Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 108: Sương độc tận thế 05



Edit: Trang Nguyễn

Cánh tay cùng mặt bị cháy lan đến, vừa nóng rát lại đau. Lúc vào cửa sương độc vẫn bao phủ cửa soát vé bên này, vài người bảo vệ xông đến dùng thảm lớn dày trùm anh và người phụ nữ kia, sau đó bắt đầu phun thuốc.

Mùi thuốc rất gay mũi, nhưng rất thuận lợi dung hòa sương độc thành nước, nước ầm ầm rơi xuống, tính ăn mòn cũng không còn nhiều, nước từ chăn lông thẩm thấu nhỏ xuống mặt đất, chỉ còn một chút cảm giác phỏng.

"Nhanh vào bên trong đi!"

"Nhân viên y tế đâu rồi, nhanh bôi thuốc cho bọn họ đi!"

Có bảo vệ đỡ Du Hành đi vào bên trong, xốc tấm thảm dày lên, nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra cho anh: "Ngoại trừ mặt và tay, còn bị thương ở đâu không?"

"Chỉ có mặt và tay."

Vì vậy nhân viên y tế bảo anh kéo áo khoác xuống, cẩn thận sát trùng và bôi thuốc cho anh.

"Có thể sẽ để lại sẹo, đợi sương độc tan đi, tốt nhất cậu đến bệnh viện khám lại, làm giải phẫu có thể loại bỏ sẹo đấy."

Du Hành nói lời cảm ơn cô: "Cảm ơn chị."

"Không cần khách sáo." Nhân viên y tế có ấn tượng rất tốt với anh, dũng cảm cứu người, bôi thuốc đau đến như vậy, mặt gồ ghề như thế, cũng không than đau một lời. Tuổi còn nhỏ không nghĩ đến lại có can đảm như thế.

Mà đợi trong đại sảnh đã là một mảnh kêu la thảm thiết.

Người phụ nữ được cứu xử lý tốt miệng vết thương đến tìm anh nói lời cảm ơn, thương thế của cô càng nghiêm trọng hơn, khuôn mặt chỉ còn lại một con mắt là hoàn hảo đấy. Cô ấy cũng là người phụ nữ kiên cường, Du Hành không để ý đến cô kêu gọi.

"Không sao, cô không có việc gì là được rồi."

Quanh mình đều lộn xộn, nhân viên bảo vệ rất vất vả mới ổn định lại tình thế, mỗi vị hành khách đều được sắp xếp thỏa đáng, mọi người kinh hồn vừa định bắt đầu mắng to:

"Không phải nói còn chín ngày nữa sương mù mới đến sao? Con mẹ nó nói trước bao nhiêu ngày? Chín ngày đấy!!"

"Đều làm việc như thế nào vậy hả, xxx không phải lừa người sao?"

"Tôi muốn đi kiện cáo! Kiện!!"

Vẻ mặt đại đa số mọi người đều đầy lửa giận, cảm giác mình bị hố thảm rồi, cũng có hành khách thông tình đạt lý hơn:

"Đây cũng là chuyện không cách nào, từ khi sương độc xuất hiện đã là chuyện kỳ quái rồi, lúc này thay đổi quy luật, cũng quá đột ngột."

"Đúng vậy, dù sao muốn đi ra ngoài, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với tình huống xảy ra đột ngột." Đây là người thuộc trường phái yên vui đấy, vừa nói vừa kéo ba lô cực lớn, lấy ra bánh quy cọ sát lau chùi ăn.

Người không có chút tâm lý chuẩn bị gì cả mà muốn ra cửa, quả thật không đáng tin cậy.

Từ từ, dưới âm thanh trấn an, mọi người dần dần yên tĩnh, người quen biết hay không quen biết dựa vào nhau, bàn bạc tình hình sương độc lúc này: "Ông anh này, ông nói lúc này kéo dài bao lâu đây??"

"Khó nói, chắc cũng phải mười ngày."

Mấy lần trước đó, đều hơn mười ngày, ngắn nhất chính là mười một ngày.

"Haiz, chuyện đều không thể chậm trễ được!"

"Quả thực giận điên người!"

Đến chạng vạng tối, trong nhà ga cung cấp cơm tối, đều chỉ là một món miếng thịt, một cải trắng cay, một chén canh khoai cây hầm thịt, thịt rất ít, cắt rất mỏng đấy. Hương vị tiêu chuẩn như đồ ăn bát tô, không thể nói ăn ngon hay không ngon.

Du Hành đẩy cải trắng cay sang bên cạnh, bởi vì trên người có vết thương nên anh cũng không dám ăn cay.

Đồ ăn rất đầy mỡ, hương vị cũng giống như bình thường, ngoại trừ cải trắng cay, anh đều ăn hết tất cả, ăn xong nấc nhỏ một cái.

Anh đi cất bát cơm, đặt bát cơm trong thùng nhựa, thoáng nhìn thùng rác bên cạnh đều chồng chất đầy đấy, đều là cơm và đồ ăn.

Anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Du Hành không có việc gì làm, liền nhắm mắt lại vận chuyển tâm pháp. [Quy tắc chung kiện thể] không làm cho người ta biến thành tiên nhân hô mưa gọi gió, nhưng cường thân kiện thể, tu thân dưỡng khí, hiệu quả vô cùng tốt.

Đến buổi chiều, anh đã cảm thấy vết thương trên người bắt đầu ngứa. Chắc là miệng vết thương sắp tốt rồi, ngược lại anh không để ý vấn đề hủy dung hay không hủy dung, chỉ là nếu miệng vết thương cứ không tốt, bệnh khuẩn dễ dàng xâm nhập dẫn đến các chứng bệnh khác. Anh cũng không muốn sinh bệnh.

Lúc buổi chiều, có không ít hành khách bị thương bắt đầu sốt lên, nhân viên y tế vẫn luôn chạy tới chạy lui, cuối cùng đưa mười mấy người bệnh phát sốt kia vào trong phòng nội bộ nghỉ ngơi.

Nhân viên y tế từng bước từng bước kiểm tra đám người bị thương, lúc đi đến bên chỗ Du Hành, Du Hành không phát sốt, nói thẳng: "Em không phát sốt, chị đến hỏi thăm người khác đi."

Nhân viên y tế lắc đầu, kiên trì muốn đo thân nhiệt cho anh: "Kiểm tra một chút thôi? Cẩn thận một chút tốt hơn, tránh bị sốt cao, bây giờ điều kiện không tốt, sốt cao không ổn đâu."

Du Hành đành tiếp nhận nhiệt kế, cúi đầu xuống: "Chị, em chờ chút rồi đưa lại nhiệt kế cho chị, chị đi trước đi."

Nhân viên y tế cười rộ lên: "Không có việc gì, đây là nhiệt kế điện tử, sau khi đo xong sẽ có tiếng báo hiệu, rất nhanh là được."

Rất nhanh nhiệt kế liền vang lên, Du Hành lấy nhiệt kế ra, nhân viên y tế lất xem: "Cũng may không phát sốt, vậy chị đi trước, nếu đêm nay cậu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải lập tức nói ra, đêm nay chúng tôi đều có người trực banm đang ở bên cạnh đó, thấy chưa?"

Thân thể này của nguyên chủ Lục Hằng mới mười chín tuổi, bởi vì quanh năm trầm mặc ít nói, trầm mê đọc sách, rèn luyện có hạn, thể trạng thoạt nhìn không khác người mười lăm mười sáu tuổi. Dù cho sau khi Du Hành tiếp nhận thân thể tích cực rèn luyện, nhưng [Quy tắc chung kiện thể] chung quy không phải loại công pháp bá khí huyễn khốc, mà chú trọng mưa dầm thấm đất, thông qua tu luyện giúp cho thân thể người bình thường gần như tốt nhất, các cơ năng thân thể đạt đến mức tối ưu nhất. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bởi vậy, bây giờ thoạt nhìn thân thể này, vẫn vô cùng non nớt đấy.

Chị nhân viên y tế thấy anh tuổi còn nhỏ, lại một thân một mình, quan trọng là buổi chiều cứu người, bởi vậy đối với anh có vài phần kính trọng, rất chăm sóc anh đấy. Trước đó còn đặc biệt để lại bình giữ nhiệt cho anh: "Bên trong là nước sôi, uống xong rồi đi qua bên máy đun nước bên kia lấy nữa."

Đợi đến lúc nhân viên y tế rời đi, một người đàn ông ngồi bên cạnh tiến đến gần: "Các người quen biết nhau à? Tôi thấy cô ấy rất chiếu cố cậu đấy!"

Du Hành lắc đầu: "Không biết."

Hiển nhiên người đàn ông không tin: "Này, cậu em trai, tôi còn có công việc quan trọng hơn. Đến, nếu cậu có thể để chị cậu cung cấp cho tôi một cái giường, cho cậu 100 khối, được hay không?"

"Thật sự không biết." Du Hành nhìn về phía hắn: "Anh một người đàn ông mạnh khỏe, còn muốn giành giường với người bị thương?"

"Cậu ——" tròng mắt người đàn ông bỗng nhiên trừng lớn, miệng bởi vì sợ hãi mà há to. Nhưng rất nhanh phát hiện trước mắt chỉ là thiếu niên, vẫn gương mặt đó, bộ dáng gầy teo nho nhỏ.

Gặp quỷ rồi!

"Ngừng! Không biết thì thôi!" Người đàn ông vứt lại một câu cứu vãn mặt mũi rồi phủi mông đứng dậy đi đến nơi khác ngồi xuống.

"Mẹ nó!" Người đàn ông sờ sờ cánh tay, dường như xuyên qua lớp áo lông dày đặc còn có thể sờ được tầng da gà đang nổi lên. Thật sự gặp quỷ rồi! Hắn nhổ nước bọt một cái, đến cùng không dám quay đầu liếc nhìn lại một lần.

Loa thông báo đúng lúc vang lên: "Năm phút sau, đại sảnh đợi sẽ tắt đèn, xin mời hành khách còn chưa xử lý việc vặt xong tăng nhanh tốc độ. Vào đêm, nhà ga sẽ có nhân viên tiếp tục tuần tra, xin mọi người an tâm an giấc. Nếu có vấn đề đột ngột xảy ra, xin báo lại nhân viên tuần tra hoặc đến lối đi quẹo phải đến phòng chỉ huy báo cáo tình huống."

"... Coi chừng kỹ trẻ con, đừng cho trẻ con đụng vào cửa sổ..."

"Nếu có tình huống gì, chúng tôi sẽ lập tức phát loa thông báo, xin các vị hành khách tích cực phối hợp quản lý, không nên tạo ra khủng hoảng!"

Đèn tắt.

Du Hành ngồi ngay tại chỗ, híp mắt rơi vào giấc ngủ nông.

Không phải mỗi người đều chọn nhẫn nại, có người nóng tính trực tiếp trách mắng: "Coi chừng ông ném mày ra ngoài bây giờ!"

"Con mẹ nó mày nói cái gì? Muốn làm gì con tao hả?!"

Một lời không hợp, cha của đứa nhỏ đánh nhau với hành khách bên cạnh.

"Này đừng đánh nữa!"

"Bảo vệ, bảo vệ!"

Trận ẩu đả rất nhanh đã bị ngăn cản, Du Hành tiếp tục ngủ. Cũng may sau đó không có âm thanh ồn ào gì khác, anh nghe mấy tiếng xột xoạt, nói nhỏ chung quanh, ngủ rất thoải mái.

Đến nửa đêm không biết khi nào, anh muốn đi tiểu, liền thức tỉnh. Đứng lên, liền lấy mấy chén nhỏ mở ngọn đén chiếu sáng dịu dịu, đi về hướng toilet.

Lúc này đã muộn, ngoại trừ có vài người nói, vài lời nói tranh cãi vô ích, khu đại sảnh đều im ắng.

Anh gặp được bảo vệ tuần tra ở chỗ biên giới, gật gật đầu chào với đối phương, bảo vệ thoáng nở nụ cười với anh, đem vải bố che ngọn đèn mờ tối mở ra một chút chiếu sáng về hướng đi đến toilet.

Du Hành đi toilet xong, mở vòi nước rửa tay, bắt đầu có hơi đau đau rất nhỏ, anh tắt nước, chắc là bên ngoài ống nước có chỗ nào đó vỡ rồi, sương độc đã hòa vào nước.

Sau khi anh rời khỏi đây nói tình huống này với bảo vệ.

Bảo vệ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu nhắc nhở, tôi lập tức để người đi xử lý."

Đợi đến ngày hôm sau, buổi sáng lại đi toilet, anh liền nhìn thấy bảng cảnh báo, bên trên viết chất nước trong vòi nước dị thường, vòi nước bồn rửa tay đã bị phong bế.

"Vậy làm sao rửa tay đây!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đi nhà nhỏ WC cẩn thận một chút là được, nếu không mượn khăn tay lau lau."

Sau khi phàn nàn, vẫn chỉ có thể tiếp nhận.

Cứ như vậy đã qua bốn ngày, tất cả mọi người đều có chút phập phòng không yên. Dù sao cũng là hoàn cảnh lạ lẫm, người lựa chọn đúng lúc này đi ra ngoài lên xe lửa, nhiều hoặc ít đều có chuyện trong người. Cứ chậm trễ ở chỗ này mãi, cơm không thể ăn, ngủ không có giường ngủ làm đau lưng, coi như thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, cũng không chịu nổi.

"Nếu không chúng ta quét dọn lau nhà, ngủ trên mặt đất?"

Ghế ngồi chờ trong khu đại sảnh đều có tay vịn đấy, trừ phi dỡ xuống hết, hoặc chỉ có thể ngồi ngủ, nhưng ngồi ngủ như thế cổ cùng eo đều không thoải mái.

"Dù sao trong lúc này trời cũng không lạnh lắm, lấy quần áo trải ra nền đất, trên mặt đất cũng ngủ ngon hơn đấy."

Nhiều người bị nhốt trong khu đại sảnh chờ xe như vậy, không khí lưu thông bất tiện, bên trong hơi thở đục ngầu, quả thật không lạnh.

Có người đề nghị như vậy, cũng có người xoa bả vai gật đầu: "Tìm nhân viên công tác hỏi một chút."

Cuối cùng nhân viên công tác ở nhà ga lấy ra một đống chổi quét nhà, đồ lau nhà, bắt đầu lau nhà. Sau đó mọi người bắt đầu tìm khu vực, phân chỗ ngủ.

"Vẫn là nằm ngủ thằng mới thoải mái nhất ha ha."

Đêm nay, xem như một đêm khá yên tĩnh.

Thẳng đến ngày bị nhốt thứ bảy, Du Hành nhìn thấy nhân viên công tác vội vã đi đi lại lại, tuy nhiên đã tận lực áp chế, nhưng vẫn hiện ra sự bối rối.

Quá rõ ràng rồi!

Những người khác cũng đã nhìn ra: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Này, đừng gạt chúng tôi đấy?"

Không có cách nào, đội trưởng bảo an nói: "Phát hiện bảy phần cửa sổ thủy tinh đã hư hao rồi, sương độc đã ăn mòn đến tầng chính giữa rồi."

Cửa sổ ngay khu đại sảnh, đã thay đổi, thay đổi thủy tinh, là thủy tinh công nghiệp hai tầng, lúc lắp đặt bên trong còn bỏ thêm thứ có tính dán dính cố định. Ra tay lớn như vậy, đã mạnh hơn gia đình bình thường nhiều rồi.

Thế nhưng cho dù như vậy vẫn xảy ra hư hao?!

Mọi người kích động chạy tới xem, bảo vệ đứng phía sau lo lắng hô lên: "Mọi người không nên kích động! Đừng chạm vào thủy tinh!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv