Edit: Trang Nguyễn
Du Hành cảm giác mình và người nhà giống như rác rưởi bị ném ra ngoài.
"Đây là ——làm sao —— trở về —— chuyện trước đó chứ! A a!!!" Tiếng thét chói tai bị nghiền nát trong gió.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kinh hoảng, gương mặt trong gió càng lộ ra dữ tợn hơn.
Bọn hắn bị ném đến chỗ rất xa, trước khi rơi xuống đất anh ném ra chăn nệm giường, bốn người cùng nhau bị nện xuống.
Chăn mền rơi vào tán cây, lúc bọn họ nện xuống rơi vào trên chăn, cũng không bị thương.
Du Hành rút mắt từ trong chăn ra, nhìn thấy chính mình đang ở trên ngọn cây cực cao, tiếng gió vù vù mãnh liệt, thổi trúng da mặt đều run động.
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
Còn chưa mở miệng đã hắt xì mấy cái trước.
"Quá... quá lạnh rồi..."
Thôi nam đứng lên nhìn xuống mặt đất, một trận mê muội: "Chỗ này phải cao năm tầng đấy?" Anh có chút sợ độ cao, không tự chủ lùi về phía sau vài bước, trái tim nhảy dựng bang bang lên.
"Mau mau mặc vào."
Du Hành nhanh chóng lấy quần áo dày ra, một người phát một bộ, còn lấy mũ lông nhung, giúp mẹ anh đội lên.
"Đừng để gió lạnh làm đau đầu."
Cha Du tự mình đội mũ, run run rẩy rẩy đứng lên: "Nguy hiểm thật, nếu rớt xuống đất chắc chắn bị thương."
Cây quá cao, nhìn ra muốn xuống dưới có chút khó.
Thôi Nam nói: "Thật kỳ quái, rốt cuộc sức mạnh nào ném chúng ta đi như thế?" Trong giọng nói có chút kính sợ, lực lượng siêu hiện thực này khiến người càng sợ hãi.
"Không biết... Ở đây quá nguy hiểm..."
Du Hành vạch nhánh cây, nhìn xuống dưới, kết quả vừa nhìn đã đối diện với hai lồng đèn màu đỏ lớn rồi.
"Gào!!"
Dưới thân run run kịch liệt, thân cây bị va chạm mãnh liệt.
Mấy người lập tức nắm vững, cũng may chăn mền kẹt trên tán cây, đơn giản run run không rớt xuống.
"Vậy chỉ do vật này cũng quá lớn rồi!"
"Có chút giống khủng long?"
"Rất cao lớn! Các người thấy không? Cổ kia đặc biệt thô to vô cùng, dài như hươu cao cổ."
Cây còn đang chấn động, qua nửa giờ mới ngừng.
Du Hành quan sát chung quanh, con quái vật như khủng long kia chỉ là một thành viên trong đó, dã thú cỡ lớn, loại nhỏ khác vô cùng nhiều đang hoạt động chung quanh, trong đó có mấy loại nhìn quen mắt, lúc trong biển đã từng gặp qua.
Du Hành dời ánh mắt ra khỏi mấy con dã thú đang canh chừng cắn xé lẫn nhau, liền hỏi: "Cha mẹ, anh Thôi, các người cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Ở đây quá nguy hiểm, chắc chắn phải rời khỏi đây." cha Du lập tức nói.
Thôi Nam: "Anh cảm thấy bờ biển trước đó rất tốt, cũng không biết làm sao trở về được đó."
"Em nhớ đại khái phương hướng." Du Hành nói, thấy Thôi Nam lộ ra vẻ mặt vui mừng, anh nhắc nhở nói: "Dù cho trở về được, em cảm thấy khu vực bờ biển bên kia sẽ ném chúng ta ra ngoài, không nhất định có thể trở về, lại được tiếp nhận."
Cuối cùng bọn họ đều cảm thấy, vẫn nên trở lại bờ biển xem thử. Đương nhiên, nếu ở trên đường về tìm được chỗ nghĩ chân tốt thì ở lại cũng không sao.
Một nơi không có dã thú tấn công, xâm lấn... khiến người khác tâm động cỡ nào!
"Nhưng, trước hết chúng ta nên rời khỏi đây đã."
Bọn họ bò xuống cây không khó, khó nhất chính là làm sao tránh khỏi công kích của những con dã thú kia.
"Rừng cây bên này đều rất rậm rạp..." Cha Du sở trường khoa tay múa chân: "Chúng ta không phải có rất nhiều nhánh dây hoàng đằng sao? Lúc trước đều cắt từ ngọn cây, đặc biệt dài, có lẽ đủ kết nối từ cây này đến cây kia... chờ dã thú bớt tập trung đông đúc, chúng ta trèo xuống."
Trước mắt những cây cao này, xác thật là nơi khác an toàn.
Xác định mục tiêu kế tiếp, mấy người mới có tâm tư ăn cơm chiều.
Lúc bị cuốn đi chỉ mới buổi chiều, bây giờ trời đã tối rồi.
Chỉ tùy tiện ăn chút bánh quy cộng thêm sữa bò, còn không dám mở thịt hộp yêu thích sợ mùi quá nồng, dẫn đến sự chú ý của đám dã thú.
Từ khi mặt trời chìm xuống, bóng tối bao phủ khắp nơi, chim chóc mệt mỏi bay về tổ, ngay cả cây nơi bọn Du Hành cư trú đều có chim bay trở về.
Tổ của chúng nằm trên đầu thân cành, vẫn luôn kêu gọi, thậm chí có một con bổ nhào xuống bay vòng quanh bọn họ hai vòng, lại chúi xuống bay xuống dưới.
Đêm đã khuya, phóng mắt nhìn xa xa đều là điểm sáng mờ mờ, cũng có màu đỏ, tỏ rõ nguy hiểm tầng tầng lớp lớp.
Cha Du lại cảm thán một lần nữa: "Cũng may chúng ta rơi trên cây, rất may mắn đấy!"
Chỉ là vô cùng vô cùng lạnh!
Mỗi người đều bao bọc thành cái bánh chưng, đặc biệt đầu cũng không dám để cho gió thổi thẳng vào, chỉ sợ thổi đến đau đầu nhức óc.
Du Hành vẫn luôn không dám ngủ, sợ có dã thú tập kích.
Cũng may đêm nay an an ổn ổn trôi qua, đến gần hừng đông anh mới híp mắt được trong chốc lát. Vừa nằm ngủ, đã bị cứt chim đánh thức, mùi vị này thật không thoải mái chút nào.
Vội vàng ăn điểm tâm, sau đó bọn họ bắt đầu hành động.
Đầu tiên cần dùng một nhánh dây hoàng đằng nối vào giữa hai cây, phần công việc này chỉ có Du Hành có thể phụ trách.
Chỉ thấy anh linh hoạt nhảy lên ngọn cây bên cạnh, nhẹ nhành linh hoạt túm lấy nhánh dây vọt người từ trên xuống, sau đó bắt đầu buộc nhánh dây hoàng đằng.
Mẹ Du che ngực, từ từ thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Du Hành một lúc lôi kéo hơn hai mươi cây.
Sau lưng Thôi Nam cùng cha Du, mẹ Du đều mang bao tay, từ từ lướt qua, thuận tiện thu lại nhánh dây hoàng đằng.
Đi qua đoạn đường này, còn gặp không ít con người, chỉ là đa phần đều trong răng cưa của mãnh thú, bọn Du Hành đều bất lực.
Trước mặt tai nạn không phân biệt đất nước, quốc gia.
Có người ở nửa đường không muốn tiếp tục đi nữa, cũng có người muốn đi tìm người trong nước của mình, người đến đến đi đi, đợi đến lúc tìm được khu vực bờ biển kia, người bên cạnh chỉ còn lại người nước mình, ngoại trừ bốn người Du Hành, còn lại mười bảy người.
Nhưng kết quả lại khiến bọn họ thất vọng rồi.
Khu vực bờ biển kia biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại khe rãnh thật sâu xỏ xuyên qua, nhìn không ra trái phải trước sau cuối cùng gì cả.
Hơn nữa lúc đến khu bờ biển cư trú trước đó, cũng có dã thú đang hoạt động.
Nơi che chở, đã biến mất.
"Đây là muốn bức chúng ta đến đường cùng mà!"
Không ít người đau khóc thành tiếng.
"Sớm biết như vậy không đi cùng các người đến đây, vùng núi trước kia cũng không tồi..."
"Ôi trời ơi."
Lựa chọn tốt nhất bây giờ đã không còn tồn tại nữa rồi, Du Hành đành phải lùi lại tìm phương án thứ hai.
Đoạn đường này đi đến tuy gian khổ, lại không phải không hề có thu hoạch gì.
Có mấy nơi ở lại không tệ, anh cùng mọi người bàn bạc một thoáng, hỏi bọn hắn muốn đi đến nơi nào trong số đó.
"Đi đến vùng núi trước kia đi!"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu không phải nói những rừng cây kia vừa lúc có thể xua đuổi dã thú sao? Vậy rất không tồi đấy."
Bọn hắn cũng đã ở đó qua một đêm, xác thực im lìm, chỉ là khu vùng núi kia cũng không phải to lớn gì cho lắm, cũng chỉ khoảng một trăm mét vuông, cũng không có nguồn nước.
Nhưng so với những nơi khác, ít nhất chỉ cần có thể xua đuổi dã thú cũng đủ để người hết sức hài lòng rồi.
Nguồn nước? Tìm sẽ có được.
Điều này nhất trí với suy nghĩ của bốn người Du Hành, vậy thì rất tốt.
Ăn ngay nói thật, ở nơi lạ lẫm đầy hung hiểm này, có nhiều người hơn... mới an toàn. Mười bảy người này, đến đến đi đi trong đó còn tuyển chọn tiếp tục ở lại, đã có chút đoàn kết.
Nếu có thể cùng nhau đi đến vùng núi, thế thì đó chính là có thêm một phần sức mạnh.
Hơn hai tháng vẫn luôn bôn ba này. Du Hành giật mình vì thời gian trôi qua quá nhanh.
Ở chung với người thân thời gian luôn quá mức ngắn ngủi, tai nạn trước mắt càng ngày càng lớn. Nhưng đổi sang góc độ khác, hơn một tháng này người một nhà đều an toàn vượt qua, cũng có thể xem như đây là một tin tức tốt.
Lúc đi đến vùng núi nhỏ này, chuyện đầu tiên mọi người làm chính là nướng thịt.
Đúng vậy, trên tàng cây giống như con khỉ nhảy đến nhảy đi lâu như vậy, dã thú cỡ lớn không dám săn bắn, chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh săn chút ít chim muông.
Bởi vì bọn hắn hoạt động trên tàng cây, như thế vô cùng thuận tiện.
Nhưng trên tàng cây làm sao có thể nấu chín?
Du Hành lấy ra bếp cồn, chỉ có thể tạm chấp nhận luộc trứng chim, làm chút nước canh.
Tất cả mọi người nhanh chóng bị thèm thuồng!
Lúc này có thể đứng trên đất bằng, bọn hắn đều nhớ lại một đêm dừng chân ăn tiệc kia, thịt nướng ăn rất ngon đấy.
Nhà Du Hành cũng thèm thịt đây này.
Tuy có thể lén lút ăn chút thịt hộp nhà mình cất giữ, nhưng vẫn không thể quá khoa trương. Không thể cùng mọi người đồng cam cộng khổ, ít nhất cũng đừng khiến người khác gai mắt.
Cho nên nhà bọn họ cũng ăn rất ít rất ít đấy.
Đến vùng núi, Du Hành hào phóng lấy ra năm bếp cồn khô. Mọi người nhỏ giọng hoan hô, không phải vì bản lĩnh thần kỳ của anh, dù sao nhìn nhiều cũng thành thói quen. Bọn hắn kinh hô là vị có thể ăn một bữa cơm no đủ, quá tốt rồi!
Ngày rất nóng, không cách nào ăn hết thịt chim nên đều phơi khô cả rồi, hầu như trên người mỗi người đều mang theo một chút.
Thế nhưng đồ ăn như thế đã là tài phú hết sức trân quý!
Năm bếp cồn khô cùng nhau nấu canh, Du Hành đem những lá cây, rau dại có thể ăn được phát hiện trên con đường này... đều bỏ vào để tăng thêm vị tươi.
Người nướng thịt kích động nhất, mặc dù luôn nghe đạo lý: ăn nhiều đồ đầy dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, nhưng người ăn vẫn rất nhiều, bởi vì đồ nướng ra dầu thật sự đặc biệt thơm quá trời.
Bây giờ ở trong mắt người nơi này, cái kia càng đẹp như tiên nữ.
"Thơm quá đi!"
"Ọt ọt —— "
"Đến đến, trở qua đi, lại thoa thêm chút dầu..."
Nướng ba con chim, đều bỏ xương rồi nuốt vào bụng. Lại uống thêm một chén canh nồng đậm, thơm ngon... không kém gì thiên đường.
Không ít người hốc mắt ẩm ướt.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó dựng lều, ngăn cản mưa đêm." Du Hành nói.
"Được."
"Đã biết."
Vật tư nhiều nhất là Du Hành, hơn nữa anh biểu hiện cường thế, đã là lão đại đám người này.
Dựng lều cũng là chuyện có lợi cho mình, nên tất cả mọi người đều đồng ý.
Trên khu vực đỉnh núi này có một loại cây thối mọc khắp nơi, đơn giản thô bạo gọi là cây thối, vì nó tỏa ra mùi hương khiến tất cả mãnh thú đều nhượng bộ lui binh.
Dù bên trong có vật còn sống, mùi vật còn sống cũng bao phủ mùi của cây thối, căn bản không khơi dậy nổi dục vọng tìm mùi thơm bên trong của mãnh thú.
Ở trăm khuôn viên trăm dặm trên đỉnh núi này, dấu vết dã thú hoạt động giảm bớt rất nhiều.
Thối chút cũng không sợ! Bọn hắn ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, đầy người đều là nước muối dày đặc đọng lại, còn chưa tắm được đây này! Trên người vết mồ hôi chồng chất một tầng lại một tầng, càng hôi hơn!
Được rồi, ai cũng đừng ghét bỏ ai.
Nói đến mưa đêm, thật ra trong lòng mọi người đều có chút ghen tị. Biển bên kia nhà mình, mưa vô cùng nhỏ giọt, kết quả bên này đêm khuya đều mưa liên tục, tí ta tí tách, căn bản không thiếu nước.
Nhưng lời phàn nàn bây giờ cũng vô dụng.
Ngay tại chỗ lấy vật tư, trước khi đến đêm, liền dựng rạp lều lên.
Vừa dựng lều xong, qua nửa tiếng, chợt nghe tiếng mưa tí tách nện trên phiến lá trên đỉnh đầu.
"Thật mát nha..."
"Đắp chăn lại, đừng để bị lạnh."
Đống lửa đốt ở hai nơi, phát ra ánh sáng dịu dàng ấm áp.
Mẹ Du đút vào trong miệng Du Hành một miếng trái cây khô màu vàng, trái cây vàng óng này khi còn tươi ăn khá giòn, thơm lại nhiều chất lỏng, thành quả sau khi ngâm muối cũng mềm dẻo, vừa mềm lại ngọt.
Du Hành tựa đầu tựa trên bờ vai mẹ Du.
Cha Du học theo... cũng đút cho Thôi Nam một miếng, nhưng Thôi Nam một tay che miệng cười, một tay giúp cha Du kéo áo khoác bị trượt xuống.
Dưới ánh lửa nhảy múa chiếu rọi, đều là dáng vẻ bình thản, an bình.