Edit: Trang Nguyễn
"Mời Kí chủ tự vớt tinh phiến nhiệm vụ."
Du Hành quen thuộc mò một cái, tinh phiến bắn vào trán anh, biểu hiện ra nhiệm vụ nội dung:
"Độ khó: Cấp bậc Địa Ngục
Mục tiêu công lược: Sinh tồn năm năm
Phần thưởng hoàn thành: 600 điểm lương hỏa
Trừng phạt thất bại: trừ 80 điểm lương hỏa
Khác: ***(chưa xác định) "
Anh nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ như vậy. Sinh tồn năm năm? Còn là cấp bậc địa ngục.
Thoạt nhìn nhiệm vụ lần này độ khó rất cao, cũng không biết hình thái tận thế là gì.
Anh ngồi ở bờ sông đã mua sẵn vũ khí chuẩn bị sẵn sàng, lại nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, ba mươi phút rất nhanh đã đến.
"Sắp truyền tống, xin Kí chủchuẩn bị sẵn sàng... Ba, hai, một..."
Du Hành mở to mắt, trước mắt là kệ chứa đồ, đối diện anh là thịt kho tàu, mì thịt bò hiệu xxx.
Anh nhắm mắt hòa hoãn một chút cảm giác mê muội, sau đó tự tay anh ném hơn mười túi mì ăn liền vào bên trong xe đẩy bên cạnh.
Bên trong cửa hàng người đến người đi, tiếng ca chúc mừng năm mới xuyên qua loa vang vọng khắp cửa hàng, vang dội bừng không khí mừng xuân: "Chúc mừng năm mới nha ~ chúc mừng năm mới nha ~ chúc mừng mọi người ~ chúc mừng năm mới ~ chúng ta ca hát ~ chúng ta khiêu vũ ~ chúc mừng mọi người chúc mừng năm mới ~~ "
Anh còn gọi đến một nhân viên, nói rõ yêu cầu của mình một lần. Đặt mua đồ tết, mua bao nhiêu thứ đều rất bình thường, hơn nữa đây là một siêu thị dây chuyền mắc xích cỡ lớn, nhân viên thấy nhưng không thể trách, sau khi ghi nhớ kỹ từng món liền bảo Du Hành chờ trong chốc lát, phụ giúp Du Hành lấy hàng rồi đẩy xe đẩy kia đi tính tiền.
Anh ngồi ở ngay khu trà nước đợi.... cảm thấy miệng khô, liền cầm chiếc ly giấy duy nhất còn lại đi đến máy nước nóng lạnh rót nước uống.
Xem ra tạm thời không thể lấy hết đồ đạc mình cần, anh hỏi đường đi đến nhà vệ sinh tiếp nhận ký ức thân thể này.
Cỗ thân thể này, thật đúng là rất có tiền.
Lâm Hằng An, năm nay hai mươi tuổi, trong nhà cha mẹ đều còn đủ. Cha là Lâm Vinh Tiêu buôn bán thành công, làm bất động sản, trong nhà có một công ty kiến trúc, mấy năm này quy mô không ngừng mở rộng. Mẹ Lâm Song Phượng là bà chủ gia đình, chỉ sinh ra một mình Lâm Hằng An, xem như trân bảo.
Lúc này gần đến tết âm lịch, việc kinh doanh của Lâm Vinh Tiêu xảy ra chút vấn đề, vẫn luôn không có ở nhà. Mà mẹ Lâm Song Phượng không cẩn thận bị cảm lạnh ngã bệnh, Lâm Hằng An xung phong nhận việc hỗ trợ mua sắm đồ tết.
Từ trong ký ức, đây là một gia đình giàu có mỹ mãn.
Du Hành xem kỹ lại ký ức gần đây của Lâm Hằng An hai lần, cũng không phát hiện manh mối gì của tận thế.
Thuận tiện đi vệ sinh, anh mới đi ra ngoài, nghĩ nghĩ nếu đặt mua đồ tết, cũng nên mua chút rượu này kia.
Lại đợi thêm ba mươi phút, toàn bộ mọi thứ đều đủ cả, anh thuê một chiếc xe vận tải chở đồ về.
Sau khi trả tiền, anh lái xe dẫn đường, chạy về hướng nhà Lâm Hằng An.
Nhà họ Lâm ở một khu biệt thự cao cấp, lái xe hai mươi phút là đến nơi. Tài xế giúp đỡ khuân đồ vào trong ga ra, Du Hành cho hơn 500 khối tiền boa. Đợi tài xế cười tủm tỉm rời đi, anh tắt camera giám sát, phân loại đồ đạc cất vào trong nhẫn trữ vật, còn lại mới là "Đồ tết".
Sau khi chia đồ đạc làm hai lần chuyển lên hết, anh mới đi gõ cửa phòng Lâm Song Phượng.
"Vào đi."
Lâm Song Phượng đang đắp chăn nằm trên ghế sa lon, đang xem TV, nhìn thấy Du Hành tiến vào liền cười: "Đã sớm nghe được tiếng xe con tiến vào ga ram sao con lên trễ thế?"
"Đồ đạc hơi nhiều, từ từ chuyển."
Lâm Song Phượng vui vẻ: "Con thật đúng là mua rất nhiều đồ tết à? Mẹ đi xem con mua cái gì đây..."
Du Hành giữ bà lại: "Con đọc cho mẹ nghe là được rồi."
Đọc xong, Lâm Song Phượng vui mừng nói: "Con thật đúng là biết mua hả? Không tệ, không tệ nha, rất tốt, những thứ này đều được cả. Có mệt lắm không? Trước khi Hoàng tẩu về có nấu một ít canh súp ngọt trong phòng bếp, chính con tự đi múc một chén ăn đi."
"Mẹ không ngủ à?" Du Hành sờ trán của bà: "Còn hơi nóng một chút."
"Không ngủ á... ngủ lâu quá đầu càng đau nhức, mẹ xem ti vi. Con đi chơi đi, đừng đến gần mẹ quá."
"Trường học có việc, con trở lại trường học một chuyến. Con chờ Hoàng tẩu đến, để có người chăm sóc mẹ."
Năm nay nguyên thân học đại học năm bốn, có vài môn còn chưa thi xong. Bởi vậy dùng lý do này cũng không khiến Lâm Song Phượng hoài nghi.
"Không cần, mẹ tự chăm sóc bản thân được. Thế chừng nào con trở về?"
"Làm xong việc sẽ trở lại."
"Lái xe cẩn thận đấy."
Trong phòng bếp quả nhiên có canh súp ngọt ngân nhĩ tuyết lê, Du Hành cảm thấy thật sự miệng đắng lưỡi khô, liền uống hai chén.
Sau đó ở trong phòng bếp sờ soạng một con dao dưa hấu, lần nữa đi ra ngoài rồi.
Lúc này anh đi chính là đến tiệm sách, tổng cộng đi mười bảy tiệm, ở một tiệm đều mua một phần sách, sau khi chất đầy xe LandRover mới lái xe rời đi, trên đường đi làm sách vở trống không, sau đó lại đến tiệm sách tiếp theo.
Anh vẫn luôn bận rộn đến tối, mới thu tay đi ăn cơm chiều. Vừa ăn cơm anh vừa nhìn điện thoại, bên trên đang tải bản đồ đường đi xuống, đột nhiên điện thoại rung lên, anh bắt máy: "... Không đi, trong nhà nhiều việc, năm trước cũng bận rộn như thế, các cậu cứ đi đi."
Kết quả bữa cơm này anh nhận ba cú điện thoại, cộng thêm buổi chiều có năm cuộc điện thoại nhỡ, giá thị trường Lâm Hằng An rất tốt. Nghĩ nghĩ, sau khi ăn xong anh mới thuận tiện gọi điện thoại cho cha mẹ nguyên thân, cha nguyên thân gọi không được, Lâm Song Phượng nhận điện thoại.
Nhắc đến chuyện điện thoại của chồng, bà rất lạc quan: "Không có chuyện gì, lần này ba con đi đến nơi xa xôi lắm, không có tín hiệu cũng là bình thường, ông ấy dẫn theo nhiều đồng nghiệp đi cùng, không có vấn đề gì đâu con."
Lúc này Du Hành mới nhớ đến, công trường xảy ra vấn đề, có công nhân xảy ra chuyện chết ngoài ý muốn, người nhà nạn nhân huyên náo rất hung hăng, cộng thêm vài chính sách bên trên thay đổi, đối thủ dồn hết sức muốn đẩy ngã Lâm Vinh Tiêu một phát, do đó mới khiến Lâm Vinh Tiêu tự mình đi đến quê quán người chết, tự mình đền bù trợ cấp.
Nói xong vấn đề này, Du Hành liền hỏi sang thân thể của bà, sau đó lại tiếp tục kế hoạch của mình.
Đợi đến lúc nửa đêm, còn lén lút đột nhập vào mấy hiệu sách, cứ thế vơ vét một trận sau đó trời đã sáng.
Gặm bữa sáng nhìn thư viện đối diện trong chốc lát, Du Hành có chút tiếc nuối dời ánh mắt đi.
Không có cách nào, bây giờ còn là xã hội hòa bình, thoạt nhìn dường như không có nhân tố bất ổn nào, anh lành nghề cũng phải cẩn thận một chút. Thư viện lớn như thế, thể nào cũng có đầy đủ biện pháp bảo an, bây giờ anh không tiện đi vào đó được.
Sau khi ném rác vào trong thùng rác, anh lần nữa lên ô tô, lại bắt đầu công việc hôm nay.
Cứ như vậy, mua vật tư mua sách, mò mẫm tiệm sách... thời gian lại qua hai ngày, trong lúc này Lâm Vinh Tiêu đã gọi điện thoại lại, nói công việc đã làm xong, thuận đường trở về quê đón bà nội đến nội thành đón năm mới luôn, hỏi anh suyện trường học xử lý thế nào rồi, có cần ông tìm quan hệ hỗ trợ hay không, bị Du Hành từ chối.
Anh học theo giọng điệu Lâm Hằng An nói chuyện: "Cha đừng xem thường con, tự con có thể thi... không, không cần, con có thể tự viết luận văn, thật sự, cha đón bà nội lập tức trở về đi... Đúng, con nhớ bà nội, nhất định phải lập tức trở về, trên đường cũng phải nhìn đường, cẩn thận chú ý an toàn."
"Vậy được, cha nghe mẹ con nói con tự mình mua đồ tết trong nhà đó hả? Thằng nhóc này giỏi, tài giỏi nha! Cha gửi tiền cho con, không đủ lại tìm mẹ con lấy, Ở trường học có bạn bè hay lão sư phiền lòng gì, đừng keo kiệt, cứ mời người ta về nhà ăn cơm, ha?"
"Vâng, con đã biết, cám ơn cha."
Hai vợ chồng nhà họ Lâm thật sự rất yêu thương con, những ngày này tuy Du Hành không ở bên người cha mẹ nguyên thân, nhưng vẫn cảm nhận sâu sắc điều này.
Mà Lâm Vinh Tiêu chuyển đến mười vạn khối, làm cho Du Hành tiêu hết sạch.
Du Hành đến thế giới nhiệm vụ này ngày thứ ba, từ trên mạng anh tìm được đầu mối tin tức thiên văn mới nhất: hai mươi lăm tháng chạp này sẽ xuất hiện một cơn mưa sao băng siêu cấp lớn.
Tin tức này cộng thêm không khí mừng năm mới, một trận mưa sao băng cỡ lớn với tư cách mở đầu một năm mới tốt đẹp, may mắn vô cùng.
Vừa nhìn thấy tin tức này, trong lòng Du Hành trầm xuống. Mưa sao băng này, có phải dấu hiệu của tận thế hay không?
Anh quyết định lập tức trở về nhà họ Lâm, trước khi trở về nhà họ Lâm, anh dùng [Mặt nạ thiên biến] che dấu đi một chuyến đến tiệm Internet.
"Mưa sao băng à, nhất định sẽ xuất hiện Zombie! Mọi người ngàn vạn lần không được đi ra ngoài xe, nhớ rõ trốn ở nơi an toàn, còn phải trữ sẵn đồ ăn và vật tư nha!"
"Kinh! Lời tiên đoán X vào ngày hai mươi lăm đó rốt cuộc đã trở thành sự thật, mưa sao băng xuất hiện đúng vào ngày đó chính là lúc tận thế tiến đến!"
"Ha ha ha ha ha."
"..."
Những ngôn luận kiểu này, tất cả mọi người chỉ cười ha ha bỏ qua, thậm chí những bài viết có nội dung giống nhau xuất hiện rất nhiều, cũng không thấy cảnh sát mạng xóa hay cấm những ngôn luận này.
Du Hành vừa rồi mới từ trong ký ức Lâm Hằng An biết được, lời tiên đoán về tận thế ở thế giới nhiệm vụ này đã kéo dài rất nhiều năm, khoảng cách lời tiên đoán của nhà tiên tri nổi danh nào đó dự đoán thời gian tận thế đổ xuống đã sớm vượt qua hơn mười năm, đa phần dân chúng và chính phủ chấp nhận ngôn luận về tận thế này vô cùng cao.
Bất đắc dĩ đóng trang web rồi rời khỏi tiệm internet, anh lái xe ô tô trở về biệt thự nhà họ Lâm.
Anh về vừa lúc Lâm Song Phượng vừa ăn cơm tối xong, còn hỏi anh: "Sao tối nay con về rồi? Xong việc ở trường học rồi hả con? Ăn gì chưa?" Thật ra đều đã đến kỳ nghỉ đông, qua sáu ngày nữa là bước sang năm mới, trường học còn có chuyện gì nữa đâu? Chỉ là Lâm Song Phượng tin tưởng nguyên chủ, cũng không hiểu rõ chuyện trường học cho lắm, vì vậy lúc này mới bị Du Hành lừa gạt cho qua.
"Xong rồi, con đã ăn rồi."
"Vậy thì đi tắm đi! Xem cả người con lạnh như băng kìa."
Đêm nay rốt cuộc Du Hành đã ngủ ngon giấc.
Anh còn ngủ nướng, trọn vẹn ngủ đến giữa trưa 12h, nhưng lại làm Lâm Song Phượng đau lòng muốn chết, cho rằng anh mệt mỏi vì chuyện ở trường học, vì vậy cũng nói với giống hệt Lâm Vinh Tiêu: "Nếu không để cha con tìm một chút quan hệ giúp con?"
"Không cần, tự con có thể làm được."
Nhắc đến Lâm Vinh Tiêu, Lâm Song Phượng còn nói: "Cha con nói con trai út thôn trưởng cưới vợ, phải ở lại đó thêm một ngày uống rượu mừng đây này."
Du Hành nhíu mày: "Thế có kịp về trước đêm mai không mẹ?"
"Nhất định có thể, trưa mai có thể về đến... sao thế? Nhớ bà nội con rồi à?"
"Dạ."
Hai người vừa nói lời ong tiếng ve vừa ăn sủi cảo, bỗng nhiên có chuông điện thoại di động vang lên.
"Alo, xin chờ một chút."
Du Hành cúp máy, lại gọi một cú điện thoại, đây là gọi cho bảo vệ đấy.
Rất nhanh, bảo vệ đã mang thứ đó đến sân. Đêm qua trước khi ngủ anh căn cứ vận may, có thể đưa đến lợi nhuận nghĩ cách chốt đơn mua một đống đồ ăn, bởi vì mua trong hội chợ nội thành, hôm nay đã đưa đến rồi.
Năm thùng lớn chồng chất trong phòng, thoạt nhìn có chút đồ sộ.
Sau khi Du Hành mở ra, anh bỏ một nửa vào nhẫn trữ vật, nửa còn lại anh để trong phòng bếp.
Hai ngày kế tiếp không ngừng có bưu kiện đưa tới, ngoại trừ đồ ăn chính là sách.
Lâm Song Phượng thật sự rất yêu thương con, vào lúc biết được những thứ này dùng cho khai giảng xả đoàn trường học cùng liên hoan trong lớp, bà còn hỏi anh: "Có đủ tiền không con?"
"Đủ! Có kinh phí đấy."
"Con mẹ thật sự có thể làm được, thấy cô các con đều giao công việc mua hàng cho con xử lý. Mặc dù con học tập không giỏi, nhưng năng lực rất tốt nha." Đây cũng chỉ có mẹ ruột mới nói ra những lời thế này thôi đấy.