*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tạ Thanh Trình, khi nãy sao anh lại xông vào đám cháy theo tôi vậy."
Khó khăn lắm mới an ủi Tạ Tuyết được, khiến cô ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế cùng nhau nghỉ ngơi với các nhân viên cứu hộ khác, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình bị đại đội cứu hoả phê bình nghiêm khắc, sau khi bị phê bình xong hai người cùng sang một bên, Hạ Dư liếc qua Tạ Thanh Trình còn đang châm thuốc—— điếu thuốc ấy là anh hỏi xin của cảnh sát mà lấy được. Cậu cảm thấy cậu không thể nhìn thấu được hành động khi nãy của Tạ Thanh Trình, nên hỏi vậy.
"Phía bên cậu xông vào còn chưa rơi vào tình cảnh đặc biệt nguy hiểm." Tạ Thanh Trình lấy điếu thuốc ra, chậm rãi nhả khói, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Ánh lửa trên ngón tay anh khi sáng khi tối, tàn thuốc rơi xuống như trận tuyết.
"Nói về tình hình của cậu đi." Tạ Thanh Trình gõ gõ tàn thuốc, nhìn về phía trước, "Bắt đầu từ lúc nào."
Anh hỏi chính là về huyết cổ.
Hạ Dư: "... Sau khi anh đi không lâu. Lúc tôi tới viện tư nhân kiểm tra gặp một bệnh nhân tâm thần, trùng hợp phát hiện ra thôi. Tôi dùng máu tôi làm mồi nhử, họ sẽ nghe lời tôi nói. —— Anh biết gì về tình huống này không?"
"Biết." Tạ Thanh Trình ho nhẹ, lại rít một hơi, cố gắng miêu tả qua loa, "Huyết cổ, là một nhánh biến dị của Ebola thần kinh... Tình huống của cậu chưa nói cho người khác biết đấy chứ?"
Hạ Dư cười cười, ánh mắt có hơi u ám: "Chỉ mỗi anh biết thôi."
"..."
"Nếu có một ngày nào đó tôi muốn giết người diệt khẩu, giết anh xong là được."
Tạ Thanh Trình trợn trắng mắt: "Cậu ngon thì thử xem."
Điếu thuốc cảnh sát cho Tạ Thanh Trình không phải mùi anh thích, rất khó chịu, vậy mà lại còn là mùi bạc hà cay nồng, Tạ Thanh Trình rít mấy hơi, có chút chán, dập tắt điếu thuốc.
"Chuyện này cậu đừng nói cho người khác. Bác sĩ cũng đừng nói."
"Tôi đâu ngốc như vậy, Tạ Thanh Trình." Hạ Dư thản nhiên đáp, cậu cũng đúng là vị công tử cao quý, trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn là người áo mũi chỉnh tề nhất trong nhóm người, trông có vẻ nhã nhặn anh tuấn vô cùng, mấy người được cứu ra ở cạnh đó còn đang trộm ngắm cậu.
"Ebola thần kinh rồi lại chứng cô lệ, còn có năng lực khiến cho bệnh nhân tâm thần nghe lệnh của tôi, sau này tôi cũng đừng mong sống yên ổn."
"Nhưng mà Tạ Thanh Trình, anh phải nhớ rõ——"
Cậu đột nhiên sáp lại gần, mắt hạnh hờ hững xem xét gương mặt Tạ Thanh Trình, chậm rãi di chuyển: "Đôi mắt của anh, chính là đôi mắt duy nhất có thể trông thấy hết thảy chuyện này."
Cậu cách rất gần, lông mi cũng như sắp chạm vào hàng mi của Tạ Thanh Trình, giọng nói âm trầm đi vào trong tai Tạ Thanh Trình, trong cảnh hỗn loạn, chỉ để cho một mình anh nghe thấy.
Như nỉ non, lại như đang uy hiếp.
"Cái miệng của anh, là cái miệng duy nhất có thể làm lộ chân tướng."
Ánh mắt cậu lại rơi xuống trên đôi môi Tạ Thanh Trình, như chơi đùa trên một cánh hoa nhạt màu, tìm kiếm qua lại, ánh mắt cậu rất nhẹ, trong ấy lại cất giấu uy hiếp nặng nề.
Mà trên người Tạ Thanh Trình giờ chỉ khoác một chiếc áo, là được nhân viên cứu hoả chuẩn bị cho.
Hạ Dư đứng trước mặt anh, vừa theo dõi nét mặt anh, vừa nâng tay chỉnh sửa lại áo cho Tạ Thanh Trình—— kiểu chỉnh sửa áo này người ngoài nhìn vào sẽ coi là cậu khách sáo, nhưng chỉ có mỗi trong lòng Tạ Thanh Trình và Hạ Dư hiểu được, Hạ Dư dùng lực rất mạnh lúc chỉnh lại áo cho anh, mặt không đổi sắc kéo căng cổ áo, như một loại cảnh cáo lẫn uy hiếp.
"Ngậm chặt nó bên trong, đừng để nó rơi ra ngoài đấy."
Tạ Thanh Trình lạnh lùng đáp: "Cậu uy hiếp tôi?"
"Tôi nào dám. Là nhắc nhở mà thôi." Tay Hạ Dư trượt xuống khỏi cổ áo Tạ Thanh Trình, thở dài nói, "Tôi cũng chỉ muốn sống tháng ngày bình thường."
Tạ Thanh Trình thật sự lười nhiều lời với tên điên này.
Hạ Dư đây là đang làm gì?
Nếu anh thật sự sẽ nói tình hình bệnh của Hạ Dư ra ngoài, căn bản sẽ chẳng nhắc Hạ Dư đừng để lộ bệnh tình trước bất kỳ ai.
Nhưng Hạ Dư lại không nghĩ thế, Hạ Dư không có độ tin tưởng với Tạ Thanh Trình cao tới vậy.
Cậu chỉ cảm thấy giờ Tạ Thanh Trình hé miệng thu vào mắt cậu, đã thành mối uy hiếp cho cậu buộc phải ngăn chặn, tốt nhất là cứ tàn nhẫn nhét vào trong mấy thứ, cũng giống như con tin bị trói, để anh ngậm lại không nói được cho bất cứ ai, như vậy sẽ không để lộ bí mật của cậu ra ngoài.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu: "Cậu nói cậu chỉ muốn sống những tháng ngày như người thường, vậy sao phải mạo hiểm dùng huyết cổ xông vào đám cháy để cứu nhóm bệnh nhân này."
"Bởi vì mong muốn so với những chuyện từ xưa tới nay chưa từng giống nhau." Hạ Dư nói, "Tôi muốn làm một người bình thường. Nhưng tôi mãi cũng chỉ là một kẻ điên."
"Tôi vào cứu người, thứ nhất vì thế hoả vẫn còn chưa lan tới bên ấy, tôi biết sẽ tới kịp. Thứ hai, anh có nhớ tôi đã nói với anh, người với người vĩnh viễn chẳng thể hiểu được nhau, cũng không thể chung sống chứ? Giống như hai loài hoàn toàn khác biệt. Tôi cảm thấy hơn hẳn mọi người, những kẻ ấy là đồng loại của tôi. Thứ tôi khác họ duy nhất, chính là lớp nguỵ trang tốt hơn hẳn mà thôi."
Hạ Dư nhàn nhạt bảo: "Nếu ngay cả tôi cũng cảm thấy mạng của họ có cũng được không có cũng chẳng sao, vậy thì còn ai có thể đối xử với bọn họ như những con người sống sờ sờ được nữa."
Tựa như một xã hội, một đoàn thể, một tổ chức chính nghĩa, một liên minh hắc bang. Cho dù là người thế nào, cũng cần có đồng loại.
Bởi vì sự cô độc cùng cực, sẽ ép người ta phát điên.
Hạ Dư chính là người đã quá mức cô độc như vậy, không ai có thể hiểu cho căn bệnh của cậu, người khác chỉ đều có thể nghe qua miêu tả của cậu, nắm được thống khổ của cậu lộ ra bên ngoài, rằng ba người cùng mắc căn bệnh hoàn toàn giống cậu đã chết rồi.
Cậu chỉ có thể đi cùng nhóm người giống hệt vậy, muốn tìm thấy cầu nối gắn kết với thế giới này.
Nhưng đồng thời việc ấy cũng có nghĩa Hạ Dư rất nguy hiểm, cậu có thể mê hoặc trái tim của đồng loại, máu của cậu chính là phần thưởng dành cho kẻ điên, lời cậu nói chính là mệnh lệnh mà những người ấy không thể phản kháng.
Nếu cậu muốn, cậu có thể lợi dụng thứ này để phạm tội.
—— Cũng khó trách cậu không muốn để cho người khác biết.
Càng khó trách cậu muốn bịt miệng người duy nhất biết chuyện là Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình: "Đồng loại với cậu mà nói quan trọng tới nhường này. Quan trọng tới mức ngay cả mạng cũng chẳng cần nữa."
Hạ Dư lạnh lùng đáp: "Bác sĩ à, anh không hiểu được chúng tôi. Anh ở nơi sáng, anh đâu thể nhìn được vào bóng tối."
"..." Tạ Thanh Trình thở dài, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này với cậu.
"Vấn đề cuối. Cậu đã có huyết cổ rồi, vì sao trước đó đối phó với Giang Lan Bội lại không dùng?"
"Vì không ổn định." Hạ Dư đáp, "Máu của tôi cũng có khi làm cho bệnh nhân càng thêm điên cuồng, tình hình này tôi không thể gánh nổi đâu. Nào có như anh——"
Cậu nói tới đây, bỗng ngừng lại một lát.
"Anh cũng đúng là, mọi người nằm trong tay đối phương, còn kể chuyện tình Lọ Lem cho tôi nữa, anh đánh cược như vậy, không sợ tôi không kịp phản ứng lại hửm?"
"Tôi đánh cược như vậy, là vì cảm thấy cậu rất thông minh đấy." Tạ Thanh Trình nhàn nhạt đáp lời, "Hơn nữa lần trước tôi về phòng ngủ của cậu thay đồ, không phải cậu cũng định kể chuyện Lọ Lem cho tôi à?"
Hạ Dư yên lặng một lát, rốt cuộc cúi đầu cười nhạo, Tạ Thanh Trình cũng nâng tay lên chống trán, hai người từ đó tới mãi tận lúc này, mới rốt cuộc thoải mái và dịu lòng lại sau khi sống sót khỏi tai nạn——
Đúng, hai người họ đều nhớ rõ chuyện ấy, chẳng ngờ lại hoá thành từ lóng lúc nguy hiểm tới tính mạng——
Đó là khi Hạ Dư khoảng tầm tám chín tuổi.
Tạ Thanh Trình khi ấy cảm thấy Hạ Dư ngoài mấy mục trị liệu cơ bản ra, cũng cần phải ra ngoài giải sầu nhiều vào. Rất nhiều bác sĩ cho rằng, với việc trị liệu các bệnh nhân tâm thần, phần lớn phải dựa vào thuốc, nhưng Tạ Thanh Trình lại thuộc nhóm quan niệm học phái khác, anh cho rằng trạng thái tinh thần của người ta là một loại phản ứng với hoàn cảnh đang sống, không nên coi bệnh nhân tâm thần thành một bệnh án đơn lẻ tách biệt ra khỏi xã hội, thuốc không có tác dụng quyết định tới việc đấu tranh với bệnh tâm thần, một bệnh nhân có thể đi tới được điểm mấu chốt hay không, có ràng buộc với việc dựng nên cầu nối của người đó với xã hội, với gia đình.
Vì thế, anh nói ý kiến này ra với Lữ Chi Thư.
Lữ phu nhân đang gọi cả trăm cuộc gọi làm ăn rất bận rộn, nâng ánh mắt ngại ngùng lên cười cười với Tạ Thanh Trình: "Tôi không có thời gian, bác sĩ Tạ, cậu dẫn nó đi nhé."
Tạ Thanh Trình nén lửa giận: "Cậu bé là con trai của cô."
Lữ phu nhân theo thói quen bàn chuyện làm ăn, cũng chẳng ngẩng đầu lên đáp: "Tôi trả thêm tiền cho cậu."
"..."
Sau đó Lữ Chi Thư bỏ đi để bắt tay vào việc làm ăn buôn bán, bà ấy trước tiên là giống với một thương nhân, sau đó mới là một người mẹ. Vị phu nhân mập mạp từ đầu tới cuối chỉ chăm chăm cười tủm tỉm nói chuyện điện thoại mà gọi "Trương tổng, Lý tổng", tầm mắt chưa từng đặt lên người Tạ Thanh Trình dù chỉ một lần.
Càng đừng nói tới Hạ Dư đứng sau Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình lại cúi đầu, trông thấy Hạ Dư cũng chẳng bận tâm nhiều tới hành động của mẹ, cậu như thể đã rất quen với mối quan hệ ruột thịt này rồi, đang ngồi trên sô pha mắt cũng không nâng lên mà tự bóc một quả quýt vàng rực cho mình.
Quả quýt ấy còn to hơn cả tay cậu, bóc được một nửa, Hạ Dư không cầm nổi, quýt rơi xuống đất, lộp bộp lăn xuống dưới bàn trà. Cậu nhảy xuống khỏi sô pha, muốn tự mình nhặt lại, trong tầm mắt lại hiện lên một quả tươi ngon sạch sẽ còn lành lặn.
"Rơi xuống đất rồi còn định ăn?" Tạ Thanh Trình thở dài, cũng không biết vì sao mình lại mềm lòng, anh đưa quả nguyên vẹn cho Hạ Dư, nhặt quýt bị rơi xuống dính bụi lên.
"Mai anh dẫn em tới công viên trò chơi."
Vì thế hôm sau Tạ Thanh Trình dẫn theo hai người cả em gái lẫn Hạ Dư tới công viên trò chơi. Tạ Tuyết tính tình tốt, thích cười, sẽ chăm sóc em trai, trạng thái cả người Hạ Dư hình như tốt hơn không ít.
Nhưng lúc quay về, trời bỗng đổ mưa lớn.
Vất vả lắm mới gọi được xe, ba người đều đã ướt sũng, mà biệt thự Hạ gia lại ở ngoại thành, có hơi xa, Tạ Thanh Trình liền dẫn hai đứa nhỏ về ký túc xá trường Y.
Ký túc xá đại học của Tạ Thanh Trình cũng giống trường của Hạ Dư bây giờ, bốn người một phòng.
Lúc anh dẫn theo hai đứa nhóc ướt sũng quay về, nhóm bạn cùng phòng đều đang bận rộn làm việc ở phòng thí nghiệm, trong phòng ngủ không một bóng người.
"Anh ơi! Cây xương rồng anh trồng nở hoa rồi nè!" Tạ Tuyết vào phòng đã quen cửa quen nẻo lao thẳng vào bàn học của Tạ Thanh Trình, cười tươi rói gảy bông hoa xương rồng nhỏ màu vàng nhạt nở trong chậu cây, "Oa... Đẹp quá đi."
Cô bé đương nhiên không chỉ tới phòng ký túc của anh trai cô có một lần.
Tạ Thanh Trình pha trà gừng nóng cho hai người, chẳng buồn nói gì nhét vào trong tay hai đứa nhỏ.
"Nhân lúc còn nóng thì uống đi."
Tạ Tuyết thích mấy món cay cay, vừa nhận tách trà gừng đã uống ừng ực cạn sạch, một ly trà gừng nóng rất nhanh thấy đáy, Hạ Dư cũng không từ chối nổi—— thiếu gia không ăn được mấy món nặng vị lại kích thích gì đó, cúi đầu cầm chén nửa ngày chưa uống xong hai ngụm.
Tạ Thanh Trình vào phòng tắm rửa tay, Hạ Dư vẫn đang không biết nên xử lý một chén gì đó nong nóng cay mũi này thế nào, Tạ Tuyết bên cạnh lại thoả mãn thở dài: "Uống ngon quá đi mất."
"..." Hạ Dư nghiêng mặt qua, mặt không đổi sắc xem xét cô bé.
Cảm thấy ánh mắt của cậu, Tạ Tuyết cũng quay đầu lại, cười hì hì với cậu bé, ánh mắt rơi xuống chén của cậu: "Nếu mà em không thích thì..."
"Không, em thích lắm." Hạ Dư nhàn nhạt đáp.
"Sao vậy được, em xem em lâu vậy rồi mới uống có chút xíu à!"
Hạ Dư cười nhẹ: "Chính vì thích, nên mới luyến tiếc không nỡ uống đó."
"... Ò..." Tạ Tuyết như bị thuyết phục, có hơi tiếc nuối gật đầu, đang chuẩn bị rời mắt đi.
Hạ Dư mãi tới lúc này mới đưa chiếc chén in đồng tiền Mark mà mình đã muốn dâng hai tay lên từ lâu cho cô bé: "Cho chị này."
"Hở? Em, không phải em thích hả?"
"Chị muốn uống thì em cho chị đó."
Cô bé ngốc nghếch mở tròn đôi mắt, cảm động nhận chén trà gừng nóng hổi kia.
Hạ Dư không quên bình tĩnh dặn cô ngốc đó: "Uống lẹ lên, đừng để anh trai chị phát hiện em cho chị phần của em đó. Nếu không anh ấy lại mắng chị nữa."
"Ừm ừm." Tạ Tuyết bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền cảm động rơi nước mắt, uống một hơi ừng ực rất nhanh cạn chén trà nóng, còn thiếu chút nữa thì bị sặc, "Khụ khụ khụ..."
Hạ Dư mỉm cười vỗ vỗ lưng cô bé.
"Chị thích uống trà gừng nhất đó." Tạ Tuyết mãi mới đỡ ho, ánh mắt ấm áp, còn cầm chiếc chén dày in đồng Mark vương hơi ấm, nhỏ giọng nói với Hạ Dư, "Xưa mấy ngày tuyết rơi, từ nhỏ tụi chị đã sống trong một con ngõ nhỏ, không có mấy thứ để sưởi ấm, anh của chị mới pha cho chị món này..."
Rõ ràng đã trải qua chuyện khó khăn đau lòng như vậy, lúc cô bé kể, trong mắt chợt loé ánh sáng lấp lánh.
Như đang nhớ lại câu chuyện xưa vô cùng thú vị vậy.
Tạ Thanh Trình rửa tay xong quay về, anh liếc nhìn hai đứa nhóc ngồi trên mép giường ký túc của mình: "Hai em uống xong rồi à?"
Hai đứa nhỏ liếc nhau, bí mật trao đổi, Hạ Dư rất bình tĩnh, Tạ Tuyết có hơi kích động, nhanh chóng gật đầu, nhưng lúc cô bé gật đầu, vì uống no quá, không nhịn được hơi hé chiếc miệng nho nhỏ, khẽ nấc một tiếng.
Tạ Thanh Trình không quản bọn nhỏ nữa, quay qua tủ đồ tìm quần áo tắm rửa. Nơi cô bé theo học có trạm xe ngay gần trường Y, lần nào kết thúc buổi học cả người cũng mướt mồ hôi, Tạ Thanh Trình đặc biệt mang mấy bộ đồ sạch sẽ mát mẻ tới cho cô bé, tiện cho cô bé tới thay, giờ đã tới lúc phát huy tác dụng.
"Thích Bella hay Lọ Lem?" Lúc anh hai tìm đồ trong tủ quần áo, bờ môi mỏng của anh nói ra hai cái tên công chúa trong truyện cổ tích dịu dàng.
Cô bé rất vui vẻ: "Thích Bella!"
Tạ Thanh Trình mang một chiếc váy công chúa màu vàng nhạt ra cho cô bé. Tạ Tuyết hoan hô một tiếng, cầm váy chạy lon ton vào nhà tắm thay đồ.
Tạ Tuyết đi rồi, Hạ Dư vẫn đang ướt nhẹp đứng bên mép giường.
Tạ Thanh Trình lại lục tủ thêm chốc lát, cuối cùng thở dài, bỗng nhận ra, làm ra một chuyện mà không phải người bình thường có thể làm được——
"Em mặc bộ này đi."
Hạ Dư nhận đồ, mở ra xem, bình tĩnh đáp: "Bác sĩ Tạ, anh lấy nhầm rồi."
"Không lấy nhầm đâu."
Hạ Dư cứng đờ một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt lại, vẻ mặt dần hiện vẻ lạnh lùng u ám không thể nào che giấu nổi.
"Anh đưa váy cho em đấy."
Mà lại còn là váy công chúa Lọ Lem màu xanh nữa chứ.
Đối mặt với lửa giận bị kiềm nén của Hạ Dư, Tạ Thanh Trình chẳng biết là cố ý, hay là vô tình, vậy mà còn khẽ nở nụ cười, nhưng khuôn mặt đọng sương phủ tuyết kia của anh dù cho có cười, cũng khiến người ta không phân được rõ đấy là cười lạnh hay cười thật lòng.
"Em không được chọn đâu. Anh đây cũng chỉ còn mỗi bộ này là vừa người em thôi."
Hạ Dư: "Em nghĩ là em có thể mặc sơ mi của anh tạm cũng được."
Tạ Thanh Trình khoanh tay lại, dựa vào bậc thang giường tầng, bễ nghễ nhìn cậu nhóc từ trên xuống: "Nhóc quỷ à. Sơ mi của anh em mặc rộng đấy."
"..."
"Không mặc? Không mặc thì em cứ khoả thân ra ngoài cũng được nha."
"..."
Bên ngoài tiếng mưa rơi chưa ngừng, tí ta tí tách hoá thành nhạc nền của cuộc đối thoại năm ấy...
Thế lửa viện tâm thần Thành Khang chậm rãi bị khống chế dần, lính cứu hoả lần lượt tiến vào, cảnh sát cũng vội vàng điều tra. Tạ Thanh Trình và Hạ Dư liếc nhau, trong mắt đều phản chiếu bóng hình của chuyện cũ đã qua.
Hạ Dư nói: "Lúc ấy anh còn bảo với tôi, tôi không thiệt đâu, trong túi của chiếc váy công chúa ấy có một viên kẹo, nhắc tôi lật túi ra, coi như là phí bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi. Nhưng tôi bảo anh cho là thuốc độc, tôi mới không ăn. Giờ ngẫm lại, anh lúc ấy đúng là thất đức ghê."
Tạ Thanh Trình: "... Không nhớ nữa."
Nói xong định rời đi.
"Anh lừa quỷ đó hả." Hạ Dư nâng tay lên cản bước anh lại, tay chống trên thân cây lớn phía sau Tạ Thanh Trình, nheo mắt lại, "Không nhớ? Không nhớ mà lúc anh bị Giang Lan Bội bắt, sao lại nhắc tôi lật túi áo của anh ra lấy điện thoại, nhưng lại bảo với tôi là kẹo của Lọ Lem?"
Tạ Thanh Trình chẳng chút chột dạ, sắc mặt lạnh lùng: "Trùng hợp thôi."
Hạ Dư nổi giận.
Cậu cảm thấy mình khi ấy đưa Tạ Thanh Trình về ký túc xá cho anh một chiếc áo phông đúng là lời cho anh ta quá rồi, giờ ngẫm lại, dù sao cũng phải cho ảnh mặc một bộ váy cưới mới đáng, còn phải là kiểu tình thú mang tất đùi có cạp ren bên trong, tất cũng phải để anh ta đeo vào, không đeo thì ép anh ta đứng dựa vào đầu giường đeo vào hộ, bằng không thì không làm anh ta thấy nhục nhã được, vì tên đàn ông này cũng không biết xấu hổ quá rồi!
"Không nhớ hửm?"
Cậu cúi đầu nói với anh.
"Vậy sau này anh cẩn thận một chút nha, đừng để bản thân mình thành ướt nhẹp thế nữa..." Ánh mắt Hạ Dư chậm rãi lướt qua mặt mày Tạ Thanh Trình, cậu nhẹ giọng nói, "Nếu không lần sau tôi cho anh mặc, có khi không phải áo phông cũ nữa đâu."
Tạ Thanh Trình đối diện với sự uy hiếp của cậu, phản ứng chính là nâng tay lên vỗ vỗ vào mặt Hạ Dư: "Nhóc quỷ cứ yên tâm đi nha, chú em không có cơ hội đó đâu, lỡ bị dội ướt rồi thì tôi khoả thân ra ngoài cũng được."
"Không che cái gì cơ?" Một cảnh sát đi tới, vừa gặp đã là hai tên điên xông vào đám cháy, lập tức nói, "Đừng có xông vào mà chẳng che chắn gì nữa nha! Nguy hiểm lắm á! Không đúng, ý của tôi là, dù không phải không có gì che chắn thì cũng không vào được đâu..."
Hạ Dư cười dịu dàng, ánh mắt hiền hoà: "Đúng thế, tôi đang nói anh ấy đây. Nguy hiểm lắm đó, phải không anh Tạ?"
"Cậu nói với anh ấy làm gì? Không phải cậu chạy vào trước nên anh cậu với chạy theo sau à?" Cảnh sát nhỏ tuổi lườm họ, "Ầy, bỏ đi. Vết thương của hai người xử lý ổn thoả chưa? Xử lý ổn rồi thì chúng ta về đồn công an một chuyến, đêm nay bận rộn đấy."
Vì vụ án ảnh hưởng lớn, liên luỵ tới nhiều nhân viên, tất cả mọi người đều được thẩm vấn theo thứ tự cẩn thận, ghi chép đàng hoàng.
Từng nhóm xe cảnh sát đưa những nhân viên liên quan về đồn công an, vì rất đông người, bận rộn vô cùng, bọn họ dọn dẹp mấy căn phòng trong sở để nghỉ ngơi, cho những người chưa tới lượt tạm thời nghỉ trong phòng trước khi đêm hỗn loạn này trôi qua.
Tạ Tuyết cũng theo sau nhóm Tạ Thanh Trình tới đây.
Cô là một cô gái, nên được sắp xếp ở cùng phòng với một nữ y tá, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình được xếp phòng sát cạnh cô.
Tạ Tuyết vừa vào nghỉ ngơi một chút, người ta đã chậm rãi tới đây không ít, vì suốt cả quá trình cô đều hôn mê, không trông thấy cảnh tượng toàn máu tanh, nên cũng chẳng bị kích thích gì mạnh, ngược lại đã phải bắt đầu an ủi chị gái y tá còn chưa hết kinh hoàng kia.
"Không sao đâu, đại nạn không chết, tất sẽ có phúc tới cuối đời, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, tới lượt chúng ta sẽ có cảnh sát tới gọi thôi."
"Tôi không ngủ được hu hu hu hu hu..."
"Chị không ngủ được thì em hát ru cho chị nghe nhé, đâu rồi đâu rồi khăn tay đâu rồi..."
"A a a a đừng có hát bài hát của âm phủ này!!"
Tạ Tuyết không biết vì sao: "Em cũng chẳng biết sao trong đầu em lại bật ra bài này, cảm giác như lúc hôn mê cứ có người hát cạnh em ấy... Em đổi bài vậy, trong ngân hà xanh xanh, có con thuyền trắng nhỏ..."
Y tá: "???"
Tạ Tuyết có vẻ rất uể oải: "Đầu óc mơ màng, xin lỗi xin lỗi, em để chị chê cười rồi."
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư được sắp xếp vào một phòng nghỉ ngơi.
"Hai vị ngủ ở đây đi, điều kiện không tốt lắm, chịu khó chút nhé. Cần gì thì cứ gọi bọn tôi. Tới lượt sẽ có người đến gọi các anh." Cảnh sát nhỏ tuổi vội vàng nói xong lại quay bước đi làm việc, còn một đống nhân chứng cần sắp xếp kia kìa.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư cùng đẩy cửa phòng vào. Kết quả vừa trông thấy bài trí trong phòng, hai người đều cứng đờ lại——
Đây cũng đúng là một căn phòng nghỉ ngơi dọn tạm thôi mà...
Trong cả một căn phòng, mẹ nó cũng chỉ có mỗi một cái giường sô pha (*).
Ngủ kiểu gì??
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thẻ nhân vật
Hạ Dư:
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Chiều cao: 189cm
Màu yêu thích: Đen
Màu không thích: Tím, hồng nhạt, xanh, trắng
Món yêu thích: Không có món gì vô cùng thích
Món không thích: Có nhiều món không thích lắm, nhất là cay
Động vật yêu thích: Động vật máu lạnh
Động vật không thích: Đa số nhân loại
Trước mắt có thích ai không: Có
Chuyện ít ai biết tới:
Hạ Dư vì vô cùng ưa nhìn, mang khuôn mặt có vẻ nhã nhặn thanh tú, nên lúc đọc sách từng bị nam sinh quấy rồi. Kết quả người này cuối cùng bị Hạ Dư đánh gãy chân. Hạ Dư không biết Tạ Thanh Trình khi ấy cho cậu mặc váy công chúa có phải cũng có ý này hay không, có phải vị bác sĩ vô lương tâm này muốn chọc ghẹo cậu, nên canh cánh trong lòng suốt bao lâu. Cậu cảm thấy hết sức phản cảm với mấy trò quấy rối của người khác với cậu, may mà sau khi cậu cao tới 189cm những kẻ đó rốt cuộc mở mắt ra nhìn, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Cậu rốt cuộc không còn bị đám đàn ông sấn tới làm phiền nữa.
Hạ Dư: Tạ Thanh Trình anh nói xem, anh thừa nhận đi, anh khi đó có phải muốn quấy rối tôi không đấy?
Tạ Thanh Trình: Tủ đồ của tôi thật sự không có quần áo cho bé trai đâu.
Hạ Dư: Anh chính là muốn quấy rối tôi, anh chờ anh bị trói trên giường buộc phải mặc váy cưới đi!
Tạ Tuyết: Chị hỏi xíu, sao nhất định phải mặc váy cưới vậy?
Hạ Dư: Váy công chúa lớn rồi không phải chính là váy cưới hả?
Tạ Tuyết:...
Tạ Thanh Trình: (Cười lạnh) Nhóc quỷ tắm rửa xong ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.
Ghi chú nho nhỏ của editor:
Câu Tạ ca nói với Hạ Dư ở chương 11 lúc bị bắt là "Sao lúc đó cậu không lật túi của Lọ Lem ra, ăn kẹo tẩm độc trong đó mà chết không dấu vết luôn đi!" nha mọi người. Tui sửa lại rồi ạ.
(*) Giường sô pha:
Trông thì rộng vậy chứ để hai con người m8 với m9 lên nằm là đau người dữ lắm đó ạ...