Edit: Trang Nguyễn
Bên ngoài trò chơi các quốc gia liên hợp quyết định đưa virus vào, ngay lúc nửa đêm một phút. Trải qua kiểm tra đo lường đầy khó khăn, mỗi lúc trời tối sau 0 giờ, không biết vì nguyên nhân gì sự phòng hộ trong trò chơi yếu kém không ít, xâm lấn dễ nhất, bọn hắn đã lấy được tất cả số liệu trong đêm.
Màn đêm buông xuống, cao tầng tất cả quốc gia đều không chìm vào giấc ngủ, thẳng đến khi truyền đến tin tức từng tầng từng tầng.
"Xâm lấn thành công!"
"Bao trùm thành công —— sinh sôi nẩy nở thành công!"
"Cắm vào thành công!"
"Cắm vào thành công!"
"Hiện tại cũng chỉ có thể đợi." lãnh tụ Âu Chí thế lực nào đó của Bang Minh quốc trầm giọng nói: "Giám sát mật thiết tình huống đầu não trò chơi, chuẩn bị tốt virus giai đoạn hai, giai đoạn ba bất cứ lúc nào cũng có thể đưa vào!"
"Đã rõ."
Đây là một trận đọ sức sinh tử, nhưng các thí sinh không phải nhân vật chính, diễn viên chính trên đài biến thành Minh phu nhân.
Du Hành trong giấc ngủ đột nhiên cảm giác giường lắc lư một trận, anh giật mình tỉnh lại, sau khi đứng dậy cảm thấy lắc lư càng rõ ràng hơn, ghế trong phòng ngã loạn bốn phía, anh vác ba lô cuối giường lên người, vịn tường đi ra bên ngoài, lúc mở cửa nhìn thấy bên ngoài đã có rất nhiều thí sinh.
Bọn hắn ở lầu tám, xuống lầu quả thật phiền toái, mặt tường giống như quả đông lạnh, càng không ngừng vặn vẹo biến hình, một giây sau tay vịn tường đã hãm sâu vào trong, người cũng nghiêng ngả lảo đảo.
"Trời ạ đây là chuyện gì xảy ra?"
"Coi chừng!"
Mọi người thiên tân vạn khổ bò xuống lầu, đứng trên đất trống nhìn tòa nhà ký túc xá giống như dã thú gãi ngứa, trái uốn éo phải lại uốn éo, biến hình không thể nhìn, hoặc như cao su dẻo, không hề áp lực nặn ra muôn hình vạn trạng, chỉ là chưa ngã nhào.
Các thí sinh vội vã xuống dưới lầu, nhìn ký túc xá không ngừng biến hình mà há hốc mồm.
"Đây là thao tác gì vậy?"
Du Hành ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối, như hộp gia vị bị ngã. Anh cảm thấy thế giới trò chơi này dường như đang sụp đổ, nếu không phải bỗng nhiên Minh phu nhân tâm huyết dâng trào... thế thì chính là nó đã xảy ra chuyện?
Không trách anh nghĩ như vậy, mặc dù hành vi Minh phu nhân quái đản, thật sự kỳ quái mà đơn giản phải tuân theo một vài quy tắc bắt buộc theo khuôn sáo. Chỉ nói việc nhất định phải gửi mail thông báo lúc 12h đêm, trong cuộc thi nếu có sự thay đổi cũng sẽ sớm báo, cho dù xuất phát từ việc làm việc có trật tự hay muốn thấy dáng vẻ hoảng sợ của thí sinh, quả thật Minh Phu nhân không phải "người" kiêu ngạo bỗng nhiên thay đổi tức thời.
Tòa nhà ký túc xá vặn vẹo sau một hồi từ từ biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Các thí sinh đều sững sờ, ngồi dưới đất đợi đến lúc hừng đông —— trời vẫn luôn không sáng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Đến thời gian thi rồi, nếu không chúng ta đến đấu trường nhìn thử?"
Du Hành bọn hắn đi bộ cùng các thí sinh khác, thẳng đến giữa trưa cũng không đợi được Minh phu nhân xuất hiện, ngược lại đấu trường cũng từ từ biến mất.
"Tôi cũng nghĩ không biết có phải Minh phu nhân đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Nhất định gặp báo ứng rồi, tiện nhân như vậy..."
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Trần Đình Đình hỏi, nét mặt cô mang theo chờ mong và mờ mịt: "Cứu viện thật sự đã tới chưa?" Là người nhà đến cứu cô sao?!
Du Hành cũng chỉ có thể lắc đầu, anh gọi RT9009 một lần nữa, vẫn là trạng thái không người trả lời, chỉ có thể... mặc dù anh rất không thích Minh phu nhân, nhưng anh nghĩ vẫn muốn làm rõ chuyện gì xảy ra, thật đúng là cần nó xuất hiện.
Sự chờ đợi này... chờ đến bốn ngày, trong bốn ngày này, thế giới trò chơi tiến thêm một bước đến bờ vực sụp đổ, bầu trời biến mất, mặt đất biến mất, bốn phía đều là một mảnh không mang, cùng lúc ấy bọn hắn bị nhốt trong một không gian màu trắng giống như mấy bốn tháng trước.
Đến giữa trưa ngày thứ tư, rốt cuộc mới thấy Minh phu nhân xuất hiện, chỉ là nó vừa xuất hiện giọng điệu đá sỏi, âm u: "Nhân loại các người, đều không phải thứ gì tốt! Các người đã muốn ra ngoài như vậy, vậy thì đi ra ngoài đi!"
Du Hành cảm thấy dưới chân run lên, cúi đầu xem xét sau đó vội vàng né tránh, kết quả sau lưng va chạm với một cây đại thụ đang đổ, dưới chân nhanh chóng xuất hiện một đám cỏ.
Anh lại nhìn sang hai bên, trong nháy mắt bọn họ đã đặt mình trong rừng rậm nguyên thủy, rễ sâu lá tốt đại thụ che khuất bầu trời, trong rừng mãnh thú tru lên, còn có tiếng sói tru.
"Đây là rừng rậm tầng thứ năm tôi thích nhất, vì các người tôi đã cố sức tạo ra đấy." Minh phu nhân cười ha ha: "Bây giờ các người đang ở trong trung tâm rừng rậm, bất luận đi hướng nào cũng đều có thể đi đến lối ra, chỉ cần đi đến lối ra tôi sẽ để các người rời khỏi trò chơi."
10.000 vạn người là khái niệm gì chứ? Bây giờ bên trong trò chơi tổng cộng thí sinh của hai mươi ba quốc gia, bỏ hai năm hao tổn, chí ít cũng còn lại hai tỷ người! Chỉ thả 10.000 vạn người... Du Hành lập tức nghe được dụng tâm hiểm ác trong đó, đây rõ ràng là biến tướng tàn sát lẫn nhau, lời này vừa nói ra, anh nhìn thấy ánh mắt các thí sinh chung quanh thoáng chốc đã thay đổi.
Thí sinh bao quanh từng tầng từng tầng, ở đâu cũng đều là người. Anh lập tức dắt lấy bọn Trần Đình Đình nhanh chóng di chuyển, trốn vào trong bụi cây.
"Ngồi xuống."
Thịnh Thông lập tức kéo Trì Uyển ngồi xuống, bốn người cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện. Du Hành hỏi: "Lúc trước súng tôi đưa cho các người đều mang theo phải không? Vũ khí đâu rồi?"
"Đều mang theo!" Trước đó Du Hành đã từng nói qua, bất cứ lúc nào vũ khí cũng không được tách khỏi bản thân, cho nên lúc ký túc xá xảy ra vấn đề bọn hắn khẩn cấp chạy thoát, cũng đều mang theo vũ khí bên người.
"Vậy là tốt rồi." Du Hành thở ra một hơi: "Đợi!"
Bên kia Minh phu nhân đã nói xong, trên tay mỗi người đều xuất hiện một chiếc ba lô: "Chúc các người may mắn ha ha."
Đợi đến khi giọng nói của nó biến mất, trong rừng rậm các thí sinh bắt đầu ầm ĩ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
"Nếu không, chúng ta đi ra ngoài trước rồi tính sau?"
"Đúng, đúng đúng vậy, trong khu rừng này chắc chắn có nguy hiểm, đi ra ngoài trước rồi nói!"
Không biết ai ra tay trước, có thí sinh phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Ai đi với mày ra ngoài, mày ở lại chỗ này đi!" Kẻ ra tay chính là một thí sinh nước ngoài: "Chỉ là một khu rừng rậm mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, từ nhỏ tôi lớn lên trong rừng rậm đấy! Các anh em, lên, trước giết chết bọn người bang Minh quốc này!"
"Giết chết bọn hắn!"
Giết chóc cứ như vậy bắt đầu.
Ngay từ đầu Du Hành nhìn trúng cánh rừng rậm này sẽ mang đến an toàn ngắn ngủi cho bọn hắn, vào lúc hỗn loạn, tiến vào rừng cây thí sinh đều là do bốn người bọn họ liên thủ giết chết. Anh quan sát bốn phía lần nữa ra tay với thí sinh thò người ra trước, bóp cò, thí sinh lặng yên không một tiếng động gục xuống.
Lại đợi một tiếng, xác định bên ngoài hoàn toàn không còn thí sinh, Du Hành mới nói: "Không sai biệt lắm, đi!"
Lúc bọn hắn leo ra rừng cây, liền nhìn thấy khắp nơi trên đất đều có thi thể, có thí sinh vẫn còn một hơi, trừng mắt nhìn bọn hắn, Thịnh Thông rất nhanh sờ qua người các thí sinh đã chết một lần: "Đồ đạc của bọn hắn đều bị lấy hết rồi." Không có cách nào tranh thủ được rồi.
"Tới chặt cây, nhanh."
Du Hành bảo bọn hắn lấy vũ khí ra chặt, anh nhìn trúng một cây liền chặt thân cành của nó xuống. Loại cây này bên ngoài mềm bên trong dẻo dai, không dễ chặt, nhưng sau khi chặt xuống sau đó có thể rất dễ dàng trơn trượt cột vào trên người làm hộ giáp.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng bọn hắn mới bắt đầu hành động, sau mỗi đoạn đường đều có thể nhìn thấy thi thể thí sinh, bọn hắn rời đi trễ, cũng có thí sinh cũng như thế. Hai bên nhìn nhau, đều ăn ý không ra tay, từng người chạy về phía ra ngoài.
Hành trình chạy nạn cuối cùng này trong nhiều năm sau, còn khắc thật sâu vào tâm trí thí sinh thế hệ này, trong mấy năm còn sống sót sau này, thậm chí khi mới di dân, khoảng thời gian trọng điểm tự truyện đều vây quanh kiếp sống hoang đường trong trò chơi này.
Huyết tinh cùng mất đi nhân tính, dục vọng muốn sống.... Đều là điểm sáng đặc thù rõ nét nhất trong cuộc sống kia. Cũng bởi vậy, lãnh đạo các quốc gia cũng không ngăn cản những người này phát hành sách tự truyện ra bên ngoài.
Lãnh tụ Bang minh Liên Bang bà Trần Kim Lộ đã từng nói qua: "Đó là năm tháng gian khổ của dân tộc nước ta, cho dù trong đó có lời nói và việc làm không phù hợp với luật pháp chúng ta, nhưng có thể không thông cảm được sao? Đương nhiên, thông cảm cũng không có nghĩa là thừa nhận và phóng túng, chúng ta từ đó nhận được tuyệt đối không phải là bạo lực và tội phạm, mà là phải sống sót và vĩnh viễn không từ bỏ! Cùng với việc hạn chế bản thân khi trở lại xã hội bình thường!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Thí sinh trong trò chơi phải đối mặt với cuộc thi không chết thì sống, bên ngoài trò chơi các chính phủ liên hợp lại đưa vào virus giai đoạn hai và giai đoạn ba.
"Lúc này nhất định phải thành công." Lúc mới cắm virus giai đoạn đầu vào, sau đó nhâu khẩu lại giảm mạnh một lần nữa, bọn hắn đã không cách nào thừa nhận sự thống khổ của thất bại lần nữa. Thất bại lần nữa... vậy thì tất cả hoàn toàn rớt thẳng xuống vực sâu cùng cực.
Bên trong phòng công tác chuyên nghiệp rộng lớn, vô số máy tính và nhân viên đã chuẩn bị xong, các bộ phận đã chẳng phân biệt được dân tộc hay quốc gia, đồng loạt gật đầu mang lên tai nghe, khai hỏa chiến dịch cuối cùng.
Vào lúc virus xâm lấn lần nữa, Minh phu nhân đang nghỉ ngơi trong tiểu dương lâu của nó, nó nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn, cách một lát sẽ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ bay vào, nó lười biếng há mồm hấp thu trượt vào trong bụng. Sắc mặt tái nhợt như than chì sau mỗi lần hấp thu số lượng ánh sáng gia tăng mà càng ngày càng chuyển biến tốt hơn, tin chắc không lâu sau, sẽ lại là một tiểu loli đáng yêu đầy sức sống.
Bỗng nhiên, cấu trúc thế giới cổ tích của nó lại bắt đầu chấn động... Minh phu nhân trừng to mắt chống giường ngồi dậy, thô lỗ kéo bức màn màu hồng nhạt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bầu trời bị phá vỡ thủng một lổ cực lớn, có thứ gì đó màu đen không ngừng xơi tới bầu trời màu xanh da trời, chỉ hơn mười giây đã ăn mòn đến tiểu dương lâu rồi, sân nhỏ phía trước trồng một mảnh hoa hồng lập tức héo rũ.
"Lại tới nữa!" Minh phu nhân cắn chặt răng, trong mắt vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi: "Tôi liều mạng với các người!"