Sổ Bệnh Án

Chương 175: Lại thêm một người bày tỏ



Tiệc cưới đi tiệc cưới về. Xảy ra chuyện như thế, người nhà họ Vệ đương nhiên phải báo cảnh sát điều tra.

Người phục vụ đốt hương trong phòng khách nhanh chóng được tìm thấy, nhưng cho dù có hỏi thế nào, câu trả lời của cô ta cũng là "Tôi không biết".

Cô ta quả thật không biết, Lữ Chi Thư dùng nước nghe lời khiến cô ta không rõ nhận thức, trong quá trình đổi hương liệu, cô ta hoàn toàn không có chút ý thức của bản thân.

Vì thế cảnh sát đưa cô phục vụ ấy đi, chuẩn bị điều tra từng bước một.

Cho dù kết quả điều tra vẫn chưa được đưa ra, Tạ Thanh Trình cũng đoán được bảy tám phần, vẻ mờ mịt mà cô phục vụ đó để lộ ra lúc hỏi cung không phải giả vờ, mà thủ đoạn lợi dụng thuốc để điều khiển người vô tội làm việc thay mình này, anh đã thấy từ lâu rồi—— Lúc trước có một bệnh nhân tâm thần muốn đốt cháy cao ốc sở cảnh sát để ăn cắp DV, bịt miệng nhân chứng, không phải là thủ đoạn này à?

Chuyện này e là có liên quan tới người trong tổ chức của Đoàn Văn kia.

Nhưng mà...

Tạ Thanh Trình nâng tay che trên mắt mình, đầu ngón tay lạnh như băng day huyệt thái dương, anh gần như máy móc nghĩ——

Vì sao người trong tổ chức kia lại muốn phá hỏng cuộc hôn nhân giữa Vệ Đông Hằng và Tạ Tuyết, còn muốn để mình và Vệ Đông Hằng xảy ra quan hệ?

Hiện tại tiệc cưới đã tàn, các khách lục tục rời đi, phần lớn mọi người còn chưa rõ trong phòng nghỉ đã xảy ra chuyện lùm xùm gì, có điều Tạ Thanh Trình nhanh chóng biết rõ, chuyện này sẽ lan tán trong những người này nhanh như virus cảm cúm vậy.

Anh đã chẳng quan tâm nhiều đến thế nữa.

Thằng điếm hay gì cũng được, quyến rũ bệnh nhân của mình cũng thôi, họ thích nói sao thì cứ nói vậy đi. Với những gút mắc giữa người trẻ và người lớn tuổi, người ngoài thường coi là người lớn hơn bụng dạ khó lường, mà thiếu gia trẻ tuổi văn nhã trong mắt người ngoài, cũng chẳng chủ động sinh ra hứng thú với bác sĩ tư nhân lớn hơn biết bao tuổi, chỉ cần dẫn dắt dư luận một chút, người khác đều sẽ cho rằng Tạ Thanh Trình năm đó là vì tiền, dùng cái cách mập mờ vô cùng chẳng rõ sâu bao nhiêu để làm con cả của chủ cũ mụ mị. Mà quý công tử trẻ tuổi ưu tú đương nhiên là bị lừa gạt.

Chuyện này với Hạ Dư vô tội bị liên lụy, thật ra lại là cách tốt nhất.

"Villa bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng, có rất nhiều chỗ, thật ra là vẫn có góc khuất, còn mấy cái khác bị phá hỏng rồi." Sau khi kết thúc tiệc tối, anh hai Vệ vào phòng khách sạn của Tạ Thanh Trình, nói với Tạ Thanh Trình, "Cảnh sát đã kiểm tra toàn bộ camera theo dõi, trước mắt không tìm thấy hình ảnh nhân viên kia có tiếp xúc với người nào khả nghi không."

Tạ Thanh Trình đã được kiểm tra sức khỏe, thẫn thờ ngồi trên ghế bành, chẳng có biểu cảm gì nghe anh hai nhà họ Vệ nói lại.

"Chuyện này thật ra cũng có điểm kì quái." Anh hai nói, "Hương đốt trong phòng nghỉ đúng là đã bị người ta đánh tráo, đổi thành hương kích dục. Nếu chuyện này mà thành, tiệc cưới hôm nay hơn nửa là sẽ bị phá hỏng, đừng nói mặt mũi nhà bọn tôi vứt đi, anh với Tạ Tuyết càng chẳng thể ngóc đầu dậy nổi với những người ở Hỗ Châu này... Nhưng kế hoạch này của đối phương cuối cùng lại bị lệch đường vì lão Tam vắng mặt, thành ra Hạ Dư ở bên anh."

Anh ta ngừng một lát, bảo: "Tôi không cho rằng chuyện này là trùng hợp."

Tạ Thanh Trình: "Cuối cùng tìm thấy Vệ Đông Hằng ở đâu?"

"Ở trong nhà tắm của phòng nó luôn." Anh hai nói, "Nó bảo nó vốn muốn tắm qua một lần, để vực sức của mình lại rồi tìm anh nghe lời dạy bảo trước lễ cưới sau, kết quả mơ màng ngủ thiếp đi mất, mà bọn tôi kiểm tra thấy trong ly nước nó uống có thành phần thuốc ngủ."

Hàng mi dài của Tạ Thanh Trình im lặng, rủ trước mắt, chẳng hề chớp.

"Vệ Đông Hằng vô ý uống phải nước có thuốc ngủ, nên mới thoát được một kiếp này, thế thì xem ra, người bỏ thuốc ngủ và bỏ hương kích dục không phải cùng một người rồi."

Anh hai Vệ: "Ừ. Hơn nữa người bỏ thuốc ngủ còn biết rõ người tráo hương kích dục kia muốn làm gì... Nhưng tôi lại thấy lạ là nếu hắn đã biết, vì sao không ngăn cản lại luôn?"

Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, nhìn anh hai Vệ: "Có lẽ người kia chỉ thầm muốn bảo vệ Vệ Đông Hằng mà thôi."

"... Anh nhìn tôi như thế làm gì? Cũng có phải tôi làm đâu." Anh hai Vệ nói, "Nếu tôi biết, tôi có thể để anh vợ của em trai tôi bị đối xử như thế à?"

Nhưng anh ta nói xong cũng thấy hơi chột ra—— Trước mắt xem ra chuyện này đúng là có hai người đấu đá phía sau màn. Trong đó có một người muốn hại nhà họ Vệ, cũng muốn hại anh em nhà họ Tạ.

Mà một người khác nấp trong nơi tối tăm hơn, thu hết mọi chuyện vào mắt, người nọ rõ ràng có cơ họi ngăn cản chuyện này xảy ra, nhưng cuối cùng lại lựa chọn dùng thuốc ngủ bảo vệ một mình Vệ Đông Hằng mà thôi.

Trong tình huống này, người bình thường có ai mà không nghi ngờ đó là người nhà họ Vệ?

Tạ Thanh Trình thở dài, nhắm mắt lại: "Camera theo dõi gần phòng Vệ Đông Hằng thì sao? Cũng không có manh mối gì?"

Anh hai Vệ lắc đầu.

Không ngoài dự đoán.

Tráo hương kích dục còn có thể làm mà thần không biết quỷ không hay, người bỏ thuốc ngủ kia lại càng cao tay hơn, có thể để lại dấu vết thì mới là lạ.

Anh hai Vệ nói: "Tóm lại bọn tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách điều tra rõ về việc này, về phần khách khứa, hiện tại anh và Hạ Dư bị hãm hại đúng là không tiện nói nhiều, tôi thấy người có thể giữ im chuyện này cũng không nhiều, nếu hiện tại làm rõ ngay, ngược lại còn khiến những người ban đầu không biết hoặc là không tin chú ý tới, ngược lại còn lan truyền rộng hơn nữa. Bọn tôi xử lí như thế, anh có thấy thỏa đáng hay không?"

Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ: "Cũng được."

Lại hỏi: "Phía bên Tạ Tuyết sao rồi?"

"Tạm thời em ấy vẫn chưa biết." Anh hai Vệ đáp.

Tuy rằng hôn lễ vì xảy ra chuyện đột xuất mà kéo dài hơn nửa giờ, nhưng may mà Vệ Đông Hằng vẫn tỉnh lại ngay lúc được tìm thấy, Tạ Thanh Trình tạm thời xử lí xong chuyện riêng của mình, hoàn thành quá trình dẫn em gái bước lên thảm đỏ, dẫn cô dâu trao vào tay Vệ Đông Hằng.

Suốt quá trình, người trải qua chuyện ồn ào trong phòng nghỉ, chẳng ai tỏ vẻ khác thường gì—— Ra vẻ không có gì với người ngoài là chuyện bắt buộc phải biết trong giới nhà giàu.

Bởi thế sau khi tiệc tối kết thúc Tạ Tuyết vẫn chưa biết anh cả mình đã gặp phải chuyện gì.

"Đông Hằng cũng nghe lời bọn tôi khuyên, không kể chuyện này với Tạ Tuyết." Anh hai nói, "Có điều nói thật, với tính cách của Đông Hằng, chuyện này chẳng giấu được lâu, sớm muộn gì Tạ Tuyết cũng biết tới."

Tạ Thanh Trình thở dài khẽ gật đầu.

"Chuyện này cũng hết cách rồi, trước tiên cứ thế đi, giấu được lúc nào hay lúc đó."

Hai người nói chuyện coi như đã xong.

Anh hai Vệ lòng biết Tạ Thanh Trình hôm nay chịu đủ khổ sở, còn phải cố chịu đựng trong tiệc cưới, tới giờ hẳn mệt mỏi lắm rồi, vì thế đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài trước, còn một vài hậu quả phải giải quyết cho xong, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Anh ta nói xong, chỉnh tối đèn trong phòng giúp Tạ Thanh Trình, cuối cùng nhìn vào hai mắt Tạ Thanh Trình, ánh mắt biết rằng không thể nán lại lâu, rời đi.

Trước đó anh ta đã nói chuyện với người anh trai này của em dâu rồi, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nam sắc này kia, nhưng mà cảnh tượng lẫn thanh âm trong phòng nghỉ đúng là rất mê hoặc, anh hai đẩy cửa trúc ra, lúc trông thấy cảnh hương diễm trong cánh cửa, không thể không ngạc nhiên. Hơn nữa khi đó Tạ Thanh Trình nằm ngửa trên giường trúc, để lộ cần cổ thon trắng, chau hàng mày đen nhánh lại... Tuy rằng anh hai Vệ không phải gay, nhưng cũng bị làm rung động.

Em trai anh ta cưới Tạ Tuyết thuần khiết xinh đẹp.

Nhưng anh ta không ngờ rằng hóa ra khiến người ta xiêu hồn lạc phách hơn lại là anh trai của Tạ Tuyết.

Cũng khó trách Hạ Dư bị quyến rũ thành dáng vẻ như thế... Ừm... Cũng không lạ gì nỗi xúc động của một thằng nhóc con cả...

Anh hai Vệ vừa dối gạt người ta mà nghĩ, vừa chuẩn bị rời đi, ai ngờ cửa mở ra, anh ta lại trông thấy một cậu công tử hốc mắt đỏ bừng đứng ngoài phòng Tạ Thanh Trình, gương mặt lạc cả hồn phách.

Anh hai Vệ: "... Ồ? Trần Mạn?"

Tạ Thanh Trình trong phòng nghe thấy hai chữ như thế, cơ thể hơi cứng lại.

Khi đó anh ở trong phòng trúc ý thức không rõ ràng, ngoại trừ Hạ Dư ở ngay bên cạnh là rõ ràng ra, những thứ khác đều như phủ một tầng hơi nước, hơn nữa cửa phòng trúc nhanh chóng bị Hạ Dư đóng lại, sau đó khách khứa lại bị đuổi sang khu khác, vậy nên Tạ Thanh Trình thật ra cũng chẳng rõ người trông thấy anh quấn quít với Hạ Dư gồm có những ai.

Nhưng anh hai Vệ thì biết.

Khi đó Trần Mạn cũng có mặt, cậu chàng coi như là con nuôi của cha Vệ, ở trong nhóm người tới cùng với cha Vệ kia.

Vì cậu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trên bữa tiệc, nói rằng chú rể cứ nói chuyện với anh trai cô dâu mãi, tới giờ chưa đến bữa tiệc, trong lòng dần lo lắng, vì thế cuối cùng đi theo nhóm người nhà họ Vệ đến phòng nghỉ tìm người.

Sau đó cậu chàng như người mất hồn, bị người nhà họ Vệ đưa đi.

Chờ sau khi tiệc tối tàn, Trần Mạn không nhịn nổi nữa, đã tới trước phòng Tạ Thanh Trình, vì thế đụng mặt cậu hai nhà họ Vệ.

Anh hai Vệ: "Cậu tới đây có chuyện gì à?"

Trần Mạn: "Tôi... Anh Tạ sao rồi?"

Anh hai Vệ nhướng này, anh ta cũng không biết quan hệ giữa Trần Mạn và Tạ Thanh Trình rất gần gũi.

Còn chưa trả lời, phía sau đã có giọng Tạ Thanh Trình truyền tới: "... Cho em ấy vào đi."

Nếu Tạ Thanh Trình đã nói thế, anh hai Vệ cũng không tiện nói thêm gì, anh ta nghiêng người, cho Trần Mạn vào.

Tạ Thanh Trình vẫn ngồi trên ghế bành trước cửa thủy tinh sát đất, Trần Mạn bước vào, thấy cả người anh lún vào viền đệm ghế dựa màu đỏ tươi mềm mại, Tạ Thanh Trình gần đây thật sự gầy đi rất nhiều, phòng mở điều hòa thấp, anh chỉ quấn một chiếc chăn nhung mỏng trên người, lại gần như chẳng nhìn ra chút sức sống nào.

Có một số chuyện nếu như không thể lảng tránh, thế không bằng đối mặt với nó.

Tạ Thanh Trình nghĩ thầm, tối nay dù có chuyện gì xảy ra, cũng không thể khiến tâm trạng mình tệ hơn nữa, vì thế mới cho Trần Mạn vào, xóa hết đám nợ nần rối mù trong hôm nay.

Anh thật sự quá mệt mỏi, ngay cả lúc Trần Mạn khóa trái của phòng khách sạn lại, anh cũng không nhận ra.

Trần Mạn đứng ở lối vào, nhìn bóng dáng anh trước cửa sổ ban đêm, giọng khàn khàn như bị giấy ráp chà qua. Cậu chàng khẽ gọi một tiếng: "Anh Tạ."

Tạ Thanh Trình chùm chăn mỏng ngẩng đầu lên: "Buổi chiều... Em cũng ở phòng nghỉ à?"

"... Vâng." Trần Mạn đáp lời, đi tới cạnh Tạ Thanh Trình.

Xung quanh cậu chàng bao phủ mùi hương khác với vẻ hiền lành, tiếc là hiện tại Tạ Thanh Trình quá mệt mỏi, không cảm thấy ngay được.

Tạ Thanh Trình xác nhận việc Trần Mạn thấy chuyện của anh với Hạ Dư, Trần Mạn tuy biết quan hệ giữa họ không sạch sẽ từ trước, nhưng sau khi tận mắt trông thấy vẫn chịu kích thích khác biệt. Nếu cậu ta đã tới đây, nhất định là có gì đó không nhịn nổi, muốn nói với mình.

Tạ Thanh Trình ho khan: "Giữa anh với Hạ Dư..."

"Anh à, anh không yêu cậu ta, phải không?" Lời còn chưa dứt, đã bị Trần Mạn xen ngang.

Tạ Thanh Trình: "..."

"Em biết anh vốn không yêu cậu ta, anh không phải đồng tính luyến ái, anh không thích đàn ông, là cậu ta cưỡng ép anh, ngày đó em đã nhìn rõ việc giữa hai người lúc ở cửa kí túc xá rồi." Trần Mạn nói thẳng ra, có vẻ rất kích động.

Cậu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm.

Trong ánh mắt kia có một loại vượt quá giới hạn chưa từng thuộc về Trần Mạn.

"Anh Tạ, cậu ta dùng địa vị của mình cưỡng ép anh ở bên cậu ta đúng không? Anh nói em biết đi—— Em có thể giúp anh, em có thể tìm ông ngoại của em, chỉ cần anh đồng ý, em có thể giấu anh đi, em có thể chăm sóc tốt cho anh, anh hoàn toàn không cần phải gặp lại cậu ta nữa. Cậu ta sẽ... Cậu ta sẽ không làm ra chuyện quá phận như thế được nữa!"

"Trần Mạn, em bình tĩnh một chút..."

"Cậu ta khiến anh bẽ mặt trước bao nhiêu người như thế cơ mà!!" Trần Mạn vốn không bình tĩnh lại nổi, giờ phút này, khí chất độc đoán thuộc về con cháu thế gia của cậu chàng cuối cùng chui từ đất tràn ra.

Sao cậu ta có thể nhịn cho được?

Cậu chàng hoà nhã, tính tình rất ấm áp, cho dù có là người dịu dàng hơn đi nữa, cũng không thể chấp nhận nổi việc nam thần của mình phục vụ người đàn ông khác, hơn nữa còn tận mắt trông thấy! Bị biết bao nhiêu người nhìn thấy!

Gương mặt Trần Mạn ngập tình cảm mãnh liệt, cậu như chẳng còn là cậu nữa.

"Em sẽ đưa anh rời đi, anh Tạ, em đưa anh đến Yên Châu, tới khu vực của ông ngoại em, Hạ Dư dù có khả năng cao bằng trời cũng không thể nào tìm thấy anh được... Cậu ta sẽ không bao giờ có thể làm nhục anh nữa... Cậu ta sẽ không bao giờ có thể cưỡng ép anh nữa... Em đưa anh đi... Hiện tại em sẽ đưa anh đi ngay..."

Cậu chàng càng nói càng kích động, tiến lên nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình né khỏi cậu chàng, nâng cao giọng: "Trần Mạn! Em bình tĩnh lại một chút cho anh!"

Trong chớp mắt cậu chàng bị anh đẩy ra đã nâng tay che hai mắt mình lại—— Cậu ta khóc.

"Dựa vào đâu mà cậu ta đối xử với anh vậy chứ... Rõ ràng là em quen anh trước mà... Anh Tạ... Rõ ràng là em quen anh trước cơ mà!"

"Rốt cuộc là em đang nói gì thế..." Tạ Thanh Trình bị cảm xúc của cậu giờ phút này làm hỗn loạn, anh vốn tưởng rằng Trần Mạn bước vào là để bày tỏ sự thất vọng dành cho mình, nhưng Trần Mạn tựa như lại bộc lộ một tình cảm bị đè nén khác còn nặng nề hơn hẳn.

Trần Mạn đứng yên nghẹn ngào che mắt hồi lâu, mãi cho tới khi Tạ Thanh Trình nói——

"Em hiểu lầm rồi, lúc ở phòng nghỉ, cậu ấy không ép buộc anh gì cả."

"..." Trần Mạn chợt hạ tay xuống, lòng cậu ta đã đau như dao cắt, giờ phút này nghe Tạ Thanh Trình nói thế, tới tay chân cũng lạnh ngắt, "Cậu ta... Không ép buộc anh?"

"Cậu ấy không có."

"Vậy các anh... Vậy các anh là..."

Tạ Thanh Trình không muốn Trần Mạn bị cuốn vào chuyện này quá sâu, sự thật mình với Hạ Dư bị hãm hại, anh ngậm miệng không nói ra, chẳng hề nói một lời.

Anh chỉ bảo với Trần Mạn: "Anh biết em trông thấy, nên em thất vọng về anh lắm, nhưng mà anh không thể nào giải thích với em gì được."

"..."

"Trần Mạn, em với Hạ Dư, hai người ở trong cái giới hỗn loạn này của Hỗ Châu, đều là người có quyền thế, hai nhà cũng cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, anh không muốn em xảy ra xích mích gì với cậu ấy hết cả."

Nếu thị lực Tạ Thanh Trình tốt hơn một chút, anh có thể thấy lúc mình nói ra những lời này, sắc mặt Trần Mạn càng lúc càng chẳng giống người sống, ánh mắt mang nặng tình cảm càng lúc càng suy sụp.

Tiếc là anh không nhìn rõ.

"Thật ra ở trong trường, lúc em gặp Hạ Dư anh đã muốn nói với em rồi... Nếu em cảm thấy anh làm ra chuyện như thế với người cùng tuổi của em, khiến em cảm thấy cực kì khó chịu, thậm chí là ghê tởm... Anh cũng có thể hiểu. Dù sao ấn tượng xưa nay của em dành cho anh không phải vậy. Cho dù em cảm thấy anh lừa gạt em, anh cũng không biện giải gì."

Trần Mạn như nghẹn họng: "... Anh Tạ... Em không rõ nữa... Khi xưa anh đối xử với chị Thu tốt như thế, em tưởng... Em tưởng anh chỉ thích phụ nữ thôi..."

"..."

"Nếu anh cũng thích đàn ông... Thế sao lại là cậu ta?"

Trần Mạn nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình lần nữa, rơi nước mắt, nhỏ lên mu bàn tay Tạ Thanh Trình: "Sao lại là cậu ta chứ?!"

Một thiếu niên mới hai mươi tuổi.

Cho dù ngưỡng mộ anh lâu đến thế, lại mãi không dám mở miệng thổ lộ, luôn cảm thấy đó là khinh nhờn vấy bẩn anh cả họ Tạ...

Đồng thời với lúc cậu chàng tất cung tất kính Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình lại ánh mắt mơ màng, đuôi mắt rơi lệ trên giường một cậu trai còn nhỏ hơn mình mấy tuổi.

Anh Tạ của cậu ta...

Đây vốn là anh Tạ của cậu ta cơ mà!

Trần Mạn càng nghĩ càng bực bội, oán hận, bi thương, ghen tị... Những cảm xúc này như dung nham, ăn mòn trái tim đơn thuần vốn có của cậu trong giây phút này, cậu ta cố sức khống chế mình, dùng chút lí trí cuối cùng không để làm ra chuyện gì chẳng thể cứu vãn nổi.

Mãi cho tới khi——

Cậu ta thấy vết máu trên môi Tạ Thanh Trình.

Đó là dấu vết khi hôn Hạ Dư để lại, Trần Mạn nhìn thấy ngay sát như thế, tim như dao cắt, đầu ong ong, trước mắt cậu ta hiện lên cảnh tượng trong phòng nghỉ trúc. Trong tai vang lên thanh âm rất nhỏ truyền tới từ phòng kiểu Nhật, cho dù đã cố đè nén, lại vẫn vỡ vụn bật ra khỏi cổ họng.

Lúc Tạ Thanh Trình không chịu nổi gọi tên Hạ Dư...

Anh gọi tên Hạ Dư!!

Ánh sáng lí trí cuối cùng bị nuốt trọn.

Tình cảm Trần Mạn đè nén suốt mười mấy năm giờ phút này xé tan lớp ngụy trang, mãnh liệt, suy sụp vỡ đê tràn đầy trong lòng cậu. Cậu bỗng siết chặt lấy bên tay không còn dùng nổi sức của Tạ Thanh Trình kia, giữ chặt Tạ Thanh Trình không hề đề phòng cậu chàng nhiều, lật người đè lên giường, áp mạnh người xuống.

Sau đó, cậu ta hôn lên môi Tạ Thanh Trình.

"!!"

Tạ Thanh Trình chợt mở to hai mắt.

Trong đầu như có một sơi dây đứt phựt...

Tác giả có lời muốn nói:

Còn năm phút nữa Hạ Dư sẽ tới nơi...

Tiểu kịch trường (hôm qua nói chuyện với bạn, tụi tui bàn vấn đề vì sao Sở Vãn Ninh thấy mình xấu, chắc chắn do gương hỏng rồi... OOC dữ lắm, không liên quan chính văn, đừng coi là thật~)

Mùng một đầu năm bác sĩ Tạ còn tới viện làm việc có tiếp nhận một bệnh nhân đẹp trai, tên Sở Vãn Ninh.

Tạ Thanh Trình: Nói đi, anh thấy khó chịu ở đây?

Sở Vãn Ninh: Ta cảm thấy ta vừa già lại vừa xấu, mà người khác lại không cho rằng ta như thế, ta không biết là ta có vấn đề hay là mấy kẻ ấy có vấn đề nữa.

Tạ Thanh Trình ngẩng đầu lên, nhìn anh chàng đẹp trai ấy một cái.

Tạ Thanh Trình: Gương trong nhà không hỏng chứ?

Sở Vãn Ninh: Không hỏng.

Tạ Thanh Trình: Đã kiểm tra mắt chưa?

Sở Vãn Ninh: 5.3: 5.0

(*5.0 là 20/20, mắt bình thường)

Tạ Thanh Trình: Có người yêu chưa?

Sở Vãn Ninh: Có rồi.

Tạ Thanh Trình: Ở đây có một vài câu hỏi điều tra đùa giỡn tình cảm, anh làm thử chút đi.

Sở Vãn Ninh: Tôi không biết chữ giản thể.

Tạ Thanh Trình: Tôi hỏi anh đáp.

Sở Vãn Ninh: Được.

Tạ Thanh Trình: Anh cảm thấy người yêu anh rất ưu tú đúng không.

Sở Vãn Ninh: Ừm.

Tạ Thanh Trình: Người yêu anh có châm chọc chế nhạo anh bao giờ chưa?

Sở Vãn Ninh:... Lúc trước thì có... Nhưng đó là do hắn bị bệnh.

Tạ Thanh Trình: Cậu ta đã bao giờ hạ thấp anh để tự đề cao bản thân cậu ta chưa.

Sở Vãn Ninh: Hình như không có, nhưng mà hắn từng oán hận ta không để ý tới hắn...

Tạ Thanh Trình xé rách tờ câu hỏi trêu đùa tình cảm.

Tạ Thanh Trình: Được rồi, không cần làm thứ này nữa. Anh cảm thấy anh xấu chỗ nào?

Sở Vãn Ninh: Ta rất khó nhìn.

Tạ Thanh Trình: Khó nhìn chỗ nào?

Sở Vãn Ninh:...

Tạ Thanh Trình:...

10 phút sau...

Tạ Thanh Trình: Vị bệnh nhân này, không phải anh thấy tôi đẹp trai nên mùng một đầu năm đã đăng ký số của tôi để bắt chuyện với tôi đấy chứ? Tôi nói anh biết này, anh đang lãng phí tài nguyên chữa bệnh đấy, tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng mong anh đừng ôm ảo tưởng với tôi nữa, tôi không thích đàn ông.

Sở Vãn Ninh:? Thật hoang đường, Thiên Vấn——

Tạ Thanh Trình: Đây là tiểu thuyết hiện đại, anh không triệu được Thiên Vấn đâu. Để tôi dạy anh cách tiểu thuyết hiện đại bày tỏ sự phẫn nộ thì nên làm thế nào nhé.

Sở Vãn Ninh: Xin hãy chỉ giáo.

Tạ Thanh Trình: Hạ Dư, cậu lại đây chút.

Hạ cục cưng:?

Tạ Thanh Trình: Nào, phối hợp với tôi làm mẫu động tác vả mạnh tiêu chuẩn cho Sở tông sư xem thử.

Hạ cục cưng:???

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv