Edit: Trang Nguyễn
Ngay từ đầu cha Du chiếm cứ thượng phong, đè nặng tay Du Hành về phía mình, nhưng cuối cùng không đè xuống được, thậm chí bị Du Hành ép trở về, giằng co cả buổi, cha tới con đi, không chịu thua chút nào.
Cha Du kích động đến sắc mặt đỏ bừng, Du Hành cẩn thận quan sát, cảm thấy nhất định cha Du nhận lấy ảnh hưởng còn sót lại của "đồng hóa", có được một ít đặc tính của đối phương: ví dụ như thích ăn thịt, sức lực lớn.
Cẩn thậnnhớ lại, cha anh có khả năng bị con "dê" kia đồng hóa rồi. Dù sao cha anh không cẩn thận uống máu của nó, sau đó cha anh bắt đầu không ổn.
Nhưng cũng may cha anh vẫn bảo trì hình thái con người, chỉ thêm một ít biến hóa mà thôi, hơn nữa căn cứ cách nói của RT9009 nói, chỉ cần duy trì được lý trí, mới đạt được thành công trong đồng hóa.
Còn sống là tốt rồi, còn nhớ rõ bọn họ, cũng rất tốt.
Cuối cùng cha Du vẫn thua bởi Du Hành, mặt mũi ông tràn đầy kinh ngạc: "Thằng nhóc này, từ khi nào sức lực của con lớn như vậy rồi hả?!"
"Trong khoảng thời gian cha hôn mê, con vẫn luôn rèn luyện."
"Rất không tệ đấy, sau này cũng phải kiên trì như vậy."
"Vâng."
Qua lại mấy lần, sự nhiệt tình của cha Du cũng tiêu tan, trên mặt lộ ra mệt mỏi.
Nhìn thấy trên mặt đất có một đống đồ đạc, ông hỏi: "Đó là cái gì?" Nghe Du Hành giải thích, ông liền nói: "Cha cũng biết làm, để cha đến giúp con. Dù sao cha cũng không mệt."
"Được."
"Thế giới này đến cùng làm sao vậy." Cha Du cảm thán, dưới tay không ngừng.
"Chúng ta nhất định có thể sống sót."
Nghe lời Du Hành nói... cha Du ngẩng đầu liếc nhìn con trai mình —— thị lực của ông, vậy mà có thể nhìn thấy rõ mọi vật trong đêm rồi sao? Ông vô cùng ngạc nhiên cẩn thận nhìn kỹ, quả thật có thể nhìn rõ vẻ mặt của con trai, ông nhìn ngọn nến nhỏ dán trên mặt đất bên tay trái, ngọn nến kia không biết bị tắt từ lúc nào.
"Cha làm sao vậy?"
Cha Du nhìn thấy ánh mắt con mình nhìn thẳng vào mình, trong bóng tối dường như có thể thật sự nhìn thấy ánh mắt của mình.
"Tiểu Hành à, con nhìn thấy cha sao? Ngọn nến tắt rồi."
"Nhìn thấy được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Cha cũng nhìn thấy con!" Cha Du vỗ đùi, kích động nhỏ giọng nói: "Con nói cái này có kỳ quái không? Cha thấy kể từ khi bên ngoài trở nên kỳ quái, chúng ta cũng kỳ quái theo!"
Du Hành thế mới biết thì ra cha anh cũng có thể nhìn thấy đồ vật trong đêm đen rồi, nhưng anh vì tu luyện mà thị lực tăng lên, cha anh chắc là nhận được năng lực động vật tìm kiếm đồ ăn ban đêm.
Nghĩ nghĩ, anh vẫn phải nói một câu với cha anh về tính nguy hiểm của những động thực vật kia, đặc biệt là đồng hóa. Cũng do anh sơ sót, tuy mẹ anh không ra khỏi cửa, nhưng bà cũng nên biết rõ mọi chuyện, trong lòng kinh sợ mới có thể cẩn thận đề phòng —— bị động vật cắn, bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản như có vacxin phòng bệnh chó dại nữa rồi.
"Cha, con nói với cha một vấn đề."
Du Hành rủ đôi mắt xuống, vừa bện vừa nói, đối diện cha Du trợn tròn hai mắt: "Con, con... làm sao con biết được?"
"Con cũng không biết, giống như bỗng nhiên ngay lúc đó đã hiểu ra rất nhiều thứ, con cũng không rõ ràng lắm, cha, cha nói có phải con bị bệnh hay không?"
Trả lời anh chính là cha Du cho anh một cái tát thật mạnh, lưng Du Hành co rụt lại nhe răng trợn mắt: "Cha, cha đã quên cha có sức lực lớn sao, lưng con đều bị cha đập muốn gãy đây này."
Cha Du dùng sức lực lớn xoa xoa cho anh, nhỏ giọng mắng: "Đây là Bồ Tát phù hộ, chuyện tốt! Đâu ra bệnh gì, nhất định là Ở đâu là cái gì có bệnh, nhất định là thể hồ quán đính (Nghĩa là: một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng – t chưa nghĩ ra câu nào thích hợp cả... hic), nhóc con quá may mắn. Đây không phải bệnh, đừng có đoán mò đừng nói mò."
Lúc này cha anh nói đó là chuyện lớn. Có người lại đột nhiên sẽ có một thứ gì đó, nghe nói đó là thức tỉnh hồn phách vốn có, cũng có khả năng hồn phách trở về cơ thể, hồn phách trở về đã mang theo trí tuệ học được từ nơi khác đến. ngôn tình sủng
Thần thần bí bí, nhưng quả thật, bởi vì trong gia phổ bọn họ có ba người như vậy rồi, xa ngược dòng đến Đường triều, gần nhất là ở thời kì dân quốc cũng có một người.
"Sau này gặp được một hậu bối như vậy, nhất định phải dẫn dắt người đó ẩn mình cẩn thận chú ý, đừng làm náo động quá mức, ít xuất hiện mới có thể gia truyền. Nhưng bình thường thiên tài như vậy, tự nhiên đều có chủ ý của chính mình, con muốn khuyên bảo ra phương pháp này kia với bọn họ, đều phải theo chân bọn họ cẩn thận nói chuyện giải nghĩa này kia, bộc lộ tài năng không được lâu dài..."
"Trước kia ông nội con đã nói với cha đấy, bảo cha sau này trước khi chết phải truyền đoạn văn này lại cho con nghe. Huyết mạch nhiều đời nhà chúng ta, có nhiều chỗ không tầm thường. Ông nội con nói, gia tộc chúng ta là người biết nhìn xa trông rộng!"
Du Hành không nghĩ tới, chính mình chỉ muốn che dấu một phen, kết quả lại nghe được "bí sử gia tộc"?
"Cha, thật hay giả vậy?"
Cha Du đen mặt nghiêm mặt lên: "Nhất định là sự thật, chẳng lẽ trước khi ông nội con lâm chung còn đi lừa gạt cha?" Sau khi nói xong ông còn cẩn thận kể lại tỉ mỉ vị tổ tiên gặp gỡ một trong ba trưởng bối kia, nói xong còn rất nghiêm túc:
"Vốn chuyện này phải chờ lúc cha nhắm mắt mới kể lại cho con nghe, đến lúc đó con lớn tuổi càng hiểu chuyện, cũng không truyền ra bên ngoài. Nhưng bây giờ con có được kỳ ngộ, cha thuận theo kể sớm cho con biết."
"Đừng làm náo động, không có nhiều đại anh hùng, chúa cứu thế như vậy đâu! Mình chỉ làm chuyện theo đúng khả năng của mình, có thể giúp thì giúp. Cũng không được bành trướng lòng hư vinh, đây là lời dạy tổ tông chúng ta, tiêu xài quá phận sẽ tổn thương phúc khí, phải nhớ kỹ ít xuất hiện, cẩn thận, đừng để người khác phát hiện mình dị thường."
"Có nghe hay không?"
Du Hành gật đầu: "Đã nghe được."
Cha Du sờ sờ đầu anh, thở dài: "Con còn trẻ như vậy, cha chỉ sợ tính tình con táo bạo, cái gì cũng nói ra bên ngoài, đến lúc đó tự làm hại bản thân."
Ông chưa từng nhìn thấy hành vi xử sự của nah, lo lắng cho anh cũng bình thường, dù sao trước khi ông hôn mê, hình tượng của anh vẫn chỉ biết khóc nhè, chưa thấy qua các mặt của xã hội, chịu không được khó khăn.
Bởi vậy toàn bộ Du Hành đều khiêm tốn nghe lời chỉ dạy, cha Du nói gì cũng gật đầu, làm ông yên lòng.
"Được rồi, vừa rồi cha đã nói những chuyện cần chú ý với con, cha cũng sẽ nói với mẹ con, vấn đề của con cha cũng sẽ nói với mẹ con, sau này cha mẹ che giấu giúp con."
"Dạ, cám ơn cha."
Hai người bận đến hơn mười hai đêm, cuối cùng bện toàn bộ nhánh cây xong, vì vậy từng người đi ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, người một nhà cùng nhau ăn sáng, cha Du vẫn ăn thịt hộp, dưới sự bức bách của mẹ Du mới miễn miễn cưỡng cưỡng ăn xong một chén cháo.
Trong lòng ông cũng hiểu rõ ràng, chắc chắc không thể nào chỉ ăn thịt không —— ông vẫn là người! Ẩm thực nhất định phải từ từ điều chỉnh lại, mặc dù thịt là món chính, nhưng vì để cân đối sức khỏe thân thể, đồ ăn khác cũng phải ăn một chút. Dù mới ăn vô cùng không thích.
"Hôm nay chúng ta sẽ kéo những lưới mây này đóng đinh cố định."
Hai cha con chia nhau ra làm, mẹ Du ở bên dưới lần lượt đưa đồ đạc cho bọn họ.
Cha Du vui tươi hớn hở nói: "Gia cố cửa sổ lại một chút, phòng ngừa có thứ gì đó tiến đến phá hư cửa sổ thủy tinh."
Cũng có người hỏi loại dây leo này từ đâu mà có, cha Du đã hỏi Du Hành rồi, nên tự mình trả lời địa điểm —— ông không muốn để con trai ra bên ngoài làm người khác chú ý quá mức.
Cũng có người hỏi có khó đan hay không, cha Du nói có thể dạy, đối với những người muốn nhờ bọn họ đan lưới mây mà nói... cha Du cười tủm tỉm hờ hững.
Người nọ còn nói tiếp, mẹ Du liền đáp trả trở lại "Vương Lệ Quân, bà sinh ra hai đứa con gái à? Làm sao vai không thể gánh, tay không thể khiêng vậy hả, cứ luôn nhìn chằm chằm vào sức lao động miễn phí nhà người ta, bà có biết xấu hổ hay không?"
Có thể thấy hành vi những ngày này của Vương Lệ Quân chọc giận mẹ Du cỡ nào, mới khiến mẹ Du trực tiếp trở mặt với bà ấy.
Nhưng tính tình Vương Lệ Quân càng nóng nảy, dựa vào những năm này ba ấy luôn há mồm mượn tới mượn đi trong các hàng xóm, bây giờ nhìn mẹ Du đáp trả bà ấy như thế, bà ấy nào nhịn được, trực tiếp mở miệng mắng.
Hai người phụ nữ bà đến tôi đi mắng nhau tới tấp, mẹ Du vừa cãi nhau vừa lần lượt đưa đinh cho chồng và con trai, rồi lại đưa cái búa.
Đợi sau khi làm xong một cánh cửa, mới để ý đến bà.
Cha Du nhìn thế cũng đã đủ rồi, nhỏ giọng nói với Du Hành: "Làm sao sức chiến đấu của mẹ con thoáng chốc đã mạnh lên như vậy rồi hả?"
"Con cũng không biết."
"Làm sao cha cứ cảm thấy con không thích nói chuyện rồi?"
Du Hành bật cười: "Làm gì có. Đúng rồi cha, buổi chiều cha theo con và mẹ cũng nhau vận động, rèn luyện thân thể."
Vì vậy trước bữa cơm chiều, sau khi nghỉ trưa, người một nhà cùng nhau học tập.
"Sách này in ấn thật tốt, từ đâu con có thế?"
Mẹ Du vỗ cho ông một phát: "Hỏi nhiều như thế làm gì, chăm chỉ rèn luyện cho tốt là được rồi."
"Cha mẹ, sau này có khả năng con... sẽ lấy ra nhiều thứ khác biệt, nhưng con khó nói ra lai lịch của chúng, cha biết rõ nguyên nhân —— "
Cha Du lập tức gật đầu: "Cha hiểu!" Cũng không biết ông tự bổ não cái gì rồi: "Con không cần giải thích từng thứ với cha mẹ, cha mẹ đều hiểu cả."
"Là không cần giải thích với cha con, mẹ không có nghi vấn gì về con, là cha con muốn hỏi con, một chút ánh mắt cũng không có. Đến đây Bảo Nhi, mẹ có chỗ này không hiểu, con giảng cho mẹ nghe một chút."
Ở đây dưới bầu không khí này, Du Hành trước nay chưa từng có sự thoải mái dễ chịu đến như vậy.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận học tập đến buổi tối, chợt nghe tiếng khóc.
Tiếng khóc rất vang dội, mang theo sắc nhọn, từ trên lầu truyền xuống.
"Ôi trên lầu làm sao thế, sao khóc thành như vậy?"
"Chúng ta đi lên xem một chút."
Hai vợ chồng quyết định đi lên lầu xem thử, Du Hành yên lặng đi theo sát bên.
Đến lầu bảy mới phát hiện có không ít người đến, ngọn nến đèn pin chiếu hành lang sáng trưng lên.
Tiếng khóc rung trời, càng phát ra rõ ràng.
"Nhà họ Trịnh làm sao thế, làm sao đêm hôm khuya khoắt khóc dữ dội như vậy?"
"Không biết, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Gõ gõ cửa đi, nhìn xem có cần giúp đỡ gì không."
Thế nhưng sau khi gõ cửa cũng không có ai mở cửa, chỉ là không ngừng có tiếng khóc truyền ra từ khe cửa.
"Làm sao tôi lại thấy đáng sợ như vậy chứ?"
"Tiểu Trịnh? Chị dâu Trịnh ơi? Nhà các người không có chuyện chứ? Mở cửa đi!"
Đợi qua thật lâu mới có người đến mở cửa, dưới ánh đèn pin là Trịnh Tiểu Ba, là con trai út nhà này, Du Hành nhớ rõ đêm qua chính cậu bé đến nhà mình xin thuốc tiêu viêm cùng thuốc hạ sốt đấy.
Chỉ thấy hốc mắt cậu bé đỏ hồng: "Nhà chúng cháu... không có chuyện gì... anh cháu đi rồi.... mẹ cháu và chị dâu quá thương tâm, ồn ào đến mọi người, thật xin lỗi."
Nói xong nước mắt đã rơi xuống, thế nhưng vẫn xin lỗi chú thím cô bác đứng bên ngoài cửa, vô cùng lễ phép.
"Cái gì mà đi? Anh cháu —— "
Trong phòng truyền ra tiếng khóc thê lương: "Tiểu Dũng à! Làm sao con lại đi chứ!"
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau: "Làm sao lại đột ngột như vậy?"
"Ngày hôm qua không phải chỉ phát sốt thôi sao? Không phải nóng quá chết đó chứ?"
Không ít người để lại lời nói: "Có cần giúp đỡ gì cứ gọi chú thím, chúng tôi đi về nhà trước."
Nhà họ Du cũng như thế, nhưng cũng có người muốn hỏi rõ ràng rành mạch: "Ôi chao, rốt cuộc anh cháu làm sao mà chết vậy?"
"Nói một câu đi mà!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Tuổi Trịnh Tiểu Ba tuổi còn nhỏ, khó khăn chảy nước mắt, sau đó mẹ cậu bé ra mắng một trận, đóng sầm cửa lại.
"Cái gì vậy chứ, nói rõ một tiếng có sao đâu, ai biết có phải bệnh truyền nhiễm hay không chứ." Vương Lệ Quân hứ một tiếng, vừa xuống lầu vừa vung tay: "Làm sao lại nhiều muỗi như vậy chứ!"
Mẹ Du về đến nhà, thở dài nói: "Ông nói xem cái bà Vương Lệ Quân này làm sao lại lắm mồm như vậy chứ!" Trong nhà người ta mới có người qua đời, có cái gì hay để thám thính đâu chứ, càng khiến người nhà đau lòng thêm.
Đối với Du Hành mà nói... những người hàng xóm này trong trí nhớ của anh hầu như đã biến thành bọt biển, không có cảm tình gì, bởi vậy anh cũng không có cảm giác gì, nghe cha mẹ nói chuyện bên kia, hẳn là không còn tâm tình tu luyện nữa rồi, liền nói: "Con đi ngủ trước, cha mẹ ngủ ngon."
"Haiza, đi đi, nếu trong phòng nóng bức, cứ mở cửa phòng ra."
"Dạ."