Không phải Snape đang sợ đôi mắt y, mà hắn sợ chính y. Không phải hắn sợ đối mặt với Lily, mà sợ phải đối mặt với sự thù hận của Harry Potter!
———
Dumbledore thong thả tiến vào đại sảnh của Sở Thần bí. Cụ bước đi cực kỳ thận trọng, cũng cực kỳ tự nhiên, giống như không thứ gì có thể quấy nhiễu những bước dạo ung dung của cụ. Pho tượng pháp sư màu vàng kim vẫn đang phun nước, tiếng tí tách khiến đại sảnh trống trải có vẻ càng thêm tĩnh mịch. Dumbledore biết, Voldemort đang ở ngay đây.
"Sao không ra mặt thế, Tom?" Tiếng nói bình tĩnh của cụ truyền đi trong không khí. "Ta hi vọng rằng Hogwarts đã dạy anh phép lịch sự."
"Hogwarts đã từng đã dạy ta rất nhiều thứ." Tiếng nói lạnh lẽo và cao vút như đang lởn vởn bên tai, một bóng dáng cao gầy bước ra từ trong bóng tối ――― Không, gã quả thực chính là bóng tối. Gã đàn ông ấy khoác áo choàng, khuôn mặt trắng xanh bị giấu đi dưới cái mũ trùm đầu màu đen, không nhìn rõ được mặt mày nhưng lạ lùng là lại có thể thấy được đôi con ngươi đỏ tươi như sắp nhỏ máu. "Nhưng trong đó không bao gồm ông, Albus Dumbledore."
Gã đàn ông thuộc về bóng tối lượn quanh Dumbledore một vòng hệt như u linh, đùa nghịch cây đũa phép trên đầu những ngón tay gầy gò bệnh tật. Gã hạ thấp giọng và nói với vẻ chán ghét: "Ông ngày càng xấu xí đi đấy, lão già khọm."
Vẻ mặt Dumbledore hệt như bị chọc cười bởi mấy lời hài hước của Voldemort, cụ trả lời một cách vui sướng: "Ta thật sự mong các thuộc hạ của anh có thể thấy được khiếu hài hước của chủ nhân bọn họ đấy, giống một đứa trẻ ngây thơ biết bao."
Đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc kinh người của Voldemort nhìn chòng chọc qua, gã thì thầm: "Ta sẽ trở thành Chúa tể của thời đại này, Dumbledore, ta sẽ thống trị toàn bộ. Còn ông, kẻ đã bước một chân vào mộ, sao vẫn chưa chết đi?"
"Từ đầu đến giờ anh vẫn không hiểu, Tom ạ." Dumbledore thở dài, giọng có hơi tiếc nuối: "Sự thống trị chỉ có thể mang đến hủy diệt, quyền lực chỉ làm cho con người ta sa đọa. Cái chết... Cũng không phải chuyện đáng sợ nhất."
"Chẳng có gì tệ hơn cái chết cả! Dumbledore!" Gã đàn ông cất cao giọng, cây đũa phép trong tay gã không ngừng rung lên. Bóng dáng của gã lắc lư chập chờn, chừng như sẽ xông lên tấn công ngay tiếp đó.
"Đúng thế, cho tới nay..." Ngón tay Dumbledore vươn ra khỏi áo choàng, cụ giơ đũa phép lên hết sức nhẹ nhàng và chậm rãi. "Nhược điểm lớn nhất của anh, chính là không thể hiểu được có một số việc còn tệ hơn cái chết rất nhiều ――― "
Ánh sáng xanh biếc phóng tới từ phía của Voldemort, pho tượng pháp sư bên cạnh Dumbledore bỗng như sống dậy, xông tới dùng cánh tay ngăn cản luồng sáng xanh. Cánh tay pho tượng vỡ nát chỉ trong chớp mắt. Chúa tể Hắc Ám và vị phù thuỷ phe ánh sáng không nói thêm gì nữa nói, bọn họ vẫy đũa phép, giống như đang vung roi trong không khí. Những dòng khí mãnh liệt nổi lên cuồn cuộn trong khoảng không gian này, gió mạnh thổi quét tới khiến mái tóc hoa râm của Dumbledore tung bay.
Hai phù thuỷ hùng mạnh nhất thoải mái tung ra những lời nguyền vô thanh. Bất cứ một bùa chú nào cho dù là cơ bản nhất, ở trong tay họ lại đều có được sức mạnh lạnh lẽo thấu xương. Ánh sáng đỏ lao vun vút, bị đánh văng ra và cắt xuống mặt đất tạo thành những cái hố sâu hoắm. Những con rắn lửa và cầu nước khổng lồ va chạm, triệt tiêu lẫn nhau rồi tan thành mây khói.
Dumbledore tiền gần từng bước về phía Voldemort. Đột nhiên trực giác khiến cụ cảm nhận được có mối nguy hiểm đang ập tới. Cụ dừng khựng lại, pho tượng pháp sư rất nhanh đã chắn ở phía trước nhưng vẫn không chống chịu được lực va chạm mạnh mẽ, tức khắc nổ tan tành. Dumbledore lui về sau vài bước mới đứng vững, khóe miệng không kìm được mà ứa ra máu tươi.
Vẻ mừng rỡ đến điên cuồng lập tức hiện lên trong đôi mắt đỏ tươi của Voldemort. Gã cười rít lên như rắn, vươn tay ra, như đang phô bày sự hùng mạnh và thắng lợi của gã tới mọi người. Bella và đám Tử thần thực tử khác xông tới, cuồng dại quỳ rạp trước vạt áo đen thẫm của gã và hôn lên nó. Các thành viên Hội Phượng Hoàng đứng bất động tại chỗ. Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc họ đều trở nên trống rỗng, chỉ kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lúc Harry chạy vào thì thấy ngay cảnh ấy. Gần như tức khắc y đã hiểu ra lần đó bác Hagrid bảo Voldemort khác với lúc trước là có ý gì. Tuy mặt Voldemort bị mũ trùm đầu che đi, không thấy được rõ ràng cho lắm, nhưng đây không phải khuôn mặt rắn có lỗ mũi dài hẹp mà là dáng vẻ đã được sửa chữa như thường của... Tom Riddle.
Voldemort cũng đã thấy Đứa Bé Sống Sót. Ngón tay gã nhúc nhích một chút nhưng chẳng ngờ gã lại không hề châm chọc hay tấn công. Harry thấy hơi kỳ lạ, dù thế vẫn hết sức tập trung đề phòng. Thầy Dumbledore bị thương, có phải có nghĩa là...
Lúc này, một gã đàn ông lùn tịt cùng một con rắn khổng lồ rơi bịch xuống từ chỗ cửa. Nagini dùng cái đuôi trắng cuốn lấy quả cầu tiên tri và trườn về phía Voldemort. Voldemort vuốt ve cái đầu rắn dẹt bè, cười mấy tiếng khích lệ. Harry nhìn chằm chằm vào gã đàn ông thấp bé ục ịch kia, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Là ông, Đuôi Trùn!"
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Đuôi Trùn cứng đờ cả người. Gã sợ hãi co rúm lại, định tiến về bên phía Tử thần thực tử, nhưng gã phù thuỷ hắc ám tà ác tuyệt tình chỉ cười lạnh và vung nhẹ tay giữa không trung, Peter Pettigrew tức thì ngã lăn ra đất. "Không nghe thấy thằng nhãi danh tiếng lẫy lừng gọi mi sao, Đuôi Trùn?"
Đuôi Trùn run rẩy, giơ mười ngón tay dơ bẩn lên mà khẩn cầu: "Chủ nhân, van cầu ngài, đừng vứt bỏ tôi..."
Nhưng Voldemort không để ý đến lời cầu xin ấy, gã và cả đám Tử thần thực tử bên cạnh cùng hoá thành khói đen rồi tan biến. Ngay một giây trước khi gã biến mất thì các quan chức Bộ Phép thuật và Thần sáng, những người cuối cùng cũng xông vào trong đại sảnh, mới cùng phát ra những tiếng hít sâu đầy kinh hãi, cho dù không thay đổi được bất cứ hiện trạng gì.
"Expelliarmus! Stupefy!" (Giải giới! Choáng!)
Harry nhanh chóng niệm chú, thấy Peter Pettigrew đang định chạy trốn tạm thời ngất lịm đi thì mới yên tâm. So với việc đối phó Voldemort đã đi mất tăm, thì y muốn bắt giữ gã Đuôi Trùn này hơn. Chú Sirius đã chịu đủ rồi, chính y cũng thế.
"Cornelius." Dumbledore thở dốc và đứng thẳng dậy, ai nấy đều thấy được cụ đang gắng gượng chống chịu. "Ta hi vọng lần này ông có thể tin tưởng hai mắt của mình. Gã đã trở lại."
Fudge còn đang mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc, dáng vẻ hết sức phiền muộn và bực bội. Ông ta nói một cách mơ hồ: "Gã đã ở đây... Ở Bộ Phép thuật? Kẻ đó... Sao có thể chứ? Gã, kẻ bên cạnh gã là Bellatrix? Ả Tử thần thực tử nổi tiếng xấu xa ấy ư? Và cả những kẻ khác... Không, bọn chúng nên ở Azkaban chứ..."
"Chúng đã vượt ngục, ngay hôm nay!" Sirius đỡ Lupin mang sắc mặt tái nhợt đi tới, Snape thì bước phía sau bọn họ với gương mặt lạnh lùng. "Mà còn do chính Voldemort cứu chúng ra. Rõ ràng là lũ giám ngục đã không còn phục tùng Bộ Phép thuật nữa, Fudge."
Bộ trưởng Bộ Phép thuật há to miệng, có vẻ như rất muốn bảo kẻ từng là tội phạm vượt ngục này ngậm miệng lại, nhưng ông ta chỉ thở hồng hộc, nói không ra lời.
"Tôi nghĩ rằng ngài chưa quên, thưa bộ trưởng." Harry chỉ vào gã Đuôi Trùn trên mặt đất: "Peter Pettigrew đã bị bắt, ngài nên trả lại sự trong sạch cho cha đỡ đầu của tôi, Sirius Black."
"Đương nhiên, Harry. Nhưng hiện giờ bộ trưởng có việc quan trọng hơn cần làm." Qua cặp kính hình bán nguyệt, đôi mắt xanh lam của cụ Dumbledore nhìn thật kỹ vào Fudge – người vẫn chưa biết nên làm gì. Việc bị Voldemort đánh bại cũng không thể nào làm ảnh hưởng tới uy nghiêm của cụ. "Cornelius, ta sẽ nói cho ông biết toàn bộ sự thật, chúng ta nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng. Về phần Peter Pettigrew... Tonks, có thể nhờ cô dùng thân phận Thần sáng để ở lại đây trông coi, chờ bộ trưởng trở lại không?"
Mái tóc màu hồng phấn xinh đẹp của Tonks càng rực rỡ hơn, cô gật đầu đầy hưng phấn, ngông nghênh đứng ở bên cạnh Harry.
Tất cả mọi người đi theo cụ Dumbledore và Fudge ra khỏi Sở Thần bí, nơi trống trải này chỉ còn lại Sirius, Lupin, Snape và Tonks. Harry kiểm tra xung quanh, đảm bảo rằng không có bất cứ thứ gì có thể cho Đuôi Trùn cơ hội tẩu thoát rồi mới khiến gã tỉnh dậy. Đuôi Trùn giơ tay che hai mắt lại như sợ ánh sáng và phát ra những tiếng động tựa như nức nở.
"Nói cho tôi biết, Đuôi Trùn, Voldemort đã sai ông làm gì trong Sở Thần bí?" Harry không dành chút lòng thương hại nào cho gã, thậm chí giọng nói còn lạnh lùng đến tàn khốc.
"Chúa tể Hắc Ám... Kẻ, kẻ đó bảo tôi biến thành chuột rồi dẫn đường cho Nagini, đó là tên con rắn kia, chui vào trong hang chuột, lặng lẽ lấy trộm cầu tiên tri."
Phải rồi. Sắc mặt Harry sa sầm xuống. Nagini là một trong số các Trường sinh linh giá của Voldemort, đương nhiên nó có thể thay Voldemort lấy quả cầu tiên tri. Nhưng chẳng qua chuyện này đều là phí công, cầu tiên tri thật ra chỉ ghi chép lại một lời tiên tri, chứ không thể mang lại cho Voldemort bất cứ tin tức gì gã muốn. Y hỏi tiếp: "Vậy thì sao ông phải biến lại thành người? Chẳng phải vẫn giữ hình thái hóa chuột thì ông có thể chạy trốn nhanh hơn sao?"
Tiếng nức nở của Đuôi Trùn càng rõ hơn: "Ôi... Thật đáng sợ. Con rắn kia... Nó luôn muốn ăn tôi, tôi buộc phải.... Ôi Harry, Harry, xin hãy tha thứ cho tôi..."
Ánh mắt như đang phán quyết của Harry dừng trên người Đuôi Trùn thật lâu, rồi y cất tiếng cực kỳ nhẹ nhàng thong thả: "Ông là bạn của họ, nhưng ông đã bán đứng họ, Peter. Ông đã hại chết cha mẹ tôi, ngại thật, tôi không thể nào tha thứ cho ông được."
Gã đàn ông hèn mọn gần như gào khóc. Gã vươn hai tay ra, ngóng nhìn về phía mấy người còn lại trong đại sảnh như đang xin giúp đỡ. Ánh mắt của gã trở nên e dè trước cái nhìn của Sirius và Lupin. Khi nhìn đến Snape đang bọc kín mình trong tấm áo chùng đen, gã bỗng gào lên điên cuồng như vừa tóm được cơ hội giữ mạng duy nhất: "Không, Harry! Không! Tôi muốn nói cho cậu biết, tôi muốn nói cho cậu một bí mật! Bí mật này đã bị chôn giấu trong lòng tôi rất nhiều năm! Snape, chính Snape đã nói cho Chúa tể Hắc Ám biết lời tiên tri, cho nên Chúa tể Hắc Ám mới giết cha mẹ cậu! Là lỗi của hắn, chính hắn đã hại chết James và Lily..."
Tonks nhìn về phía Snape với ánh mắt hoang mang, như bị làm cho hồ đồ mất rồi. Sirius run lên, nhìn sang Lupin đang được mình đỡ lấy. Lupin không ngẩng lên, trái lại càng cúi đầu xuống thấp hơn, mỏi mệt không chịu nổi. Harry rất muốn đá văng gã Đuôi Trùn đang ôm chặt lấy hai chân mình ra, lại vẫn không kìm nổi mà ngước đôi mắt xanh biếc lên...
Đôi mắt đen thăm thẳm của Snape đối diện với ánh mắt Harry. Ánh mắt hắn như bị rạch xuống một vết thương thảm thiết, tuôn trào ra vô số tình cảm. Chẳng thể chịu đựng được việc nhìn Harry thêm nữa, Snape lảo đảo lùi về phía sau, dáng vẻ già nua như đã không thể bước đi được nữa. Ngón tay hắn bấu chặt lấy khung cửa đá cứng nhắc, dồn sức đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng xanh.
Hắn lắc đầu uể oải, áo chùng đen chớp lóe rồi biến mất, quả thực là bỏ chạy thục mạng. Hệt như, hệt như nếu hắn chậm thêm một giây thôi thì đôi mắt xanh của Harry sẽ đốt bùng lên ngọn lửa tối tăm, dùng sự khinh thường và nỗi hận thù sâu đậm mà chém về phía hắn, như một lời nguyền Tra tấn.
Y quả thật sẽ làm thế. Vào lúc mới biết chân tướng, y đã từng phẫn nộ mà gào lên điên cuồng với thầy Dumbledore và thầy Lupin – con hận ông ta, hận ông ta giống như hận Voldemort...
Khi đó y không hiểu được rất nhiều chuyện, ví như sự giày vò bất đắc dĩ của vận mệnh, ví như gông xiềng vô tình của thời gian. Mãi cho đến khi y nhìn thấy người thanh niên tiều tụy trong chậu Tưởng Ký rơi nước mắt mà nói, hãy bảo đảm sự an toàn của cô ấy — của bọn họ, van xin ngài.
Bất kỳ lời hứa hẹn nào cũng không thể sánh bằng một câu "bất cứ thứ gì" của hắn.
Vào khoảnh khắc ấy Kẻ Được Chọn trẻ tuổi bỗng cảm nhận được một cách rõ ràng, cho tới nay, Snape mà y gặp được, thật ra đã trải qua nỗi gian khổ tưởng chừng kéo dài cả trăm năm.
Đầu óc Harry vô cùng rối loạn, y hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Đuôi Trùn nữa. Y chỉ cảm thấy mình nhất định phải đuổi theo, nếu như y không giải thích, không nói cho Snape biết y đã tha thứ cho hắn từ lâu, thì y sẽ mất đi toàn bộ cơ hội.
Lupin và Sirius cản y lại và nói gì đó, nhưng y chỉ như nghe thấy tiếng gió thổi qua tai, không có nội dung gì. Y dùng hết sức lực để thoát khỏi hai người họ, chỉ nghe thấy nhịp thở và tiếng bước chân của mình cực kỳ hỗn loạn, lại kiên định lạ thường.
– Sự bảo vệ của thầy thật nực cười! Rốt cuộc, thầy đang nhìn ai thông qua đôi mắt em...
Y muốn nói cho hắn biết, đây không phải lời thật lòng của y. Đây là một lời nói dối, giống như những cảm xúc mà Snape đã cất giấu trong một năm nay. Vừa rồi khi hai người đối diện, Harry đã cảm nhận được rõ ràng rằng không phải Snape đang sợ đôi mắt y, mà hắn sợ chính y. Không phải hắn sợ đối mặt với Lily, mà sợ phải đối mặt với sự thù hận của Harry Potter!
Thầy ấy để ý đến ta. Harry cảm thấy trái tim đang nảy lên điên cuồng, bất kể là vì sao, thầy ấy để ý đến ta. Severus, xin thầy, hãy nghe em nói – quỷ tha ma bắt cái quá khứ mà chúng ta đều cố chấp không chịu buông bỏ đi! Em không hận thầy, sự bảo vệ của thầy hoàn toàn không nực cười, nó quả thật kiên cường không thể bị phá hủy. Em không hận thầy, em...
Harry độn thổ quay về Hogwarts với tốc độ nhanh nhất. Y lao đi qua những cầu thang và hành lang, tìm kiếm bóng dáng Snape một cách mù quáng. Nỗi kích động khó mà đè nén cuộn trào trong yết hầu y, khẩn thiết cần được giải tỏa. Nhưng y không biết rốt cuộc người đàn ông ấy ở đâu.
Một cánh tay gầy gò cản lại chàng thiếu niên đang chạy bừa khắp chốn, mái tóc bạc của cụ Dumbledore được ánh chiều tà chiếu xuống thành màu nâu nhàn nhạt. Trong đôi mắt cụ chứa vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.
"Harry, thầy cần nói chuyện chút với trò."
– TBC –