Nửa thật nửa giả nói một chút về ngọn nguồn sự việc, Du Hành mang một phần thu hoạch hôm nay lấy ra, nhất là đồ ăn, hòm thuốc mini, chia làm hai phần để ở trong nhẫn không gian của mẹ Du:
“Phần của cha cũng để tạm ở chỗ mẹ.”
Mẹ Du không khép được miệng mà nhìn đồ trên tay biến mất tiêu, cảm thán: “Đúng là thần kì.”
Vì Du Hành cho bà mang nó bên người, bà lấy dây chuyền vàng trên cổ xuống, may nó vào bên trong một cái bọc nhỏ, lại tìm một sợi dây chắc chắn đeo lên cổ. Bà hỏi con trai: “Con có muốn không? Mẹ cũng may cho con một cái nhé?”
Du Hành xin miễn ý tốt của mẹ mình: “Con giấu kĩ lắm, mẹ đừng lo.”
Bà Du cũng không muốn hỏi nhiều, nói với Du Hành: “Mẹ đã mang hoa quả vào phòng bếp rửa sạch rồi, con ăn đi, dù là táo cũng đừng kén chọn, để lâu sẽ hỏng mất.”
Sau đó liền đi giặt quần áo, Du Hành gặm táo, nghe mẹ Du lại nói: “Quần con rách một chỗ, phơi khô rồi mẹ sẽ vá lại cho con, đừng mặc vội.”
“Dạ.” Du Hành vừa trả lời vừa cúi nhìn chân mình, không có vết thương nào hết, chắc là bị móc vào đâu đó. Nhưng dù sao khi về phòng, trước khi ngủ cũng cần tu luyện một chút, cậu thấy có chút không thích hợp, cậu phát hiện trong máu mình có thứ gì đó kì lạ đang di chuyển, dùng chân khí để ép ra thì mấy thứ đó vừa nhỏ mịn vừa trơn trượt, không thể bắt được. Cho dù là lúc vận chuyển công pháp, tạp chất li ti trong cơ thể bị bài xuất, nhưng những hạt đó vẫn còn ở lại, còn trở nên lớn hơn nữa. Dù biến lớn một chút nhưng vẫn rất là nhỏ.
Tìm một lát vẫn không thấy vết thương nào trên người. Trừ khi vết thương đã lành, nếu không tức là nó vô cùng nhỏ, không để lại dấu vết gì trên người cậu, cũng không khiến cậu chú ý tới.
Cậu bỗng nhớ lại lúc túc trực bên giường bệnh của mẹ trước đó, ở trên giường bệnh bên cạnh có người bị dị ứng nổi đầy bọc mủ, cuối cùng, vào đêm tối bọc mủ vỡ ra, từng đám côn trùng bé tí chui ra từ miệng vết thương. Du Hành vẫn còn nhớ như in cái cảm giác nổi da gà toàn thân đó.
Thuốc khử trùng, cậu có thuốc khử trùng, yên lòng một chút, Du Hành khống chế cảm giác rờn rợn kia, lấy ra một viên đan dược gọi là Vạn cổ chi vương. Đây là một trong những thứ mà trước khi về nhà cậu đã chuẩn bị xong, theo như trong ghi chép, lõi thuốc làm từ cổ vương, sau khi nuốt vào có thể trừ được ba trăm ba mươi sáu loại độc chiết xuất từ động vật, một viên tốn 9000 điểm Tân Hỏa. Loại đan dược này lúc không trúng độc cũng có thể uống, trong vòng bốn mươi chín ngày sau sẽ miễn dịch với ba trăm ba mươi sáu loại độc này.
Cậu nuốt gọn viên đan dược, hương vị thì buồn nôn đến méo cả mặt, vừa thối vừa tanh còn có chút vị ngọt kì dị, hương vị kinh khủng đến mức có thể làm vũ khí sinh hóa.
Nhưng Du Hành vẫn nuốt xuống, cậu phải uống liền mấy ngụm nước sau đó để khử vị. Sau khi nuốt cậu kiên nhẫn chờ, chỉ một phút sau cậu cảm giác thân thể không quá thoải mái, cảm giác khó chịu chạy dọc toàn thân, giống như có thứ gì bị ép rút ra từ trong máu thịt xương cốt của cậu, vừa nhói vừa đau.
Dược hiệu có tác dụng. Chân khí nhanh chóng bọc lấy từng chút ô uế, di chuyển theo hướng nhất định dẫn ra đầu ngón trỏ, tránh cho việc toàn thân đều bị bọc lấy một tầng dơ bẩn.
Dùng dao đâm rách ngón trỏ để trong mười phút, máu từ vết thương từ từ đặc lại, từng chút một rơi vào chén nước. Từng giọt máu kia sau khi tan ra, Du Hành thấy trong chén nước đỏ sậm là những vật li ti đang chuyển động, lúc nha lúc nhúc.
Lại qua mười phút nữa đầu ngón tay mới dừng chảy máu đặc, màu máu trở nên đỏ tươi. Cậu băng vết thương một chút rồi mang chén nước kia đổ lên một chiếc áo cũ. Theo dòng nước chảy xuống, trên áo hiện ra một lớp côn trùng mảnh như sợi long đang uốn éo. Du Hành buồn nôn chết được nhưng vẫn lấy kính lúp soi vào. Sau khi phóng lớn cũng mới có năm li, có thể thấy phần thân giữa đang vặn vẹo, không phân biệt đâu là đầu đâu là đuôi, giống như những nhánh cây rừng rậm rạp biết uốn éo.
Có trời mới biết vì sao đám côn trùng này lại chui vào cơ thể cậu được?
Một lát sau, mấy con côn trùng kia đã chết hết, cậu đem chiếc áo đó đi đốt thành tro, mẹ Du gõ cửa: “Con đang làm gì đó, mẹ nghe có mùi cháy khét.”
“Không có gì, chỉ là xử lý mấy thứ đồ thôi.”
“Ồ, đừng để bị phỏng, xong rồi thì ra đây thay quần áo sạch cho anh Thôi của con, mẹ phải đi lau người cho cha con đây.”
“Vâng, mẹ.”
Tiết trời oi bức, mẹ Du mở cửa sổ thông gió, để gió thổi xuyên qua rèm cửa.
Gió lộng bên ngoài thổi đi ngột ngạt trong phòng.
“A, con ruồi này thật lớn!”
Hai con ruồi to nện ở rèm cửa, bay lùi lại rồi lại tiếp tục đâm vào, ong ong ong như đang bồn chồn. Mẹ Du thấy khó chịu nên lại kéo cửa sổ thủy tinh lên, thấy hai con ruồi bự kia vẫn tiếp tục đâm vào cửa sổ phát ra âm thanh mỏng manh, có thể thấy rõ đâu là chân đâu là cánh, bà nổi một lớp da gà, kéo nốt tấm cửa.
“Mẹ, uống cái này đi.”
Du Hành lấy ba viên Vạn cố chi vương ra, dự định cho ba người khác trong nhà cùng uống vào, xem thử trong cơ thể họ có côn trùng như cậu hay không, cũng quyết định cứ cách bốn mươi chin ngày lại cho họ uống một viên phòng hờ.
“Mua ở đâu mà thối vậy?”
“Tiệm thuốc trên đường Kim Huy, họ nói đây là thuốc khử trùng tiên tiến nhất.”
“Giống như thuốc xổ lãi khi bé vẫn hay uống á?”
“Đúng vậy, nhưng cái này hiệu quả tốt hơn.”
Du Hành nói xong mới nhớ tới mẹ cậu không ăn được khổ qua hay nhân sâm gì cả, nên tăng thêm áp lực: “Cái này…có chút khó nuốt, nhưng một viên tới mười chín tệ, rất đắt.”
“Đắt vậy hả? Đắt quá rồi.” Mẹ Du lẩm bẩm rồi nhét viên thuốc vào miệng, chưa uống nước đã cảm nhận được mùi thối như rau rữa hay xác gián đang phân hủy tràn ngập cổ họng, phản ứng đầu tiên của bà là muốn ói, nhưng…mười chín tệ một viên lận á! Mắc muốn chết! Cuối cùng nhắm mắt ngậm nước nuốt ực một cái.
Sau khi nuốt vào cả người bà sững lại, Du Hành nhân tiện đưa cho bà một viên kẹo: “Ăn kẹo đi.”
Mẹ Du ngơ ngác ăn kẹo, Du Hành lấy hai viên khác nhét vào miệng cha Du và Thôi Nam. Chờ nửa tiếng mà ba người trong nhà vẫn chưa có phản ứng xấu nào làm cho Du Hành rất vui vẻ. Mà mẹ Du lúc này đã tỉnh táo lại, giúp Du Hành thay quần áo cho hai người kia.
Lúc hai mẹ con thay quần áo cho hai người hôn mê, ánh đèn trong phòng chập chờn mấy lần rồi tắt, điều hòa phát ra tiếng kêu nặng nề, phun ra làn khí lạnh cuối cùng rồi tắt ngỏm.
“Cúp điện rồi.” Du Hành nói.
“Đúng vậy, không biết chỗ nào có vấn đề nữa.” Mẹ Du thở dài, nhưng nhanh chóng hăng hái trở lại: “Không sao, mẹ đã tìm được hết mấy cây quạt trong nhà mình, có quạt hương bồ, quạt nhựa, quạt giấy đủ cả, con muốn cái nào?”
“Nào cũng được.”
“Vậy mẹ lấy cho con cái quạt phần thưởng năm con thi đọc diễn cảm, vẫn còn mới lắm.”
Đến lúc Du Hành nắm cây quạt trên tay, dưới ánh nến cậu thấy trên thân quạt là một con ếch xanh hoạt họa thật lớn, còn viết: Giải ba cuộc thi đọc diễn cảm, Du Hành lớp 6-2. Chữ viết đã hơi mờ nhưng cậu vẫn thấy vô cùng không thú vị.
“Mẹ, đã bao nhiêu năm rồi mẹ vẫn còn giữ?”
“Đúng vậy.” Mẹ Du gật đầu, cảm thấy đây là đương nhiên: “Hồi con còn đi học lấy được rất nhiều giải thưởng nhưng chỉ có cái này là được giải ba, mẹ đương nhiên phải giữ lại cho con.”
Kí ức xa xưa được gợi lên trong đầu Du Hành, cười khổ với phần thưởng giải ba ngày quốc tế thiếu nhi năm đó cậu tham gia: năm đó mình học tệ quá, đúng là nghiệp chướng nặng nề.
“Mau đi ngủ đi.”
“Mẹ ngủ ngon.”
Đêm dần vào khuya, đêm nay không trăng. Ánh trăng tinh hoa hiếm gặp mà RT90009 nói đến không phải rau cải trắng mỗi ngày đều có thể gặp được. Nói như RT90009 là: Vận khí của kí chủ quá tốt! Tốt muốn nổ tung! Nếu không phải tinh hoa ánh trăng kia chỉ chiếu đến một góc nhỏ chân của cậu, nếu như cái cây ngoài cửa sổ nhà cậu thấp một chút, lá thưa một chút, cậu có thể vì cơ chế tự vận hành của cơ thể, vô ý vì tuần hoàn yêu cầu đồ bổ mà chết – tức là tuần hoàn bên trong sẽ tham lam hấp thu tinh hoa kia, đến mức thân thể cậu không chịu nổi mà nổ chết. Thế nhưng nếu không có tuần hoàn bên trong, tinh hoa ánh trăng kia cậu cũng không thể hấp thu. Cho nên nói vận khí của kí chủ cậu quá tốt.
Du Hành hỏi loại ánh trăng tinh hoa này bao lâu mới có một lần, RT9009 nói, có thể gặp nhưng không thể cầu, có thể là vì đêm đầu tiên hai vị diện giao hòa nên ánh trăng tinh hoa này xem như quà tặng.
“Thì ra là quà tặng.”
Quà cho ai? Có bao nhiêu người trên thế giới này hấp thu được tinh hoa ánh trăng? Du Hành mang theo lo âu chìm vào giấc ngủ.
Ngày mới không bắt đầu từ tiếng chim lảnh lót bên ngoài ô cửa sổ, mà bắt đầu bằng tiếng thét chói tai của mẹ Du.
Đúng 7h sáng, bà thức dậy đi wc thì phát hiện trong wc bò đầy trùng màu vàng nâu nhớp nháp, cả nhà wc đều dính nước. Nhìn lớp lớp sâu nhúc nhích đầy dưới mặt đất, trên trần nhà, trong bồn cầu, mẹ Du xém chút nữa bị dọa phát điên.
Du Hành mới tỉnh, nghe tiếng thét nên vội chạy tới: “Mẹ sao thế?” Súng đã lên nòng nắm trong tay lại hù mẹ Du lại hét thêm tiếng nữa, rồi mới hạ giọng run rẩy nói: “Con cầm súng làm gì? Mau cất vào.”
Không có nguy hiểm gì nên đương nhiên Du Hành cất súng vào: “Sao vậy?”
“Con nhìn đi.”
Du Hành nhìn theo hướng ngón tay mẹ Du chỉ, vừa sáng sớm đã bị dọa thế này rồi. Cả bồn cầu bị loài bò sát nhỏ bì lít nha lít nhít, trên mặt đất trống rỗng cũng còn lại vết nước bọn chúng bò qua.
“Mấy thứ buồn nôn này từ đâu ra vậy?”
Du Hành đoán nó rất có thể bò từ bồn cầu ra, vì trong bồn cầu đều có đầy.
“May mà tối qua trước khi ngủ mẹ không uống nước…” Trong lòng mẹ Du còn sợ, nếu không vào lúc nửa đêm bà đi wc lại cúp điện không có đèn, tưởng tượng mình trong bóng tối ngồi lên mấy thứ đó…chắc điên mất.
Du Hành để mẹ Du ra ngoài ngồi, cậu cột quần áo cũ vào đầu một cây gỗ rồi tưới rượu lên trên, châm lửa đốt để hun mấy thứ kia. Mấy con bò sát bị lửa hun thì cuộn lại, càng cuộn càng nhỏ, cuối cùng thành một đoàn nhỏ không động đậy. Hun trên mặt đất xong rồi hun trên tường, bò sát rớt xuống lạch cạch, cuối cùng dùng chổi quét đổ đầy một thùng rác, cậu nhấc túi rác lên buộc chặt để ngoài cửa, định chờ tí nữa đem xuống dưới vứt. Còn trong bồn cầu thì nhấn nút dội, nhưng nước xoáy một hồi lâu mới khó khăn rút xuống. Cậu lại đi tới nhà wc trong phòng mình, mở cửa ra xem thì cũng là cái cảnh này. Cũng may cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi, lại dọn dẹp wc này nữa