Editor: Chris Nguyen
Tôi là soái ca: Cậu cảm thấy thứ dụng cụ này thế nào?
Tình yêu 123: Đây là gì?
Tôi là soái ca: Dùng để sưởi ấm chân
Tình yêu 123: Ac, nhìn cũng không có gì đặc biệt...
Tôi là soái ca: Gì chứ, là mua trên mạng, cũng mắc lắm đấy
Tình yêu 123: Còn không bằng vớ bông dày cùng với dép bông
Tôi là soái ca: Không phải, cậu xem xem, có thể sạc điện đấy
Tình yêu 123: Nghe có vẻ không tệ
Tôi là soái ca: Ừ
Tình yêu 123: Thế nhưng, 2 chân cùng phải đặt vào bên trong đúng không hả?
Tôi là soái ca: Cái này... Tôi thật không có nghĩ tới a
Tình yêu 123: Không ngạc nhiên, cách thức tư duy của cậu xưa nay vẫn như vậy ^_^
Tôi là soái ca: Chết tiệt!
Tình yêu 123: Cậu chờ chút, chỗ Tiểu Diệp Tử có động tĩnh
Tình yêu 123: Sinh rồi...
Tôi là soái ca:? ?
Tình yêu 123: Tiểu Diệp Tử đã sinh một bé cưng* (*nguyên văn là ‘Bảo Bảo’)
Tôi là soái ca: ...Tôi đang tập thể dục. Chờ tôi, tôi qua ngay
Bé bảo bảo của Tiểu Diệp Tử đột nhiên đến thế giới này, không một dấu hiệu nào. Hàng Hàng có nhiều năm kinh nghiệm chăm dưỡng sóc bông như vậy cũng không thể phát giác. Không có dịch sáp trắng, cũng không rụng bất kỳ cọng lông nào, nó cứ thình lình xảy đến. Hay là sinh vào tối hôm qua?
Vừa mở lồng sắt, X-Quân liền phóng tới, bộ dạng như rất muốn rời khỏi nơi này. Hàng Hàng ôm nó, đem đặt vào lồng sắt thứ hai, đóng chặt đường thông nhau lại. Sóc bông mẹ vừa sinh con sợ rằng sẽ rất hung hãn, nhìn cũng không cho nhìn, chắc hẳn X-Quân đã chịu nhiều hành hạ.
Tiểu Diệp Tử nằm ở một góc lồng sắt, vừa nhìn qua không thấy bóng dáng cục cưng đâu. Hàng Hàng cầm vài miếng khoai lang lắc lắc, Tiểu Diệp Tử nhổm thân lên, tốt rồi, bé sóc bông đang bị đè ở dưới thân. Đây là một thói quen rất xấu, tuy rằng sóc mẹ rất muốn giữ ấm cho con, nhưng đặc biệt dễ đè chết sóc con nếu không chú ý thời gian.
Đem ổ nhấc lên, đắp thêm thật nhiều vụn gỗ, Hàng Hàng vừa định sờ sờ cặp mắt chưa mở ra của cục cưng, Tiểu Diệp Tử liền ném ra miếng khoai lang tỏ vẻ không được xâm phạm ==
Không phải chủ nhân của ngươi là không được a. Hả.
Chuông gió vang lên, Hàng Hàng quay đầu lại, nhìn thấy kẻ lỗ mãng đang chạy như bay đến.
"Tiểu Diệp Tử "
Tiểu Diệp Tử thấy Lương Trạch tới, vừa cảm khái mà cọ cọ, cà cà ngón tay của hắn, Lương Trạch không phải dạng thông suốt lắm, tiến thẳng đến Tiểu Diệp Tử gạt bỏ bớt vụn gỗ ra, ôm ngửi cục cưng.
"Nó chỉ cho cậu sờ." Hàng Hàng ở một bên cười.
Lương Trạch mặt mày rạng rỡ a. Tiểu bảo bảo nhỏ xíu, đều là lông tơ, đặc biệt ấm áp, nhắm mắt, không hề chuyển động.
"Bao lâu thì trưởng thành" Lương Trạch xoay mặt nhìn Hàng Hàng.
"Rất nhanh." Hàng Hàng ôn hòa cười, "Bất quá bây giờ phải chú ý giữ ấm, còn phải bổ sung dinh dưỡng, tốt nhất lâu lâu có thể chụp cho cục cưng một vài tấm ảnh."
"Ừ có cậu chăm sóc chúng nó tôi đặc biệt yên tâm."
"Được rồi, để cục cưng nghỉ ngơi đi, tay cậu cũng lạnh rồi."
"Được." Lương Trạch rút tay ra.
Ca Ca ở trong lồng sắt dưới chân Hàng Hàng bắt đầu chán ghét biểu tình, Hàng Hàng mở lồng sắt, tiểu tử kia liền nhảy vào lòng bàn tay Hàng Hàng, trên đỉnh đầu bệnh rụng lông vẫn như cũ. Nhảy hai ba phát liền phốc lên vai Hàng Hàng, ngồi sỗm xuống.
"Nhất Hưu với Ca Ca vẫn..." Lương Trạch thấyTiểu Diệp Tử vừa nằm xuống, ở cách lồng sắt đang nhìn Nhất Hưu
"Không hề tiến triển." Hàng Hàng buông tay.
"Có phải nó không vui hay không?"
"Đúng vậy, tôi cũng đã thử đem chúng nó cách xa nhau, định đem Nhất Hưu đi, nhưng..."
"Sao?"
"Cả hai đều không vui."
"Lẽ nào đây là... yêu rượt đuổi tay ba?" Lương Trạch gãi đầu.
"Không phải thất tình, nhìn giống như là nó bị khi dễ, bị bắt nạt."
"Khổ thân Ca Ca." Lương Trạch đưa tay tới muốn sờ Ca Ca.
Ca Ca nhảy ra xa một chút, chạy sang vai trái Hàng Hàng.
Nhưng thấy lúc này Nhất Hưu đang ngồi chồm hổm ở trong lồng, nhe răng mặt lộ vẻ hung tướng, chân Ca Ca run lẩy bẩy trên vai Hàng Hàng.
"Đây rõ ràng là sống trong áp bức." Hàng Hàng đưa ra lời bình luận.
"..." Lương Trạch đen mặt.
Cơm tối là thịt xào cọng tỏi tây, trứng chiên nấm mộc nhĩ, gà xào ớt, bắp cải áp chảo. Hải Hồng ăn trước, ăn xong phải đi vào kho kiểm kê, hôm nay là cuối tháng. Hàng Hàng ăn cùng Lương Trạch, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Từ sóc bông nói đến thuế thu nhập cá nhân, từ Bắc Kinh đang nhanh vào cuối thu đến nhân loại lần đầu tiên lên mặt trăng, từ việc tưởng niệm ca sĩ Hoàng Gia Câu nói đến đại án cướp bóc đặc biệt, vân vân… Tuy rằng chủ đề câu chuyện có chút tán loạn, nhưng không khí thật rất hòa hợp.
Dùng cơm xong, Lương Trạch thu rác thải vứt đi, trước khi ra cửa tự nhiên nói: "Soái ca tôi cuối tháng có khả năng không tới được."
Hàng Hàng đang lau bàn, sửng sốt, "Cái gì?"
"Tiểu thuyết mà tôi cùng nhà xuất bản ký kết sắp tới hạn, vẫn còn một phần ba chưa viết xong." Lương Trạch đem chồng rác ném vào thùng rác.
"À, vậy phải hoàn thành thật tốt." Hàng Hàng siết chặt khăn lau, đột nhiên có cảm giác mất mác, không phải nhất định sẽ trống vắng sao? Nhưng có thể nói gì được? Nghĩ đến, Lương Trạch cũng không thể cứ như vậy cả đời mỗi ngày đều chạy đến tiệm, đã tận mắt thấy Tiểu Diệp Tử sinh hạ, chờ mẹ con chúng bình an, nếu như Nhất Hưu cùng Ca Ca vẫn là không hòa hợp, có phải là hắn sẽ mang sóc bông của hắn về nhà hay không? Sau đó tất nhiên sẽ không việc gì phải liên lạc nữa...
"Cậu đẹp trai" Lương Trạch phát hiện Hàng Hàng đang ngẩn người, kêu hắn một tiếng.
"Ừ?" Hàng Hàng cũng phát hiện suy nghĩ của mình tựa hồ đã đi quá xa.
"Rất ít khi thấy cậu đờ người như vậy a."
"À... Bỗng nhiên như vậy thôi, ha ha ha..."
"Aizz, mỗi ngày không được gặp cậu đẹp trai, tôi thật không dễ chịu a." Lương Trạch thở dài.
"Ac..." Hàng Hàng sửng sốt, "Có phải không được thấy Tiểu Diệp Tử cùng Nhất Hưu cậu cảm thấy khó chịu?"
Không hy vọng sẽ không thất vọng, Hàng Hàng tự nói với mình như vậy.
"Không phải" Lương Trạch nhíu mày, "Tôi dự định mang Nhất Hưu đi, nó cũng gây cho Ca Ca nhiều phiền toái như vậy, Tiểu Diệp Tử thì không được, tôi nhất định chăm sóc không tốt, còn phải nhờ cậu, nhưng mà... Ha ha ha, tôi cũng không biết nói như thế nào, thực sự nghĩ đến không thấy cậu cũng có chút tịch mịch. Cậu xem tôi mỗi ngày đều chạy đến chỗ này của cậu, nhìn cửa hàng cũng có chút cảm giác."
"À, hay ngày hôm nay cậu nhận lại Nhất Hưu luôn đi?" Hàng Hàng cải tà quy chính, hỏi.
"Ừ, có khả năng phải bế quan đến một tháng, chí ít."
Hàng Hàng vốn muốn nói đừng mang đi, để lại ở chỗ của tôi đi, cậu cứ chuyên tâm sáng tác. Nhưng vừa nghĩ lại thấy không được, sóc bông là của hắn, hắn một con đều nhìn không thấy nhất định sẽ...
"Được rồi, một hồi tôi mang Nhất Hưu chuẩn bị một chút, lương thực, đồ ăn vặt đều có chứ hả? Cát để tắm, vụn gỗ và những thứ khác."
"Có "
"Ừ."
Hàng Hàng thu dọn xong cho Nhất Hưu, lúc giao cho Lương Trạch, Lương Trạch đột nhiên hỏi hắn một câu – soái ca tôi không đến, cậu có nhớ tôi không?
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, đầu óc đều cảm giác có vấn đề, có hơi xoay vòng không biết nói gì. Hắn là có ý gì? Không phải có chút… mập mờ sao?
Lương Trạch thấy Hàng Hàng không tiếp lời, có chút xấu hổ, gãi đầu một cái, "Ha ha ha... Tôi không đến cậu hẳn là thoải mái, không ai quấy rối cậu."
"Không phải, có nhớ, phí chăm sóc của tôi có hao hụt ít nhiều."
"Ha ha ha... Phải, chuyện đó tôi sẽ mau chóng thanh toán."
Lúc rời đi Lương Trạch mang theo lồng sắt, hắn xoay người, Hàng Hàng nhìn bóng lưng của hắn, không biết là thực sự nhìn thấy hay là ảo giác, hắn cảm giác Ca Ca trong lồng tre cạnh chân hắn đang náo động một cái, tựa hồ rất không muốn rời xa Nhất Hưu. Đến lúc này... rốt cuộc là Ca Ca không bỏ được Nhất Hưu kia, hay là hắn không bỏ được kẻ lỗ mãng?
Bởi vì mang theo Nhất Hưu, Lương Trạch không giống như ngày thường tản bộ trở về, mà là đón xe. Xe trên đường bình an tự tại, tay Lương Trạch khoát lên lồng sắt, mắt bị thu hút vào những công trình thấp bé ven đường. Đường phố này quen thuộc như vậy, từ đầu hạ đến cuối thu, hơn nửa năm nay, hắn mỗi ngày đi tới đi lui nơi này. Sinh hoạt mỗi ngày tựa hồ cũng có chút hy vọng, đó chính là - rời giường, quấy rầy Hàng Hàng một chút, sau đó xế chiều đi đến cửa hàng. Đồng hồ sinh học đã trở lại bình thường hơn nửa năm, hơn nửa năm cứ thức dậy là có thể sinh động như vậy, những năm tháng an khang khỏe mạnh.
Lương Trạch nói dối, tiến độ viết tiểu thuyết cùa hắn căn bản không phải chỉ còn một phần ba, hắn là... mới chỉ viết được một phần ba. Một tháng, không hơn không kém phải kết thúc công việc. Mỗi ngày từ tiệm thú cưng trở về, vẫn luôn rất buồn ngủ, bởi vì dậy sớm, mười giờ đã bừng tỉnh tinh thần. Thế nhưng buổi chiều căn bản không có tâm tư để viết bất cứ thứ gì, cứ như vậy tuần hoàn càng ngày càng tệ, đợi đến khi nhà xuất bản hối thúc hắn mới hiểu được đại sự không ổn.
Đây là một cơ hội khó có được, là hắn đã cố gắng bao nhiêu năm rồi mới có được, là... đặt nền móng thực hiện mơ ước trở thành nhà văn, hắn sao lại có thể vì ham muốn một chút khoảng thời gian ấm áp mỗi ngày liền bỏ mặc? Thế nhưng, bạn phải biết rằng, nỗi cô độc lâu dài thật không thể chịu được. Không ai muốn suốt ngày phải đi kiếm sống, cho dù có bán sức bên ngoài, nếu như phía trước không có một ai, vẫn là khó có thể nuốt trôi; không ai muốn luôn thức giấc trong một gian phòng vắng vẻ, những bảo vật sưu tầm có nhiều hơn nữa thì chúng nó cũng sẽ không thể nói chuyện với bạn; không ai muốn kết thúc công việc lại mở ti vi chơi một trò chơi nhàm chán hoặc xem những bộ phim tối nghĩa; không ai muốn cuối tuần cô độc, mặc dù bên cạnh là các bằng hữu thờ ơ cùng uống rượu tán dóc; không ai muốn trong cuộc sống trừ mình ra không còn một ai khác.
Nhưng, cuộc sống như thế cuối cùng cũng quay lại.
Thúc giục cũng là một cơ hội mà. Lương Trạch nghĩ. Hắn vẫn có thể thích ứng với cuộc sống sinh hoạt một mình. Một mình ăn điểm tâm, một mình viết lách, một mình xem ti vi, một mình. A, không đúng, còn có Nhất Hưu cùng Tiểu Diệp Tử.
Thực sự không phải là ca ca không thể kết giao với bạn gái, là Lương Trạch đối với các sinh vật giống cái triệt để thất vọng rồi. Hắn đối với các nàng tốt như vậy, cuối cùng lại...
Không ai có thể giúp ai cả đời.
Sự cô đơn này, tựa hồ đã ăn mòn hắn rất nhiều năm rồi.
Bất chợt một luồng hơi ấm áp thổi đến, thật là...
Nói như thế nào đây?
Không bình thường chăng?
Lương Trạch cho rằng, hắn cùng Hàng Hàng là bạn rất thân, là bằng hữu kết giao sau khi trưởng thành, loại bằng hữu này thật ấm áp và chân thật. Không phải trên bàn rượu tiệc mới xuất hiện bằng hữu, không phải loại bằng hữu không có việc thì không gặp mặt, không phải vì đến vay tiền mà thành bằng hữu, không phải loại bằng hữu tùy tiện biến mất không chào hỏi một tiếng... Mà là, lúc lâm bệnh hắn sẽ tới chăm sóc bạn, lúc đang làm việc bận rộn nhất vẫn cố trấn an bạn, hắn hẹn bạn ra ngoài, hắn lo lắng suy xét cơm tối bạn muốn ăn cái gì, hắn...
Thế nhưng, với ai cũng vậy, không có cách nào suốt đời ở cùng một bằng hữu đến tuổi già cô đơn. Chung quy tất cả mọi người đều lấy vợ sinh con, có một gia đình, cũng dần dần rời xa cuộc sống của bạn.
Không hề có ngoại lệ.
"Dừng ở đây sao?"
"A, đúng, tiền của anh đây."
Xuống xe, Lương Trạch mang theo lồng sắt nói với Nhất Hưu, "Hắc, về đến nhà rồi, bạn đồng nghiệp "
Hàng Hàng mười giờ rưỡi đóng cửa tiệm, lên lầu, tắm rửa, ra để lái vừa nghe bia.
Ca Ca nằm trong vòng quay nhỏ*, không cử động, không chơi đùa, chính là nằm úp sấp. Đầu ũ rũ.
(* vòng xe quay bé xíu cho thú cưng vận động)
Trong gian phòng trống trải, hai tên giống đực đang rầu rĩ không vui.
"Ca Ca, ngươi nhớ Nhất Hưu?" Hàng Hàng ngồi xổm xuống trước lồng sắt, đưa tay sờ sờ Ca Ca.
Ca Ca ngẩng đầu, xong lại nằm xuống.
Một tháng, Ca Ca không thấy Nhất Hưu, cũng chính là bản thân mình không gặp được Lương Trạch.
Cảm xúc nội tâm Hàng Hàng thật nói không nên lời, chưa bao giờ đạt được làm sao dám nói là mất đi? Lại một đạo lý không quá minh bạch và hiện thực sắp xảy ra trước mắt hắn: Lương Trạch phải rời đi. Đại khái chờ tiểu thuyết của hắn hoàn thành, sẽ trở lại đón Tiểu Diệp Tử và cục cưng, may ra còn có thể mua luôn X-Quân, rồi sau đó sẽ tiếp tục cuộc sống như trước kia, sáng tác, đần độn, may mắn sẽ có chút thành danh, tiến gần đến thế giới mà hắn tha thiết ước mong. Hắn cùng mình, nếu không gặp lại nhau liệu còn có thể kết giao.
Có thể chứ?
Hàng Hàng tự hỏi mình.
Không có gì là có thể hay không thể cả? Vốn là đạo bất đồng bất tương vi mưu* (*nếu đã không chung đường thì đừng mong gặp nhau, ở cùng nhau, đừng nghĩ về đối phương). Thậm chí ngay cả một chút cơ hội nỗ lực cũng không có. Nếu bạn nói với người ta: Tôi thích cậu – thật không phải bạn bị rút não thì cũng là vừa trốn viện tâm thần. Không đơn giản chỉ là đàn gảy tai trâu.
Cùng Ca Ca vui đùa một lúc lâu, Hàng Hàng cảm giác mình tối nay chắc chắn sẽ mất ngủ.
Vô tri vô giác mở máy vi tính, vào một phòng chat nói chuyện phiếm, mọi người vẫn còn bát nháo như vậy. Não bất động tay bất tri mà gõ một vài chữ, Hàng Hàng quỷ thần xui khiến mở trang web vượng vượng* (*tên một trang web)
Có một vài tin nhắn, đều là hỏi về đồ dùng thú cưng. Không có một tin nhắn nào của 'Ta là soái ca'
Phòng chat bên này có một người xa lạ phát ra lời mời trò chuyện với Hàng Hàng, Hàng Hàng cùng hắn bắt chuyện. Nửa giờ đầu, đối phương gửi tới một bức ảnh. Cùng thành phố, tán dóc chuyện đời tư, gửi ảnh chụp, Hàng Hàng biết rõ ý đồ của đối phương, nhưng thực sự không có hứng thú gì. Chủ nhân điều kiện cũng không tệ lắm, đổi lại là ngày thường may ra đã có thể trả lời, nhưng...
Đối phương rất nhiệt tình, thấy được ảnh chụp của Hàng Hàng càng có hứng thú, làm nũng, đùa bỡn, lấy lòng... Nhưng Hàng Hàng càng ngày càng phiền chán, hắn lại thêm thích kẻ lỗ mãng kia, không suy nghĩ, sống tùy tiện, một tên đàn ông ẩu tả qua quýt, thế nào mà lại chiếm giữ trong đầu óc?
(cậu có tâm sự đúng không?) đối phương vấn.
(đúng vậy.) Hàng Hàng đáp.
(thất tình?)
(yêu đơn phương)
(không nghiêm túc chứ hả, sao phải tự làm khổ như thế chứ?)
(aa)
(đi ra ngoài một chút không?)
(không có tâm trạng)
(cậu có tin tưởng tình cảm đó? Có quá cảm tính? )
(không)
(thật vậy?)
(tôi cũng không biết, ha hả)
(tùy cậu vậy)
( ừ )
(out nhé,88*) (*88 trong thuật ngữ chat nghĩa là: Ngủ/Tôi ngủ đây!!)
(886*) (*886 trong thuật ngữ chat nghĩa là: Bye bye!!)
Tên quấy rối đăng xuất, ánh mắt Hàng Hàng nhìn chằm chằm trang web, trầm tư không một tiếng động.
Kẻ lỗ mãng vẫn miệt mài gõ chữ sáng tác sao?
(Hết