dư lạnh mắt nhìn ông, mắt hạnh chớp cũng chẳng chớp, chỉ nhìn gương mặt Hạ Kế Uy chằm chằm.
"..."
Tay Hạ Kế Uy run rẩy, lại buông xuống.
Ông hít sâu một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mắt cuối cùng tựa như vô cùng buồn bã, vô cùng lo âu, rồi lại vô cùng mệt mỏi.
"Mời bác sĩ Tạ lên đi." Ông nói với người làm, "Tôi còn rất nhiều việc... Muộn giờ lên máy bay của tôi mất, tôi đi trước đây."
Hạ Dư nhất thời cực kỳ oán hận, tàn nhẫn đập xuống bên mép giường, làm khóa đai khống chế kêu lên lạch cạch. Tiếc là cậu không thể xoay người, cũng không thể che mặt, cuối cùng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, cả người căng cứng.
Như thể ngay cả trong cõi mộng, cậu cũng không muốn mất mặt trước Tạ Thanh Trình như vậy một chút nào cả.
Một chút cũng không được.
Nhưng Hạ Kế Uy với người làm một trước một sau rời đi xa, cho dù trong lòng cậu có mâu thuẫn hay không tình nguyện tới mức nào, hận tới mức trái tim cắn xé trăm lần, cậu vẫn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tiến tới từ xa.
Sau đó dừng lại bên cạnh giường cậu.
Cậu run rẩy, run rẩy vì quá mức khát khao.
Cho dù là thôi miên, là mơ thôi, Hạ Dư vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được, hơi thở thuộc về Tạ Thanh Trình. Đó là mùi nước sát trùng lạnh lẽo lạ thường, có thể khiến người ta nghĩ tới dao phẫu thuật, ống tiêm, căn phòng bệnh trắng xóa trong viện.
Trước kia cậu ngửi thấy mùi này chỉ cảm thấy lạnh lẽo, giờ chẳng biết vì sao, lại cảm thấy nóng.
Người kia cúi đầu, chẳng nói gì hết, như thể chẳng hề muốn nói chuyện với cậu, chỉ xem xét vết thương của Hạ Dư, sau đó——
"Lạch cạch."
Một tiếng vang rất nhỏ.
Tạ Thanh Trình mở khóa đai khống chế của cậu.
—— Hạ Dư trong giấc mơ cứng đờ, tựa như được thỏa mãn cực độ chỉ trong nháy mắt, mà Hạ Dư ngoài giấc mộng nhắm mắt lại, dưới lông mi hình như có nước mắt.
Hóa ra, đây là chuyện cậu trong lúc bị ốm vẫn luôn hy vọng sẽ xảy ra.
Cậu hy vọng rằng đai khống chế của bản thân, sẽ được Tạ Thanh Trình tự tay cởi bỏ.
Cậu hy vọng Tạ Thanh Trình có thể biết rằng cậu đang bị ốm thật, có thể tin rằng cậu thật sự bị bệnh, có thể quay về bên cạnh cậu.
"Tốt lắm..." Bác sĩ Anthony quan sát trạng thái của cậu, tiếp tục dẫn dắt cậu lúc thôi miên, giọng dịu nhẹ, như thể mê hoặc, "Tốt lắm, cho dù cậu mơ thấy gì, cứ tiếp tục nghĩ đi... Cậu phải tin rằng bản thân có thể tìm được lối thoát đó..."
Nhưng mà, chỉ một câu vậy thôi.
Như chạm phải vảy ngược.
Thế giới trong mơ của Hạ Dư chợt dao động.
Lối thoát?
Lối thoát gì chứ?
Cậu nhớ tới ánh mắt lạnh băng của Tạ Thanh Trình trong hiện thực, nhớ tới Tạ Thanh Trình quyết đoán nói với cậu: "Anh nhất định phải rời đi, em sớm muộn gì cũng phải dựa vào nội tâm của chính mình để thoát khỏi ám ảnh tâm lí."
"Anh không phải cầu nối của em, Hạ Dư. Tạ Tuyết cũng không phải."
"Hạ Dư..."
Hạ Dư.
Từng tiếng, lạnh lẽo thấu xương.
Hạ Dư chợt ngã sâu vào giấc mộng, cậu vẫn nằm trên giường, đai khống chế vẫn do Tạ Thanh Trình tháo giúp cậu, nhưng cảnh tượng quanh người chợt trở nên thật u ám, mặt mày Tạ Thanh Trình cũng thật u ám, như thể che kín bằng một lớp kính lọc màu lạnh.
Cậu mơ thấy môi mỏng của Tạ Thanh Trình mở ra rồi khép lại.
Cậu biết Tạ Thanh Trình muốn nói lý do anh quay trở lại. Hạ Dư lờ mờ hiểu ra lý do ấy sẽ khiến cậu đau đớn vô nhường.
Cậu thực sự muốn thoát khỏi sự thôi miên ngay lập tức.
Nhưng vô dụng.
Tạ Thanh Trình trong mơ quyết đoán gằn từng tiếng nói ra, mà cậu chẳng có chỗ trốn: "Tuy rằng tôi thật sự hận tới mức muốn giết cậu, nhưng lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu cho tới khi hết sốt và vết thương cũng khỏi hẳn. Cậu đừng hiểu lầm, tôi đến, là vì thù lao cha cậu trả tôi thực sự rất nhiều."
Giọng Tạ Thanh Trình lạnh vô cùng, không chứa một chút tình cảm nào.
"Phần thù lao ấy cậu cũng chẳng trả nổi. Nhiều tới mức đủ giúp tôi sau này không bao giờ phải gặp lại cậu nữa."
"..."
Hạ Dư trong mơ bị đâm tổn thương, như bị Tạ Thanh Trình tát mạnh một cái, đau vô cùng tổn thương vô nhường.
Hạ Dư ngoài giấc mơ cũng dần thở gấp, nhíu mày.
Cậu muốn thoát khỏi cảnh mơ này, nhưng giấc mộng ấy là nỗi ám ảnh cậu không thể không phá vỡ.
Vì thế dưới sự thôi miên của bác sĩ trị liệu tư nhân, Hạ Dư rơi vào thế giới nội tâm càng sâu hơn.
Cậu tiếp tục mơ, trong mơ cậu lại thấy cánh cửa phòng khách phủ đầy bụi kia lần nữa.
Trong giấc mơ bây giờ, Tạ Thanh Trình đã quay về, Tạ Thanh Trình ở trong căn phòng Hạ Dư dọn dẹp sạch sẽ vì anh.
Nhưng Tạ Thanh Trình trong sự thôi miên quay về vì Hạ Dư ngã xuống tầng, vô cùng lạnh nhạt. Anh gần như chẳng quan tâm tới Hạ Dư, mỗi ngày chỉ ghi chép số liệu triệu chứng của Hạ Dư cho xong, sau đó ném cho cậu một ống tiêm, nhìn cậu tiêm chằm chằm, rồi tới thuốc cũng lười tự tay đưa cho cậu.
Hạ Dư ban đầu chẳng nói gì hết, có lẽ vì lòng tự trọng nực cười của con trai, cậu làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, Tạ Thanh Trình đưa kim tiêm cho cậu, cậu cũng lặng lẽ tự tiêm, sau đó Tạ Thanh Trình lại thu ống tiêm về.
Suốt quá trình chẳng một câu nói chuyện, như bộ phim câm.
Nhưng về sau, cõi lòng Hạ Dư ngày càng khó chịu trong sự trầm mặc ấy, cậu dần không muốn phối hợp tiếp nữa.
Giấc mơ lặp lại không ngừng, kéo dài.
Rốt cuộc, trong lần Tạ Thanh Trình kiểm tra bệnh tình cho cậu theo thường lệ, lúc đưa cho cậu một ống tiêm lần nữa, Hạ Dư ngồi trên ghế bành trong phòng ngủ, nhưng không nhận lấy.
