Pháp trị trong xã hội, Hạ Dư đương nhiên không thể tra tấn trả thù Tạ Thanh Trình lăn lộn trong bụi cỏ được.
Nhưng dù sao cũng chẳng thể rời đi, hai người cuối cùng đều chấp nhận vận mệnh, quay về khu cắm trại.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ có thể nói chuyện phiếm.
Bởi vậy mới thấy Adam và Eva chưa chắc đã yêu thương gì đối phương, có lẽ chỉ vì thật sự không còn ai khác để chọn, bọn họ cũng không thể đu trên cây nói chuyện mãi được.
Tạ Thanh Trình: "Nhóc quỷ."
Ngoại trừ Tạ Thanh Trình ra, chẳng có ai gọi Hạ Dư là nhóc quỷ cả.
Hơn nữa dùng kiểu xưng hô này, ít nhất cũng có nghĩa Tạ Thanh Trình lúc này định nói chuyện đàng hoàng với Hạ Dư.
Hạ Dư nghiêng đầu: "Hửm?"
"Vết thương trên tay cậu khỏi chưa?"
"Khỏi hẳn rồi." Hạ Dư cười cười, "Bác sĩ Tạ quan tâm vết thương trên tay tôi làm gì vậy? Hôm ấy anh ở cảnh cục không phải chỉ hận không thể đâm tôi thêm một dao nữa thôi hả."
"... Cậu có biết tôi thật sự không muốn nghe người ta nhắc lại chuyện đã qua không."
"Vậy anh có biết hôm đó tôi thật lòng muốn nói câu xin lỗi với anh không?"
"..." Tạ Thanh Trình nâng mắt lên.
Hạ Dư vẫn mang nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn anh: "Tôi nói chuyện chính là như vậy đó, Tạ Thanh Trình. Hôm đó tôi chẳng phải không thấy áy náy, lại càng không phải là tư bản phát biểu gì gì đó mà anh nói. Tôi từ nhỏ tới lớn đều phải khống chế cảm xúc cẩn thận theo lời mấy anh yêu cầu tôi. Không phải là anh từ chức lâu rồi, cũng quên luôn cả mấy lời trước kia chính miệng bản thân nói với tôi đó chứ."
Mấy phần trầm mặc.
Sau đó Tạ Thanh Trình đáp: "Quả thật tôi từ chức lâu lắm rồi."
"Bốn năm."
Tạ Thanh Trình: "... Vẫn còn chưa hỏi cậu cho đàng hoàng. Hiện tại, bệnh tình cậu sao rồi."
"Ổn hơn nhiều rồi."
Nói xong Hạ Dư cười cười: "Anh đừng lo, cho dù tôi có thấy con người anh thế nào đi chăng nữa, tôi cũng hiểu rất rõ quan niệm chữa trị của anh, lời dạy bảo của anh dành cho tôi, tôi lúc nào cũng khắc sâu trong lòng."
Tạ Thanh Trình nhìn thanh niên vẻ mặt lạnh nhạt trước mắt: "Vậy thì tốt. Bệnh của cậu cần cậu phải tự cứu mình. Cho dù có đổi thành vị bác sĩ nào đi nữa, quan trọng nhất vẫn chính là tâm tính của cậu thôi."
Hạ Dư yên lặng chốc lát, cúi đầu cười: "Nghe anh nói, mấy lời này sao lại quen tai vậy nhỉ."
"Ồ." Cậu ngừng một chút, đáy mắt nhuốm nét lạnh lùng, "Nhớ ra rồi. Lời này anh từng nói với tôi. Tôi vẫn nhớ rõ, bác sĩ Tạ."
"Chính là hôm anh rời đi..."
Chính là ngày Tạ Thanh Trình từ chức.
Trước đó một ngày, Hạ Dư cùng Tạ Tuyết đọc sách trong thư viện, trời đổ mưa, Hạ Dư miễn cưỡng che ô đưa Tạ Tuyết về nhà.
"Cảm ơn em nhé, đi cùng chị một quãng đường xa như vậy."
"Không có gì."
"Có muốn vào nhà ngồi chơi chút không, tuy là nhà của chị nhỏ lắm..."
"Sẽ không làm phiền chứ?"
"Sao có thể, chị còn sợ em không quen đó." Tạ Tuyết cười, kéo tay Hạ Dư quay về căn nhà trong ngõ nhỏ kia.
Tạ Thanh Trình không ở nhà, nhưng Lý Nhã Thu ở.
Người phụ nữ ấy ngồi trước bàn học, đang nhắn tin cho người ta, trên mặt ôm ý cười không thể nhịn lại nổi, ngay cả em gái vào nhà cũng không nâng mắt lên, tuỳ tiện bảo Tạ Tuyết: "Tạ Tuyết về rồi à."
Hạ Dư không gặp mặt Lý Nhã Thu nhiều, vào phòng, rất khách sáo chào hỏi: "Chị dâu Lý, làm phiền rồi."
Lý Nhã Thu nghe thấy giọng cậu, hoảng hốt, ngẩng đầu lên: "... A, khách quý khách quý. Mau ngồi đi."
Cô ta vội vàng đứng dậy, định đi pha trà cho cậu.
Hạ Dư cười cười: "Chị dâu, không cần pha đâu, em đưa Tạ Tuyết về nhà, sẽ đi ngay ấy mà."
"Sao vậy được chứ, em ngồi đi, chị đi lấy bánh kẹo cho hai em nhé."
Cô ta xoay người rời đi.
Tạ Tuyết nói nhỏ: "Chị dâu là người rất tốt, nhiệt tình á, em mà từ chối chị ấy, chỉ ngược lại còn nổi giận cơ."
Lý Nhã Thu quả thật là cô gái có cá tính rất mạnh mẽ, qua mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi với cô ta, Hạ Dư có thể cảm nhận được. Huống chi có người phụ nữ bình thường nào kết hôn được với loại đàn ông bố đời lạnh lùng như Tạ Thanh Trình.
Cậu ngồi xuống, trong căn nhà cũ ở ngõ nhỏ Hỗ Châu thật chật chội, là kiểu các phòng thông với nhau, dùng rèm ngăn. Cậu nhóc sơ trung đã dậy thì cao ráo, nên biết không nên biết, tất cả đều đã hiểu rõ.
Đây là lần đầu tiên cậu bước vào khu vực riêng tư của Tạ Thanh Trình, ánh mắt cậu liếc qua bày biện trong nhà, dừng lại ở chiếc giường hai người được rèm che một lát, có loại cảm giác vi diệu.
Rất khó để tưởng tượng được dáng vẻ lúc Tạ Thanh Trình làm mấy chuyện đó với Lý Nhã Thu.
Hạ Dư giữ phép tắc mà rời tầm mắt đi.
"Trà tới đây, tới đây, còn bánh kẹo nữa nè, không biết em có ăn được không nữa." Lý Nhã Thu cười chuẩn bị mấy thứ có trong nhà, bưng tới một ấm trà nóng và bánh kẹo, trong khay còn xếp một đĩa hoa quả tươi, "Nếm thử chút đi, bánh là chị tự mình làm đó."
"Chị dâu chị khách sáo quá."
Lý Nhã Thu che miệng cười, đôi mắt nhanh nhạy quan sát Hạ Dư và Tạ Tuyết.
Tuy trong hai người cậu nhóc có kém mấy tuổi, nhưng cậu bé này bước vào giai đoạn dậy thì có vẻ lớn rất nhanh, Hạ Dư hôm nay lại không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc chiếc áo thu cao cổ màu đen, quần bò, đội mũ lưỡi trai, vóc dáng đã gần 180cm khiến cậu nhìn qua cũng không giống với nam sinh sơ trung.
Cậu ngồi cạnh Tạ Tuyết lớn hơn mấy tuổi, chiều cao và dáng vẻ vậy mà lại rất xứng đôi.
Trong nhà yên lặng chốc lát.
Tạ Tuyết: "..."
Hạ Dư: "..."
Lý Nhã Thu: "..."
Qua mấy giây đồng hồ, Lý Nhã Thu bật cười, không nhịn được, xua xua tay: "Các em nói chuyện đi, các em nói chuyện đi, chị qua nhà dì Lê ngồi chơi chút."
"Ấy." Tạ Tuyết nói, "Chị dâu à——"
Lý Nhã Thu đã đủng đa đủng đỉnh rời đi.
Trước khi đi cô ta còn nở nụ cười của mấy cô mấy mẹ, đứa ngốc cũng biết cô ta đang nghĩ về chuyện gì, Tạ Tuyết nhất thời vẫn còn hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
"Chuyện đó, ngại quá Hạ Dư, chị dâu của chị thích xem phim thần tượng, chị ấy xem rồi lại xem, chỉ xem tới mức mà chỉ thấy cái gì cũng nghĩ lung tung."
"Không sao cả." Hạ Dư rủ mắt uống một ngụm trà nóng, cậu cảm thấy hiểu lầm của Lý Nhã Thu khiến cậu thấy rất thoải mái, cười bảo, "Em không để ý đâu."
Cậu vốn đã rất thích Tạ Tuyết, Lý Nhã Thu có hiểu lầm cũng không đáng nhắc tới.
"Đúng rồi, mai anh của chị không cần lên lớp, nhưng mà ảnh lại phải tới nhà em để xử lí chút chuyện, chị có muốn tới cùng anh ấy không? Chờ anh ấy xử lí công việc xong xuôi, em dẫn chị đi ăn đồ nướng."
Tạ Tuyết vừa nghe có đồ ăn, vui vẻ hào hứng đồng ý.
Nhưng mà, tối hôm ấy, khi Hạ Dư về nhà, phát hiện phòng khách vẫn sáng đèn, đẩy cửa vào, Lữ Chi Thư đang ngồi đọc báo trong phòng.
Hạ Dư có chút không ngờ tới.
Lữ Chi Thư và Hạ Kế Uy bình thường đều không ở nhà. Hạ gia có hai căn biệt thự thường sử dụng, một căn ở Hỗ Châu, một căn ở Yên Châu. Ở Yên Châu là nhà chính, Hạ Dư chỉ ở đó trước lúc năm tuổi, sau lại bị đưa tới phía Nam. Em trai cậu thì không vậy, em trai phải học tập, lại quen với đám bạn chơi bời lêu lổng quần áo lụa là ở nơi đó, thấy vị anh trai tài năng vẹn toàn của mình đã ghen ghét, nên thường xuyên ở nhà chính.
Hai anh em họ ở cách một con sông, cha mẹ có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ muốn ở bên em trai bảo bối ngây thơ đáng yêu kia của cậu hơn, trừ phi có chuyện gì, nếu không rất hiếm khi tới chỗ cậu.
"... Sao mẹ lại về rồi?"
"Vừa xong chuyến công tác." Lữ Chi Thư buông báo, nói với con cả, "Ngồi đi, có chuyện cần nói với con."
Đứa nhỏ mới học năm ba sơ trung đặt cặp sách xuống, cởi giày vào trong, mẹ đã phải ngẩng đầu nhìn cậu.
Hạ Dư rủ mi: "Mẹ nói đi."
Lữ Chi Thư rót cho mình một ly rượu đỏ, uống một ngụm, mới bảo: "Ngày mai là ngày cuối cùng bác sĩ Tạ tới khám bệnh cho con. Sau này, cậu ấy sẽ không còn là bác sĩ tư nhân của nhà chúng ta nữa."
Hạ Dư không lường trước được chuyện như thế, giật mình.
Qua hồi lâu, cậu mới nghe mình ra vẻ bình tĩnh nói: "... Sao lại đột nhiên thế."
"Ừm. Không nói sớm với con, tại sợ con biết rồi lại lo lắng."
"... Tại sao?"
Lữ Chi Thư không trả lời câu hỏi của cậu ngay, mà lại nói: "Khoản tiền kia cũng đã bắt đầu kiểm kê rồi, ngày mai cậu ấy sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ, cũng sẽ chào hỏi con. Có điều sau này——"
Bà lại uống một ngụm rượu: "Con cũng đừng qua lại nhiều với gia đình nhà họ nữa."
"..."
