Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 106: Sương độc tận thế 03



Edit: Trang Nguyễn

Ngày hôm sau hơn ba giờ chiều, Lục Nguy và Trần Quý Thư đi đến nhà người thân chúc tết đột nhiên trở về, thì ra cha chồng Lục Sầm đã qua đời.

Bà Lục sợ hãi kêu lên một tiếng: "Sao Tiểu Sầm không báo với mẹ một tiếng?"

"Mẹ, Tiểu Sầm cũng sợ mẹ lo lắng, lúc này mới thông báo trước với con." Lục Nguy nhanh nhẹn thay quần áo, bên cạnh bảo Trần Quý Thư thu dọn đồ đạc: "Con và Quý Thư qua đó xem có giúp được gì hay không, mẹ ở nhà trông mấy đứa nhỏ."

Mặc dù bà Lục lo lắng cho con gái, vẫn gắng gượng gật đầu: "Có chuyện gọi điện thoại cho mẹ."

Ngày hôm sau Lục Nguy và Trần Quý Thư trở về, nghỉ ngơi một ngày sau đó dẫn cả nhà đi đến nhà Lục Sầm, nay đến ngày đưa tang cha chồng Lục Sầm.

Trong điện thoại nói không rõ ràng, lúc trên xe Lục Nguye nói tình hình cụ thể chút ít: "Nghe nói đêm đó đến bệnh viện không được, ho ra máu, bác sĩ nói phổi đều nát hết rồi."

Bà Lục hít sâu một hơi: "Mẹ đã nói hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe, hút nhiều thuốc như vậy đúng là làm bậy mà!" Lại nói nữa: "Con cũng ít hút thuốc đi!"

"Cũng không nói chính xác có phải do hút thuốc lá tạo thành hay không."

Sương mù bên ngoài mờ mịt, Lục Nguy lái xe mở đèn, lái rất chậm. Ở ngã tư phía trước còn gặp phải tai nạn xe cộ, lại đợi hơn nửa tiếng, đợi đến lúc đó, trực tiếp ở khách sạn rồi.

Lục Nguy giải thích nói: "Trong nhà Tiểu Sầm đến không ít thân thích, rất loạn, chúng ta đến nữa lại thêm phiền."

Trong nhà Lục Sầm quả nhiên lộn xộn, Du Hành đi theo mọi người thắp hương, sau đó bị Trần Quý Thư phụ giúp dẫn em trai em gái sang ngồi bên cạnh.

Đám tang này làm có chút đơn giản, nghe Trần Quý Thư nói, thân thích rất nhiều nơi đều không đến được, điều này khiến em chồng Lục Sầm rất không vui.

Quả thật Lục Sầm không vui nổi, cha chồng trong sinh nhật mình ho ra máu, lại đang mùng ba tết đi rồi, thật đúng là nước đắng đầy mình không chỗ nào trút xuống.

Sau khi đưa linh cửu đi, một nhà họ Lục rất nhanh rời đi, nhà chồng Lục Sầm rất loạn, không có tinh lực tiếp đón bọn họ.

Hai ngày sau đó, Du Hành đều không đi ra ngoài, anh nắm chặt thời gian tu luyện, thậm chí đều không đi ngủ. Anh dùng toàn lực ứng phó là có tác dụng đấy, rốt cuộc cũng luyện ra cảm giác khí.

Anh đem tâm tư bài xuất tạp chất trên người mình, mỗi ngày trên người đều bài xuất ra dơ bẩn.

Trần Quý Thư thấy anh cứ luôn ở trong phòng, còn đặc biệt tìm anh nói chuyện: "Sao không cùng chơi với em trai em gái? Cùng chơi game với hai em con, ở trong phòng mãi không buồn bực sao?"

"Sẽ không, con đang đọc sách."

"Luôn đọc sách cũng không được nha, mọi người đều muốn gỉ sét."

"Sắp đi học, đến lúc đó sẽ có cuộc thi."

Du Hành không cảm giác mình có thể chơi cùng với song bào thai. Không nói mình không có tâm tư chơi đùa, hai anh em kia đối với anh trai khác cha này cũng không thân cận, trong trí nhớ Lục Hằng, ba anh em ở chung một khoản thời gian ngắn, đều xấu hổ đấy.

Trần Quý Thư động viên anh không được, không có cách nào đành đi ra ngoài.

Đến bên ngoài muốn tìm mẹ chồng bàn bạc chút chuyện, phát hiện mẹ chồng không ở đây, bà liền hỏi Lục Tân: "Bà nội con đâu?"

"Bà nội đau bụng, đi toilet rồi." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Làm sao gần đây bụng mẹ luôn không thoải mái vậy?" Đợi đến khi bà Lục đi ra ngoài, bà đỡ mẹ chồng: "Mẹ, muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"

"Kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Mẹ không sao! A Nguy kiếm được mấy đồng khó khăn thế nào, con phải biết cần kiệm chi tiêu quản cái nhà này!"

Tự dưng bị chụp mũ không biết cần kiệm chi tiêu quản lý gia đình, Trần Quý Thư tập mãi thành thói quen, ấm giọng dỗ dành: "Mẹ, A Nguy kiếm tiền không phải cho mẹ hưởng phúc hay sao? Mẹ không thoải mái, anh ấy cũng lo lắng lắm."

"Mẹ không sao, chỉ là cảm lạnh thôi." Chính là không chịu đi, Trần Quý Thư không có cách nào, quay đầu lén lút nói cho Lục Nguy biết.

Cuối tuần Lục Nguy dẫn bà Lục đi đến bệnh viện một chuyến.

Bệnh viện rất nhiều người! Vừa bước vào cửa bệnh viện, bên tai đều là tiếng ho khan không dứt, bên trong còn có âm thanh cục đàm kẹt giữa cổ họng, càng khiến người buồn nôn thêm.

Chịu đựng hoàn cảnh ác liệt như vậy, Lục Nguy và Trần Quý Thư mang bà Lục làm một loạt kiểm tra, vốn tưởng rằng bệnh gì, không nghĩ đến kết quả vừa ra, hai người đều thất kinh.

"Tình huống thân thể của bà rất tốt, thân thể người có tuổi mà tốt như vậy rất hiếm có đấy, xem ra hai người chăm sóc bà rất tốt. Đừng lo lắng, tiêu chảy có thể do bà bị cảm lạnh, ban đêm chú ý giữ ấm..."

Ba người vui sướng về nhà. Không nghĩ đến qua hai ngày sau, trong nhà ngoại trừ Du Hành, bốn người khác đều gia nhập vào hàng ngủ đi toilet, trong nhà một cái toilet thoáng chốc không đủ dùng.

Không có cách nào, người một nhà đành phải đến bệnh viện khám một lần.

Lúc trên đường, bà Lục nhỏ giọng nói thầm: "Làm sao chúng ta lại xảy ra vấn đề, có phải bị người khác bỏ thuốc hay không?"

Người khác này, chỉ ai vừa nghe đã hiểu. Sắc mặt Trần Quý Thư thoáng chốc khó nhìn, bà khó có được phản bác mẹ chồng mình: "Mẹ, dù sao mẹ cũng nhìn Tiểu Hằng lớn lên, nó là loại người thế sao?"

Đây chính là con ruột của bà!

"Có cha như vậy, làm sao không có khả năng??" Bà Lục thấy con dâu phản bác mình, thoáng chốc tức giận lên: "Bằng không con nói tại sao có thể như vậy? Cả nhà đều ăn cơm uống nước như nhau, làm sao nó lại không có việc gì?"

Trần Quý Thư nhìn về phía một trai một gái, có chút sốt ruột nói: "Mẹ, bọn nhỏ đều ở đây!" Cho đến bây giờ bà chưa từng nói chuyện chồng trước với song bào thai, đã nghĩ không muốn song bào thai có thành kiến gì với Lục Hằng, anh em hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.

Kết quả nhìn sang như vậy, vẻ mặt song bào thai đều bình thường, hoàn toàn không có tò mò hay kinh ngạc gì cả... cứ như đã sớm biết từ trước.

Lòng bà bỗng nhiên nguội lạnh.

Từ nay về sau, Trần Quý Thu và bà Lục đối với đồ vật trong nhà càng thêm cẩn thận, uống nước đun sôi, quần áo hong khô... thế nhưng nên tiêu chảy vẫn tiêu chảy, quan trọng nhất vật bài tiết ra ngoài vô cùng hôi thối.

Thế nhưng thân thể không có vấn đề, thậm chí còn tốt hơn?

Trong tâm tình xoắn xuýt này, Du Hành đến lúc đi học ở trường cấp ba.

Anh tự mình kéo va ly hành lý ngồi xe bus đi đến trường đấy.

"Tự chăm sóc bản thân cho tốt, không đủ tiền thì gọi điện về nhà."

"Được."

Sáng sớm Du Hành réo va ly đi ra ngoài, ánh mắt Trần Quý Thư nhìn anh có chút áy náy, nhưng anh cũng không để trong lòng.

Mùng bảy năm mới là thời gian Lục Hằng khai giảng, cấp ba đấy, mùng bảy năm mới phải vào lớp, Du Hành nói muốn sớm đến trường học thu dọn đồ đạc, dùng lý do này rời khỏi nhà họ Lục.

Nhưng anh không có khả năng thật sự chạy đến trường cấp ba đi học, anh đã sớm làm giả bệnh án gửi đến trường học xin nghỉ bệnh.

Đợi đến lúc bị vạch trần, anh còn một tầng phương pháp khác khiến Trần Quý Thư sẽ không đi tìm anh, mặc dù đủ buồn nôn nhưng anh nghĩ chắc chắn có hiệu quả.

Theo trên mạng tìm kiếm tin tức, mặc dù những sương mù này xuất hiện không có quy luật, nhưng có thể xác định một điểm, chính là nơi càng cao, càng chậm che phủ.

Thuê xe đi hơn nửa tiếng, đến một ngọn núi cao nhất gần đây.

Anh bỏ ra hai mươi phút leo lên đỉnh núi. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, tất cả đều thu hết vào tầm mắt. Anh hít sâu một hơi, trên này không khí tốt hơn nhiều lắm.

Du Hành nhịn không được lấy ra lều vải lắp ráp xong, ngồi ở bên trong tu luyện.

Anh mang theo đầy đủ đồ ăn nước uống đến, trên núi ngoại trừ quá lạnh, anh tu luyện rất hài lòng. Buổi sáng ngày thứ ba, anh đang luyện công, sau khi thu chiêu phát hiện dưới núi sương mù mờ mịt. Giống như có một khối lụa mỏng bao phủ trên chợ, lại sau đó, khối lụa mỏng kia như có sự sống, lượn lờ thướt tha chập chờn vặn vẹo, khuếch tán.

Anh đứng trên cao, càng nhìn rõ ràng quỹ tích hoạt động của màn sương mù kia. Những sương mù kia vốn lẻ tẻ xuất hiện từ hư không, sau đó không ngừng khuếch tán... Rất nhanh, đã vượt qua cầu và những tòa cao ốc thành phố, toàn bộ đều không còn nhìn thấy. Tiếp sau đó... những sương mù kia bốc lên, từ từ đến dưới chân Du Hành.

Anh như bị phỏng nhảy ra sau, nhưng những sương mù này vẫn bò lên trên. Anh không lấy quần áo phòng hồ đã mua mặc vào, mà trực tiếp lấy ra "vòng phòng hộ tinh tế" đã sớm mua từ trước, mở chốt ra.

Trong nháy mắt, một hình bán cầu màn hào quang đường kính bốn mét, bắt đầu hình thành, móc ngược trên mặt đất, đặt anh ở bên trong.

Lòng anh tràn đầy cảm giác hồi hộp, lúc này mới thoáng yên tâm một chút. Du Hành đứng nguyên tại chỗ nhìn ra bên ngoài, sương mù từ từ bò lên, vào lúc chạm đến màn hào quang kia, bị chắn ở bên ngoài, sau đó tiếp tục bò lên trên, cưới cùng lướt qua đỉnh màn hào quang, tiếp tục nhồi vào bên trên.

Ở giữa trời đất, chỉ còn lại một chỗ nho nhỏ anh đang đứng này, là chỗ an toàn.

Xì xì xì ——

Xì xì ——

Du Hành nghe được âm thanh bên ngoài, những sương độc có tính ăn mòn đang không ngừng ăn mòn tất cả quanh mình: cây cối, bãi cỏ, bùn đất... Nghe âm thanh khiến người không rét mà run.

