Đêm Giáng Sinh, tuyết rơi đầy trời.
Các nam sinh Gryffindor vẫn đang sôi nổi đặc huấn các bước nhảy. Nhóm sư tử con tìm bạn gái dễ lắm, nhưng lại không đủ kiên nhẫn nên cứ dẫm phải chân bạn gái suốt, rất mất mặt. Vì để đến lúc đó không bị bạn gái ghét bỏ, nhóm sư tử con cũng bắt đầu sôi nổi đặc huấn.
Neville bị đông đảo ánh mắt cúng bái làm mất tự nhiên quá trời, hết cách đành phải kéo Pansy tới Phòng Sinh Hoạt chung Gryffindor, huấn luyện cho cái đám sư tử con còn chưa nắm giữ kỹ năng bỏ chân khi nhảy. Hai đứa nhẹ nhàng thả chân cùng khiêu vũ quả thực là khác biệt cấp bậc thần rồi!
Vốn, Pansy không tính tới, nhưng nghĩ lại nghĩ, thấy đây đúng là một cơ hội tốt để tuyên bố chủ quyền.
Ờm, sư tử ngốc manh thành thật khả ái dễ bị dụ nhất! Mặc kệ là nam hay nữ!
Pansy tỏ vẻ, dù mình là hủ nữ, nhưng một khi đã trở thành vật sở hữu của hủ nữ thì, xin đừng xem thường ý thức giữ của của hủ nữ! Ai yo ~
Hai người Hermione và Krum thực ra cũng tiến triển rất thần tốc. Cũng có thể là do mấy đứa bạn thân xung quanh cô nàng – ví dụ như Pansy, Draco, Harry – đều có bạn, cho nên không muốn tiếp tục làm kỳ đà? Túm lại, Hermione đang trong mối tình đầu và rất có khả năng trở thành mối tình duy nhất.
Krum vì Hermione mà bắt đầu nghĩ đến việc có nên chuyển từ Durmstrang tới Hogwarts luôn không, tiện cho việc trông giữ cô nàng phù thủy thông minh nhà anh, miễn cho người khác có cơ hội bắt cóc đi mất.
Trước vũ hội buổi tối, Harry và Snape ở cùng một chỗ, lại học khiêu vũ thêm lần nữa. Harry ghé vào vai Snape, chợt cười khanh khách.
Snape hỏi cậu cười cái gì.
Harry không nói gì, chỉ thầm nghĩ, hờ hờ, lần khiêu vũ trước của bọn họ, cậu chỉ mới tới eo Snape. Đó đã là chuyện của hai năm trước. Nhưng giờ nhìn lại cứ như mới hôm qua, mà bây giờ thì cậu đã đến vai Snape.
Harry cảm khái xong, sau đó…
Có lẽ ngày phản công đã không còn xa!
Harry dùng ánh mắt lấp lánh xấu xa nhìn chằm chằm Snape. Hờ hờ, dựa theo tốc độ này, cậu sẽ nhanh chóng có thể dùng ưu thế chiều cao bổ nhào tới Sev nhà cậu, sau đó có thể như vậy như vậy còn như vậy, như vậy như vậy lại như vậy.
Một… hai… ba bốn hai hai ba bốn, đổi bên. (Xin chú ý tiết tấu khi đọc, cảm ơn!)
Trán Snape chảy xuống mấy vạch đen. Cái mặt hàng này, em có dám cười hèn mọn hơn nữa không? Nước miếng cũng chảy ra luôn rồi kìa…
Vũ hội bắt đầu, dẫn đầu lên sân dựa theo thứ tự của trận đấu đầu tiên. Fleur và Bill Weasley tiến vào trước tiên, theo ngay sau đó là Hermione và Krum, lại đến Draco và Helga, cuối cùng mới tới Harry và Rowena.
Là một quần chúng vây xem, Tony tỏ vẻ, anh và thằng bạn Ibbior của anh nhìn thấy cảnh này đều rất phẫn nộ! Grào! Hai vị thân sĩ đứng bên hai cô gái xinh đẹp đó phải là bọn họ mới đúng!
Rowena vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, mặt Harry cũng nặng nề, bầu không khí giữa hai người hơi xí hổ. Harry nhìn trời, huầy, quả nhiên là Ravenclaw cao quý lãnh diễm mờ…
Draco và Helga cũng không có gì để nói. Draco không hề biết cái vị đứng trước mặt mình đây chính là người sáng lập Hufflepuff. Mới nãy đụng mặt Hagrid, Hagrid nói đây là phù thủy lợi hại được Dumbledore mời tới bảo hộ Hogwarts. Draco âm thầm bỏ vị này đến vị trí ngang hàng … bảo an.
Vì sao cha đỡ đầu sắp xếp một bảo an làm bạn nhảy của mình? Draco buồn bực.
Hơn nữa, bạn nhảy này nhìn là biết hơn hai mươi rồi. Quá già đi thôi… Draco mười bốn tuổi tỏ vẻ rất ghét bỏ bạn nhảy thoạt nhìn lớn hơn mình cả sáu tuổi.
Ờm, nếu Draco biết chân tướng… Quên đi, chúng ta đừng dọa trẻ con.
Helga rất hài lòng với bề ngoài của củ cải đỏ Draco. Cơ mà, cô cứ thấy củ cải đỏ có đáng yêu hơn nữa thì vẫn không dễ nhìn bằng Ibbior nhà cô. Ờm, chẳng qua, ai cũng đừng hòng cướp đi yêu thích ngắm trai đẹp của cô.
“Ai yo ~ Lẽ nào anh cứ tiếp tục nhìn bọn họ nhảy như vậy?” Ibbior tức quá chừng.
“Vậy giờ làm gì?” Tony tức giận hỏi ngược.
“Anh nhảy bước nữ, em nhảy bước nam, tới đó lại hô to đổi bạn nhảy!”
“Anh muốn nhảy bước nam.” Tony nói một câu, sau đó hất mặt nhìn trời.
Sao anh không rung đùi, miệng ngậm tẩu thuốc luôn đi?! Ibbior rút rút khóe miệng.
“Nhảy đi!”
Hai thằng đàn ông làm thành một đôi, ra sân, một hai ba!
“Đổi bạn nhảy!” Mọi người phản xạ có điều kiện mà để bạn gái xoay một vòng, sau đó Tony và Ibbior nhân cơ hội mà cầm được tay giai nhân.
Nhưng lại khổ cho Draco và Harry, vì bọn họ vô cùng khiếp sợ phát hiện… cả sân nhảy chỉ có hai thằng con trai bọn họ là không có bạn nhảy.
Harry nhún nhún vai, sáp lại đặt tay lên eo Draco, ờm, tiên hạ thủ vi cường!
Draco lại bi thúc nhảy bước nữ một lần nữa.
“Ê! Mình không cần nhảy bước nữ!” Draco đè thấp giọng mà gào.
“Ờ, mình cũng không cần.” Harry cười đến là đắc ý.
Chẳng qua, ban nhạc Dumbledore mời tới nhanh chóng giải quyết vấn đề ai nhảy bước nam ai nhảy bước nữ của hai đứa. Tất cả mọi người thỏa thích uốn éo theo điệu nhạc. Điệu Waltz, đó là cái gì, có thể ăn không?
Harry thấy mọi người bắt đầu high thì nhân dịp không ai chú ý mà chuồn ra ngoài. Mục đích hả, đương nhiên là, ờm, bạn hiểu mà.
Draco nhướng mày, nếu Harry đã chuồn vậy cậu còn ở đây làm gì?
Draco thẳng hướng bệnh thất mà đi, thăm gấu trúc nhà cậu hoi ~
Đáng thương cho Tom, vừa hoàn thành xong nhiệm vụ nào đó là lập tức bị ép uống thuốc Đa Dịch có lông gấu trúc, nằm yên trong bệnh thất chờ bà Pomfrey chạy chữa.
Harry ngâm nga một điệu đồng dao, tâm tình tốt lắm. Đêm Giáng Sinh ấy mà, vẫn nên trải qua cùng người mình thích thôi!
Nhưng lúc Harry đi tới trước cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vả bên trong.
“Ngài ấy trở về rồi! “Anh cũng cảm nhận được đúng không?” “Chúa Cứu Thế…” “Rốt cuộc có phải không?” “Sao anh có thể không biết!”
Harry nghe thấy mấy câu đứt quãng, lại thấy có tiếng người đi về phía cửa, dưới tình thế cấp bách, Harry ra lệnh cho con rắn giữ cửa giả vờ như cửa bị kẹt, rồi lập tức mở cửa phòng ký túc xá ngay bên cạnh. Cảm tạ sự lười biếng của Draco! Cậu ấy không có đổi mật khẩu!
Harry lắc mình trốn vào phòng của Draco và Tom, nghe thấy tiếng chân dần đi xa mới cẩn thận mở cửa phòng.
Harry hỏi thử con rắn đá ngoài cửa xem có biết chuyện gì xảy ra không. Rắn nhỏ lại không nói rõ ràng, chỉ mở cửa cho Harry.
Bên trong cánh cửa, Snape đang ngồi trầm ngâm trước bàn làm việc.
“Em về rồi?” Snape ngẩng đầu.
“Dạ, giáng sinh mà! Em nghĩ rằng anh nhất định rất cần em!” Harry cười hì hì tiến tới, “Mới nãy là ai?”
“Cá mắc câu.”
“Thuận lợi?”
“Dĩ nhiên!”
Sau đó, trán Snape tràn xuống mấy vạch đen mà nhìn cục Har nào đó lắc mông chạy tới góc phòng…
Trong khu vực của mình, Harry lấy một cây thông xinh đẹp đã trang trí sẵn cùng với món quà mà cậu muốn dành cho Sev ra, bày hết ra ngoài.
Hôm nay là đêm Noel, để Voldemort mang Death Eater và vân vân đi hóng mát hết đi thôi!
Ngày hôm nay chỉ dành cho cậu và Sev nhà cậu thân thiết!
Ờm, bạn muốn hỏi Harry đưa gì cho Snape ấy hả? Huầy, nói cái này ra nhất định sẽ bị hệ thống với…
Quên đi, vẫn nên nói cho mí người đi!
Harry cầm quà, lắc mông chạy tới trước mặt Snape, dâng lên.
“Đây là cái gì?” Snape hỏi một cách kỳ quái.
“Quà giáng sinh!” Harry cười đến là bỉ ổi, “Sev, em mười bốn tuổi rưỡi dòi!”
“…” Snape nhướng mày, tay không quên mở hộp quà, quả nhiên…
“Sev, anh còn nhớ sau tiệc nhảy nội bộ Slytherin hai năm trước… đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Of course.” Snape nâng cao gei / bôi / trơn, hóa ra nhóc con này thích vị ô mai…
(Nơi này có cua đồng bò qua, nội dung ở giữa đã cắt, hừm, chưa nghĩ ra.)
(Editor: [ngón giữa])
Hôm sau chính là lễ Giáng sinh, được nghỉ. Harry nhân cơ hội đó mà ngủ tới tự nhiên tỉnh. Chỉ có điều, lúc thức dậy lại phát hiện người ngủ bên cạnh không thấy đâu. Mùi vị này… chậc chậc, đúng là không dễ chịu.
“Thùng thùng thùng” mấy tiếng, Harry phát hiện lò sưởi nhảy ra mấy phần quà.
Hờ, quả nhiên sáng sớm lễ Giáng sinh, việc vui vẻ nhất chính là thu được quà!
Harry ngồi xổm trước lò sưởi, thuần thục / hung tàn xé giấy gói quà… Đám quà đồng thanh hét to… Ya!ma!te!
Hự, okie, đây chỉ là YY của tên nào đó, xin hãy bỏ qua.
Sirius và Lupin tặng chung cho Harry cây chổi loại mới nhất. Harry nhìn khoảng ký tên trên thiệp, quả nhiên, hai người này tính công khai rồi…
Dumbledore tặng một bịch bánh quy, Salazar tặng hai quyển sách bùa chú, Draco và Pansy thì đưa một ít trang sức có tác dụng phòng ngự, Hermione thì đưa tới một quyển sách bự dày thiệt là dày.
Mãi tới cuối cùng, Harry cũng tìm được quà của Snape. Mở ra, là một bức tranh.
Nét vẽ không quá tinh xảo, nhưng có thể nhìn thấy được sự dụng tâm của người vẽ. Harry nhìn ra, đây là cậu và Snape. Snape tựa ở đầu giường đọc tạp chí độc dược, mình thì nằm trên gối đọc tạp chí Quidditch.
Tiêu đề bức tranh —《 Hình ảnh trong Gương Ảo Ảnh 》
Harry cẩn thận cất bức tranh, khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc. Đây quả thực là món quà Giáng sinh tốt nhất cậu từng nhận!
Ờm, giờ để chúng ta quay lại vũ hội đêm qua, xem ông chú Tony xui xẻo có bắt được Rowena không nhé…
Bây giờ hãy để màn hình trở lại tối qua. Lại nói, Tony và Ibbior quấy rối một trận như thế, thuận lợi bắt lấy bàn tay nhỏ của giai nhân, ôm được cái eo thon nhỏ… Chỉ có điều, vì việc này mà phải trả giá thiệt lớn!
Ibbior còn đỡ, chỉ bị Helga ngắt mấy cái… Nhiều lắm là bị ứ máu bầm mà thôi. Nhưng Tony thì phát sinh thảm kịch liệt…
Rowena cực kỳ khó chịu, cho nên ngay lúc xoay vòng đã yên lặng “thả” gót giày lên chân Tony, sau đó ưu nhã xoay mấy vòng. Trong quá trình khiêu vũ tiếp theo, vô số lần, Tony bị Rowena “không cẩn thận” đạp trúng.
Chẳng qua, Tony siêu cấp đàn ông nhịn hết, mặt đỏ bừng ném ra một câu: “Em vui là được!”
Thế là Rowena lại mất vui, ngượng ngùng thu chân. Nhưng đợi tới lúc nhảy tự do thì Rowena trực tiếp bỏ chạy…
Cho nên, con đường truy vợ của ông chú Tony – ờm, có lẽ nên gọi là Offin – thật đúng là đằng đẵng vời vợi!
Tiểu kịch trường:
Đêm khuya, ngoài mật thất Ravenclaw.
Tony 【 thâm tình chân thành 】: Em hỏi anh yêu em nhiều bao nhiêu… a ~
Rowena 【 mặt không đổi sắc mở cửa, hất nước 】 … 【 đóng cửa 】
Tony 【 kiên nhẫn 】: Anh yêu em có mấy… a~
Rowena 【 mặt không đổi sắc mở cửa, hất… nước sôi 】 … 【 đóng cửa 】
Tony 【 run rẫy sừng sững bò về 】: Tình của anh cũng a ——-
Rowena 【 cố gắng đẩy đại bác Muggle ra 】
Tony 【(⊙o⊙)】: Anh… tự cút.
Rowena 【 cười tà ác 】: Chỉ một thuật biến hình thôi mà… Tạp chí Muggle đúng là đẹp mắt ghê.