Edit: Trang Nguyễn
Trong quá trình ăn sáng, Lâm Vinh Tiêu nói: "Trong nhà không có bao nhiêu thứ, lát nữa anh đi ra ngoài tìm một chút thứ về."
Vẻ mặt bà nội Lâm đau khổ: "Đều là côn trùng cả, thật vất vả mới về đến nhà, làm gì còn muốn đi ra ngoài nữa?"
"Cũng bởi vì đều là côn trùng, nên mới đi ra ngoài." Lâm Vinh Tiêu hớp một ngụm hết hơn phân nửa cháo: "Con xem tình huống này, không thể nào khống chế nhanh được đâu, vẫn nên kiếm một ít đồ đạc để ở nhà cho an toàn chút ít."
"Trong nhà có rất nhiều đồ, Hằng An mua đấy." Lâm Song Phượng nói: "Không cần đi ra ngoài nữa, nguy hiểm."
Du Hành nói: "Đồ đạc để bên dưới tầng hầm, trước đó con mua đồ tết và đồ liên hoan cho trường học. Cha đi xem, nếu cảm thấy chưa đủ thì nói sau."
Đợi sau khi đi xuống tầng hầm trở lên, Lâm Vinh Tiêu thật sự kinh ngạc.
"Hằng An, làm tốt lắm!" Con trai hiếm khi làm chuyện tinh mắt như vậy, điều này làm cho Lâm Vinh Tiêu vô cùng vui mừng.
Du Hành cũng cười: "Cha đừng xem thường con! Con cũng là con cha, chắc chắn rất tài giỏi!"
Lâm Vinh Tiêu thu hồi nụ cười gật gật đầu: "Côn trùng nhiều lắm! Các người không phát hiện, một thứ nhỏ như vậy, một khi cắn trên người một cái, soạt một cái liền lớn thành như vậy ——" ông vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Cha lái xe nghiền chết rất nhiều, trên đường còn thay hai lốp xe, xác côn trùng kia giống như sắt, vô cùng sắc bén! Trên đường đều là cảnh sát vũ trang, hôm nay vào thành phố còn nhìn thấy quân đội, tiếng súng đều không hề ngừng lại.
Nhưng càng đi về phía bên này chúng ta, côn trùng càng ít, công tác bảo an ở biệt thự không tệ cho lắm, rất sạch sẽ đấy!" Ông lại khen công tác bảo an ở khu biệt thự: "Trở về cha tặng phần lễ cho bọn họ."
Lâm Song Phượng nhắc đến hành động vĩ đại của con trai: "Con anh cũng hung dữ lắm đấy! Còn mang theo đao ra ngoài chém côn trùng, dọa em sợ sốt cả ruột gan đây này."
"Ơ, Hằng An lợi hại như vậy à? Không hổ là con anh." Lời ông nói khiến Lâm Song Phượng tức giận đánh ông một phát.
"Ở quê thế nào rồi?" Du Hành xen vào hỏi một câu.
Lâm Vinh Tiêu thở dài: "Lúc gặp chuyện không mau, cha và mọi người cũng may mắn, đã đến bệnh viện." Mặc dù bọn họ và nhà họ Chu chỉ là hàng xóm, thế nhưng những năm này bà nội Lâm ở một mình ở quê, may mắn có nhà họ Chu giúp đỡ, giao tình hai nhà vô cùng tốt. Bởi vậy sau khi nhận được điện thoại, ông liền quay trở lại đón người.
Đợi đến lúc tình huống đứa nhỏ ổn định lại cũng đã hơn nửa đêm, vừa lúc gặp phải mưa sao băng và thiên thạch, bệnh viện tiếp nhận một lượng lớn người bị thương, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiếp đón được nữa. Sau đó lại xảy ra sự cố trùng sinh ra trong cơ thể con người, bà nội Chu bất hạnh ngộ thương, người đã không còn.
Bệnh viện thật sự quá loạn, bọn họ liền rời khỏi bệnh viện, an tán di thể bà Chu.
"Gặp tai hoạ quá nghiêm trọng, lúc cha về, nhà cửa đã sập đổ hơn sáu bảy phần." Sau khi nhà họ Lâm làm giàu cũng trở về quê nhà, sửa đường trợ giúp nhà nghèo khó, quê nhà có thể nói từng nhà đều là nhà cửa đàng hoàng, không có lều có hay nhà cửa sập xệ. Thế nhưng thiên thạch hung mãnh, bởi tình hình thế núi chung quanh, dù thiên thạch không rơi xuống giữa thôn làng, cũng giống như từ trên cao rơi xuống.
Sau khi thiên thạch ngừng, nhà cửa người nào sụp đổ thì trước hết đến nhà người khác ở nhờ.
"Lúc về đến nhà, trong nhà là người nửa thôn khom lưng cúi người, tìm rất lâu mới tìm được bà nội con ngồi ở chỗ nào đó." Dù cho Lâm Vinh Tiêu cuối cùng nói đến chuyện cười, muốn hòa hoãn không khí, thế nhưng Lâm Song Phượng và Du Hành đều hiểu sự bi thương trong đó.
Dù cho khu nhà cũ nhà họ Lâm đã xây dựng lại, nhưng cũng chỉ là sân nhỏ bình thường, làm sao chứa nổi người nửa thôn đây?
Lúc đó phải chết bao nhiêu người?
Chu Quân Phương cúi đầu khóc lên, nước mắt rơi xuống trên mặt đứa nhỏ. Đứa nhỏ ngây thơ đưa tay sờ sờ lên mặt chính mình, lại sờ lên mặt Chu Quân Phương.
Mặc dù cô là con dâu nuôi từ bé, nhưng phải nói chưa từng chịu qua quá nhiều hành hạ gì đó. Dù lúc ban đầu cũng bị nhà chồng đánh chửi, thế nhưng đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước, những năm gần đây đều hòa thuận. Từ trước đến nay tính tình cô dịu dàng ôn nhu, sau khi chồng qua đời sống nương tựa cùng mẹ chồng, cảm tình rất sâu.
Bà nội Lâm cũng rớt nước mắt: "Mẹ chồng Quân Phương, cứ như vậy không còn, tội nghiệp bà ấy còn chưa nhìn thấy Chu Bình lớn lên. Đừng sợ, sau này cũng bà sống chung với nhau, còn có chị Phượng của con nữa đây này." Bà nội Lâm vỗ vỗ tay cô.
"Đã khiến chị Phượng và anh rễ còn có thím thêm phiền toái. Tuổi của Chu Bình còn nhỏ, bây giờ trong nhà cái gì cũng không còn, con trước hết da mặt dày... chắc chắn sẽ không bao giờ quên ân đức của mọi người." Chu Quân Phương kiên định nói.
Ăn xong bữa sáng, mọi người đều ngồi trong phòng khách.
Trên TV nhiều lần thông báo các hạng mục chú ý và biện pháp tự cứu: "Tấn công vào mắt côn trùng... khi bị cắn, cào bị thương cũng không nhiễm trứng của côn trùng, xin mọi người đừng quá kinh hoảng... Trước tiên miệng vết thương có thể dựa theo phương thức thông thường xử lý... Xin đóng chặt cửa sổ, đừng tùy tiện ra ngoài, chú ý sát trùng sạch sẽ trong nhà, kiên nhẫn chờ đợi cứu trợ..."
Hiện tại khu biệt thự đang tiến hành một vòng kiểm tra mới, sau khi nhận được điện thoại Du Hành xác định người một nhà ở đây, vì vậy lần này đến kiểm tra nhà họ Lâm rồi.
Lâm Vinh Tiêu mở cửa để bảo vệ tiến vào.
"Ngài Lâm, ngài khỏe chứ, Vật Nghiệp chúng tôi nhận được nhiệm vụ cấp trên giao xuống, trước mắt phụ trách toàn bộ vấn đề an toàn ở khu biệt thự. Đây là nhân viên phụ trách công việc phun thuốc sát trùng của chúng tôi, xin ngài phối hợp công tác với chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi cần người trong nhà cho nhân viên chúng tôi tiến hành kiểm tra, xác định không mang theo trứng côn trùng trên người."
"Làm sao xác định?"
"Chúng tôi có dụng cụ kiểm tra, đây là dụng cụ vừa mới được gửi hỏa tốc đến đây, chỉ cần thử máu là được."
Bảo vệ cười nói: "Cái này rất thuận tiện đấy, mấy ngày hôm trước chúng tôi bị thương đều phải cách ly, qua hai mươi bốn tiếng mới có thể thả ra, như vậy không quá chuẩn xác, có người trong cơ thể có trứng côn trùng, có khả năng sau hai mươi bốn tiếng mới có thể ấp trứng. Dùng cái này tốt hơn rất nhiều á."
Trong lời nói thể hiện ý: "Các người gặp may rồi đấy", nghe thế Lâm Vinh Tiêu vui lên.
"Đi, vào đi, vất vả cho các người rồi."
Lâm Vinh Tiêu dẫn người vào nhà, để người phun thuốc trong nhà, ngay cả điền viện, sân sau đều phun hết.
Miệng vết thương trên đầu, trên mặt Du Hành đều đã kết vảy, xem như bị thương. Trên người Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương cũng có chút ít máu ứ đọng cùng trầy da. May mắn đã có dụng cụ kiểm tra, bằng không đều bị cách ly.
"Ngài cùng người nhà ngài đều rất khỏe mạnh, công tác kế tiếp của chúng tôi sắp xếp cứ cách hai ngày lại đến kiểm tra một lần, hôm nay người một nhà ngài kiểm tra lần đầu tiên, ngay mai bỏ, cho nên ngày mốt sẽ đến ngày kiểm tra tiếp theo."
Lấy máu không phải thể nghiệm tốt đẹp gì, sợ kiểm tra quá nhiều lần khiến hộ gia đình không vui, vì vậy trước khi đi bảo vệ còn giải thích thêm.
"Được được, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp công tác."
Lâm Vinh Tiêu ôn hòa gật đầu, còn đút chút tiền lì xì: "Có tin tức quan trọng gì, đừng quên nhà tôi nha."
"Ngài yên tâm đi, bất kỳ giây phút nào chúng tôi cũng đều chú ý tin tức bên trên, ngài phải có lòng tin với chất lượng phục vụ của Vật Nghiệp chúng tôi."
"Xin tạm thời không nên đi ra ngoài, đường Hoàn Tây đã giới nghiêm toàn diện rồi, nếu thiếu đồ ăn, có thể gọi điện thoại cho Vật Nghiệp chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa đến cho ngài. Phí tổn để sau này lại kết toán, nếu không có vấn đề gì xin ký tên ở đây."
Đưa mắt nhìn bảo vệ rời khỏi nhà, Lâm Vinh Tiêu đứng ở cổng, nhìn mấy lần nhà hàng xóm bên cạnh trở thành phế tích, quay người trở về nhà mình.
Mà Du Hành đã thu thập xong tất cả xác trùng. Ngoại trừ mùi vị tanh, còn có một mùi lạ khó nói nên lời, xác trùng và da dùng lửa đốt qua dùng cũng không tệ lắm.
Anh ở trong phòng may áo giáp bảo hộ cho mình. Tay nghề à, vô cùng bình thường cũng không bắt buộc, có thể nối ghép ra hình dạng rắn chắc là được.
Vừa may, Du Hành vừa sửa sang lại mạch suy nghĩ trong đầu.
Hiện tại đặc điểm côn trùng rất rõ ràng, ăn người, tốc độ phát triển cực nhanh, nhược điểm ngay mắt. Mặc dù bây giờ không cúp điện, ngắt nước, nhưng anh vẫn rất lo lắng tình huống phát triển của côn trùng.
Anh còn nhớ rõ máu hư chảy ra từ trong cơ thể mình có vô số trứng côn trùng, nếu quả thật ở trong cơ thể anh ấp trứng, anh chắc chắn mất mạng. Sau khi côn trùng nở thành công rời khỏi cơ thể anh sẽ đi tìm đất ấm kế tiếp, con người gần đây trong nhà chính là Lâm Song Phượng ——
Sau đó lan tràn ra bên ngoài, tiếp tục lớn lên.
Côn trùng với số lượng kinh người cứ trưởng thành như thế, vung vẩy răng nanh phóng đến đám người.
Cơ thể một người cung cấp nuôi dưỡng ra số lượng côn trùng xa xỉ, mưa sao băng đêm đó thiên thạch rơi xuống đếm không hết, lan truyền không biết bao nhiêu trứng côn trùng đây?
Hơn nữa, trứng côn trùng thật sự chỉ có thể ấp trứng bên trong cơ thể con người hay sao? Anh nghĩ đến cấp bậc nhiệm vụ này là hình thức địa ngục, anh liền nghĩ đến tình huống xấu nhất có khả năng xảy ra trong tương lai.
Nhưng nghĩ nhiều thế nào, cũng chỉ có thể chờ đợi. Dù thế nào, cũng chỉ tận hết sức lực!
Sau khi phun thuốc sát trùng, trong nhà đều là mùi thuốc sát trùng, không dễ ngửi, nhưng lại cho người ta cảm giác an toàn. Du Hành lấy ra mấy viên [Vạn cổ chi Vương] cho Lâm Vinh Tiêu bọn hắn dùng.
Mặc dù nói đã kiểm tra trên người bọn họ không có trứng côn trùng, nhưng sau này cũng không cách nào bảo đảm không bị nhiễm.
"Có tác dụng diệt trùng đấy, em và Hằng An đều uống cả rồi." Lâm Song Phượng nói: "Cứ yên tâm uống đi."
Lâm Vinh Tiêu bọn hắn có cũng được mà không có cũng không sao uống, ngoại trừ Chu Bình bị đau bụng đi hai lần, thân thể những người khác cũng không xuất hiện dị thường.
Nhưng sau khi Chu Bình tiêu chảy xong, khẩu vị tốt hơn nhiều, ăn cháo cũng rất nhanh nhẹn.
"Nhưng thuốc này cũng quá khó uống rồi." Lâm Vinh Tiêu tự nhận kiến thức rộng rãi cũng thiếu chút nữa ói ra.
Bà nội Lâm ngậm ô mai: "Bây giờ thuốc cũng khác trước kia, đổi đến đổi đi rồi trở nên thúi như vậy. Hằng An à, sau này vẫn cứ mua loại cũ đi, loại đó hiệu quả cũng không tệ đấy."
Trong lòng Du Hành rất bất đắc dĩ, trên mặt chỉ có thể đồng ý với bà: "Vâng, bà nội."
Đợi sau bốn chín ngày, đến lúc ăn, rồi nói tiếp.
Bảo vệ đã nói tạm thời không thể ra ngoài, trong tin tức cũng dặn dò quần chúng không nên đi ra ngoài, Du Hành cũng không tự cao về năng lực của mình nhất mực muốn đi ra ngoài.
Dù trong lòng anh thật sự nhớ thương điểm lương hỏa, cũng biết bây giờ mình ngoại trừ vũ khí và kinh nghiệm, cũng không có ưu thế gì khác.
Nên anh tập trung rèn luyện thân thể trước.
Đêm đó anh bắt đầu tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], nhập môn nhiều lần như vậy, anh cũng nắm bắt được chút ít quy luật. Bởi vậy lúc này chỉ dùng ba ngày, đã thành công luyện được cảm nhận khí rồi.
Ba ngày này, trừ ăn cơm anh cũng không xuống lầu, chỉ là lúc ăn cơm nghe Lâm Vinh Tiêu kể một ít tin tức, sau đó ăn xong bản thân cũng tự đi tìm hiểu tin tức.
Dường như tình thế được khống chế không tệ cho lắm, nơi thiên thạch rơi xuống đều bị tiến hành đại thanh tẩy sát trùng toàn diện, mà cơ cấu chữa bệnh đã sớm vượt qua thời kỳ bối rối, dưới sự trợ giúp của quân đội cảnh sát vũ trang lần nữa ổn định được tình thế, phát huy tác dụng cực lớn.
Trên internet cũng bắt đầu giảm thiểu một ít ngôn luận khiến người đọc kinh sợ trên phạm vi, chắc hẳn đã nhận được điều tiết khống chế.
Chờ thêm nửa tháng, tình thế đã hoàn toàn ổn định.
Trong khu biệt thự cũng khôi phục bình tĩnh, mỗi ngày bởi vì thiêu đốt xác trùng dấy lên ánh lửa, cuối cùng cũng biến mất, mùi thịt nướng kì dị luôn quanh quẩn chóp mũi cũng từ từ nhạt dần.
Cao tầng ở nơi dân chúng không biết đã cố gắng bao nhiêu, dù bây giờ đã khống chế được tình thế, nhưng nghiên cứu thiên thạch vẫn trọng yếu nhất, dân chúng cũng không biết được những sự việc cơ mật này, mọi người lướt qua sợ hãi dần dần bắt đầu lại cuộc sống bình thường.
Mà lúc này đã là mười bảy năm mới, nếu thật tính toán, tháng giêng đã qua mất một nửa, năm nay không kịp phân rõ chút xíu cảm giác nào... thoáng một phát đã trôi qua mất rồi.
Dọc theo đường, người lo xử lý tang lễ rất nhiều, có người ngay cả thi cốt đều không tìm thấy, bầu không khí vẫn luôn vô cùng nặng nề.
Khu biệt thự nhà họ Lâm ở cũng như thế, công việc của Lâm Vinh Tiêu cũng lu bù lên, liên hệ kinh doanh với bạn bè, đối tượng hợp tác, không ngừng bận rộn, còn phải đi tặng lễ vật.
Du Hành cũng loay hoay chân không chạm đất. Anh vội vàng tu luyện, đồng thời dưới sự đồng ý của Lâm Vinh Tiêu mời đội kiến trúc đến tu sửa lại biệt thự, không chỉ muốn tu sửa lại bức tường bị thiên thạch đập hư trước đó cùng với nửa sân nhỏ bị ảnh hưởng, chính anh cũng có cách nghĩ muốn gia cố lại nhà cửa. Bởi vì những ý nghĩ của anh đều theo hướng mới lạ, cho nên cần chính mình nhìn chằm chằm từng giây từng phút đều chỉ huy, đưa ra ý kiến chỉnh sửa.
Mặt khác, xe của Lâm Vinh Tiêu cũng cần đưa đi tu sửa, anh cũng có một ít mạch suy nghĩ tân trang lại chiếc xe LandRover của nguyên chủ.
Tóm lại, nhân lúc này tình thế tạm thời ổn định, có cơ hội thở dốc, anh dồn hết sức lực chuẩn bị. Hiếm khi gia cảnh nguyên chủ nhiệm vụ tốt thế này, không lợi dụng đầy đủ thì thật sự đáng tiếc.