Tạ Tuyết thật sự đã có thai.
Có thai là chuyện tốt, chỉ là không đúng lúc, khiến mọi người hoảng hốt, sứt đầu mẻ trán.
May mà Vệ Đông Hằng vốn muốn kết hôn cùng với Tạ Tuyết, bé con này đột nhiên tới, mặc dù khiến hai người trẻ tuổi quẫn bách không thôi, nhưng cũng chẳng đến mức không biết nên làm sao cho phải.
Sự hoảng hốt ban đầu trôi qua, tất cả đều được chuẩn bị, dần đâu vào đấy cả.
Gặp gia trưởng đôi bên, bàn việc kết hôn... Lúc Tạ Thanh Trình biết Tạ Tuyết có thai giận dữ tới mức nào, đương nhiên không cần nói nhiều, nhưng ngại gạo đã nấu thành cơm, anh lại là người anh cả tuyệt đối không cho phép Tạ Tuyết chịu tổn thương, cho dù có giận, cuối cùng cũng chỉ cắn răng chấp nhận. Nhưng trong quãng thời gian ấy, gà bay chó sủa, vô cùng ầm ĩ. Mọi người gặp mặt mấy lần, sau khi Tạ Thanh Trình đập vỡ chiếc ly thứ mười sáu mắng Vệ Đông Hằng vô liêm sỉ xong, ông Vệ là cán bộ kỳ cựu chức cao cũng bị Tạ Thanh Trình mắng tới mức mặt mày đen sì, sau đó thiếu xíu nữa đã không nén nổi ra tay với người nhỏ hơn mình biết bao tuổi này—— Cuối cùng mọi người quyết định, vẫn là đừng cãi nhau nữa.
Cãi cái gì nữa, cãi nhau có thể cãi cho bé con này biến mất à?
Ông Vệ còn thổi râu trợn mắt với Tạ Thanh Trình, nhưng Tạ Thanh Trình giận rồi là tới Tạ Tuyết cũng mắng luôn, ông cụ không đồng ý, anh mắng người nhà của tôi đấy à?
Tạ Thanh Trình đập vỡ cái ly thứ mười bảy, mẹ nó đấy là em gái tôi, tôi muốn mắng thế nào thì mắng như thế đó đấy!
Những người khác vừa khuyên ngăn, vừa dỗ dành, cuối cùng ổn định lại tình hình, cũng sau một lần gặp mặt, quyết định đợi tháng sáu Vệ Đông Hằng lấy được bằng tốt nghiệp rồi thì sẽ phát thiệp cưới, thông báo về tiệc đính hôn.
Đến bây giờ, cô em gái Tạ Thanh Trình một mình bảo vệ chăm sóc bao năm như thế, cuối cùng cũng phải gả đi làm vợ người ta rồi.
Cơ mà cũng có nhiều việc hỗn loạn, Tạ Thanh Trình cứ anh tới tôi đi bao bận với người nhà họ Vệ, ngày nào cũng lo lắng muốn chết, cuối cùng đã có thể tạm gác cuộc sống rối tung ấy của mình ra sau đầu.
Anh lo lắng thay cho Tạ Tuyết, tuy rằng ngoài miệng gay gắt lắm, nhưng cuối cùng vẫn sắp xếp tương lai cho em gái, không như lúc anh đối diện với tình cảnh của bản thân, một câu cũng chẳng muốn nói, chẳng buồn liếc qua nơi đang suy tàn.
Hôm ấy, Tạ Thanh Trình cùng tới một cửa hàng xa hoa để thử váy cưới cùng Tạ Tuyết, cô đi thử, Tạ Thanh Trình ngồi yên bên ngoài đợi chờ. Anh không cần đưa ra nhiều nhận xét lắm, chỉ là cuối cùng xem thôi là được, dù sao chị gái Vệ Đông Hằng đã ở đây, thẩm mĩ của nhà thiết kế đương nhiên khỏi cần lo lắng.
Trong thời gian chờ đợi, bên ngoài chợt có người tới, Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, lại là Lữ Chi Thư và Hạ Dư.
Thiệp mời tham dự lễ đính hôn nhà họ Vệ đã gửi, Lữ Chi Thư cũng nhận được lời mời. Sự kiện trọng đại như thế, bà ta đương nhiên không thể tùy tiện được, vì thế hôm nay cũng tới cửa hàng xa xỉ này mua trang phục và phụ kiện.
Lúc bà ta vào cửa hàng còn chưa trông thấy Tạ Thanh Trình, vẫn vừa đi vừa nói chuyện với Hạ Dư: "Gần đây sức khỏe ba con không được tốt, tâm trạng cũng tệ lắm... Không biết ông ấy bị làm sao nữa... Ầy, bữa tiệc lần này ông ấy không đến được, có điều con đã hai mươi tuổi rồi, mặt mày đẹp trai ưa nhìn như thế, cũng có thể tham gia mấy buổi xã giao giúp gia đình chúng ta thay cho ông ấy. Lát nữa mẹ chọn quần áo cho con, con mặc rồi đảm bảo phải đẹp hơn hẳn cái tên Vệ Đông Hằng kia——"
Lời còn chưa dứt, bà chỉ thấy sắc mặt Hạ Dư bất chợt thay đổi.
Bà ta khựng lại, quay đầu xem thử, thấy người đàn ông khiến Hạ Dư thiếu chút nữa còn không nhấc nổi bước chân kia.
Tạ Thanh Trình ngồi trên ghế sô pha màu bạch kim, mặc sơ mi gọn gàng thoải mái, khí chất trầm tĩnh lạnh lùng, ánh mắt đặt lên hai mẹ con bọn họ.
Bầu không khí nhất thời ngập đầy cảm giác vi diệu.
Chuyện giữa Tạ Thanh Trình và Hạ Dư, Lữ Chi Thư đã biết tới, thậm chí bà ta còn tận mắt trông thấy video quay lại cảnh đứa con trai này của bà làm loại chuyện đó với tên đàn ông già trước mắt này nữa.
Nhưng bà ta lại làm như chẳng hề hay biết chuyện gì.
Còn Hạ Dư với Tạ Thanh Trình lại phải cố gắng che giấu hết mọi quan hệ đã phát sinh giữa hai người bọn họ, chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì.
Ít nhất với Hạ Dư mà nói thì quá khó khăn.
Huyết sắc trên mặt Hạ Dư chợt bay sạch, ngay cả nhân viên cửa hàng xa xỉ này cũng có thể phát hiện ra, quản lí cửa hàng vội vã nói: "Hạ tiên sinh, cậu... Thấy không khỏe ở đâu hả?"
Hạ Dư: "... Không có."
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Trình đến chớp cũng chẳng chớp một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "... Tôi khỏe lắm."
Tạ Thanh Trình và Lữ Chi Thư coi như có quan hệ chủ cũ và bác sĩ tư nhân, quen biết nhiều năm như thế, dù có để ý hay không thì cũng nên lên tiếng chào hỏi, nói chuyện đôi câu.
Vì thế Tạ Thanh Trình đặt tờ tạp chí xuống, đứng dậy, ngón tay thon dài chỉnh lại cà vạt, vươn tay ra với Lữ Chi Thư.
"Lữ tổng."
Xì, thằng điếm này còn ra vẻ ở đây nữa.
Lữ Chi Thư nghĩ thế trong lòng, mặt chẳng đổi sắc, nhướng mày cắt tỉa tới khoa trương, vươn năm ngón tay mập mạp, như khúc lạp xưởng của mình ra.
Hai người chỉ bắt tay giây lát, lại nhanh chóng buông ra.
"Tôi chúc mừng bác sĩ Tạ nhé." Dù sao Lữ Chi Thư cũng là thương nhân, ý cười ngọt ngấy giả dối với bà ta chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày, cho dù trong lòng bà ta có đủ ý xấu lẫn ghét bỏ Tạ Thanh Trình không thôi, ngoài miệng vẫn có thể nở nụ cười duyên giả tạo như tiếng chuông bạc.
"Cũng chúc mừng em gái nhà anh, kết được mối lương duyên đẹp, tìm được anh chồng như ý. Thế cô Tạ đâu rồi?"
Tạ Thanh Trình cảm ơn, đáp lại đơn giản: "Em ấy đang thử đồ ở phía trong."
"Ra là thế, ôi chao, bọn tôi không làm phiền nữa." Lữ Chi Thư cười nói, "Nào, Hạ Dư qua đây, chúng ta sang bên kia thôi. Cindy Tiểu Bạch có đây không?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh vội nói: "Lữ tổng, Cindy kết hôn rồi, đã không đi làm nữa..."
"Ồ, có phải là với vị khách... Lần trước hay không..." Lữ Chi Thư lắc mông, vừa đi vừa nói chuyện với nhân viên, sau khi được nhân viên xác nhận lại, bà ta bảo, "Lần trước tôi đã cảm thấy cách họ nói chuyện đã mập mờ lắm rồi, nhưng mà ông chủ kia cũng đã hơn năm mươi tuổi, hơn nữa không phải ông ta có vợ rồi hay sao?"
Nhân viên ngại ngùng, cũng không dám bàn tới nhiều.
Lữ Chi Thư: "Giờ mấy cô nàng cũng ham mê phú quý ghê, chậc chậc chậc... Hạ Dư, còn đứng đó làm gì nữa? Mau qua đây đi."
Cuối cùng Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình hồi lâu, mới cúi đầu, đi sang bên kia với mẹ của cậu.
Tạ Tuyết thử váy cưới rất lâu, cuối cùng ngược lại còn là Lữ Chi Thư và Hạ Dư chọn đồ xong trước, đi ra khỏi phòng thay đồ VIP.
Hạ Dư mặc một thân Tây trang tinh xảo, bộ Tây trang ấy khiến đường lưng cậu hết sức đẹp mắt, cậu đứng giữa sảnh lớn, rủ hàng mi rất dài, nhận được biết bao lời ngợi khen từ tận đáy lòng của mọi người xung quanh. Bình thường cậu đã rất khôi ngô rồi, chiều cao 189cm, dáng người thon chắc, lịch sự tao nhã, bình thường mặc đồ học sinh không rõ ràng đến thế, giờ phút này thay Âu phục, khí chất như tầng tuyết mới phủ trên đoá mai, trong vẻ lạnh thấu xương lộ ra nét tươi đẹp môi hồng răng trắng.
Tạ Thanh Trình không phải người quan tâm tới vẻ bề ngoài cho lắm, nhưng thoáng liếc thấy bóng người như vậy, vẫn dừng ánh mắt lại đôi chút.
Hạ Dư ngơ ngẩn nhìn về phía ánh mắt Tạ Thanh Trình trong gương.
"..."
Đông người đến như thế, cậu chỉ nhìn mỗi đôi mắt anh.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tạ Thanh Trình đã rời tầm mắt đi.
Lữ Chi Thư: "Sao rồi, có hài lòng không?"
Hạ Dư rủ mi, đáp lại cho có lệ, trên mặt vương chút nét thương tâm mà người ngoài không thể hiểu nổi.
Lữ Chi Thư khen con trai mình xinh xắn, được các nhân viên trong cửa hàng hùa theo, cuối cùng bà ta bỗng để ý tới cổ tay Hạ Dư có đeo một chiếc vòng giám sát, bảo: "Đồng hồ điện tử này đơn giản quá, còn chẳng có thương hiệu, hôm nay đổi cái mới luôn đi, lát nữa mẹ dẫn con lên tầng chọn một chiếc đồng hồ điện tử phù hợp với thân phận của con. Tháo cái này ra trước đã."
Hạ Dư cản động tác của bà lại: "Mẹ, đây là người ta tặng cho con."
Lữ Chi Thư nhướng mày lên: "Ai tặng con?"
"..." Hạ Dư liếc qua Tạ Thanh Trình một cái, đáp: "Một người rất quan trọng."
Lữ Chi Thư thoáng khựng lại.
Nói tới mức này, bà ta còn có thể không biết ai tặng chiếc vòng tay tàn này à? Quai hàm to béo của bà ta hơi rung lên, nở một nụ cười giả tạo không biết nên dùng từ dối trá hay hung dữ để miêu tả, thân thiết vỗ tay Hạ Dư: "Con đúng là nặng tình trọng nghĩa ghê."
Bà ta xoay người nói với nhân viên: "Được rồi, gói lại đi, quẹt thẻ thanh toán."
Tình cảm của Hạ Dư dành cho Tạ Thanh Trình rất sâu nặng, hôm nay bà ta đã tận mắt trông thấy—— Ánh mắt con trai bà ta cứ dính chặt lên người đàn ông kia, chẳng hề để ý tới ánh nhìn của người khác, thế mà bác sĩ Tạ vốn làm cho gia đình họ kia, ở trên giường làm bậy đến như thế, trước mặt người khác lại thờ ơ lạnh lùng, trong mắt bà ta, chính là làm điếm còn muốn lập đền thờ điển hình.
Lữ Chi Thư cho rằng dân thường với bàn tay trắng như Tạ Thanh Trình và Tạ Tuyết, hẹn hò với đàn ông có tiền, sao có thể là vì tình cảm cho được? Đều là vì tiền tài hết cả. Hai anh em mỗi kẻ quyến rũ một người, làm anh trai mà còn không biết kiềm chế hơn cả em gái.
Thanh toán xong xuôi, Lữ Chi Thư đang chuẩn bị tạm biệt Tạ Thanh Trình rằng bọn họ đi trước, không ngờ lúc này, cửa phòng thay đồ VIP bên kia chậm rãi mở ra, bên trong có một cô gái yểu điệu xinh đẹp, mặt mày như ngọc bước ra.
Tạ Tuyết giờ phút này đã hoàn toàn không giống như Tạ Tuyết trang điểm qua loa thường ngày nữa, trong một chớp mắt cô mặc váy cưới đi tới, cả phòng yên tĩnh, lại trông thấy chiếc váy lụa trắng dài lấp lánh kim tuyến kia kéo đến, trong ánh rực rỡ, lụa trắng nhẹ nhàng như sương khói phủ quanh người cô. Cô dâu xinh đẹp lặng im như chiếu sáng cả sảnh lớn, khiến hết thảy đều tựa biến thành một giấc mộng dịu dàng.
Chị gái Vệ Đông Hằng đứng bên cạnh cô, mỉm cười dắt tay cô bước ra.
"Khó lắm mới tìm được một người bạn, rồi lại phiền người ta ít việc, nhờ nhà thiết kế làm việc nhanh chút. Giờ xem ra đúng là không uổng phí công sức rồi." Chị Vệ lên tiếng, lúc này mới gọi ý thức của mọi người quay về.
Tạ Tuyết đỏ mặt, cô đi tới trước mặt Tạ Thanh Trình, hỏi, "Anh ơi, anh thấy vậy có được không?"
Tạ Thanh Trình im lặng hồi lâu, quãng im lặng ấy xếp lại biết bao tình cảm, sau đó anh nói hai chữ rất đơn giản với Tạ Tuyết: "Đẹp lắm."
Ngập trong sự vui mừng của người nhà, tới mức Tạ Tuyết còn chẳng chú ý tới Lữ Chi Thư và Hạ Dư nơi xa xa.
Hạ Dư có thể nói là người duy nhất không đặt ánh mắt lên người cô dâu, tầm mắt cậu vẫn cứ dán vào sườn mặt của Tạ Thanh Trình mãi.
Chẳng bao lâu sau cậu chợt cảm thấy, bản thân chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó, dù bọn họ có không kết hôn đi nữa, cũng có thể ở bên nhau giống như những cặp vợ chồng bình thường khác. Nhưng mà hết thảy cuối cùng cũng chỉ là sự si tâm vọng tưởng của cậu mà thôi.
Người anh trai đứng trước mặt Tạ Tuyết ấy, tốt đến như vậy, lại vĩnh viễn sẽ chẳng thích cậu được.
Lữ Chi Thư lại nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Tuyết—— Sự thuần khiết vô tư, ngập tràn vẻ hạnh phúc trên người cô gái ấy, dáng vẻ hài lòng vui mừng vì sắp được gả cho người chồng trong mơ của cô gái bình thường này, còn cả bộ váy cưới đẹp đẽ cao cấp trên người cô, đều khiến bà ta chợt nổi lên nỗi lòng ghen tức quỷ dị nào đó.
Rõ ràng cô kém bà ta nhiều tuổi đến thế, bà ta lại vẫn cảm thấy bất bình chỉ vì cô gái may mắn tầm thường này.
Bà ta ghét trông thấy cảnh tượng như thế...
Bà ta vĩnh viễn ghét phải thấy cảnh nam nữ đẹp đôi đến vậy.
Lữ Chi Thư đứng trong góc nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình và Tạ Tuyết đang nói chuyện với nhau, trong lòng ngày càng vặn vẹo, không biết vì sao bà ta lại giận tới mức run lên, tai vang ong ong, trước mắt lóe những ảo tưởng sáng chói kì dị——
Quá tởm lợm...
Thứ hèn hạ... Anh em hai người đều là thứ hèn hạ...
Nỗi hận cổ quái dần tràn lên mãnh liệt, lại thúc giục mầm non tội lỗi trong lòng bà ta. Một kế hoạch từ lâu tới nay, cứ quanh quẩn mãi trong đầu bà ta, lại mãi chưa phát triển thành hình dáng rõ ràng, cuối cùng phá đất chui lên trong giờ phút này, chợt có dáng vẻ đáng sợ.
Bà ta nghĩ rằng, bà ta đã biết phải làm thế nào rồi.
Đúng thế... Chỉ cần hết thảy thuận lợi... Bà ta có thể khiến Tạ Thanh Trình không biết xấu hổ này, còn cả Tạ Tuyết sắp được một bước lên mây ấy, đều không có kết cục tốt đẹp...!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường 《Làm sao để viết tổng kết cuối năm》
Hạ Dư: Tuy rằng một năm nay chẳng làm gì liên quan tới học hành hết, nhưng cậu cũng có thể dùng miệng lưỡi trơn tru để khiến nhà trường cảm thấy cậu đã làm rất nhiều...
Tạ Thanh Trình: Tuy rằng không thích viết báo cáo, nhưng mà vẫn sẽ mở phần mềm office ra, ngẫm nghĩ lời lẽ viết một tiểu luận rất ngắn, không mang bất cứ tình cảm cá nhân gì hết, cơ bản là trình bày về các hạng mục trong một năm thôi.
Tạ Tuyết: Lướt Baidu kiếm về, tìm văn mẫu chỉnh sửa qua loa nộp cho cấp trên cho có lệ.
Trần Mạn: Nghiêm túc cẩn thận viết báo cáo tổng kết, in ra phải hơn ba trang giấy.