Edit: Trang Nguyễn
Chờ khi mưa tạnh, Du Hành lập tức xuất phát, đi một đoạn đường sau đó anh nhìn thấy một ít cột mốc đường sụp đổ có bảng hướng dẫn nhận ra nơi đây là đâu, liền đi theo trí nhớ đi đến một bệnh viện gần đó, không gặp được một người sống, trong phế tích không có người, anh thấy mấy chỗ dựng lều vải tạm thời, bên trong cũng là người đi nhà trống, còn lại một vài nơi đất trống, anh cũng nhìn thấy một ít tiền giấy ẩm ướt.
Anh không biết bây giờ khu vực gần tàu điện ngầm đã là Cấm khu, không ai dám đi đến hướng bên này.
Sau đó anh gặp được một đám người võ trang đầy đủ đội mũ bảo hiểm, xa xa thấy bọn hắn đem đầu gậy gộc trong tay đâm vào người uế chuột, ánh sáng lóe lên, uế chuột biến mất không còn dấu vết, điều này khiến trong lòng Du Hành nhảy dựng, vội vàng đi qua nói chuyện với nhau.
Đám người này trông thấy anh đến, cách rất xa liền nói: "Anh kia đứng lại!" "Đừng đến gần!" Lại chỉ vào một phương hướng nói: "Bệnh viện ở bên cạnh đó, anh đi đến bên kia đi!"
Du Hành liền hỏi tin tức gậy gộc trong tay bọn hắn, mới biết đây là đội diệt chuột, vũ khí trên tay là gậy điện.
"Từ ngày hôm qua trời bắt đầu mưa, chúng tôi đều không dám ra ngoài, sợ giật chết chính mình." Không phải đặc chế viên không được đụng vào, cho nên Du Hành cũng chỉ nhìn thoáng qua.
"Gần đây đúng là có bệnh viện Phụ Chúc, nếu anh muốn đi, thì nên tranh thủ thời gian đi đi, chúng tôi còn phải diệt chuột đây này!"
Đợi những người này bỏ đi, Du Hành mới biết người bên ngoài đối xử với người bệnh như anh có thái độ gì, không nói kỳ thị, chắc chắn có sợ hãi đấy. Anh sờ lên mặt mình, tiếp tục đi về hướng bệnh viện gần đây.
Anh vượt qua mấy con đường mới nhìn thấy người ở, chỉ thấy một mảng lều vải xếp lộn xộn lay động trong gió, bóng người đang đi đi lại lại. Khu vực chung quanh tàu điện ngầm hoàn toàn không có người ở, chỉ có nơi này là khu tụ tập gần đây, thật ra theo kế hoạch dời ra bên ngoài, nhưng vẫn luôn không được phê duyệt.
Du Hành không biết những điều này, anh vừa nhích đến gần, có người gần đó nhìn thấy anh, nhất thời hét ầm lên: "Cút ngay! Cút ngay a a a!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Một nước bẩn vung thẳng về phía anh, anh nhanh chóng tránh đi, nước bẩn rơi trên mặt đất khiến nước bùn bắn tung tóe nửa người.
Không ít người thăm dò nhìn qua, Du Hành nhìn thấy không ít gương mặt đều có dấu vết bong bóng, anh hỏi: "Ở đây không phải bệnh viện sao?"
"Cậu đừng đi qua đây, đi bên kia, bên kia kìa!"
"Anh xem anh cũng quá ích kỷ, bản thân đã bệnh thành bộ dáng như vậy cũng không thể để khơi khơi rồi đi loạn thế này chứ, ít nhất cũng phải băng bó sơ sơ lại một chút!"
Anh ở bên ngoài gọi người, có một người võ trang kín mít đi ra thăm dò nhìn anh: "Tới đăng ký."
Sau khi Du Hành đăng ký, anh lại bị rút máu kiểm tra, sau đó cởi sạch tắm rửa trong một lều vải, nơi này có súng bắn nước, có lẽ trong nước có bỏ thêm thuốc, đứng dưới vòi nước xối từ đầu đến chân năm giây, hoàn thành.
Sau khi thay đổi đồ bệnh nhân xong, anh bị dẫn đến bệnh viện. Lúc anh đến, kiến trúc bệnh viện Phụ Chúc chỉ còn lại hai phần bam một phần ba đã bị sụp đổ, đi vào bệnh viện nhìn thấy bên trong kín hết chỗ, cũng không ai để ý anh.
"Anh ngồi chờ ở đây!"
Du Hành ngồi chờ, đợi cả buổi mới đến số thứ tự của anh, lời đầu tiên anh nói đến vết thương cũ trên người mình: "Xương sống... Đầu..."
"Vậy trước chụp Xquang, CT nhìn xem, cầm tờ đơn này."
Thấy bác sĩ soạt soạt đánh ra tờ đơn, anh vội vàng hỏi: "Bong bóng trên người —— "
Bác sĩ khoát khoát tay: "Bây giờ không có cách trị, tôi khai thuốc cho cậu rồi, lát nữa có kết quả kiểm tra sẽ điều chỉnh lại cho cậu, cậu ngàn vạn lần không được gãi, sẽ làm gia tăng chứng viêm ngứa phá hỏng hệ thống miễn dịch của cơ thể, ráng kiên nhẫn một chút."
Anh nhận tờ đơn rồi đi ra ngoài xếp hàng, đội ngũ cũng như người trưởng thành càng lúc càng dài, bây giờ anh hơi lạ lẫm với thế giới bên ngoài, cũng không biết cách vẫn hành các phương diện cứu viện như thế nào, anh liền hỏi người trong hàng ngũ trước trước sau sau để nghe ngóng tin tức.
Thì ra bên ngoài cũng bất lực với dịch bệnh: "Trước đó cũng cách ly, cách ly rất kỹ càng, bây giờ ha ha ha, đều nuôi thả đấy, dù sao bên trong bệnh viện này cũng không phải không có ai không nhiễm bệnh!" Nghe đến đây tâm trạng Du Hành nặng nề thêm.
"Bệnh viện này đều nhiễm cả, không có người nào không nhiễm sao?"
"Không nhiễm bệnh đã sớm rút lui hết rồi!" Nói chuyện chính là người phụ nữ trung niên sắc mặt rất kém, ánh mắt mang theo oán khí với cuộc sống không thuận lợi: "Sớm đi hết rồi!"
Chuyện này a nói không rõ, cũng không có người đặc biệt tuyên truyền, trên thực tế ngoại trừ người khác, thành phố Lệ không có người rời khỏi, người không nhiễm bệnh đã được sắp xếp ở nơi khác. Một vài người bị ném lại đây, trong mắt bọn họ, những người rút lui ra bên ngoài kia, đó chính là chạy trốn, làm cho người khác ganh tị, hận.
Việc này nên nói thế nào đây? Du Hành nghe xong một bụng phàn nàn, đợi xếp hàng đến lúc kiểm tra thân thể của mình, lỗ tai anh vẫn còn ong ong. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Kết quả kiểm tra phải ngày hôm sau mới có, Du Hành được sắp xếp chỗ ở.
"Bây giờ đã quá tải, bên trong bệnh viện cũng không còn chỗ, chỉ có thể ở trong lều vải bên ngoài." Dẫn anh đến sắp xếp chỗ ở trong lều vải vòng ngoài bên ngoài bệnh viện, vòng trong cũng đã ở đầy rồi.
Du Hành được sắp xếp ở trong lều vải đã có ba người, chỉ còn lại một chiếc giường, anh mặc quần áo cách ly của bệnh viện phát, ngồi trên giường có chút ẩm ướt, bên tai là tiếng thở hổn hển. Đều là người bệnh cả.
Quần áo cách ly trên người thật ra chỉ là quần áo bình thường may liền thêm một chiếc mũ, chỗ cổ có một đầu khóa kéo có thể tùy thời kéo lên xuống để thở, một khi mở ra thở, bệnh khuẩn gì cũng đỡ không nổi. Anh thu dọn một thoáng rồi nằm xuống nghỉ ngơi, suy nghĩ chuyện tiếp theo nên làm gì.
Đầu tiên là chuyện chữa bệnh, anh vốn cho rằng sau khi ra khỏi tàu điện ngầm sẽ được chữa trị dịch bệnh, kết quả phát hiện bên ngoài cũng như không có cách trị. Tiếp theo là vấn đề cha mẹ Chu, cũng không biết bây giờ hai vợ chồng thế nào. Cuối cùng, rốt cuộc bên ngoài tính toán thế nào về sự cố ở thành phố Lệ, anh thấy tình cảnh bên ngoài tiêu điều, không khí trầm lặng khiến anh vô cùng lo lắng.
Sự bất an này chính là anh phỏng đoán tâm tính cao tầng lãnh đạo theo kinh nghiệm của mình, trước thiên tai, lợi ích một phần nhỏ kém hơn lợi ích đại bộ phận, đây là cách nhìn đại cục! Mà lúc này, không biết dịch bệnh lan tràn ở thành phố Lệ chính là "Một phần nhỏ", một ngày hôm nay, nếu hiện trạng bệnh viện chính là hình ảnh thành phố Lệ thu nhỏ, thế thì Thành phố Lệ không ổn rồi.
Anh cẩn thận đếm lại, bây giờ là hai mươi hai ngày sau động đất, thành phố Lệ cũng đã suy bại, không thể không khiến lòng người đề phòng.
Còn có một tin tức chết người: bên ngoài thành phố Lệ lưới điện cao thế đã xây dựng xong, dưới lòng đất lưới điện xây dựng đã mở ra, tất cả tất cả cũng không phải tín hiệu tốt. Ngăn chuột độc, còn con người thì sao?
Du Hành lo lắng không tiếp tục ra tay trị liệu cho bản thân, thành phố Lệ nguy hiểm như vậy. Lúc anh nằm nghỉ ngơi, anh nghĩ đến ngày mai lúc lấy được báo cáo kiểm tra, lại nghĩ cách thẩm thấu tiến vào cao tầng để trị liệu, anh cần thiết bị, thiết bị thuốc men để nghiệm chứng nghiên cứu của mình, anh muốn sống sót, không muốn bị vây ở chỗ này.
Anh ngủ trọn một đêm, lúc nửa đêm lại kéo khóa kéo trên cổ để hít thở không khí, một đêm cứ như vậy qua đi.
Bác sĩ mang theo kính mắt xem qua từng mục: "... Được, tôi viết đơn thuốc tan máu bầm cho cậu, nếu không tan được thì phải làm phẫu thuật. Nhớ phải uống những thuốc tiêu viêm giảm đau này, ngàn vạn lần đừng gãi." Lại dặn dò mấy lần.
Du Hành nói lời cảm ơn sau đó cũng chưa đi: "Bác sĩ, tôi có chút nghiên cứu với châm cứu, trước đó cũng tự châm cứu cho mình, cũng có một chút hiệu quả.Nếu bác sĩ không tin, tôi có thể châm cứu cho ông." Ánh mắt bác sĩ sau bộ đồng phục cách ly là lạ, bệnh này ngu ngốc à? Còn nói châm cứu với bác sĩ?
Bên ngoài xếp hàng nhiều người như vậy, bác sĩ không có thời gian nói đùa, bác sĩ vẫy vẫy tay bảo anh đi ra ngoài. Du Hành bắt lấy tay hắn giống như sờ mạch: "Có phải cảm thấy ngực đau nhức hay không, chắc độc khí theo máu huyết lưu thông hội tụ đến trái tim, bây giờ ông chút sốt nhẹ..." Nhưng thật ra uế khí đã chồng chất ở trái tim hắn rồi.
Bác sĩ ngây ngẩn cả người: "Cậu, cậu nói thật sao?"
"Đúng vậy, tôi không cần nói đùa, tôi cũng sợ chết, muốn bộc lộ tài năng để ông tiến cử tôi với lãnh đạo của các người." Du Hành mỉm cười: "Tôi có phương án sơ bộ đối với việc phòng chống dịch, cần thiết bị và thuốc men!"
Bỏ ra thời gian một ngày, Du Hành lăn lộn đến cao tầng bệnh viện này. Anh ở bên ngoài nghe được tin tức đúng như vậy, bệnh viện này không có người nào không nhiễm bệnh, ngay cả bác sĩ và y tá cũng đều nhiễm. Chỉ là bọn hắn càng mệt mỏi hơn, trên người ngứa muốn chết nhưng vẫn phải ráng nhịn, cắn răng tiếp tục khám bệnh cho người bệnh.
Người bệnh cũng không được ghét bỏ! Lây bệnh lẫn nhau gì đó cũng là chuyện bình thường, dù sao bác sĩ, y tá không bệnh đã sớm bị điều đi chăm sóc cho người bệnh khác rồi, sau động đất, ngoại trừ dịch bệnh còn có những người bị nội ngoại thương đều cần chữa trị, nếu ai sợ hãi, dứt khoát đừng đến chữa trị!
Du Hành ở trong bệnh viện giúp mấy bác sĩ châm cứu đã nhận được sự khẳng định, ánh mắt hai lão bác sĩ trung y nhìn anh cứ như thấy quỷ, lắc đầu: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước..." Sóng sau cũng không thể gánh hết trọng trách, anh dạy phương án châm cứu mới nhất của chính mình cho hai vị bác sĩ này, sau đó hai người này đi dạy các bác sĩ y tá khác, chính anh tiến vào phòng thí nghiệm bắt đầu kế hoạch của mình.
Lúc bình thường, phòng thí nghiệm trông giữ nghiêm mật, làm sao có thể dăm ba câu đã để anh đi vào, nhưng bây giờ thời kì đặc thù, phó viện trưởng thả ra lời nói là được rồi.
Anh nằm bất động trong huyệt động dưới lòng đất bảy ngày kia, Du Hành đã nghĩ đến vô số lần nếu anh có điều kiện thì nên làm thế nào, phương án đều đã liệt kê nhiều cái, vì vậy lúc anh tiến vào phòng thí nghiệm ra tay rất nhanh. Cộng thêm trong phòng thí nghiệm có rất nhiều tài liệu ghi chép, cũng là làm cho công tác hòng chống dịch chết tiệt này, mặc dù đều thất bại, nhưng với anh mà nói cũng có ý nghĩa tham khảo rất tốt.
Vào lúc anh bận rộn, bệnh viện đã đưa phương án trị liệu châm cứu kiểu mới dần dần mở rộng ra ngoài, hiệu quả vô cùng vô cùng vô cùng tốt! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Tin tức lan truyền ra ngoài rất nhanh, đương nhiên, trong quá trình truyền bá tin tức có hiệu quả khuếch đại cực độ, thực tế hiệu quả chữa trị cũng không đáng ba chữ vô cùng tốt này. Nhưng trong giai đoạn chữa trị vẫn luôn không có tiến triển này, chút tiến độ này cũng làm người ta kích động không thôi. Mặt khác trạm cứu tế và bệnh viện cũng tranh thủ phái người đến, rốt cuộc giữa người sống sót đã hiện ra chút sinh khí.
Mẹ Chu trong đần độn u mê chờ chết nghe các bệnh nhân vui mừng bàn tán, châm, châm cứu? Ánh mắt của bà chớp chớp, từ từ nổi lên ánh sáng.