[SBA] Chương 72: Tôi chính là kẻ điên
Năm tám tuổi ấy——
Cửa nhà mở ra.
"Bác sĩ Tạ, chào buổi sáng. Cha bảo em tới chào hỏi anh. Ông ấy mong rằng em có thể tâm sự với anh nhiều một chút."
Cậu giả vờ ngoan ngoãn, nhưng cũng có chút vẻ ngây thơ ngơ ngác thật sự, đứng nơi cửa phòng dành cho khách khắc hình hoa vô tẫn hạ, cúi người chào sinh viên y trẻ tuổi bên bàn sách như thế.
Vị bác sĩ ấy quay đầu lại, thản nhiên đánh giá cậu: "Vào trong đi."
Sau đó, là năm mười tuổi kia——
Cậu chạy qua hành lang rất dài, trong tay cầm một tờ đơn xét nghiệm đặc biệt.
"Bác sĩ Tạ, bác sĩ Tạ."
Cánh cửa ấy lại mở ra, là do cậu bé mở ra.
Tạ Thanh Trình đứng bên khung cửa sổ, đọc một quyển "Sơn ca vẫn hót", tiếng ồn ào của cậu nhóc làm anh nhíu mi lại, trong ánh mặt trời chói chang, Tạ Thanh Trình nói với cậu: "Trước khi vào phòng phải gõ cửa, đã bảo em bao nhiêu lần rồi?"
"Các chỉ tiêu lần này của em gần như bình thường luôn! Em khỏe lên rồi nè!" Cậu không dằn nổi niềm hưng phấn, trên mặt còn vương mồ hôi mỏng do chạy, "Anh xem đi, bác sĩ anh xem đi."
"Cảm xúc em còn kích động như thế nữa sẽ lại chuyển biến xấu đấy."
Tạ Thanh Trình gấp tập thơ lại, vẻ mặt rất thờ ơ, nhưng vẫn tùy ý vẫy vẫy tay với cậu: "Vào đi. Đưa anh xem nào."
Sau đó, lại là năm mười bốn tuổi đó——
Bên ngoài âm u, cậu đứng trước cửa lớn dày nặng, đứng hồi lâu, sau đó cậu mới gõ cửa.
Cửa phòng lại mở ra lần nữa.
Thiếu niên liếc mắt đã phát hiện căn phòng này trở nên rất lạnh lẽo, hành lí Tạ Thanh Trình đã thu dọn xong xuôi.
Đáp án là gì đều rất rõ ràng.
Nhưng cậu vẫn như một người bệnh sắp chết mong muốn được sống, hỏi anh một câu không cam lòng: "Mẹ em bảo là thật ạ?"
"..."
Tủ quần áo trống trơn, mặt bàn sạch sẽ, vali đặt góc tường, tất cả những vật tĩnh đều lặng yên trả lời cho cậu.
Nhưng cậu lại chỉ nhìn mỗi Tạ Thanh Trình, quật cường, rất mạnh mẽ, ngập tràn tự tôn, lại vô cùng hèn mọn hỏi thêm lần nữa: "Bà ấy nói đều là thật ư?"
Trên tay Tạ Thanh Trình vắt một chiếc áo măng tô, anh thở dài, bảo: "Em vào đây trước đã. Vào trong rồi nói."
Cuối cùng, vẫn là năm mười bốn tuổi ấy——
Tạ Thanh Trình đi chưa bao lâu, Hạ Dư cũng phải xuất ngoại. Trước khi xuất phát, một mình cậu đi tới cánh cửa phòng cho khách đóng chặt, khi đó tóc cậu bé có hơi rối, vài sợi che khuất đôi mắt.
Cậu cứ cúi đầu trầm mặc đứng yên như thế thật lâu, cuối cùng cậu nâng tay lên, gõ lên cửa phòng Tạ Thanh Trình cốc cốc.
Một lần, lại thêm một lần.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa mở.
Trái tim Hạ Dư rộn ràng, cậu ôm cõi lòng đầy mong chờ nhìn vào bên trong, nhưng bên trong chẳng có gì cả—— Là do gió thổi mở cửa.
Trong phòng khách rất tối, bên trong cứ như một nấm mồ trống mục nát, như một giấc mộng ảo đã nguội lạnh.
Cậu bước vào trong, thứ duy nhất có thể chứng minh Tạ Thanh Trình từng đến, là một quyển sách nói về những căn bệnh hiếm gặp trên thế giới anh để lại cho Hạ Dư lúc cuối, sách được đặt trên bàn sát cửa sổ, cậu thẫn thờ mở nó ra, trang bìa trong lưu lại chữ viết bằng bút máy màu xanh nhạt của Tạ Thanh Trình, nét bút vững vàng, xuyên qua dòng chữ như có thể trông thấy người cao lớn ấy.
Gửi Hạ Dư:
Nhóc quỷ à, cuối cùng sẽ có một ngày, em sẽ phải dựa vào chính bản thân em để thoát khỏi ám ảnh tâm lí.
Anh mong rằng, anh có thể tin là như thế.
Tạ Thanh Trình
Tặng
Thiếu niên giơ tay chạm lên dòng chữ ngòi bút vững vàng lạnh lẽo ấy, muốn cảm nhận được chút dịu dàng còn sót lại trong đó, chuyện ấy có lẽ có thể khiến cậu và anh nhẹ lòng hơn khi từ biệt, từ nay về sau cả hai đều quên đi.
Nhưng Hạ Dư xưa nay chưa từng thừa nhận, rất nhiều thứ trong giấc mơ về sau, nơi bờ sông Thames, nơi bờ cát Sicilia, nơi cực quang ban đêm chốn Đan Mạch mùa đông mênh mang, lúc mùa hè Tây Ban Nha rực rỡ nóng bừng.
Cậu nằm trên gối luôn mơ về căn biệt thự cũ ở Hỗ Châu, mơ thấy hành lang tối dài, trải thảm dày.
Mơ thấy cánh cửa gỗ khác hoa vô tẫn hạ tối màu.
Sau đó cậu mơ thấy bản thân gõ cửa, một lần, hai lần, từng tiếng bất lực, nhiều tới mức tuyệt vọng—— Mãi cho tới khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, trong giấc mơ cậu dùng để tự giải thoát, cậu mơ thấy cánh cửa nặng nề ấy lại được người ta mở từ trong ra lần nữa.
Tạ Thanh Trình đứng trong căn phòng cho khách, giống như bất cứ lần nào Hạ Dư cần tới anh lúc còn nhỏ, vẻ mặt thờ ơ, mà vẫn đáng tin tới thế, tựa như người anh cả tốt nhất trên thế giới, người đàn ông kiên cường nhất, vị bác sĩ khiến người ta lưu luyến, không nỡ rời xa——
Người đàn ông nhìn cậu từ trên xuống, như thể trong ấy chẳng từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Chỉ thản nhiên cúi xuống, giống như trước đây, nói câu: "Là em à, nhóc quỷ."
"Vậy, vào trong ngồi đi."
——
"Vào trong ngồi đi."
"Nhóc quỷ..."
Nhưng gần đây những thứ đó đã thay đổi, gần đây, cho dù là trong giấc mơ giữa đêm khuya, Hạ Dư mở cửa, trong cánh cửa ấy cũng chẳng còn bất cứ ai cả.
Cuối cùng cậu không thể quay về hành lang trước lúc mười bốn tuổi, không mở nổi cánh cửa tràn ngập ánh sáng kia nữa.
Trái tim chợt đau đớn vô nhường...
Đau tới nỗi, Hạ Dư bỗng choàng tỉnh——
Lúc cậu tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên giường phòng ngủ.
Trước trán quấn băng gạc, cổ tay với cổ chân cũng vậy.
Rèm phòng ngủ đóng kín, giọng AI đang phát tin tức câu được câu không.
"Video vụ án giết người liên hoàn ở Hỗ Đại làm cả nước khiếp sợ... Cảnh sát tiết lộ... Đây là âm mưu trả thù, cảnh sát tìm được chứng cứ Lư Ngọc Châu mua thiết bị của hacker trong di vật của dì ta, Lư Ngọc Châu là nghi phạm đầu tiên của vụ án này, dì ta từng là bí thư ủy huyện huyện Thanh Li, là cô gái đầu tiên thi đỗ đại học ở địa phương này. Chuyên ngành Lư Ngọc Châu cố sức học hành năm ấy, chính là chuyên ngành an toàn thông tin máy tính, cảnh sát nghi ngờ..."
Vì tín hiệu Bluetooth kém, giọng bị ngắt quãng liên hồi.
"Một nghi phạm khác có tên Tưởng Lệ Bình, hiện tại đang lẩn trốn... Hai người đều có quan hệ bất chính với người bị hại... Có lẽ... Tâm thần Thành Khang... Hai người họ hẳn lấy cảm hứng từ vụ án giết người của Giang Lan Bội, muốn tạo ra bầu không khí khủng bố "lệ quỷ Giang Lan Bội đòi mạng" trong lời đồn... Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hai người họ biết được những việc liên quan sâu hơn tới chuyện của Giang Lan Bội..."
Loa đang nói tới chuyện Tưởng Lệ Bình lẩn trốn.
Hạ Dư nằm trên giường, tim từ tốn đập chậm lại.
Cánh cửa trong mơ biến mất.
Cậu nhớ ra chuyện mình bất cẩn ngã xuống tầng.
Cậu không động đậy. Không có bất cứ phản ứng gì hết.
Cậu còn sống à... Cậu cũng không cảm thấy vui mừng là bao. Cậu cứ thẫn thờ như thế, nghe câu được câu chăng. Tin tức được phát tiếp đó về chuyện này rất nhiều, vụ án giết người quỷ dị chính là mật mã lưu lượng, mấy ý kiến khác lạ gì đó xuất hiện liên tục nhiều vô kể.
Trước đó Hạ Dư còn rất để ý tới việc đó, nhưng giờ tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, lại nghe thấy radio phát chuyện này, cậu chỉ cảm thấy chết lặng——
Liên quan gì tới cậu.
Tất cả những thứ trên đời này đều không liên quan tới cậu.
Chợt, bên mép giường truyền tới một giọng nói: "Hạ Dư, con tỉnh rồi?"
Hạ Dư khẽ xoay đầu, lúc này mới phát hiện Lữ Chi Thư thế mà lại ở đây.
Bà đã quay về, đang lo lắng ngồi bên giường bệnh của cậu, thấy cậu mở mắt, vội nói: "Trước đó con——"
Sau mấy giây yên lặng.
Hạ Dư đã mở miệng, giọng mang theo chút khàn khàn mới tỉnh: "Con biết trước đó xảy ra chuyện gì."
Lúc cậu nói lời này, dùng vẻ mặt ngạc nhiên đáp lại sự tồn tại của bà, sau đó thẫn thờ nói: "Nói chứ mẹ đừng động vào con, mẹ cứ ở Hỗ Châu mãi để làm gì?"
Lữ Chi Thư không ngờ bà không nhận được cảnh ấm áp sau khi mẹ con gặp mặt trong dự đoán, Hạ Dư không cảm động tới rơi nước mắt với việc bà canh bên giường.
Bà không ngờ cậu vừa mới tỉnh lại đã nói năng như thế, không khỏi cứng đờ: "Con, thằng nhóc này sao lại nói chuyện với mẹ như thế chứ?"
"Thế mẹ muốn con nói chuyện với mẹ thế nào? Câu nào câu nấy cũng mang tôn xưng? Giờ con không có tâm trạng. Con có bệnh biết không hả? Cái vẻ hiền lành lễ phép của con dành cho mọi người đều là giả vờ đấy, đây là bộ mặt thật của con, không chịu nổi à? Không chịu nổi thì quay về Yên Châu tìm Hạ Lí ấy, đừng có lượn lờ trước mắt con suốt ngày nữa."
Lữ Chi Thư giận vô cùng, hôm nay bà mặc một thân đồ ren đen, nhưng người tròn trịa quá, lại còn bị Hạ Dư chọc giận run lên, nhìn qua cứ như con nhện to mập đang run rẩy: "... Mẹ biết lúc trước mẹ ghẻ lạnh con, nhưng con cũng không tới mức... Con cũng không tới mức..."
"Con mong mẹ cứ ghẻ lạnh con tiếp đi." Ánh mắt Hạ Dư lạnh băng, "Con quen rồi, mẹ hiểu chứ?"
"..."
"Mời mẹ đi ra ngoài."
Lữ Chi Thư còn muốn nói gì đó, ánh mắt Hạ Dư đã trở nên có hơi đáng sợ.
"Ra ngoài."
Bà hơi lảo đảo, nhưng vẫn đi ra.
Hạ Kế Uy cũng đã quay về, lúc Lữ Chi Thư xuống lầu, thì gặp ông ở phòng khách.
Hạ Kế Uy không ngờ vừa bước vào cửa đã có người vợ bị con trai chọc giận phát khóc chào đón mình.
Lâu lắm rồi Lữ Chi Thư không lộ vẻ mềm yếu như vậy trước mặt ông.
Bà đi xuống tầng, ngồi trên sô pha, rút khăn giấy, lau nước mắt, quay đầu cũng chẳng nhìn Hạ Kế Uy.
Hạ Kế Uy: "... Em mới cãi nhau với nó à?"
"Nó vừa mới tỉnh. Em muốn nói chuyện đàng hoàng với nó, em muốn tìm bác sĩ tư nhân cho nó, gần đây thấy nó uống nhiều thuốc quá, anh cũng biết nếu chút thuốc cuối cùng này cũng mất tác dụng, trạng thái tinh thần nó sẽ không có biện pháp hóa học nào khống chế nổi nữa mà." Lữ Chi Thư khịt khịt mũi, vẫn không quay đầu lại, nhìn một góc bàn trà chằm chằm, như góc ấy có thâm cừu đại hận gì với bà vậy.
"Em cũng chỉ có lòng tốt, em quan tâm nó thôi mà. Em là mẹ ruột nó, em có thể làm hại nó chắc?"
Hạ Kế Uy: "..."
"Nhưng nó không nghe, địch ý của nó đối với em quá nặng." Lữ Chi Thư lại rút khăn giấy, xì mũi một tiếng vang, lúc bà còn trẻ cũng không phải thế này.
"Lão Hạ, anh khuyên nhủ nó giúp em đi."
Lữ Chi Thư lại lau nước mắt chảy xuống.
"Em uất ức lắm... Anh nói xem, anh nói em đã vì nó, trả giá nhiều tới thế, nó cũng chẳng biết, em cũng vì nó mà em mới biến thành bộ dạng bây giờ... Nó đối xử với em như thế, lòng em khó chịu biết bao nhiêu? Em thật sự ấm ức lắm."
Bà nói, vùi mặt vào trong cánh tay thô ngắn mập mạp.
"Em cũng là mẹ cơ mà..."
Quan hệ gia đình của Hạ gia thật ra rất vi diệu, méo mó, hơn nữa còn cổ quái. Hoàn toàn không phải bầu không khí nên có trong các gia đình bình thường.
Hạ Kế Uy nhìn Lữ Chi Thư trong chốc lát, trầm mặt nói: "Anh lên nói chuyện với nó xem sao."
Hạ Kế Uy lên lầu, đi vào phòng ngủ Hạ Dư.
Cha con hiếm khi gặp nhau, người tóc đen lại đang bệnh trên giường, giây tiếp theo hẳn phải diễn cảnh người cha lệ nóng doanh tròng, nghẹn ngào tự trách mình. Nhưng mà——
"Bốp!"
Một cái tát vang vả lên trên mặt Hạ Dư, Hạ Kế Uy không như Lữ Chi Thư, bình thường ông nghiêm túc, dạy lí lẽ, nhưng giờ khắc này ông lại chẳng nhịn nổi, vừa lên đã lạnh giọng quát cậu: "Hạ Dư, con học được cách tìm chết rồi đấy hả?"
Hạ Dư chợt bị bạt tai, trên mặt thế mà chẳng có nửa tấc gợn sóng, chỉ là mặt bị tát nghiêng đi, lại quay đầu, khóe miệng vương vết máu lờ mờ.
Hạ Dư dính máu, cười cười: "Ông trời của con ơi, sao mà cha cũng về luôn thế này. Con còn chưa tới mức cần hai người phải cùng tới tham dự tang lễ của con cơ mà."
"Con nói bậy gì thế hả!"
"Cha lui về sau làm gì thế."
"..."
Ánh mắt Hạ Dư dừng lại trên giày da của Hạ Kế Uy, lúc thiếu niên nở nụ cười khó phân cảm xúc, cậu chắc chắn đã nhìn thấy Hạ Kế Uy lui lại về sau một bước.
Cậu hơi giật tay chân mình, ánh mắt chuyển lên trên trần nhà.
Vẫn cười nhạt: "Đừng sợ chứ. Không phải con đã bị mấy người trói chặt lại rồi à."
Trên giường Hạ Dư có rất nhiều đai khống chế, chuyện cậu có bệnh, Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư lừa mọi người, lại chẳng thể nào lừa được chính bọn họ. Tuy rằng Hạ Dư chưa từng có biểu hiện làm tổn thương người khác hay động vật ở chốn công cộng, nhưng gần như tất cả các bác sĩ đều đã nhận xét rằng mức độ bạo lực của cậu đã đạt tới chỉ số gần giống sát nhân biến thái cuồng giết người rồi.
Hai gò má Hạ Kế Uy hơi động, sau một lúc lâu nói: "Đây là vì tốt cho con thôi."
Hạ Dư tùy tiện giật giật đai khống chế, mỉm cười: "Cảm ơn."
Hạ Kế Uy: "... Bệnh chuyển biến xấu nghiêm trọng tới thế từ lúc nào, sao không chịu nói?"
"Hình như con là kẻ điên mà." Hạ Dư chẳng chút để ý đáp, "Cha mong rằng con sẽ nói cái gì?"
"Hạ Dư, con còn tiếp tục như thế nữa e là con không thể không bị cưỡng chế đưa tới bệnh viện cách li đâu." Hạ Kế Uy đè thấp giọng, ánh mắt có hơi phức tạp, "Con muốn mất tự do à? Muốn bị nhốt lại như động vật? Cha với mẹ con giúp con giấu diếm bao lâu như thế, là vì muốn con có thể cố hết sức bình thường để——"
"Chính là vì có thể giúp Hạ gia ráng sức hoạt động bình thường, êm ấm dài lâu." Mắt Hạ Dư nhìn trần nhà, cười nhạt.
Dây thanh quản của Hạ Kế Uy như bị cắt đứt, xoay người trầm mặc.
"Chứ không phải ngày nào đó sẽ biến thành câu chuyện làm đề tài cho người ta ngồi nhắc tới ở quán trà quán rượu, nói gì mà, đứa con trưởng của Hạ gia bề ngoài có vẻ danh giá sáng lạn, có trí có tài, hóa ra lại là kẻ điên. Giấu kín thật đấy. Hóa ra Hạ gia lại mục ruỗng như thế—— Lại còn làm ngành y dược chứ, bệnh của mình còn không chữa nổi."
Cậu quay đầu qua, tay chân bị trói, lại cười rất tươi, khí chất đáng sợ: "Con nói đúng chứ? Cha à?"
Sắc mặt Hạ Kế Uy xám như tro, vẻ mặt rất phẫn nộ, nhưng sự giận dữ ấy cuối cùng lại như toát ra một tia áy náy với Hạ Dư.
Hạ Dư không nhìn thấy, ánh mắt trống rỗng.
"Trước kia mấy người sau khi sinh con ra rồi phát hiện con có bệnh, bóp chết con luôn là được rồi. Còn giữ con lại làm gì nữa. Mấy người suốt ngày nơm nớp lo sợ, con ngày nào cũng như cái xác không hồn, đúng là tự hành hạ nhau, chẳng thú vị chút nào cả."
"Hạ Dư..."
"Cha đi đi, có cha ở đây làm con không quen, lại điên nặng hơn đấy, sau này không giấu nổi nữa, chỉ sợ làm mấy người mất hết mặt mũi thôi."
Hạ Kế Uy tựa như muốn nói mấy câu mềm mỏng, nhưng số lần ông gặp mặt con trai cả ít ỏi tới đáng thương, ông lại quyền cao chức trọng, đã quen ra lệnh, mềm mỏng với ông mà nói khó hơn nhiều so với việc cứng rắn.
"..."
Hạ Dư nghiêng mặt đi trên giường, không muốn nhìn ông già nhà cậu nữa.
Trong phòng yên lặng tới đáng sợ.
Mà trong suốt sự im lặng ấy, ánh mắt Hạ Kế Uy dần chuyển từ giận dữ sang áy náy, từ áy náy thành đau lòng, cuối cùng cố hết sức hóa sự đau lòng thành bình tĩnh.
Ông bắt đầu hối hận vì khi nãy vừa vào cửa đã tát Hạ Dư.
Trong nháy mắt ấy ông thật sự không khống chế nổi.
Ông biết Hạ Dư ngã khỏi tầng—— Tuy rằng tầng cũng không cao.
Ông thấy Lữ Chi Thư bị Hạ Dư dồn ép tới không chịu nổi như thế.
Trong thoáng ấy ông vừa mệt vừa giận, nỗi sợ khi trước cùng sự lo âu đều là chân thực nhất, kéo theo tay ông, không chịu khống chế đã tát lên mặt Hạ Dư.
Tuy rằng ông chưa từng bầu bạn với Hạ Dư, nhưng quả thực cũng chưa từng đánh Hạ Dư, đây là lần đầu tiên.
Cho dù ông có thờ ơ với Hạ Dư tới mức nào, họ cũng là cha con, ông thấy Hạ Dư điên tới mức này rồi vẫn không chịu mở lời, nói không giận, đấy là giả.
Lúc này ông không thể chịu nổi nữa.
Kéo ghế lại gần, ngồi xuống bên giường Hạ Dư.
Cha cúi đầu, chẳng nói gì hết, như thể không muốn nói với cậu thứ gì, chỉ xem xét vết thương của Hạ Dư, sau đó——
"Lạch cạch."
Tiếng vang rất nhỏ.
Hạ Kế Uy mở đai khống chế cho cậu.
"..." Hạ Dư choàng mở mắt.
Sau khi Hạ Kế Uy tháo đai trói lưng của cậu ra, lại không nói chuyện hồi lâu.
Hai cha con hai mặt nhìn nhau, lặng yên mãi.
Hạ Kế Uy đã không đặt chân vào căn phòng ngủ này từ lâu, trong sự trầm mặc ấy, ông rời ánh mắt đi, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đầu giường trống trải của Hạ Dư.
Ông quyết tâm mở miệng, giọng điệu có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cũng không nghiêm khắc như trước, không bất cận nhân tình tới thế nữa: "... Hạ Dư. Cha vẫn nhớ, trên tủ đầu giường con vốn có một bức ảnh chụp chung của ba người chúng ta."
"Đó là bức ảnh chụp lúc con bốn tuổi, chúng ta cùng chụp ở vườn quốc gia Yellowstone..."
Hạ Dư cũng mở miệng, giọng điệu vẫn rất lạnh, nhưng dù sao cũng đã đáp lại ông: "Bức ảnh đó con vứt được mười năm rồi."
"..."
Rõ ràng căn phòng biệt thự trang hoàng tinh xảo tới thế, giờ lại lạnh như hầm băng.
Hạ Kế Uy thở dài, muốn rút một điếu thuốc ra hút.
Hạ Dư nói: "Con không thích khói thuốc. Nếu cha muốn hút, vậy ra ngoài mà hút đi."
"..." Hạ Kế Uy ho khan một tiếng, ngượng ngùng cất thuốc lá đi, "Cha nghiện thuốc không nặng. Không hút nữa. Chuyện khi nãy... Là do cha không tốt, cha kích động rồi."
"Hạ Dư, cha ở đây với con một lát nhé."
Nếu những lời này nói ra vào mười năm nước, Hạ Dư sẽ mềm lòng.
Nếu là mười lăm năm trước, Hạ Dư thậm chí sẽ khóc.
Nhưng bây giờ, gì cũng đã quá muộn rồi. Trong lòng Hạ Dư tạo thành vết chai rất dày, chút dịu dàng ít ỏi này, sẽ chỉ khiến cậu thấy lòng mình bị làm phiền, lại cảm thấy chẳng có cảm xúc đơn thuần nào hết cả.
Hạ Kế Uy yên lặng hồi lâu, sau đó mới nói: "Cha biết, mấy năm nay con rất hận cha mẹ, từ sau khi em trai con ra đời, cha mẹ quả thực ở cạnh con ít quá, cha không muốn biện minh gì hết cả, làm không tốt chính là làm không tốt, cha mẹ mặc kệ con đúng là sự thật không thể trốn tránh được."
Người cha ngắm nghía chiếc bật lửa chưa mở, thấp giọng nói.
"Đó đâu coi là mặc kệ được." Hạ Dư nhàn nhạt đáp, "Nói là chán ghét hình như đúng hơn đấy."
Tay Hạ Kế Uy khẽ run lên.
Ông cũng nhận ra hình như Hạ Dư đã trở nên tàn nhẫn sắc bén hơn rồi.
Trước kia Hạ Dư sẽ không nói chuyện thẳng thừng như thế với ông, cho dù trong lòng có bất mãn, sự khách sáo lễ phép ngoài miệng, vẫn luôn có.
Hạ Kế Uy nhìn chằm chằm tấm thảm lông cừu rất dày trải trong phòng ngủ, sau hồi lâu nói: "... Hạ Dư, không phải bà ấy ghét bỏ con."
"Bà ấy chỉ là ghét bỏ quá khứ của bản thân bà ấy thôi."
"..."
Trong phòng rất yên lặng, có thể nghe được cả tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hạ Kế Uy vân vê điếu thuốc giữa ngón tay, cuối cùng ông cũng đấu tranh với mình xong—— Hoặc là nói, ông đã quyết định sẽ nói chuyện như thế này với Hạ Dư một lần, nhưng giờ ông ngồi trong căn phòng xa lạ, ông lại chẳng biết nên nói từ đâu.
Ông lặng yên, ngẫm nghĩ.
Tới cùng ông mới hít sâu một hơi, mở miệng: "Hạ Dư, có một số chuyện, trước kia cha mẹ chưa từng nói với con. Vì con còn quá trẻ, khi đó thậm chí còn chưa thành niên, cha sợ sau khi nói ra rồi, tâm lí con càng không chịu nổi. Mà mẹ con, với bà ấy mà nói đó là một vết sẹo vô cùng đau đớn của bản thân bà ấy. Bà ấy càng không thể tự mình vạch trần, để cho con chạm vào được."
"Nhưng cha cảm thấy—— Gần đây cha càng lúc càng cảm thấy, tới lúc nói cho con rồi." Hạ Kế Uy bảo, "Có lẽ con nghe xong, con có thể không sa đọa vậy nữa, con cũng có thể... Có lẽ con cũng có thể, hiểu cho bà ấy một chút."
"Con đã hiểu đủ rồi——" Hạ Dư bỗng ngồi dậy khỏi giường.
"Con nghe cha nói xong đã." Hạ Kế Uy nói, "Cha rất hiếm khi nói chuyện riêng với con. Giờ chỉ mong con kiên nhẫn nghe cha nói hết, sau đó, cho dù con có bất mãn gì, con có oán hận chuyện gì, con cũng có thể trút lên người cha. Vậy cũng được thôi."
"..."
"Con là con trai của cha, mà cha cũng biết vì một vài chuyện, xưa nay cha đã khiến con phải hi sinh quá nhiều."
Sau hồi lâu im lặng, cuối cùng Hạ Dư vẫn nằm xuống gối đệm lần nữa, giơ tay che trước mắt, tựa như không trông thấy Hạ Kế Uy thì cậu sẽ trở nên lí trí hơn một chút.
"Cha nói đi." Cuối cùng cậu lạnh lùng bảo, "Con nghe đây."