Edit: Trang Nguyễn
Khu vực Trung bộ rất nhanh rơi vào tay giặc, thiết bị nước G mang đến chỉ còn sử dụng được mấy chiếc mà thôi, sau khi tranh cãi cùng Lỗ Minh Thịnh lần nữa, bọn hắn mới bằng lòng gọi điện thoại về nước, chấp nhận chuyển đến một đám thiết bị mới. Trước đó, dân chúng đành phải càng không ngừng di chuyển, cư dân khu vực Trung Bộ quả thật sắp chết oan rồi!
Trước đó sự kiện thành phố Bành vất vả lắm mới trôi qua, một ít cư dân đã chuyển về, kết quả bât giờ lại phải chuyển đi, tức giận muốn chết!
Độc khí quấy nhiễu nhiều lần, cũng khiến một ít dân chúng tâm lý suy sụp. Du Hành ngồi xe từ nhà máy chế tạo trở về biệt thự, vừa lúc gặp phải người tự sát.
Sóng lửa trùng thiên mang theo tiếng nổ mạnh, trong giây phút đó chiếu sáng đêm tối. Anh ngồi xe chỉ bị một ít vật lẫn lộn nện vào, khu dân cư phía trước ngay trung tâm vụ nổ, thế lửa vô cùng lớn, thoáng chốc ngọn lửa đã lan tràn ra ngoài, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai.
Rất nhanh xe cứu hỏa đến dập tắt lửa, Du Hành bọn họ đổi con đường khác trở về, ngày hôm sau anh gọi điện thoại về nhà, biết chung cư rất bình tĩnh an toàn, lúc này anh mới thở phào một hơi.
Lần này uế khí bộc phát ở núi Mãng Lộc vô cùng hung mãnh, tốc độ lan tràn rất nhanh, đáng sợ hơn chính là, hình thái lan tràn chính là uế chuột, vừa linh hoạt vừa mạnh, thiết bị nước G còn chưa vận chuyển đến, uế khí cũng đã lướt qua khu vực Trung bộ, đi đến Tây Bắc và Đông Bắc.
Che khuất bầu trời, không còn đường lui!
Du Hành cũng không nghĩ uế khí nguyên ở núi Mãng Lộc lại hung mãnh như vậy.
Theo lý thuyết, nếu không hoàn toàn ép khô sinh cơ ở nơi đó, nó sẽ không chuyển ổ. Cho nên hai năm qua, lãnh đão đưa đến không ít súc vật tiến vào khu vực có uế khí, chính là vì kéo dài tốc độ lan tràn của chúng.
Lần này uế khí tiết ra ngoài, thoạt nhìn không có chút dừng lại, khiến anh vô cùng bất an, như vậy xem ra muốn sản xuất tháp dẫn lôi không kịp rồi! Vì tăng thêm tốc độ, hôm nay anh còn tự mình đến nhà xưởng hỗ trợ điều chỉnh thử, rốt cuộc định ra phương án cải tiến cuối cùng, đợi sản xuất số lượng lớn, cũng cần phải có thời gian!
Du Hành gật đầu: "Ngài yên tâm đi."
Ngày hôm sau, Lục Quân liên hợp hai phần ba nghị viên đưa ra nghi vấn đối với việc Lỗ Minh Thịnh tạm đời nhậm chức tổng chủ tịch quốc hội, cho rằng hắn không làm đúng quy định thủ tục để đảm nhiệm chức vụ tổng chủ tịch quốc hội.
"Thân thể của tôi đã tốt rồi, dựa theo pháp luật quy định, tôi có quyền trở về chức vụ tổng chủ tịch quốc hội."
Trong sự kinh sợ của Lỗ Minh Thịnh, tổng chủ tịch quốc hội nước A một lần nữa thay đổi, lúc này khác hẳn với lần rơi đài ảm đạm trước kia, Lục Quân huyên hoang tái nhậm chức, còn lấy ra hiệp định Lỗ Minh Thịnh ký kết, không chỉ lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng) đuổi Lỗ Minh Thịnh xuống đài, còn lấy tội danh phản quốc bắt giam đối phương.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả nước khiếp sợ.
Lỗ Minh Thịnh thẳng đến khi trận mưa bão lôi đình ngừng còn không phản ứng kịp, vì sao những kẻ gọi là đồng minh cứ như vậy không lên tiếng, hoặc dứt khoát phản bội mình? Hắn không biết đại đa số mọi người đều mang trong mình lòng yêu nước, bọn hắn có thể vì lợi ích hợp tác tung hoành ngang dọc, nhưng chỉ giới hạn trong nội bộ tranh đấu trong nước mà thôi.
Cắt đất nhường nhà là hành vi bán nước đáng xấu hổ! Ai cũng không muốn làm bạn với quân bán nước! Lục Quân cầm hiệp định cắt đất Du Hành cung cấp, gõ cửa cả một đám nghị viên.
Quyền lực chuyển giao mất hai ngày, sau đó Lục Quân nắm giữ toàn bộ cục diện, quả nhiên cung cấp cho Du Hành nhiều tài nguyên hơn.
Thời điểm uế khí vượt kinh đô lan tràn về hướng đông, khẩn cấp đưa tháp dẫn lôi vào lắp đặt ở một số thành thị phía Đông Bắc, từng tòa tháp vừa cao đỉnh chóp lại cao ngút trời, cuối cùng còn vùi sâu bùa dẫn lôi Du Hành vẽ, sau đó bố trí thêm trang bị dẫn điện phân lưu khác, đảm bảo không đả thương con người trên mặt đất.
Sau từng tháp dẫn lôi được chôn vùi thẳng đứng, bầu trời trong xanh bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm. Du Hành từ xa xa nhìn xem, đã qua nửa tiếng, tiếng sấm càng ngày càng rõ ràng, đỉnh chóp dẫn lôi chớp lòe ánh sáng trắng, cuối cùng cả tòa tháp cũng bắt đầu nhấp nháy ánh sáng, giữa tòa tháp cũng có lôi điện lóe lên.
Lưới cản đường đã thành công rồi.
Lúc trời mới hơn bảy giờ tối, uế khí đến phạm vi tháp dẫn lôi, uế chuột nhảy nhảy vô cùng nhanh, sau đó trước khi đến gần tháp dẫn lôi, đã bị Lôi điện lập lòe bỗng nhiên một kích tất trúng.
"C-K-Í-T..T...T!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Phốc phốc!"
Uế khí bị diệt mang theo mùi cháy khét dần dần nồng nặc, nhưng hiệu quả khiến tất cả mọi người thật vui mừng —— ngăn cản được rồi! Thật sự ngăn cản được rồi!
"Trước kia xây dựng lưới điện cao thế, căn bản cũng không thể ngăn cản đám chuột này!" Có kỹ thuật viên vui mừng nhảy dựng lên!
"Đúng vậy, dù xây xong lưới điện, cũng sẽ có uế chuột lăng không xuất hiện ở một chỗ khác, quả thật hù chết người!" Trước kia lưới điện cao thế chỉ có thể đánh tan uế chuột mà thôi, uế khí trong không khí rất dễ dàng ngưng tụ thành uế chuột khác.
"Thật tốt quá!"
Lục Quân cũng nhận đucợ phản hồi của Du Hành từ hiện trường, hắn vô cùng vui mừng: "Thế thì cứ tiếp tục sản xuất, từng chút từng chút tiêu diệt bọn chúng, thu phục lại đất đai đã bị mất!"
Từng tòa tháp dẫn lôi bắt đầu đóng lên mãnh đất này, chặn đường ra bốn tỉnh khu vực Đông Bắc, cộng thêm có thần thú bản mệnh quốc gia bảo vệ, uế khí tự khắc đi đường vòng khỏi kinh đô, các nơi còn lại đều thành Cấm khu. Nhân khẩu cả nước chen chúc ở nơi nhỏ hẹp, ngẩng đầu ngón trong lôi điện từ trên tầng mây, có thể bổ ra một mảnh đất thanh tĩnh cho bọn họ!
Vì sắp xếp cho người sống sót, lãnh đạo áp dụng một loạt biện pháp, kể cả kế hoạch phân phối nhà ở trong thời kỳ đặc thù, phân phối đồ ăn....
Theo đề nghị của Du Hành, Lục Quân thành lập học viện Đạo phù, tuyển bọn nhỏ có thiên phú tu đạo, nói cách khác chỉ bằng mười mấy người bọn hắn vẽ bùa, thế thì kéo dài đăng đẳng cũng không diệt sạch uế khí được.
"Bầy gườ trước mắt cần gấp nhất chính là bùa trừ uế và bùa thiên lôi!" Du Hành nói: "Mặc dù bây giờ bọn họ còn chưa vẽ được, nhưng sau này thế nào cũng có thể vẽ được. Tôi biết ngài đang lo lắng cái gì, nhưng có tồn tại mới có hợp lý, đạo thuật cần được hướng dẫn chỉ đạo chính xác, mà không phải vừa che lấp vừa dấu diếm... che che dấu dấu thế này không bằng thoải mái công khai."
Vì vậy học viện Đạo phù đầu tiên được thành lập, Du Hành đảm nhiệm viện trưởng, mỗi ngày sau khi vẽ ra bùa dẫn lôi theo định lượng, sau đó anh sẽ đi dạy học cho học sinh mới, hai chị em La Phù và La Dung cũng được vào, với tư cách Đại sư tỷ, giúp anh chiếu cố đám học sinh mới rất lớn, hai cô đều có thể đảm nhiệm một vài tri thức trụ cột, giúp Du Hành nhẹ nhỏm rất nhiều.
Lục Quân sắp xếp bùa chú một lần nữa đưa vào lĩnh vực chữa bệnh, sau đó bệnh nhân bị uế khí quấn thân quanh năm suốt tháng rốt cuộc đã được nhổ bỏ, chứng ngứa cũng chuyển biến tốt đẹp, bong bóng ngứa hoặc da thịt hư thối trên người vẫn luôn không khá lên nổi, dần dần cũng có dấu hiệu khỏi hẳn.
"Xếp hàng lĩnh số!" Du Hành dựa theo trình độ nặng nhẹ do uế khí quấn thân, nặng trước lĩnh nhận bùa trừ uế, bảo đảm người còn sống sót. Vì chen ngang, không ít người tìm cách đi cửa sau, phiền đến Trịnh Tuệ Phân và mẹ Chu không dám ra khỏi cửa. Dù sao thẩm mỹ viện cũng được sắp xếp thành ký túc xá cho người ở rồi, hai bà dứt khoát không ra khỏi cửa, ở nhà chờ con gái và con trai bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà.
Mọi người đã có hy vọng chữa trị, còn mạnh hơn bất cứ hành động đảm bảo trấn an lòng dân gì đó, nếu nói lúc trước những chính sách phúc lợi Lỗ Minh Thịnh đưa xuống, quần chúng còn lo lắng nôn nóng khó tả, bây giờ tuy mọi người chen lấn ở trong ký túc xá chật chội, tiêu chuẩn sinh hoạt hạ xuống mức thấp nhất, nhưng bọn hắn đều tràn đầy hi vọng.
Cảm xúc tích cực hướng lên, không khí lạc quan, cũng là vũ khí xua đuổi uế khí tốt nhất. Rất nhanh, uế khí ở khu vực Đông Bắc và thủ đô bị thanh trừ triệt để, cho dù là đất đai, cây cối hay trong cơ thể con người đều sạch sẽ cả rồi.
Vô số tháp dẫn lôi mang theo bùa Thiên lôi và bùa trừ uế được công nhân chuyên nghiệp dựng nên, càng không ngừng mở rộng từ khu vực Đông Bắc và thủ đô ra ngoài, thời điểm buổi tối, mọi người đều có thể nhìn thấy lôi điện xa xa chớp động ánh sáng, từng mảnh kéo dài không nhìn thấy biên giới, như ngân hà trên bầu trời đêm.
Lóe ra chính là hi vọng và tương lai.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó đã ba năm, Cấm khu năm đó chỉ còn lại hai nơi núi Mãng Lộc và thành phố Lệ, các khu vực quanh hai nơi này đều bị tháp dẫn lôi không ngừng xơi tái, cuối cùng núi Mãng Lộc chỉ còn lại nơi lúc trước sắp đặt thiết bị thanh lý uế khí, thành phố Lệ chỉ còn trạm xe lửa cũ ngày xưa.
Du Hành biết rõ, những nơi này cần đệ tử Đạo môn ra mặt thanh trừ, hành động tự nguyện này đi người rất nhiều, đặc biệt là những đệ tử mới kia, đều là nghé con không sợ cọp, còn bọn Quan Ngọc là vì báo thù cho sư phụ, sư huynh của bọn họ.
Sau khi chọn xong nhân thủ, bọn họ liền mang theo một lượng lớn bùa chú xuất phát.
Bởi vì uế khí sẽ phá hư dụng cụ tinh chế, cho nên bọn họ thừa lúc máy bay bay ở vòng ngoài, rồi lái xe đi vào. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong không khí tràn ngập mùi cháy khét nồng đậm, chỉ đào một buổi sáng, đã đào được uế khí nguyên ẩn nấp dưới mặt đất, đó là một ao hắc ám cực hạn, chuyển động như thủy ngân, nguy hiểm, dơ bẩn, dơ bẩn... Những thứ mặt trái nhất đập vào mặt, trong nháy mắt bọn Quan trố mắt ngây người, tiêu cực trong lòng bạo ngược tăng trưởng gấp bội, bộ mặt đều biến thành hung tàn. Cũng may có một lường khí mát lạnh thấm vào linh đài, giúp bọn hắn tìm về lý trí.
"Quá nguy hiểm rồi, cũng may có bùa Thanh lương." Quan Ngọc thở phào kêu to may mắn.
Du Hành cẩn thận bỏ từng lá bùa Thiên Lôi vào, chỉ thấy bùa Thiên Lôi trôi nổi trên không uế khí, sau đó Lôi quang dao động mãnh liệt, cắm thẳng vào bên trong uế khí nguyên.
Uế khí nguyên phát ra tiếng nổ vang, bắt đầu rung động kịch liệt... Du Hành cảm thấy mặt đất cũng đang chấn động, mấy năm nay uế khí nguyên bị suy yếu chỉ còn thừa lại một chưởng này, nói cách khác động chỉ rất nhỏ so với trước kia.
Một lá bùa Thiên Lôi dùng hết sức mạnh đã hóa thành tro tàn, uế khí nguyên cũng dần dần yên tĩnh, cuối cùng trở về cát bụi.
"Trời đã tối rồi, chúng ta đi thôi." Du Hành đứng lên vỗ vỗ tay chân, rõ ràng trời mùa hè, ngây người cả ngày bên cạnh uế khí nguyên, tay chân cũng chịu ảnh hưởng đều lạnh buốt cả: "Sau khi trở về tất cả mọi người nên phơi nắng vài ngày, nghỉ ngơi hai ngày lại đi đến thành phố Lệ."
"Vâng!"
Nghỉ ngơi bốn ngày, sau đó bọn hắn một lần nữa xuất phát về thành phố Lệ, Cấm khu năm năm, một lần nữa nghênh đón dấu chân con người.