Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 117: Sương độc tận thế 14



Edit: Trang Nguyễn

Du Hành cũng không phải lăn lộn vào.

Nước nhà có chế độ kêu gọi nhập ngũ nghiêm khắc, cũng có yêu cầu nghĩa vụ quân sự. Nam thanh niên đủ hai mươi mốt tuổi đều cần nhập ngũ hai năm, nếu có nguyên nhân đặc biệt có thể hoãn lại, thân thể có vấn đề cũng có thể miễn trừ. Nếu quả thật không muốn đi, cần giao nộp tương ứng đền bù thuế.

Trong hai năm nếu có biểu hiện tốt, có thể chính thức có được quân tịch. Đương nhiên, hằng năm cở sở cũng thẩm định tuyển chọn tương ứng, chỉ cần cậu có lòng, tố chất thân thể đạt tiêu chuẩn đều có thể đi.

Sau tết năm nay, thân phận Lục Hằng này đã đủ hai mươi mốt tuổi.

Sau khi đi vào khu vực an toàn sân vận động Hà Cai, chuyện đầu tiên Du Hành làm chính là đi tìm hiểu chuyện nhập ngũ của người vừa đủ hai mươi mốt tuổi.

Thật ra cuối tháng năm hàng năm, chính là thời gian tuyển dụng nam thanh niên hai mươi mốt tuổi tham gia nghĩa vụ quân sự. Thời gian đã qua rồi, bởi vì bị sương độc năm nay giày vò, sản xuất đều chậm trễ, đừng nói chi là những chuyện nghĩa vụ quân sự này.

Chẳng qua nếu như có người muốn đến tuyển dụng, cũng sẽ không từ chối. Dù sao bây giờ là thời kì đặc thù, từng khu vực an toàn thành lập đều cần phái binh sĩ canh gác tuần tra, đủ các hoạt động như vận chuyển vật tư rồi nhiệm vụ nguy hiểm, làm tổn thất rất nhiều binh sĩ.

Đang có nhu cầu cấp bách bổ sung máu.

Huống chi Du Hành còn nói: "Tôi độc thân một mình đến thủ đô, một người thân cũng không có bên cạnh."

Vì vậy liền xách Du Hành đi làm kiểm tra, đủ loại kiểm tra thể năng trong đó, biểu hiện của anh đều đạt tiêu chuẩn, bởi vậy trở thành quân dự bị đầu tiên triệu tập nhập ngũ.

Rất nhanh trong nhà Trương Gia Thuật cũng nhận được tin tức này, nhưng người trong nhà không nỡ để hắn đi.

"Mặc dù nói đi không lo ăn, nhưng quá cực khổ! Tôi chỉ có một đứa con trai độc nhất mà thôi! Ông cam lòng để nó đi chịu khổ, nhưng tôi không chịu nổi!"

Cuối cùng mẹ Trương Gia Thuật dốc hết sức bác bỏ đề nghị này, chính hắn cũng không muốn đi, đành mang vẻ mặt đau khổ tiếp tục làm bài tập.

Mà Du Hành đến quân đội, có thể nói như cá gặp nước, làm cho huấn luyện viên của anh bí mật nói cùng huấn luyện viên khác, đều nói anh: "Là hạt giống tốt."

Tân binh có không ít, hầu như mỗi ngày đều gia tăng. Nhưng mỗi ngày đã loại bỏ một mớ kẻ ngồi ăn chờ chết kia.

Người đến rồi đi, cuối cùng sương độc lại kéo đến lần nữa, trước đó đã ổn định được mọi chuyện.

Lần này sương độc tới hùng hổ, thời điểm nhìn xuyên qua cửa thủy tinh đặc chế, nồng đậm sương độc đến độ muốn chảy ra nước.

Mà đúng lúc này Du Hành bị phân công một nhiệm vụ, vô cùng đơn giản, chính là tuần tra bên trong sân vận động Hà Cai, duy trì trật tự.

"Không được xem nhẹ nhiệm vụ này, đây là cơ hội tiếp xúc gần gũi với dân chúng, thân là một người quân nhân, làm sao ở chung với dân chúng là một môn học vấn... từng giây từng phút phải nhớ cho kỹ các người từ trong quần chúng đi ra đấy..."

Lúc sương độc kéo đến lần này, sân vận động Hà Cai tiếp nhận gần 30 vạn người!

Cũng may vừa rồi khi sương độc tản đi, tầng quản lý tổng kết được kinh nghiệm, ở phương diện quản lý cải tiến thêm một bước tiến mới, nhân viên cách cục cũng tiến hành điều chỉnh, lúc này quản lý tốt hơn trước kia.

Hơn nữa, sương độc tiến đến ngày thứ ba, tầng quản lý để những tân binh như bọn Du Hành bắt đầu phát một thứ —— một chén nước.

Chén nước kia không phải nước bình thường, nghe nói là dịch bồi dưỡng nghiên cứu mới nhất, giai đoạn hiện tại có thể làm nhiều loại rau quả thành công nẩy mầm lớn lên. ngôn tình hài

"Mọi người đều biết điều kiện bây giờ rất gian khổ, tôi cũng không dối gạt mọi người, bây giờ đất đai bên ngoài bị acid hóa vô cùng nghiêm trọng khiến cứng lại cả rồi, theo chuyên gia nông nghiệp nghiên cứu, ít nhất trong vòng năm năm không cách nào hồi phục lại như cũ! Điều này có ý nghĩa lương thực của chúng ta sẽ càng ngày càng ít, rau quả cũng càng ngày càng khan hiếm!

Chúng ta cũng không biết lúc nào sương độc sẽ tan đi, chuyên gia nghiên cứu khoa học vẫn nghiên cứu ngày ngày đêm đêm, trước khi lấy được thành quả, chúng ta phải sống sót trước!

Trong tay mọi người là dịch bồi dưỡng, thành quả nghiên cứu mới nhất, trước mắt chỉ có mười vạn phần, hi vọng phân phối đến các vị, có thể tận tâm bồi dưỡng, trợ giúp cung cấp số liệu hữu hiệu, thuận tiện cho chuyên gian nghiên cứu một bước tiến mới cải tiến loại dịch bồi dưỡng này! Nếu có thể mở rộng, lương thực sau này của chúng ta cũng sẽ có chút manh mối!"

Tầng quản lý dùng lý lẽ kiên cường bất khuất diễn thuyết trong sân vận động một trận, ném ra một tia hy vọng cho tương lai mờ mịt, mọi người bắt đầu chuyên tâm dấn thân vào trong sự nghiệp càng thêm vĩ đại này.

Có người không được phân dịch bồi dưỡng này, lại đi theo hàng xóm, bạn bè hoặc có người thân nào được phân đến cùng nhau nhìn chằm chằm vào dịch bồi dưỡng.

Mỗi ngày lúc Du Hành tuần tra đều có thể nghe được âm thanh như thế:

"A nảy mầm, nảy mầm rồi!!"

"Thật sự không thể dùng phân sao? Đây là phân bón đó..."

"Làm sao hạt giống của tôi còn chưa nẩy mầm thế này?"

"Chúng ta đi đến bàn tư vấn hỏi thăm một chút, xem có phải hạt giống có vấn đề hay là vì cái khác..."

Không thể không nói, bên trên đưa ra quyết định này vô cùng cao minh đấy.

Phía trước cũng đã nói, người một khi quá nhàn rỗi, dễ dàng sinh ra thị phi, tranh chấp, mâu thuẫn....

Trải qua một loạt cố gắng của bên trên, quần chúng nhân dân không hề nhìn thấy, trong lòng không biết chắc, khu vực an toàn càng thêm không an ổn.

Nhưng lúc này phát dịch bồi dưỡng ra ngoài, yêu cầu mọi người cùng nhau cố gắng bồi dưỡng chăm sóc, hành vi giúp đỡ cung cấp số liệu này, khiến đa số mọi người yên tâm —— không còn sợ hãi, bọn hắn dựa vào chính phủ vẫn luôn cố gắng, tương lai không phải không còn hy vọng!

Du Hành bị người giữ chặt: "Cậu trai trẻ à, cậu nhìn hạt giống của tôi vẫn luôn không phát triển đây này, có phải có vấn đề gì hay không? Tôi thật sự vẫn luôn rất cẩn thận chăm sóc đấy..."

"Cô đưa sổ ghi chép của cô cho cháu xem một chút... hạt giống này của cô yêu cầu trước khi trồng phải ngâm hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cháu xem trong bản ghi chép của cô không có ghi, có phải cô đã bỏ sót rồi hay không?"

Du Hành cười cười: "Không mệt, lại muốn giải bài tập à?"

"Không có." Trương Gia Thuật bĩu môi ngồi xuống bên cạnh anh: "Không có tâm tình làm, mẹ tớ trông coi mấy hạt mầm kia như tổ tông ấy, đâu còn tâm tư ra đề cho tớ..."

Thật ra đây cũng là thái độ bình thường gần đây của tất cả mọi người ở sân vận động Hà Cai, cho dù chăm sóc thất bại hay thành công, chủ đề liên tục không ngừng, ngạc nhiên kinh sợ cũng bình thường, nghĩ không ra đề bài cũng càng bình thường.

Trương Gia Thuật thấy Du Hành đầu đầy mồ hôi, tóc cũng bị cạo, mồ hôi chảy trên trán cũng sáng bóng đấy, trời nóng như vậy còn mặc quân trang, nhìn nóng phát sợ luôn.

"Cậu nói, nếu tớ cũng nhập ngũ thì thế nao?"

Du Hành thoáng đánh giá hắn: "Cậu có ý nghĩ này cũng không tệ, đợi lần này sương độc tản đi sẽ có một trận khảo sát tân binh, đến lúc đó tôi giúp cậu hỏi một câu có tuyển hỏi có chiêu binh hay không."

Không nghĩ tới miệng Trương Gia Thuật run rẩy: "Hay... hay thôi đi, đừng phiền thế, để tớ trở về suy nghĩ kỹ cái đã... Thế tớ không quấy rầy cậu nghĩ ngơi nữa, hẹn gặp lại."

Du Hành cũng không để ở trong lòng, lại nghỉ ngơi mười phút, tiếp tục đi trực ban.

Trong cuộc sống về sau, số liệu thí nghiệm dụng mãnh tràn vào cao tầng, nhóm dịch bồi dưỡng thứ hai và hạt giống cải tiến được phát ra, lúc này vẫn là mười vạn phần. Trong nhóm đầu tiên người có biểu hiện vô cùng tốt, lúc này vẫn được phát, hơn nữa còn lấy được chút ít rau quả với tư cách phần thưởng. Người có biểu hiện không tốt, thái độ không được... lúc này chắc chắn không được chia rồi.

Mi không muốn làm, còn lại hơn mười vạn người tranh nhau giành đây này!

Trong lòng người thành công còn tính toán, đa số đều muốn làm tốt công việc này, không nói những chuyện khác, rau quả trân quý khiến người tâm động! Hơn nữa nếu biểu hiện tốt lọt vào mắt cấp trên, đợi sau khi kỹ thuật dịch bồi dưỡng chính thức thành công, nếu có thỉnh cầu, chính mình chẳng phải làm quan hưởng lộc sao, hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật sao?

Đây chính là công việc tốt ngàn năm khó gặp đấy!

Đến điểm này, vinh quang trước kia, dù công việc trong quá khứ hay hiện tại, vì có thể sinh sống tốt hơn, nhất định phải nắm lấy cơ hội tốt này!

Mà công việc hằng ngày của Du Hành, ngoại trừ tuần tra chính là tuần tra. Đều nói tính cách con người ngàn vạn, hợp sẽ tiến tới, không hợp sẽ tranh cãi, nhưng trong sân vận động Hà Cai này là chuyện không thể nào, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho dù có nhẫn nhịn, thời gian lâu dài cũng sẽ bộc phát mâu thuẫn.

Mấy chục vạn người chen chúc cùng nhau sinh hoạt một chỗ, xử lý việc mâu thuẫn này vô cùng được coi trọng, chỉ sợ để ngọn lửa lan tràn, khiến ngòi nổ náo động quy mô lớn bộc phát.

Phòng ngừa sự kiện giẫm đạp là điều đầu tiên bọn Du Hành tiếp nhận lúc huấn luyện.

Muốn làm được điều này, chỉ cần gặp được người gây mẫu thuẩn, ngay lập tức đập chết ngọn lửa, không để tranh cãi mở rộng là trọng yếu nhất. Sau đó phải xử lý trách nhiệm, trừng phạt gì đó... thì tính sau.

Du Hành làm rất khá những chuyện này. Quả thật anh không giống chàng trai tuổi này, một chút táo bạo đều không có.

Lần này bên trong chiến dịch sương độc kéo dài năm mươi bảy ngày, chỉ bạo phát mười bảy trận xung đột loại nhỏ, toàn bộ đều được kịp thời ngăn chặn, không lan rộng ra ngoài.

Thành quả lớn nhất khác chính là dịch bồi dưỡng đời thứ ba được nghiên cứu chế tạo ra, hơn nữa căn cứ cải tiến hơn mười loại hạt giống trồng trong dịch bồi dưỡng. Mặc dù những năm này kỹ thuật trồng trọt không cần đất đai cũng đã khá thành thục, nhưng dịch bồi dưỡng trải qua cải tạo không thể nghi ngờ hiệu quả càng tốt hơn.

Lúc này bị nhốt gần hai tháng, mỗi người thỉnh thoảng còn có thể phân [hát được vài miếng lá rau ăn, khám chữa bệnh đều thoải mái hơn một chút.

Mọi người coi như đã tập mãi thành quen, sau khi sương độc kết thúc cũng không vội vã về nhà, về nhà làm được cái gì? Tốt xấu gì ở đây còn có chỗ ăn ở.

Hơn nữa lúc này khu vực an toàn cũng có việc để bọn hắn làm.

"Đây là cái gì vậy?"

"Mùi như mùi cống ấy, cũng không biết là thứ gì..."

"Ai quản nó là thứ gì, dù sao cũng không có khả năng hại chúng ta..."

Ngay cả những tân binh như Du Hành bọn hắn cũng bị phân công những nhiệm vụ nhất định. 

Cẩn thận quan sát những bột phấn này, Du Hành cũng không biết đây là thứ gì. Hơn nữa những bột phấn này, anh thật biết nó từ đâu đến.

Sau khi sương độc vừa chấm dứt, liền có một đội quân đội đi về khu vực an toàn Minh Thái, khu vực an toàn Minh Thái là khu vực an toàn thứ hai của thủ đô, nghe nói chỗ này là viện khoa học Quốc gia, có sức mạnh về khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn sân vận động Hà Cai.

Đợi đến lúc đoàn xe trở về, liền mang theo một ít bột phấn về. Bên trên còn bảo bọn hắn nhìn chằm chằm vào, không để mọi người trộm lấy hoặc hủy hoại, vô cùng coi trọng.

Xử lý những bột phấn này cũng đơn giản, bỏ thêm vào một ít nước thuốc hỗn hợp, sau đó đổ vào khuôn mẫu có hình dạng tấm gạch.

"Chẳng lẽ dùng để xây nhà sao?"

Hôm nay cách mỗi tuần sẽ có thời gian phụ đạo tâm lý, Du Hành mang người tuần tra bên dưới, nghe loa thông báo phát lại đoạn canh gà, tròng mắt rất nhanh đảo đến một chỗ.

"Lục đội, xác định xong." Trần Nghĩa đến nhỏ giọng nói.

"Đợi nói xong đoạn này, qua đó bắt người."

Bây giờ Du Hành là đội trưởng một đội ba mươi người, dẫn dắt một đám tân binh. Một tuần này nhiều lần xảy ra chuyện trộm cướp, các hộ gia đình ở đây đều dựa vào khu vực an toàn cung cấp nên không còn tồn lương thực nữa, nhưng luôn luôn có người có cách đi của mình, hoặc người nhà quân nhân có phụ cấp, nếu không thì tham gia lao động ở khu vực an toàn sẽ có tiền lương.

"Giàu nghèo khác biệt" vẫn đang tồn tại, cũng bởi vậy chuyện trộm vặt móc túi chưa bao giờ ngừng.

Đợi loa thông báo phát thanh xong một đoạn, Du Hành lập tức bắt người. Bị bắt là một nhóm nhỏ, đều là mười ba, mười bốn tuổi thậm chí bảy tám tuổi.

Người nhà đứa trẻ thét lên: "Bọn chúng chưa thành niên! Các người bắt bọn chúng làm gì! Gọi lãnh đạo của các người đến đây!"

Du Hành trấn định, sương độc tàn sát bừa bãi nhiều năm như vậy, điều lệ chiến tranh đã áp dụng gần ba năm, cái gọi là bảo hộ trẻ vị thành niên trong điều lệ chiến tranh đều bị đẩy lùi một bước.

Anh trực tiếp cho người bắt những phụ huynh của đám trẻ kia lại, đây là hành động vượt cấp đã sớm báo cáo, anh không sợ hãi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv