Edit: Trang Nguyễn
Thấy những người khác đang nhìn mình, Du Hành khoát khoát tay: "Tôi thật sự không biết, chẳng lẽ các người nhận ra chủng loại thú cắn các người à?"
Cơm nước xong xuôi, Du Hành tuần tra gần đó, đang đào rễ cỏ, Thôi Nam đến gần ngồi xuống cùng nhau đào.
"Cậu nói chúng ta phải đi bao lâu?"
"Không biết."
Thôi Nam thở dài một hơi: "Không khí càng ngày càng khô hạn, cậu xem những cây này ——" anh lấy đao không nhẹ không nặng đâm một cái, thân đao chui vào thân cây, lại lật tay quấy một cái, bên trong đều khô lác đác: "Hoàn toàn đã mất đi hơi nước."
Du Hành gật đầu: "Chỉ có thể tiếp tục đi tiếp."
"Đúng thế, dù sao đúng phương hướng, chỉ cần tiếp tục đi sẽ đến chỗ mục đích thôi."
Nghĩ nghĩ, Du Hành nói: "Nhưng quả thật chúng ta đi quá chậm." Hai chân người cho dù có chạy cũng chỉ có thể như vậy.
So với những cong động vật đi đường ầm ầm kia, quả thật tốc độ của bọn họ không đáng nhắc tới. Hai ngày này nhìn thấy động vật cũng ít rất nhiều, không biết có phải bọn chúng đều bỏ xa bọn họ rồi hay không.
"Nếu có thể để động vật cỡ lớn mang chúng ta đi cùng thì tốt quá rồi." Du Hành có ý nghĩ này đã lâu rồi, đặc biệt khi nhìn thấy cha mẹ mình mệt mỏi như vậy, nhưng anh không gặp được động vật cỡ lớn phù hợp —— nếu không phải một đoàn chạy ầm ầm đi qua đuổi bắt không được một con lạc đàn nào... hoặc là thú thoạt nhìn vô cùng không dễ chọc.
"Đợi cơ hội thôi."
Người ở đây đều có ý nghĩ này, thể chất đặc thù thân thể người thú khá hơn nhiều, nhưng người trong nhà bọn họ: cha mẹ... lại không chịu đựng nổi độ xóc nảy mạnh như thế. Đặc biệt là Chung Hoa, chuyện này càng khó chịu hơn người bình thường nhiều.
Bọn họ tránh né động vật khác đồng thời tìm kiếm kỹ càng, hy vọng có thể có được một con động vật không có tính công kích, hành động chẳng phải nhanh chóng hơn động vật cỡ lớn.
Cái này rất khó, dù sao bọn họ vẫn luôn không tìm được.
Trong lúc đó lại gặp phải bức tường gió lần thứ hai, một lớp gió xoáy này lại không tầm thường, bỗng nhiên ngay lúc đó tất cả mọi người đều xoa xoa tay chân ngạc nhiên đầy nghi ngờ hỏi: "Có phải nhiệt độ hạ xuống rồi không?"
"Lạnh quá!"
Những người khác không có mang quần áo chống lạnh, vẫn là Du Hành chia cho bọn hắn vài món.
"Thật sự quá lạnh rồi! Đây là muốn tuyết rơi à?"
Bọn hắn tránh thoát bức tường gió tập kích chính diện, lại tránh không khỏi không chỗ nào không có nhiệt độ thấp.
Không khí này vừa khô lại vừa lạnh, mấy người thú có tính đặc thù cũng không chịu nỗi, lạnh quá khiến bọn họ mất linh hoạt. Đặc biệt là Thôi Nam, đang nói chuyện cũng có thể tự mình nằm ngủ, vẫn là cha Du khiêng anh lên, bằng không mặt đã nện xuống đất rồi.
"Như vậy không được, chúng ta quá chậm, loại cự phong thế này sẽ lại kéo đến nữa, chúng ta đều như đang chơi đùa!"
Cổ Du Hành bao bọc trong khăn quàng cổ, lúc nói chuyện còn phun ra sương trắng.
Thế nhưng luôn tìm không thấy động vật thích hợp làm "xe tiện lợi", cho dù trên đường tìm được mấy chiếc xe, nhưng cũng không cách nào chạy được trong rừng rậm thế này.
Bầu không khí nặng nề vô cùng áp lực, thẳng đến qua mười ngày sau, sắp đói khổ lạnh lẽo, trong đêm Du Hành thấy được một chỗ ánh sáng.
Lúc ấy cũng là trùng hợp, anh bởi vì áp lực giấc ngủ không tốt, nửa đêm tỉnh lại đi tiểu, bây giờ chỗ nào cũng đều hoang tàn vắng vẻ, bên trong các công trình kiến trúc chẳng biết tại sao không thấy chút bóng người nào.
Trong đêm tối như mực, trước kia trong chung cư Lệ Cảnh Uyển thường xuyên nhìn thấy ánh sáng côn trùng sáng lên, nay đều không có, bởi vậy một chút ánh sáng hiện ra như thế, liền hấp dẫn sự chú ý của Du Hành.
Anh kích động chớp mắt một cái sau đó tỉnh táo lại, đợi thêm một hồi nữa, phát hiện ánh sáng bên kia không phải giả dối, nguồn sáng này càng ngày càng nhiều, nếu không phải bó đuốc di động thì chính là xe!!!
Anh cần làm rõ những thứ đó là địch hay là bạn!
Anh gọi tỉnh những người khác nói rõ tình huống: "Tôi đi xem một chút, các người trước đừng cử động." Tốc độ của anh nhanh nhất đấy.
Lâm Khả hoang mang: "Chúng tôi có thể cùng đi." Cô cũng không có ý niệm cảnh giác con người. Cha cô vỗ vỗ cô: "Nghe lời anh Du của con."
"Tôi cũng đi, tôi chạy trốn cũng nhanh lắm."
Cuối cùng Du Hành cùng Trương Đạt cùng nhau đi xuống lầu, lại cực kỳ nhanh chạy về hướng nguồn sáng.
"Là người! Là người! Đều mặc quân trang đấy a a a!!!" Trương Đạt nhịn không được kêu to lên, trong giọng nói không cách nào ức chế sự kích động cùng cảm động của mình!
Thật sự đều là quân nhân mặc quân trang! Du Hành cũng khó dấu được kích động.
"Đợi nhìn rõ ràng một chút, trước đừng đi qua đó."
Có thể nhìn thấy đám người kia khoảng chừng mười người, trên đỉnh đầu đều đội đèn pha, theo bọn hắn tác dụng ngọn đèn dùng để bắn phá trái phải.
Bên tai còn nghe bọn họ kêu gọi: "Cô Trang! Cô Trang!"
"Trước chia nhau ra, các người qua bên kia, hai người các người đến bên kia..."
"Vâng!" người được phái đi giẫm chân tại chỗ cúi chào, rồi đi theo hướng đó, trong đó có hai người đi đến nơi bọn họ ẩn trốn.
Vì vậy hai gã quân nhân mới vừa đi tầm mười bước chân chợt nghe trong bóng tối có tiếng người nói: "Các người thật sự quân nhân sao?"
"Hết hồn!"
"Là ai? Chỗ nào?"
Du Hành đứng ra trước, giơ hai tay của mình lên, kì thực vô cùng cảnh giác: "Chúng tôi là người sống sót đến từ xx."
Trương Đạt cũng ra ngay sau đó, cũng đi theo giơ hai tay lên: "Chúng tôi không phải người xấu! Các người là quốc gia phái đến cứu chúng tôi sao?" Từ "Chúng tôi" này, nhỏ là chỉ một nhóm người này của bọn họ, lớn thì chỉ mọi người cả nước.
Quỷ mới biết rõ khi Trương Đạt nhìn thấy người mặc quân trang tâm tình kích động đến mức nào, đó là sinh ra lúc bình yên, được quốc gia phát triển bồi dưỡng luôn trung thành tín nhiệm, chờ đợi quốc gia.
"Còn có người nhà của chúng tôi, trong nhà bên kia."
Quân nhân lớn tuổi hơn cười rộ lên: "Rất có tính cảnh giác nha, như vậy rất tốt. Như vậy, các người mau gọi người nhà đến đây, tôi để Tiểu Chấn mang các người trở về khu vực an toàn trước."
"Cảm ơn, cám ơn!" Trương Đạt không ngừng cúi đầu, mới buông tay quân nhân lớn tuổi ra, chạy về hướng nhà mình.
"Tôi thật vui mừng!"
Cha mẹ Du cũng vô cùng hưng phấn, trong lòng quần chúng nhân dân, quân nhân đáng tin cậy nhất rồi~
Vì vậy mau chóng thu dọn đồ đạc, thừa dịp ban đêm đi theo người quân nhân trẻ tuổi tên Tiểu Chấn kia.
Trên đường Du Hành càng không ngừng hỏi thăm chút ít vấn đề, quân nhân trẻ tuổi này vô cùng cởi mở, cho dù chính mình chủ động nói, hay bọn Du Hành hỏi, hắn vẫn nói ra rất nhiều tin tức, làm trong lòng Du Hành bọn hắn kinh thán không thôi.
Thì ra tuy nhà bọn họ ở thành phố nhỏ mười tám tuyến, từ sau biến cố tin tức ngừng bặt, đều không thông suốt, nhưng ở các nơi khác, không đột nhiên xuất hiện sông núi hồ nước nuốt hết tất cả các nơi, cũng nhờ lực lượng quốc gia rất nhanh tổ chức mà hoạt động.
"Tôi muốn đưa mọi người đến khu vực an toàn Hổ Tân, bên đó là nơi quân đội đóng quân, thu nhận rất nhiều quần chúng. Rất xa à? Không xa, đi đường năm ngày có thể đến. Nhưng trên đường các người không cần lo lắng, con đường này do chúng tôi mở ra, rắn rít côn trùng sẽ không tấn công các người đâu."
Trương Đạt tò mò hỏi: "Vậy các người đi đến nơi thật xa như thế này làm gì?"
Lục Chấn cười nói: "Đây là nhiệm vụ, không thể nói với anh."
"Ai ai là tôi không đúng ha ha ha."
Sau đó tiếp tục nghe Lục Chấn nói một vài chuyện bọn hắn không biết.
"Các người thật sự lợi hại đấy, vậy mà đi gần một tháng đến nơi đây, nhưng các người rất may mắn, theo quan trắc còn có một lớp gió lạnh kéo đến, sau mười ngày nữa, tôi đưa các người đến nơi an toàn, sau này không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa rồi."
"Khu vực an toàn Hổ Tân đã tiếp nhận vô số quần chúng trong nội thành các tỉnh gần đây, sau này lại mở rộng khu dân cư ra bên ngoài, vòng ra một khu vực địa phương... Các người nhất định ở vòng ngoài khu vực an toàn đấy, không cần lo lắng an toàn, chúng tôi đã dùng cách loại thuốc bột, thuốc phun... mấy loại mãnh thú độc vật cũng sẽ không vào được..."
Trên đường đi không khí nói chuyện với nhau vô cùng hòa hợp, thẳng đến khi Lâm Khả nhỏ giọng hỏi: "Vì sao các người không đến cứu chúng tôi?"
Vì sao không nhìn thấy một người cứu viện đến? Coi như phía Bắc, trên đường đi qua nhiều khu dân cư như vậy, bên trong còn rất nhiều người. Không hướng đến bên này, trong chu vi trăm dặm cũng không thấy một người nào, đều được khu vực an toàn tiếp nạp.
Chẳng lẽ bọn họ bị từ bỏ sao?
Lục Chấn nói: "Tôi thật không rõ chuyện này cho lắm, nhưng chúng tôi nhất định không từ bỏ một quần chúng nào cả, theo tôi được biết, tỉnh xx núi xx có một khu quân đội đóng quân, chẳng lẽ bên kia không làm bất kỳ chuyện gì sao?"
Thấy Lâm Khả lắc đầu, hắn cau mày nói: "Vậy rất có thể đã xảy ra chuyện rồi. Không dối gạt các người, lúc này tai nạn đến quá đột ngột, viện khoa học hoàn toàn không kiểm tra đo lường được một tia năng lượng không ổn định nào, rất nhiều nơi bỗng nhiên xuất hiện núi cao, biển lớn, hồ nước, có rừng nhiệt đới có độc... thậm chí nơi đương sinh sống bị dung nham núi lửa hủy diệt mất, có nơi ngay cả thi thể cũng không tìm ra.
Tôi nhớ nghe nói rất nhiều nơi quân đội đóng quân đều không liên lạc được, không biết bên kia các người có phải cũng bị như vậy hay không..."
Chủ đề này quá mức nặng nề, Lục Chấn thấy tâm tình mọi người đều sa sút, cười nói: "Có thể còn sống rất là may mắn rồi, trở về tôi sẽ báo cáo lại tình huống bên nhà các người, có thể sẽ phái viện binh đến cứu viện đấy."
Bọn hắn đi trên đường năm ngày, thời điểm đến gần khu vực an toàn, bắt đầu gặp một ít dân chúng, Lục Chấn nói: "Từ khi [ngày đông giá rét] kéo đến, cho dù thứ có thể ăn cũng có độc, thực vật đều chết hết, cho nên mọi người cũng bắt đầu đi ra ngoài săn bắn rồi.
À, đương nhiên đến lúc đó các người cũng có thể đi săn, không biết thế nào, sau [ngày đông giá rét] những động vật kia đều chạy về phương Bắc, cũng ít khi chủ động tấn công con người, chỉ cần các người chú ý an toàn là được —— "
Hắn đem ánh mắt rơi vào trên người Trương Đạt bọn họ: "Có lẽ các người cũng biết những động vật kia có tính xâm lược rất mạnh? Viện khoa học nói, tốt nhất không nên bị những con động vật kia gặm cắn bị thương, nói cách khác sẽ biến dị, tình huống tốt một chút, thì giống như các người như vậy ——
Không cần lo lắng, các người không phải duy nhất đâu, bên trong khu vực an toàn có rất nhiều người như vậy, chỉ cần vẫn còn lý trí không tấn công người khác, bản thân các người vẫn có thể được tự do."
Nói đúng hơn chính là nếu mất lí trí tấn công người khác, chính là bị bắt giam lại.
Chung Hoa âm thầm thở dài một hơi, từ khi bắt đầu lặn lội đường xa, trên người hắn đặc thù người cá đã biến mất rất nhiều, dù không có nước sung túc để ngâm, cũng sẽ không vì khát nước mà mất đi lý trí công kích người khác.
Thật sự là may mắn!
Sau đó bọn hắn gặp khá nhiều đội quân nhân tuần tra, Lục Chấn vô cùng nhiệt tình đưa bọn họ đến chỗ đăng ký, sau đó dẫn bọn họ đi vào một khu dân cư.
"Để tôi nghe ngóng chuyện quân đội bên chỗ các người, sau khi có tin tức sẽ đến báo với các người."
"Cảm ơn, rất cảm ơn anh."
Mọi người vội vàng nói lời cảm ơn, Du Hành yên lặng đút một hộp socola cho hắn, không để hắn từ chối: "Ăn đi, bổ sung năng lượng."
Lục Chấn sờ sờ đầu: "Các người quá khách sáo rồi, tôi đi đây, lần tới gặp."
"Ở đây thật tốt." Mẹ Du cảm thán. Tuy trong không khí đều nồng nặc mùi thuốc diệt côn trùng nào đó, nhưng sạch sẽ, không cần lúc nào cũng kéo căng tinh thần như dây cung.
"Hắt xì!" Lâm Khả hắt xì nhiều lần, xoa mũi nói: "Chỉ là hương vị rất khó ngửi." Cô vô cùng không thích mùi này, Chung Hoa cũng cau mày biểu đạt chính mình không thích ứng.
Nhưng —— "Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc an ổn rồi!"
"A a a!!"