Cũng may sương độc không cách nào xuyên thấu vòng phòng hộ này, chỉ có không khí vô hại có thể tiếp tục lưu thông bên ngoài màn hào quang.

Vòng phòng hộ này chào giá 200 triệu 2.250 vạn, theo giới thiệu là kết quả đến từ tinh tế cao đẳng, có thể chống cự xạ tuyến bên ngoài thành phố, phóng xạ cùng không khí ô nhiễm...vv..vv... Đây là do lúc đó [kí chủ] đối mặt với hoàn cảnh tinh tế đột biến mới thiết kế ra đồ vật này, sau đó trải qua một loạt cải tiến, hiệu quả rất tốt, mở rộng ở tinh tế, tạo phúc cho dân.

{Kí Chủ} đem sản phẩm vòng phòng hộ mấy đời đầu bị đào thải bán cho hệ thống trao đổi điện tử... những sản phẩm bị đào thải này chỉ có thể chèo chống một tầng phòng hộ nhỏ bên ngoài, người sử dụng rồi sẽ từ từ giảm công dụng của nó.

Bởi vậy mới có giá 200 triệu 2.250 vạn.

Trong sản phẩm giới thiệu, có vòng phòng hộ phiên bản mới nhất, Du Hành cũng đã xem qua, chào giá một tỷ 2.500 vạn điểm lương hỏa, có thể phòng thủ cũng có thể tấn công, phạm vi bao trùm cả thành phố! Giới thiệu đủ loại sản phẩm khiến người đọc thèm chảy nước miếng.

Cuối cùng Du Hành vẫn mua bản đào thải này. Cũng may bản đào thải cũng có thể chống lại sương mù có tính ăn mòn kỳ quái bên ngoài.

Cũng bởi vì mua vật này anh mới dám ra ngoài, đóng quân dã ngoại trên núi thế này.

Anh ngây người vài ngày ở đỉnh núi, trong lúc miệng vết thương bị ăn mòn ở hai chân đã dưỡng tốt. Đợi đến lúc từ trong lồng kính trong suốt nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, sau đó anh mới đi tới.

Mặc dù mùa đông là mùa cỏ cây tàn lụi, nhưng dù thế nào cũng không có khả năng không có một ngọn cỏ. Bây giờ Du Hành nhìn thấy, chỉ là một mảnh hoang vu. Anh đi đến bên cạnh một cây đại thụ bị khô héo, chọc chọc thân cây thoạt nhìn vừa già vừa thô vừa to, kết quả đâm ra một cái hố.

Dùng dao găm gẩy một cái, bên trong đều khô chết cả rồi, như bọt biển bị phơi khô, khẽ đụng một cái liền tuôn ra mảnh vụn mụn nát.

Cỏ dại dưới chân không nhìn thấy một ngọn. Khắp nơi, đều là màu sắc mờ nhạt, không hề có sự sống.

Anh giẫm trên lá khô trên đất, Du Hành trở lại bên cạnh vòng phòng hộ, thu vòng phòng hộ lại, lại nhìn thấy chỗ máy kiểm soát hiểu hiện trình độ hao tổn 2%.

"Sương mù này thật lợi hại!"

Đây chính là kết quả vũ trụ tinh tế, nền văn minh cấp cao viễn siêu đấy, cho dù vòng phòng hộ này chỉ là bản đào thải, nhưng trình độ cứng rắn của nó cũng không thể khinh thường.

Nhưng nó thật sự bị ăn mòn, dù chỉ có dấu vết cực kỳ nhỏ, cũng đủ làm cho Du Hành tăng cường cảnh giác với màn sương mù này. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trước kia sương mù không có lực sát thương lớn như vậy! Người chụp che miệng và bao bọc toàn thân chỗ nào cũng có, có người đi làm, có người đi học...vv..vv... cũng không vì sương mù dày đặc mà dừng lại bước chân của mình, dù sao cuộc sống học tập cạnh tranh lớn như vậy, sương mù tính toán là gì đâu chứ?

Anh có vòng phòng hộ này mới may mắn thoát khỏi nguy nan này, những người khác dưới chân núi thì sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv