Cậu kéo Tạ Thanh Trình, không nói một lời, đã đi tới bãi đỗ xe ngoài trời phía sau rạp hát.
Hạ Dư nằm trong trạng thái nửa điên nửa tỉnh, ý thức cậu không rõ ràng lắm, nhưng tình cảm của cậu thì vẫn còn đây.
Có lẽ trong tiềm thức cậu, muốn dùng việc này để xác nhận xem Tạ Thanh Trình có phải là thật hay không.
Có lẽ đây vẫn là ảo giác của cậu, phóng túng hơn chút thì cũng chẳng sao.
Cậu cứ im lặng chẳng lên tiếng kéo Tạ Thanh Trình tới bãi đỗ xe như thế, Tạ Thanh Trình đi được một nửa rồi mới nhận ra, muốn tránh đi, nhưng thể lực anh dần suy yếu, lại mới uống rượu, tay trái sau chuyện vụ án ở thôn Dịch gia, cũng không dùng nổi sức nữa.
Cho dù anh có thể lằng nhằng với Hạ Dư một trận, nhưng cũng chẳng còn là đối thủ của Hạ Dư.
Cửa xe Cullinan bị mở ra, Hạ Dư cúi từ cao xuống, đẩy mạnh người đàn ông vào hàng ghế sau.
"Hạ Dư, cậu...!"
Hạ Dư vẫn chẳng hé răng, lên xe, nhưng không đóng cửa xe lại.
Cậu không để Tạ Thanh Trình kịp gượng dậy, đã đè người xuống, cánh tay chống bên gương mặt lộ vẻ tái nhợt của người đàn ông.
Cậu ngẩn ngơ nhìn Tạ Thanh Trình như thế, qua hồi lâu, không ngờ lại lặng lẽ rơi một hàng nước mắt xuống.
Cậu im lặng rơi nước mắt, nâng tay lên, vuốt ve gương mặt Tạ Thanh Trình từng chút một.
Từ ánh mắt rắn rỏi, tới mũi, đến môi, lại đến đường cong cằm sắc bén...
Theo lí mà nói, Tạ Thanh Trình hẳn nên né tránh cậu.
Nhưng trong không gian xe dưới ánh đèn chiếu, Tạ Thanh Trình có thể nhìn thấy ánh mắt Hạ Dư giờ khắc này.
Đôi mắt ấy quá mức thương tâm.
Tay Hạ Dư vuốt ve mặt mày ngũ quan của Tạ Thanh Trình run khe khẽ, như một người chìm trong bóng tối vĩnh viễn mất đi ánh sáng, đang dùng cách này xác nhận xem bên cạnh mình có thật sự còn người ở bên hay không.
Lại như muốn nhờ cái vuốt ve này, biết người ở bên cạnh cậu, tới cùng là ảo ảnh, hay là Tạ Thanh Trình thật sự.
Tạ Thanh Trình không biết có phải vì mình đã uống nhiều rượu hay không, nỗi lòng thế mà lại run rẩy dưới ánh mắt mãnh liệt tới thế.
Anh đã từng nghi ngờ, sự ỷ lại thân mật tựa như rời khỏi anh thì sẽ chết mà bản thân nhìn thấy trong mắt Hạ Dư là giả, là ảo giác bản thân tự mình đa tình.
Nhưng sau đó anh lại biết, hết thảy những thứ ấy đều là sự thật.
Hạ Dư thật sự yêu anh tới vậy yêu anh mà chẳng thể thay thế... Nhưng anh không thể ở bên cậu được, cho dù xét về mặt nào đi nữa, bọn họ cũng không thể ở bên nhau.
Thậm chí vốn dĩ, hôm nay anh định xem nhạc kịch xong, sẽ nói rõ ràng việc này với Hạ Dư.
Lúc này lại chẳng thể nói được gì cả.
Nước mắt Hạ Dư rơi lên mí mắt Tạ Thanh Trình, chảy xuống theo đường cong gương mặt, sau đó nước mắt được chủ nhân tự tay lau đi.
"Tạ Thanh Trình..."
Thiếu niên chìm sâu trong tuyệt vọng này, trong mắt chỉ có một đường hi vọng duy nhất, chính là bóng dáng Tạ Thanh Trình trong mắt cậu giờ phút này.
Nếu như Tạ Thanh Trình đẩy cậu ra.
Ánh sáng của cậu sẽ hoàn toàn lụi tàn.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu nhìn vào mắt anh, tìm kiếm tay anh.
Cậu nắm lấy tay anh.
Tay cậu trai run rẩy, siết chặt lấy bàn tay hơi lạnh của người đàn ông.
Vòng trên cổ tay Hạ Dư, vẫn là màu cam, cũng không phải trạng thái ổn định gì hết, thậm chí còn theo nỗi lòng dao động của cậu, thường xuyên hiện lên chút ánh đỏ. Ánh sáng kia tựa như chiếc còng tay, như thể muốn trói chặt tay hai người bọn họ lại bên nhau.
Hoàn toàn, dây dưa chẳng dứt.
Hạ Dư nói: "Tạ Thanh Trình, em hai mươi tuổi rồi."
"Mặc kệ anh là thật hay giả, anh ở bên em đi, được không anh..."
Cậu nói xong câu ấy, đã cúi đầu hôn lên môi Tạ Thanh Trình.
Kỹ thuật hôn của thiếu niên không giỏi cho lắm, nhưng lại khát khao nóng cháy, lúc hôn môi với anh còn có thể cảm nhận được một trái tim bừng bừng tình yêu của cậu, nóng bỏng cố chấp như thế, điên cuồng tới vậy, như thể mãi cho tới khi kết thúc sinh mệnh rồi mới có thể lụi tàn, lại như thể sinh mệnh cậu vốn dĩ đã bùng cháy vì phần lửa tình này rồi.
Tạ Thanh Trình bị cậu đè phía dưới, ngón tay cậu trai hoàn toàn luồn vào tóc đen của anh, ôm lấy anh, không cho anh rời đi.
Tạ Thanh Trình dần bị cậu hôn tới mức thiếu oxy, tay hai người vốn còn dây dưa, lúc này tay Tạ Thanh Trình bắt đầu không dùng nổi sức, cổ tay quấn câu văn tiếng Anh của anh buông xuống, rơi trên hàng ghế da.
"Tạ Thanh Trình, bác sĩ Tạ... Anh đừng rời xa em."
Thở dốc giữa nụ hôn, Hạ Dư nhìn anh, thấp giọng thầm thì như mê hoặc.
Như si mê tựa điên cuồng.
"Đừng rời xa em..."
Cậu rất ngang ngược, lại như một pho tượng thủy tinh vỡ nát thành mảnh nhỏ.
Tạ Thanh Trình thấy rõ ràng linh hồn cậu vỡ nát, vì thế anh chợt nghĩ tới—— Trong đêm giao thừa, lúc anh khổ sở nhất, Hạ Dư từng kéo anh tới bên cạnh mình.
Chẳng lẽ bản thân lại muốn đẩy cậu vào đường cùng ngay trong ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cậu hay sao?
Lòng Tạ Thanh Trình dao động.
Hạ Dư nhẹ thì thào từng tiếng từng tiếng bên tai anh, tựa như xin giúp đỡ: "Tạ Thanh Trình... Anh ôm em thêm một cái có được không?"
"Em thật sự nhịn lâu lắm rồi... Em khó chịu sắp chết rồi, Tạ Thanh Trình, anh cứu em với... Anh cứu em với..."
Hôm nay là sinh nhật của cậu—— Tạ Thanh Trình nghĩ—— Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Hạ Dư.
Tuy trái tim anh có sắt đá, nhưng cũng không phải là chẳng màng gì nói ra mấy câu tuyệt tình với Hạ Dư vào thời điểm này được.
Dưới sự dây dưa qua lại như thế, ánh sáng trong mắt Tạ Thanh Trình rốt cuộc chậm rãi dịu lại—— Anh biết bọn họ không thể ở bên nhau, hết thảy thứ thiếu niên muốn, cuối cùng anh cũng chẳng thể cho được. Không lâu sau đó, anh vẫn phải tự tay cầm lấy lưỡi dao, cắt đứt ngàn vạn tơ kéo rối tung giữa bọn họ.
Nhưng mà——
"Em thích anh."
"Yêu anh đau lắm, Tạ Thanh Trình, yêu anh đau lắm, em không có được... Em biết phải buông tay, lại vẫn... Vẫn yêu anh từng ngày từng ngày..."
Bên tai luẩn quẩn lời thổ lộ nóng bỏng nhất mà Hạ Dư từng dành cho anh.
Anh đã định sẵn không thể đáp lại lời bày tỏ ấy.
Tạ Thanh Trình biết, bản thân rồi sẽ phải rời đi.
Nếu thế... Vậy thì... Một lần cuối cùng thôi.
Trước khi nói ra những lời dứt khoát tuyệt tình ấy, anh cùng trải qua sinh nhật tuổi hai mươi với cậu một lần vậy, hai mươi năm, đứa nhỏ này sống cô độc tới thế, chưa từng trải qua sinh nhật nào được trọn vẹn lấy một lần cả.
Anh không có tiền, không tặng được cho Hạ Dư bất cứ thứ gì về vật chất hết cả, anh có thể cho, lại là thứ Hạ Dư muốn, cũng chỉ có mỗi thân thể của anh mà thôi.
Xin lỗi cậu, Hạ Dư.
Tôi có quá ít.
Mà có thể cho cậu cũng thật sự ít ỏi.
Vậy nên thứ cuối cùng tôi có thể dành cho cậu... Chỉ là một vài thứ vụn vặt như thế, coi như bù đắp cho ảo giác năm cậu mười sáu tuổi ấy, bổ sung cho sự chân thật tuổi hai mươi của cậu vậy. Mà về sau...
Tạ Thanh Trình không tiếp tục nghĩ thêm về suy nghĩ của anh, lồng ngực chợt thắt lại đau đớn, anh nhìn cậu, lúc Hạ Dư cúi đầu hôn anh lần nữa, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng không hề nghiêng đầu né tránh.
Mưa bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, hai người trong xe lại đang hôn nhau.
"Tạ Thanh Trình..." Hạ Dư nức nở nói, "Tạ Thanh Trình..."
Tạ Thanh Trình bị cậu gọi từng tiếng từng tiếng, giọng nói kia bất lực tới thế, thành kính đến vậy, tuyệt vọng nhường ấy...
Giọng nói kia lan vào đầu óc choáng váng của Tạ Thanh Trình, chậm rãi, thành chất độc khiến suy nghĩ người ta mơ màng còn mạnh hơn cả rượu. Tạ Thanh Trình nghe thấy cậu gọi mình, cảm thấy nước mắt cậu rơi lên gương mặt mình, lòng anh chầm chậm sinh ra cảm xúc xót xa và thương tiếc xưa nay chưa từng có—— Anh thật sự say ư?
Anh thật sự say rồi nhỉ...
"Tạ Thanh Trình..."
Sau lúc Hạ Dư nức nở gọi tên anh thêm một lần nữa, Tạ Thanh Trình vươn tay ôm lấy gáy Hạ Dư, kéo cậu xuống. Lúc anh buông thả bản thân, chủ động hôn thiếu niên đau lòng muốn chết còn đầu óc mơ màng kia, Tạ Thanh Trình khàn khàn nói một câu: "Được rồi, được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa."
Đáp lại của Hạ Dư là ngẩn ra hồi lâu, sau đó rơi nước mắt, hôn mạnh lên anh, dùng sức quá lớn, khoang miệng hai người nhanh chóng lan mùi máu tươi.
Hạ Dư nói: "Anh nhất định là giả rồi... Là ảo giác của em... Tạ Thanh Trình chưa bao giờ nói những lời này với em hết cả... Anh ấy xưa nay... Anh ấy chưa từng..."
Nói tới đoạn sau, trong vẻ mặt đau lòng, không ngờ lại mang theo mấy phần điên cuồng cầu mà chẳng được.
Tạ Thanh Trình nhìn vẻ điên cuồng kia có hơi hoảng sợ, tự anh cũng đã hạ quyết tâm, đêm nay có xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ, không màng gì hết, đây là lời đáp lại duy nhất anh dành được cho Hạ Dư.
Là lời đáp lại cuối cùng.
Vì thế lúc Hạ Dư thấp giọng thầm thì: "Là giả cũng không sao cả... Anh ở cạnh em được không... Làm với em đi...", Tạ Thanh Trình vẫn chẳng hề né tránh.
Nụ hôn nóng bỏng lại dán lên một lần nữa.
Trong mơ hồ, Tạ Thanh Trình cảm thấy bản thân đúng là điên rồi, mới có thể chuyện loại chuyện như này với Hạ Dư ở bãi đỗ xe ngoài trời.
Cho dù hiện tại đã rất muộn, vị trí họ đỗ xe lại khuất trong góc, xung quanh không có xe, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo những người khác không đi ngang qua nơi này cả.
Cửa xe Hạ Dư cũng chẳng đóng kín, đã bắt đầu cởi quần áo anh ra. Cậu trai vốn nhịn lâu lắm rồi, rất nóng lòng, lại thêm bệnh, có chút khó phân mơ hay thực, động tác cũng không nhẹ nhàng nhiều, thêm chút thô bạo.
"Đợi chút, cậu đóng cửa xe lại trước đã..."
Hạ Dư vừa siết chặt cằm anh hôn anh, vừa biểu đạt nỗi lòng không muốn chấp thuận của cậu: "Không muốn. Chân dài, đóng lại khó chịu."
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư người này, về mặt đó, đã làm buông thả, thì không tránh được chút cảm giác thô bạo, hơn nữa rất thích chơi trò kích thích, việc này cũng chẳng liên quan gì tới cậu yêu hay không yêu đối phương, thật sự là bản tính trời ban cho cậu về phương diện ấy rồi.
Bởi thế cho dù là dưới tình huống Tạ Thanh Trình không định đẩy cậu ra, động tác của họ tới cùng vẫn có chút vẻ cưỡng chế. Cậu trai chơi quá lỗ mãng, Tạ Thanh Trình chịu không nổi.
Hạ Dư vừa dây dưa hôn kích thích Tạ Thanh Trình, vừa kéo thắt lưng lẫn khóa quần Tạ Thanh Trình chẳng có kết cấu gì.
Mà khóa thắt lưng Tạ Thanh Trình luôn cài rất quy củ, thậm chí có thể nói chẳng chút cẩu thả, Hạ Dư trong sự buông thả hỗn loạn chẳng có kiên nhẫn đâu mà cởi đàng hoàng, cuối cùng kéo mạnh xuống luôn, kéo tới mức cúc cài của Tạ Thanh Trình cũng bung ra.
Nam sinh cũng thấp giọng mắng hành vi thô lỗ của cậu ảnh hưởng tới anh cậu ấy, cởi quần tây của Tạ Thanh Trình ra, thậm chí còn không có kiên nhẫn cởi quần lót trước, đã kéo khóa quần mình xuống, lấy dương v*t đã nhịn tới mức cương cứng khó chịu của mình ra.
dương v*t rỉ chút nước nơi phần đầu ấy bật ra, tuy là trước đó Tạ Thanh Trình đã làm với Hạ Dư rất nhiều lần, vẫn không khỏi biến sắc.
Cho dù có nhìn bao nhiêu lần, Tạ Thanh Trình vẫn khó mà tin nổi vì sao lại có người mang kích cỡ khiến người ta sợ hãi tới như thế được.
Mà tiếp theo Hạ Dư làm một chuyện khiến da đầu anh lại càng thêm tê dại——
Hạ Dư như thật sự chẳng còn lí trí tỉnh táo nữa, đầu tiên cậu cách quần lót của Tạ Thanh Trình, đặt phần đầu ướt át lên đó, dịch tuyến tiền liệt đã thấm lớp vải cotton màu đen ươn ướt, cậu cách lớp vải cọ quy đầu lên miệng huyệt của Tạ Thanh Trình, liên tục đâm vào đó một lát, quần lót cũng bị đẩy vào bên trong chút ít, có thể nhìn thấy hình dạng lõm vào trong rõ ràng.
Thiếu niên cách lớp vải chặn hơi mỏng đã bị chọc ướt như thế, dồn sức đâm đâm người đàn ông một hồi, lúc lớp vải thô ráp kia có khuynh hướng tăng cảm giác cọ xát kích thích của hai người lên, sự tê dại gãi không đúng chỗ ngứa càng khiến bụng dưới Hạ Dư cũng tê tê nóng lên, hận không thể lập tức đâm vào trong cho sướng một thể.
Nhưng lúc này Hạ Dư nâng mắt lên, ánh mắt giao nhau với Tạ Thanh Trình, cặp mắt đào hoa kia của Tạ Thanh Trình đè nén cảm xúc nhìn cậu như thế, nhìn tới mức lòng cậu rung động mạnh, ham muốn vấy bẩn người đàn ông này lại càng nặng, cậu bỗng đứng dậy, một tay nửa kéo Tạ Thanh Trình lên, một tay giữ lấy dương v*t mình, đưa tới bên môi Tạ Thanh Trình.
Hiện tại nam sinh cũng chẳng còn tốt đẹp này nọ gì nữa, tràn ngập được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng Hạ Dư lỗ mãng, mắt đen ướt át nhìn Tạ Thanh Trình, nói giọng khàn khàn: "Anh mút giúp em đi."
Tạ Thanh Trình vốn bị cậu mê hoặc tới có chút mềm lòng, sao mà ngờ thằng oắt này có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ.
Mặt anh tái mét lại.
"Chuyện này thì không được, cậu lấy ra đi."
Hạ Dư mặc kệ anh, vòng trên cổ tay lại nhảy ánh đỏ báo hiệu giờ phút này cậu đang hỗn loạn, nỗi lòng bị kích động thêm một lần nữa.
Hạ Dư siết tóc Tạ Thanh Trình xoay mặt anh qua, cưỡng ép anh đối diện với dưỡng vật của mình, sau đó cọ dương v*t lên mặt anh, phần đầu ướt đẫm cọ xát lên bờ môi mỏng nhạt màu của Tạ Thanh Trình.
"Không có gì là không được cả, dù sao cũng chỉ là ảo giác thôi... Em khó chịu, cương muốn chết rồi, anh ngậm vào đi... Em muốn anh ngậm vào..."
Tạ Thanh Trình dù thế nào cũng không chịu nhả miệng, Hạ Dư thấy mềm không được, thế thì cứng.
Cậu siết cằm Tạ Thanh Trình xoay qua, tay dùng sức, dùng thủ đoạn siết chặt lấy anh làm hít thở không thông.
Mặt Tạ Thanh Trình chậm rãi đỏ lên vì không thở nổi, cuối cùng chỉ có thể hé miệng thở, mà ánh mắt Hạ Dư tối tăm, ngay khi ấy đã giữ chặt lấy gáy anh, kéo anh về phía trước, sau đó chẳng nói một lời đã nhét dương v*t cương cứng không chịu nổi của mình vào trong miệng Tạ Thanh Trình.
"!!"
Trong chớp mắt ấy khoái cảm như điện giật khiến đôi mắt Hạ Dư chợt mở lớn, suýt chút nữa đã bắn ra.
"Đệt..." Hạ Dư xưa nay là người lịch sự, lúc làm tình thì lời lẽ thô tục nào cũng nói ra được, ngón tay cậu luồn trong mái tóc đen của Tạ Thanh Trình siết lại, gân xanh trên cánh tay cũng hằn lên rõ rệt, cậu trai thở dốc nói, "Sướng quá..."
Quá sướng, bảo bối của cậu được khoang miệng ướt át của Tạ Thanh Trình ngậm lấy, nơi đó vừa ướt lại vừa nóng, cậu cúi đầu có thể trông thấy vẻ mặt bị ép chịu nhục của Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình vốn không ngậm được dương v*t thô dài tới thế, nhất thời bị sặc tới mức mắt cũng đỏ lên, con ngươi dưới mái tóc tán loạn vừa hỗn loạn lại vừa quẫn bách nhìn vào cậu.
Cảm giác làm nhục lẫn cảm giác chinh phục này xưa nay chưa từng có, Hạ Dư sướng tới mức khẽ hít ngược một hơi, nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú, khàn khàn nói: "Anh Tạ..."
Nói xong phía dưới cũng không nhịn được bắt đầu đâm rút về trước, đâm mấy cái vào trong miệng Tạ Thanh Trình, cảm giác đó thoải mái tới mức khiến cậu hơi ngửa cổ lên, hầu kết trượt lên xuống, nuốt nước bọt.
Nếu là lúc trước, là ngày thường, Hạ Dư sẽ không lỗ mãng như thế.
Ai mà biết Tạ Thanh Trình có thể cắn xuống hay không.
Nhưng hiện tại Hạ Dư không phân rõ ảo giác với hiện thực lắm, lại cảm thấy hiện tại Tạ Thanh Trình sẽ không tới mức làm như vậy với cậu, vì thế mới thật sự "dám".
Tạ Thanh Trình bị cậu siết chặt tóc, hơi ngửa mặt lên, trong miệng bị đâm rút không ngừng, nói không nên lời nổi. Đôi mắt anh hoàn toàn ướt đỏ lên trong sự đâm vào rút ra thô bạo như thế của Hạ Dư, mấy lần khó chịu muốn cắn xuống, nhưng anh cũng biết, nếu thật sự cắn xuống, Hạ Dư sẽ mẹ nó phế luôn, hình như cũng không nên làm như thế lắm... Với cả nể tình Hạ Dư đã từng khẩu giao cho mình rồi, loại chuyện đòi mạng như thế, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng không làm.
Hạ Dư đâm rút vô cùng thoải mái, người trẻ tuổi sinh ra cảm xúc mãnh liệt quá không thể khống chế nổi, đâm vào quá sâu, phần đầu thô nóng tanh tưởi đâm tới cổ họng Tạ Thanh Trình, cảm giác chọc vào tận cổ họng khiến Tạ Thanh Trình mấy lần muốn nôn khan, mà lúc cổ co rút lại kích thích tới mức Hạ Dư nhíu mày, thở dốc trầm thấp.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu mơ màng gọi tên anh, "Tạ Thanh Trình... Em thích anh..."
"Em thích anh lắm..."
Lúc dương v*t nam sinh rút ra khỏi miệng giảng viên Tạ, đã lớn tới mức thấy rõ từng sợi gân. Phần đầu tròn trịa thô to ướt đẫm, chỉ bạc ái muội vương theo bên môi mỏng nhạt màu của Tạ Thanh Trình.
Mặt Tạ Thanh Trình bị cọ dính chỉ bạc, ho khan, không kịp mắng, đã bị Hạ Dư cúi đầu hôn lên.
Môi răng quấn lấy nhau, Tạ Thanh Trình chợt tránh đi.
Giọng cũng đã khàn khàn: "Cậu mẹ nó cũng không chê dơ!"
Đáp lại anh là Hạ Dư ôm lấy gáy anh, hôn anh với lực mạnh sâu hơn hẳn.
Sau đó Hạ Dư lại đè Tạ Thanh Trình lên ghế dựa một lần nữa, vừa thỏa sức tùy ý hôn anh, vừa cởi quần lót của anh ra.
Trên xe không có gel bôi trơn, nhưng có một hộp bao cao su đặt trong hộp dự phòng cá nhân từ lâu.
Hạ Dư xé bao cao su, đeo vào vuốt máy cái, sau đó đè lên hậu huyệt Tạ Thanh Trình, nương vào bôi trơn trên bao, đã muốn cắm vào trong luôn.
Tạ Thanh Trình không nhịn nổi căng cứng thân mình, tay siết ngược lên phía ngoài ghế da thật, lại chẳng tìm thấy bất cứ chỗ nào để bám vào, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế, cắn môi dưới chịu đựng dương v*t vô cùng lớn lại cứng nóng của cậu trai đưa vào trong hậu huyệt của mình.
dương v*t nóng bỏng chỉ vào phần đầu thôi đã rất khó khăn, cái loại cảm giác bị kéo căng tới cực hạn này, không ngừng bị quy đầu đè ép vừa đau lại vừa căng, ngón tay thon dài của Tạ Thanh Trình cũng gần như co giật, nhưng Hạ Dư lại chẳng hề tiếc thương anh về việc này, vẫn cố gắng từ tốn đẩy dương v*t khiến người ta sợ hãi của mình vào trong miệng nhỏ đang co rụt lại của Tạ Thanh Trình, làm chỗ thịt mềm co rút lại kia chậm rãi bị cậu kéo căng ra.
"..." Trước mắt Tạ Thanh Trình cũng hóa đen, cảm thấy dương v*t Hạ Dư cứ như một thanh dao cùn cứng rắn nóng bỏng, muốn mổ anh ra từ bên trong, xáo trộn máu thịt.
Nhưng anh là kiểu người không chịu hé răng, cho dù có bị đâm đau, cũng đã quen nhẫn nhịn.
Đau.
Vừa đau vừa nóng.
Hạ Dư lại quá thô dài, quá trình như cực hình này cũng kéo dài lạ thường, chờ tới lúc Hạ Dư cuối cùng cũng đâm được vào trong anh hoàn toàn, Tạ Thanh Trình mới nặng nề thở hắt ra, nhưng một hơi kia còn chưa thở xong, đã biến thành tiếng rên lớn khàn vô cùng bật ra khỏi cổ họng anh.
"Á...!"
Hạ Dư điên lắm rồi, cũng khát vô nhường, vừa cắm vào đã bắt đầu đưa đẩy anh, mà vừa hay còn đẩy vào điểm yếu ớt nhất của Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình không ngờ cậu lại làm thẳng thừng tới như thế, vốn chưa phản ứng lại, đã bị Hạ Dư giữ chặt ngón tay run rẩy, đè lên ghế xe điên cuồng đâm rút.
"A... A a..."
Quá dâm loạn, thậm chí chút dạo đầu còn chẳng có, cậu trai mất bao sự kiên nhẫn để đùa bỡn lúc trước, khát vọng sở hữu cậu dành cho Tạ Thanh Trình đều hóa thành sự đâm thúc nóng bỏng thẳng thắn nhất. Giống như nếu lỡ mất một giây đâm vào trong Tạ Thanh Trình cũng là tổn thất gì to lớn lắm với cậu vậy.
Trước kia Tạ Thanh Trình làm tình với cậu, ít nhất trước khi cậu hoàn toàn đâm rút, sẽ có chút chuẩn bị về tâm lí, lúc này lại hoàn toàn không có nữa.
Nam sinh hai mươi tuổi nóng vội chiếm hữu người đàn ông dưới thân như thế, cậu biết rõ điểm mẫn cảm của Tạ Thanh Trình, vậy nên đâm vào đã tàn nhẫn chịch ngay nơi ấy, làm vừa nhanh vừa mạnh, Tạ Thanh Trình chưa kịp chuẩn bị cái gì hết cả, đã bị cậu thúc cho phải rên rỉ, giọng khàn khàn bất ngờ bật ra khỏi dây thanh quản của người đàn ông mơ màng, rên rỉ hồi lâu, mới bất chợt nhận ra mình rên thành tiếng, lại cắn chặt môi lần nữa, không chịu kêu lên.
Nhưng Hạ Dư biết anh bị chịch tới mức kích thích rồi, chính là vị trí này, cậu chẳng hề mập mờ, đã bắt đầu đâm rút mãnh liệt vào điểm cao trào nơi tuyến tiền liệt của Tạ Thanh Trình.
"Sướng không? Đâm vào nơi này thoải mái phải không?"
Tay cậu giữ chặt lấy tay Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình không muốn hé răng, nhưng Hạ Dư có thể cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ nơi đầu ngón tay anh.
"Nơi này bị làm thoải mái lắm hả?"
Tạ Thanh Trình nhíu chặt mày, đè nặng tiếng thở dốc, anh không nói nổi nên lời cảm nhận ấy là như thế nào, nếu phải hình dung để nói ra, thể thì hẳn là đau đớn trộn lẫn với kích thích vô cùng lớn.
Đây là cảm nhận mà trước đây lúc Tạ Thanh Trình làm tình với Hạ Dư cũng chưa từng nếm trải.
Ngoại trừ lần đầu tiên nơi hội sở Hạ Dư không biết nên làm thế nào trước đó ra, về sau gần như mỗi lần chịch Tạ Thanh Trình đều sẽ làm một vài trò dạo đầu lẫn bôi trơn.
Thô bạo tới thế, đột nhiên tàn nhẫn đâm mạnh vào chẳng kịp đề phòng, hơn nữa còn lập tức thúc thẳng vào điểm yếu ớt của Tạ Thanh Trình, chỉ có mỗi lần này.
Hạ Dư tựa như đã quyết định phải chơi bằng cách mãnh liệt nhất, sau khi cậu đè nặng lên Tạ Thanh Trình rồi tàn nhẫn đâm rút "nhép nhép nhép" một hồi, bỗng dưng rút dương v*t nóng bỏng ra, sau đó sửa lại tư thế của Tạ Thanh Trình, để anh nằm nghiêng trên ghế ngồi, tách chân anh ra, một chân mình vắt qua theo, lại đặt dương v*t lên miệng huyệt của Tạ Thanh Trình, cọ xát vài cái đầy tình sắc, thúc mạnh vào bên trong thêm một lần nữa.
"Ưm...!"
Thành ruột lập tức bị căng ra hết mức có thể, vừa đau vừa tê dại, mà tư thế tiến vào từ bên cạnh lại đâm vào càng sâu hơn, có thể thúc tới một vài nơi lúc nằm ngửa không đâm tới được.
Điểm cao trào tuyến tiền liệt của Tạ Thanh Trình còn rất sâu, lại hơi nghiêng về phía bên một chút, Hạ Dư dùng tư thế này chịch anh, dương v*t nổi gân dữ tợn thúc thẳng vào nơi đó cọ xát liên tục một hồi, Hạ Dư cũng chẳng rút ra, chỉ dồn dập làm anh với biên độ nhỏ như thế.
Tạ Thanh Trình có là con người cứng cỏi hơn, thì anh cũng chỉ là người thường, bị Hạ Dư cưỡng ép thúc mạnh vào nơi như thế, không bao lâu cơ thể đã chẳng chịu nổi nữa. Cơn co rút trên mặt sinh lí không thể khống chế nổi, cơ thể anh run lên dữ dội, hô hấp trở nên ngày càng nặng nề dồn dập.
Mà lúc Tạ Thanh Trình bị chịch tới mức vô cùng nhạy cảm, Hạ Dư đột nhiên làm một chuyện khiến anh càng không thể chịu nổi hơn—— Hạ Dư vừa thúc anh tiến vào trong anh từ bên cạnh, vừa vươn tay lần tìm phía trước, cầm lấy dương v*t Tạ Thanh Trình, vuốt ve chơi đùa nóng bỏng đầy tình sắc.
Trước sau đều bị tấn công, Tạ Thanh Trình không nhịn được bật một tiếng thở dốc, tiện đà lại thành tiếng rên rỉ bị anh kìm nén, khóa chặt trong cổ họng.
"Đừng nhịn, rên lên đi." Giọng nói Hạ Dư mê hoặc anh.
"Anh có biết phía sau anh vừa khít vừa nóng tới mức nào không? Còn ướt nữa... Phía trước cũng cứng rồi... Anh Tạ, anh lâu lắm rồi chưa bắn phải không? Vẫn luôn nhẫn nhịn không thủ dâm ư? Lúc anh cô đơn một mình, có nhớ tới cảm giác lúc em chịch anh không? Có nhớ tới dáng vẻ chúng ta làm tình để tự sướng không?"
"Câm miệng..."
Hạ Dư nghiêng mặt qua, hôn lên nốt ruồi trên cần cổ anh, hôn lên đường cằm anh, sau đó lại tìm tới, hôn lên bờ môi anh, quấn lấy đầu lưỡi anh.
Cậu vừa kịch liệt hôn môi Tạ Thanh Trình, mông vừa thúc về phía trước, đâm vào rút ra chẳng ngừng một giây, dần dần ý thức Tạ Thanh Trình đã bắt đầu mơ màng, cuối cùng anh cong người lên trong lòng Hạ Dư, gần như bị tra tấn tới thê thảm: "Đừng... Buông tay ra... Đừng vuốt nữa... A..."
Nhưng Hạ Dư cảm thấy anh sắp bắn rồi, nào chịu nghe anh, trên tay ve vuốt chơi đùa càng nóng bỏng hơn, nhanh chóng vuốt dương v*t Tạ Thanh Trình lên xuống, ướt át vuốt ve.
"Ưm... Hạ Dư... Hạ Dư cậu buông tay ra... Cậu buông... Á...!"
Điểm nhạy cảm nơi tuyến tiền liệt phía sau bị thúc vào mạnh mẽ điên cuồng kích thích, phía trước lại bị đùa giỡn như thế, Tạ Thanh Trình cuối cùng không nhịn nổi, bị Hạ Dư điên cuồng đâm rút hậu huyệt hơn mười phút, bỗng dưng trước mắt trắng xóa, kích thích lan tràn, dương v*t xinh đẹp trong tay Hạ Dư ấy run rẩy bắn tinh dịch.
Người đàn ông trưởng thành cắn môi dưới lúc bị ép bắn ra, khoái cảm cao trào của tình dục khiến lối vào của anh cũng co thắt lại từng cơn, Hạ Dư vốn muốn chọc ghẹo Tạ Thanh Trình, lúc này đột nhiên chẳng ngờ bị Tạ Thanh Trình mút tới mức nhất thời không khống chế được, suýt nữa đã bị siết đến bắn ra theo.
"Em đệt... Dâm đãng quá..." Hạ Dư kêu lên một tiếng, thở dốc càng thô nặng hơn, cậu rút dương v*t ướt đẫm ra, điều chỉnh lại tư thế một chút, cũng để bản thân nghỉ ngơi một lát, sau đó bỗng dưng túm lấy cái gì bên cạnh, quấn mấy lượt, đột nhiên đâm vào sau miệng huyệt đã ướt đẫm nhớp nháp của Tạ Thanh Trình——!
"Á——!!" Tạ Thanh Trình lập tức mở tròn mắt, anh mơ hồ thoáng liếc về phía sau, lập tức tan vỡ, "Hạ Dư... Hạ Dư con mẹ cậu..."
Hạ Dư thế mà quấn chiếc quần lót mới cởi ra thành một cuộn vải thô to, nhét vào trong cơ thể Tạ Thanh Trình!
Vải vóc dù sao cũng không giống dao thịt, thô ráp cọ vào vách trong của Tạ Thanh Trình, theo động tác của Hạ Dư, cưỡng ép người đàn ông đang bắn tinh từng chút từng chút.
"Hạ Dư! Sao cậu dám...!"
Hạ Dư nhẹ thở dốc dán vào bên tai anh: "Anh cũng đã siết em muốn chết luôn rồi, có gì mà em không dám? Hửm? Phía dưới mút chặt như thế, anh Tạ, anh cũng muốn làm lắm chứ gì?"
Tạ Thanh Trình tàn nhẫn cắn môi, mắt đào hoa tựa như được phủ một lớp son, đỏ bừng cả lên, anh vỡ vụn trách mắng: "Cút... Cút ra...! Cậu rút ra ngay!"
Mẹ nó hiện tại anh đang bị Hạ Dư dùng quần lót cuộn lại đùa bỡn vấy bẩn, sao mà anh chịu nổi việc này?
Nhưng hôm nay Hạ Dư đã điên hẳn rồi, cậu lại được Tạ Thanh Trình mút chặt lấy mất cả lí trí, cũng không dám nói bên trong Tạ Thanh Trình dâm đãng nữa. Cậu thật sự chẳng còn chút lí trí nào cả, vậy nên cậu chẳng những không rút quần lót ra ngay, vẫn cắm trong miệng nhỏ ướt đẫm, còn bỗng nhiên vươn tay giữ lấy nơi Tạ Thanh Trình còn đang bắn tinh, thành thạo vuốt ve đè ép, không cho anh tiếp tục bắn ra nữa.
"...!!"
Bắn được một nửa bị miễn cưỡng chặn lại, Tạ Thanh Trình lập tức khó chịu vô cùng, cơ thể xưa nay tái nhợt của anh cũng ửng đỏ lên, ưỡn lên trên ghế xe, quần áo tán loạn, mở to mắt đào hoa thất thần, bị Hạ Dư dùng quần lót chơi đùa từng chút, khóe mắt bị ép ra chút dấu vết ươn ướt.
"Buông ra..." Khó chấp nhận quá mức, anh đứt quãng bật từng tiếng một, "Buông ra... A... Mẹ nó cậu đừng... Làm thế... A..."
"Đừng làm thế, là muốn như thế nào?"
Hạ Dư thật sự thất đức, một khi cậu đã buông thả bản tính, quấn lên trên giường rồi thì chẳng có chút phép tắc gì cả, vốn không nói lí lẽ nào hết.
"Đừng làm thế là muốn thế nào đây? Anh muốn bắn ư?"
Ngón tay ái muội trêu chọc lỗ chuông.
Môi dán lên phía sau tai Tạ Thanh Trình, giọng nói trầm khàn: "Hay là anh Tạ không thích mảnh vải quấn thành dương v*t giả này, muốn em đâm vào chịch anh thật mạnh hửm?"
Giọng nói càng lúc càng thấp, như muốn mê hoặc lòng người.
dương v*t lúc nãy mới đâm rút trong hậu huyệt Tạ Thanh Trình của cậu vừa ướt vừa cứng, chọc lên xương cụt Tạ Thanh Trình cọ xát: "Có muốn không? Anh cảm nhận được nó cứng nóng tới mức nào không, có thể khiến anh tiếp tục lên đỉnh đấy... Anh nói muốn, em sẽ chịch vào trong ngay. Chịch mạnh vào trong bụng anh..."
Tạ Thanh Trình nào chịu nổi việc bắt nạt như thế, tức giận tới mức mắt còn đỏ hơn khi nãy.
Anh run giọng nói: "Cậu... Cậu cút cho tôi!"
Hạ Dư nghe anh mắng người, ánh mắt tối tăm, chỉ cảm thấy càng kích thích hơn, cậu đang định làm chuyện gì thất đức thêm nữa, bất chợt, nơi xa có ánh đèn vụt qua, chiếu vào trong xe bọn họ.
—— Có xe muốn đỗ gần nơi này!
Ánh đèn này khiến Hạ Dư tỉnh táo hơn chút.
Hạ Dư lập tức nâng người dậy, khép cánh cửa xe khi nãy vẫn chưa đóng kín lại. Trong xe tức khắc trở nên rất im ắng, có dán lên lớp kính chống nhìn trộm cũng chẳng sợ để lộ việc riêng.
Cậu vừa mới thở hắt ra nhẹ nhàng, trước mắt chợt tối sầm, ngay sau đó tóc đã bị siết lấy, gáy đập mạnh lên ghế dựa phủ da thật.
"Anh Tạ, anh——"
Mấy lần lúc nãy, Tạ Thanh Trình thật sự bị Hạ Dư làm nhục tới thảm rồi. Dù sao anh cũng là đàn ông từng kết hôn, tuổi lại lớn hơn Hạ Dư nhiều tới thế, để thằng nhóc này làm đến khoa trương như vậy, bắn một nửa còn bị vuốt ve đè lại thì không nói, còn bị nhét quần lót dạy dỗ...
Tính cách anh như thế, nào chịu nổi loại ấm ức này?
Tạ Thanh Trình thật sự bị kích thích rồi, anh vốn không muốn bị người ta điều khiển, mẹ nó làm thì làm đi, làm thế nào mà chẳng giống nhau?
Cái thằng nhóc lông còn chưa dài hết này thật sự cho rằng anh chỉ có thể bị người ta chơi chứ gì? Thật sự coi anh chẳng biết gì hết, chỉ ăn chay à?!
Vì thế Tạ Thanh Trình đã uống rượu, lại chọn phóng túng định làm tình với Hạ Dư trong hôm nay, cuối cùng đã buông bỏ được xiềng xích vô hình nào đó, mà đàn ông thoát khỏi xiềng xích có sức tấn công rất lớn, cho dù anh có là người bị đâm vào, lúc anh hoàn toàn buông thả trên giường, cũng có một loại áp bức mạnh mẽ đáng nói.
Bởi thế lúc Hạ Dư nâng người dậy đóng cửa anh đã ngồi dậy, anh ngồi cưỡi lên trên người Hạ Dư, kéo lấy tóc Hạ Dư rồi vung một phát tát, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa cay nghiệt.
"Cậu mẹ nó... Lên giường đúng là súc sinh! Sau này có cô gái nào ở bên cậu được hẳn là mẹ nó dòng họ mốc meo xui mười tám kiếp!"
Hai người này vừa làm tình, chút tình cảm mềm mại và triền miên lúc trước, tất cả đều hóa thành tình dục yêu đương lẫn lời lẽ theo hướng bạo lực.
Hạ Dư bị ăn một phát tát, ban đầu có hơi ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng lại ngay, cậu ngửa đầu, tay luồn vào phía dưới áo sơ mi hơi mở ra của Tạ Thanh Trình, vuốt ve eo anh, khàn khàn nói: "Ừm... Thế anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, vì để mấy cô gái ấy không phải chịu khổ, anh tiếp tục làm mấy chuyện này với em mãi, có được không?"
Tạ Thanh Trình lại cho cậu một phát tát.
Thật ra hai phát tát này cũng chưa hết giận, đêm nay Hạ Dư lên giường chẳng có tí tốt lành gì cả, làm tới mức nào rồi? Chơi thành dạng gì rồi?
Đến tuổi hai mươi lại muốn thách thức những kích thích khác biệt chứ gì?
Tạ Thanh Trình thấp giọng nói: "Cậu câm miệng cho tôi. Ngồi im. Cậu tưởng tôi là phụ nữ thật đấy à? Để yên cho cậu làm? Mẹ nó cậu thật sự cho rằng tôi không làm gì hết hả?"
Anh ngồi cưỡi trên đùi Hạ Dư, liếc Hạ Dư từ trên cao xuống một cái. Hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi của Hạ Dư, nghiêm túc muốn trải qua bên Tạ Thanh Trình tới lạ, vậy nên hôm nay cậu cũng phá lệ mặc một bộ quần áo khá chỉnh tề, thắt chiếc cà vạt mang nét thanh xuân rất nặng nhưng lại có vẻ nghiêm túc. Hiện tại vạt áo Hạ Dư đã mở ra, cà vạt kia vẫn đeo trên cổ thiếu niên.
Tạ Thanh Trình vươn tay qua, ngón tay thon dài kéo lấy cà vạt của Hạ Dư, nắm cà vạt lôi cậu tới, đè cậu lên ghế ngồi. Sau đó hơi ưỡn lưng, mắt phiếm hồng hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên dưới thân, người đàn ông cắn răng, rút miếng vải Hạ Dư nhét vào trong lối vào của mình ra từng chút.
Trong xe rất yên ắng, có thể nghe thấy tiếng nước dâm mĩ lúc Tạ Thanh Trình tự tay chậm rãi rút miếng vải ra khỏi miệng nhỏ ướt át. Hạ Dư nghe, nhìn động tác phía dưới của anh, hô hấp cũng nặng nề, đôi mắt bị tình dục nhuộm đỏ bừng lên.
Cậu không nhịn được muốn vuốt ve Tạ Thanh Trình: "Anh Tạ..."
Một tay khác của Tạ Thanh Trình dùng sức kéo cà vạt cậu xuống, cản cậu lại: "Đã nói rồi, bảo cậu ngồi yên đừng động đậy."
Quá trình này thật sự quá xấu hổ cũng khó mà chịu nổi, vải vóc thô ráp, cọ vào vách thịt, khiến cả người anh phát run, chờ tới khi rút hết ra rồi, Tạ Thanh Trình thở dốc hổn hển, chân cũng có hơi mềm đi.
Anh ném miếng vải kia sang một bên, tầm mắt nhìn vào Hạ Dư ngày càng tối lại sâu thẳm, Hạ Dư chắc chắn đã bị hành động xử lí dương v*t giả tạm thời này của anh kích thích rồi, hô hấp trở nên càng ngày càng nặng, tay cậu dồn sức vuốt ve lần mò phía dưới áo sơ mi của anh, trong xoang mũi cũng sinh ra tiếng rên trầm thấp, muốn đè Tạ Thanh Trình xuống chịch anh.
Nhưng tay Tạ Thanh Trình dồn sức, một tay đè cậu lại, giọng điệu là mệnh lệnh tuyệt đối, lại ra lệnh cho cậu lần nữa: "Ngồi xuống!"
Đôi mắt đào hoa hung dữ.
Nghiến răng nghiến lợi.
"Ngồi ngay ngắn!"
Hầu kết Hạ Dư trượt trượt: "Tạ Thanh Trình, rốt cuộc anh muốn làm gì..."
Tạ Thanh Trình hơi cúi đầu, đôi mắt kia được ánh đèn bên đường ngoài cơn mưa đêm chiếu vào làm nổi bật, đẹp đẽ tựa như lưu li. Lúc anh sắc bén áp chế người khác, mạnh mẽ còn lộ ra loại cảm giác xinh đẹp yếu ớt khác biệt mà hài hòa hết mực.
"Cậu nói xem tôi muốn làm gì? Cậu tưởng cậu lớn hơn một tuổi, đã có thể làm loại chuyện như thế ở nơi này với tôi đấy hả? Cậu thật sự coi thường tôi sẽ không giở trò?"
Tạ Thanh Trình nói, tay vươn xuống, bỗng dưng đỡ lấy dương v*t Hạ Dư, đặt nó vào hậu huyệt mình, sau đó nhăn mày kiếm, nén cơn đau, động eo, vậy mà cắm dương v*t cương cứng nóng bỏng kia vào từng chút từng chút một.
"Anh Tạ, anh——!"
Một tay Tạ Thanh Trình tiếp tục nắm lấy cà vạt của Hạ Dư, một tay đỡ dương v*t cậu ở phía dưới, dáng vẻ chủ động đâm toàn bộ vào trong thật sự quá gợi cảm, cho dù thái độ Tạ Thanh Trình hoàn toàn là một kiểu cường thế, muốn dạy dỗ lại thái độ của cậu, nhưng Hạ Dư vẫn bị kích thích tới mức không chịu nổi.
Lúc ngồi tới tận gốc, Hạ Dư hoàn toàn không nhịn nổi nữa, ngửa đầu bật một tiếng thở dốc trầm thấp, thô nặng.
dương v*t cậu hoàn toàn được miệng nhỏ mềm mại khít khao của Tạ Thanh Trình bao bọc lấy, vách trong nhạy cảm kia còn mút lấy cậu theo tiết tấu. Thật sự kích thích, cũng thật sự thoải mái vô cùng.
Hạ Dư ôm eo Tạ Thanh Trình, ngửa đầu tựa vào lưng ghế ngồi, mắt hạnh phủ hơi nước ươn ướt. Cậu nhìn người đàn ông ngồi trên người mình kia, sơ mi Tạ Thanh Trình đã bị cậu sờ mó vuốt ve cởi ra một nửa, sơ mi trắng như tuyết tựa đóa sen nở lưng chừng, rủ xuống nơi khuỷu tay, tầm mắt hướng lên, là mặt mày điển trai của người đàn ông kia, mang theo chút khí chất "cho dù là ở đâu, tôi cũng phải làm cha cậu", đang tìm quyền khống chế trong việc tìm vui mua hoan.
Trước khi làm tình với Hạ Dư, Tạ Thanh Trình hoàn toàn là một thẳng nam, cho dù anh không có hứng thú để chơi đàn ông, nhất là làm một cậu trai còn nhỏ tuổi hơn mình, càng là nghe thấy mà nhíu cả mày.
Việc này quyết định tuy anh là đàn ông, lúc thật sự làm với Hạ Dư, dù sao cũng không muốn đè Hạ Dư cho lắm. Có lần nào anh lên giường với Hạ Dư, không phải là vì thỏa mãn dục vọng của người trẻ tuổi đâu? Giúp đỡ người nghèo mà thôi.
Cũng may là vì thế, lúc vị bố đời ấy tìm được quyền khống chế rồi cũng không muốn đè ngược lại Hạ Dư, anh đâu cần phải dựa vào việc đâm vào mới chứng minh được mình là đàn ông.
Tựa như bây giờ, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn, không phải vẫn là Hạ Dư hay sao?
Tạ Thanh Trình ngồi quỳ mở lớn hai chân trong hàng ghế sau của Cullinan, bởi vì người vẫn quá cao, không thể không cúi đầu, để tránh đụng vào trần xe—— Anh cứ thế đè Hạ Dư vừa tròn hai mươi lên lưng hàng ghế dựa phía sau, bắt đầu động eo nhún xuống.
Hạ Dư lập tức không chịu nổi, bị anh trêu chọc muốn chết, vòng giám sát trên tay đỏ rực lên.
Nhưng ánh đỏ này không phải nguy hiểm, chỉ là đỏ lên vì kích động của tình dục.
Hạ Dư muốn thúc lên anh, Tạ Thanh Trình lại đen mặt kéo cà vạt cậu lại, túm cậu tới: "Đừng động đậy. Cậu dám động một chút thử xem."
Hạ Dư nhỏ giọng nghẹn ngào gọi: "Anh Tạ..."
Tạ Thanh Trình cắn môi dưới, trầm mặc ngồi cưỡi trên đùi Hạ Dư, để dương v*t cậu chậm rãi vào ra trong cơ thể mình.
"Anh ơi..." Hạ Dư vô cùng khó chịu, ngửa đầu, chỉ có thể hưởng thụ Tạ Thanh Trình cưỡi lên cưỡi xuống, tự mình đâm rút, cảm giác ấy rất sướng, sướng tới mức da đầu cậu tê dại, nhưng lại không đủ để giải khát, bởi vì tốc độ của Tạ Thanh Trình không nhanh, cậu thật sự muốn đâm anh thúc anh tới phát điên rồi, lại chỉ có thể bị Tạ Thanh Trình đè xuống cưỡi lên như thế.
Cậu thật sự sắp bị chọc khóc tới nơi: "Anh ơi... Anh nhanh hơn chút đi... Anh... Anh ngồi mạnh thêm chút nữa..."
Tạ Thanh Trình lại động thêm một lát, thở dốc hổn hển, tay buông cà vạt của Hạ Dư ra, thuận tay chỉnh lại cà vạt cho cậu một chút, sau đó đổi thành hai tay vòng qua ôm lấy cổ cậu, phía dưới cọ xát từng chút từng chút. Anh kệ Hạ Dư thút thít trong lòng mình, bản thân nhịn thật sự khó chịu lắm rồi, mỗi lần đều để Hạ Dư tiến vào rất sâu, nhưng làm thật sự rất chậm.
Hạ Dư không chịu nổi, nghiêng đầu, mút đầu ngực Tạ Thanh Trình, muốn dùng việc này để giảm bớt chút đói khát của bản thân.
Bờ môi cậu mút lấy đầu ngực nhạt màu của Tạ Thanh Trình, hôn mạnh lên, mút vào, tay cũng không ngừng ve vuốt vòng eo Tạ Thanh Trình, chút ý xấu khi nãy biến mất hoàn toàn, bị Tạ Thanh Trình giày vò tới mức chỉ có thể nức nở nói: "Anh ơi... Em muốn chịch anh..."
"Mẹ nó không phải cậu đang chịch đây à?"
"Em muốn chịch nhanh hơn chút, không đủ thoải mái..."
"Đâu ra nhiều yêu cầu thế?"
"Nhưng em đang mừng sinh nhật mà..."
Cậu nói, nhẹ nhàng cắn xuống đầu ngực Tạ Thanh Trình, kích thích Tạ Thanh Trình khẽ run rẩy.
Cậu lại ngẩng đầu lên, ấm ức sắp khóc: "Anh ơi, em không chịu nổi... Anh biết chơi mà... Là em không ngoan... Anh đừng phạt em nữa..."
"Tự cậu nói xem, cậu không ngoan chỗ nào."
Hạ Dư vừa không nhịn được đâm vào trong Tạ Thanh Trình với biên độ nhỏ, vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của Tạ Thanh Trình, hầu kết trượt nhẹ, nhỏ giọng nói ngập tràn tình dục: "Em không nên coi thường anh... Không nên bắt nạt anh như thế..." Theo động tác đâm rút của Tạ Thanh Trình trên đùi cậu, Hạ Dư càng lúc càng không chịu nổi, cậu nhíu mày thở dốc nói: "Anh ơi... Bên trong anh nóng quá... Lại khít nữa... Thật sự không chịu nổi... Em thật sự không chịu nổi rồi..."
Phía dưới cậu cầu mà không được, nên dán lại gần cắn mút đầu ngực Tạ Thanh Trình, vươn lưỡi màu hồng nhạt, liếm qua liếm lại, cọ nhẹ chóp mũi lên.
"Anh ơi... Em muốn được thoải mái... Anh chiều em đi mà có được không?" Cậu trai không khống chế nổi thúc vào anh, cũng mang theo chút nức nở.
Tạ Thanh Trình thật ra cũng khó chịu khi nhịn cái kiểu đâm rút không nhanh không chậm như thế, thấy Hạ Dư xuống nước trước mặt mình, bèn trầm giọng đổi lại tư thế, anh đang ngồi quỳ trên ghế, chậm rãi rút dương v*t Hạ Dư ra, chỉ chừa lại nửa cây bên trong, sau đó anh cúi đầu, gập ngón tay mơn trớn vầng trán mướt mồ hôi của Hạ Dư.
"Muốn hửm?" Đôi mắt đen ướt át của người đàn ông nhìn cậu trai.
"Dạ."
"Thế tự mình thúc vào đi. Dùng lực chút. Nếu làm không tốt, thế thì kết thúc luôn."
Đôi mắt Hạ Dư chợt sáng ngời, sao còn nhịn nổi nữa, càng không hề làm không tốt, cậu lập tức siết chặt lấy vòng eo thon gầy của Tạ Thanh Trình, kéo người xuống, đột nhiên thúc lên trên.
"A...!!" Lúc đâm vào, hai người đã nhịn tới cực hạn đều không nén nổi bật thành tiếng rên. Lần này cậu đỡ dương v*t về đúng vị trí, thúc vào điểm cao trào của Tạ Thanh Trình từng chút một, tiến vào vừa sâu lại vừa mạnh, d*m thủy tích lại nơi miệng nhỏ lúc nhẹ nhàng cọ sát cũng bị làm bắn tóe ra lép nhép, chỉ chút nữa thôi đã đâm cho Tạ Thanh Trình suýt nhũn cả chân.
Hạ Dư ôm chặt lấy anh, đâm rút điên cuồng.
Tạ Thanh Trình bị đâm tới thất thần, thấp giọng mắng cậu mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn nhăn mày kiếm, làm quen một lát, không chịu thua cố gắng căng cứng mình, eo mông phối hợp với cú thúc mạnh đong đưa của Hạ Dư, khiến dương v*t cậu trai tiến vào càng sâu hơn, vẫn còn cứng miệng nói: "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Lại còn muốn trêu chọc tôi?"
Hạ Dư ngửa đầu nhìn người đàn ông rõ ràng eo đã nhũn ra, lại còn cố cứng rắn trong lòng, vừa thúc vào trong anh, vừa thở dốc nói: "Em nhất định sẽ làm anh Tạ hài lòng mà."
Tạ Thanh Trình thật sự ngốc nghếch, bố đời tới mức này, trên giường còn không quên chỉ dạy cậu, bị đâm tới mức làn da khắp mình ửng đỏ lên nóng bỏng, vẫn muốn ra vẻ thành thạo, khản giọng nói: "Nhanh thêm chút, chịch nơi đó... Rốt cuộc cậu có làm được không thế?... Á...!"
Hậu quả của ngứa miệng đương nhiên rất khổ sở, Hạ Dư ôm eo anh, gần như đang làm nhục anh dồn sức thúc sâu vào bên trong miệng nhỏ của anh, như thể muốn thúc sâu cả tinh hoàn vào trong. Hạ Dư cũng ôm ý xấu, cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình, được hời lại còn khoe mẽ bảo: "Là như vậy ư? Em không hiểu... Anh ơi, anh cưỡi lên em cưỡi mạnh thêm chút nữa đi... Anh chủ động cưỡi mới thoải mái nhất."
Tạ Thanh Trình đúng là tự đào hố chôn mình, nhưng Hạ Dư đã nói thế, anh không thể không đồng ý, chỉ có thể chống cơ thể bị đâm tới mức sướng run lên, tiếp tục đón ý hùa theo đâm rút của Hạ Dư, không ngừng nhún xuống cưỡi lên.
Tiếng cơ thể va chạm theo tiết tấu, ngay cả SUV nặng tới thế cũng đong đưa theo, Hạ Dư ôm chặt lấy người đàn ông cả người ướt đẫm, run lên nhè nhẹ trong lòng, sướng tới mức rên rỉ, lực eo Tạ Thanh Trình thật sự quá tốt, lúc nhún xuống có thể khiến Hạ Dư tiến vào rất sâu bên trong, kích thích tới mức mắt cậu tràn ngập dục vọng, cứ ngửa đầu si mê nhìn khuôn mặt nhẫn nhịn của Tạ Thanh Trình như thế.
Hai người họ lún vào sâu trong dục vọng, làm càng phóng túng, một trên một dưới nhún xuống thúc lên, mỗi lần đều vào sâu tới mức đáng sợ, nhưng lại sướng kinh người, nơi hai người giao hợp không ngừng chảy dịch thể nhớp nháp, lại bị thúc vào trong tàn nhẫn, bọn họ làm quá si mê điên cuồng, tần suất lay động cũng càng lúc càng nhanh.
"Nhép nhép nhép..."
Tiếng va chạm của tư thế này rất nặng, lúc dồn sức nhún xuống, bao trên dương v*t Hạ Dư cũng trơn tuột, hai người làm càng lúc càng sung sướng, phía dưới giao hợp ướt dính nóng bỏng, Tạ Thanh Trình ôm lấy cổ Hạ Dư, Hạ Dư cũng ôm lấy eo anh, ban đầu bọn họ còn chẳng hôn môi, đâm rút cưỡi lên, đôi mắt giao nhau, môi như bị lực hấp dẫn nào đó không nhìn thấy, chậm rãi đến gần... Cuối cùng quấn mút lấy nhau thân mật, dây dưa.
Rõ ràng là một đêm mưa như thế, cửa xe còn có một khe hở chưa đóng kín, gió thổi vào mang theo chút lạnh lẽo.
Nhưng cả người Tạ Thanh Trình và Hạ Dư ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi như dính sát bọn họ lại triền miên tới tận xương hòa vào một chỗ, hợp thành một thể.
Loại kích thích này thật sự chẳng giống người.
Làm một hồi hai người dần mất khống chế, Tạ Thanh Trình ngồi xuống rất sâu, cọ xát triền miên, Hạ Dư dồn sức thúc lên anh, phía dưới giao hợp, vào vừa nhanh vừa mạnh.
Khoái cảm lúc trước bị Tạ Thanh Trình đè nén chậm rãi tràn lên, trên gương mặt anh tuấn của anh đẫm mồ hôi nóng, tới cả lông mi cũng đã hơi ươn ướt, dù sao cũng là bên phải chịu đựng, làm lâu như thế, có chút không chịu nổi, theo điểm cao trào ở tuyến tiền liệt bị đâm sâu chà xát vào không ngừng, eo cũng dần mất sức, chân anh treo bên cạnh Hạ Dư, cơ thể cũng dần dần phải dựa vào Hạ Dư đỡ lấy mới không nhũn ra tới mức gục xuống, ngón tay bám vào sau lưng Hạ Dư cũng dần co lại.
Hạ Dư biết, anh sắp bắn rồi.
Vì thế bỗng dưng thay đổi tư thế, trong tiếng thở dốc rên rỉ bất ngờ của Tạ Thanh Trình, bế anh lên, đè xuống ghế dựa một lần nữa, nâng chân anh, bắt đầu ra sức đâm thúc vào điểm mẫn cảm của Tạ Thanh Trình mãnh mẽ tới lạ, như muốn chơi anh tới chết.
"A... A..." Quá mạnh, Tạ Thanh Trình trong cơn run rẩy lên đỉnh, bị đâm tàn nhẫn như thế, không nhịn được nghẹn ngào kêu lên, "A... Hạ Dư... Chậm... A... A...! Đừng thúc vào đó nữa... Không chịu nổi... Thật... Khó chịu quá... A... A..."
Anh lại bắn, run rẩy bắn ra tinh dịch đặc lại nhiều hơn khi nãy, có một chớp mắt như thế anh còn sinh ra ảo giác bản thân sẽ bị Hạ Dư đâm chết như thế, thằng nhóc kia đâm vào quá sâu quá mạnh. Linh hồn của anh cũng như bị cậu thúc vào tới chết, anh thật sự sắp phát điên rồi...
Hầu kết Hạ Dư trượt nhẹ, cảm nhận được kích thích cực hạn, hưởng thụ lối vào của Tạ Thanh Trình co chặt lại lúc đạt cao trào, sau đó không ngừng thúc vào trong Tạ Thanh Trình, tay đang siết lấy eo Tạ Thanh Trình vì khoái cảm cực độ, nổi đầy gân xanh lên tựa như là rắn.
Hạ Dư thở dốc trầm thấp, không ngừng chịch anh lúc Tạ Thanh Trình còn đang trong dư vị cao trào, Tạ Thanh Trình thực sự sắp bị ép phát điên, kích thích phóng túng khiến anh bắn ra từng dòng tinh dịch, cảm thấy xấu hổ vì làm dơ tay Hạ Dư lẫn ghế xe.
Hạ Dư thì thầm nói: "Anh ơi, có hài lòng không, anh ra nhiều quá. Thoải mái tới vậy ư? Hửm? Anh bị em chịch thoải mái tới thế sao?"
Bản thân lên đỉnh đã khiến người ta choáng váng run rẩy, huống chi là khoái cảm như thế, Hạ Dư còn đang không ngừng kích thích hậu huyệt nhạy cảm của anh bằng phương thức thô bạo suồng sã nhất.
Tạ Thanh Trình rên lớn, thực sự không nghe thấy cậu đang nói gì, suy nghĩ mơ hồ.
Anh chỉ lờ mờ ý thức được Hạ Dư lại đâm anh một lát, sau đó rút ra khỏi cơ thể anh, ôm lấy eo anh, chỉnh anh thành tư thế đưa lưng về phía mình.
"Ưm..."
Lúc Hạ Dư rút ra, Tạ Thanh Trình vô thức rên rỉ, giọng nói khàn khàn như pháo trầm, trưởng thành... Lại cũng đẫm dục vọng, ướt mềm tới lạ. Hai mắt anh mềm nhũn mơ màng trên ghế ngồi, lúc này hậu huyệt anh đã dính nhớp, bao cao su kết thúc tác dụng bôi trơn của nó, bị Hạ Dư cởi ra, tiện tay ném sang một bên.
"Anh ơi, bên trong anh ướt quá, em không cần bao nữa, em đâm vào luôn nhé." Cậu đỡ dương v*t mình lần nữa, thong thả tiến vào trong, huyệt thịt của người đàn ông sau khi lên đỉnh trở nên nhạy cảm vô cùng, mút chặt lấy kẻ xâm phạm, tựa như tham lam nịnh nọt đối phương.
Hạ Dư sướng tới mức hít ngược một hơi, không nhẹ không nặng đánh lên chiếc mông cong mẩy của Tạ Thanh Trình, khản giọng bảo: "Tháo bao rồi anh cũng thấy kích thích hơn hẳn phải không? Bên trong mút chặt như thế, em bị anh mút sắp bắn luôn rồi này..."
Hạ Dư vừa cắm vào đã bắt đầu đưa đẩy kịch liệt, thúc tới mức hai chân Tạ Thanh Trình run rẩy.
"A..." Đâm rút điên cuồng lỗ mãng như thế khiến Tạ Thanh Trình chợt run lên, sực tỉnh lại, cùng với dư vị của cao trào, cảm nhận được khoái cảm to lớn khổ sở lẫn sung sướng chồng chéo lên nhau, "Hạ Dư... A... Đủ rồi... Thật sự không muốn... Không chịu nổi nữa... A a a...!"
"Sao mà đủ được chứ? Em còn chưa đút no anh nữa mà..."
Hạ Dư ôm anh, hôn anh, chịch anh, cuối cùng lúc Tạ Thanh Trình gần như nức nở rên rỉ, bắt đầu làm tới bước cuối cùng—— Xe bị bọn họ đâm rút lắc lư mạnh, nếu có người đi ngang qua, nhất định có thể nhìn thấy họ đang điên cuồng làm tình. Hạ Dư đâm vào vừa nhanh vừa mạnh, liên tục thúc vào kích thích điểm cao trào của Tạ Thanh Trình.
Cậu cảm thấy Tạ Thanh Trình vô thức muốn tránh đi, dù sao cũng là nam giới, hơn nữa còn là nam giới vốn có xu hướng tính dục rất bình thường, với việc bị một người đàn ông khác xuất tinh vào trong cơ thể, trời sinh đã bài xích lẫn sợ hãi.
"Đừng mà... Hạ Dư... Không muốn... Đừng bắn mà... Cầu xin cậu... Xin cậu... A..." Anh bắt đầu thất thần muốn giãy giụa vô ích, anh muốn bò về trước, thoát ra, ngón tay thon dài xinh đẹp co lại siết lấy ghế da thật tanh tưởi, giọng người đàn ông lần đầu tiên lẫn tiếng nức nở vô cùng rõ ràng, "Đừng mà... Đừng bắn vào trong... Không rửa sạch được... Tôi còn muốn về nhà... A... A!!"
Đáp lại của Hạ Dư là chịch anh càng mạnh hơn, sau đó lập tức đè cổ tay Tạ Thanh Trình lại, giam cầm anh chặt chẽ, như vây lấy con thú cái cứng đầu, mạnh mẽ, không chịu thụ thai. Sau mấy lần đâm rút mạnh cuối cùng, dương v*t Hạ Dư đập thình thịch, sung sướng vô cùng, rên lên bắn ra từng dòng tinh dịch nồng đậm ấm áp hữu lực vào trong cơ thể Tạ Thanh Trình, tất cả đều bắn vào điểm mẫn cảm khiến Tạ Thanh Trình rùng mình.
Nước mắt Tạ Thanh Trình lập tức chảy xuống, cả người run lên bần bật, nhưng tinh dịch nồng đậm mặc kệ sự kháng cự và xấu hổ của anh, bắn mạnh vào anh, toàn bộ đều bắn hết vào trong hậu huyệt co rụt lại của anh, anh kiệt sức lại khổ sở, bị bắn tới mức hai tròng mắt rã rời, vẫn không thể không nhận lấy tinh dịch của cậu trai: "A..."
"Anh ơi, mỗi lần anh rên như thế, không phải muốn quyến rũ em bắn nhiều hơn nữa ư?" Hạ Dư vừa bắn tinh, vừa cắn lên cổ Tạ Thanh Trình, nỉ non bên cổ anh, "Anh biết rõ rên rỉ cũng vô dụng, lại vẫn muốn kích thích em như thế, chẳng lẽ còn không phải muốn em chịch anh chịch mạnh hơn nữa, muốn ngậm tinh dịch của em về nhà hay sao?"
Mông không ngừng đâm về phía trước, thúc bản thân vào sâu nhất tàn nhẫn nhất trong miệng nhỏ ướt đẫm của Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình đã nghẹn ngào, anh muốn mắng cậu, nhưng bị bắn tới mức môi run lên, ánh mắt còn chưa tụ được tiêu cự do bị Hạ Dư bắn vào trong, cơ thể vẫn không ngừng phát run lên từng hồi, mỗi lần Hạ Dư bắn vào trong cơ thể anh một dòng, anh cũng không tự chủ được run lên khe khẽ, cặp mắt thất thần kia cũng đẫm nước mắt sinh lí chảy ra vì sung sướng nhục nhã, dính ướt giữa lông mi.
"Không muốn... Không phải... Đừng bắn nữa... Hạ Dư..." Ánh vụn vỡ chảy xuống từ mi anh như trân châu, miệng nhỏ chậm rãi rỉ tinh dịch nồng đậm mà Hạ Dư bắn vào trong, anh nức nở nói, "Căng quá... Thật sự căng quá..."
Hạ Dư vuốt ve bụng nhỏ phẳng lì của anh, trên bụng Tạ Thanh Trình là tinh dịch tự mình bắn ra.
Hạ Dư nói: "Anh ơi, em thật sự hi vọng... Mỗi sáng tỉnh dậy, đều thấy dáng vẻ miệng nhỏ anh chảy tinh dịch như thế, ngủ bên cạnh em... Anh là của em... Chỉ có thể là của em thôi..."
"Anh ơi... Anh Tạ... Em yêu anh... Em rất yêu anh..." Sau khi Hạ Dư bắn ra, cứ vuốt ve anh mãi, từ eo bụng, cuối cùng vuốt ve tới khuôn mặt, sau đó chôn mặt vào bên cổ Tạ Thanh Trình, vẻ mặt dịu dàng, nhỏ giọng thầm thì, "Đêm nay đừng rời đi có được không?"
"..."
"Hôm nay anh ở lại bên em đi, được không anh?"
"..."
Tạ Thanh Trình chẳng có sức đâu mà nói chuyện, hậu huyệt anh mút lấy dương v*t cậu trai, vì tới cuối Hạ Dư không đeo bao, sau khi làm xong, trong cơ thể Tạ Thanh Trình đã ướt đẫm, lúc Hạ Dư rút ra, Tạ Thanh Trình không nhịn được rên một tiếng, giơ tay che khuất mắt mình.
Dịch trắng đục sền sệt chậm rãi chảy ra từ miệng huyệt của anh, miệng huyệt co rút lại từng cơn, như bị chịch mở ra, phía sau vẫn lưu luyến giữ lấy dương v*t đàn ông không rời.
Nhưng bản thân Tạ Thanh Trình lại là đàn ông, sắc bén cứng rắn, cảm giác tan vỡ dâm mĩ như thế của anh thật ra còn dụ dỗ dục vọng của người khác hơn hẳn người trời sinh yếu đuối.
Lúc này Hạ Dư sớm đã tỉnh táo lại.
Cậu hoàn toàn ý thức được người dây dưa với mình nơi gara tới tận nửa đêm này, không phải ảo giác, mà là Tạ Thanh Trình thật sự.
Là Tạ Thanh Trình đang an ủi cậu.
Là Tạ Thanh Trình đang bầu bạn bên cậu.
Là Tạ Thanh Trình cuối cùng không hề lựa chọn rời đi, mà dùng máu dùng thịt, dùng dục vọng dùng nóng bỏng, an ủi căn bệnh trầm trọng trong lòng cậu, ngăn cản cơn đau của cậu.
Tay Hạ Dư run rẩy, trong nỗi yêu thầm và quyến luyến vô nhường, cậu không ngừng dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt mày Tạ Thanh Trình... Không như Tạ Tuyết năm mười sáu tuổi ấy.
Tạ Thanh Trình này, là thật.
Cũng ngay lúc hai người dần bình tĩnh lại trong dư vị kích thích mãnh liệt, tiếng chuông nơi tầng cao nhất của rạp hát lớn được gõ vang.
Đoong——
Đoong——
Đoong——
......
Vô số chuyện cũ đạp lên tiếng chuông to lớn ấy ùa về, tiếng chuông như tuyết bao trùm biệt thự rộng lớn trống trải ấy.
Thiếu niên nhìn anh, nhìn sự chân thành ấm áp mà mình chờ đợi suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng đợi được, nước mắt lại rơi xuống, nhỏ lên khuôn mặt Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình vốn bị thằng nhóc này chịch tới phát bực, muốn tát cho cậu một phát, thế mà Hạ Dư vừa chịch xong đã khóc lóc trước mặt anh, anh vung tay không đánh nổi người đang khóc, vậy mà thật sự không xuống tay được.
Ngược lại cạn lời hẳn luôn.
"Cậu... Cậu lại làm sao thế?"
Hạ Dư ôm lấy anh.
Ác long cảm thấy có thứ gì đó muốn tràn ra trong lòng.
Cậu ôm một lát, sau đó đỡ Tạ Thanh Trình đè lên ghế, mồ hôi nóng quanh quẩn giữa thân thể hai người, ánh mắt Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đối diện nhau, Hạ Dư ngóng nhìn đôi mắt Tạ Thanh Trình còn ướt át.
"Anh Tạ."
Thiếu niên nói.
"Anh biết không? Suốt hai mươi năm trời, đây là lần đầu tiên có người trải qua sinh nhật cùng em."
"Cảm ơn anh."
"Em yêu anh."
"..."
Bởi vì tình cảm của cậu trai quá sâu quá đậm, mới trải qua kích thích mãnh liệt vừa nãy, suy nghĩ Tạ Thanh Trình còn hơi ngơ ngẩn nhất thời không biết đáp lại cậu thế nào cho phải.
Hình như mắng cậu hay đáp cậu cũng đều không đúng.
Tạ Thanh Trình yếu ớt kiệt sức dựa vào ghế, ghế dựa da thật đã bị làm cho ướt át dính nhớp, cảnh tượng đầy vẻ hoang dâm. Nếu anh đã không biết nói gì, lại còn mệt nữa, thế thì dứt khoát khỏi mở miệng, ánh mắt cũng có hơi tan rã, để thiếu niên hôn lên môi anh, chóp mũi, vành tai... Tới cổ.
Nhưng anh không ngờ thiếu niên rung động quá sâu đậm, hai người vừa mới làm tình đạt được kích thích cực độ, vì thế cũng không muốn nhịn nữa, ấy vậy mà còn nương theo tinh dịch đã bắn vào trong khi nãy bôi trơn, đặt dương v*t đã lại cương lên vào hậu huyệt Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình không kịp phản ứng, đã khàn khàn rên "A" một tiếng, bị Hạ Dư đè lên ghế xe, tiến vào một lần nữa.
Lần thứ hai làm còn dâm loạn hơn khi nãy, Cullinan bị hai người họ làm lắc lư dữ dội, Hạ Dư ôm Tạ Thanh Trình, để người đàn ông mở lớn hai chân bị cậu đâm thúc, mỗi lần va chạm đều khiến nơi hai người giao hợp càng thêm dính nhớp, cứ tiếp tục làm mãnh liệt như thế. Lần này Cullinan rung lắc gần một giờ, Hạ Dư mới hoàn toàn bắn ra lần thứ hai, cũng bắt hết toàn bộ vào bên trong cơ thể Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình thật sự không chịu nổi, lần này sau khi xong việc tới sức cũng chẳng còn, Hạ Dư hôn anh, ngón tay thon dài dâm đãng quấy loạn hậu huyệt Tạ Thanh Trình.
"Anh ơi... Bên trong anh ướt quá... Đều vì em làm cả... Anh nói xem anh còn tiếp tục như thế, có thể mang thai bé cưng của em được không..."
Tạ Thanh Trình không chút sức lực đáp: "Cút..."
Hạ Dư bị anh mắng, ngược lại còn cười tươi rói, vuốt ve bụng nhỏ phẳng phiu của anh từng lần một, không ngừng hôn môi anh, sau đó bảo: "Em đưa anh về nhà em nhé, nơi này gần nhà em, có có thể tắm rửa cho anh nữa, em giúp anh rửa sạch..."
Tạ Thanh Trình tóm chai nước khoáng bên cạnh đập lên đầu Hạ Dư, ngừng việc cậu lắm lời lại.
"Cậu cút đi."
Tạ Thanh Trình chém đinh chặt sắt bảo "cút" với lười nói nhảm nhiều kêu "cút" không hề giống nhau, Hạ Dư bị Tạ Thanh Trình mắng thế nhiều lần rồi, đã hiểu rõ được cảm xúc trong giọng nói anh rốt cuộc là gì từ lâu.
Đây là cút vì lười nói nhảm nhiều với cậu.
Trong giọng nói trầm thấp êm tai quyện lẫn chút lười biếng.
Hạ Dư cười càng dịu dàng, vòng giám sát trên cổ tay đã khôi phục màu xanh lam tượng trưng cho sự bình tĩnh từ lúc nào không hay. Cậu đắp quần áo lên người Tạ Thanh Trình, lại cúi đầu hôn anh khẽ khàng.
Tạ Thanh Trình bực bội kéo xuống.
Hạ Dư lại đắp cho anh.
"Anh ơi, anh đừng để bị cảm." Cậu cọ lên chóp mũi anh, nhỏ giọng dỗ dành, "Em lái xe nhé."
Tạ Thanh Trình thật sự chẳng có chút sức lực nào, cả người vừa bẩn vừa nhớp, thật sự không tới nơi khác được, thậm chí còn chẳng thể xuống xe.
Hạ Dư biết bộ dạng này của anh, không thể bị bất cứ ai thấy, vì thế phóng thẳng xe vào gara biệt thự nhà mình, sau đó đi theo lối đi tư nhân, vào thang máy tư nhân, camera theo dõi ở lối đi ấy hoàn toàn nằm trong sự điều khiển của bản thân Hạ Dư, không có được mật mã của cậu thì chẳng ai sử dụng được cả.
Vừa vào trong phòng, Hạ Dư càng thêm không kiêng nể gì, lúc trong thang máy cậu đã bắt đầu cởi quần áo Tạ Thanh Trình vừa mới mặc vào, như thể chỗ quần áo này còn nằm trên người anh Tạ của cậu một giây thôi sẽ xảy ra vấn đề gì lớn lao lắm vậy. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, cậu đã đè ngược người lên cửa, vừa giơ tay khóa lại, vừa xoa nắn cặp mông cong mẩy của Tạ Thanh Trình, kéo khóa quần xuống, thở hổn hển lấy dương v*t đã cương cứng nóng bỏng của mình ra, không màng Tạ Thanh Trình phản kháng, thực sự cứ như cưỡng gian, lại đâm vào nơi bị chơi tới mức ướt át không chịu nổi kia lần nữa.
Tạ Thanh Trình cau mày: "Hức..."
Nội tâm anh đã có hơi tan vỡ, thật sự không ngờ tới như thế, bản thân còn chưa kịp hít thở một hơi, đã bị Hạ Dư kéo vào trong phòng, bảo tắm rửa đàng hoàng hoàn toàn bị Hạ Dư vứt ra sau đầu, cửa vừa đóng lại, thế mà bọn họ đã lại tiếp tục làm điên cuồng trong phòng ngủ.
"Anh ơi..." Hạ Dư đè anh lên cửa đâm rút, chịch mạnh mười mấy lần giải khát trước một chút, cảm nhận miệng nhỏ dâm đãng nóng bong co rút lại bao bọc lấy cậu, sau đó thở dốc nói, "Anh ơi, em thực sự hối hận vì đã thích anh muộn tới như thế... Nếu em yêu anh sớm hơn chút, lúc học bài em sẽ nhốt anh lại trong phòng em để chịch, em muốn anh dạy em phải làm tình thế nào... Làm sao để khiến anh thoải mái, mà cũng khiến bản thân em thoải mái..."
Hạ Dư gắng sức cưỡng dâm người đàn ông cả người toàn mồ hôi nóng trong lòng, nói những lời ô ngôn uế ngữ bên tai anh.
Việc này chẳng thể trách cậu trai là súc sinh được, bởi vì Tạ Thanh Trình thật sự quá đẹp, hiện tại anh nhìn qua có một loại vẻ đẹp mềm yếu vô nhường, mắt đào hoa của anh tan rã, lông mi cũng run lên từng đợt theo những đâm rút mạnh mẽ của Hạ Dư, trên lồng ngực nửa kín nửa hở của anh phủ đầy dấu hôn cùng vết cắn của Hạ Dư. Nhưng mà anh lại mạnh mẽ tới thế, bị chịch tới thê thảm như vậy, vẫn có thể nhẫn nhịn không chịu hé răng, chỉ cắn bờ môi mỏng nhạt màu của mình bật cả máu đỏ thắm.
Hạ Dư đè anh lên cánh cửa, chịch miệng nhỏ nóng ướt siết chặt của anh, cánh cửa cũng rung lên dữ dội theo động tác của bọn họ.
Chịch một lát, cậu lại kéo vạt áo Tạ Thanh Trình ra, cởi sơmi của anh ra hơn phân nửa, cúi đầu, mút ngực anh. Đầu ngực người đàn ông lại bị kích thích dâm loạn trái đạo đức như thế, việc này khiến Tạ Thanh Trình nhíu chặt mày kiếm, không nhịn được run lên nhè nhẹ.
Hạ Dư vừa liếm láp anh, vừa dùng tay ôm chặt lấy anh, khiến đôi chân thon dài của anh quấn lấy eo mình, sau đó đâm vào chiếc huyệt bí mật kia liên tục.
Khi nãy Hạ Dư bắn tinh vào trong cơ thể Tạ Thanh Trình, đã khiến nơi đó trở nên ướt đẫm trơn trượt, hiện tại lúc họ giao hợp tiếng nước càng dâm đãng hơn, mỗi lần đâm vào rút ra đều có thể nghe thấy tiếng cơ thể va chạm ướt át, còn có cả tinh dịch và d*m thủy chảy xuống theo động tác, Hạ Dư cúi đầu trông thấy, dương v*t thô cứng đỏ tím của cậu đang được hậu huyệt của Tạ Thanh Trình nuốt lấy, nơi hai người giao hợp cũng đã bị đâm thành một vòng bọt trắng dâm mĩ.
Hạ Dư nhìn, mắt càng đỏ hơn, tiếng thở dốc cũng càng thêm thô nặng, một tay khác của cậu túm lấy tay Tạ Thanh Trình đang ôm lấy cổ cậu, muốn kéo tay Tạ Thanh Trình sờ xuống dưới.
"Anh ơi, anh sờ thử xem, ướt hết cả rồi... Phía dưới anh bị em chơi mở ra rồi, vẫn mút chặt như thế... Thật sự sướng quá..."
Tạ Thanh Trình nhắm chặt mắt không chịu nhìn, cũng chẳng chịu sờ.
Thậm chí anh còn không chịu buông lỏng tay ra, một tay của anh vốn đã không có sức, lại buông một bên ra, anh hoàn toàn chẳng có chút điểm chống đỡ nào cả, hoàn toàn phải dựa vào Hạ Dư ôm eo anh chịch anh, cảm giác không chịu khống chế này khiến anh thấy sợ hãi.
Cho dù không không thể hiện ra, nhưng hàng mi không ngừng run lên của anh vẫn làm bại lộ hết nỗi lòng anh.
Hạ Dư ôm chặt anh vào lòng, vừa hôn vừa thơm an ủi, phía dưới họ gắn kết chặt chẽ, môi cũng quấn lấy nhau ngập tình sắc.
Hạ Dư vừa hôn anh, an ủi anh, vừa cưỡng ép kéo bên tay run ẩy của anh, đưa tới nơi bản thân đang đâm rút trong anh.
Mơ hồ nói: "Sờ thấy chưa? Em đang chịch anh đó, Tạ Thanh Trình... Chỉ có em mới có thể chịch anh thôi..."
Tai Tạ Thanh Trình cũng đỏ lên, bắt đầu giãy giũa rút ra khỏi tay Hạ Dư: "... Mẹ nó... Kỳ cục vừa thôi!"
"Thế bác sĩ dạy em xem như thế nào mới đúng mực đây?"
Hạ Dư nói, rút dương v*t mình ra từng chút từng chút, chỉ chừa lại mỗi quy đầu ở cửa huyệt, cọ xát chọc ghẹo dâm mĩ, cọ tới mức xương cụt Tạ Thanh Trình cũng run lên nhè nhẹ, sau đó mới đột nhiên thúc vào trong huyệt thịt đã bị chịch tới mức không thể nào khép lại hoàn toàn.
"Á!!" Người bị đè lên cửa run rẩy cả người, đôi chân tách ra quấn bên eo Hạ Dư cũng hơi co lại.
Hạ Dư hôn lên ngực anh, lại ngẩng đầu hôn môi Tạ Thanh Trình, cậu bế người lên cao, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, ôm chặt lấy em đi."
Lúc nói xong Tạ Thanh Trình còn chưa kịp phản ứng lại, giữ nguyên tư thế cắm dương v*t trong miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình như thế, bế người tới trên giường lớn.
Hành động như thế thật sự quá hoang dâm, mỗi một bước đi của Hạ Dư, Tạ Thanh Trình đều có thể cảm nhận được dương v*t cậu chợt thúc vào trong cơ thể mình, thúc vào từng chút từng chút, cảm giác kích thích phiền phức đáng sợ này khiến người ta tê dại cả da đầu, là thứ cả đời này anh cũng chưa từng nghĩ tới.
Đi một đoạn bảo dài cũng chẳng dài, nhưng phải đi rất nhiều bước, Hạ Dư cứ vừa ôm anh, vừa chịch anh như thế, cậu có thể cảm nhận được sự sợ hãi ngập tràn của người đàn ông trong lòng sau khi mất hoàn toàn điểm tựa, cặp mắt đen láy xinh đẹp ấy của Tạ Thanh Trình chìm trong ánh đèn đêm tối mờ, anh bị chịch tới mức đỏ bừng hốc mắt, toàn bộ những thứ ấy nằm trên gương mặt anh tuấn, lọt vào mắt Hạ Dư giờ phút này, đẹp tới mức chẳng có gì sánh bằng.
Nam sinh nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình nằm trong lòng mình ba bốn giây, cuối cùng không chịu nổi, đột nhiên đè Tạ Thanh Trình lên chiếc giường to rộng, lực lớn dồn xuống khiến Hạ Dư tiến vào sâu hơn bất cứ lần nào trước đó, tới tinh hoàn cũng như muốn chen vào trong, cảm giác này khiến Tạ Thanh Trình không nhịn nổi rên lớn một tiếng, thanh âm ấy khổ sở lại sung sướng, khiến bụng nhỏ Hạ Dư bùng lửa, xương cụt như bị điện giật, cả người lập tức tê rần.
"Mẹ nó, có phải anh thích bị chơi thế không..." Đạo đức trên giường của Hạ Dư không tốt đẹp lắm, bị kích thích là nói lời thô tục, nhưng chắc chắn rằng cậu rất yêu Tạ Thanh Trình, vậy nên nói lời thô tục xong lại ân cần hôn anh.
Làm tới mức Tạ Thanh Trình mắng không được, giận chẳng xong, đã bị Hạ Dư mở rộng chân đâm rút liên tục trên giường.
Chân dài của Tạ Thanh Trình bị ép mở ra, mũi chân nhạt màu cũng cuộn lại, lật tay siết chặt lấy ga giường, hô hấp trở nên nặng nề dồn dập hết mức.
Trong phòng ngủ nhất thời toàn tiếng rên rỉ a a cùng tiếng giường rung lên cọt kẹt, dâm dịch chảy xuống từ nơi hai người giao hợp, rất nhanh đã thấm ướt khăn trải giường.
Hạ Dư đâm sướng rồi, nhất thời nổi ý xấu, cậu bỗng dưng kéo dây cột rèm xuống, buộc trước mắt Tạ Thanh Trình, sau đó hôn Tạ Thanh Trình bất chợt hoảng sợ, đôi mắt đen thẳm, thở dốc trầm thấp nói: "Anh ơi, em muốn chơi chút kích thích với anh."
Giọng Tạ Thanh Trình thoáng đổi tone, anh nào biết kích thích của súc sinh này có thể kích thích tới mức nào?!
"Cậu mẹ nó lại muốn làm gì?"
Hạ Dư che mắt anh, không để anh nhìn rõ mình.
Mất đi thị giác, cảm giác bị đâm vào phía dưới càng thêm rõ ràng, rõ tới mức có hơi sởn tóc gáy.
"Hạ Dư, cậu... A..."
Hạ Dư vừa thúc vào anh thong thả, ngập tình sắc, vừa trầm thấp nói: "Anh ơi, anh có thể tưởng tượng hiện tại anh vẫn làm bác sĩ cho nhà em hay không?"
"..."
"Anh cứ giả như em vừa mới lớn, chỉ đang học cao trung vẫn còn chưa hiểu mấy chuyện này cho lắm, anh gọi em vào phòng anh, bảo muốn dạy em..." Thằng oắt con Hạ Dư này mẹ nó muốn chơi đóng vai nhân vật với anh!
Tạ Thanh Trình giận tới mức suýt thì hộc máu: "Mẹ nó tôi sẽ chỉ bảo cậu tự mình giải quyết thôi!"
Hạ Dư lại chẳng để ý tới anh, cậu vừa vuốt ve đường cong săn chắc trên cơ thể Tạ Thanh Trình, đôi mắt sâu thẳm vừa tiếp tục thì thầm, như đang tiến hành một cuộc thôi miên vô cùng hoang dâm cho Tạ Thanh Trình: "Anh kéo em vào trong phòng ngủ, khóa cửa lại, sau đó dạy em việc này là bình thường, muốn giảng một lớp sinh lí cho em... Em không học được... Lại bị dáng vẻ xinh đẹp của anh quyến rũ... Có phản ứng với anh..."
Cậu chậm rãi vuốt ve gương mặt Tạ Thanh Trình, tìm thấy bờ môi khẽ run lên dưới lớp vải đen che mắt kia, trao cho Tạ Thanh Trình một nụ hôn triền miên.
"Em mới xin anh lên giường dạy cho em..."
Tạ Thanh Trình biết đây là tình thú giữa mấy cặp đôi vợ chồng, sẽ bắt chước một vài cảnh tượng lẫn thân phận kích thích hơn để làm tình.
Nhưng anh cảm thấy lời nói của Hạ Dư cũng quá mức dâm loạn rồi.
Cái kịch bản bác sĩ tư nhân dạy con trai chủ cũ về sinh lí bình thường, cuối cùng làm lên tận trên giường vớ vẩn gì thế này?
Tạ Thanh Trình khàn khàn nói: "Cho cậu học biên đạo, mẹ nó cậu học mấy thứ này đấy à?"
Hạ Dư chẳng để ý tới anh, rút hết toàn bộ dương v*t ra khỏi hậu huyệt Tạ Thanh Trình.
Bởi vì đâm vào đã lâu, phía sau Tạ Thanh Trình tựa như đã quen bị thứ to lớn này xâm chiếm, Hạ Dư vừa rút ra, Tạ Thanh Trình đã không tự chủ được khẽ "ưm" một tiếng, miệng huyệt cũng phát ra một tiếng "nhép" nhỏ xíu, như keo trượt, tinh dịch sền sệt Hạ Dư bắn vào trong lối vào co rút chảy ra, người đàn ông mạnh mẽ tới thế lại kết hợp với dáng vẻ bị làm nhục tới mức chảy tinh dịch như vậy, thật sự khiến người ta nhìn mà bụng đã nóng lên, chỉ muốn cưỡng ép chịch chết anh.
Hạ Dư thở dốc, quy đầu tròn trịa đè vào cọ lên miệng nhỏ mềm mại của Tạ Thanh Trình.
Cậu thật sự cứ như một cậu bé tuổi dậy thì lần đầu tiên cương cứng, chẳng biết gì hết, cố tình hỏi Tạ Thanh Trình: "Bác sĩ Tạ, chỗ này của em cương quá, phía dưới anh cũng đã ướt tới thế... Anh dạy em đi mà, chỉ cần em đâm vào nơi này của anh, chúng ta sẽ cùng thoải mái ư?"
Tay Tạ Thanh Trình siết chặt ga giường, giận tới mức mắt đỏ bừng, anh bị vải che khuất, không nhìn thấy vẻ mặt giờ phút này của Hạ Dư, nhưng nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đáng ghét của cậu.
Đáng ra anh không nên phát lòng tốt cho tên nghèo này! Kết quả bị người ta lấy oán trả ơn báo đáp mình làm thành cái kiểu này!
Hạ Dư còn lấy quy đầu cọ vào anh, cọ xát một hồi, lại đâm vào phía trước một chút, quấy loạn miệng huyệt ướt át, sau đó lại rút ra, chọc ghẹo lối vào của Tạ Thanh Trình co rụt lại, tinh dịch ngậm bên trong cũng không ngừng rỉ ra.
"Bác sĩ Tạ..." Giọng Hạ Dư khản đặc lại, "Anh mau dạy em đi mà, khó chịu quá... Anh dạy em đi... Làm tình là phải đâm vào nơi này ư?"
"Bác sĩ à, không phải anh đã làm với phụ nữ rồi hay sao? Vậy anh nói em biết có được không... Làm sao mới có thể khiến hai chúng ta đều thoải mái..."
"Làm sao mới có thể khiến người ta mang thai sinh bé con?"
Càng nói càng quá đà, Tạ Thanh Trình nói: "Cậu cút đi... Hạ Dư, mẹ nó cậu cút đi cho tôi!"
Hạ Dư không cút, lời nói còn không ngừng đùa giỡn anh. Cả người Tạ Thanh Trình phiếm đỏ, làn da vốn tái nhợt giờ phút này cứ tựa như hoa đào.
"Nơi này của bác sĩ Tạ đang chảy ra thứ gì thế? Ướt tới vậy... Là tinh dịch ư? Trước đó bác sĩ Tạ đã làm với ai rồi vậy? Cậu ấy có khiến anh sướng không?"
"Cậu mẹ nó quá đà lắm rồi đấy, cậu có cút hay không!"
Hạ Dư vói ngón tay vào trong, thong thả quấy đảo đầy ý xấu.
"Ướt quá còn nóng nữa... Bác sĩ Tạ có muốn dương v*t của em đút cho anh không?"
Tạ Thanh Trình thật sự phát điên luôn rồi, lần đầu tiên anh nghe thấy lời thô bỉ dơ bẩn như thế bật ra khỏi miệng Hạ Dư.
Người ngoài mẹ nó có ai tin nổi Hạ Dư có thể nói mấy câu này chứ!
Anh thật sự không chịu nổi, muốn rút tay anh khỏi sự khống chế của Hạ Dư, tháo tấm lụa đen trước mắt xuống.
Hạ Dư đè anh lại.
"Đừng cử động."
"..."
"Bác sĩ không dạy em, thế em tự mình thử vậy... Bác sĩ Tạ nói cho em biết, em làm có đúng hay không, được chứ?"
"Được cái mẹ... Á!!"
Lời còn chưa dứt, Hạ Dư sớm đã nhịn tới cực hạn chợt thúc mạnh dương v*t cứng rắn nóng bỏng như lửa đốt của mình vào trong Tạ Thanh Trình hoàn toàn bị che mắt, không trông thấy, chẳng hề có một chút đề phòng nào! Tới tay Tạ Thanh Trình cũng run lên.
"Nóng quá... Khít thật đấy... Bác sĩ, nơi này của anh đang mút lấy dương v*t em này... Vì sao vậy? Anh cũng có phản ứng sinh lí ư?"
"Cút... A... Cậu cút ngay!"
"Mút chặt quá, cứ mút lấy em thôi... Em thúc vào sâu hơn chút nữa, được không anh?"
"Ưm..." Khổ sở lẫn kích thích điên cuồng chồng chéo lên nhau, lí trí và trầm luân giằng co chẳng dứt.
Người Tạ Thanh Trình toàn mồ hôi, anh sắp bị Hạ Dư chơi phát điên luôn rồi.
Súc sinh này thật sự quá lắm trò...
"Bác sĩ à, em đâm vào bên trong anh như thế, có phải gọi là làm tình không? Làm con gái mang thai là làm như vậy hay sao? Bác sĩ cũng làm với vợ anh như thế rồi ư?" Hạ Dư vừa rút dương v*t mình ra, đâm mạnh từng lần vào trong miệng huyệt ướt đẫm co rút lại ấy, đâm tới mức eo Tạ Thanh Trình cũng run rẩy, vừa dùng lời lẽ hoang dâm ái muội, biến toàn bộ bầu không khí quay về lúc mình học đang học trung học, tạo thành cảm giác kích thích khi ấy đang gian dâm với bác sĩ tư nhân Tạ Thanh Trình.
"Em làm anh liên tục như thế, bác sĩ có thể thoải mái, sẽ bị em làm tới lên đỉnh, là như thế này ư..."
Miệng cậu nói mấy lời hạ lưu xin bác sĩ chỉ dạy vớ vẩn, đóng vai một thiếu niên tuổi dậy thì lần đầu tiên nếm thử chuyện tình dục, động tác dưới thân không ngừng, dồn dập đưa đẩy dương v*t mình vào miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình, đâm tới mức huyệt thịt mềm mại co rút của Tạ Thanh Trình quấn lấy mặc người xâm lấn.
"Em làm có đúng không? Bác sĩ Tạ, em đâm anh có sướng không?"
Bản thân cơ thể Tạ Thanh Trình là thể chất Sơ Hoàng, khả năng thích ứng rất mạnh, mỗi lần anh làm tình với Hạ Dư, cơ thể đều sẽ nhớ rõ cảm giác này, sau đó gây ra phản ứng có thể khiến cơ thể Tạ Thanh Trình cảm thấy thoải mái và quen thuộc.
Vậy nên Hạ Dư cảm thấy cậu càng làm thì nước càng nhiều, càng khiến anh say mê thoải mái, đó đều là sự thật, không phải ảo giác.
Cơ thể Tạ Thanh Trình thật ra đã bị dạy dỗ tới mức hết sức nhạy cảm sau bao lần quấn quít với Hạ Dư, chỉ là bản thân anh cảm không khó chấp nhận, không muốn yếu thế, nhưng cảm giác thoải mái cực độ này vẫn tê tê dại dại lan tràn từ nơi hai người giao hợp lên trên, hai chân anh mở lớn nhận lấy từng lần Hạ Dư vấy bẩn, giữa mày vẫn mang theo chút kiên cường, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng lên, dục vọng như sương mù ướt át dần che phủ, anh cố nén không để lộ vẻ mất hồn, miệng nhỏ cũng bị chịch mở, đang điên cuồng mút lấy dương v*t đàn ông.
Hô hấp hai người trở nên vô cùng gấp gáp, Hạ Dư cũng cảm thấy phía dưới Tạ Thanh Trình mút lấy cậu càng ngày càng chặt, bị quyến rũ không chịu nổi, cậu siết vòng eo thon chắc của Tạ Thanh Trình, tốc độ chịch anh dần nhanh hơn, tiếng thở dốc cũng càng nặng hơn.
"Sướng quá... Bác sĩ, anh mút chặt quá... A..."
Tạ Thanh Trình bị bịt mắt đè trên giường đâm thúc điên cuồng, d*m thủy chảy ra từng vệt, thấm ướt khăn trải giường.
"Bác sĩ, phía dưới càng lúc càng cứng rồi..." Hạ Dư thấp giọng nói, biết rõ bản thân muốn bắn, lại cố tình giảm chậm tốc độ đưa đẩy, cọ xát vách trong của Tạ Thanh Trình, "Cương tới mức khó chịu lắm, có gì đó muốn bắn ra..."
Tạ Thanh Trình cắn răng, chịu đựng sự đùa bỡn tùy tiện của Hạ Dư đè trên người, khàn khàn nói: "Cậu rút ra đi, hôm nay cậu... Hôm nay cậu thật sự... Thật sự không thể bắn thêm nữa..."
Hạ Dư lại thúc mạnh vào anh một hồi, cậu rên lên một tiếng, giọng cũng hỗn loạn.
"Nhưng mà em không muốn bắn bên ngoài, em muốn bắn vào trong anh. Lúc chúng ta mới bắt đầu làm tình, tinh dịch bác sĩ ngậm trước đó đã chảy ra nhiều lắm rồi... Lãng phí quá... Em muốn bù lại vào trong cho bác sĩ..."
Cậu nói, lại thúc vào trong Tạ Thanh Trình gần như bị cậu ép phát điên từng đợt, thúc mạnh liên tục vào hoa huy*t của anh.
"Bác sĩ Tạ... Hôm nay em muốn bắn vào trong anh, muốn anh dạy em làm sao để khiến người ta mang thai... Muốn anh dạy em thực hành... Làm sao để anh mang thai bé cưng của em..."
Tạ Thanh Trình vốn không kịp nói gì, Hạ Dư đã đổi sang tư thế đâm vào anh từ bên cạnh, nâng một chân anh lên, đột nhiên đâm thúc vào trong anh kích thích, mặt ngập tràn vẻ say mê, đâm tới mức giường đệm đong đưa.
"A... A... A..."
Hai người càng làm càng điên cuồng, giường rắn chắc tới thế cũng bắt đầu không chịu nổi đong đưa kẽo ca kẽo kẹt, nhưng mà—— Đúng lúc này, điện thoại dự phòng đầu giường Hạ Dư bất chợt vang lên.
Hạ Dư ban đầu còn chẳng để ý, mẹ nó ai quan tâm thứ này chi? Cậu chỉ trầm luân trong giao hoan mãnh liệt với Tạ Thanh Trình, đè nặng người ta đâm vào rút ra liên hồi để chịch.
Nhưng người gọi tới kia cứ gọi hết cuộc này tới cuộc khác không ngừng, cuối cùng Hạ Dư phát phiền, tóm lấy thô bạo, vừa nhìn tên hiển thị——
"Lữ Chi Thư."
Cậu xem mà mất hứng, rút luôn mạch điện ra.
Sau đó hôn Tạ Thanh Trình bảo: "Vợ cưng ơi, chúng ta tiếp tục nào."
"Vợ cái mẹ cậu... Á!"
Lời còn chưa dứt đã lại bị chịch mạnh, Hạ Dư bảo là tiếp tục, chứ thật ra khi nãy cho dù cậu có lấy điện thoại, sự quấn quít phía dưới vẫn chẳng dừng, chỉ là thúc chậm hơn chút, lại vẫn cứ cọ xát vào điểm cao trào tuyến tiền liệt của Tạ Thanh Trình.
Cái cảm giác cao trào muốn tới mà chẳng tới này thật ra là thoải mái nhất, màu sắc trong mắt hai người họ đều tối tăm hơn hẳn thường ngày.
Đó là màu sắc của dục vọng.
Chỉ là Hạ Dư hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, Tạ Thanh Trình vẫn còn cố sức duy trì mấy phần tỉnh táo.
Hạ Dư lại đâm rút lần nữa, giường đột nhiên rung lắc.
"Sướng quá đi mất... Bác sĩ Tạ... Anh có từng nghĩ anh sẽ bị em chịch trên chiếc giường này chưa? Anh từng nghĩ tới chưa?"
Tạ Thanh Trình bị cậu không ngừng đâm thúc, nói cũng chẳng nói nên lời, chỉ có thể nhận lấy từng lần va chạm của cậu, giữa đùi đã ướt đẫm, d*m thủy và ái dịch bắn tóe nơi hai người giao hợp điên cuồng, tạo thành thanh âm tình sắc tới cực điểm.
Khoái cảm điên cuồng chồng chất, gối trên giường đã bị bọn họ làm rơi hết xuống đất, giờ khắc này cứ như trên thế giới chẳng có bất cứ thứ gì tồn tại, chỉ có mỗi nhau, sót lại cuộc làm tình mãnh liệt này.
"A a... Hạ Dư... Hạ Dư cậu chậm chút..."
"Em chỉ muốn chịch chết anh thôi, vợ ơi... Em chỉ muốn khiến anh vĩnh viễn bị em tiếp tục làm như thế... Anh thật sự muốn quyến rũ em chết luôn rồi..."
Hai người càng làm càng điên cuồng.
Nhưng mà——
"Cốc cốc cốc."
Lúc này còn kì quái hơn cả điện thoại, lần này cửa phòng ngủ Hạ Dư chợt bị gõ vang.
Hai người làm tới mức hết thảy tình cảm đều ngập đầu, khi nãy vốn chẳng hề nghe thấy tiếng bước chân gì hết cả.
Mãi cho tới lúc này, Hạ Dư mới nghe thấy bên ngoài có giọng nói truyền vào: "Hạ Dư, con có đó không?"
—— Lần này là Hạ Kế Uy!
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Hạ Dư.
Lữ Chi Thư, Hạ Kế Uy, hẳn nên chúc mừng cậu một tiếng.
Việc Hạ Kế Uy về nhà, thật sự là do trùng hợp, ông cũng vừa quay về chưa bao lâu, ông rất bận rộn ít thời gian, vốn định ở công ty không tính về nhà, chỉ chuẩn bị bảo thư kí về nhà lấy ít tài liệu, vì sáng mai lại phải lên chuyến bay sớm nhất.
Nhưng ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật Hạ Dư, vì thế vẫn tự mình quay về nhà.
Lúc ông lên tầng tìm Hạ Dư, cũng không để ý lắm, không nghe thấy động tĩnh dữ dội trong phòng Hạ Dư. Bởi thế mới chẳng kiêng nể gì gõ cửa phòng Hạ Dư.
Hạ Dư nghe thấy tiếng gõ cửa kia, lập tức cứng đờ lại—— Cậu hoàn toàn không ngờ cha cậu thế mà lại ở nhà!!
Nhưng cứng nhắc hơn cả cậu chính là Tạ Thanh Trình.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình tái nhợt, lập tức nhận thức rõ ràng bản thân phát điên rồi, thế mà lại lên giường với con trai chủ cũ ở nơi như thế này!
Nhận thức này tựa như dội một chậu nước lạnh vào đầu, gọi ý thức Tạ Thanh Trình quay về.
Đôi mắt anh ướt đỏ tình dục, giãy giụa muốn đứng dậy, lại đột nhiên bị Hạ Dư đè lại.
"Đừng cử động." Hạ Dư nói, "Không cần quan tâm tới ông ấy, chỉ cần không đừng mở cửa thôi là được rồi."
"Không cần quan tâm cái——"
Chữ quỷ còn chưa nói ra, anh đã bị Hạ Dư bịt miệng lại.
Sau đó Hạ Dư làm một chuyện khiến Tạ Thanh Trình vô cùng suy sụp.
Cậu thật sự mặc kệ Hạ Kế Uy ở ngay bên ngoài, không ngờ lại tiếp tục triền miên đâm sâu làm tiếp.
Chỉ là biên độ nhỏ hơn xíu, tiếng cũng không vang đến vậy, nhưng tiếng đệm đong đưa và tiếng thân thể giao hợp theo tiết tấu vẫn có thể bị người ngoài nghe thấy. Tạ Thanh Trình lập tức mở tròn mắt, loại cảm giác yêu đương vụng trộm này khiến anh khó chịu lại kích thích, anh sống hơn ba mươi năm chưa từng trải qua chuyện như thế.
"Đệt... Sướng quá..." Hạ Dư được bên trong miệng nhỏ của anh co rút lại cuốn lấy không chịu nổi, sao còn quan tâm bên ngoài có ai, bịt miệng Tạ Thanh Trình đè người trên nệm mềm mại tiếp tục chịch tàn nhẫn.
"Nhép nhép nhép..."
Tiếng nước dâm mĩ còn vang, giường cũng đong đưa theo đâm rút dữ dội của cậu trai phía trên người đàn ông, lung lay kẽo ca kẽo kẹt.
Giọng Hạ Kế Uy bên ngoài chợt ngừng lại.
Người cha nghe thấy tiếng kì lạ trong phòng rõ ràng, nghe thấy tiếng con trai mình đang làm tình với người khác.
Tạ Thanh Trình bắt đầu giãy giụa mạnh, cảm giác trái đạo đức này quá mãnh liệt, anh không chịu nổi.
Hạ Dư càng dùng sức đè anh lại, gần như thấp giọng nói bên tai anh: "Đừng sợ, anh cứ làm tình tiếp với em đi, đừng lên tiếng, ông ấy sẽ không vào đâu."
Hạ Dư nói, động tác chậm lại, cậu dựa lên người Tạ Thanh Trình, vừa triền miên đâm rút liên tục vào miệng nhỏ, vừa thấp giọng dỗ dành:
"Cha em vốn không nghĩ tới là anh đâu, ông ấy chỉ cho rằng năm nay em trải qua sinh nhật một mình quá nhàm chán, dẫn một cô gái về nhà mà thôi. Chuyện này ở trong giới bọn em cũng chẳng hề hiếm gặp."
Tạ Thanh Trình cắn răng, vẫn không chịu nổi loại điên cuồng này, tình nguyện làm tình với Hạ Dư ngay dưới mí mắt Hạ Kế Uy, thật sự... Thật sự quá điên cuồng...
Anh bị Hạ Dư đè mà chịch không nhanh không chậm, lại run rẩy, dùng giọng nói trầm thấp vô cùng khàn khàn nói: "Dừng lại đi, đừng làm nữa... Không thể làm tiếp nữa... Hạ Dư... Cậu dừng lại đi... A..."
Hạ Dư thấy làm thế nào anh cũng không chịu phối hợp, vẫn rất để ý mình là con trai Hạ Kế Uy, vẫn muốn xuống giường, trong lòng không biết sao lại dâng lên một sự oán giận thậm chí là ghen tuông, giọng lập tức trầm xuống: "Nếu anh còn tránh khỏi em thêm nữa, em sẽ bế anh ra ngoài làm anh ngay trước mặt ông ấy đấy. Để anh quỳ trên đất, nằm bò xuống, bị em làm, bị ông ấy trông thấy."
"!!"
Hạ Dư có thể cảm nhận được Tạ Thanh Trình nghe cậu nói như thế, lập tức lo lắng, tới mức siết chặt lại làm cậu cũng hơi biến sắc, thở dốc một lát mới có thể nói tiếp:
"... Để ông ấy nhìn thấy rõ ràng, bác sĩ Tạ mà ông ấy thuê cho em đã chữa bệnh cho em trên giường, bị em chịch như thế nào. Nhé?"
Ánh sáng trong mắt Hạ Dư hỗn loạn, vòng trên tay lúc đỏ lúc cam, Tạ Thanh Trình không đoán nổi Hạ Dư đang nói năng vớ vẩn hay là đang nói thật.
Nhưng anh vẫn cứng đờ lại.
Hạ Dư tựa như rất hài lòng với phản ứng này của anh, ôm anh hôn anh, cảm giác cao trào kéo dài hạ xuống, lại bắt đầu đâm thúc mãnh liệt liên hồi.
"Sướng quá... Đệt..."
Hạ Kế Uy đứng ngoài cửa, cách một tấm cửa vẫn có thể biết hai người bên trong đang làm tới lúc kịch liệt nhất điên cuồng nhất kích thích nhất, hoàn toàn không thể dừng lại được. Làm cha tuy là cảm thấy không được hay, nhưng đã xác định Hạ Dư đang lên giường với một cô hotgirl mạng nào đó, tuy chuyện này quá hoang dâm, hơn nữa gặp phải còn không thể chịu nổi, nhưng Hạ Dư đã hai mươi rồi, chuyện này cũng chẳng mới lạ gì trong giới bọn họ hết cả.
Tiếng làm tình trong phòng ngủ nóng bỏng đến thế, ông có thể nghe thấy tiếng Hạ Dư thở dốc thô nặng, còn cả tiếng lép nhép liên tục không ngừng càng lúc càng nhanh, chỉ là cô gái kia hình như thấy xấu hổ, không phát ra bất cứ thanh âm nào cả, cứ nhẫn nhịn như thế bị con ông đâm rút mãnh liệt như thế.
"..." Sắc mặt Hạ Kế Uy tái mét, đứng ở cửa một lát, vẫn tránh để xấu hổ, rời đi.
Hạ tổng vừa đi, tiếng bước chân rời xa, Hạ Dư lại càng chẳng kiêng nể gì, cậu buông lỏng tay bịt miệng Tạ Thanh Trình ra, đâm rút nhanh chóng mặc sức tùy tiện, lực vô cùng mạnh, thở dốc thô nặng.
Tạ Thanh Trình có thể cảm nhận được dương v*t đâm trong cơ thể anh càng lúc càng thô nóng, nhịp đập giần giật hưng phấn trước khi bắn tinh cũng nằm sâu trong cơ thể anh rất rõ ràng.
Tạ Thanh Trình biết sau khi cậu chịch lâu tới thế, cuối cùng chồng chất khoái cảm, bị kích thích sắp bắn rồi.
Cảm giác này khiến da đầu anh tê dại, anh thật sự không chịu nổi, anh cảm thấy đêm nay bản thân đang không ngừng bị Hạ Dư bắn tinh vào, càng đáng sợ hơn là cơ thể anh cũng từ từ thích ứng—— Bản năng nam giới của anh sợ bị một phái mạnh khác bắn vào trong cơ thể, nhưng thể chất sơ hoàng vì bảo vệ anh, đã phóng đại cảm giác kích thích lúc bị bắn vào trong. Hai loại cảm giác mãnh liệt đan xen, hô hấp Tạ Thanh Trình cũng hỗn loạn.
"Buông tôi ra..." Anh chỉ muốn kết thúc kiểu làm tình điên cuồng, khiến người ta đánh mất bản thân này, muốn tháo dây buộc trước mắt, tay lại bị Hạ Dư đè xuống.
Tạ Thanh Trình khản giọng nói: "Buông tôi ra... Thật sự không thể bắn thêm nữa... A... Hạ Dư... Đừng mà... Đừng bắn vào thêm nữa, thật đó... Khó chịu quá... A..."
Lúc này Hạ Dư đã tới ranh giới chuẩn bị bắn, vốn không dừng lại được. Tạ Thanh Trình cầu xin cũng như bình thường, mang lại kích thích to lớn vô hạn cho cậu, cậu vừa thở dài suy nghĩ, sao Tạ Thanh Trình làm thế nào cũng không chịu học cách ngoan ngoãn thế? Vừa siết chặt cổ tay Tạ Thanh Trình, đè lên người Tạ Thanh Trình, cưỡng chế người đàn ông bị mình đâm thúc cả người thê thảm quần áo tán loạn ấy.
Sau mấy cú thúc nặng nề, Hạ Dư rên một tiếng, đẩy vào điểm mẫn cảm của người đàn ông đột nhiên bắn ra, cả người Tạ Thanh Trình đều căng cứng tới cực điểm.
Anh ngửa chiếc cổ xinh đẹp, lụa đen che mắt, môi nhạt màu khẽ nhếch, đôi chân thon dài quấn chặt lấy eo Hạ Dư.
"A... A...!"
Lần này Tạ Thanh Trình thật sự bị chịch nhũn cả ra, mỗi lần Hạ Dư bắn một dòng tinh dịch, cả người anh đều không nhịn nổi mà run lên, miệng bật thành tiếng rên rỉ lên đỉnh rất nhỏ, khàn khàn, vô cùng êm tai.
"A... Hạ Dư... A..."
"Đừng bắn... Cầu xin cậu... Tôi căng lắm rồi... A...! Đừng bắn nữa... Tôi không muốn... Tôi không muốn... A... A a a!"
"Không được, em không nhịn được, em thích bắn vào trong anh." Hạ Dư sao còn khống chế nổi nữa, Tạ Thanh Trình sắp quyến rũ cậu điên luôn rồi, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ khiến người ta hận không thể chết trên người Tạ Thanh Trình ấy, vừa tàn nhẫn vừa nóng bỏng quấn quít si mê bắn mạnh toàn bộ tinh dịch của mình vào điểm mẫn cảm của Tạ Thanh Trình, vừa bắn vừa dùng sức đâm thúc cọ xát trong anh.
"Hạ Dư... Không chịu nổi... Buông tôi ra... A...!" Sau dòng tinh dịch bắn ra mạnh mẽ nhất, Hạ Dư có thể cảm thấy Tạ Thanh Trình lập tức nhũn ra, thở dốc nặng nề dưới thân cậu.
Cho dù có lụa đen che khuất, nhưng Hạ Dư biết, chắc chắn là anh khóc rồi...
Một loại cảm giác xót thương lẫn khoái cảm trộn lẫn vào nhau ùa lên, Hạ Dư vươn tay tháo dây buộc trước mặt Tạ Thanh Trình xuống, quả nhiên trông thấy cặp mắt đào hoa kia đã đầy vết ướt át.
Anh bị cậu chịch rơi nước mắt.
Hạ Dư không rút ra khỏi cơ thể Tạ Thanh Trình, cậu hôn lên mắt Tạ Thanh Trình, không cách nào ổn định lại được ái dục mãnh liệt ấy.
"Anh ơi..."
Hạ Dư hôn anh.
"Khi nãy anh thật sự sợ ư?... Đừng sợ, em gạt anh đó, em thích anh tới thế, yêu anh còn không kịp, sao có thể để anh bị cha em trông thấy như thế cơ chứ?"
"... Ngoan nào, đừng sợ..."
Cậu vuốt ve khuôn mặt anh, vô cùng trìu mến. Cậu ôm lấy người đàn ông gần như bị cậu đâm thúc tới vỡ vụn trong lòng ấy, không ngừng thơm anh hôn anh, an ủi anh trên giường.
Cậu trai lúc làm tình quá mức vô lí thô bạo, sau khi xả ra rồi lại dịu dàng ấm áp như một chú cún lớn xác, cậu trai vuốt ve mái tóc ướt đẫm của người đàn ông, gập ngón tay lại trượt nhẹ qua vầng trán mướt mồ hôi và đôi mắt mất tiêu cự của anh, cuối cùng nhắm mắt lại, thành kính hôn lên trán anh.
"Em vĩnh viễn yêu anh... Tạ Thanh Trình... Vợ yêu... Cục cưng... Bác sĩ Tạ... Anh ơi, cảm ơn anh... Suốt hai mươi năm trời, đây là sinh nhật tốt đẹp nhất của em."
"Anh chữa trị hết toàn bộ thương tổn của em... Chỉ có anh mới có thể chữa được hết toàn bộ thương tổn của em... Tạ Thanh Trình, em yêu anh."
"Em mãi mãi yêu anh..."