"Con hiểu ý của mẹ chứ? Chúng ta cũng không phải người cùng tầng lớp, buổi chiều mẹ phái lão Triệu đi đón con, chú ấy lại bảo với mẹ là con tới nhà bác sĩ Tạ ở hẻm Mạch Vũ chơi rồi, đi chung với em gái cậu ấy." Lữ Chi Thư thở dài, "Nói thật, con khiến mẹ rất thất vọng. Mạnh Mẫu ba lần, chuyển nhà để ở (*), làm cha làm mẹ đều mong quanh con cái là mấy người bạn khiến người ta hài lòng."
(*) Nói tới câu chuyện Mạnh Mẫu chuyển nhà ba lần để dạy con.
Bà quan sát dáng người đứa con trai đã rất cao lớn, ánh mắt chuyển dần lên, lại dừng trên khuôn mặt lộ vẻ đẹp trai mạnh mẽ của Hạ Dư.
"Nhất là bạn gái."
Phòng khách yên lặng hồi lâu.
Sau đó Hạ Dư hỏi: "Đây là ý của bác sĩ Tạ?"
"Từ chức là ý của cậu ấy, để cho con cách xa gia đình họ chút là ý của mẹ." Lữ Chi Thư thẳng thắn thừa nhận, nở nụ cười, đi tới trước mặt Hạ Dư, nâng tay ngửa đầu, vuốt vuốt tóc mái trên trán cậu về sau.
"Nhưng mẹ cảm thấy, ý của mẹ cũng là ý của bác sĩ Tạ, cậu ấy cũng không mong sau khi kết thúc công việc rồi, vẫn còn mối liên hệ không cần thiết với người ngoài đâu. Người như cậu ấy rất sáng suốt, đây là một trong những nguyên nhân mà cha con rất ưng ý lại còn tin tưởng cậu ấy."
"..."
"Không tin mai con tự hỏi cậu ấy mà xem."
......
Hôm sau, Tạ Thanh Trình tới.
Sau khi nói chuyện xong về toàn bộ thủ tục, anh khám cho cậu một lần cuối cùng, sau đó Tạ Thanh Trình thản nhiên mở miệng với cậu nhóc đang nằm trên ghế trị liệu: "Mẹ em hẳn đã nói với em rồi nhỉ."
Hạ Dư: "..."
"Bắt đầu từ mai, anh sẽ không ở nhà em nữa."
"Sau này có gì không thoải mái, đừng chọn cách tự làm tổn thương bản thân mình để phân tán sức chú ý như trước đây. Còn nữa, cho dù có đổi thành vị bác sĩ nào khám cho em đi chăng nữa, em phải nhớ rõ, quan trọng nhất vẫn luôn là tâm tính của bản thân em."
Lúc vị bác sĩ trẻ tuổi nói ra những lời này, quả nhiên không mang chút cảm xúc cá nhân nào——
Lữ Chi Thư nói đúng, trong lòng Tạ Thanh Trình, biên giới của anh và Hạ Dư, vẫn luôn rất rõ ràng. Hai nhà bọn họ căn bản không phải người chung một thế giới, Hạ Dư là đại thiếu gia Hạ gia, là con trai của Hạ Kế Uy.
Mà anh chỉ là một bác sĩ nhà họ mời tới mà thôi.
Đối với Hạ Dư mà nói, nếu cứ mãi dựa vào một vị bác sĩ để giảm bớt tình trạng khổ sở về tinh thần, vậy cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.
Tạ Thanh Trình rất lạnh lùng bình tĩnh, cậu biết rõ điểm này.
Anh ấy có thể chăm sóc, có thể mang lại sự cổ vũ tinh thần to lớn cho bệnh nhân, nhưng lúc cần phải tạm biệt, anh chẳng có chút lưu luyến nào. Anh dọn dẹp mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân luôn rành mạch rõ ràng như vậy, nên câu cuối cùng anh nói chính là: "... Ngoan lắm nhóc quỷ, vậy chúc em sớm ngày bình phục mạnh khoẻ nhé."
Cậu nhóc đương lúc dậy thì đè nặng ngọn lửa trong lòng, nhìn anh: "... Anh không còn lời nào khác để nói với em ư?"
"..."
Đợi một lát, không thấy Tạ Thanh Trình phản ứng gì.
Hạ Dư bảo: "Được. Anh không có, em có."
"..."
"Tạ Thanh Trình, suốt mấy năm qua, em đã gặp rất nhiều bác sĩ, bọn họ cho em uống thuốc, tiêm cho em, dùng ánh mắt nhìn một bệnh nhân khác biệt để nhìn em. Chỉ có mỗi anh là không như vậy."
"Quả thật em không hề thích anh, nhưng em nghe hết toàn bộ tất cả những lời mà anh nói."
"Bởi vì chỉ có mỗi anh, mới coi em thành một người cần phải hoà nhập với xã hội. Anh bảo em tiêm hay uống thuốc không phải là quan trọng nhất, tạo nên mối liên hệ với người khác, luyện thành một nội tâm mạnh mẽ, mới là lối thoát duy nhất mà em có thể tồn tại."
Hạ Dư ngừng một lát: "Bác sĩ Tạ, tuy em và anh không tính là quá thân thiết, nhưng mà em..."
"..."
"Em..."
Hạ Dư nói tới đây, nửa ngày cũng không nói thêm nữa, đôi mắt hạnh chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tạ Thanh Trình.
"Em còn nghĩ rằng anh không chỉ nhìn em như một bệnh nhân, anh cũng đối xử với em như một con người bình thường có tình cảm."
"Anh quả thật đối xử với em như một con người bình thường có tình cảm."
"Vậy mà anh cứ đột nhiên rời đi như vậy ư?" Thân thể nam sinh sơ trung đã nảy nở, lúc mang theo chút giận dữ, bầu không khí quanh cậu thật sự khá đáng sợ, đã có vẻ áp bức, "Người bình thường trong các mối quan hệ chính là như vậy đấy hả?"
Tạ Thanh Trình lặng im chốc lát: "Hạ Dư. Anh biết em cảm thấy chuyện này rất đường đột, vốn anh cũng định báo cho em trước rồi, nhưng anh và cha mẹ em đều đã thoả thuận, nhất là cha của em, ông ấy coi như là người quen cũ của anh, cũng là chủ cũ của anh, dưới tình huống mà anh không thể vi phạm nguyên tắc, trước tiên phải tôn trọng ý kiến của ông ấy..."
"Vậy ý kiến của em thì sao đây?"
Tạ Thanh Trình đáp: "Anh chỉ là một bác sĩ mà thôi."
"Em cũng tính là chủ cũ của anh chứ." Hạ Dư nhìn theo anh, "Anh không hỏi ý kiến của em chút nào cả."
"..." Tạ Thanh Trình thở dài, "Khống chế cảm xúc của mình đi, nhóc con à. Anh không phải không tôn trọng ý kiến của em, nhưng em vẫn chỉ là học sinh mà thôi, lương của anh cũng chẳng phải do em trả."
Hạ Dư cũng không biết nghĩ thế nào, khi đó cậu đã rất trầm ổn, lớn lên trong các mối xã giao, thậm chí đã có thể tiến lùi thoả đáng, không đánh mất vẻ lịch sự.
Nhưng cậu nghĩ tới cả Tạ Thanh Trình lẫn Tạ Tuyết đều phải rời đi, cậu bỗng trở nên rất bất lực, vậy mà lại thốt ra: "Em có rất nhiều tiền tiêu vặt, có thể——"
"Giữ lại mua bánh kẹo mà ăn đi."
"..."
Tạ Thanh Trình rất lí trí nói với cậu: "Anh không phải một chiếc bánh ngọt, cha em không cho em mua, em có thể tự mình nghĩ cách bỏ tiền ra mà có được. Anh vội tới khám cho em, có một phần rất lớn là vì tình nghĩa của ông ấy. Anh không có khả năng làm trái mong muốn của ông ấy đâu, em hiểu chưa?"
"Sao ông ấy nhất định phải ép anh rời đi?"
"Ông ấy không ép anh rời đi." Tạ Thanh Trình đáp, "Là tự anh muốn rời đi. Không phải em mới hỏi anh sao, rời đi như vậy có phải là kết cục của một mối quan hệ giữa người với người bình thường hay không?"
Tạ Thanh Trình nhìn vào mắt Hạ Dư.
"Đúng thế."
"Cho dù em ở trong mắt anh cũng là người bình thường có tình cảm, nhưng anh và em chính là tạo ra một mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, quan hệ giữa người với người đều mang tính chất trình tự, cho dù cha mẹ mà em thân thiết nhất cũng không thể đi cùng em suốt cả cuộc đời."
Tạ Thanh Trình ngưng một chút: "Giờ mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân giữa anh và em đã tới thời điểm kết thúc rồi, anh đây cũng phải đi thôi. Đây là kết cục của mối quan hệ giữa những người bình thường, là một kiểu hết sức bình thường mà thôi."
"..."
"Thời gian anh và cha em giao ước ban đầu, cũng chính là bảy năm."
Tạ Thanh Trình nói tới đây, nhìn vào mắt Hạ Dư một lần nữa: "Bệnh của em, tới giai đoạn này đã không còn phù hợp với việc có người tiếp tục ở cạnh em nữa rồi. Em sớm hay muộn đều phải dựa vào bản thân em, thoát ra khỏi nỗi ám ảnh trong lòng em. Em hiểu chứ?"
"... Nên anh cũng như mẹ của em, đều cho rằng, qua khỏi hôm nay, giữa chúng ta, giữa em và Tạ Tuyết, sẽ không cần dùng tới những mối liên hệ không cần thiết nữa, đúng chứ?"
Tạ Thanh Trình: "Lúc em cần bọn anh giúp đỡ, có thể liên hệ bất cứ lúc nào."
Dừng một chút: "Những lúc khác, quả thật không có quan trọng gì cho lắm."
"..."
"Còn nữa, mẹ em đã bảo anh chuyện em và Tạ Tuyết thường xuyên một mình ra ngoài chơi." Tạ Thanh Trình nói, "Anh làm cha làm mẹ của em ấy, đúng là cũng thấy chuyện như vậy không hay cho lắm."
Anh nói tới đây, quan sát nam sinh sơ trung một chút, khéo léo bình tĩnh nói: "Anh biết tuổi các em kém nhau nhiều, em cũng chỉ là ỷ lại em ấy một phần thôi, không hề có ý gì khác. Nhưng lâu dần, khó tránh khỏi sẽ có mấy lời không dễ nghe, với cả em với cả em ấy, cũng không phải chuyện gì tốt."
Hạ Dư không chỉnh lại lối suy nghĩ quá mức cổ hủ kia của anh, chỉ bảo: "Nên anh đồng ý cách của mẹ em."
"Anh đồng ý."
Hạ Dư dõi theo anh, nhìn thật lâu, sau đó cậu dựa lại vào lưng ghế, nghiêm mặt, khẽ nở nụ cười, nụ cười kia như mây đen che khuất mặt trời, che kín từng tấc trái tim khó khăn lắm mới mở ra của cậu.
Hạ Dư cười nói: "Bác sĩ, anh đúng là... Bình tĩnh khiến người ta cảm thấy, anh không có bệnh, nhưng lại còn không có trái tim hơn cả em đó."
"Được. Nếu anh đã phải nói tới mức này rồi, vậy anh cứ đi đi."
"Em sẽ nhớ thật kỹ những lời anh nói, tự cứu mình thật lạnh lùng, sống sót thật lạnh lùng, cũng chúc con đường thăng quan tiến chức của anh sau này bằng phẳng, thuận buồm xuôi gió."
"Nhưng mà——"
Đề tài thay đổi.
"Tạ Tuyết tuy là em gái anh, nhưng chị ấy cũng có tự do của chị ấy, cho dù các anh nói gì, em vẫn sẽ đi tìm chị ấy thôi."
Tạ Thanh Trình nhíu mày, ánh mắt trở nên rất nghiêm khắc: "Em ấy là con gái, em cũng đã mười bốn tuổi rồi, các em có khoảng cách về tình cảm. Sao cứ phải đi theo em ấy?"
"Bởi vì chị ấy không như anh."
Bóng hình trên mặt đất cắt thành một đường, họ đứng bên sáng bên tối, như mảnh vỡ bị gãy làm hai nửa. Hạ Dư nói: "Chị ấy là cây cầu nối duy nhất, liên hệ em với thế giới này."
Tạ Thanh Trình trầm mặc một lát: "Vậy em phải tìm một cây cầu khác đi."
Tới giờ, anh còn chuyện cần làm, không thể nói thêm gì với Hạ Dư nữa, rời đi.
Ngày ấy Hạ Dư ngồi trên ghế, chẳng hề động đậy.
Mãi tới hoàng hôn, rồi đêm khuya.
Hạ Dư nghĩ, Tạ Thanh Trình thật ra là người rất có bản lĩnh.
Tạ Thanh Trình nói chuyện rất có đạo lí, là anh nói với cậu, mong rằng cậu có thể tự coi bản thân là một người bình thường, là anh nói với cậu, con người có thể dựa vào chính mình để thoát khỏi ám ảnh tâm lí.
Anh thậm chí còn khiến cậu sinh ra một loại ảo giác, Hạ Dư cảm thấy cậu cho dù có cách Tạ Tuyết rất xa, Tạ Thanh Trình là anh cả, cũng có thể chấp nhận cậu.
Nhưng hôm nay, cậu biết được lựa chọn của Tạ Thanh Trình, biết bản thân chẳng qua là nghĩ nhiều thôi.
Mối quan hệ chủ tớ quả là mối quan hệ rõ ràng đơn giản nhất của ranh giới giữa mọi người, cho dù liên tục mười năm hay hai mươi năm, mối quan hệ này chấm dứt, trả tiền là hai bên đã có thể hoàn thành thoả thuận, không có chút gút mắc tình cảm gì, chẳng ai nợ ai.
Một bác sĩ tư nhân, làm việc lấy tiền, không có lợi sẽ rời đi.
So với các bác sĩ trước đây, Tạ Thanh Trình cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt. Anh thậm chí còn nhẫn tâm hơn cả các bác sĩ coi cậu là kẻ lạc loài, bởi anh lừa dối cậu lâu nhất, lấy từ nhiệt huyết và nỗi khổ sở của cậu, được nhiều lợi ích nhất. Là anh khiến cậu hiểu lầm mình đã tạo được mối quan hệ có thể bền vững vĩnh viễn, là anh khiến cậu hiểu lầm tình yêu cậu dành cho Tạ Tuyết có thể được cha mẹ chấp nhận.
Nhưng cậu sai cả rồi.
Hạ Dư nghĩ tới chuyện cũ này, nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình.
Đã qua nhiều năm như vậy, Tạ Thanh Trình vẫn là anh cả Tạ gia, tới cùng một chút cũng chẳng thay đổi.
Anh vẫn không muốn Tạ Tuyết ở bên cậu, vẫn dùng thái độ bá đạo độc tài của người bảo vệ che chở trước mặt em gái anh—— ngay cả lời khuyên mà anh muốn nói rõ ra, cũng giống nhau như đúc.
Nhưng thực đáng tiếc, anh chẳng có trái tim.
"Vẫn đang nghĩ về chuyện cũ à?"
Giọng nói Tạ Thanh Trình kéo cậu thoát khỏi dòng hồi ức.
Hạ Dư bừng tỉnh, nói: "... Anh nhắc tới, nên tôi cũng nghĩ theo. Ngẫm kĩ chút, quả là anh chẳng thể nhớ được thái độ mà tôi nói chuyện trước kia thế nào."
Hạ Dư cuối cùng nở nụ cười: "Dù sao chúng ta cũng chỉ là mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân đã kết thúc mà thôi, tôi nói đúng không?"
Tạ Thanh Trình còn chưa trả lời, nhưng đúng lúc này, bầu trời bỗng vụt lên một tia sáng, ngay sau đó nổ "đoàng" một tiếng, pháo hoa bắn lên giữa trời đêm.
Mỗi lần tham quan trong năm, tới khi gần kết thúc, sẽ dùng pháo hoa rực rỡ nhất để làm tiết mục kết thúc.
Mấy tiếng nổ vang, vạn tia lửa nổ tung.
Tạ Thanh Trình đáp: "Đúng."
Trong ánh sáng lấp lánh như ngọc, bỗng vang rền mấy tiếng sấm—— Đổ mưa. Pháo hoa nhỏ bé rực sáng lại dịu dàng, rốt cuộc không bằng tia chớp ngang ngược lạnh như băng, nhanh chóng lặng lẽ rút lui thua trận. Các học sinh vui cười xa xa vội trốn vào lớp học hoặc ký túc xá tránh mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu lộp độp ồn ào rơi xuống thế gian.
Hạ Dư vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt kia, trong bầu trời dần sẩm tối lại, nói: "Vậy cùng tránh mưa đi bác sĩ Tạ. Tôi cũng muốn phân tích theo lối suy nghĩ sáng suốt này của anh chút, ngoại trừ quan hệ bác sĩ – bệnh nhân ra, giờ anh còn là anh trai của cô giáo dạy tôi đó, nếu anh bị xối ướt, tôi biết nói sao trước mặt cô ấy đây."
Dừng một chút, vẫn mang nét chế giễu: "Hai người đã kết thúc mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, hành động cùng tránh mưa cũng bình thường thôi, không hề đi quá giới hạn hay thất lễ gì, đúng chứ?"
Tạ Thanh Trình biết trong lòng cậu thật ra vẫn có hơi chống đối lại mình.
Nhưng Tạ Thanh Trình cũng không còn nhiều kiên nhẫn với lòng khoan dung để mà dỗ dành cậu, lạnh nhạt đáp: "Đúng."
Hạ Dư cười: "Đằng trước có một hang động, mời anh đi trước."
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình tìm chỗ trú mưa ở trên đảo bên này, học trưởng bên kia vẫn đang cẩn thận làm việc kiếm tiền, canh lối vào, không cho người khác lại gần tham gia hoạt động tham quan.
Học trưởng lại nghĩ tới, mọi người cũng có thể chơi đùa khá bình thường, chẳng có ai nhàm chán tới vậy, còn đi thật xa để đi vào Đảo Mộng Ảo, nên lòng thả lỏng hơn nhiều.
"Ui cha, mưa lớn khiếp."Anh chàng cảm khái ngồi trên thuyền, hóng hớt nhìn về phía đảo, mong có thể trông thấy chút gì đó.
Nhưng xa quá, anh chàng chỉ mơ hồ trông thấy Hạ Dư phía trước cùng một người thân hình cao ráo ở bên nhau, mắt anh chàng bị cận, cảm thấy ngay đó là mĩ nữ cao gầy, có khi phải mét tám, cũng không biết có phải đang cởi cao gót không nữa.
Học trưởng cảm thấy khẩu vị Hạ thiếu thiệt đặc biệt, thích một em gái cao vậy.
Ầy... Cuộc sống tư bản đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.
Anh chàng nghĩ nghĩ, lòng cũng hơi ngứa, muốn biết giờ trời đang mưa, hai người kia trên đảo ở chung thế nào, hai người họ đi lên cũng có mang ô hay gì đâu, Đảo Mộng Ảo cũng chỉ có mỗi một hang động, bình thường có rất ít sinh viên lui tới, lại là khu vực mà nhà trường không theo dõi được. Học trưởng nghe nói mấy đôi tình nhân nào đó nửa đêm cực kì thích tới hang động này chơi dã chiến, anh chàng xem xét, với diện mạo và gia thế của Hạ Dư, lại còn phải tốn công tốn sức theo đuổi mĩ nữ 180 kia, giờ chắc là thành công rồi.
Có cần gửi một tin nhắn chúc mừng tư bản không nhỉ.
Học trưởng nghĩ, lấy điện thoại ra.
Một cú home run vào đêm tỏ tình, vậy mới thích hợp với tiết tấu cuộc sống nhanh vội này, đúng chứ?
Vì thế học trưởng bắt đầu soạn tin nhắn, định gửi tới chiếc điện thoại không bị chắn mất tín hiệu của Hạ Dư, để vuốt lông dê của tư bản——
"Cậu chủ Hạ, trên đảo có một hộp sơ cứu, tầng thứ hai có mấy cái bao cao su, nếu cậu cần, thì kiếm hộp tìm thử xem, dùng xong nhớ thưởng cho anh á nha..."