Du Hành không hề biết có người đang đánh chủ ý lên chức đội trưởng của cậu, khi cậu về nhà thì Trương Hằng Tuệ vẫn chưa về, sau khi cậu thay quần áo ở nhà liền nấu cơm.
Vừa mới nấu cơm xong thì Trương Hằng Tuệ cũng trở về: "Xin lỗi, chị về trễ rồi."
"Lát nữa chị chưa về thì em cũng định đi đón chị."
"Ừm, bên phía khu biệt thự kia đang có người gây chuyện, chủ nhà chết nên bọn chị định thu lại nhà, nhưng không biết từ đâu tới bốn năm dị năng giả, còn có một người là dị năng giả cấp năm nữa nên phòng quản lý không dám làm quá cứng."
"Không phải đã nói rõ điều khoản từ đầu rồi sao, chủ nhà chết thì nhà sẽ bị thu hồi, sao bây giờ có chuyện họ lại tới làm loạn?"
"Đó là tin tức mà chị nghe được."
Trương Hằng Tuệ vừa ăn cơm vừa nói, vừa nhìn đã biết cô đang rất đói bụng.
"Khâu Lâm nói, lãnh đạo phía trên đã đổi người." Chằng qua không muốn khu an toàn rơi vào hỗn loạn nên mới không thông báo cho dân chúng. Mà chuyện của khu cao tầng cũng không phải chuyện bí mật gì, chẳng qua bọn họ thuộc tầng chót nên mới không biết.
"Lão tướng quân chết do tuổi già, vừa lâm bệnh liền báo tin lên căn cứ thủ đô, đồng thời giao quyền trong tay ra, chờ người mới tới tiếp nhận."
"Chị có biết đó là hạng người gì không?"
Trương Hằng Tuệ lắc đầu: "Cô ấy cũng chỉ nghe cha nói mấy câu. Đúng rồi, mùng chín đầu năm mới hôm nọ, không phải nghe được quân ca hay sao? Đó là lúc lão tướng quân trút hơi thở cuối cùng, nghe nói được chôn ở trên đỉnh nói."
Cô rất cảm kích vị tướng quân già này, cảm kích ông ấy vì đã xây dựng nên căn cứ, xây dựng cho bọn họ một chốn dung thân. Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng cô vẫn luôn thầm chúc ông ất có sức khỏe trường thọ.
"Nhớ." Lúc đó cậu chỉ nghĩ là quân đội đang diễn tập, cũng không suy nghĩ gì thêm nhiều.
Khâu Lâm chỉ nói một chút tin tức đó, những chuyện khác Du Hành phải tự thân vận động đi nghe ngóng, dù sao thì biến hóa của cao tầng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới những người tầng chót như bọn họ, mối quan hệ của hai phía đều có liên quan tới nhau.
Cậu nghĩ tới Hoàng Trung Lượng, vì vậy sau khi ăn xong cơm tối liền mang theo một thùng sữa bò tới nhà Hoàng Trung Lượng.
Trong nhà anh ta đang đốt đèn dầu, có lẽ đang ăn cơm tối.
"Chào anh Hoàng, em tới thật không khéo! Quấy rầy anh và chị dâu ăn cơm tối rồi."
Hoàng Trung Lượng đón cậu vào nhà: "Cậu ăn cùng nhà anh nhé?" Nói rồi gọi vợ đi lấy thên bát đũa.
"Không cần đầu, chị dâu không cần lấy. Em vừa ăn no rồi, tản bộ một lúc, không thể ăn thêm được nữa." Du Hành đặt thùng sữa bò lên bàn, sau đó ngồi xuống ghê sô pha.
"Được, chỗ anh em chúng ta không cần khách khí, cậu ngồi trước đi, anh ăn sắp xong rồi."
Chờ Hoàng Trung Lượng ăn xong, vợ anh ta liền cầm theo bình trà ra. Con gái của anh ta thì ngoan ngoãn ngồi trên gối anh, đôi mắt ngây thơ nhìn vào thùng sữa bò.
"Sao cậu lại mang nhiều thế này, bây giờ một thùng sữa bò khó mua lắm."
"Tặng anh để bé uống dần, trẻ con cần sữa mới đúng."
Hoàng Trung Lượng cũng không khách khí nữa, lấy một hộp ra cắm ống hút, đưa cho con gái: "Noãn Noãn uống đi, nhớ cảm ơn chú nhé."
"Cảm ơn chú."
Du Hành mỉm cười: "Ngoan lắm."
Hai người ngồi uống trà, rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
Lúc hỏi tới tân lãnh đạo vừa nhậm chức, Hoàng Trung Lượng cũng biết một chút tin tức, vì anh ta cũng bị dính líu một chút khi thay đổi lãnh đạo mới.
Quan mới nhậm chức phải để ý, hơn nữa cái chức vụ lần này cũng không phải chức vụ thông thường.
"...Anh xem, dù có tài năng thế nào thì cũng phải thông báo cho quần chúng biết chuyện thay đổi lãnh đạo chứ."
Hoàng Trung Lượng nhấp một ngụm trà, cảm thấy có hơi khổ sở: "Mỗi người có địa vị đều có tâm phúc của riêng mình, người cũ nhất định sẽ bị người mới thay vị trí. Những người họ hàng thân thích của anh đều bị điều tới vị trí nhàn rỗi, ngày hôm trước người đó cũng nói anh phải chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay vừa tan ca anh đã nhận được thông báo ngày mai phải tới làm ở phòng truyền thông radio rồi."
Phòng truyền thông là làm gì? Mỗi ngày đọc đi đọc lại mấy bản tin, lúc nào cấp trên có thông báo quan trọng thì đọc, mỗi ca có vài người, ngay cả muốn kiếm thêm cũng khó.
"Những phương diện khác cũng có sự thay đổi, nhất định tân lãnh đạo sẽ thay dẫn dần. Anh nghe nói cậu làm ở đội tuần tra không tệ, đó là chuyện tốt mà cũng có thể là chuyện xấu. Cậu cũng nên cẩn thận một chút."
Du Hành cảm ơn anh ta, lại an ủi: "Anh Hoàng cũng đừng cảm thấy thẹn, trước cứ ở bên phòng truyền thông nghỉ ngơi một thời gian, nhất định sẽ có cơ hội chuyển sang nơi khác, sau này có gì cần thì em sẽ giúp hết sức."
"Được, tới lúc đó anh sẽ không khách khí."
Qua thêm nửa tháng, Du Hành nhận được thông báo cậu đã mất chức đội trưởng, tân đội trưởng mới là Giang Vĩnh Cường.
Cũng may cậu đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, bĩnh tĩnh nhận kết quả.
"Này, Trương Hằng Viễn, cậu lấy súng của cậu ra đi, từ giờ tôi sẽ đưa súng cho Quân Lâm cầm, các cậu không có ý kiến gì chứ?"
Có ý kiến, ý kiến lớn là đằng khác!
Sau khi tan làm, những người khác vẫn chưa rời đi đều bị tin tức mới làm tức điên.
Lư Tập Châu kích động nói: "Sao lại vô cớ hạ chức đội trưởng Trương vậy? Giang Vĩnh Cường anh mới tới có mấy hôm, bản lĩnh chưa thấy đâu, vừa gặp phải tang thi đang cong mông chạy trước, anh có thể làm đội trưởng được chắc?"
Giang Vĩnh Cường tức xanh mặt: "Lư Tập Châu, mồm miệng cậu sạch sẽ một chút! Không lẽ cậu không muốn làm công việc này tiếp?"
"Ai yoo, thật là sợ hãi ~! Đội trưởng như anh cũng không có quyền đuổi tôi đâu, giỏi tới đây ~"
Giang Vĩnh Cường tức giận ra tay nhưng lại bị Quân Lâm ngăn lại.
"Hừ, tôi có thể ngồi lên vị trí đội trưởng cũng có thể đuổi cậu, cậu cứ chờ đấy."
Du Hành cũng ngăn Lư Tập Châu, lại trấn an những người khác: "Cấp trên đã ra lệnh rồi, mọi người tỉnh táo đi." Chức đội trưởng nói thật cũng chẳng có quyền lực gì, chẳng qua trong quá trình làm việc có thể điều động người, sau đó được dùng súng.
Giang Vĩnh Cường quả thật là một người ngu ngốc, làm vị trí này vừa nghĩ đã biết là do lòng hư vinh của hắn ta. Dĩ nhiên, người phía sau hắn ta cũng có tính toán riêng.
Công việc kế tiếp triển khai không được thuận lợi lắm. Giang Vĩnh Cường phải cho người tới giải tán, độ tiến triển của đội tuần tra bị liên lụy rất lớn, thậm chí còn xuất hiện vùng đất trống.
Bên ngoài khu an toàn rất lớn. Đội bọn họ phụ trách cả một đất lớn, là khu đất gần cầu cao tốc, bên đó thường xuyên có tang thi xuất hiện.
Lúc đó họ gặp một con tang thi cấp bốn, nó chạy thẳng qua vùng đất trống tới cửa khu an toàn. Con tang thi cấp bốn cũng không khó giết, cái khó ở đây là kĩ năng, con tang thi này vậy mà lại thuộc hệ tốc độ, trước khi giết nó chết thì nó đã cắn không biết bao nhiêu người rồi.
Sau khi bên trên tiến hành điều tra phát hiện ra con tang thi này chạy ra từ khu vực mà bọn Du Hành phụ trách, bên trên muốn truy cứu trách nhiệm.
Giang Vĩnh Cường nói lớn: "Có chứng cứ không? Nếu tôi nói nó từ bên kia tới thì sao!"
Những vị đội trưởng khác cũng không phải người dễ bắt nạt, hơn nữa căn cứ đã phân chia khu vực tuần tra, lập tức chống đối: Chỗ họ không để lộ sơ hở để con tang thi kia chạy ra được.
"Anh nói không có thì không có thật sao, bên chỗ chúng tôi không bao giờ có chuyện để xổng tang thi như vậy."
"Bên chỗ anh sao? Anh có bản lĩnh đấy cơ à?"
Du Hành không nói gì, lúc cậu đi tuần tra, khi quay lại đã tận mắt nhìn thấy có một cái bóng bắn thẳng tới. Khoảng cách quá xa, lúc cậu đuổi tới thì thảm kịch đã xảy ra rồi.
Không thể không nói, đây là lỗi do cậu cũng như của cả đội này.
Cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Nhờ chuyện này làm chất xúc tác, ba ngày sau tất cả nhân viên tuần tra đều được tập hợp, tuyên bố toàn thể gộp lại, sau đó thống nhất phân phối lại, mọi người nhận nhiệm vụ mới.
Rất nhiều người đều đoán mò, đặc biệt là những nhân viên trong đội tuần tra có mạng giao thiệp rộng.
Ngày đó trên loa truyền thanh phát ra giọng nói trầm bổng: "... Để tiến tới bước quy phạm vùng ngoại thành căn cứ do đội tuần tra quản lý, sắp tới sẽ tiến hành chỉnh lý toàn diện, yêu cầu quần chúng tự bảo toàn tính mạng của mình trong công việc..." Cuối cùng nói rõ đây là chỉ thị của tướng quân trong quân đội.
Du Hành được sắp xếp ca từ mười hai giờ đêm tới sáu giờ sáng.
Vừa đi được hai buổi thì trong nhà có trộm đột nhột, hơn nữa còn là ba tên.
Cũng may Trương Hằng Tuệ nhanh trí, trong lúc không phán đoán được thực lực của đối phương đã trực tiếp nhảy ra cửa sổ trốn bên ngoài.
Bột mỳ, gạo hay dầu muối đều bị bọn trộm khuân đi hết.
Trương Hằng Tuệ nghe động tĩnh biết bọn chúng đã đi, lúc này mới dám đi vào nhà. Cô cẩn thận đi vào, sau khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng động cũng không dám ra ngoài lập tức, lúc đám kẻ gian kua đi cửa nhà chưa khóa, cô lập tức trốn sau cánh cửa.
Đợi một hồi, tiếng bước chân đã đi xa, lúc đó cô mới vội vàng nhìn ra cửa.
Sau đó cô thấy cả căn phòng xuất hiện ánh lửa, một ngọn lửa nằm im trước cửa phòng, Trương Hằng Tuệ đánh giá mấy giây thì ngọn lửa đó lập tức biến mất.
Ánh lửa đã tắt.
Cô che miệng thật chặt, từ từ lui lại phía sau, đóng cửa phòng lại ngồi xuống góc tưởng. Chờ tới khi Du Hành về nhà, cô vẫn trốn sau cách cửa.
Du Hành mang theo khuôn mặt mệt mỏi vào nhà, lúc đi qua cách vách thì phát hiện cửa nhà đó đang mở. Lại nhìn về nhà mình, nhà cũng đang mở cửa, cậu bị dọa giật mình.
"Chị!"
Cậu thấy chị gái đang thất kinh, đến khi nghe rõ chuyện vừa xảy ra, Du Hành cảm thấy vui mừng vì chị gái đã tránh được một kiếp nạn.
"Chị lên giường nghỉ ngơi đi, em đi nấu ít cháo cho chị."
Trong lúc cậu đang nấu cháo, chồng Trương Yến ở cách vách cũng vừa tan làm, anh ta cũng là nhân viên tuần tra, nhưng địa bàn lại ở trong căn cứ.
"Trương tiểu đệ, cậu biết vợ anh đang ở đâu không? Có phải đã đi chợ cùng chị gái cậu không?"
"Không phải, tối hôm qua chị tôi tới nhà bạn ngủ, cũng vừa mới trở về. Nhưng vừa rồi có trộm vào nhà, cửa cũng mở toang, giờ muốn nấu bát cháo cũng không có gạo để nấu." Cậu không thể nói tối qua Trương Hằng Tuệ cũng ở nhà được, nếu không rất khó giải thích.
Chồng của Trương Yến thay đổi sắc mặt, quay về nhà tìm thêm một lần. Đồ ăn trong nhà không thấy đâu nữa.
"Vợ! Tiểu Yến!"
Anh ta tới nhà những người mà vợ anh ta quen, cuối cùng vẫn không thấy. Sau đó anh ta để mắt tới đống tro trong nhà, sau đó lại nhìn thấy một miếng kim loại bị đốt tới biến dạng ở chân bàn, đó là nhẫn cưới của bọn họ.
Anh ta nghĩ bản thân sắp không xong rồi.
Sau khi báo lên, nhân viên tuần tra rất nhanh đã tới, bác sĩ cũng xác nhận đó chính là tro cốt của con người.
Hiện trường vụ án rất ác liệt, vừa nhìn đã biết là do dị năng giả tạo ra.
Ngày hôm đó cũng có hơn mười chín hộ báo án, có mười một nhà là không có ai ở nhà bị trộm. Trình độ độc ác khiến toàn thể mọi người tức tới lộn ruột. Mà mối liên kết duy nhất giữa các vụ án có cùng đặc điểm, những nhà bị trộm đều có người làm nhân viên tuần tra.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà nhà của những nhân viên tuần tra bị trộm đều chỉ có một hoặc hai người thân là phụ nữ ở nhà, hơn nữa cũng là lúc những nhân viên tuần tra được phân vào ca tối.
Cả khu an toàn xôn xao hết một ngày.
Cấp trên thấy ảnh hưởng của vụ án này quá tệ, trước tiên đè xuống, sau đó lén tra hung thủ. Nhưng độ lan truyền của dư luận quá lớn, chuyện này không thể ép xuống được, nhân viên tuần tra, đặc biệt là những nhân viên tuần tra bên trong căn cứ lúc nào cũng tiếp xúc thân cận với quần chúng, không tới một ngày mà những lời đồn đãi đều bay khắp trời, muốn áp cũng không áp nổi.
Chồng Trương Yến ôm tro cốt, kêu thêm bạn bè và những nhân viên tuần tra đồng cảnh ngộ đi ở trên đường, hô hào đòi truy nã hung thủ.
Sự tình phát triển quá nhanh, Du Hành không tin không có người đứng sau điều khiển mọi chuyện.
Chờ Trương Hằng Tuệ tỉnh lại, đầu óc cũng đã thanh tỉnh, cô nói: "Chỗ các em vừa xếp lại ban thì chuyện này đã xảy ra, thật sự quá trùng hợp rồi."
Họ hỏi thăm được vài tình huống của gia đình khác, nhất định có thể thể hỏi thăm được gia đình đó có của cải hay không, nếu không thì đám trộm kia định trộm cái gì? Nhà Trương Yến rất nghèo, vì hai vợ chồng họ đều là con nghiện cờ bạc, chồng của Trương Yến không đi làm thì đánh bài.
Mang theo hoài nghi, Trương Hằng Tuệ lại nghĩ tới một chi tiết: "Lúc đám người đó đột nhập vào nhà đã đi thẳng vào phòng ngủ." Cô nghe được tiếng động của những người đó trong phòng ngủ bên cạnh nên mới vội vàng trốn.
Nếu hỏi thăm được trong nhà chỉ có đàn bà thì chỉ cần trộm đồ là được rồi, đằng này lại chạy thẳng tới phòng ngủ, không lẽ mục đích chính là giết người?
Trương Hằng Tuệ bị suy nghĩ dọa của chính mình dọa.
Trải qua tối hôm qua, thật là chuyện đáng sợ nhất cả cuộc đời, hiện tại nhớ lại cô vẫn cảm thấy run.
Du Hành an ủi chị gái: "Đừng tự hù dọa mình, để em đi xin nghỉ cho chị, ngày mai chị cũng đừng đi làm."
Ít đi một ngày liền mất tiền công một ngày.
Cuộc sống phía trước khiến Trương Hằng Tuệ phải ném chuyện kia xuống: "Không cần, ngày mai chị sẽ đi làm. Vậy còn em, tối nay có đi nữa không?"
"Một lúc nữa em sẽ đi xin nghỉ, chị yên tâm, đừng sợ."