Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 209: Tận thế Cấm khu 14



Lúc này tính công kích đám chuột mạnh hơn rất nhiều, Du Hành kiểm tra miệng vết thương của nngười kia, anh không khỏi cảm thấy may mắn chính mình đã bò lên khỏi lòng đất, nói cách khác đối mặt với uế chuột có hình thể và tính công kích như vậy, anh không thể tiếp tục chống cự.

"Sao rồi?"

Du Hành lắc đầu: "Nơi bị cắn tổn thương đã trực tiếp hư thối, độc khí khuếch tán quá nhanh, đã lan tràn sang da thịt chung quanh, dự tính trong nửa giờ sẽ hư thối cả người và nội tạng." Nói ngắn gọn, không có cách cứu.

"Hít!" Phó viện trưởng Tiền hít một hơi lãnh khí: "Sao con chuột đột nhiên độc đến thế! Chỉ cắn một cái thôi mà!"

"Chuột đang trở nên mạnh hơn, ở đây không thể ngây người thêm nữa, nói cách khác chúng ta cũng không sống được." Du Hành nhớ đến dưới lòng đất nơi không có mặt trời chiếu đến đầy những hố chứa xác, cùng với tình cảnh bầy chuột vận chuyển xác chết lạnh người, anh hoài nghi uế chuột cường đại có liên quan đến những hố chứa xác chết này, nói cách khác uế chuột vận chuyển thi thể để làm gì? Uế chuột sinh ra từ uế khí, uế khí càng thịnh, sinh mạng của uế chuột càng cường đại, tự nhiên nó cũng càng hung mãnh hơn, giải thích như vậy cũng rất thuận.

Nghe nói lúc trước tất cả đường ray xe lửa chung quanh thành phố Lệ đều sụp đổ hết! Tin tức còn chưa thả ra ngoài đã nghe được tin rợn người, chỉ cách nhau vài phút, toàn diện thành phố Lệ xảy ra động đất, ban đêm lúc hơn mười giờ, đa số mọi người đều đã ngủ, vô số cư dân thành phố Lệ bị chôn dưới phế tích. Từ đó về sau không ngừng có động đất xảy ra... Rõ ràng thành phố, huyện, tỉnh lân cận chỉ phản ứng rất nhỏ, duy chỉ có thành phố Lệ giống như bị nguyền rủa.

Du Hành hỏi phó viện trưởng Tiền: "Sau đó ông có nhận được tin tức hố xác không?" Anh đã sớm báo dưới lòng đất có rất nhiều hố xác cho phó viện trưởng Tiền báo lên trên, lúc này nhớ đến tranh thủ hỏi thăm.

Phó viện trưởng Tiền lắc đầu: "Cậu đã quên? Trước đó hai chúng ta đều bị bảo ngậm miệng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, cậu nói xem làm sao tôi nghe ngóng được gì?"

"Đúng thế." Du Hành thay đổi một chủ đề khác, anh lấy một bản vẽ đưa cho phó viện trưởng Tiền: "Phiền viện trưởng rồi, xin bên ngoài cần phải nhanh chóng chế tạo xong thiết bị này, tôi đã ghi chú số liệu kỹ càng, có vấn đề gì cứ hỏi tôi."

"Đây là..." phó viện trưởng Tiền nhìn rất lâu: "Thứ này để làm gì? Có tác dụng gì? Thiết bị thí nghiệm mới sao?"

"Cũng coi như là thế, đây là ra đa quét virus phân tán trên người người bệnh." Du Hành hơi giải thích một chút, nhưng thật ra là phân bố uế khí, nhưng bây giờ bác sĩ đều nói đây là độc khí và virus, nên anh nhập gia tùy tục: "Sau khi làm ra, chúng ta có thể châm cứu dễ dàng hơn."

"Tốt quá, tốt quá, tốt quá! Tiểu Chu à, đầu óc của cậu thật sự là thiên tài! Tôi lập tức đưa ra ngoài!"

Mẹ Chu liền nở nụ cười: "Được được, mẹ nấu cho con." Nhìn mẹ Chu bận rộn trong phòng, ánh mắt Du Hành nhu hòa, thăm dò gian phòng bệnh đã biến đổi lớn, trong lòng anh có vài phần thỏa mãn. Không uổng phí anh cố gắng hết sức, nếu đãi ngộ của mẹ ruột còn không tốt, vậy thì không nói nổi nữa rồi.

"Buổi chiều có y tá đưa đến cho mẹ hai thùng mì ăn liền và một thùng thịt hộp, một thùng trái cây hộp, mẹ bỏ cho con mấy miếng thịt hộp nha?"

"Được."

Ăn xong mì tôm thêm thịt nóng hầm hập, Du Hành thỏa mãn thả lỏng thân thể, bả vai cũng sụp xuống, không tự chủ mà rụt cổ hút mì trước mặt. Mẹ Chu cười nhìn anh thả lỏng cả người, trong mắt tràn đầy đau lòng, lẳng lặng ngắm nhìn anh ăn xong mới thu dọn chén.

"Hôm nay mẹ cũng xem ti vi rồi, ai cũng gọi con là thần y, mẹ thật tự hào." Thời gian tốt như vậy, đáng tiếc chồng không còn.

Du Hành nói chuyện với bà một lát, lại bắt mạch cho bà. Bây giờ bong bóng ngứa trên người bà đã kết vảy, chứng ngứa đã biến mất.

"Chỉ cần thiết bị kia trải qua thí nghiệm có thể sử dụng, xác định trên người mẹ không còn bệnh khuẩn, như vậy con có thể đưa mẹ ra ngoài rồi."

"Vậy còn con?" mẹ Chu sốt ruột hỏi: "Con thì sao?"

"Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước chờ con, được không?" Du Hành cầm chặt tay mẹ Chu nhìn thẳng vào ánh mắt bà: "Con chắc chắn không có cách nào đi cùng mẹ, nhưng mẹ cũng biết bản lãnh của con, nhất định con sẽ bảo vệ tốt chính mình. Mẹ đừng lo lắng đi ra ngoài không có chỗ ở, con sẽ để bọn họ sắp xếp chỗ ở cho mẹ, mẹ dọn dẹp nhà ở một chút, mua một ít đồ ăn để ở nhà, không có việc gì thì xem ti vi, lúc đó con cũng gần ra đến rồi."



Mẹ Chu làm sao không rõ? Bây giờ con bà muốn đi, cũng đi không được. Bà nghẹn ngào gật đầu: "Được, được, tất cả mẹ đều nghe theo con, mẹ ở bên ngoài chờ con, trước khi con đi ra con nhớ báo tin cho mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon cho con..."

Tình thế tiếp theo không ngừng chuyển biến xấu, sau bảy ngày không có động đất, thành phố Lệ xảy ra động đất một lần nữa, lần động đất này mang đến tai nạn trước nay chưa có. Không phải nói lực phá hoại của trận động đất lần này cường hãn, nếu thật tính toán, nó không nghiêm trọng lắm, thậm chí lều vải còn không xốc lên nổi. Nó mang đến tai nạn biểu hiện ở uế chuột.

Trong lần động đất này, vô số uế chuột xông ra từ lòng đất, nhiều đến mức trên hình ảnh vệ tinh chỉ thấy bóng đen bủa vây.

Uế chuột như thủy triều xông ra khỏi mặt đất chạy bốn phương tám hướng, vô cùng hung hãn phốc cắn người sống sót. Không gian trong kiến trúc lại báo nguy lần nữa, tất cả hộ gia đình sống trong lều vải đều dời vào bên trong tòa nhà, nghe chuột độc nện tán loạn trên tường và trên cửa thủy tinh, người sống sót bên trong đều mang sợ hãi trong lòng.

"Sao đám chuột lại lớn như vậy!" Người bệnh mới lại lại hồn, đưa tay so so: "Còn lớn hơn cả con mèo!"

"Ồ, cắn một cái xương cốt đều nát hết mất, bọn chúng vẫn là chuột sao!"

"Trời ạ còn tông ầm ầm bên ngoài kia kìa, bác sĩ! Bác sĩ!"

"Mọi người đều yên tĩnh, người nào bị chuột cắn giơ tay lên... không bị chuột cắn thì lên lầu ba, bị cắn ở lại lầu một..."

"Thuốc XX đâu rồi? Tồn kho không đủ rồi! Lập tức liên hệ với bộ phòng thủ thành phố Lệ, bảo người bên ngoài nhanh đưa vào!"

"Anh theo chân bọn họ nói, thành phố Lệ thiếu nhân thủ, vô cùng thiếu! Mỗi người đều sợ chyết, vậy thì chờ chuột độc lan tràn ra bên ngoài, cùng nhau chết hết đi!"

Du Hành càng thêm bề bộn, còn không tìm được thuốc điều trị tận gốc, bây giờ uế chuột cắn một cái đã cắn chết người rồi, không có khả năng duy trì nửa chết nửa sống nữa.

Trước sau anh lấy ra hai tờ bản vẽ, một tấm là ra đa quét kiểm tra uế khí trên thân thể, một tấm là căn cứ nguyên lý sử dụng điện giật chết chuột tiêu trừ uế khí, trước mắt hai loại thiết bị này cần gấp nhất, nhưng còn chưa làm ra được.

"Mới nửa tháng, không có nhanh như vậy." Phó viện trưởng Tiền cũng sứt đầu mẻ trán.

"Phải nói đã nửa tháng rồi!" Đầu ngón tay Du Hành nắm chặt cuốn lịch để bàn: "Thời gian nửa tháng, sức lực cả nước cũng không làm ra được một cái?? Coi như bán thành phẩm cũng được. Viện trưởng Tiền cứ tiếp tục như vậy không được, bệnh viện tuyệt đối sụp đổ mất."

Trong lúc hai người nói chuyện bỗng nhiên mặt đất dưới chân chấn động, trong văn phòng đồ đạc rung lắc rơi loạn: "Lại là động đất!"

Anh thật sự vô cùng thất vọng, thành phố Lệ gặp tai họa đã nửa tháng, đến nay người sống sót còn sinh hoạt trên mảnh đất thi thối khắp nơi, mảnh đất này còn đang không ngừng có động đất, hoàn cảnh như vậy làm sao có thể chữa hết bệnh được đây? Càng nghiêm trọng hơn chính là thành phố Lệ thiếu thốn nhân viên, nhân thủ vô cùng thiếu, làm sao triển khai mở rộng công tác? Người lại không có ba đầu sáu tay!

Rõ ràng kiểm tra đo lường đều nói, độc khí uế khí chỉ quanh quẩn thành phố Lệ, chỉ tràn ra bên ngoài một ít, vì sao còn không cho người sống sót ở thành phố Lệ rút lui.

"Tôi đã biết, tôi sẽ báo cáo lên trên lần nữa, cậu mau đi trước đi!" Phó viện trưởng Tiền cào tóc, nhìn ra được ông cũng không có cách nào khác.

Du Hành không đi làm việc, anh đến chỗ mẹ Chu trước.

"Mẹ, tình thế không ổn, mẹ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút lui khỏi đây bất cứ lúc nào."



"A Tinh, không gọi được điện thoại nữa!" Mẹ Chu sốt ruột nói với Du Hành: "Trước đó không phải mẹ có nói với con đã liên hệ được với dì họ của con ư, đó là dì họ ở thành phố Bành." Du Hành nhớ rõ, mẹ Chu có nói sau khi hết bệnh, có thể rời khỏi thành phố Lệ, bà muốn đến thành phố Bành ở, bên kia có nhà người thân dễ chiếu cố cho nhau hơn.

"Không liên lạc được rồi sao?"

"Đúng vậy, ngay cả mạng internet cũng không vào được. Tối hôm qua mẹ còn xem tin tức, hôm nay không kết nối được rồi."

Du Hành nhận lấy điện thoại của mẹ Chu, điện thoại của mẹ Chu đã sớm thất lạc trong xe lúc động đấy rồi, điện thoại này là anh tìm đến, đưa cho mẹ Chu để bà giết thời gian, mẹ Chu thường dùng nó lên mạng.

Sau khi loay hoay một phen anh mới phát hiện, quả nhiên không cách nào gọi được điện thoại ra bên ngoài, cũng không cách nào lên mạng internet được. Anh lập tức tìm phó viện trưởng Tiền, nói rõ mọi chuyện với ông ấy: "Ngài hỗ trợ nghe ngóng một chút, đây là ngoài ý muốn hay muốn hạn chế tự do?!"

Ngược lại phó viện trưởng Tiền hít một hơi, vội vàng đi gọi điện thoại, kết quả rõ ràng, căn bản không gọi được ra ngoài.

"A Tinh, làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, mẹ thu đồ đạc đi!"

Du Hành nghĩ, chắc chắn có chuyện khẩn cấp xảy ra, mà chuyện này vô cùng có khả năng nguy hiểm đến sinh tử của bọn họ. Là chuyện gì có thể làm cho bên ngoài đột nhiên hạn chế sự liên lạc của thành phố Lệ ra bên ngoài? Đối ngoại: hạn chế ngôn luận của thành phố Lệ, thế thì cũng chỉ lo lắng người sống sót trong thành phố Lệ phát biểu quan điểm bất lợi ra ngoài. Bên ngoài muốn làm cái gì mà sợ thành phố Lệ phát biểu ngôn luận bất lợi?

Chỉ nghĩ đã khiến người ta sởn hết cả gai ốc, tát cả đều không nằm trong khả năng khống chế khiến lòng anh vì sợ mà rung động.

Uế khí không thể tiêu trừ, chỉ có thể thuận theo, đợi nó phát triển vượt Thiên đạo, tự nhiên Thiên đạo sẽ hàng lôi trừ diệt nó. Tôi có thể tạm thời áp chế uế khí, nhưng đến năm sau hoặc cùng một địa điểm sẽ lại bộc phát lần nữa.

Lần này muốn nhân dịp uế khí bộc phát, khiến nó làm càn dẫn động Thiên Lôi, một lần hành động tiêu diệt đổi lấy trường an (an bình dài lâu), còn hơn chờ mấy năm sau lại lần nữa hy sinh sinh mạng mới... chỉ xem sự lựa chọn của các người."

Thật lâu, có một người hỏi: "Người sống sót nên sắp xếp thế nào?"

Mấy vị lãnh đạo cấp cao đang ngồi cùng trao đổi ánh mắt với nhau, từng người đều rơi vào trầm tư.

Trương Kim Thành nở nụ cười phiêu miễu và thanh cao, mang theo cốt cách cao nhân đắc đạo chỉ có một mình hắn có: "Ngài vẫn nghe không hiểu lời kẻ hèn này nói. Thuận theo nó, khiến nó điên cuồng tăng trưởng mạnh mẽ, mới có thể khiến nó tự hủy diệt. Thành phố Lệ không còn, chúng nhất định không ngừng tập kích ra bên ngoài, đến lúc đó không phải được không bù mất sao. Bây giờ người sống sót ở thành phố Lệ còn sống, động thực vật thậm chí cả thổ nhưỡng, cùng còn sinh cơ, chúng sẽ không tràn ra ngoài với quy mô lớn."

Vị đạo trưởng này nói chuyện vẻ nho nhã, giọng điệu bình thản, nhưng ý trong lời nói lại khiến người ta lạnh cả sống lưng!

Ở đây đều là lão Chính khách, không đến mức lộ ra mánh khóe, mấy người trẻ tuổi đều có chút ít, ánh mắt đều thay đổi hẳn.

Nói được lại văn nhã lại hàm súc như thế, không phải là nói thành phố Lệ đã trở thành "Tế phẩm", bọn hắn không chết, uế khuế sẽ ra ngoài giết người bên ngoài hay sao? Cho nên để người trong thành phố Lệ chết hết đi!

Cái này, cái này đây không phải thấy chết không cứu sao!

Mấy quan lớn trao đổi ánh mắt với nhau, mấy vị quan lớn này đều là lãnh tụ các phe phái khác nhau của bổn quốc, quốc gia thực hiện chế độ tuyển cử lãnh tụ dân chủ, có thể tái ứng cử, giữa các phe phái cạnh tranh rất khốc liệt.

Vị lãnh tụ cao nhất quốc gia này tên là Lục Quân, nghe vậy lập tức nói: "Đạo trưởng Trương, đây tuyệt đối không được! Từng người đều là tài sản quý giá của quốc gia, không thể mặc bọn họ hy sinh như vậy, ngài nghĩ kỹ xem còn có biện pháp khác không!" Tay hắn vung lên, sĩ quan phụ tá lập tức đưa toàn bộ người khác đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình hắn và Trương Kim Thành ở cùng nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv