Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 173: Thế giới thực tế



Trong nhiệm vụ lần này, Du Hành đều hoàn thành nhiệm vụ chính và nhiệm vụ chi nhánh, ngoại trừ nhận được phần thưởng điểm lương hỏa, cũng vì hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh [Trùng tộc chi Vương ] mà hoàn thành thành tựu che dấu [Nhị đại trùng Vương], nhận được phần thưởng thuộc tính linh hồn [Uy áp trùng Vương]. Thuộc tính này vừa nghe đã thấy giống [Uy hiếp thi Hoàng], anh cũng rất ưa thích.

Sau khi rời khỏi bờ sông trở về phòng ở thế giới thực tế, anh cũng không lập tức mua [Bách khoa toàn thư về tri thức Tu Tiên], giống như đồ vật vẫn luôn mong muốn mua được, trải qua một thời gian dài lắng đọng đã không hề xúc động như vậy nữa.

Trước tiên anh đi gặp cha mẹ Du, sau khi ăn cơm xong trò chuyện qua ngày, còn cùng nhau ngồi trong sân ngắm trăng uống trà, xong hết mọi thứ mới ngồi trên giường xem xét hệ thống trao đổi điện tử, rồi mua [Bách khoa toàn thư về tri thức Tu Tiên]. Một quyển sách dày cộm rơi vào trong tay, quý trọng tựa thiên kim.

Xem mục lục bên trong xách, hai mươi bốn tỷ sáu ngàn vạn điểm lương hỏa này thật không lỗ. Tất cả tri thức Tu tiên gì đó đều có, kể cả: các loại linh căn, công pháp tu luyện áp dụng theo thể chất của từng người, công pháp kinh điển ma tu, yêu tu, quỷ tu, bùa chú, luyện khí, đan dược, ngự thú...vv...vv... đều có đầy đủ.

Đồng thời, còn bao gồm tất cả pháp thuật, pháp quyết, cách thu nhận sử dụng Thiên Linh Địa Bảo của Tu Tiên giới, khác biệt với thường thức thế giới Tu Tiên giới, kỳ văn dị sự.... Có thể nói cái gì cũng có.

Du Hành thấy mùi ngon, trong lòng kích động bành trướng nhiệt tình.

"Không được theo đuổi cao xa." Anh hít sâu một hơi, đem ánh mắt dừng lại ở vị trí bọn họ, chuyên tâm dùng tay điểm trong mục lục công pháp xem phân loại, quyển sách trên tay tự động lật qua lật lại, vô số trang lật qua một cách vô thanh vô tức, trong sách linh khí từ từ tràn ra, từ từ bao trùm Du Hành.

Đây chính là chỗ huyền diệu của quyển [Bách khoa toàn thư về tri thức Tu Tiên], nó còn có thể phóng thích linh khí, mặc dù lượng linh khí không nhiều lắm, nhưng lại có tác dụng đầy đủ với tu sĩ tĩnh tọa điều tức. Đối với bản thân đang ở Tây Châu cằn cỏi, tác dụng càng là phi phàm.

Du Hành thoải mái nhắm mắt, cổ hơi thở này so với không khí bên trong Âm Dương kính càng làm người ta thoải mái dễ chịu hơn, ngay cả Lô Ưng đang trên gối cũng đứng lên, cọ đến bên chân Du Hành, lông vũ đều bắt đầu bay bồng bềnh... có thể thấy được bây giờ nó vui vẻ biết bao.

Bỗng nhiên Du Hành nghĩ đến một vấn đề, anh vội vàng ấn mở phụ lục giới thiệu về linh khí bên trong quyển sách, biết được linh khí chỉ vòng quanh bên cạnh anh chứ không tiêu tán lan tràn ra bên ngoài, sau khi biết được Du Hành mới thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Sở dĩ Âm Dương kính bị Tuyên Dương Tông phát hiện, cũng bởi vì cửa ra vào cấm chế nơi vách núi kia qua bao năm không tu sửa, khiến linh khí bên trong Âm Dương kính tiết ra ngoài. Các tu sĩ cũng không giấu diếm chuyện này, cho nên anh cũng thăm dò được.

Biết được [Bách khoa toàn thư về tri thức Tu Tiên] cung cấp linh khí sẽ không tiêu tán ra bên ngoài, anh yên tâm, phải biết bây giờ Tây Châu còn một đám tu sĩ Tuyên Dương Tông đóng quân đây này.

Sách vở đã lật đến chỗ người tu luyện công pháp, đến chỗ này còn có mục lục nhỏ, Du Hành cẩn thận lựa chọn, ấn mở công pháp tên là [Bí quyết linh hỏa] dẫn khí nhập vào cơ thể, áp dụng nhập đạo cho người có Hỏa Linh Căn. [Bí quyết linh hỏa] thích hợp với Du Hành hơn [Dẫn Linh Quyết ], không phải [Dẫn Linh Quyết] không tốt, mà nó áp dụng cho tất cả mọi người, cho dù Kim Linh Căn} hay Thủy Linh Căn đều có thể dùng được, thiếu hụt chính là phần độc nhất vô dị cùng chuyên biệt kia.

Sau khi anh lựa chọn [Bí quyết linh hỏa], từ bên quyển [Bách Khoa toàn thư về tri thức Tu Tiên] trồi lên trên không hư ảnh một quyển sách, sau đó hư ảnh tiến vào trong ngực Du Hành rồi tan biến.



Nhưng anh cũng không nản chí, anh không thiếu nhất chính là thời gian.

Không có người dẫn đạo, đêm nay Du Hành cũng không có thu hoạch gì. Xem đến khi mệt mỏi, anh đi ngủ. Sau khi cất sách đi, linh khí này cũng biến mất không còn thấy gì nữa, Lô Ưng có chút không nỡ, cạc cạc khẽ kêu vài tiếng, sau đó gối đầu cũng đi ngủ theo Du Hành.

Thời gian về nhà bình thản và ấm áp, mỗi ngày cha mẹ Du đều đi mở cửa tiệm, với tư cách con trai cũng không thể mỗi ngày đều ngồi ngốc trong nhà, để cha mẹ đi làm mệt nhọc. Vì vậy ban ngày Du Hành cũng đi đến cửa tiệm giúp đỡ, buổi tối lại nghiên cứu tu luyện.

Du Hành đã có thuộc tính linh hồn [sáng suốt], đọc thông hiểu [bí quyết linh hỏa] cũng chỉ là vấn đề thời gian. Anh còn từ trong hệ thống trao đổi điện tử đào ra được từ điển, từ ngữ nào tối nghĩa khó hiểu liền tra cứu, dùng sáu đêm phiên dịch hoàn toàn thấu triệt [Bí quyết linh hỏa].

Sau đó chính là thử. Một lần thử này mất hơn nửa tháng, hai lần thành công nhất đều chênh lệch một bước, khiến người ta rất bất đắc dĩ.

Lô Ưng thấy anh phiền não, nói với anh: "Chúng ta đi ra ngoài chơi nha, chơi xong ngươi sẽ vui vẻ hơn." Tâm tư của nó đơn giản, quan tâm đơn giản nhất chính là như thế: ngươi không vui à? Ta đi chơi cùng ngươi nha.

Du Hành cũng nhận tình của nó: "Được, chúng ta đi ra ngoài chơi." Lô Ưng liền vui mừng tự động bay vào trong lồng, đây là chuyện anh và nó đã bàn bạc với nhau từ trước.

Mang theo lồng chim đi ra ngoài, hiện tại chạng vạng tối, cửa hàng nhà họ Du đã đóng cửa, vốn cha mẹ Du còn muốn buổi tối mở cửa luôn đấy, nhưng bị Du Hành ngăn cản.

"Nhà chúng ta trải qua như thế này được rồi, đừng để bản thân mệt chết." Cha mẹ đã quên nhà mình có bao nhiêu tiền tệ, anh không quên đấy. Khuyên nhiều lần, cha mẹ anh mới đồng ý.

Lúc anh đi ra khỏi phòng, thấy cha mẹ Du đang ngồi trong sân uống trà ngắm trăng, thấy anh đi ra còn hỏi han: "Thức dậy làm gì?"

"Ngủ không được, con muốn đi ra ngoài một chút."

Cha Du đồng ý gật đầu: "Đúng nên đi dạo một chút, con xem mỗi ngày trời tối đều đi ngủ, bây giờ ngủ còn nhiều hôn? Tranh thủ đi dạo nhiều một chút, đêm nay mới ngủ ngon được."

"Vâng, con đi ra ngoài đây."

"Được." mẹ Du phất phất tay với anh: "Mẹ chờ cửa con, cũng đừng đi quá muộn, không an toàn đâu."

Mẹ Du nhìn con trai mang theo lồng chim đi ra ngoài, mẹ Du cười cười: "Không tưởng tượng được Bảo nhi vậy mà thích nuôi chim, con chim kia cũng đẹp, cả thân hình lông nhung vàng, giống như con gà con." Ngay từ đầu, bà còn tưởng rằng con gà con đấy, nhìn nó bay mới biết thì ra là chim. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Cái này có cái gì, nuôi chim không tệ, nung đúc tính tình." cha Du nhỏ giọng nói: "Không biết từ lúc nào Tiểu Nam nuôi một con rắn, đen nhánh đấy, làm tôi hết cả hồn. Dặn dò nó đừng nuôi rắn độc, nếu bị cắn thì làm sao đây, nhưng nó lại không chịu... Haiz con cái lớn hết rồi, đều có chủ ý riêng của mình."

Mẹ Du nói với ông: "Chẳng lẽ nó ngoại trừ đọc sách có thêm sự yêu thích đặc biệt cũng không được sao, nuôi rắn thì có sao đâu? Tôi thấy không tệ đâu. Tôi xem ông sợ rắn, nhát gan."

Cha Du liền vuốt mũi không nói nữa.

Du Hành đi ra bên ngoài dạo một vòng, quả nhiên tâm tình khá hơn nhiều. Ban đêm đường đi dưới ánh nên hiện ra vẻ đẹp mông lung, ven đường có không ít sạp hàng, mua thực phẩm chín, đồ ăn vặt, điểm tâm đều có cả.

Du Hành mua hai xâu mứt quả đỏ rực, một xâu bỏ vào bện trong lồng chim cho Lô Ưng ăn, nó nhận được vui mừng nhảy nhót, ríu rít một trận, đơn giản chính là ta thích ngươi nhất, ngươi tốt nhất... nói mấy lời dỗ ngọt người khác.

Anh cảm giác mình đang nuôi một đứa bé.



Cắn một ngụm xâu mứt quả, không phải quả mận bắc ở quê cũ, mà là quả hồng bản địa, chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng.

Về đến nhà đánh răng súc miệng, một người một chim liền chuẩn bị đi ngủ.

Lúc sắp đi ngủ, đột nhiên Du Hành nghĩ đến một việc, vội vàng mở hệ thống trao đổi điện tử nhìn một hồi, quả nhiên tìm được đủ loại thương phẩm chuyên dụng dùng để tu tiên: đan dược, phù triện, pháp bảo...

Là anh quá ngốc! Dẫn khí vào cơ thể vẫn còn kém một bước, sao không nghĩ đến tìm ngoại lực viện trợ? Đan dược không phải ngoại lực viện trợ sao?

Du Hành kiên nhẫn chọn lựa, đã tìm được [Dẫn Khí Đan], có thể nâng cao hiệu quả dẫn khí vào cơ thể, gia tăng tỷ lệ thành công, một viên cần mười điểm lương hỏa, đối với người có tài sản bên người như anh mà nói thì vô cùng rẻ, sau khi suy nghĩ rồi quyết định tối mai sử dụng, anh cần nhắn nhủ cha mẹ một chuyện.

Đêm qua lúc mang chim đi tản bộ bên ngoài, anh gặp được một vị tiên nhân, Tiên Nhân thấy linh căn của anh hợp duyên, thu nhận anh làm đệ tử ký danh, tặng anh một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong bỏ không ít đồ làm lễ gặp mặt, bên trong còn có công pháp tu luyện.

Mẹ Du vô cùng vui mừng: "Đây là chuyện vô cùng vô cùng tốt, thật sự tổ tông phù hộ, Bảo nhi của chúng ta cũng có thể làm tiên nhân rồi! Tiên nhân ở đâu? Mẹ đi cảm hơn ông ấy!"

Sở dĩ bọn họ bằng lòng đi đến Bắc Châu, bởi vì Bắc Châu là nơi cực hàn, bọn họ đều là người phàm không có linh căn, linh khí chỗ đó không có tác dụng gì với bọn họ, linh khí tẩm bổ thân thể còn không cản nổi ăn mòn của hàn khí đối với thân thể. Chẳng bằng đi đến Tây châu xa xôi, dù không có linh khí cũng có bốn mùa rõ ràng.

Bây giờ lại lọt vào mắt xanh của tiên nhân, thật sự quá may mắn! Đợi sau khi nghe Du Hành nói rõ, Tiên nhân đã đi vân du rồi, cha mẹ Du mới đè xuống tâm tình kích động của mình.

"Cha mẹ, từ hôm nay trở đi con bắt đầu tu luyện rồi, cũng không biết có thể thành công hay không. Nếu con không ra khỏi phòng, hai người cũng không cần gọi con. Đợi con luyện thành, dĩ nhiên con sẽ ra ngoài."

"Khổ cực như vậy sao? Vậy làm sao con ăn cơm đây?"

Du Hành nói: "Trong khi tu luyện không thể nào gián đoạn để ăn cơm, mẹ đừng lo lắng, chờ con đi ra ngoài mẹ làm đồ ăn ngon cho con." Cuối cùng lại dặn dò cha mẹ mình: "Không được nói cho người thứ tư biết."

"Con yên tâm, cha và mẹ con sẽ giữ kín như bưng, nếu con tu luyện mệt mỏi thì cứ đi ra ngoài, cha và mẹ sẽ làm món ngon cho con."

Sau khi nói chuyện với cha mẹ xong, lại nếm món ăn cha mẹ làm cho, Du Hành còn đặc biệt cầm theo một bao lớn bánh bao, điểm tâm mẹ Du đặc biệt mua về tiến vào phòng mình.

Dưới sự trợ giúp của Dẫn Khí Đan, lúc này Du Hành thuận lợi dẫn khí nhập vào cơ thể, mười ba ngày sau anh mới từ trạng thái nhập định tỉnh lại. Tinh tế cảm giác linh lực rất thưa thớt trong cơ thể, anh thở phào nhẹ nhỏm.

Sau đó chính thức nhập môn, anh bắt đầu suy xét đến một vấn đề. Tây châu, không có linh khí! Lúc này anh dẫn khí nhập vào cơ thể, nếu không có [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên] cung cấp linh khí loại nhỏ, anh căn bản không cách nào thực hiện được.

Miễn cưỡng dẫn khí nhập vào cơ thể, linh lực trong cơ thể cũng mỏng manh cực độ. Nếu thật sự muốn tu luyện, tuyệt đối không thể ở Tây Châu. Mặc dù Tây châu cũng có Âm Dương kính, nhưng đây là đồ vật quá xa vời với anh.

Dọn nhà! Ở nơi Tuyên Dương Tông không coi vào đâu mà tu luyện, hệ số nguy hiểm cực cao, Du Hành sinh ra ý niệm dọn nhà. Rời xa Tuyên Dương Tông, chỉ cần không ở dưới mí mắt của bọn hắn, rất nhiều chuyện anh đều có thể triển khai tay chân.

Vậy thì dọn nhà!

Ngày hôm sau anh liền đi ra khỏi phòng, mấy ngày nay hai vợ chồng không ra phố mở cửa tiệm, đối mặt với hàng xóm hỏi thăm, đều chỉ nói con trai bị bệnh phải chăm sóc. Nhìn thấy Du Hành đi ra, hai vợ chồng đều rất kinh hỉ, tranh thủ thời gian nấu cơm cho anh ăn.



Ăn cơm chiều, Du Hành liền nói cho cha mẹ biết chuyện dọn nhà.

"Con thành công dẫn khí nhập vào cơ thể rồi." Anh giới thiệu một phen thường thức tu tiên, lại làm mẫu về bút pháp thấp nhất [Hỏa Diễm thuật], từ đầu ngón tay toát ra một ít ngọn lửa, nhưng chỉ hai giây sau liền tắt ngúm.

Thế nhưng hai giây này cũng đủ khiến cha mẹ Du kinh thán, cha Du quyết định thật nhanh: "Dọn nhà!" ở trong mắt cha mẹ, đều coi trọng việc học tập tương lai của con cái mình, cung cấp cho con mình một hoàn cảnh tốt nhất, dù có đập nồi bán sắt cũng muốn làm.

Mẹ Du cũng nói: "Chuyển!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ngược lại Du Hành có hơi do dự, anh biết rõ vấn đề của cha mẹ, anh vẫn luôn chút lo trước lo sau. Lặn lội đường xa như vậy, từ bỏ cuộc sống an ổn hiện tại, thật sự đáng giá sao?

Anh hỏi cha mẹ: "Cha mẹ, nếu bây giờ cha mẹ đã quên một việc, chỉ còn lại mình con nhớ được... Cha mẹ có muốn nhớ lại chuyện kia không?"

Mẹ Du nhíu mày: "Là chuyện trọng yếu sao?"

"Dạ, đối với con mà nói rất trọng yếu." Du Hành không chút do dự gật đầu.

"Con trai ngốc." Mẹ Du sờ sờ đầu anh: "Nếu mẹ và cha đã quên chuyện kia, có phải con sẽ rất thương tâm không?"

Anh chỉ hơi chút nhớ lại tâm tình lúc đó, hốc mắt đã không nhịn được hơi hồng lên. Rốt cuộc cái gì đã giúp anh chèo chống vượt qua một năm lại một năm trong thế giới nhiệm vụ? Nói đến nói đi, chính là kỉ niệm người một nhà sinh hoạt ấm áp bình thường kia mà thôi.

Mặc kệ nguyên nhân vì sao Tuyên Dương Tông sửa lại ký ức cuộc sống của người khác, anh đều hận bọn hắn.

"Mẹ không thể chịu nổi khi nhìn thấy con đau buồn, nếu để con khổ sở, mẹ cũng không biết đã quên cái gì."

Cha Du cũng nói: "Cha cũng là ý này, từ khi con sinh ra, cha đã muốn con lớn lên trong sự vui vẻ, vượt qua ngày tháng tốt lành. Cha đã quên cái gì khiến con đau buồn rồi? Con nói với cha đi, để cha mau mau nhớ lại." Ôi chao, lần trước sinh nhật của con trai, ông nhớ rõ còn nấu mì trường thọ cho con mà ta?

Vành mắt Du Hành đỏ lên nở nụ cười, một tay nắm một người: "Không có, con thật sự vui mừng."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv