Edit: Trang Nguyễn
Thôi Nam cả kinh nói: "Trách không được... Chúng ta không thể đi, quá nguy hiểm!"
Du Hành bắt lấy chỗ trống, ở nguyên tại chỗ bổ thêm một phát súng.
Đĩa quanh nhụy hoa rớt xuống hoàn toàn.
Toàn bộ động tĩnh đều tiêu tán.
Hai người lại đợi trong chốc lát, gốc cây kia hoàn toàn không còn động tĩnh.
"Có hi vọng!" Thôi Nam mừng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sau đó anh bắt chước Du Hành, từ bên trái hoa ăn thịt người không dày đặc cho lắm, dọn ra một khe hở đi vào.
"Cẩn thận một chút." Du Hành nói với Thôi Nam.
"Biết rõ."
Từ khi vị hàng xóm này lấy ra súng, kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, anh cũng hơi kinh sợ. Dù sao dân chúng bình thường, làm sao nhìn thấy súng kia chứ? Anh cũng hiểu vị hàng xóm này thâm tàng bất lộ —— súng này từ đâu mà có?
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, hai người cẩn thận bò xuống cây, còn chưa đi đến cửa, ba người bỗng nhiên từ bên cạnh cửa hàng thùng nước kia phi như bay đến đây, sớm hơn bọn họ tiến vào trong tiệm.
"NGAO A a a a a a!!!"
Du Hành dừng bước, lẳng lặng nhìn ba người kia sợ chết khiếp chạy đến, một trong số đó bụm lấy tay, vừa cố sức chạy, máu không ngừng chảy ra, những giọt máu kia rơi lên hoa ăn thịt người bị bẻ gẫy kia, thân cành thoáng run rẩy một phát, vậy mà thoáng chốc sinh ra một nụ hoa nhỏ.
"A a a đau quá đau quá!!"
"Chạy mau!"
"Những người kia cũng quá nóng nảy."
Du Hành không nói chuyện, chỉ đứng ở chỗ lổ hổng, tiếp tục thanh lý hoa ăn thịt người bên trong.
Rầm rầm rầm ——
Đã qua năm phút đồng hồ, thanh lý được phạm vi một người có thể đi vào, lại không biết dây leo hoa ăn thịt người chung quanh còn ở phía sau hay không, Du Hành đi vào trước.
Bên trong mờ tối, nhưng không có bất cứ côn trùng hay rắn rết gì cả, có lẽ đã bị hoa ăn thịt người ăn hết.
Có rất nhiêu thùng nước, còn chất đống trên kệ, có cái lăn xuống mặt đất, dính đầy bùn tanh.
Anh cũng không để ý, bắt đầu xách thùng trên mặt đất lên hoặc lăn ra bên ngoài. Đồng thời cầm dây hoàng đằng thắt gút, để chung với những thùng nước phía bụi hoa xa xa, bao lấy một cái rồi túm tới một cái. Rất nhanh đã có thể xâu tất cả thùng nước đều đem đi, giữ lại hai mươi thùng trong nhẫn trữ vật, những thứ khác đều lăn đến cửa.
Đợi đến lúc anh cẩn thận đi ra ngoài, bên ngoài đã bị những người khác đã vì thùng nước mà đánh nhau. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Du Hành mau tới!"
Thôi Nam gắt gao trông coi mười thùng nước bên người, đỉnh dao phay vung về phía người khác không để bọn hắn đến gần.
Anh bước nhanh đi qua, cùng Thôi Nam bắt đầu đem nước cất vào túi mở rộng, một người khiêng một túi trực tiếp rời đi.
"Để lại cho tôi một thùng! Cậu cầm hai thùng rồi mà!"
"Coi chừng hoa ăn người, đừng đẩy!!"
Đợi đến lúc người cướp nước phục hồi tinh thần lại, một trăm thùng nước bên ngoài đều bị giành hết sạch.
"Chỗ đó còn rất nhiều đấy!" Có người nói.
"Ôi vừa rồi vị thần thánh nào tìm ra được nước thế, bảo hắn lại kiếm nước tiếp đi!"
"Người đâu?"
"Vừa nãy hình như nhìn thấy một người từ bên trong đi ra... bây giờ đã không còn ở đây rồi."
"Thế làm sao đây?"
Bên này Du Hành nghe Thôi Nam kể lại một chuyện.
"Cậu vừa tiến vào không bao lâu, người trong chung cư đã kéo đến rồi, không nói hai lời khiêng nước bỏ chạy mất."
"Ừm."
Sau đó hai người không nói tiếp, đi theo đường cũ về đến nhà.
"Kỳ Giang không còn, sau này phải tìm nguồn nước khác."
Cha Du: "Trong nhà cha có bản đồ sông nước tỉnh đây, có muốn xem thử không, tìm dòng sông khác?"
"Có khả năng không hữu dụng cho lắm, trước cha tìm cho con xem thử."
"Cũng đúng, ngay cả sông Kỳ Giang cũng đều không còn... con sông rộng lớn thế kia mà! Khi con còn bé, cha còn dẫn con qua đó ngồi thuyền đi đối diện chơi. Cha đi trước đến phòng sách tìm xem."
Mẹ Du: "Đúng vậy, ai nghĩ đến chuyện này đâu chứ! Đúng rồi, đây là cái gì?" Bà nhìn thấy trong ba lô Du Hành thả xuống có một cái cây —— "Đây là cái gì? Trông thật là đẹp mắt."
Gốc thực vật này gọi là "cát tâm", nó có lực sinh mạng vô cùng cường ngạnh, rời khỏi đất đai gần một ngày, bộ rễ vẫn là bộ dáng ẩm ướt.
"Đúng, mẹ tìm một chậu hoa trồng nó vào trong chậu, đợi hai ngày nữa nó sẽ phân gốc một lần nữa." Anh thuận tiện nói những gì cần chú ý khi gieo trồng cho mẹ Du nghe.
"Điều này đơn giản, trồng không khác gì nha đam cho lắm. Con đi tắm đi, mẹ nấu cho con một bát mì ăn."
Bây giờ hơn ba giờ chiều, bỏ lỡ cơm trưa, cách cơm tối một khoảng, mẹ Du nấu cho anh một bát mì, bỏ thêm trứng mặn, ở trên còn thêm một chồng thịt hộp.
Đợi bà vừa bưng bát mì to đặt trên bàn cơm, đã nghe tiếng đập cửa bên ngoài.
Bà nhìn xuyên qua mắt mèo, ồ, một đống người!
"Lão Du ông đến xem! Bên ngoài thật nhiều người!"
Cha Du vứt bỏ khăn lau, thả thùng nước trong tay xuống, ông đang chà lau thùng phân.
"Tôi nhìn xem... đây là thế nào!"
Ổng chỉ mở cửa gỗ bên trong, cách cánh cửa song sắt hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mở miệng trước tiên chính là một người đàn ông lạ lẫm: "Tôi ở tòa sáu, hôm nay con tôi đi theo con ông đi ra ngoài, làm sao đến giờ con tôi còn chưa trở về?"
"Tôi làm sao biết! Con ông tên là Thôi Nam à? Hôm nay con tôi chỉ cùng Thôi Nam đi ra ngoài! Không biết con ông là ai!"
Nói xong đóng sầm cửa lại.
"Thật là tức giận, chắc chắn bọn hắn lén lít đi theo sau bọn Tiểu Hành đi ra ngoài rồi, bây giờ người không trở về lại đến tìm con chúng ta đòi người, đây là đạo lý gì chứ!"
Ngoài cửa lại gõ cửa ầm ầm, bảy mồm tám miệng chỏ vào muốn Du Hành đi ra nói chuyện rõ ràng.
"Cha, để con."
Du Hành lau tóc đi tới, mở cửa nói: "Tôi thật sự chưa nhìn thấy qua con trai, con rể, cháu trai lớn của các người." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Thế... nhưng bọn họ đi theo chân cậu ra ngoài đấy."
Anh cau mày: "À, bọn hắn đi theo tôi, tôi phải xem bọn hắn thành cha làm mẹ khiên bọn hắn trở về à? Mọi người nói đạo lý một chút có được không, đừng tìm thêm chuyện gây phiền phức đến người nhà tôi, phiền quá."
Phanh. Cửa bị đóng sầm lại.
Ngoài cửa vẻ mặt ngốc trệ của mọi người dường như bừng tỉnh, hầu như run rẩy nhìn người chung quanh, tìm sự đồng cảm: "Này. Ánh mắt vừa rồi của cậu ta thật quá dọa người."
"Đúng, đúng vậy, khiến tôi cảm thấy tôi sắp chết đến nơi."
"Thằng nhóc này thật bất thường!"
Ông một câu tôi một câu, từ từ sự sợ hãi biến mất, lại nghĩ đến chuyện chính.
"Vậy làm sao bây giờ? Thoạt nhìn hình như hắn không biết thật."
"Haiz, cũng không biết lấy nước xong lại đi đến nơi nào, lại khiến người nhà lo lắng nhiều như vậy."
Mẹ Du không biết chuyện này có quan hệ gì đến con trai mình, đều là người trưởng thành rồi, chính mình còn không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân? Con trai bà cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có chuyện gì cũng tới gây phiền phức, bà còn chưa trách bọn hắn không trải qua sự đồng ý đã đi theo sau mông con trai bà đây này.
Mặc dù nói như vậy, cha Du, mẹ Du vẫn chú ý đến những người kia, thẳng đến sắc trời mịt mờ tối đen, những người kia bao lớn bao nhỏ trở về, trong đêm cũng không nghe có người khóc lóc trong đó, liền suy đoán những người này chắc là toàn bộ đều trở về cả rồi.
Trong lòng cũng thở phào một hơi.
Du Hành không để chuyện này trong lòng, những người kia đối với anh cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Nhưng sau này không có người đến nhà bọn họ nữa, anh nhắc nhở cha mẹ tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], hơn nữa cho cha anh dùng dịch cải tiến gien.
Sau khi dùng sau, trình độ ăn thịt của cha Du ít đi một chút, cũng bắt đầu muốn ăn rau quả rồi. Đồng thời sức lực cũng trở nên càng lúc càng lớn, kính viễn thị cũng không cần đeo nữa.
Cùng so sánh với mẹ Du trước kia, hiệu quả bên ngoài càng thêm rõ rệt. Đầu tiên thay đổi một đầu tóc đen, trong đoạn thời gian này tóc bạc cũng lục tục rơi sạch, tóc mới dài ra đều là màu đen, dày đặc đấy.
Trong thời gian ngắn ngủn tóc thay đổi đó, bà cũng không dám gặp người, sợ bị người khác nhìn thấy. Bà lớn hơn cha Du ba tuổi, trước kia cũng nhìn già hơn ông một chút, bây giờ các tố chất thân thể đều đề cao, tai thính mắt tinh, thoạt nhìn trẻ hơn mười mấy tuổi.
Dưới điều kiện tốt như vậy, Du Hành chắc chắn sẽ thúc giục họ rèn luyện.
Cho nên hai người tu luyện trước sau cảm giác được khí, điều này làm cho Du Hành vô cùng vui mừng.
Sau khi người trong nhà đều dùng, Du Hành mới bắt tay để chính mình dùng dịch cải tiến gien, sau khi anh dùng xong, hiệu quả tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] càng tốt hơn.
Du Hành hi vọng sau khi dùng hết, thân thể người nhà có thể vào lúc gặp phải gien cường thế, không đến mức đơn giản bị đồng hóa nữa —— gien bản thân cũng đã đủ cường đại!
Ở trong bầu không khí làm người hân hoan này, bọn hắn nghênh đón trận mưa đầu tiên.
Trận mưa này vào giữa trưa nắng gắt, trước khi mưa không có bất cứ báo hiệu gì, bên ngoài còn nắng xuân rực rỡ đây, bên này đã mưa to như trút nước rồi, còn mang theo gió rất lớn.
"Ôi rốt cuộc trời mưa rồi! Khí trời quá nóng!"
Trận mưa này rơi xuống vô cùng được hoan nghênh.
Nhà họ Du, mẹ Du thu dọn một đống lớn chăn, khăn, ga trải giường, áo gối... chuẩn bị tổng vệ sinh sạch sẽ một lần.
Trước đó Du Hành mang theo thùng đựng nước về đã phát huy tác dụng rất lớn, anh và cha Du cùng nhau mang thùng đựng nước xuống lầu, đặt thùng ở trên đất trống, mưa như trút xuống rất nhanh đã tràn đầy thùng nước rồi.
Anh xách nước lên lầu, cẩn thận tránh những người khác, bây giờ trong hành lang đều là người đến đến lui lui đi hứng nước mưa.
Mẹ Du ở trong nhà chà rửa đồ dùng, lau nhà. Cửa sổ thủy tinh mở rộng toàn bộ, gió mát hanh khô không giống trước kia chui từ lưới mây chặt chẽ vào nhà, không khí trong phòng vô cùng tươi mát. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi giặt hết đồ đạc, nước cũng giội thẳng từ ban công xuống dưới, rất thuận tiện.
Trận mưa này đến gấp, lại rơi đủ mười ngày mười đêm.
Mẹ Du giặt quần áo đủ loại trước... sớm đã đước gió làm khô. Cũng may bà không giặt quần áo dày, bằng không mưa nhiều ngày như vậy, dù cho có gió, cũng ẩm ướt lắm, căn bản không cách nào hong khô được.
Trong nhà Du Hành xếp đấy thùng, bồn... mấy thùng chứa đồ bằng nhựa trong nhà, cũng bị cả nhà họ cầm lấy đi chứa nước cả rồi.
Trữ nước mưa như thế, có thể sử dụng hơn hai tháng. Nếu sau hai tháng lại có mưa, lại tiếp tục trữ nước... vậy sau này không cần lo vấn đề nước dùng nữa rồi.
Nhưng còn có một tin tức xấu, chính là vào ngày mưa to hôm sau, đường ống khí gas ngừng rồi.
"Sau này không cách nào nấu nước ấm cho hai cha con tắm rửa rồi." Mẹ Du rất lo lắng: "Nước mưa này nếu tắm trực tiếp có phải quá lạnh không?"
"Không đâu, cũng không phải trực tiếp tắm mưa, nước mưa này để được một thời gian rồi, không việc gì đâu."
"Thế nhưng không biết có bẩn hay không, sợ rằng có vi khuẩn... Mẹ vẫn phải nấu thôi."
"Mẹ yên tâm đi, tố chất thân thể cả nhà chúng ta có thể thích ứng được với nước mưa này." Hơn nữa anh đã bỏ bột phấn "sạch vạn năng" trong tất cả nước mưa trong nhà mình, chất nước sạch sẽ đấy.
Mẹ Du nhớ đến thuốc trước kia uống, cùng với lúc ấy vìa tắm rửa xa sỉ dùng một phần ba nước trữ trong nhà... chính mình và thân thể bạn già quả thật trở nên khỏe mạnh nhiều hơn. Bệnh cũ đau lưng nhiều năm cũng đã hết sạch.
Cộng thêm ty luyện bản "võ lâm bí tịch" này của con trai—— đúng vậy, trong mắt bà Khâu thứ kia chính là võ lâm bí tịch trong truyền thuyết, sức lực của bà dần dần biến lớn rồi, đi lên đi xuống cầu thang không nói bước đi như bay, lại không cảm thấy đầu gối chịu lực đau đi không nổi như trước nữa.
Nghe con trai nói: "Chắc chắn không có việc gì đâu, yên tâm đi mẹ." Bà hoàn toàn yên tâm lại rồi.
Quả thật nhiều ngày tắm nước lạnh như vậy, người trong nhà ngay cả đau đầu nhức óc cũng không có, có thể thấy thân thể khỏe mạnh lắm.
Mưa to mười ngày mười đêm, lại không xảy ra bất cứ hồng thủy, lũ lụt gì. Cha Du ngẫu nhiên nhìn những cây đại thụ cao ngất che trời bên ngoài kia, cũng không khỏi được cảm thán: "Vẫn là có nhiều cây tốt, cây nhiều hoàn cảnh tốt, năng lực trữ nước này thật lợi hại."
Thật ra rừng rậm này rất không tệ, chỉ là không thích hợp cho con người bọn họ ở mà thôi.