Cậu bỗng rất bình tĩnh, mà lại hỏi Tạ Thanh Trình gần như tuyệt vọng: "Bác sĩ Tạ, liệu anh có nghĩ tới, tôi có thể dùng thuốc tiêm này làm chuyện khác không."
Tạ Thanh Trình không để ý tới vẻ mặt của Hạ Dư cho lắm, đáp: "Cậu trông đâu có vẻ muốn chết tới thế."
"Vậy à. Thế là anh không hiểu tôi rồi."
Hạ Dư cười giễu, chợt giơ tay cầm lấy ống tiêm, chẳng buồn chớp mắt tự đâm vào người mình, nhưng lần này không phải tiêm vào tĩnh mạch, mà chỉ tùy tiện đâm vào máu thịt dưới lớp da, sau đó bơm thuốc vào——
Tạ Thanh Trình chợt biến sắc, lập tức tiến lên, nhưng đã muộn rồi, phần da kia của Hạ Dư nhanh chóng biến thành chỗ tím chỗ xanh, sưng lên đáng sợ.
"Thật ra tôi cũng chẳng muốn sống tới thế đâu." Hạ Dư nhàn nhạt bảo, nếu là người bình thường đã đau tới nhe răng trợn mắt từ lâu rồi, mà trên mặt cậu lại chẳng có một gợn sóng nào.
Như thể chiếc kim tiêm ấy đã đâm vào một cơ thể chẳng hề liên quan gì.
Cặp mắt đen của cậu nhìn vào gương mặt tái mét của Tạ Thanh Trình chăm chú, chớp cũng chẳng chớp, rời cũng không rời, lạnh nhạt rút tiêm ra, thuốc tiêm trong đó chỉ còn lại một chút, ngoài ra toàn bộ phần dưới da của Hạ Dư đã sưng tấy lên càng lúc càng khó coi.
Hạ Dư chẳng để ý, đặt ống tiêm vào tay Tạ Thanh Trình lần nữa, gằn từng chữ một: "Cho anh đấy. Anh làm đi."
Mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch, như bị hành động tựa kẻ điên này của cậu dọa sợ.
Hạ Dư nói: "Nhất định phải là anh, Tạ Thanh Trình."
"Nếu không hôm nay một ống thôi tôi cũng không tiêm."
Giọng điệu cậu như có hơi uy hiếp, nhưng cẩn thận suy xét, trong lời nói lại ẩn giấu chút thương tâm.
"Nếu anh tới là vì tiền, vậy nhận tiền làm việc. Thì phải làm cho tốt chứ."
Tạ Thanh Trình chợt tỉnh táo lại, nhắm mắt: "Cậu đừng ép tôi phải trói cậu lại."
"Vậy thì anh trói đi." Hạ Dư nhàn nhạt, "Giống như cha mẹ tôi ấy, anh trói đi. Cũng đâu phải anh không làm ra chuyện như thế được chứ."
Tạ Thanh Trình trong mơ bị cậu chọc đau cả đầu——
"Hạ Dư, rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Thật ra bản thân cậu cũng chẳng biết nữa.
Cậu biết bản thân mình đúng là có tật xấu, hình như cậu càng ngày càng để ý tới Tạ Thanh Trình mất rồi.
Lúc cậu không trông thấy Tạ Thanh Trình sẽ bực bội, trông thấy rồi cũng chẳng thể bình tĩnh nổi, Tạ Thanh Trình thành chiếc gai sắc bén trong lòng cậu, có nhổ ra hay không nhổ cũng khó chịu muốn chết.
Nhưng cậu không nên như thế này.
Cậu ghét đồng tính luyến ái, tuyệt đối không thể dây dưa bên một người đàn ông được, cùng lúc đó cậu lại phát hiện lúc bản thân không để ý, nhớ tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình trên giường, ban đầu hình như cậu cũng chỉ muốn thân thể Tạ Thanh Trình mà thôi, sau đó thậm chí còn khao khát cả tình cảm của Tạ Thanh Trình nữa——
Cậu quá mức dằn vặt.
Cảm giác như thể không thở nổi nữa, trái tim khó chịu tới hoảng hốt.
Trong mơ, hai người vẫn đang tranh cãi, cuối cùng, Hạ Dư nói với Tạ Thanh Trình, "Anh biết không, lúc trước tôi chẳng nghĩ thế đâu."
"Tạ Thanh Trình, anh nhìn tôi lớn lên. Anh biết dáng vẻ khi xưa của tôi thế nào... Tôi cố gắng mười chín năm, thành dáng vẻ người ta hình dung về tôi, có lẽ bao gồm cả 'bình tĩnh' ấy."
"Giờ tôi không thể cố gắng nổi nữa."
"Cha mẹ tôi luôn để tôi đóng giả làm một người bình thường, tránh tôi bị viện tâm thần bắt đi, họ vốn dĩ dám làm như thế, là bởi vì tôi xưa nay chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn vi phạm pháp luật cả, tôi quả thực tồn tại như một người bình thường, cho dù rất kinh tởm, rất khó khăn, cho dù có khổ không thể nói, có bệnh chẳng thể kêu. Cho dù tôi phải quan sát phản ứng vui giận yêu hờn của người xung quanh không ngừng, sau đó đưa ra một đáp án khiến họ vừa lòng."
"Nhưng tôi vẫn làm được."
"Mười chín năm, một kẻ nên sống trong viện tâm thần, sống ở xã hội của người bình thường. Một kẻ nên bị nhốt trong lồng sắt, lại dạo bước ngoài lồng sắt. Tôi lúc nào cũng lo lắng căn bệnh của bản thân sẽ bại lộ, từ người người ngưỡng mộ, hóa thành ai ai cũng hô đánh. Tôi có bạn bè, mà toàn bộ cũng chẳng phải là bạn tôi thật, vì họ không biết bộ mặt thật của tôi thế nào, họ chỉ tới lui cùng với lớp mặt nạ giả dối của tôi mà thôi."
"Tôi có thể nói thật với ai một câu chứ? Tôi từng cho rằng ít nhất là em gái anh, Tạ Tuyết có thể không như những kẻ khác. Nhưng chẳng qua chỉ là tôi quá ngây thơ mà thôi."
"Tôi có bệnh, Tạ Thanh Trình." Cậu nói xong câu cuối cùng, mặt mang nụ cười, biểu cảm thê lương, quỷ quyệt điên cuồng, đáng sợ vô cùng, cậu chỉ vào tim mình, "Tôi mẹ nó có bệnh! Ai biết được sự thật rồi còn chấp nhận nhìn vào tôi đối xử với tôi như lúc trước nữa? Cả đời tôi đều phải sống dưới lớp mặt nạ của một người bình thường—— Ngồi tù còn có hạn, vậy thời hạn khỏi bệnh của tôi là khi nào đây?"
Giọng tới cùng còn run rẩy.
"Mười chín năm. Tạ Thanh Trình."
"Vì sao anh phải cứu tôi cơ chứ?"
"Các bác sĩ tới trước anh đều chẳng có cách nào kéo dài căn bệnh của tôi được cả, là anh cho tôi hy vọng rồi lại đẩy tôi xuống vực sâu—— Nếu đã vậy thì sao anh còn phải cứu tôi nữa? Vì sao anh phải lừa dối tôi? Anh hận tôi đi Tạ Thanh Trình—— Anh có biết tôi cũng hận anh hay không!"
"Từ ngày anh rời đi ấy, tôi mẹ nó đã hận anh vô cùng rồi!"
Hạ Dư là người gần như không nói lời thô tục, nhưng giờ khắc này, trông giấc mơ dựng lên bởi thôi miên, cậu lại có hơi bất lịch sự, sự bối rối tụ trong lòng cậu đã lâu dần lên men, cậu không khống chế nổi dòng máu xúc động chạy rần rần khắp người mình.
Cậu nổi giận với Tạ Thanh Trình trong mơ, như một cậu trai mười chín tuổi thật sự, không có lí trí, chẳng có quy tắc, không suy nghĩ cẩn thận, bật hết mấy lời ngang ngược vô lí ra khỏi cuống họng khản đặc, nói hết ra không màng tới chuyện gì khác.
Cậu mắng, vành mắt cũng phiếm hồng.
Cậu nói: "Tôi rất hận anh, Tạ Thanh Trình."
"Giờ anh cũng hận tôi, anh nói xem nếu lúc trước anh chẳng buồn liếc mắt nhìn tới tôi một cái mà để tôi chết luôn đi thì đã tốt biết bao, nếu không phải vì căn bệnh này, nếu không phải vì gặp được anh, cuộc sống của chúng ta đã bớt đi một kẻ thù rồi, không nhiều đau đớn như thế."
"Tôi và anh, chúng ta cũng sẽ không chán ghét lẫn nhau tới tận mức độ như ngày hôm này."
Tạ Thanh Trình trong giấc mơ của cậu không nói chuyện, chỉ nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, sau hồi lâu im lặng, người đàn ông xoay người: "... Tôi bảo trợ lí lên tiêm cho cậu."
"Thế sao anh không tự thân tiêm hả Tạ Thanh Trình?! Anh sợ phải nhìn thấy tôi ư?" Vẻ mặt Hạ Dư có thể nói là giận dữ, giọng điệu lại bình tĩnh tới đáng sợ, "Hay là anh sợ chạm vào tôi thì dính bẩn."
"Cậu nghĩ sao cũng được." Tạ Thanh Trình đáp, "Có một câu cậu nói đúng rồi đấy, Hạ Dư."
"Nếu không phải vì căn bệnh này, nếu không phải vì gặp được cậu, cuộc sống của chúng ta đã bớt đi một kẻ thù rồi, không nhiều đau đớn như thế."
"Mong cậu khống chế cảm xúc bản thân cho tốt, nếu không tôi chỉ đành dùng đai khống chế trói cậu lại thật sự thôi đấy."
"... Được. Vậy nhân lúc còn sớm thì anh trói đi. Trói lại mau đi!" Hạ Dư ngửa đầu, hốc mắt đỏ bừng bật cười, giọng xa xăm, "Nếu không anh sớm muộn gì cũng hối hận."
Tạ Thanh Trình không để ý tới cậu nữa, xoay người mở cửa ra ngoài.
Mà cảnh mơ do thôi miên ngay lúc Tạ Thanh Trình mở cửa ra, Hạ Dư đang nằm trên ghế trị liệu ngực phập phồng dồn dập trong hiện thực, cậu biến thành một sinh mạng yếu ớt cận kề cái chết, cánh cửa kia đóng lại lần nữa, cậu biết cảnh mơ do thôi miên cũng không trụ được lâu.
Anh rời đi như thể rút mất một tia sức sống cuối cùng khỏi ngực cậu.
Hạ Dư chợt bừng tỉnh, mở tròn mắt, cố sức hít thở.
Một hàng nước mắt khó khăn trượt xuống khỏi đuôi mắt cậu.
Bác sĩ tư nhân Anthony ngồi trên ghế dựa nhìn cậu, thấy cậu tỉnh, lại thong thả rót nước, đưa thuốc cho cậu, rồi lại đưa cho cậu khăn giấy.
"Trong lòng cậu có một chuyện là nỗi tra tấn với cậu, có lẽ cũng là người giày vò cậu vô cùng."
Hạ Dư: "..."
Bác sĩ Anthony: "Uống thuốc đi, ít nhất hiện giờ cậu đã nhìn rõ được nguyên nhân phát bệnh của bản thân lần này rồi."
"Tìm được nguyên nhân gây bệnh, tự cậu có thể nghĩ cách khắc phục và vượt qua nó."
Bác sĩ vỗ vai Hạ Dư.
Sau đó anh ta nói với người áo đẫm mồ hôi: "Trị liệu hôm nay kết thúc rồi, Hạ thiếu, hãy cố gắng khống chế bản thân, đừng nghĩ tới chuyện ấy, hoặc là người kia nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi."