Edit: Trang Nguyễn
Người rất nhanh đã bị trói kéo lên đỉnh núi.
Năm người này nhìn từ xa cũng rất cường tráng, nhìn gần rất cao lớn. Du Hành nhìn ra bọn hắn đều cao hơn 1m9. Anh thử theo chân bọn hắn khơi thông, quả nhiên không hiểu ngôn ngữ của bọn hắn.
"Lục soát trước."
Chỉ tìm ra một đống dây thừng, đại khảm đao cùng một đống thuốc bột.
Điều này khiến Du Hành có hơi thất vọng, hỏi: "Những thi thể dưới đáy hố cũng chỉ tìm ra những thứ này?"
"Đúng, giống như đúc."
"Người đi thu dọn hai thi thể kia đã trở về chưa?"
"Sắp rồi, đã đi nửa giờ rồi."
"Đem mấy người này ném qua lều vải bên kia đi."
Cũng không muốn lãng phí thuốc men chữa trị cho bọn hắn, Du Hành đợi đến lúc đội thu dọn đã trở về, lập tức lục soát hai thi thể này, rốt cuộc bên trong một thi thể tìm được một tấm thẻ bài.
Tấm thẻ bài không lớn, to cỡ lòng bàn tay, dường như làm từ gỗ, nhưng lại giống như chế từ ngọc, cứng rắn trong vắt. Bên trên có văn tự, đồ hình đều theo phong cách cực kỳ cổ xưa, giống như ẩn chứa tích lũy trầm trọng.
"Đây nhất định là thứ tốt!" Tất cả mọi người đều nói như vậy.
Du Hành cầm lấy tấm thẻ bài đi qua bên kia lều, kết quả mấy người kia vừa nhìn thấy tấm thẻ bài liền kích động lên, ngón tay chỉ đến, trong miệng huyên thuyên.
"Không cần phải nói, tôi nghe không hiểu các người nói gì, các người cũng không hiểu tôi ——" Du Hành giơ tấm thẻ bài lên chỉ về phương hướng bọn hắn đến, tay kia đưa lên tư thế dẫn đường.
"Dẫn đường."
Anh dùng [Thi Hoàng uy hiếp] với bọn hắn, nhìn thấy bọn hắn lộ ra bộ dáng kinh hoàng sợ hãi, lặp lại động tác kia một lần nữa.
"Dẫn đường."
Những thứ tìm được như: đại khảm đao, thuốc bột, dây thừng đều chồng chất bên cạnh, hai người nước ngoài kia không đến, kéo lấy thân thể thương tích đi qua bên kia lều báo thù.
"Không có việc gì, đánh không chết, hai người kia đều bị thương, không có bao nhiêu sức lực." Du Hành nói: "Tôi định dẫn một tù binh dẫn đường, xem bọn hắn đang ở nơi nào, xem bọn hắn có làng xóm gì hay không. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng!"
Tất cả mọi người đồng ý với quyết định này. Đặc biệt là khi đã trải qua một trận chiến hôm nay, tất cả mọi người đều cảm thấy những người kia không giống trong miệng người nước ngoài, khó đối phó đến vậy.
Có tay có chân, ngoại trừ cường tráng một chút, cũng là con người mà!
Vậy thì dễ quá! Bọn hắn còn có súng đây này ~ Du lão đại càng siêu cấp ngầu ~
Có thể nói, bây giờ trong lòng mọi người đều tràn đầy nhiệt tình, nhao nhao báo danh muốn đi cùng.
Anh chọn mấy người, Lộ Ái Toàn chen vào liếc mắt hỏi: "Du lão đại, bác trai bác gái cũng ở lại sao?"
Du Hành chắc chắn mang theo cha mẹ bên người đấy, anh định để Lâm Minh Lôi ở chỗ này thủ nhà, dẫn những người khác.
Lộ Ái Toàn lập tức nói: "Tôi và chồng tôi cũng muốn đi theo anh, cộng thêm chúng tôi nha! Anh xem hôm nay biểu hiện của tôi cũng khá tốt? Dẫn theo tôi, đương nhiên còn có chồng tôi, nhất định có thể bứng sạch hang hổ của bọn hắn!"
Những người khác ở lại giữ nhà cũng chuyển động tròng mắt, so sánh lại, đều nói muốn cùng đi hỗ trợ.
Du Hành biết rõ chuyện này rất có thể là do mình mang theo cha mẹ cùng đi, khiến bọn hắn không có cảm giác an toàn.
Nhưng anh cũng không có khả năng thay đổi chủ ý, cuối cùng liền quyết định: "Vậy thì cùng đi. Một lát nữa ăn cơm xong bắt đầu thu dọn đồ đạc."
Đồ đạc thu dọn quá dễ, vũ khí buộc trên người, đồ ăn có thể mang theo được thì mang theo, còn lại đem cất dấu hết.
Ngày hôm sau bọn hắn liền xuất phát. Năm người bị trói thành một chuỗi, vì phòng ngừa bọn hắn lật bàn, ngay cả vết thương cũng không chữa trị cho bọn hắn, chỉ cho bọn hắn một chút đồ ăn.
Lộ Ái Toàn xung phong nhận việc nhìn chằm chằm vào bọn hắn, đảm bảo không cho bọn hắn hoạt động ngầm gì, ngay cả ho khan một tiếng cũng nhìn chằm chằm vào người ta, không cho bọn hắn trao đổi ý nghĩ xấu gì.
Đi hơn hai ngày, trên đường đi hai người bị thương chết.
Bởi vậy chỉ tăng cường giám thị bọn hắn, cũng không có bao nhiêu thương cảm với bọn hắn.
Còn lại ba người vùi đầu dẫn đường, Du Hành biết rõ bọn hắn đang oán hận, nhưng mạnh được yếu thua, địch yếu ta mạnh mà thôi. Nếu nhân vật đảo ngược, bị mổ bụng chỉ có thể là mình.
Trên đường đi, ba người kia đều rất nhụt chí, bởi vì tìm không thấy bất cứ sơ sẩy, lỗ thủng gì, để bọn hắn có thể chạy trốn.
"Làm sao đây?"
Ba người vừa trao đổi bằng mắt, Lộ Ái Toàn hung hăng ho khan, bảo ông chồng Trần Nguyên Lâm của mình đến: "Ngăn cách bọn hắn ra."
Điều này khiến ngay cả ánh mắt giao nhau cũng cách cả ngọn núi.
Người chưởng quản còn chưa kịp chạy đã bị giết chết, khối môn bài cũng bị cướp mất, bây giờ ba người bọn hắn đều là thịt cá trên thớt, mặc cho người chém giết.
Bọn hắn cũng muốn sống sót, chỉ cần ra khỏi tổ địa là còn hy vọng sống còn, cho nên bọn hắn mới có thể phối hợp dẫn đường như vậy.
Chỉ hi vọng người bên ngoài có thể phát hiện người chưởng quản lệnh bài xảy ra chuyện, nhanh chóng phái người đến cứu bọn hắn! Hoặc đội khác có thể phát giác có gì đó không đúng...
Bên ngoài lại không phát hiện người chưởng quản lệnh bài chết rồi.
Dù sao thứ như lệnh bài này rất trọng yếu, nhất định phải bảo đảm thỏa đáng, ai còn một ngày ba bữa định ra số lần nhìn chứ?
Hơn nữa, người chưởng quản cũng chỉ là người bình thường, đến cùng cũng chỉ chọn lựa từ dòng họ trong tộc. Tuy nói bây giờ phụ trách tổ địa săn bắn mãnh thú năm mươi năm mở một lần, cũng chỉ vì đưa vào thành phần chính cùng chất lượng tốt cho thương phẩm trong cửa hàng để tăng cường sinh ý, so sánh với nhóm chủ tủ khác của nhà họ Đồ, vẫn không đáng nhắc đến.
Mà bên trong các đội ngũ khác nhau ở tổ địa, đi các hướng đều khác nhau, gặp chuyện đều bình thường cả.
Bởi vậy, thẳng đến khi Du Hành bọn hắn đi đến phía trước vách núi, bên ngoài còn không biết biến cố bên trong này.
"Hơi quá đáng!"
"Nhanh nhìn xem bọn hắn có phải... không khí."
Phía trước sáu bảy mét ở khu vực vách núi này, rất giống với bờ biển trước kia, bị lực lực lượng vô hình bảo vệ, không có mãnh thú dám bước vào.
Nơi này vốn trở thành chỗ che chở cho con người, lúc này lại tràn ngập mùi máu tươi.
