Edit: Trang Nguyễn
Ngày hôm nay Du Hành đã xong một ngày rèn luyện, đầu đầy mồ hôi ngồi ở cửa ra vào ký túc xá hóng mát, sau khi trời tối các thí sinh ở đấu trường lục tục trở về, có một thí sinh thường đến rèn luyện cùng anh mang đến chiến lợi phẩm hôm nay của hắn, Du Hành thật vui mừng thay hắn, dưới sự kiên trì của đối phương anh mới nhận một khối thịt: "Như vậy là đủ rồi."
Điều duy nhất có thể làm Du Hành cảm thấy vui mừng trong cuộc sống hằng ngày, chính là khoảng khắc này. Anh không phải nhìn trúng miếng thịt kia, mà có cảm giác thành tựu đầy vui mừng vì có thí sinh theo anh rèn luyện, sau đó có thể sống sót vượt qua cuộc thi.
Đêm nay, mọi người rèn luyện đến hơn nửa đêm cũng không quá thuận lợi, bởi các thí sinh đều không yên lòng. Sau đó Du Hành dứt khoát kết thúc trước thời gian, một đám người tụ tập cùng nhau chờ email đến, trong lòng anh cũng có dự cảm bất thường. Thẳng đến lúc 12h mở emai, loại bất an "Quả là thế", "Cuối cùng đã đến rồi." luôn bồng bềnh lơ lững trên không trung giờ đây đã rớt xuống rồi.
Trì Uyển nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thật sự không biết, chúng ta còn sống đến cùng phạm vào tội gì!" Cô hung hăng mắng chửi vài câu, nước mắt tuôn rơi xuống.
Trên email viết: ngày mai nghỉ một ngày, ngày hôm sau bắt đầu cuộc thi mới, cuộc thi mới chính là: thí sinh vs thí sinh.
Ghi chú rõ thí sinh chưa thi không cần thi lại, mời kiên nhẫn chờ đợi cuộc thi thứ hai mở ra. Sau đó yêu cầu thí sinh đã thi xong, ngày mốt phải đến quan sát cuộc thi mới.
"Sớm làm quen mới có lợi cho các người nha."
Nha nha cái quỷ!
Không thể không nói cách nói chuyện của Minh phu nhân thật khiến người càng ngày càng hận nó.
"Thí sinh đấu với thí sinh? Là tôi nghĩ đến chuyện đó sao?"
"Đánh thế nào? Giống như vật lộn thắng là có thể thông qua sao? Hay... phải đánh chết một bên?"
Trên kênh thế giới cãi nhau loạn một bầy, bên trong tòa nhà ký túc xá cũng không ngừng có tiếng bàn luận, tất cả mọi người đều hỏi thăm nhau, đều nghi vấn, đều... sợ hãi.
Một đêm này, người mất ngủ không sao đếm xuể, đến ngày hôm sau còn ỉu xìu xìu. Ngày hôm sau Du Hành đi theo bọn Trần Đình Đình quan sát cuộc thi.
"Hôm nay thật nhiều người."
"Không có cách nào, Minh phu nhân nói đều phải đến xem hết."
Bọn hắn những người không tham gia cuộc thi, đều bất đắc dĩ mới đến. Mà người thi xong, có đặc quyền được nghỉ vài ngày, trừ phi thật sự yêu thích máu huyết, bằng không có rất ít người mỗi ngày đều đến xem cuộc thi.
Bây giờ cuộc thi mới vừa ra đến, Minh phu nhân yêu cầu phải sang đây xem cuộc thi.
"Thực hâm mộ cậu." Trần Đình Đình nói, cô biết rõ chính mình không nên ghen ghét, ganh tị người đàn ông luôn trợ giúp cô như thế này. Thế nhưng cô không nhịn được! Cô ghen ghét tất cả thí sinh đã thi xong! Nghĩ mà xem, những thí sinh khác luôn dùng ánh mắt đồng tình nhìn bọn họ, thí sinh tham gia thi sớm nhất, thật ra càng thêm may mắn.
Đúng lúc này, chỗ đáng sợ của mãnh thú đã bị tận lực bỏ qua, mà chuyển thành sợ hãi cùng kháng cự giữa người với người chém giết lẫn nhau.
Du Hành liếc nhìn cô, không nói gì.
Quả nhiên Minh phu nhân có bản lãnh bức điên người bình thường.
Trên đường đi, các thí sinh bang Minh quốc đều mang sắc mặt nặng nề, thẳng đến khi trên đường bọn hắn gặp được thí sinh nước nào đó, Du Hành thấy vẻ mặt những thí sinh kia đều hưng phấn, liền nhận ra đây là thí sinh nước nào rồi. Nước này trước kia nổi danh cũng vì thượng võ, khi đến trò chơi, nhìn thấy bọn hắn không sợ chết, cho dù người cùng nước bị mãnh thú cắn xé ăn vào trong bụng, cũng sẽ vỗ tay tru lên, mới chính thức khắc sâu ấn tượng và kiêng kị trong lòng người khác.
Có người vui mừng cũng có người ưu sầu.
Du Hành cũng nghĩ, thật ra thí sinh đấu so lo với thí sinh, vứt bỏ ước thúc về mặt đạo đức luân lý và pháp chế, xác thực nhiều thêm một phần cơ hội sinh tồn so với việc chém giết cùng mãnh thú. Dù sao mãnh thú chỉ cần có sự cách biệt lớn, kết quả thật rõ ràng, mà người với người.... Chỉ xem ai ác hơn, ai tìm cơ hội nhanh hơn!
Tích góp từng chút oán khí nên lúc nhìn thấy thí sinh bang Minh quốc đều bộc phát ra, một loạt xung đột vẫn luôn không ngừng xảy ra, dù cho thí sinh bang Minh quốc đã sớm nói bọn hắn đã ở chỗ này ngay từ đầu chịu cực chịu khổ rồi, thế nhưng cũng không cách nào xóa bỏ mâu thuẫn bén nhọn giữa hai bên.
Chính là hôm nay, thí sinh nước nào đó hung dữ nói: "Mày đừng phân làm đối thủ của tao, bằng không tao không chỉ giết mày, còn ăn sạch mày!" Lúc nói đến "Ăn" còn cắn răng một cái, người bên cạnh cười ha hả ồn ào, lộ ra bang Minh quốc yếu thế bên này.
Sau khi Vạn Lưu Đông mất đi cây súng kia, vẫn luôn ghi hận trong lòng, lúc này con ngươi đảo một vòng liền chỉ về phía Du Hành đang đứng xa xa.
"Các người ồn ào cái gì mà ồn ào, có lá gan thì đi tìm Mục Hằng đánh nhau đi! Hắn là người mạnh nhất trong chúng ta đấy!"
Chiêu này họa thủy đông dẫn rất đơn giản, cũng không phải chuyện người thông minh có thể làm, nhưng hắn hết lần này đến lần khác đã làm, bất đắc dĩ đối phương còn ăn theo, tùy tiện hỏi: "Mục Hằng là ai, đứng lên."
Du Hành đứng lên, nhìn thẳng về phía Vạn Lưu Đông. Vạn Lưu Đông thoáng run lên một phát, lại cảm thấy mình không làm sai! Hắn không báo được thù, vậy để người khác báo thù thay hắn. Hắn nhìn đúng, đúng lúc này Mục Hằng chắc chắn không thể hủy đài của chính mình, bằng không bang Minh quốc mất mặt thế nào? Sau này làm sao có chỗ đứng được nữa? Hơn nữa, người đàn ông đó dã tâm bừng bừng, hung hăng muốn chết, nói chính xác còn có thể cảm kích chính mình, cho hắn một cơ hội dương danh.
Sau đó hắn đã bị đánh mặt rồi, thật sự bị đánh mặt. Hai tay trái phải của Du Hành cùng vung qua, đánh Vạn Lưu Đông nhìn không ra nam bắc, khổ người lớn như vậy thoáng chốc ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn cũng không thấy đối phương cách bốn mét đi đến từ lúc nào!
Hai bạt tay này của Du Hành xuất toàn lực, Vạn Lưu Đông nhổ ra hai cục máu, còn mang theo ba cái răng. Anh không biết trong lòng Vạn Lưu Đông cong cong quẹo quẹo thế nào, chỉ cảm thấy người này thật khiến người khác phiền chán, muốn đánh thì đánh, về phần trước mặt người ngoại quốc nổ ra nội chiến làm mất mặt mũi bổn quốc gì đó, vậy khỏi nghĩ nhiều.
Chỉ cần nắm đấm cứng, mặt mũi gì cũng đều có.
Một chiêu này của anh quá sức lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng), khiến đối phương đối diện lại càng hoảng sợ, chiêu số muốn thi triển thoáng chốc mắc kẹt, một chút trù trừ, giọng nói Minh phu nhân vang lên, cuộc thi sắp bắt đầu, cuối cùng mấy người nước ngoài ném xuống một câu ngoan thoại: "Lần sau cho mày đẹp mắt!"
Trước khi mọi người tản ra, Du Hành nói với Vạn Lưu Đông: "Lần sau bọn hắn thực sự đến cho tôi đẹp mắt, tôi tìm anh đẹp mắt, anh nhớ kỹ đấy."
Lúc anh trở lại chỗ ngồi, cuộc thi chính thức bắt đầu. Các thí sinh bị đưa đến trên đài, đều là hai hai, có rất nhiều nước khác đối kháng nhau, cũng có rất nhiều thí sinh cùng một nước đối địch, cũng không biết Minh phu nhân sắp xếp như thế nào.
Đám người bắt đầu bạo động, ngoại trừ trên khán đài nào đó không ngừng phát ra tiếng hò hét, các khán đài khác hoàn toàn yên tĩnh. Người trên đài quyết đấu, cũng có người xấu hổ lan tràn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không dám ra tay.
Sau đó, không biết bên nào ra tay trước, hai mươi ba đài quyết đấu nhỏ bên dưới, đã có một nửa ra tay với nhau rồi. Vũ khí của bọn hắn có rất nhiều đao, có rất nhiều côn bổng, cũng có rất nhiều súng... cũng có người không có vũ khí.
Tính bền dẻo của con người lúc này phát huy đến cực hạn, muốn sống sót, phải sống sót, nhất định phải sống sót!
Tình hình chiến đấu trên đài diễn ra kịch liệt, từ từ, tiếng hò hét ủng hộ vang lên càng ngày càng mãnh liệt, không có tiếng gào thét của mãnh thú, lại phát ra khí thế siêu việt của mãnh thú.
Quả nhiên Minh phu nhân cảm thấy rất hài lòng, cuối cùng ánh mắt bất mãn ném về phía năm đôi kia, đúng, năm đôi đó đến nay cũng không có động tác nào.
Âm thanh thông báo vang lên: "Thí sinh không phân thắng bại, một người tôi cũng không bỏ qua đâu đấy."
Mấy thí sinh cắn răng, trong đó có người lớn tiếng hô: "Đến cùng mày muốn làm gì? Muốn bức chúng tôi thành tội phạm giết người hết hả! Buồn nôn! Biến thái!"
"Tao sẽ không khuất phục, mày muốn giết tao thì tới đi! Đến đi!"
Minh phu nhân thu hồi dáng vẻ tươi cười, phẫn nộ đưa một tay ra —— tức giận trút xuống phía dưới, nó tuy hai mà một, cùng nghiền nát mấy thí sinh.
Mấy đoàn huyết nhục bắn ra tung toé, các thí sinh trên đài đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Du Hành nhịn không được đứng lên, sau đó lại ngồi xuống.
Cuộc thi sau đó, anh cũng không đi xem, dù sao bên trong email Minh phu nhân chỉ nói xem trận thi đấu đầu tiên, cũng không nói phải xem tất cả các trận thi đấu phía sau.
Mặc dù vẫn ở chung một tòa nhà ký túc xá, vẫn luôn kiên trì rèn luyện ban đêm thế nhưng giờ đây đã ngừng hẳn. Thật ra các thí sinh đều có một loại xấu hổ và không biết đối xử thế nào, đồng bạn hôm nay cùng nhau rèn luyện, có lẽ ngày mai sẽ là đối thủ một mất một còn, cứ như thế làm sao ở chung? Cứ như vậy thí sinh còn chưa đến cuộc thi, cũng không biết nên làm thế nào đối xử với đồng bạn khác, ngay cả Du Hành cũng không biết nên dùng tâm tình nào chỉ dạy mọi người nữa!
Dạy đến dạy đi, chiếu thức đều dùng trên người người quen, lại xấu một điểm, có lẽ sau này cũng sẽ dùng trên người anh. Cuộc sống theo đuổi cùng hi vọng, thoáng chốc đã bị bóp tắt mấy cái, không chỉ anh không có nhiệt tình dạy học, thí sinh khác cũng không có tâm tình gì học, vì vậy anh dứt khoát nghỉ dạy.
Trong cuộc thi mới này không chỉ đánh bại điểm mấu chốt và kiên trì trong nội tâm các thí sinh, cũng nhanh chóng kéo nhanh tiến độ cuộc thi, mỗi ngày nahn6 số cuộc thi đều đạt đến cao trào trong lịch sử, thí sinh chết càng nhiều vô số kể.
Trận đấu này nếu không thể thắng thì sẽ chết.
Ngày càng nhiều người đóng cửa không ra, toàn bộ thế giới trò chơi trời vừa tối liền trở thành thiên đường của kẻ săn thú, người bình thường không dám ra ngoài. Cuối cùng Du Hành nhốt chính mình trong ký túc xá, không muốn xem tình cảnh hỗn loạn bên ngoài kia.
Trần Đình Đình cùng Thịnh Thông cũng hiểu biết thường gửi email liên lạc với anh, anh dành chút thời gian xem qua từng email, bọn hắn hoang mang mê mang, anh đều có thể hiểu được. Thế nhưng loại nan đề này, bây giờ cũng khó giải, cuối cùng chỉ có thể theo lòng mình mà thôi.
Nhưng Du Hành yên tâm còn quá sớm, sau khi cuộc thi mới áp dụng khoảng bốn tháng, rốt cuộc Minh phu nhân cũng nói nội dung cuộc thi thứ hai.
"Ôi chao, tôi quên báo các người rồi, để các người nhàm chán lâu như vậy là lỗi của tôi. Tiếp theo sẽ triển khai đồng bộ, mở rộng cuộc thi cấp hai, thí sinh đã thông qua cuộc thi cấp một xem email để biết tình hình cụ thể nha."
Du Hành xem xong email, sắc mặt nặng nề. Thì ra cuộc thi cấp hai là một cuộc thi thăng cấp xa hoa, vẫn là địch ta chém giết, nhưng nhân số tăng lên, giống như dưỡng cổ, vừa rồi tính đưa hai mươi thí sinh lên đấu trường, tám người sống sót mới tính thành công, mỗi ngày thi năm nhóm.
Anh lại nhìn số thứ tự mới của chính mình: 505.
Cuộc thi lần thứ hai mở xen kẻ với cuộc thi lần thứ nhất, một ngày chiếm một ngày, luân phiên thay đổi. Sau khi tắt email, Du Hành nằm trên giường ngẩn người, thẳng đến khi máy thông tin của anh vang lên anh mới đứng lên lần nữa. Nhìn máy thông tin, thì ra Trần Đình Đình đến hỏi thăm anh về nội dung cuộc thi.
"Tôi đi qua chỗ cậu, cậu mở cửa cho tôi nhé." Sau khi nói xong Trần Đình Đình đưa ra ý định muốn đến, Du Hành nghĩ nghĩ, ngày mai là cuộc thi của cô ấy, có thể cô ấy cần an ủi và động viên nên anh đồng ý.