Edit: Trang Nguyễn
Anh lấy trước ra một vò rượu đào được.
"Anh theo tôi vào đây." Khâu Vân nói, đối với Du Hành là dị năng giả không gian ngược lại không có biểu hiện gì. Dù sao tận thế đã mười lăm năm rồi, dị năng giả không gian đã sớm biến thành tồn tại gân gà, nhiều lắm chỉ được xem là nhà kho mà thôi.
"Lão Thiết Thúc, chú nhìn xem cái này, có phải bình rượu hay không? Xem giá trị nó bao nhiêu?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Chú xem trước một chút." Anh cũng không sốt ruột.
Lão Thiết Thúc mở nắp bình ra, vừa nói: "Cậu đã mở bình này rồi à? Mở mấy ngày rồi?"
"Hai ngày."
Hắn cầm một cái chén đến rót ra rửa chén, lão Thiết Thúc lại đem lên mũi ngửi ngửi, nếm một ngụm, cuối cùng uống cạn sạch toàn bộ.
"Rượu này không tệ, bảo tồn cũng tốt, cậu có bao nhiêu?"
"Giá cả thế nào?"
"Như vậy, nếu chỉ có một bình này, tôi có thể đổi cho cậu 100 cân gạo, như thế nào?" Chỉ cần một bình này, suy nghĩ cao lắm đổi được hơn năm mươi cân, nhưng bây giờ lại có thể đổi được một trăm căn gạo, nghe thế nào cũng cảm thấy buôn bán có lời rồi.
Nhưng đồ đạc không phải tính toán như vậy.
Sau tận thế tuy đã gieo trồng lại được, chưng cất rượu cũng có, nhưng hương vị không bằng lúc trước, theo cách nói của viện nghiên cứu, là do virus Zombie khiến khí hậu biến đổi hoàn cảnh trồng lúa. Bởi vậy, rượu ủ trước tận thế, rất được người yêu thích, càng gia tăng giá trị hơn.
Du Hành cười cười: "Lão Thiết Thúc, ông ra giá này xem tôi ngốc hay kẻ ngu xuẩn?" Sắc mặt lão Thiết Thúc biến đổi, nghe Du Hành nói: "Ông ra lại giá, nếu còn lừa gạt tôi, chúng ta không cần làm vụ buôn bán này nữa."
Mặc dù nói khu bảy gian hàng của Giang lão đại là lớn nhất, hầu như cánh tay che phủ bầu trời, nhưng thật muốn bán đến sáu khu khác, cũng không phải không làm được. Anh lười, cũng không phải không có đầu óc, có thể không công bị hố như vậy.
"Thằng nhóc, mày nói chuyện cẩn thận một chút." Mặt lão Thiết Thúc âm trầm, ánh mắt khẽ động, trong phòng ngoài phòng có mười mấy người đi ngang qua vây xem.
"Rượu này, mày không muốn bán cũng phải bán."
Hắn tự tay muốn chuyển cái bình đi, Du Hành ngăn cản hắn, tay hai người cùng túm một chỗ, cuối cùng lão Thiết Thúc đen mặt đẩy lên, trên mặt gây khó dễ, đề tay phóng ra một đốm lửa, kết quả quả cầu vừa ném ra trên đường biến thành hơn mười hướng, dệt thành tấm lưới bao lấy Du Hành.
Phanh! Ánh lửa nổ tung, lại không có người ở bên trong, lão Thiết Thúc sững sờ, phản ánh cực nhanh muốn công kích vào sau lưng, lại bị Du Hành sớm khống chế tay kìm cổ.
Cổ tay đau đớn kịch liệt không sánh bằng cảm giác sợ hãi hít thở không thông.
Tốc độ thật nhanh! Bàn tay kìm cổ tay hắn giống như bàn tay sắc, thân thể người này cường hóa vậy mà lợi hại đến như vậy.
Sau tận thế, đặc biệt sau tận thế ba năm, người có thân thể cường hóa đã sớm bị quẳng ra khỏi danh sách liệt kê cường giả, bởi vì bọn hắn không hề tiến bộ, khó đột phá. Ngoại trừ trong quân đội... những quân nhân kia có phương pháp huấn luyện đặc biệt cường hóa thân thể, còn lại đầy đường, đa phần đều chán nản.
Dù sao nhiều điểm ưu thế như vậy, không thể so sánh với người đã trải qua tận thế hơn mười năm. Người có thể sống nhiều năm như vậy, thân thể rèn luyện chắc chắn không yếu chút nào.
Trong tay Du Hành dùng sức, cũng không sợ những kẻ tay chân bên cạnh bày ra tư thế công kích, nghe lão Thiết Thúc hô hấp khó khăn.
"Thái độ phục vụ của ông thật không tốt, thoạt nhìn có lẽ luôn mua bán như thế à? Kiếm được lời rất nhiều nhỉ?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Khâu Vân từ bên ngoài chạy vào, thấy thế lớn tiếng hô: "Anh buông tay! Đây là địa bàn Giang lão đại, có phải anh chán sống rồi hay không?"
"Là ông ta muốn mạng của tôi." Du Hành nghĩ tới, nơi làm việc rắn rít thế này phải cường thế một chút, bá đạo một chút, cũng là bình thường, nhưng cướp đoạt trắng trợn rồi giất người như thế thật quá đáng. Vừa rồi lão Thiết Thúc này ném ra quả cầu lửa cấp cáo nếu dính vào người, nếu anh thật sự là người bình thường, đã sớm hóa thành tro tàn rồi.
Rắc.
Đầu lão Thiết Thúc nghiêng qua một bên, Du Hành vỗ vỗ tay, vỗ vỗ thân thể, cả người lão Thiết Thúc toát ra lửa, đối với anh không chút tổn thương, thẳng đến chết hắn còn không cách nào thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích.
Lão Thiết Thúc trông coi quầy hàng ở phiên chợ này, vì nhìn vào thực lực của hắn, trên thực tế, dị năng hệ hỏa của hắn đã lên cấp bảy, vừa mới tiến cấp không lâu, trong đoàn đội này, ngoại trừ Giang lão đại Giang Miểu, hắn chính là cường giả thứ hai rồi.
Một người lợi hại như vậy, cứ như vậy bị bẻ gãy cổ? Nói đùa ư? Một dị năng giả không gian lợi hại như vậy?!
Không người nào dám động đến anh, sau một hồi giằng co, rất nhanh Giang Miểu vội vã chạy đến. Lúc hắn đuổi đến nơi liền nhìn thấy người đàn ông gây chuyện kia, đang ngồi ung dung trên ghế, làm như không nhìn thấy đám thuộc hạ của hắn bao vây chung quanh.
Hắn không cảm nhận được dị năng chấn động, theo tin tức nói đó là dị năng giả không gian... Trong lòng Giang Miểu chấn động, cười đi tới: "Người anh em này, cửa hàng chúng tôi bị anh quấy rất náo nhiệt, có muốn cùng tôi đánh mấy chiêu không?"
"Được."
Sau nửa giờ, Du Hành lấy hạt châu rời khỏi.
Khâu Vân cẩn thận từng li từng tí xách bình rượu, không dám nói lời nào. Bên ngoài cửa hàng vô cùng náo nhiệt, cửa hàng của bọn hắn lại yên tĩnh như chết.
"Được rồi, mỗi người đều tự làm việc của mình đi, trước thu dọn thi thể lão Thiết, thật thối."
Giang Miểu lại không giống bọn thuộc hạ tức giận như vậy. Có thể gánh vác người bị lưu vong làm nhục cùng tôn nghiêm bị chà đạp đến khu bảy này, tâm tình nhẫn nại của hắn mạnh nhất đấy.
Bản thân hắn làm đương gia, mặc dù đánh không lại người khác, cũng không oán trời trách đất.
Đợi sau khi bầu không khí cửa hàng từ từ chuyển tốt, hắn gọi những cấp dưới khác đến nói chuyện.
"Lão thiết nói thế nào với các người, làm sao quản lý cửa hàng này, đại khái tôi cũng biết một chút. Lúc ấy tôi có nói với hắn, tôi làm lão đại của các người, sẽ dốc toàn lực dùng thực lực của mình uy hiếp, bảo hộ các người, lúc người khác đánh đến tận cửa, giúp các người đánh trả lại."
Hắn quét qua một vòng người, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chỉ là thất bại lúc này, các người lại đánh mất tất cả niềm tin sao? Đạo lý thiên ngoại hữu thiên người giỏi còn có người giỏi hơn, chẳng lẽ đến bây giờ các người mới hiểu?!
Nơi này là khu bảy, cho dù bang phái chúng ta có thể một tay che trời, che cũng chỉ là một mảnh trời đất chật hẹp ở khu bảy này mà thôi! Các người cứ muốn bánh trướng như vậy?! Tâm tính này, cho dù sau này có trở lại sáu khu trước, cũng sớm chịu chết mà thôi!"
Cẩn thận gõ tỉnh đám thuộc hạ của mình, lại bảo bọn hắn cho dù có muốn công khai chèn ép, ép mua ép bán cũng phải có mắt nhìn, đừng như lão Thiết đụng phải thiết bản, cuối cùng mất mạng.
"Anh Giang."
Khâu Vân đi theo phía sau hắn nhỏ giọng gọi hắn.
Giang Miểu cười: "Làm sao lại nhăn nhăn nhó nhó như vậy, có chuyện gì cứ nói."
"Anh Giang, những rượu này, anh không mang về à?"
Giang Miểu kịp phản ứng: "Mang, chút nữa em gọi mấy người chuyển về cho anh." Rượu như vậy, sáu khu trước rất hoan nghênh, đây là nước cờ rất tốt đấy.
Tặng lễ, trèo giao tình, còn được tin tức mới nhất từ sở nghiên cứu.
Trở về, hắn đã vì phấn đấu vì đều này bảy năm rồi.
Bên này, Du Hành cầm một lượng hạt châu lớn về đến nhà, Trương Hằng Tuệ đang phơi quần áo ở sân thượng. Đợi hai người ăn tối xong, vừa rãnh rỗi đi dạo trên đường một vòng rồi trở về ngủ.
Mỗi ngày nương theo tiếng ồn ào dầu muối tương dấm chua thức dậy, Du Hành rất yêu thích cuộc sống như vậy. Anh và Trương Hằng Tuệ cố định thời gian đi ra ngoài, lên xe bus của bọn Giang lão đại, sau đó gặp Khâu Vân mấy lần, cô gái nhiệt tình như lửa thoạt nhìn càng thêm tự tin hơn, lúc nhìn thấy anh còn trừng mắt nhìn anh vài lần.
Ngược lại Trương Hằng Tuệ rất yêu thích cô gái có tính cách như vậy, thật hoạt bát. Nhưng đáng tiếc em trai cô bây giờ không có cách nào để kết hôn.
Nhưng người có thể còn sống, đã mạnh hơn tất cả mọi thứ.
Thu hoạch của bọn họ, đều đem đi đổi lợi ích thực tế ở cửa hàng Giang lão đại.
Bên này Đào Điềm Điềm thật vất vả tìm được nơi ở của Du Hành, đang suy nghĩ: xông thẳng qua giết chết hay chờ anh đi ra ngoài săn bắn thì đánh lén, kết quả chính cô ta đã xảy ra chuyện.
Mỗi tháng, không phải nói mỗi ngày, đều người tuyệt vọng không chịu nhận mệnh bị cảnh vệ cứng rắn tống cổ ra khỏi căn cứ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Coi như đứa bé nhỏ xíu, người già già nua, tối đa cũng chỉ khiến những người vây xem sinh ra vài tia đồng tình trong lòng mà thôi.
Chỉ cần kiểm tra vượt chỉ tiêu, mặc kệ anh là người phương nào đều không thể may mắn thoát khỏi. Chẳng qua nếu người trong nhà có thể chuẩn bị kỹ càng, ít nhất cuộc sống cũng sẽ không bị tụt dốc quá nhanh. Nhưng dù thế nào mọi người cũng không cách nào tiếp nhận được chuyện này.
Những ngày này Đào Điềm Điềm rất chịu khó chạy ra bên ngoài, bởi vì lúc trước tổn thất hạt châu thật sự quá lớn, cần cấp bách bổ sung trở lại.
Nhưng cô ta tuyệt đối không bị Zombie cắn tổn thương!
Thế nhưng lúc vào căn cứ kiểm tra theo thông lệ, máy móc trước mắt phát ra âm thanh cảnh báo khủng bố. Cô ta hoàn toàn không lấy lại được tinh thần.
"Không có khả năng! Tuyệt đối tuyệt đối không có khả năng! Kiểm tra lại một lần cho tôi, kiểm tra cho tôi một lần nừa!"
Cô ta là một dị năng giả cấp bảy, nhân viên kiểm tra cũng cho cô ta mặt mũi, kiểm tra lại một lần nữa, lắc đầu: "Cô Đào, chỉ tiêu của cô không hợp quy cách, trong vòng năm tiếng đồng hồ, cô có quyền thu dọn đồ đạc xử lý tài sản trước khi cảnh vệ hiệp đồng tìm đến, sau năm tiếng phải rời khỏi khu bốn."
Mặc kệ cô ta cãi lộn thế nào, cô ta vẫn bị kiềm chế. Thế nhưng tinh thần cô ta ở trạng thái vô cùng không tốt, cuối cùng vẫn là người đàn ông kia giúp cô ta thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
"Haiza, chị Đào, em chỉ có thể giúp chị thu dọn được nhiêu đây thôi, có lẽ chị tự mình đi làm, ít nhất còn có thể giữ được nhiều thứ hơn."
Một người sắp bị đuổi ra khỏi khu, tài vật sau lưng có thể hấp dẫn vô số ruồi bọ. Cho dù báo động, đều là khu khác nhau rồi, ai sợ ai?
"Ừ, cậu lấy đi, có thời gian chị sẽ đi tìm cậu."
Đợi Đào Điềm Điềm đần độn u mê đi vào khu bảy, trên tay chỉ còn một chiếc túi lớn.
Có kẻ đầu đường xó chợ đến cướp đồ của cô ta, cô ta theo phản xạ có điều kiện một đạo băng trùy đâm qua, kẻ đầu đường xó chợ kia ôm bụng, lại che không nổi máu ồ ạt chảy xuống, cuối cùng mất hết máu mà chết.
Điều này chấn nhiếp rất lớn đến những kẻ khác, vì vậy những kẻ kia biết rõ cô gái này là dị năng giả không dễ chọc, ánh mắt nhao nhào săn bắn đều nhanh chóng tản ra.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
Đào Điềm Điềm càng nghĩ càng tuyệt vọng, trời biết cô ta phấn đấu đến ngày hôm nay đã phải bỏ ra bao nhiêu thứ, thế nhưng làm sao đột nhiên chỉ số lại vượt chỉ tiêu? Lúc ra ngoài, cô ta vẫn luôn chú ý bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không bị Zombie cắn qua, mà ngay cả việc bị thương ngoài da cũng rất ít, dù sao cô ta là dị năng giả hệ băng, lực sát thương công kích từ xa rất lớn cũng có thể phóng ra tầng băng làm vòng bảo hộ.
Bị thương... Cô ta không tự giác sờ lên cánh tay của mình, ánh mắt từ từ hội tụ lại, thậm chí lộ ra hung quang thù hận điên cuồng.
Nói đến bị thương, nửa tháng trước quả thật cô ta phải chịu một lần tổn thương không nhỏ, Trương Hằng Viễn dùng dao găm tổn thương cô ta, vết thương kia khá sâu, khiến cô ta tốn không ít đồ ăn mới có được sự chữa bệnh tốt hơn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Bây giờ đại đa số mọi người đều coi trọng xử lý miệng vết thương, bởi vì virus Zombie có thể theo miệng vết thương xâm lấn, do đó đề cao chỉ số virus Zombie. Đây là viện nghiên cứu công bố tin tức, thật sự không thể thật hơn.
Thế nhưng thể chất dị năng giả vốn hơn hẳn người bình thường một mảng lớn, tuy cô ta coi trọng miệng vết thương kia, nhưng lại không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình trạng thân thể cô ta. Bởi vì viện nghiên cứu cũng đã nói, thông qua Zombie cắn bị thương thức tỉnh dị năng giả, bản thân càng có sức kháng cự mạnh hơn với virus Zombie.
Nhưng bây giờ xem ra, xác suất cực thấp kia đã xảy ra trên người cô ta, cô ta thức tỉnh dị năng giả là do Zombie cắn bị thương! Tại sao lại xui xẻo như vậy!
"Trương Hằng Viễn..." Đào Điềm Điềm nghiến răng gọi lên cái tên này, thù mới hận cũ xông lên đầu, lúc này cô ta nhất định phải giết chết Trương Hằng Viễn!