Trên mặt đất có không ít con người nằm sấp hoặc ngồi, trong đó có người thú cũng có người bình thường, đều bị trói chặt, trên dây thừng còn buộc nhẫn sắt.
Cứ như khóa súc vật.
Cũng may đại đa số mọi người đều còn sống, ở bên cạnh còn có mấy vò gốm lớn, vò gốm lớn này không biết bày pháp thuật gì, vậy mà giống như tủ lạnh tản ra hơi lạnh, bên trong đều là nội tạng của mãnh thú và... con người.
Người được cứu bên trong có người hô hào: "Bọn hắn sắp trở lại rồi! Bọn hắn sắp trở lại rồi!"
"Chạy mau chạy mau!"
"Du Hành!!!"
Du Hành quay người, trong người được giải cứu có một người quen, là Từ Ngọc Mạn.
Mặt mũi cô tràn đầy nước mắt, ánh mắt lóe lên sự vui mừng điên cuồng: "Thật là anh sao hu hu hu, anh tới cứu chúng tôi hu hu hu..."
Mẹ Du cũng nhận ra người hàng xóm này, vội vàng đi qua an ủi cô.
Từ Ngọc Mạn khóc nói: "Phải nhanh chóng chạy đi, nơi này có ba nhóm người, mỗi nhóm đều có hai mươi người, mỗi hai ngày sẽ có một nhóm người trở về, hôm nay sẽ có một nhóm quay về!"
Tâm tư Du Hành đảo lộn, cũng biết rời khỏi là thượng sách. Ba nhóm người đã bị anh diệt mất một nhóm, hai nhóm khác chắc chắn cũng có thể! Đến lucu1 đó tránh được hậu hoạn về sau!
Anh lập tức bảo tất cả mọi người sắp xếp, lúc này tất cả mọi người đều cùng đến nơi này, bây giờ coi như cơ duyên xảo hợp, ít nhất nhân thủ đầy đủ.
Từ Ngọc Mạn được mẹ Du đỡ qua một bên tránh đi, có nói: "Ngàn vạn lần phải cẩn thận, trên người bọn hắn có dây thừng kỳ quái, một khi bị trói không cách nào phản kháng được."
Cũng may sau khi bọn họ bố trí xong đã qua sáu giờ, mới có một nhóm người trở về.
Du Hành bọn hắn dựa theo kế hoạch lần trước, bắt hết nhóm người này, không để lại một người sống.
Ba người sống trước đó bị khống chế tay chân cùng miệng, ở nơi xa xa trợn tròn mắt muốn nứt ra.
Bọn hắn không nghĩ đến đã về đến địa bàn của mình, vậy mà còn có thể rơi vào hoàn cảnh xấu.
Nhạy bén một chút đi chứ! Có mai phục đó!
Thế nhưng mảnh đất tổ địa truyền thừa mấy ngàn năm nay, chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy.
Tuy nói bên trong tổ địa có một vài mãnh thú và chim muông vô cùng hung mãnh, khó có thể đánh hạ được, nhưng bọn hắn đều là người tài giói bên trong gia tộc, còn mang theo dây thừng và thuốc bột nên cũng không e ngại gì.
Ngay cả mãnh thú đều không sợ hãi, làm sao đi đề phòng cái gọi là "Mai phục" chứ? Hơn nữa trước vách núi, thế thì càng là khu vực an toàn, lòng cảnh giác gì đó đều tháo xuống cả rồi.
Đợi đến lúc hai ngày sau nhóm người còn lại cũng bị giết chết, hai người kia mới hết hy vọng. Đúng vậy, có một người tối hôm qua quá sợ hãi, thương thế không được chữa trị đã chết rồi.
Hai nhóm người này ngoại trừ mang về một lượng lớn mãnh thú còn sống, cũng trói không ít con người.
Mãnh thú tạm thời không cần để ý đến, chúng bên dưới sợi dây thừng đều không thể động đậy. Mà đếm lại số lượng tất cả mọi người, thậm chí có hơn chín mươi ba người.
Du Hành hỏa táng thi thể con người trong hủ và người đồng hóa, thịt mãnh thú toàn bộ đều để người nấu nướng, chia cho hơn chín mươi ba người này.
Ở đây không phải bộ lạc của bọn hắn, bọn hắn không biết từ đâu đến đây. Hiện trong tay Du Hành có ba tấm thẻ bài, giống nhau như đúc, cũng không biết sử dụng như thế nào.
Theo trực giác của anh nơi này, tìm không ra.
Người bị bắt lúc đầu nhao nhao nói ra suy nghĩ của mình, trong đó có một người cho Du Hành gợi ý rất lớn.
Người này gọi Hoàng Khắc Lăng, là một cô bé mới mười ba tuổi, dáng người nhỏ gầy, lá gan lại rất lớn.
Cô nói: "Em là một trong những người đến đây sớm nhất, lúc vừa đến đây chỉ có hai mươi người xấu, em tuy còn nhỏ nhưng cũng nhớ mặt người, chỉ có hai mươi người. Sau đó có một ngày hừng đông, ở đây đột nhiên xuất hiện thêm hai mươi người xa lạ, sau đó lại lục tục ngo ngoe nhiều thêm hai mươi người. Thính lực của em rất tốt, những người kiai không phải từ bên ngoài đến đây, là đột nhiên xuất hiện đấy!"
Lời của cô nhận được sự đồng ý của mấy người: "Hình như vô duyên vô cớ biến thêm nhiều người, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được."
Du Hành bởi vì cảnh ngộ của chính mình, tư duy càng phát tán rộng mở hơn người khác, thế giới vô biên không thiếu cái lạ. Anh nghĩ, ở đây có phải trận pháp đặc biệt gì đó hay không, có thể truyền tống người?
Mặt đất bị lục lọi mấy lần, cuối cùng anh đem tầm mắt phóng lên vách đá.
Khu vực vách núi này có hơi đột ngột, cứ như vậy dựng đứng trên đất trống, lấy nó làm trung tâm từ từ tản ra cho nên khu vực này không có dã thú đặt chân.
Độ dày hơn tám mươi centimet, độ cao hơn mười mét, độ rộng chỉ có bảy mét.
"Nếu các người không nói, đợi tự chúng tôi tìm ra được, tôi sẽ giết chết các người." Du Hành một lần nữa khoa tay múa chân với hai người kia.
Nhìn ánh mắt bọn hắn, một người xoay đi, một người nhìn chằm chằm vào Du Hành lộ ra hung quang, đã biết bọn hắn không chịu phối hợp.
Quên đi, Du Hành cũng lười theo chân nói nhảm với bọn hắn, vung tay với phía sau: "Giết chết." Bên này không có nhiều thứ khác, nhưng đại khảm đao là nhiều nhất đấy.
Hai người kia thấy thế mới lộ ra vẻ khủng hoảng, bọn hắn chỉ là muốn kéo dài thời gian, muốn bị nhốt, cũng không phải muốn chết!
Hai người liền la hét gào thét, còn vùng vẫy tỏ vẻ mình nguyện ý phối hợp. Không thể kéo dài được nữa, lại kéo sẽ chết mất.
Du Hành hừ lạnh, đúng là vẫn buông tha bọn hắn lần này.
Hai người phối hợp, bí mật vách núi này rất nhanh đã tìm ra được. Chỉ thấy một người trong đó nhỏ vào một cái lỗ nhỏ trước vách núi vào giọt máu, lỗ nhỏ kia giống như đậu hủ tùy ý vặn vẹo, cuối cùng ngưng tụ thành một cái khung ngăn nắp.
Thoạt nhìn vừa đủ để bỏ một tấm thẻ bài vào.
Du Hành đã từng hoài nghi lổ nhỏ này, chỉ là hình dạng lớn nhỏ khác biệt. Không nghĩ đến nhỏ một giọt máu người vào, hòn đá lại xảy ra biến hóa huyễn huyễn như vậy.
"Du lão đại, sao không đặt thẻ bài vào? Rất vừa vặn đấy!"
Không biết vì sao, trái tim Du Hành nhảy dựng lên. Anh nhìn qua hai người kia, trên mặt hai người đều có chút xoắn xuýt cùng chờ mong.
Thế nhưng đây là tiến triển duy nhất trước mắt, không thể không thử một chút.
Anh bảo cha mẹ anh đứng cách xa một chút, tùy tiện lấy ra một tấm thẻ bài đặt vào bên trong lỗ đó.
Cùm cụp một tiếng ——
"Bắt lấy bọn hắn!"