Khu an toàn gần như không có người sống, dù thỉnh thoảng vẫn gặp người sống nhưng bọn họ không dám đến gần, sợ bản thân bị phát hiện bí mật.
Dị năng có thể đạt tới độ cao nhất định, tổn thương vật lý hiện tại rất khó làm họ bị thương. Hiện tại Du Hành dùng súng rất tốt, những dị năng giả ở trước mặt cậu không khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Hiện tại trong khu an toàn, người dám đi ra ngoài hoạt động chỉ có dị năng giả thực lực cao, chẳng qua vẫn không biết tại sao họ không rời khỏi cái nơi đất chôn xương này.
Nhưng rất nhanh, Du Hành đã biết tính toán của họ.
Ngày đó, trên sườn núi của khu căn cứ truyền tới tiếng vang rất lớn, những cột khói đen ngòm bốc lên.
"Nơi đó còn có người không? Những người khác đã trốn chạy gần hết rồi, người của quân khu chắc cũng rút rồi đúng không?"
Tình hình lửa ngày càng to, toàn bộ căn cứ quân khu rơi vào biển lửa, hơn nữa không ngừng truyền tới tiếng nổ vang trời, không biết bên trong đó nổ thứ gì.
Du Hành lắc đầu: "Không biết." Những ngày qua họ không hề thấy bất kì người nào của quân khu: "Nhưng bên trong chắc vẫn còn người ở lại."
Cậu và Trương Hằng Tuệ ở chung cư bên này, cẩn thận săn giết tang thi và tang thi chim, nhưng từ trên tầng cao bọn họ có thể thấy được toàn bộ khu an toàn, cũng dễ dàng phát hiện tang thi chim bên trên núi là nhiều nhất, một mảnh đen nghịt trên bầu trời quân khu.
Hơn nữa, từ ngày gặp phải những cư dân trốn ra ngoài, cậu phát hiện tất cả tang thi đều di chuyển về phía ngọn núi.
Bên trong căn cứ chắc chắn vẫn còn người ở, chẳng qua không biết nhiều hay ít. Sau lần nổ lớn này cũng không biết người có còn sống hay không.
Những nhiệm vụ trước Du Hành từng làm quân nhân, đến lúc chết cũng là một sĩ quan có chức vụ không lớn không nhỏ.
Du Hành lấy kinh nghiệm trước kia ra so sáng, một người lấy thiết bị quân sự làm trụ cột, đối ngoại thì phát triển xây dựng khu an toàn thời mạt thế, thứ cần kiên cố nhất là lực lượng phòng thủ và vũ khí quân sự của cả lực lượng, ví dụ như khu an toàn Lục Đồng, cậu không dám khẳng định hoàn toàn nhưng khu căn cứ quan sự trên sườn núi kia nhất định là nơi vững chắc nhất, nhiều tài nguyên và nguyên liệu nhất.
Trái tim của khu an toàn đều ở nơi đó.
Một khu an toàn có thể bị phá hủy, dân cư có thể bỏ đi hết nhưng nòng cốt sẽ không dễ dàng bị mất. Bảo vệ được nòng cốt thì có thể đông sơn tái khởi.
Nhưng tại sao lại phát sinh nổ lớn chứ?
Du Hành và Trương Hằng Tuệ định đi qua nhìn thử một cái. Mới vừa tới khu dành cho người thân liền cảm nhận được từng đợt khí nóng bỏng, trên mặt đất đầy xác của tang thi chim.
"Có người tới."
Ở đây không có bóng, đột nhiên lại có người xuất hiện ở khu dành cho người thân, bọn Du Hành vừa đặt chân tới nơi này đã bị người phát hiện.
"A..." Du Hành và Trương Hằng Tuệ cảm thấy đầu đau buốt, giống như bị thứ gì ghim vào đầu, toàn bộ trung ương thần kinh đều kêu gào thống khổ.
Là dị năng giả hệ tinh thần!
Du Hành đã nghe nói qua, đây là lần đầu tiên chạm mặt, hơn nữa người này lại trên cấp bảy.
"Anh Lục, không có ai cả."
Năm người vây quanh, không nhìn thấy bọn họ, đang kêu lên với người phía sau.
"Không thể nào, nơi đó có hai người, còn bị tinh thần lực của tôi cố định rồi." Là người vừa nói hồi này, giọng nói hơi yếu ớt nhưng lại mang theo lưỡi dao: "Kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa."
"Dạ!"
"Anh Lục, vẫn không thấy ai cả."
Chỉ có một đội tang thi đang lắc lư đi phía trước. Anh ta cảm thấy anh Lục quá nhạt cảm, nhận nhầm tang thi thành người.
"Được rồi, là hai con chuột nhắt thôi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc."
"Có anh Lục ở đây, chuột nhắt cũng đừng nghĩ chạy vào."
Hai người Du Hành ở khúc quanh thoát khỏi đội tang thi, cả hai đều kinh hồn táng đảm: "Dị năng giả hệ tinh thần thật đáng sợ."
Cảm giác cũng không giống bọn họ.
Trương Hằng Tuệ vui mừng cười khổ: "Cũng may chúng ta không phải người bình thường." Cười xong lại lo lắng: "Bọn họ là ai vậy, tới quân khu làm gì?"
Du Hành cảm thấy họ muốn lấy đồ ở đó.
Thức ăn, thuốc men, tinh hạch và viện nghiên cứu... Chẳng qua không rõ mục tiêu của họ là gì.
Mặc kệ là gì thì tốt nhất cậu và Trương Hằng Tuệ không nên tới gần thêm nữa.
Sau đó hai chị em tìm một tòa cao ốc, một mực chú ý tới động tĩnh phía xa. Cái khác không biết, chỉ biết buổi trưa ngày thứ sáu có một đội xe lớn gào thét đi từ hướng ngược lại, trên thân xe còn có thẻ quân nhân, Du Hành còn nhìn thấy cả xe tăng trong đó.
Đội ngũ này luôn có súng đạn sẵn sàng khai hỏa mọi lúc, một đường xung phong xông trận, nếu không có tang thi cao cấp xuất hiện thì đoàn xe cứ đi thẳng một đường.
Đến khi đoàn xe mang theo một chuỗi tang thi chim và tang thi rời đi, khu an toàn cho con người vốn sầm uất hoàn toàn sa sút.
Du Hằng và Trương Hằng Tuệ thuận đường, đi kiểm tra lại bảy tám chiếc xe bị bỏ lại vì bị tang thi cao cấp tấn công, thi thể bên trong mặc quân trang, cũng có thi thể không mặc quân trong. Sau khi hỏa táng hết thi thể bên trong, mấy chiếc xe bị hư hỏng nặng nề, vì vậy hai người lấy hết xăng bên trong.
Bên ngoài có rất nhiều tang thi, xác tang thi chim chất đầy đường, tình huống bây giờ đối với Du Hành mà nói thì đống này chính là bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và thức ăn đêm của hai chị em họ, nhưng hiện tại cậu không có tâm tình đi đào tinh hạch.
"Chị, em muốn lên núi nhìn thử."
"Được, chị đi cùng em."
Hai người tới khu chế biến đã từng công tác trên núi lần trước, nhưng lại đi một con đường khác, không phải con đường sát cạnh quân khu.
Lần đầu tiên đi trên đường lớn, không còn cảm giác nghiêm túc như lần trước.
Những dấu vết do bị cháy nổ còn nghiêm trọng hơn so với bọn họ tưởng tượng, khắp mặt đất mấp mô, không có chỗ đặt chân.
Trống rỗng, khắp nơi là dấu vết tranh đấu, Du Hành và Trương Hằng Tuệ tìm được cửa vào, sau khi phát hiện nơi này rất rộng lớn, bên trong núi gần như trống rỗng. CÓ thể nhìn ra nơi này là cửa vào, chẳng qua đã bị bên ngoài phá hủy.
Không gian bên trong rất lớn, Du Hành nghỉ ngờ người ta đã đào rỗng toàn bộ ngọn núi này.
Nhưng bên trong không có gì cả.
Cuối cùng Du Hành đi tới viện nghiên cứu trong quân khu. Viện căn cứ thần bí nhất khu an toàn, nay đã lột bỏ đi chiếc khăn thần bí, có lẽ vội vàng rời đi nên khắp nơi đều là những tờ giấy, Trương Hằng Tuệ ngồi xổm xuống nhặt.
Bên trong vẫn còn rất nhiều máy móc và nguyên liệu, chắc là không kịp chở đi. Kinh khủng nhất là phía sau những tủ để nhiên liệu trống không là những ống nghiệm trong suốt không lồ.
Không rõ bên trong là người, động vật hay là tang thi, bên trong nước thuốc là từng cục thịt đang dập dềnh theo vằn nước khiến mọi người buồn nôn, vừa đục ngầu vừa dơ bẩn.
"Chắc là vật thí nghiệm." Trương Hằng Tuệ nhìn một xấp giấy trong tay: "...r901, là nó." Cô lấy ra một tờ giấy ghi chép có chữ rất nhỏ bên trong, thậm chí còn có số đánh dấu.
"Tang thi cấp tám hệ thực vật, cốt linh 5..."
Nhưng họ nhìn thấy ở nơi này chính là cái gì? Cũng là một vũng máu nhầy nhụa, còn để cho họ đi nhặt tinh hạch làm thứ này, ngắm cũng thấy đáng sợ.
Trừ các dụng cụ thí nghiệp, cả viện nghiên cứu lớn thế này thứ nhiều nhất chính là sách. Du Hành đang cấm súng kiểm tra mọi nơi, đột nhiên sinh ra một ý tưởng: Cậu muốn xem những quyển sách này.
Cái suy nghĩ này tới bất ngờ khiến cậu không kịp đề phòng.
Sau khi Trương Hằng Tuệ đi vào, nghe ý tưởng của cậu thì gật đầu ủng hộ: "Dù sao bây giờ chúng ta cũng không đi được chỗ khác, cũng nên tìm một ít chuyện để làm."
Phòng vệ của viện nghiên cứu rất mạnh, chằng qua bị cúp điện nên tất cả chức năng phòng vệ không thể mở ra. Bọn họ có hai người, trái lại không cần quá nhiều phương pháp bảo hộ nghiêm mặt, chỉ cần đóng cánh cửa cứng răn kia lại là có thể ngăn trở được mấy con tang thi đi loạn bên ngoài.
Lúc hai người còn đi học cũng không phải học chuyên ngành sinh vật gì gì đó. Chuyên ngành Trương Hằng Viễn theo học là văn học hán ngữ, còn Trương Hằng Tuệ là ngành tài chính. Mà ở thực tế, Du Hành học ngành kế toán, hơn nữa bao nhiêu chữ và khái niệm đều trả lại cho thầy dạy rồi, hiện tại không nhớ được cái gì cả.
Cũng may hai người ngoài những thứ khác không nhiều nhưng tinh hạch nhiều- đủ ăn, thời gian nhiều- đủ dùng.
Chẳng qua Du Hành không có năng khiếu học hành, trong lúc Trương Hằng Tuệ nhìn sách chuyên ngành thì Du Hành vẫn còn đang lăn tăn với sách vỡ lòng.
Lúc phiền não cậu sẽ ra ngoài giết tang thi, tinh hạch không ngừng chảy vào túi của cậu, tài sản kết xù khiến ai cũng rơi nước miếng.
Mà thân thể của hai chị em họ gia tăng không ngừng do hấp thụ tinh hạch liên tục, cấp bậc tinh hạch cũng được đề cao không ngừng, biến hóa cực kì rõ ràng.
Du Hành không còn tu luyện phương pháp kia nữa, vì từ sau lần bị thương nặng sắp chết kia khí cảm trong cơ thể mà cậu ra sức tu luyện đã biến mất không thấy. Sau này dù có luyện tiếp cũng không thấy xuất hiện. Lúc này Du Hành càng thêm khẳng định cơ thể cậu đã không phải cơ thể của một con người bình thường.
Nhưng không sao, do hấp thu tinh hạch liên tục khiến cơ thể cậu không ngừng cải tạo, sức mạnh và tốc độ càng ưu tú hơn lúc cậu tu luyện phương pháp kiện thể. Sau đó làn da thay đổi, công kích vật lý bình thường không cách nào làm rách da cậu nữa.
Cho tới thời gian gần đây, Du Hành gan lớn lấy súng ra thí nghiệm, đúng là đao thương bất nhập.
Chuyện này làm Du Hành nhớ tới tang thi cấp chín đao thương bất nhập, không khỏi thừa nhận, hình như cậu và Trương Hằng Tuệ đã xen vào giữa loài người và tang thi. Họ có suy nghĩ, cảm tình nhưng các chức năng khác của cơ thể lại không còn trong phạm vi của con người.
Biến hóa như vậy đối với hai người sống nương tựa với nhau mà nói thì lợi hơn hại.
Ba năm sau mạt thế, tang thi xung quanh khu an toàn đều lùi ra ngoài, dần dần, khu an toàn chân chính thành một khu căn cứ trống.
Lúc này, Du Hành đóng cửa khu an toàn lại, rảnh rỗi không có gì làm dọn dẹp những con tang thi còn lại, có lúc cũng ra bên ngoài tới mấy thành phố lân cận tìm thư viện hoặc trường học để đọc sách.
Dùng hai năm rưỡi để dọn sạch sẽ tang thi trong căn cứ.
Thỉnh thoảng vẫn có tang thi nhảy ra từ phế tích hoặc bị tang thi vây, thậm chí có lần còn gặp một con tang thi giun.
Sau khi dọn dẹp những thứ này liền dùng lửa thiêu hủy. Nhưng căn cứ rất lớn, không thể nào dọn dẹp sạch sẽ hết các ngõ ngách được, vì vậy những nơi đó dần trở nên hôi thối, mùi hôi bay khắp bầu trời khu an toàn, càng khiến cho nơi này trông đổ nát hoang tàn.
Lúc này Du Hành vui mừng vì mình không phải là người bình thường, nếu không ở một nơi tràn ngập tử khí, cuộc sống toàn mùi hôi thôi đã sớm bị bệnh.
Đến năm thứ tư, dưới sự chỉ đạo của Trương Hằng Tuệ, Du Hành đã có thể miễn cưỡng xem sách chuyên môn, không thể trách, cậu rất bội phục những chuyên gia có thể bước vào phòng thí nghiệm, những quyển sách này thật sự là thiên thư.
Suốt nửa tháng, Du Hành hoàn toàn đắm mình vào kế hoạch tu dưỡng trình độ khoa học.
Khu an toàn Lục Đồng bị bỏ quên cũng nghênh đón những vị khách đầu tiên.