Edit: Trang Nguyễn
Người hai nhà bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau, qua vài ngày Trương Thao cảm thấy tự mình một người nấu thật quá lãng phí ga, liền nộp khẩu phần lương thực cho nhà họ Ngũ, người hai nhà cùng nhau ăn cơm. Anh cũng đã ở bên ngoài làm công rất biết cách đối nhân xử thế, biết rõ chính mình không có nước, cũng không dùng không của người khác, nên giao gấp hai khẩu phần lương thực, còn lại chống đỡ thay nước.
Du Hành không từ chối.
Trong nhà nhiều hơn một người đàn ông, lúc không có chuyện gì làm Trương Thao lại ra ngoài cửa đi bộ một vòng, anh lớn lên cao lớn, trên 1m8, quanh nămlàm công, anh cường tráng, nhìn qua cũng không phải dễ trêu vào. Du Hành không biết là, trước khi Trương Thao dời qua, thật sự có một đám người nhìn trúng nhà anh, lần theo dấu vết, sau này nhìn thấy Trương Thao, cuối cùng đành từ bỏ.
Người luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Ngược lại là Lưu Kiến Tuệ nhà họ Lưu ở nhà nói vài câu lời ong tiếng ve, nói cái gì cô nam quả nữ. Trong lòng thật ra ghi hận nhà họ Ngũ lúc trước keo kiệt chỉ cho mượn một chậu nước.
Trong lúc đó Trương Thao đi lên thị trấn một chuyến, trở về trực tiếp lắc đầu: "Rất loạn, đập phố cướp bóc, không có ai quản nổi." Anh theo đại đa số chạy đến một siêu thị lớn, khiêng về một túi, bên trong đều là quần áo, vậy mà còn có quần áo trẻ nhỏ và đồ chơi: "Những vật này không ai lấy, anh cầm về hết. Đợi sau khi cháu trai ra đời để nó chơi."
Du Hành như có điều suy nghĩ nhìn anh một cái.
Cho dù tồn nước, nước đã ở dưới nhiệt độ cao tự nhiên sẽ tiêu hao, trời nóng nực người càng cần uống nước hơn nữa. Năm thùng nước kia thoạt nhìn nhiều, nhưng tiêu hao thật nhanh. Trong lúc này bên cạnh đến mượn nước, Du Hành đều từ chối.
Anh bừng tỉnh sau đó đi ra khỏi cửa phòng đi về phía sân sau thả nước, có mảnh mưa bụi nhẹ như lông trâu bay nhẹ đến trên mặt anh, lành lạnh. Anh còn tưởng mình đang nằm mơ, vươn tay ra, ngửa đầu, quả thật là trời mưa rồi!
Du Hành trừng to mắt, vừa mừng vừa sợ, sau khi phục hồi tinh thần lại muốn gọi người để chia sẻ tin tức vui mừng này, lại nghĩ đến người trong nhà đều ngủ cả rồi. Anh ngồi xuống hành lang, từ từ cảm nhận cơn mưa bụi mát mẻ, một lát sau trở về phòng tìm nhiệt kế đo thử, 38 độ.
Buổi chiều độ ấm không hạ thấp. Nhưng đợi đến buổi sáng, hôm nay trời âm u, mặt trời bị tầng mây dày đặc che dấu đằng sau không chiếu sáng được, nhiệt độ ban ngày lần đầu tiên trong suốt một năm qua xuống thấp dưới 40 độ.
Nhưng mọi người không có cảm giác gì với sự biến hóa của nhiệt độ, tất cả tinh thần đều bị mưa hấp dẫn! Đến buổi sáng mưa rơi lớn dần, mọi người hi vọng nó không như trận mưa bốn tháng trước kia, chỉ hy vọng sau cơn mưa này, có thể mang đến vô hạn hy vọng.
Mưa thấm ướt vườn rau khô cạn trong sân nhỏ nhà Du Hành, trước đó Ngũ Thường Hân còn đào xới lại những giống rau củ còn ăn được, lại suy nghĩ một lần nữa gieo hạt giống xuống thử xem có nuôi sống nổi hay không. Nhà họ Lưu bên cạnh có tiếng trẻ con chơi đùa cùng tiếng người lớn quát lớn mang theo sủng ái không được chơi ngoài mưa, trận mưa này làm cho tất cả bắt đầu hồi sinh trở lại.
Trời mưa một ngày một đêm, đến ngày hôm sau, mưa vẫn rả rích như thế, dường như muốn mưa cho đủ lượng mưa nửa năm này. Trong tiếng mưa, còn có tiếng vang của bốn thùng chứa nước, nhà họ Ngũ cũng không ngoại lệ. Nước giếng kéo lên để dành trong nhà đã dùng hết, để thùng trống ra sân hứng nước mưa.
Ngũ Thường Hân nâng cao bụng to, thu dọn một đống quần áo muốn đi giặt. Trương Thao nhìn thấy vội vàng đi qua giúp, cuối cùng Ngũ Thường Hân chỉ đành đứng đấy phơi quần áo.
Đợi đến lúc mưa liên tiếp mười bảy ngày không thấy ngừng nghỉ, Du Hành cảm thấy suy đoán của mình trở thành sự thật rồi. Anh không dám hy vọng nhiệm vụ này có thể hoàn thành đơn giản như vậy, trận mưa này không ngớt không dứt, rất có thể dẫn đến hướng cực đoan khác, cái kia chính là hồng thủy lũ lụt. Nhiệt độ đã dần dần giảm xuống, Du Hành lại không lạc quan cho rằng tận thế này đã chấm dứt như vậy.
Cơ hội sống còn chỉ dành cho người có chuẩn bị. Vào lúc mọi người buông lỏng tinh thần căng cứ, Du Hành có ý định phòng ngừa chu đáo. Anh lại để Trương Thao chú ý Ngũ Thường Hân cẩn thận, rồi đội mưa đi ra ngoài.
Anh mặc áo mưa, lực đạo mưa nện trên người không nhỏ. Anh đi qua từ cầu đá, dưới đáy sông đã không còn nhìn thấy được nữa, chiếu theo tốc độ như vậy, ti rằng mấy ngày nữa, đầu sông này đã có thể tràn đầy nước.
Anh đạp xe đạp đi ra ngoài một chuyến này, tốc độ không thể nhanh hơn xe điện, nhưng bỏ ra một ngày qua lại, cũng đủ để anh dạo qua một vòng tất cả tòa nhà cao tầng trong thị trấn này. Trong đó chung cư dân cư coi như xong, dường như khó tìm chỗ ở hơn, khách sạn, nhà khách rất không tệ. Anh đến trước khách sạn Kim Cảng gần bên này nhất, quy mô không phải rất lớn, ngoài tầng trệt chỉ có năm tầng lầu.
Trong lòng Du Hành lo lắng, cảm thấy năm tầng còn chưa đủ. Anh muốn tìm nơi cao hơn, nếu quả thật có hồng thủy lũ lụt xảy ra cũng an toàn hơn chút ít. Chọn tới chọn lui, anh nhìn trúng khách sạn năm sao Tứ Quý trong thành phố, có hai tòa nhà, tòa cao nhất có mười một tầng, thấp nhất cũng có chín tầng.
Anh dừng xe đạp chạy đến trước cửa lớn, phát hiện cánh cổng đã đóng chặt, xuyên qua thủy tinh nhìn vào bên trong trống rỗng không một bóng người. Du Hành chưa từ bỏ ý định, đi vào bãi đỗ xe dưới mặt đất, thang máy đã sớm ngừng, nhưng có hai đầu cầu thang, cửa khóa. Anh lần mò tìm kiếm một vòng tìm được một cọng kẹp trên mặt đất, bỏ ra ba phút đã nạy được khóa cửa rồi.
Hành lang tối như mực, Du Hành nắm chặt thanh thép trong tay từng bước một đi lên trên, lúc đi đến lầu bốn đã nghe được tiếng nói, có nữ có nam. Anh dừng bước nghe một hồi lâu, trong lúc nghe ngóng anh nhận ra bên trong có khoảng một nam ba nữ, những người này đều là nhân viên khách sạn.
Thế thì ở chỗ này được rồi. Nếu anh muốn đến nơi này ở, nhất định sẽ bị quấn với những người này.
Vì vậy anh gõ cửa, bốn người đang ngồi trong phòng khách lầu bốn lập tức bị dọa nhảy dựng lên.
"Xin chào, xin hỏi các người là nhân viên của Tứ Quý sao?" Du Hành đi tới, đặt thép ở hành lang.
Bốn người kia thở dài một hơi, trong đó một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ tên Ngô Xuân Nghiên, trước đó là trưởng bộ phận, lúc này liền mở miệng: "Anh là ai, làm sao vào được khách sạn của chúng tôi? Anh vào bằng cách nào?"
"Nhà của tôi ở bên kia cầu Vọng Hải, hai ngày nay trời mưa nóc nhà bị sụp, liền muốn tìm một nơi nghỉ ngơi, khách sạn chỗ các người còn kinh doanh không?" Du Hành không trả lời chính mình làm sao đi lên, trực tiếp nói rõ ý định của mình.
Ngô Xuân Nghiên cảnh giác hỏi: "Có CMND hay hộ khẩu không?"
"Có, nhưng không có mang theo trên người, cô muốn nhìn, chờ lần sau tôi đến mang theo cho cô xem."
"Nhà các người có mấy người?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Có ba người, tôi cùng em gái và một người bạn. Em gái tôi mang thai tám tháng rồi, chính vì em ấy tôi mới muốn tìm một nơi ở tốt hơn, bằng không người lớn cùng đứa nhỏ đều không chịu nổi.
Du Hành thấy mặt mày người phụ nữ xem như trưởng nhóm này nghiêm túc, dường như là một người làm việc rất quy củ. Nhưng điều này cũng làm cho người ta an tâm. Những người khác... trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không cần suy xét quá nhiều. Anh chỉ cần trước tiến vào đây ở là được.
"Vậy được rồi, lần sau anh đến, nhớ mang theo CMND, cũng cần CMND của em gái anh và bạn anh nữa. Về vấn đề thu phí... thành thật nói cho anh biết, hiện tại tiền không có tác dụng, nếu anh muốn ở, phải dùng một ít đồ ăn bù trừ. Chỉ cần các người ăn ở đàng hoàng, trừ phi chờ quản lý chúng tôi đến, khách sạn khai trương một lần nữa, cứ ở đến lúc đó rồi tính."
"Được được." Du Hành lộ ra tươi cười chất phác: "Thế đồ ăn này, các người muốn thu bao nhiêu?"
Ngô Xuân Nghiên liền cùng những đồng nghiệp khác tìm một nơi hẻo lánh nhỏ giọng nói chuyện với nhau một phen.
"Tôi thật muốn ăn thịt nha, không biết nhà hắn có thịt hay không." Trần Xảo nói. Khách sạn bọn hắn có tủ đông, cũng có máy phát điện, bởi vậy thời gian trôi qua rất tốt, cứ cách vài ngày lại có thịt ăn, thẳng đến hai tháng trước đã ăn hết đồ trong tủ đông. Chỉ là thói quen ngày lành trôi qua quá tốt, bây giờ mỗi ngày đều ăn cơm trắng có chút ngán.
Người đàn ông Liễu Quốc Huy lắc đầu: "Không có khả năng có đâu, hạn hán lâu như vậy, ai còn nuôi được gà, vịt, heo, cá sống nữa?"
Trần Xảo bĩu môi: "Hỏi một chút, nếu không có thì coi như xong."
Trang Tiểu Yến lại nói: "Tùy tiện cái gì cũng đều được, dù sao không phải đến ở không là được."
Vì vậy cuối cùng Ngô Xuân Nghiên nói: "Một bao gạo cùng hai thùng mì ăn liền, nếu nhà anh có thịt, chỉ cần hai thùng mì là được."
Du Hành lắc đầu: "Nhà chúng tôi cũng đã rất lâu không ăn thịt rồi." Những thịt khô kia dù ăn uống tiết kiệm, nhưng tháng trước cũng đã ăn hết rồi.
Sau khi quyết định xong, Du Hành đi theo bọn người Ngô Xuân Nghiênđi chọn phòng.
"Vậy thì tầng mười và tầng mười một, bên kia là phòng VIP đấy, một phòng khoảng sáu mươi mét vuông, có hai giường nằm một phòng vệ sinh, một quầy bar cùng một phòng giữ quần áo."
Du Hành nhìn trúng một gian phòng ở tầng mười một gần lối thoát hiểm, nơi này đất lớn, trên mặt đất trải thảm, giường rất lớn, bên trong tủ âm tường còn có nệm chăn mới cùng ga giường, gối đầu gối ôm đều có. Ghế sô pha cũng đủ rộng lớn, Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân một người một gian phòng, ghế sô pha để anh ngủ cũng dư dả. Dời Ti vi cùng những vật trang trí khác đi, không gian đủ để đặt đồ vật trong nhà rồi.
Sau khi giao hẹn xong, Du Hành cầm chìa khóa muốn đi. Ngô Xuân Nghiên nói: "Tôi tiễn anh." Ngoại trừ Trần Xảo, ba người đều tiễn Du Hành xuống lầu.
Du Hành biết rõ cô muốn nhìn xem anh vào bằng cách nào, cũng không lo lắng, anh đã đem ổ khóa khôi phục nguyên trạng, cho dù nhìn thế nào cũng đều là cửa không khóa.
"Tôi chỉ thử tìm vận may, không nghĩ đến cửa ở đây mở được, tôi liền tiến vào."
Quả nhiên ánh mắt Ngô Xuân Nghiên lộ ra không vui.
Liễu Quốc Huy nói: "Xảo Nhi rõ ràng nói đã khóa kỹ cửa rồi." Trang Tiểu Yến liếc mắt xem thường: "Cô ta làm việc thật không làm cho người khác an tâm, còn may phát hiện được sớm." Cũng còn may không phải kẻ xấu vào được, bằng không không phải bị trộm một cách âm thầm sao?
Nhiệt độ này hạ xuống cũng quá nhanh. Có thể nói một ngày hạ một bậc.
"Thường Hân, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cất kỹ quần áo và đệm chăn của em trong phòng. Anh Trương, anh có muốn đi theo bọn em không?"
Trương Thao khó hiểu: "Đang ở yên lành, đi đâu vậy?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngũ Thường Hân: Anh Trương, anh có muốn đi cùng bọn em không?
Trương Thao: Đi chứ đi chứ, anh lập tức đi thu dọn đồ đạc.
Du Hành: (⊙o⊙)