Sau khi bài giảng xảy ra sự cố không hay, Hạ Dư giải thích lại mấy lần với Tạ Thanh Trình.
Nhưng tính tình bố đời của Tạ Thanh Trình quá nặng, lại còn là giảng viên, mấy chuyện làm loạn khác đều bỏ qua được, chỉ mỗi chuyện này khiến anh mãi không nguôi. Những mấy ngày trôi qua rồi, Tạ Thanh Trình cũng chẳng chịu đoái hoài tới cậu.
Giúp Hạ Dư điều chỉnh lại cảm xúc là một chuyện, Hạ Dư chọc anh lại là chuyện khác. Tạ Thanh Trình bị người ta đạp trúng bãi mìn, không cho đối phương biết tay là chuyện không thể nào xảy ra được.
Trời xanh đang nhìn, cơ hội cho biết tay cũng tới rất nhanh.
Một ngày ấy, Tạ Tuyết gọi điện cho Tạ Thanh Trình.
“Anh à, Hỗ Đại với Đại học Y có lễ meeting kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, chuyện này anh có biết không?”
“Sao thế?”
“À, mục đầu tiên của hoạt động, là để sinh viên hai trường hợp tác quay một tác phẩm, mà chưa phát sóng ấy, tới lúc đó sẽ đăng lên web trường, cũng tổ chức buổi liên hoan chiếu phim luôn.”
Thấy anh trai không cắt ngang mình, Tạ Tuyết lại lải nhải nói tiếp: “Tuy là chỉ quay một bộ phim chơi chơi để luyện tập thôi, nhưng vì là ngày kỉ niệm trăm năm thành lập của hai trường Hỗ Đại và Đại học Y, nhà trường hai bên cũng coi trọng lắm, đầu tư nhiều dữ luôn, để giảng viên bọn em tổ chức chọn lựa sinh viên chuyên ngành quay cho tốt. Em cảm thấy cơ hội này vô cùng hiếm có, em đã bắt đầu viết kịch bản luôn rồi, anh có thể nhận làm chỉ đạo y học không?”
Tạ Thanh Trình tuy không hứng thú gì với chuyện này, nhưng vì Tạ Tuyết mở miệng, vẫn bảo: “Em gửi kế hoạch cho anh đi, để anh xem thử.”
“À à à được ạ! Nhất định rồi! Anh phải cổ vũ em á nha!”
Cúp điện thoại chưa lâu, Tạ Tuyết đã gửi một văn bản kế hoạch đầy đủ cho anh, thầy trò Hỗ Đại đã có phương án quay phim nôm na rồi, bởi vì hợp tác với trường y bên cạnh nên họ mới soạn kế hoạch dự định ra, tên tác phẩm kỉ niệm thành lập trường tạm đặt là “Bách Thái Bệnh Sinh”, nhóm làm phim, chính là nói về cuộc gặp gỡ của đủ kiểu bệnh nhân với những người chịu thiệt thòi trên xã hội.
Tạ Thanh Trình ngồi trong văn phòng uống cà phê lật xem nội dung cơ bản của tài liệu một lượt, phát hiện tác phẩm này cần rất nhiều diễn viên, Tạ Tuyết đã ghi một số vai diễn được các sinh viên đăng ký trên tài liệu rõ ràng, nhưng mà còn dư lại mười vai chưa có ai.
Theo lý thuyết mà nói thì hứng thú với mấy bộ phim sôi nổi này cũng khá là lớn, nhưng mấy vai diễn còn sót lại, có lẽ là vì nó không nổi bật lắm.
Anh xem thử, quả là vậy thật.
Nhân vật không người hỏi thăm này, có vai là y tá hốt phân dọn nước tiểu cho bệnh nhân, có vai là phụ nữ mang thai phản ứng mạnh lúc có bầu, còn có vai là đồng tính luyến ái phải thân mật tương tác với bạn diễn.
Với thái độ của Hỗ Đại, cho dù là quay phim luyện tập, chỉ cần bảo lưu lại trong trường, thì các yêu cầu cũng phải là diễn thật luôn, ý chính là diễn y tá thì phải thật sự hốt phân dọn nước tiểu, diễn phụ nữ mang thai thì cũng phải nôn thật sự, mà diễn đồng tính luyến ái cũng phải hôn phải ôm thiệt luôn. Hơn nữa giờ còn là kỷ niệm trăm năm thành lập hai trường, vậy càng không thể nào qua quít được.
Nếu như mấy vai khó giải quyết này mà không có ai báo danh, cuối cùng sẽ phải túm người ép diễn.
Tạ Thanh Trình xem kỹ kế hoạch, nhớ tới mấy chuyện Hạ Dư làm với giáo án của mình, không khỏi hơi nheo mắt lại… Anh suy tư mấy giây, cầm điện thoại gõ số Tạ Tuyết gọi lại.
“Mail của em anh xem xong rồi.”
Anh dựa vào ghế làm việc, xoay bút, chậm rãi nói.
“Anh có thể làm chỉ đạo y học, nhưng có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì ạ? Anh à anh cứ việc nói đi!”
Trong đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình phản chiếu tiểu sử của nhân vật đồng tính luyến ái trên màn hình.
Ánh mắt anh nhàn nhạt lướt qua từng dòng chữ phía sau chiếm trọn trang PPT: “Anh cảm thấy có vai diễn, để Hạ Dư thử được đấy.”
Cho dù Tạ Tuyết cảm thấy mù mờ khó hiểu với hành động “Đưa người vào nhóm” của Tạ Thanh Trình, nhưng Hạ Dư vốn là sinh viên chuyên ngành liên quan, trước đó còn diễn một bộ phim não tàn cứu cánh, dáng vẻ thì đẹp trai, người như thế tuy rằng giờ đang học biên đạo, nhưng sau này đứng trên sân khấu hay là đứng sau cánh gà vẫn còn chưa biết rõ.
Tạ Tuyết ngẫm nghĩ, đoán chắc vì quan hệ giữa anh trai cô với cậu cũng không tệ, dù sao cũng là đứa nhỏ nhìn suốt từ bé tới lớn, có lẽ anh trai muốn cho thằng nhóc cơ hội rèn luyện, vì thế vui vẻ đồng ý yêu cầu của Tạ Thanh Trình.
Giảng viên tự thân bắt lính, Hạ Dư không tiện từ chối, vì thế mấy ngày sau, Hạ Dư kết thúc buổi tự học chiều, lại tới nhóm tập diễn của đoàn phim “Bách Thái Bệnh Sinh.”
Cậu phải tập diễn kịch bản “Bệnh yêu” phản ánh toàn bộ hoàn cảnh sống của đồng tính luyến ái.
Lúc Tạ Thanh Trình tới, Hạ Dư đang khớp cảnh với bạn diễn chính.
Hạ Dư vốn là tân sinh viên, lại chẳng phải chuyên ngành biểu diễn, bình thường không cần đi làm sớm, cũng không tham gia nhiều lớp biểu diễn, tuy rằng trước đó từng diễn nam phụ thứ năm trong một đoàn phim để cứu cánh, nhưng bản thân vai diễn này cũng từa tựa như cậu, nên lúc diễn coi như là thoải mái. Giờ nhận vai đồng tính luyến ái, như thể tóm cậu lại tra tấn thê thảm vậy.
Tạ Thanh Trình dựa bên cạnh xem một lát—— so với lần trước tới phố Hàng xem cậu đóng phim, thì khả năng diễn xuất của Hạ Dư tuột dốc không phanh.
Không, nói tuột dốc không phanh là còn khách sáo, phải nói là tuột thẳng xuống thung lũng Great Rift thì mới chính xác.
Mấy cái thứ cậu phải diễn ấy à, trên kịch bản viết nam chính cùng người yêu đồng tính lén hẹn hò ngọt ngào, hai người đều phải thể hiện được tình yêu ngây ngô cùng khát khao, kết quả Tạ Thanh Trình xem nửa ngày, thậm chí còn chả được thấy cái gọi là yêu trong diễn xuất của Hạ Dư bộc lộ, AI mà diễn còn xuất sắc hơn cả cậu nữa.
“Anh yêu em tới nhường nào? Anh sẽ vứt bỏ thứ gì vì em?” Nam sinh phối diễn khả năng không tồi, diễn rất thâm tình lại chân thành, ôm lấy cổ Hạ Dư hỏi.
Hạ Dư nhàn nhạt đáp: “Rất yêu em, em muốn anh vứt bỏ thứ gì cũng được hết.”
“Vậy anh nhìn vào mắt em đi.”
“…”
Tiếp đó là cảnh Hạ Dư nhìn chăm chú vào mối tình đầu hồi lâu, bỗng yêu thương bùng cháy, không thể nhịn nổi cúi đầu hôn đối phương.
Nhưng Hạ Dư chăm chăm nhìn nam sinh kia một lát, vẻ mặt cực kỳ khó coi, đối phương sao mà giống mối tình đầu của cậu được, căn bản là kẻ thù giết cha của cậu thì có.
“Anh à, hôn em đi.” Nam sinh ôm cổ cậu, bởi vì đang diễn, nên không cần để ý mấy cái ăn khớp lắm, cho nên cậu chàng thấy Hạ Dư hờ hững bất động, liền quơ quơ tay dịu dàng nói.
Cậu chàng mà không mềm giọng thì vẫn ổn, nhưng giọng khẽ khàng mềm mại vừa phát ra, Hạ Dư hoàn toàn trụ không nổi nữa, một tay đẩy cậu chàng ra, mặt tái nhợt hỏi đạo diễn: “Xin lỗi, có thể nhờ đóng thế không?”
Phụ trách mục này chính là hoc bá năm hai chuyên ngành đạo diễn, là một học tỷ cứng rắn đặc biệt nghiêm khắc, cô lạnh lùng lắc đầu: “Người khác thì có thể thương lượng, chỗ tôi thì không, lúc chọn diễn viên yêu cầu của tôi viết rất rõ ràng, bộ phim của tôi không nhận đóng thế.”
Hạ Dư: “…”
“Có điều giờ chỉ là khớp cảnh thôi mà, cậu cũng không nhất thiết phải hôn cậu ta thật.” Đạo diễn học tỷ quay đầu lại nói với nam sinh, “Còn cả cậu nữa, cậu đừng có diễn xuất quá đà, cậu để cho Hạ thiếu người ta khắc phục vấn đề tâm lí chút đi, biết chưa? Dù sao cậu ấy cũng có phải cậu đâu, cậu là gay nổi danh trong trường tôi, còn cậu ấy là thẳng nam nổi tiếng trong trường tôi đấy.”
Cậu nam sinh bị gọi là gay còn rất vui vẻ, cậu chàng không giống với mấy đồng chí trốn trốn tránh tránh kia, nhưng lại quá mức cực đoan, cho rằng tất cả mọi người đều chấp nhận LGBT, nếu không nên mở lại trang lịch sử mà lão Phật Gia Từ Hi nhốt hết kẻ dị đoan vào quan tài bồi táng luôn đi.
Hạ Dư là người khá là biết kiềm chế, cậu sợ đồng tính nhưng cũng chẳng nói thẳng ra, cậu nam sinh kia liền cho rằng cậu là kiểu cũng có thể bị bẻ cong kia, diễn tràn đầy nhiệt huyết.
Cho nên Tạ Thanh Trình bắt nạt Hạ Dư, cố tình để Hạ Dư diễn vai này, cũng là đánh rắn giập đầu*, anh trông thấy dáng vẻ như say xe của Hạ Dư, sắc mặt có thể so sánh với mơ chua trên cành tháng năm, cuối cùng cũng thoải mái hơn chút——
(*Đánh rắn giập đầu: tấn công vào điểm yếu của người khác)
Hạ Dư khi xưa dễ dạy bảo, nhưng mà từ sau khi hai người gặp lại, gan Hạ Dư lẫn chiều cao đều tăng lên vòn vọt, không thèm để anh vào mắt nữa, dám phân cao thấp với anh.
Mãi cho tới lúc này, Tạ Thanh Trình cười lạnh nhìn dáng vẻ cậu bó tay hết cách, cuối cùng tìm về được chút cảm giác từng áp bách cậu.
Anh nghĩ thế, khuôn mặt vốn nghiêm túc lạnh như băng, vẻ sắc bén không nhịn được mà có chút dịu đi.
Quá đáng cười mà.
“Yô, giảng viên Tạ.” Đạo diễn trông thấy chỉ đạo y học “Bách Thái Bệnh Sinh” tới, vừa đúng lúc đang nghỉ ngơi giữa màn, cho Hạ Dư thời gian điều chỉnh lại, vì thế đứng tán nhảm với Tạ Thanh Trình.
“Hạ Dư rất không ổn luôn, diễn xuất của cậu ta kém quá.”
“Vậy ư.”
“Ầy, nếu không thì thầy nói chuyện với cậu ấy đi, thầy giảng giải cho cậu ấy hiểu người đồng tính luyến ái thì cũng như người thường thôi, tình yêu ấy mà, có gì khác nhau? Thầy xem cậu ấy diễn xuất cứ như người chết ấy, em thật sự hết chịu nổi rồi…”
Tạ Thanh Trình châm thuốc đáp: “Vậy gọi cậu ấy đến đây đi.”
Anh nói xong, sợ cãi nhau ầm ĩ ở chỗ này, nên phải ra phòng tập sau sân khấu đợi người.
Một lát sau, Hạ Dư sắc mặt tái mét vén rèm vào trong, tấm rèm nhung đỏ lửng lơ hạ xuống sau lưng cậu, nơi này bị rèm che khuất, không còn ai khác, cậu vừa vào đã đẩy Tạ Thanh Trình lên tường, sức dùng rất mạnh, thuốc lá giữa ngón tay Tạ Thanh Trình rơi tàn xuống, cả người bị cậu đè sát trên mặt tường lạnh như băng.
“Tạ Thanh Trình, anh muốn tôi giết chết anh luôn chứ gì.”
Tạ Thanh Trình thân cũng rất cao, bị Hạ Dư áp sát, cũng chẳng có vẻ yếu thế.
Cặp mắt đào hoa của anh nhàn nhạt nhìn Hạ Dư: “Tôi bảo cậu phải học cách bình tĩnh dưới bất cứ tình huống nào cơ mà.”
“…”
Nhẹ giọng châm chọc vẩn mùi thuốc lá, quẩn quanh giữa hơi thở của hai người, Tạ Thanh Trình thấp giọng nói: “Cậu nghe không hiểu hửm?”
“…”
“Buông tôi ra.”
Sau vài giây, Hạ Dư nghĩ mình cũng không bóp chết anh được thật, hung hăng đẩy Tạ Thanh Trình ra.
“Anh biết tôi ghét đồng tính luyến ái mà còn để tôi diễn nữa.”
“Thì sao.” Tạ Thanh Trình nâng tay ngậm thuốc, dựa theo góc độ của Hạ Dư, có thể trông thấy răng nanh nhòn nhọn trắng tinh của anh, “Có chút cảm xúc ấy thôi mà cậu còn không vượt qua được, nói gì cái khác hả.”
“Anh đây là lấy chuyện công báo thù riêng.”
Tạ Thanh Trình nở nụ cười, có chút châm chọc: “Coi là vậy đi… Cậu có thể làm gì được tôi hửm?”
“…”
“Diễn cho tốt nhé.” Tạ Thanh Trình nâng tay sửa lại áo cho Hạ Dư, phía sau tấm rèm che tối mờ mờ, anh nâng mắt lên từ từ nhìn về phía thanh niên bị anh giày vò thê thảm.
“Tôi rất coi trọng cậu đấy.”
“—— Hạ Dư, quay về đi! Bắt đầu rồi!” Đạo diễn ở ngoài hô.
Hạ Dư u ám nhìn chòng chọc Tạ Thanh Trình chốc lát.
“Anh cứ đợi đó cho tôi.”
Tạ Thanh Trình chẳng chút để ý đáp: “Đi đi.”
Hạ Dư vẻ mặt bình tĩnh lại bước ra ngoài.
Diễn tập lại bắt đầu lần nữa.
Lần này càng không xong, trước đó Hạ Dư trông như bị say xe, giờ nhìn qua đã tưởng say tàu, kiểu càng muốn chết hơn ấy. Mà nam sinh kia càng quấn quít lấy cậu, càng muốn kéo cậu nhập tâm vào vai diễn, cậu lại phản kháng càng dữ dội. Quả thực là trâu không ăn cỏ thì đè đầu ép.
Thời gian tiếp theo, Hạ Dư với nam sinh kia diễn lại nội dung phim mấy lần, nhưng diễn xuất của Hạ Dư thật sự quá tệ, mỗi một lời thoại mỗi một động tác mà diễn cũng có thể tạo ra không dưới mười kiểu sai lầm, chẳng có nổi một lần thuận lợi.
Đạo diễn học tỷ hung dữ quát lên lần nữa: “Cắt!” Sau đó cuộn kịch bản lại mắng ầm lên với Hạ Dư: “Tổ tông à! Cậu là người máy hả? Động tác cơ thể của cậu thả lỏng chút đi có được không! Đừng có như bị cưỡng ép được chứ? Cậu là yêu cậu ta! Cậu rất yêu cậu ta! Cậu ta là mối tình đầu của cậu! Cậu mới mười lăm tuổi, cậu rất ngô nghê, rất liều lĩnh, cậu mơ rằng tương lai rất tươi đẹp, cậu ngập tràn dũng khí làm kẻ thù với cả xã hội, cậu rốt cuộc có hiểu được chút tình cảm này không thế? Anh hai ơi! Đã lần thứ năm rồi đấy! Cậu có thể nhập tâm chút không hả!”
Mà xui là Hạ Dư trong mắt người ta tính tình tốt đẹp, nhân cách phản xã hội không để lộ ra ngoài, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu là sinh viên ba tốt mười tấm gương sáng, mới dám cao giọng lên mặt với cậu như thế.
Nhưng Hạ Dư thật sự cũng chẳng có hơi sức đâu mà ghi thù với học tỷ, cậu sắp bị ánh mắt nóng bỏng lại chân thành quá mức của nam sinh kia làm cho phát bệnh luôn rồi.
Học tỷ trách mắng, cậu cũng chỉ nâng tay đỡ trán nghe cô mắng mình, huyệt thái dương đập thình thịch, đi lại mấy vòng cho bình ổn cảm xúc. Lúc cậu đi quanh quanh trông thấy Tạ Thanh Trình, giận tới mức thiếu chút nữa đã nhào tới ngay trước mặt mọi người bóp chết tên đầu sỏ gây tội thảnh thơi vắt chéo đôi chân dài dựa bên tường luôn rồi.
Tạ Thanh Trình khẽ cười lạnh với cậu, cúi đầu lấy điện thoại ra, dùng cách gậy ông đập lưng ông. Vì thế qua ba giây, điện thoại của Hạ Dư rung lên.
“… Xin lỗi đạo diễn, tôi có tin nhắn, tôi xem chút rồi bắt đầu.”
“Đọc lẹ lên! Diễn xuất của cậu đã kém lại còn nhiều lỗi lắm đó!”
Hạ Dư mở tin nhắn Tạ Thanh Trình vừa gửi tới cho cậu trước mắt bao người.
“Cha nuôi” gửi cho bạn một tin nhắn.
“Cha nuôi” là Hạ Dư đặt biệt danh cho Tạ Thanh Trình, bởi vì cậu cảm thấy anh thật sự cứ như mấy vị cha mẹ thời phong kiến, có đôi khi còn tưởng như hơn cả cha ruột của cậu.
Tạ Thanh Trình: “Chuyên nghiệp lắm, tôi chờ xem cậu diễn cảnh hôn đấy.”
Mặt Hạ Dư nháy mắt lạnh lẽo vô cùng, khiến nữ sinh bên cạnh hoảng sợ: “Sao thế?”
Tạ Thanh Trình quay đầu mím môi, nhìn qua vừa lạnh lùng vừa tĩnh lặng, như việc Hạ Dư nổi khùng chẳng liên quan gì tới anh.
Hạ Dư hít thở mấy hơi, mắt hạnh chớp cũng chẳng chớp trợn mắt nhìn Tạ Thanh Trình, ánh mắt kia như muốn hung ác ghim Tạ Thanh Trình chết cứng trên vách tường luôn: “… Không sao.”
Đúng lúc này, đạo diễn học tỷ ở bên kia vang lên giọng lớn vô cùng: “Á? Phải không nhỉ? Lẽ nào là vậy?”
Mọi người thành công bị đạo diễn thu hút chú ý, hoá ra chỉ đạo diễn viên đi tới nói gì đó với cô nàng, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ nhìn đối phương.
Nhưng đây là một trong số ít tiền bối mà học tỷ kính trọng, cô do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: “Thế cũng được, thử một chút cũng chẳng sao, cứ làm theo cậu nói đi, dù sao diễn xuất của cậu ấy cũng đủ vứt sọt rồi.”
Nói xong đạo diễn vẫy vẫy Hạ Dư xa xa: “Học đệ, lại đây chút đi!”
Hạ Dư đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, bản thân sống gần hai mươi năm qua chưa sợ gì hết, nhưng cô nàng vẫy vẫy tay một cái, thế mà cậu lại không muốn tiến tới.
Tạ Thanh Trình vắt chéo đôi chân dài, vẻ mặt nhàn nhạt ngồi trên ghế dùng khẩu hình thúc giục: “Đi đi.”
Hạ Dư hết cách, chỉ đành dùng ánh mắt hung dữ “Anh chết chắc rồi! Cứ đợi đó cho tôi!” trợn mắt lườm Tạ Thanh Trình một cái, sau đó đi về phía đạo diễn như ra pháp trường.
Ai ngờ đạo diễn hé làn môi đỏ, nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy từ mà chẳng ai ngờ tới: “Hạ Dư, cậu thử đổi bạn diễn chút xem.”
Hạ Dư hơi run lên, nhíu mày: “Đổi bạn diễn?”
“Đúng rồi.” Bàn tay nhỏ của đạo diễn hua hua, không kiên nhẫn đáp lại.
Cô nàng thấy nam sinh là bạn diễn của Hạ Dư cũng hoảng hốt muốn mở miệng kháng nghị, không đợi cậu ta lên tiếng, lập tức an ủi, “Chỉ đổi tạm thời thôi, cậu đừng gấp, im lặng chút đi, tối nay cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu.” Sau đó lại tiếp tục nói với Hạ Dư: “Cậu cứ tuỳ ý chọn ở đây đi, tuỳ tiện tóm con chó con mèo cũng được, cậu thấy thuận mắt là ổn. Cho mấy cậu thời gian nói chuyện đấy, diễn một đoạn ngắn để tôi xem hiệu quả.”
Hạ Dư đầu tiên còn chưa rõ nguyên do, nhưng cậu ngay lập tức nhận ra gì đó, nheo mắt lại, sau đó chậm rãi quay đầu qua, lúc quay đầu về nhẹ liếm răng, khi nhếch miệng lên tới răng nanh cũng không giấu kỹ được lộ ra.
“Không cần chọn nữa đâu đạo diễn.”
Cậu nhìn về phía Tạ Thanh Trình tâm trạng rất tốt dựa vào bên tường xem diễn, mỉm cười bảo:
“Cứ chọn anh ấy đi.”
Đạo diễn: “… Cậu diễn chung với chỉ đạo y học của chúng ta á?”
“Không được ạ?”
Đạo diễn lộ vẻ khó xử, nói khẽ với Hạ Dư: “Cậu đổi người khác đi, thầy ấy không phải người trong trường chúng ta, lại còn là giảng viên nổi tiếng như thế, khó làm lắm.”
“Tôi không có cảm giác gì với người khác cả, nhưng tôi thấy anh ấy cũng hơi thuận mắt.” Hạ Dư dịu dàng nói, “Học tỷ à, chị để tôi nói chuyện thử với anh ấy xem.”
Đạo diễn học tỷ dữ thì có dữ, dù sao vẫn là thẳng nữ sắt thép, được nhóc đẹp trai dịu giọng nhỏ nhẹ dỗ dành như thế, khó mà không lay động.
“Thế, thế cũng được… Để chị nói chuyện với thầy ấy…”
“Không cần đâu. Tôi quen anh ấy, tôi đi nói chuyện với ảnh là được rồi.” Hạ Dư cười cười, người đã muốn đi tới chỗ Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại của họ, sắc mặt vô cùng vi diệu nhìn Hạ Dư đi tới chỗ mình, Hạ Dư trước mặt người ngoài rất khách sáo, vô cùng lịch sự nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, lại dắt anh ra phía sau rèm che không người.
Rèm đỏ vừa hạ xuống, khuôn mặt lịch sự liền thay đổi.
Từ tao nhã, trở thành lưu manh bại hoại.
Hạ Dư đi tới gần nơi rèm đỏ gờn gợn tung bay, dán bên cổ Tạ Thanh Trình, khẽ giọng thầm thì: “Giảng viên Tạ, anh nghĩ cũng chẳng nghĩ tới, trên đời này có thứ báo ứng, gọi là báo ứng tức thời nhỉ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Tuyết: Anh à, sao anh không nói là anh muốn dạy dỗ lại ẻm sớm đi, anh nói cho em biết, em đã sắp xếp cho ẻm diễn nam phi khuynh thành rồi.
Hạ Dư: Nam phi Thanh Trình*?
Tạ Thanh Trình: Cút!!!
(*Khuynh thành (倾城) và Thanh Trình (清呈) đều đọc là qīng chéng.)