Edit: Trang Nguyễn
Tận thế năm thứ mười, cuối năm phía nam đều xuất hiện bão siêu cấp dẫn đến sóng thần, một khu vực an toàn cỡ nhỏ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Một khu vực kia đều bị ngâm trong nước acid, hy vọng xây dựng lại hầu như bằng không.
Điều may mắn duy nhất chính là lúc ấy không có sương độc.
Không còn cách nào, những người kia vội vàng thu dọn đồ đạc tìm khu vực an toàn khác làm nơi nương tựa, trên đường khỏi nói khó khăn gian khổ thế nào, Du Hành bọn hắn vừa lúc xuôi nam đến khu vực an toàn phía dưới tặng đồ, thấy một đám người xa xa từ đằng xa di chuyển như con giun, đều hơi giật mình.
"Bên ngoài vậy mà còn nhiều người sống sót như vậy?" Kinh ngạc đến nỗi kêu thét lên.
Điều này sao có thể? Mọi người bên ngoài khu vực an toàn đều biến thành dị nhân cả rồi!
Du Hành nhìn nhìn: "Không phải, cậu nhìn lá cờ bên cạnh—— hình như là cờ hiệu khu vực an toàn Trạch khố phía nam."
"Không thể nào? Đang êm đang đẹp làm sao nhiều người đến thăm người thân như vậy?"
Bên kia cũng nhìn thấy đoàn xe bên này, kêu nhao nhao chạy đến, một phen hỏi thăm hơn nữa còn xem xét bằng chứng, sau đó mới biết được tình hình tai nạn khu vực an toàn Trạch khố gặp nạn.
"Rất nhiều người đều chết hết rồi..."
"Nhanh lên!"
"Tăng thêm tốc độ!"
"Mau mau nhanh! Nhóm vật tư này rất trọng yếu, cần phải đưa đến nơi an toàn!"
Trong khu vực an toàn Hành An đã sớm nhận được tin tức, đợi khi nhìn thấy đoàn xe liền nhanh chóng để người chuẩn bị: "Chuẩn bị —— mở —— cổng —— "
Thật vất vả đoàn xe nhanh chóng tiến vào, lại tiêu trừ nguy hiểm, vừa định đón tiếp khách từ xa đến, Du Hành đã nói ngay: "Chúng ta ở phía trước cách đây hơn sáu km gặp được người ở khu vực an toàn Trạch Khố, khu vực an toàn của bọn hắn bị hủy hoại rồi, đang tìm đến nơi này nương tựa."
"Thật sao?" Khu trưởng kinh ngạc: "Tại sao có thể như vậy?" Vừa hỏi vừa tranh thủ thời gian bảo người đi đón người: "Động tác nhanh lên! Chú ý an toàn!"
"Nghe nói bão dẫn đến sóng thần."
"Bão? Quả thật bên này của chúng tôi cũng bị mưa bão, không nghĩ đến bên kia bọn hắn lại nghiêm trọng như vậy."
"Đến đến đến, các người trước đi sang bên này, tôi đưa các người đi nghỉ ngơi một chút, từ thủ đô đến đây quá cực khổ cho các người rồi."
Vì trao đổi kỹ thuật với nhau, lấy khu vực an toàn Minh Thái ở thủ đô cầm đầu qua lại nhiều lần giữa các nơi, đây là lần đầu tiên Du Hành nhận nhiệm vụ ủy thác, với tư cách đội trưởng dẫn đội đi ra ngoài vận chuyển vật tư.
Anh nói: "Phiền ngài rồi, nhưng trước hết vẫn mang thứ đó kiểm tra lại một chút."
Kiểm kê mọi thứ đều tốt, Du Hành dẫn người cùng nhau đi ăn cơm nghỉ ngơi.
Đến buổi chiều, chợt nghe nói những người kia đã được đón trở về rồi.
"Chúng ta bên này quả thật không chen vào lọt nữa, cậu xem bên khu vực an toàn này đâu còn phòng trống nữa?"
"Ngài có thể dùng danh nghĩa khu vực an toàn của các ngài báo lên trên, có lẽ bên khu vực an toàn Minh Thái có danh sách tổng nhân khẩu." Dù sao chắc chắn Du Hành không thể nào có quyền lực sắp xếp cho người sống sót dừng chân đấy.
"Đi." Đây cũng là quá trình, khu trưởng cũng tự hiểu lấy.
Sau khi vận chuyển xong đồ đạc, Du Hành bọn hắn liền rảnh rỗi, nghỉ ngơi vài ngày, mấy chiếc xe cũng đã sửa xong.
Vì vậy chuẩn bị trở về thủ đô.
Bởi vì chỉ mang theo đồ đạc đến đây, chuyên gia giáo sư không một người đi theo – hiện tại đa phần phần tử tri thứ là tài phú trân quý, tuyệt đối không thể để bọn hắn mạo hiểm. Cho nên cũng không cần tiến hành trao đổi bàn bạc với viện nghiên cứu khu vực an toàn này, đồ đạc đưa đến có thể trở về ngay.
Trước khi đi một ngày, lúc Du Hành đi dạo bên trong khu vực an toàn này nhìn thấy người nhà họ Lục, chính là mẹ ruột của nguyên chủ Lục Hằng.
Mười năm qua đi, Trần Quý Thư hơn năm mươi tuổi cũng không già nua đi nhiều, còn lờ mờ nhận ra ngũ quan xinh đẹp năm đó, chỉ là không nhìn thấy loại tài trí mỹ kia nữa.
Người chung quanh đến đến đi đi, bà giống như một giọt nước bên trong sóng nước, vẫn luôn bận rộn. Trong ký ức lúc nhỏ của nguyên chủ, trong bài tập làm văn về nhà đã từng biết muốn nắm tay của mẹ, cùng mẹ đi dạo dưới ánh trời chiều. Vì thế cậu nhất định phải học tập thật giỏi, mỗi ngày đều cố gắng vươn lên, trở thành một người thành công, mới có thể chăm sóc cho mẹ lúc tuổi già.
Càng về sau cậu biết rõ mình không phải con trai trưởng của ngôi nhà này, nguyện vọng cũng thay đổi, cậu vẫn sẽ chăm sóc tuổi già cho mẹ mình, lại không có quyền nắm tay của mẹ. Tay mẹ thuộc về hai em.
Du Hành nhìn bà mang theo đồ đạc, trái phải chen tới chen lui trong đám người, cuối cùng hòa vào biển người bên trong thủy triều, rốt cuộc không còn nhìn thấy nữa.
"Lục đội, bên này có một vấn đề nhỏ cần anh cho chủ ý."
Anh xoay người: "Đi thôi."
Bên kia Trần Quý Thư bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hoàn hồn nhìn lại, lại không nhìn thấy cái gì.
"Mẹ! Mẹ còn đứng đó làm gì?"
Trần Quý Thư quay đầu lại: "Không có gì, sao con cũng đến đây?"
"Mẹ chậm quá, Vân Vân đói bụng không chịu được rồi đây này." Lục Tân nhíu mày.
"À à à, thế thì đi mau, đừng để đứa nhỏ trong bụng nó đói." Trần Quý Thư đi theo hắn vào trong nhà: "Không có cách nào, khu vực an toàn Trạch Khố đến nhiều người như vậy, căn tin lão Trường đội trưởng bên kia, mẹ cũng phải xếp hàng rất lâu đấy."
"Vậy lần sau mẹ đến sớm xếp hàng đi, mẹ nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi."
"Haiz đã biết rồi."
Trở lại căn nhà chật hẹp hòi, con dâu của bà Lưu Vân bĩu môi: "Dì à, sao dì đi lâu như vậy, con đều đói muốn chết rồi đây này."
"Đến rồi đến rồi, nhanh ăn đi."
Khu vực an toàn đồ ăn miễn phí đều chỉ có một dạng, ăn xong không đói bụng, hương vị thì...
Lưu Vân đang có thai, khẩu vị càng ngày càng kén chọn: "Thật là khó ăn ọe —— "
Lục Tân vội vàng an ủi cô.
Trong mắt Lưu Vân rưng rưng: "Em muốn ăn thịt, không ăn mấy món thức ăn co heo này..."
Người ta đang ăn cơm, cô ta nói cái gì thức ăn cho heo? Thật đéo biết nói chuyện?
Trần Quý Thư bị hàng xóm nhìn: "Vợ con thế này không được, bây giờ nhà ai không ăn thế này đâu chứ?"
"Đúng vậy quá yếu ớt rồi, đừng nói mang thai, những năm này ai còn chưa từng có bầu đâu chứ, chỉ có cô ta là quý giá thôi."
Trần Quý Thư chịu tội: "Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận."
Tám năm trước chồng qua đời vì bệnh, bà một người phụ nữa mang theo hai đứa nhỏ rất là khó khăn. Trước kia bà còn tự đắc dạy dỗ hai đứa con mình rất tốt, học tập ưu tú, tính cách sáng sủa lạc quan. Lại không nghĩ rằng bọn chúng ngay cả một chút khổ cũng không ăn được, thiếu niên nam nữ mười sáu mười bảy tuổi đã xem như một nửa người lớn, bọn chúng lại còn như đứa bé.
Trong thời kỳ hòa bình cũng không có gì, nhưng bây giờ vấn đề lớn đây.
Đột nhiên ngã từ trong tháp ngà voi vào trong khốn cảnh, con bà vậy mà trở nên sa sút tinh thần, cho đến bây giờ vẫn còn mềm yếu.
Sau đó bà chịu tội đem cửa đóng lại.
Lúc này Lục Tân mới nói: "Mẹ, tìm em gái lấy chút thịt đi, không phải nó đang làm việc ở nông khu sao?"
Mặt Trần Quý Thư tối sầm: "Không được đi tìm em con, em con cũng không dễ dàng, làm sao có thể vô duyên vô cớ từ nông khu lấy thịt cho con chứ." Hơn nữa Lục Lộ cũng có gia đình riêng của mình, sao có thể lấy điểm cống hiến cho nhà mẹ đẻ dùng chứ?
Miệng Lưu Vân mím lại, đôi mắt trông mong nhìn chồng mình.
Mặt Lục Tân trầm xuống: "Mẹ không đi để con đi. Đây là con của con, mẹ mặc kệ không quan tâm thì tự con lo." Khó có được kiên cường, lại khiến Trần Quý Thư tức giận muốn chết.
Gia đình nhà họ Lục mâu thuẫn, Du Hành không biết, ngày hôm sau bọn hắn đã rời khỏi đây rồi.
"Chờ một chút." Trên đường Du Hành bỗng nhiên kêu ngừng xe, nhân viên cần vụ từ từ ngừng xe lại.
Anh áp sát vào cánh cửa duy nhất nhìn ra bên ngoài xe —— bóng dáng màu đen như ẩn như hiện.
"Lái xe về hướng mười một giờ, được rồi... ngừng lại, mở ra bắt."
Bên ngoài thiết bị được mở ra, người máy vươn ra, Du Hành cẩn thận khống chế, bắt vật kia trên mặt đất lại.
Đồ đạc tự động sắp xếp xong, nhưng bây giờ không cầm được, anh chuẩn bị trở về khu vực an toàn rồi lấy ra xem.
Ở vùng đất chết này lại mọc ra một cái cây màu đen?
Chắc chắn không phải thứ bình thường.
Nhưng đoạn đường này không ngừng gặp được cây mới lạ, bọn hắn còn gặp phải tập kích quy mô lớn.
Ở vùng đất chết mười năm nay hôm nay mới nghe thấy thật không thể tưởng tượng nổi, tập kích không thấy quái, quái chính là số lượng. Nhiều năm treo cổ như vậy, chỗ tồn tại của dị nhân đã là cực nhỏ, bị tấn công với quy mô lớn như vậy, thật hiếm thấy!
Trong sương mù nồng đậm chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng tránh đến tránh đi, trong xe ra đa quét tia hồng ngoại hình thành bộ dáng đám hình thể kia đặc biệt nhỏ, nhìn không ra hình dáng gì, nhưng vô cùng hung hẵn, dùng lực va đụng vào xe.
Xe không ngừng phát ra tiếng va đập.
"Thoạt nhìn không giống dị nhân!"
Du Hành bảo đoàn xe nhanh chóng chạy đi: "Nhất định phải chú ý cặn kẽ tình hình chiếc xe!"
Trên xe anh điều khiển bắt lấy mấy con, loại sinh vật không biết này nhất định phải mang về kiểm tra, cũng không biết có tấn công khu vực an toàn hay không?
Một chuyến này có thể nói vô cùng nguy hiểm. Những con quái vật nhỏ kia vô cùng hung hãn, liều mạng va chạm. Thân xe không ngừng vang lên tiếng nổ ầm ầm.
May mắn sau khi chạy ra hơn ba km, liền thoát khỏi những con vật kia.
"Đến cùng thứ kia là gì vậy!"
Trong lòng mọi người đều có nghi vấn này.
"Lục đội, nếu lúc về đến khu vực an toàn... những con vật kia chết thì làm sao?"
Du Hành cười: "Cậu còn không biết bản lãnh viện khoa học hay sao? Cho dù chết cũng có thể nghiên cứu ra được."
"Hắc hắc hắc, đó cũng phải..."
Kết quả bọn hắn đi trên đuồng suốt một ngày, lúc đến sân vận động Hà Cai, những con quái vật nhỏ kia còn vui vẻ đấy.
Nghe tiếng vang trong hộp, Du Hành ngăn cản nghiên cứu viên muốn trực tiếp mở hộp ra: "Thứ kia rất hung hãn, anh lấy lồng sắt rắn chắc đến đây đi. Bên trong còn sáu con còn sống, dùng lồng sắt nhốt chúng tiện hơn."
Bốn đầu chân thoạt nhìn thịt thịt lại thô ngắn, lại vô cùng rắn chắc hữu lực, đạp a đạp a khiến lồng sắt lắc lư trên mặt đất.
Thứ này thật vừa nhìn đã khiến lòng người đều rét lạnh.
"Quái, quái vật!"
"Lập tức đưa đến phòng thí nghiệm!" Du Hành nói, sau đó nói với những người khác: "Từ giờ trở đi, người ở chỗ này đều không được rời khỏi đây, chờ chỉ thị bên trên." Lại để cho cấp dưới mình tín nhiệm nhất nhìn xem tình hình chỗ này, tự mình anh đi báo cáo cấp trên.
Quả thật cấp trên vô cùng coi trọng.
Nếu tiết lộ ra ngoài, rất có thể sẽ khiến khu vực an toàn khủng hoảng náo động!
"Cậu làm rất đúng, cậu đi về trước đi, trước tiên trông chừng những người hành động lần này, chờ chỉ thị tiếp theo của tôi."
"Vâng!"
Viện khoa học trong sân vận động Hà Cai nhanh chóng tiến hành nghiên cứu, một nhóm người Du Hành lần này tiếp nhận một phen nói chuyện, sau đó trở về làm công việc bình thường.
Viện khoa học bên kia cũng nghiên cứu ra cái kết quả.
"Đây là gặp sương độc ô nhiễm vùng nước nuôi dưỡng ra cá biến dị, hệ tiêu hóa bên trong cơ thể chúng hoàn toàn biến đổi, sinh ra tứ chi có thể sinh hoạt trên mặt đất, hàm răng càng thêm sắc bén có lực...
Lục đội không phải nói tổng cộng bắt được chín con sao? Ba con kia không có, trong sáu con còn lại có hai con trong cơ thể đã tìm được, một phần không tiêu hóa được, dường như bị chúng tiến hóa thành túi trữ vật, tiêu hóa không được đều tồn tại trong bụng..."
Người lãnh đạo tối cao sân vận động Hà Cai nghe đến sắc mặt âm trầm: "Chúng không ngừng ăn đồng loại, còn tấn công con người —— vừa rồi cậu mới nói đó là cá trong biển sâu à?"
"Đúng vậy. Tôi đã hỏi qua Lục đội, cậu ta xác nhận hôm nay phía nam quả thật ba lần bị bão, khu vực an toàn Trạch Khố hoàn toàn bị chìm ngập."
Người lãnh đạo này biết rõ, dù sao đây cũng là chuyện lớn.
Chỉ là ai có thể nghĩ tới những con quái ngư này cũng bị mang lên bờ rồi chứ?
"Được, tôi đã biết. Vậy bọn họ cũng mang về đóa hoa màu đen cùng lúc kia, tiến độ nghiên cứu thế nào rồi?"
"Đã hơi chút tiến triển, qua ba ngày nữa tôi sẽ báo cáo kỹ càng đến cho ngài."
"Được, khổ cực rồi."
Khu vực an toàn rất nhanh liền phái người đến gần Bắc Hải dò xét, may mắn cũng không phát hiện có quái ngư. Xem ra đầu nguồn vẫn còn ở vùng biển phía nam.
Trở lại bọn Du Hành một nhóm đó liền nhận được một nhiệm vụ.
"Đi đường cũ đến phía nam, xác minh khu vực hoạt động và đại khái số lượng của những quái ngư này..."