Edit: Trang Nguyễn
Thật ra cho đến tình trạng bây giờ, đã không còn ai ôm hy vọng may mắn nữa, cảm thấy mưa sẽ có một ngày ngừng lại. Mọi người có thể tiếp nhận ba tháng mưa liên tục, nhưng nửa năm thì sao? Cả một năm thì sao? Người có thể chịu được, còn động thực vật, kiến trúc không thể chịu nổi!
Thời kỳ trước, dường như mọi người có thể quen, dọn nhà cũng được, đổi nhà cũng thế, năng lực thích ứng hoàn cảnh của con người không kém, thế nào cũng đều có thể tìm được cơ hội sống sót, thậm chí chỉ cần người có tài phú, còn có thể hưởng thụ trình độ cuộc sống không hạ thấp chút nào.
Sau khi công tác chuyển dời toàn bộ dân cư thành phố vùng duyên hải kết thúc, bão cũng không coi vào đâu nữa... còn sợ gì nữa đây ~ cho nên sau đó, bão có hung mãnh thế nào, cấp bão "Mấy trăm năm mới có" gì đấy, chỉ tạo thành tổn hại có hạn với dân cư, dù sao nơi không có người ở, bão muốn đến cứ đến đi.
Mi có bản lĩnh thì lên bờ đến đất liền nha ~
Quốc gia xuất rất nhiều lực, không ngừng trợ giúp cứu trợ, không ngừng phụ cấp, quần chúng xa xứ rất nhanh đã an định lại, an tâm chờ đợi thời tiết cực đoan chết tiệt này mau mau chấm dứt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Tóm lại, lúc đầu tình hình trong nước vẫn vững vàng, lòng người cũng lạc quan.
Thẳng đến khi mùa mưa chết tiệt này kéo dài một hơi không nghỉ, nhanh chóng tiến vào mùa đông! Phần lớn khu vực vùng duyên hải chiếm 15% diện tích quốc thổ đã biến thành hải dương, đường ven biển đang không ngừng đẩy mạnh vào bên trong, thành phố bị chìm ngập đã vững bước gia tăng. Nghe nói vùng địa cực nào đó tốc độ sông đóng băng cũng rất nhanh, tình hình thật sự không lạc quan.
Bây giờ mọi người còn có ăn có ở, nhưng vẫn thấy sợ hãi! Nếu chiếu theo tốc độ này, qua vài năm nữa cả nước đều bị chìm mất rồi!
Khủng hoảng cứ như vậy dần dần gia tăng, bắt đầu mùa đông, chào đó giá cả hàng hóa tăng lên N lần, chính sách có điều tiết khống chế cũng không có tác dụng quá lớn.
Trong tin tức mỗi ngày đều có nhà ở nơi nào đó bị nước ăn mòn sụp đổ, nước rỉ nhỏ giọt ở đâu hay ở đó có không ít người, hộ gia đình ở nhà cao tầng cũng không ít, nhưng đều đã dời đi, không đi không được, mọi người nhanh chóng đi, muốn mua thức ăn cũng mua không được.
Bây giờ giá cả nhà ở Tây Nhạc lên cao ngất ngưởng, hầu như không có ai nguyện ý bán nhà nữa, người ngày càng nhiều, mâu thuẫn tuy chưa bộc phát hoàn toàn nhưng kẻ cướp bóc phạm tội nhiều vô cùng. Du Hành cũng không chịu để mẹ Trương ra ngoài một mình nữa, luôn kết bạn ra ngoài, ghép nhà cũng không ngoại lệ. Ngày nào đó Du Hành còn nhận được điện thoại của chủ nhà trước, nói muốn anh bổ sung giá nhà chênh lệch trên thị trường, khiến anh buồn cười muốn chết, trực tiếp kéo đen hắn không để ý đến nữa.
Trong nhà trồng rau quả càng ngày càng thuận lợi, Du Hành còn đến thị trường cơ khí mua nguyên liệu, về xây dựng khung, bố trí đèn ấm lại lần nữa, sản lượng tăng cao hơn.
Mẹ Trương còn bảo anh mua mười cái bình, nói muốn muối dưa muối và củ cải trắng, trong nhà không thiếu rau quả ăn, đồ ăn còn lại đem bán mua thịt, bây giờ giá thịt vô cùng đắt, thịt nạc bình thường một cân 29 khối, xương ngon một cân 60, 70 cũng có.
Tiền bán đồ ăn phụ cấp mua thịt, mẹ Trương cũng vô cùng đau lòng: "Thời gian này làm sao qua được đây."
Du Hành đặc biệt xử lý một quyển sổ tiết kiệm đưa cho bà xem, bên trong có 50 vạn tiền gửi ngân hàng, lúc này mới khiến bà thở phào một hơi, nhưng lúc chăm sóc rau quả vô cùng để bụng, chỉ là không sốt ruột lo lắng nữa.
Vừa lúc đó, Du Hành còn nhận được bưu kiện, thì ra lúc trước anh gửi bưu kiện cho Bộ xây dựng quốc gia về thành phố trên nước đã được nhận rồi, cách đây ba tháng, bên kia muốn số điện thoại của anh. Sau khi anh gửi số điện thoại qua, hai mươi phút sau đã có điện thoại đến.
Nghe xong, thì ra là nhân viên công tác Bộ xây dựng, gọi đến cố vấn mấy vấn đề còn nghi vấn trong đó, Du Hành giải đáp từng cái.
Lại qua hai ngày, anh nhận được tin nhắn của ngân hàng, nhận được hai mươi vạn. sau đó lại nhận được điện thoại lần nữa, nói muốn mời anh đến Hà Hương hỗ trợ khảo sát thực địa một lần: "Hai mươi vạn trước đó là tiền thưởng bản kế hoạch của ngài, lần khảo sát này cũng sẽ có thù lao."
Đương nhiên Du Hành đồng ý, sau khi cúp điện thoại liền gọi điện cho Tăng Bình Niên, nhờ hắn hỗ trợ chăm sóc mẹ Trương. Tăng Bình Niên biết được duyên cớ, vô cùng vui mừng! Biết được duyên cớ, từng năm thường cao hứng cực kỳ! Biết được rau quả nhà họ Trương không thể không có người chăm, hắn dứt khoát nói: "Tôi và vợ tôi qua ở vài ngày, ông an tâm đi đi! Cố gắng lên làm rất tốt, đây là cơ hội tốt!"
Sáng ngày hôm sau, ban ngành địa phương Tây Nhạc có chuyên gia đến đón, Du Hành mang theo hành lý mẹ Trương thu thập cho anh lên xe, trong màn mưa rời xa Tây Nhạc, nhắm thẳng Hà Hương mà đi.
Hà Hương, mọi người đều biết đây là nơi bây giờ lãnh đạo đang thí nghiệm xây dựng đô thị mới, nếu thành công, sẽ là khu đô thị mới đầu tiên trên mặt đất, vạn dân chú mục.
Du Hành có lòng tin với việc việc mình ném cục gạch ra ngoài, chỉ cần xem bưu kiện, hơn nữa người chứng kiến thuộc lĩnh vực kiến trúc, sẽ không làm như không nhìn thấy nó. Trong đó che dấu kiến thức siêu thời đại, trong thời gian ngắn chỉ có anh có thể đảm nhiệm.
Bây giờ thiếu nhất chính là thời gian! Đại đa số quần chúng nhân dân còn mông lung lờ mờ, thân là chính phủ một quốc gia, chắc hẳn nhất định đã sớm hành động, cho nên rốt cuộc anh đã chờ được ngày hôm nay.
Trải qua kinh nghiệm làm lãnh đạo ở thế giới nhiệm vụ trước, anh bắt đầu chuyển đổi mạch suy nghĩ: có đôi khi người đứng càng cao, việc phải làm cũng càng nhiều. Mặc dù gánh trách nhiệm càng nhiều, nhưng mình cũng càng thêm chủ động! Vì ý định lâu dài, trả giá tinh lực nhận gánh trách nhiệm cũng là chuyện nên làm, dù sao có được tất có mất.
Thủy tai rơi xuống toàn cầu, lực lượng quốc gia không cách nào báo trước, tình huống tương lai có khả năng bết bát hơn, trong mắt anh đi cần thiết phải đi một bước này.
Trên đường đi Du Hành nhắm mắt nghỉ ngơi, đem kế hoạch trong đầu đảo qua một lần, thẳng đến chạng vạng tối mới đến Hà Hương.
Xe chạy thẳng vào ga ra, tiếng mưa rơi gõ loạn trên cửa xe lúc này mới biến mất: "Mời đi theo tôi."
Một đoàn người di chuyển lên bậc thang rời khỏi ga ra, đi thẳng lên lầu bốn: "Nơi này là bộ phận thiết kế."
Bộ phận thiết kế mở cửa ra, Du Hành đứng ở cửa ra vào, đối diện với tầm mắt mấy chục người dừng lại công việc nhìn sang bên này, anh mỉm cười: "Chào mọi người, tôi là Trương Hằng Phúc."
Làm việc ở Hà Hương rất thuận lợi, tính bảo mật công tác rất cường, trước khi tiến vào làm việc anh ký kết một loạt điều khoản giữ bí mật, đương nhiên cũng có hợp đồng thù lao. Sau khi bắt đầu công tác, bị hạn chế ra ngoài, ngược lại có thể thông tin với bên ngoài, nhưng nội dung thông tin bị giám sát đấy.
"X nước X đã bị bao phủ, trước mắt nạn thủy tai xảy ra ở toàn cầu không có dấu hiệu hòa hoãn, có thể đoán sau này xây dựng thành phố là xu hướng chính, chủ yếu là thành phố trên nước." Người phụ trách bộ phận thiết kế Bà Liễu nghiêm túc nói: "Đây là trách nhiệm của chúng ta! Mọi người phải khắc sâu quốc huấn vào trong tâm khảm."
Có người hỏi: "Rốt cuộc muốn xây cao bao nhiêu? Mực nước ở vùng duyên hải đã vượt qua 10m, nếu mực nước tiếp tục dâng lên thì làm sao?" Cũng không thể xây dựng nhà chọc thủng trời được a?
"Đây là vấn đề những ban ngành khác lo, được rồi, nghỉ ngơi một chút rồi họp tiếp."
Du Hành nâng mắt, đóng văn kiện lại. Những nghành khác... Anh đã lén lút xâm nhập vào hệ thống quốc gia, biết bây giờ quốc gia đang bí mật, gấp rút xây dựng mô hình du thuyền khổng lồ.
Tóm lại hai tay cùng làm, nếu quả thật nước ngập khắp đại lục, ít nhất quốc dân cũng có thể sống trên du thuyền. Thiên nhiên mang bão tố đến, con người chuẩn bị mọi thứ vì sinh tồn.
Quốc thổ, cơ sở sinh tồn... Giữa các quốc gia đều có sự phòng bị đối phương cao độ, đây là một trận chiến cạnh tranh, chỉ có nắm giữ kỹ thuật trí mạng trên tay mình mới có thể đảm bảo thời khắc sinh tồn! Cho nên mặc dù các quốc gia có hợp tác với nhau, nhưng ai cũng không dám thật sự tín nhiệm ai, tất cả đều cần giữ bí mật cực độ.
Buổi tối lúc anh trở lại ký túc xá, anh ngồi trên bàn sửa lại bản ghi chép nghiên cứu, linh cảm hiển hiện bắt đầu vẽ liền tay, thẳng đến rạng sáng hai giờ anh mới đóng laptop nhét lại dưới gối đầu, tắt đèn đi ngủ.
Anh cần từng bước một, có lý có cứ tung ra cách nghĩ thành lập thành phố trên không, hơn nữa chính mình phải nắm giữ quyền nói chuyện.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh năm mới đã đến, Du Hành có được kì nghỉ ba ngày ngắn ngủi, mang theo hai gã lính cần vụ (ngoài mặt là bảo vệ anh, nhưng thật chất là giám sát), bước lên xe về nhà ăn tết.
Năm mới năm nay nhất định quạnh quẽ lắm đây, mưa không ngừng rơi, không có điều kiện đốt pháo hoa, mưa tròn một năm, khắp nơi đều ẩm ướt, đi thăm bạn bè người thân đều rất bất tiện. Được rồi, dứt khoát tự mình mừng năm mới là được, nếu có gần gũi, người thân bạn bè gần nhau tụ hội thì cũng rất tốt á.
Lúc về đến nhà đã là chiều 30 tết, mẹ Trương đã sớm nhận được điện thoại của anh, trong nhà chuẩn bị một đống lớn nguyên liệu nấu ăn. Bà lão đứng trong hành lang chờ anh, thấy anh mở cửa xe liền vội vàng bung dù đi qua: "Nhanh vào nhà nào!"
Đợi trở về nhà bà mới chợt nhận ra, ôi chai hai người này là ai vậy? Trông thật nam tính anh tuấn quá! Hai mắt bà lão sáng rực lên.
"Đây là đồng nghiệp chăm sóc con theo con về nhà." Du Hành giới thiệu với bà: "Tiểu Triệu và Tiểu Ngô."
"Chào ngài!"
"Chào ngài!"
Mẹ Trương sững sờ nhấc tay cũng chào một cái, hiển nhiên không kịp phản ứng, Du Hành kéo tay bà rồi kéo bà ngồi xuống ghế: "Mẹ, gần đây sống thế nào?"
"Rất tốt rất tốt, sáng nay Tiểu Tăng và Tiểu Triệu vừa về nhà, vẫn luôn chăm sóc mẹ đấy! Mẹ chia đồ ăn và thịt cho bọn nó mang đi, còn không chịu đâu đấy, mẹ phải cứng rắn nhét qua..." mẹ Trương càng nói, lại càng thoải mái, hai chàng trai lạ lẫm kia cũng không để trong lòng nữa. Ngẫm lại con mình có nhiều năng lực, về nhà còn có người theo cùng, đây là biểu hiện lãnh đạo nhìn trúng đấy!
Trong lòng bà vui thích, càng thêm tự hào hơn nữa.
"Bọn họ ở phòng trọ à? Có phòng của Tiểu Tăng và Tiểu Triệu, mẹ vừa dọn dẹp xong."
Du Hành gật đầu: "Được."
Hai người ngồi trò chuyện việc nhà một lát, mẹ Trương cảm thấy mỹ mãn đứng lên: "Mẹ đi nấu cơm đây!"
Du Hành cùng đi, nói với hai lính cần vụ: "Các người cứ tự nhiên."
"Vâng, ngài Trương." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Vì vậy một người đứng sau cửa chính, một người đứng ở cửa phòng bếp, đứng không thể thẳng hơn. Mẹ Trương nhìn thấy hiếm lạ nhìn nhiều thêm vài lần, hỏi con trai: "Bọn họ đứng như vậy có mệt không? Nếu không mẹ lấy ghế cho bọn họ nhé?"
"Không cần đâu mẹ, công việc chính của bọn họ là như vậy đấy."
Mẹ Trương bưng đồ ăn lên lau lau tay: "Mẹ đi lấy ghế." Du Hành đi theo bà, quả nhiên đem hai cái ghế đến, hai tiểu gia hỏa trẻ tuổi nghiêm túc cúi chào nói lời cảm ơn, nhưng lại không chịu ngồi đấy.
Mẹ Trương nhỏ giọng nói với Du Hành: "Đứa trẻ ngoan à, có đối tượng chưa con?"
Du Hành dở khóc dở cười: "Mẹ còn muốn làm mai nữa à?" Mẹ Trương: "Này" một tiếng, trong lòng nghĩ không hổ là con trai ruột biết rõ tâm tư của bà: "Đúng vậy, đúng vậy." Nói có mấy người, đều là cô gái trẻ chung quanh đây, ở lâu nên quen biết. Thiên tai phiền lòng thế nào cũng phải trôi qua đúng không? Lớn tuổi nghĩ đến chuyện kết hơn cũng là chuyện bình thường, bà Trương và mấy bà bạn già mới quen nói chuyện phiếm, cảm thấy cô gái này không tệ, trong lòng cũng nhớ kỹ đây này.
"Vậy con hỏi thử xem, nhưng chỉ hỏi thôi đấy, có được hay không tự người ta lựa chọn." Ngược lại Du Hành cảm thấy không sao cả, làm mai không phải chuyện xấu, mẹ Trương thấy vui vẻ là được.
"Ai!" mẹ Trương cười đồng ý.