Sổ Bệnh Án

Chương 178: Manh mối nối lại



Mấy dòng họ thương nhân quan chức bên Yên Châu thường mê tín hơn hẳn những nơi khác.

Nhà họ Vệ chính là điển hình.

Bọn họ vì dòng họ từng xảy ra chuyện đào hôn, đã mời đạo sĩ tới, từ đó các hôn lễ sau này đều cử hành ở sơn trang hợp phong thủy mà đạo sĩ bói ra cho nhà bọn họ kia. Mà hành động này cũng chỉ là một góc của núi băng mà thôi.

Tặng cho cô dâu khuyên tai thánh giá hình xương chữ “R.I.P” cũng là quy định người ngoài không biết của nhà họ Vệ. Quy định này còn xuất hiện sớm hơn cả chọn khách sạn villa, nguyên nhân là trong nhà họ Vệ có một truyền thuyết từ lâu đời.

Tương truyền rằng khoảng vào cuối thời nhà Thanh đầu thời dân quốc, lão tổ tông nhà họ Vệ đã cứu một cô gái, cô gái kia mang mái tóc vàng mắt nâu, mẹ từng là gái lầu xanh thấp kém, không hề nhắc tới cha ruột của cô gái ấy, một thân phụ nữ tự mình mở cửa hàng nuôi con. Mấy năm sau, mẹ qua đời, cửa hàng thủ công làm ăn thất bát, bán đi gán nợ, cô con gái nghèo đói không nơi nương tựa, lang thang bên ngoài, bị chủ nợ bắt đem đi bán.

Cô gái ảnh hưởng từ mẹ, thờ chúa cứu thế Jesus, thích nghe mục sư truyền giáo, về mặt tư tưởng có thể nói không hề phù hợp với xã hội thời bấy giờ.

Một cô bé kì quái như thế chẳng có nhà giàu nào chịu mua làm nha hoàn cả, càng đừng nói tới việc cưới làm vợ hay làm ấm giường, thậm chí cô bé còn tranh cãi với cả chủ nợ.

Có lần cô cãi vã quá trớn, chủ nợ dưới cơn giận dữ đã gắp một cục than lửa, ép cô bé nuốt xuống. Giọng nói của cô bé lập tức không còn, hấp hối, chủ nợ thấy thế cũng chẳng hề thương cảm, còn sợ phiền phức, vứt bỏ cô bé bên ngoài, để cô tự sinh tự diệt.

Lão tổ tông nhà họ Vệ đã cứu được cô bé này vào lúc ấy.

Lão tổ tông mở tiệm thuốc bắc, lòng dạ hiền lành, con trai ông cũng vừa bị bệnh nan y qua đời, vì thế ông lại càng không thể nhìn tình cảnh thê lương này.

Ông lão đưa cô bé về nhà, chữa trị cho cô, đối xử tốt với cô. Nhưng cô bé bị thương quá nặng, y học bấy giờ cũng không phát triển, cho dù có chăm sóc tốt, cô bé cũng chẳng có cách nào xoay chuyển trời đất, nhanh chóng rời đi.

Trước khi chết, cô bé cầu xin lão tổ tông họ Vệ tìm cho cô một cây thánh giá, cô bé nói bản thân muốn cầm thánh giá rời khỏi thế giới này.

Lão tổ tông nhất thời không biết tìm món đồ nước ngoài này ở đâu ra, nhưng lại không đành lòng phá hỏng tâm nguyện cuối cùng của cô gái, tự tay dùng gỗ làm thánh giá cho cô. Màn đêm buông xuống, cô bé ấy nắm lấy chiếc thánh giá kia xem thử, lặng lẽ thì thào nói mấy câu, lại chảy xuống một giọt huyết lệ, rơi lên thánh giá, sau đó rời khỏi thế gian.

Lão tổ tông xót thương cô bé khốn khổ này, sai người an táng cho cô, nhưng trước ngày hạ táng một hôm, lão tổ tông chợt mơ thấy một giấc mộng, giấc mơ kia rất mơ hồ, ông mơ thấy cô bé bay tới với đôi cánh trắng dài và mây quấn quanh, dùng giọng nói dễ nghe như tiếng thiên nhiên bảo ông, lần này cô tới, là đến để cảm ơn sự chăm sóc cuối cùng của ông lão dành cho cô bé, ông lão hãy hợp táng thi thể của cô với cậu công tử hiệu thuốc bắc đoản mệnh, thế thì cô đã có thể danh chính ngôn thuận bầu bạn với con trai ông lão ở thế giới bên kia, ban phúc muôn đời.

Ban đầu tổ tông không tin, cô gái bèn bảo chờ lúc ông tỉnh dậy vào sáng sớm, tới trước quan tài cháu xem thử, ông sẽ trông thấy thánh giá gỗ cầm trong tay cháu đã biến thành thánh giá vàng ròng.

Sau khi ông lão tỉnh dậy, lập tức ngừng việc chôn cất mở quan tài ra—— Quả nhiên trong tay cô gái kia cầm một chiếc thánh giá vàng rực, nơi giọt huyết lệ rơi xuống, thậm chí còn thành viên hồng ngọc sáng chói mắt, phía trên có khắc ba chữ in hoa R.I.P.

Ông lão không dám chậm trễ, ông lập tức làm theo chỉ đạo của cô gái lo hậu sự cho cô. Từ đó về sau, nhà họ Vệ quả nhiên thăng tiến từng bước, thế hệ này lại hơn thế hệ kia. Lúc lão tổ tông trăm tuổi, để lại di chúc, bảo người nhà không thể quên vị “thiên sứ” này, thậm chí ông còn lập quy củ, mỗi một cô gái nhà họ Vệ xuất giá, cùng một cô dâu mới vào nhà họ Vệ, đều phải đeo thánh giá vàng ròng như thế, cho tới khi tròn tháng tân hôn dùng để tưởng nhớ cô gái này.

Năm này qua năm khác, kiểu dáng thánh giá dần được cố định, tới những năm sáu mươi, đã hoàn toàn mang kiểu cách khuyên tai vàng kim cương đỏ hình xương có chữ R.I.P xung quanh, lưu truyền giữa những phụ nữ trong nhà họ Vệ.

“Cơ mà Vệ Đông Hằng có bảo riêng với em, em ấy cảm thấy câu chuyện cũ này nhất định là đã được chỉnh sửa lại cho mĩ miều rồi.” Tạ Tuyết nói, “Em ấy không tin tưởng thiên sứ thần thánh gì lắm, em ấy cho rằng ba chữ in hoa R.I.P khắc bên trên này, rất có thể là mang ý nghĩa tổ tông làm ra chuyện gì đáng hổ thẹn, hành động này không phải cảm ơn, mà là trấn oán. Thậm chí em ấy còn nghĩ rằng cô gái ấy là bị ép buộc mai táng, thậm chí là cố tình sát hại, em ấy có lật xem lại quãng thời gian đó trong gia phả nhà mình, cô dâu nhà họ Vệ liên tục chết mấy người, có lẽ tổ tiên cảm thấy âm hồn cốt nữ không tiêu tan, lúc này mới làm thánh giá vàng cho các cô dâu trừ tà. Chỉ vì thanh danh của gia tộc, lại vì tránh để các cô dâu mới sợ hãi, nhà họ Vệ mới dần nghĩ ra câu chuyện cũ đẹp đẽ như thế, che dấu quá khứ vốn đen tối đầy mùi máu tanh vốn có thôi.”

Tạ Thanh Trình nghe Tạ Tuyết kể lại xong, anh cũng không hứng thú gì với câu chuyện cũ này là bao, mà trong lòng đang run sợ—— Bởi vì giây phút này, cuối cùng anh cũng phá giải được bí ẩn và nỗi ám ảnh làm anh mệt mỏi gần hai mươi năm kia.

Khuyên tai R.I.P là của phụ nữ nhà họ Vệ, hơn nữa còn là một cô gái mới cưới.

—— Đó là thân phận thật của người bí ẩn mà cha mẹ anh đã gặp trước kia chết!

“Anh ơi, khuyên tai này làm sao ạ?” Sau khi Tạ Tuyết giải thích xong, cẩn thận hỏi lại.

Tạ Thanh Trình không tiện nói nhiều về tình hình với cô, giờ phút này tâm trạng anh có thể nói là vô cùng lo lắng, nếu như người sát hại cha mẹ mình trước đây là người nhà họ Vệ, thậm chí còn có thể là mẹ hay chị gái của Vệ Đông Hằng, thế thì hiện tại Tạ Tuyết phải làm như thế nào đây?

Trừ việc ấy ra, anh còn có một suy đoán khiến người ta không rét mà run hơn nữa——

Năm ấy anh bị xe đâm thương nặng, tất cả đều nhờ vào lão Tần cứu chữa mới nhặt được về một mạng.

Người trong tổ chức kia có lẽ ban đầu không chú ý tới sống chết của anh, dù sao tai nạn nặng như thế, tỉ lệ có thể giữ một mạng lại cũng không lớn, nhưng sau đó, tổ chức kia hẳn sẽ phát hiện anh chưa chết… Mấy năm nay, bọn chúng không đuổi giết anh thêm nữa, cũng không chủ động động chạm vào nghiên cứu của anh, ban đầu Tạ Thanh Trình còn cho rằng bản thân là một người nhỏ nhoi trong mắt chúng thật sự quá nhỏ bé chẳng đáng kể, chỉ cần không tiếp tục điều tra sự thật, tổ chức kia sẽ không chú ý đến anh nữa.

Nhưng nếu hung thủ là người nhà họ Vệ, mà Tạ Tuyết lại gả cho Vệ Đông Hằng, thế thì vẫn còn tồn tại một lí do khác nữa, đó chính là mỗi một hành động của Tạ Thanh Trình mấy năm nay đều bị chúng để cả vào mắt, cũng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bọn chúng mới không xuống tay với anh nữa. Mà lựa chọn nhắm vào Tạ Tuyết…?

Suy nghĩ này khiến người ta sởn tóc gáy quá mức, giống như đạp một phát xuống vực sâu, Tạ Thanh Trình không muốn nghĩ tiếp.

“Anh ơi?”

“… Không có gì, trước kia thấy một cái giống thế, giờ xem kĩ cũng không phải thế này.” Tạ Thanh Trình đáp Tạ Tuyết qua loa, ngồi xuống lần nữa, múc canh thịt bò cho cô, “Ăn cơm đi.”

Hai anh em ăn cơm đều ôm theo tâm sự, bởi thế chẳng ai nhận ra tinh thần đối phương hoảng hốt tới mức nào. Sau khi ăn cơm xong, anh lại mượn cớ có việc, đuổi Tạ Tuyết về trước.

Chờ sau khi Tạ Tuyết đi rồi, Tạ Thanh Trình lấy một điếu thuốc ra, ngồi hút bên mép giường, vừa nghĩ đi nghĩ lại đủ loại manh mối. Anh cố sức giữ bình tĩnh, cuối cùng ho khan, gõ tàn thuốc.

Anh quyết định lần theo manh mối này, tự mình điều tra trước một phen.

Lần điều tra này cũng giống hệt cảnh của mười chín năm trước, anh đã chẳng còn có ai để nhờ giúp đỡ được nữa.

Quan hệ giữa anh và Trần Mạn đã trở nên vô cùng gượng gạo.

Mà Trịnh Kính Phong lại có tính cách cứng nhắc tuyệt đối không chỉ dựa vào mỗi suy luận đã giúp anh điều tra vụ án vượt phép tắc được.

Còn về Hạ Dư…

Kỹ thuật hacker của Hạ Dư dùng rất tốt, nhưng Tạ Thanh Trình không thể qua lại với cậu tiếp, càng không thể tiếp tục liên lụy cậu vào chuyện này được.

May mà Tạ Thanh Trình cũng không phải không thể đơn độc tự mình hành động, phải điều tra về người đánh rơi khuyên tai R.I.P, chỉ cần nghe ngóng chính xác được khi đó nhà họ Vệ có cô gái nào kết hôn, hoặc là đang trong thời gian tân hôn thôi là được rồi.

Anh loại trừ đầu tiên chính là mẹ của Vệ Đông Hằng, tiếp đó xem tới thời gian chị em nhà họ Vệ ra đời, mẹ Vệ Đông Hằng đã gả cho cha Vệ trước khi cha mẹ anh xảy ra tai nạn giao thông. Phát hiện này khiến nỗi lòng lo lắng của Tạ Thanh Trình bình tĩnh hơn một chút.

Phát hiện đột phá thứ hai là một bài trên mạng.

Tạ Thanh Trình làm theo kinh nghiệm lúc trước Hạ Dư tìm tòi lịch sử đen của công ty giải trí Chí Long, cuối cùng nắm được trong tay một vài trang web tin tức xã hội của khoảng hai mươi năm trước.

“Hai nhà Vệ Mạnh hợp tác, liên hôn gia tộc, kết mối lương duyên.”

Thời gian đăng bài đúng trước mấy tháng cha mẹ anh bị giết hại.

Lúc Tạ Thanh Trình vừa lướt tới tin này, tim như thể đập cũng chẳng dám đập. Anh lập tức di chuột, click hai cái. Nhưng mà——

404.

Thẳng nam mỗi khi lướt web đen thấy trang web hiện lên con số báo rằng trang web không còn tồn tại sẽ cảm thấy bị đả kích. Tạ Thanh Trình sống hơn ba mươi năm, không trải nghiệm nỗi đả kích này của thẳng nam, nhưng giờ cũng thấu hiểu.

Không chỉ mỗi trang web xã hội này, tất cả những tin tức có liên quan tới nội dung ấy ấn vào thì đều như thế cả.

Thậm chí ngay cả ảnh chụp cô dâu chú rể với tên cũng không tìm được.

Tạ Thanh Trình không chịu bỏ cuộc, ít nhất anh đã xác định được rằng hai mươi năm trước nhà họ Vệ có một cô gái kết hôn, gả cho một nhà họ Mạnh giàu có.

Đã nắm được tin tức tới mức này, thật ra chỉ cần thử dò hỏi Vệ Đông Hằng một chút là có thể biết ngay được đối tượng là ai. Nhưng Tạ Thanh Trình lại cẩn thận làm việc, không hỏi cậu chàng, anh cảm thấy có một nơi có thể tiến hành điều tra bí mật hơn hẳn.

—— Villa tư nhân ở phố Hàng kia.

Người nhà họ Vệ vì quy định gia đình hạn chế, mỗi hôn lễ đều cử hành ở villa ấy, mấy năm gần đây, villa đã giúp người nhà họ Vệ tổ chức bao nhiêu hoạt động lễ lớn, nếu hỏi thẳng hai mươi năm trước có tiểu thư nào của nhà họ Vệ kết hôn hay không, chắc chắn bọn họ sẽ không trả lời được.

Nhưng mà theo tin tức trên mạng, tiểu thư được gả cho một chú rể họ Mạnh “môn đăng hộ đối”, thậm chí còn lên cả trang mạng xã hội, thế thì quy mô hôn lễ này nhất định không hề nhỏ, đủ khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Tạ Thanh Trình bèn dùng cách thức nói chuyện phiếm với người ta, hỏi thăm phục vụ trong villa, xem thử có ai có thể “Cung nữ tóc bạc còn đây, rảnh rỗi kể chuyện Huyền Tông*” hay không.

(*Theo nghĩa tác giả sử dụng là người làm ở một nơi đã lâu gặp được nhiều chuyện, lúc rảnh rỗi có thể kể lại chuyện đã gặp.)

Hơn nửa tháng sau, tin tức được phản hồi lại.

Thế mà thật sự có một quản lí già của khách sạn đã hơn năm mươi tuổi, nhớ lại cảnh tượng của lúc ấy, cũng kể tin tức của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ lúc đó ra.

“Cô dâu kia ấy à, tên là Vệ Dung, còn về chú rể… Là cậu hai của xí nghiệp nhà họ Mạnh… Ây dà…” Quản lí già nhắc tới chuyện này thì bĩu môi, “Tôi tiếp đãi nhiều khách quý như thế, chỉ có đôi ấy là khó phục vụ nhất, khi đó ấy à, bọn họ thiếu chút nữa đã làm tôi mất cả công việc này luôn rồi…”

Theo lời kể của nhân viên già, Vệ Dung là cô dâu kì quái nhất mà ông gặp được, người ta kết hôn đều rất vui vẻ, cho dù có người vì nguyên nhân nào đó mà không vui, ít nhất trên mặt vẫn nở nụ cười, coi như lấy chút may mắn.

Vệ Dung thì chẳng như thế.

Trong ngày cưới cô ta cứ đi lựa lại đội cưới của mình, hơi không vừa ý là nổi giận ngay.

Ngày ấy nhân viên già chuẩn bị mấy bộ mascot, để phục vụ thay, lại phát kẹo và bóng bay đủ màu sắc cho mấy bạn nhỏ nơi đó. Trong số mấy bộ đồ đó có một bộ là Mickey quần đùi đỏ, kết quả Vệ Dung thấy Mickey đã làm ầm cả khu lên, chất vấn ai sắp xếp mascot như thế, chẳng lẽ không biết cô ta ghét màu đỏ nhất à?

Chuyện này đúng là đội tổ chức đám cưới và khách sạn đều biết rõ, lúc cô dâu bàn về kế hoạch tổ chức lễ đính hôn, đã yêu cầu tất cả trang phục đều là kiểu Tây, từ chối bất cứ thứ gì màu đỏ, ngay cả hoa tươi trong khu đó cũng từ chối dùng hoa hồng hay hoa gì gì đó màu đỏ. Mọi người làm theo yêu cầu của cô ta, nhưng có ai mà biết tới cả đồ Mickey thôi mà cô ta cũng không chấp nhận chứ? Quản lí vì thế bị mắng một trận lớn, Vệ Dung còn bảo khách sạn lập tức đuổi việc ông ta nữa.

Mà mà chủ quản thấy ông gia cảnh bần hàn, có vợ con lại có mẹ già cần chăm sóc, lừa Vệ Dung chắc chắn sẽ đuổi người, cuối cùng lại không làm như thế.

Quản lí này cuối cùng vẫn được giữ lại villa, mà hành động ngang ngược của Vệ Dung đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ông. Bởi thế dù đã qua hai mươi năm, ông vẫn có thể nhớ lại rõ ràng được.

Tạ Thanh Trình sau khi nhận được tin tức này, lập tức kiểm tra thử thông tin của Vệ Dung và Mạnh Thắng. Lần này anh tìm thấy nhiều nội dung hơn hẳn.

Hóa ra, chú rể Mạnh Thắng năm ấy là cậu ba nhà bất động sản họ Mạnh, hiện tại đã ra nước ngoài định cư, làm ăn ở Singapore. Wikipedia có ảnh và thông tin của anh ta.

Nhưng phần vợ chồng của anh ta không phải viết tên “Vệ Dung”, mà là tên một người phụ nữ nước ngoài.

Tạ Thanh Trình xem hết thông tin, bên trong hoàn toàn không hề nhắc tới Vệ Dung, người phụ nữ này cứ như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Mạnh Thắng vậy, nếu không phải Tạ Thanh Trình đã điều tra, nhất định cho rằng anh ta vốn không biết cô nàng Vệ Dung nào hết cả.

Tạ Thanh Trình không bỏ cuộc, anh lại tìm về Vệ Dung, lần này, kết quả tìm được tuy ít ỏi chẳng có là bao, nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi.

Bởi vì thông tin hầu như đều cùng đưa một chuyện——

Thiên kim Vệ Dung tập đoàn nhà họ Vệ tai nạn giao thông qua đời.

Mà thời gian công bố tin tức này, thế mà lại đúng một tuần sau khi cha mẹ Tạ Thanh Trình gặp chuyện không may!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

So sánh thời kì trưởng thành

【 Thời tiểu học 】

Môn học thích nhất:

Hạ Dư: Môn Ngữ Văn

Tạ Thanh Trình: Môn Toán

Môn học ghét nhất:

Hạ Dư: Môn Toán

Tạ Thanh Trình: Không có

Món ăn trưa trong trường thích nhất:

Hạ Dư: Không có, cho dù trường học đã cố gắng sử dụng những nguyên liệu cao cấp nhất hết sức có thể, nhưng cậu vẫn không hề hài lòng.

Tạ Thanh Trình: Lúc còn nhỏ, bữa trưa tiểu học đa số chỉ có một mặn một chay, được ăn đùi gà chiên với canh cải trắng là ngon lắm rồi.

Sinh hoạt sau khi tan lớp tiểu học:

Hạ Dư: Học đàn, học máy tính, học cưỡi ngựa, học cờ vua, nghịch điện thoại hoặc máy tính.

Tạ Thanh Trình: Đọc sách, học đánh cầu lông với bạn học, tham gia hoạt động tình nguyện của thiếu nhi, lúc gia đình chưa sa sút từng học piano một thời gian.

Chuyện nghịch ngợm từng làm lúc tiểu học:

Hạ Dư: Không có

Tạ Thanh Trình: Mua mấy món ăn vặt chiên dầu ven đường, thi thoảng tan học không về nhà đúng giờ mà tới công viên đá bóng.

【 Thời sơ trung 】

Môn học thích nhất:

Hạ Dư: Lịch Sử

Tạ Thanh Trình: Khoa học

Môn học ghét nhất:

Hạ Dư: Toán học

Tạ Thanh Trình: Không có

Món ăn trưa thích nhất:

Lúc hai người học sơ trung đều lựa chọn tự đem cơm trưa, đầu bếp trong nhà Hạ Dư sáng sớm đã chuẩn bị xong hộp cơm với các món đắt đỏ.

Tạ Thanh Trình sáng sớm tự chuẩn bị cơm trắng và một vài món đơn giản. Anh thích mang nhất là cơm rang trứng.

Sinh hoạt sau tan học lúc sơ trung:

Hạ Dư: Bị Tạ Thanh Trình giảng lí lẽ, đấu trí đấu dũng với Tạ Thanh Trình, giả vờ là bé con ngoan ngoãn trước mặt Tạ Thanh Trình, học cưỡi ngựa, học máy tính, học cờ vua, nghịch điện thoại hoặc máy tính, đọc sách xem phim, lén tới quán bar nghe nhạc.

Tạ Thanh Trình: Đưa đón em gái đi học, làm việc nhà, làm thí nghiệm, học tập, từ chối thư tình của nữ sinh, thi thoảng từ chối thư tình của nam sinh.

Chuyện nghịch ngợm lúc sơ trung:

Hạ Dư: Làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng giả vờ giỏi quá, đến giờ không ai phát hiện ra.

Tạ Thanh Trình: Không có.

【 Thời trung học 】

Môn học thích nhất:

Hạ Dư: Triết học

Tạ Thanh Trình: Sinh học

Môn học ghét nhất

Hạ Dư: Không có

Tạ Thanh Trình: Không có

Món trưa thích nhất:

Hạ Dư: Ở châu Âu thích cơm rang hải sản của một nhà hàng Trung Quốc gần đó nhất, bởi vì dùng hải sản rất tươi ngon vệ sinh.

Tạ Thanh Trình thích cơm rưới ức bò hầm khoai tây ở căng tin trường nhất, có thể ăn được rất no.

Sinh hoạt sau tan học trung học:

Hạ Dư: Nói chuyện qua WeChat với Tạ Tuyết, nghe nhạc, xem phim, xem kịch sân khấu, đi dạo, viết chương trình, thi thoảng chán quá mức thì xem phim hành động.

Tạ Thanh Trình: Làm việc nhà, làm thí nghiệm, học tập, từ chối rất nhiều thư tình của nữ sinh và rất nhiều thư tình của nam sinh.

Chuyện nghịch ngợm hồi trung học:

Hạ Dư: Hack người ta cho vui.

Tạ Thanh Trình: Không có.

【 Thời đại học 】

Môn học thích nhất:

Hạ Dư: Môn của trường đại học y bên cạnh

Tạ Thanh Trình: Đều thích cả

Môn học ghét nhất:

Hạ Dư: Không có

Tạ Thanh Trình: Không có

Món trưa thích nhất:

Hạ Dư: Món ăn ké ở chỗ Tạ Thanh Trình

Tạ Thanh Trình: Mấy món ở trường vừa rẻ vừa nhiều, anh đều thích cả.

Sinh hoạt sau khi tan lớp đại học:

Hạ Dư: Phá án, bị cuốn vào các vụ án, theo đuổi Tạ Thanh Trình, làm với Tạ Thanh Trình ở đủ mọi chỗ, bị Tạ Thanh Trình đánh, vừa bị Tạ Thanh Trình đánh vừa làm Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình: Làm thí nghiệm, học tập, từ chối thư tình của học tỷ học muội học đệ học trưởng.

Chuyện nghịch ngợm thời đại học:

Hạ Dư: … Như truyện viết đấy.

Tạ Thanh Trình: Không có

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv