Editor: Lạc Du
Ngũ Hằng Nhạc bảo vệ cô rất tốt, cô mới từ phòng khám nha khoa của anh họ ra. Anh trai ruột của cô ngồi tù khiến cho mẹ chồng cô cảm thấy mất mặt, lúc vừa kết hôn đã đối xử lạnh nhạt với cô. Không chỉ vậy kết hôn ba năm mà chưa có con lại là thêm một cái tội nữa. Từ năm ngoái, toàn cầu nóng lên, nắng gắt liên tục, giá cả hàng hoá tăng nhanh, chỗ đứng trong nhà của cô càng thêm lung lay. Đã vậy gần nửa năm nay, người chồng Cao Minh của cô đã bắt đầu đối xử tệ bạc với cô.
Cô hận bản thân mình đã quá ích kỉ. Thực ra sau này khi lớn lên và bắt đầu hiểu chuyện cô đã biết công việc anh trai làm không phải là buôn bán liêm chính gì, thế nhưng cô sợ, cô sợ mình sẽ lại đói khổ nên cô đã không dám khuyên anh trai dừng lại, đổi công việc khác. Cô biết rõ anh trai là người ít học, tìm đâu ra công việc đứng đắn có lương cao hơn? Vì vậy, cô đã giả vờ như không biết gì.
Sau khi kết hôn, anh trai ruột ngồi tù đã đem lại một vết nhơ trong cuộc đời cô. Thế nhưng cuộc sống suốt ngày phải lo lắng cơm áo gạo tiền đã nói cho cô biết cuộc sống khó khăn đã bắt đầu quay lại. Cô nghĩ, nếu như cô khuyên anh trai sớm hơn có lẽ anh trai cô sẽ không bị ngồi tù, anh em họ dù có nghèo nhưng cũng là những người /trong sạch, không phải cúi đầu trước người khác. Hay là ở trong một gia đình không hạnh phúc như hiện tại, ít nhất cũng có nhà mẹ đẻ để trở về.
Có những lúc cô và chồng cãi cọ, còn mong có anh trai chạy đến bảo vệ mình, cô rơi nước mắt. Cô nghĩ: Ly hôn đi! Đi theo anh trai cùng uống gió Tây Bắc cũng được, chết đói cũng không sợ.
Du Hành điều chỉnh lại cảm xúc, cười với Ngũ Thường Hân: “ Hân Hân, anh cũng nhớ em. Người nhà kia… em có ý gì? Anh nghe nói em muốn ly hôn, em nghiêm túc chứ?”
Ngũ Thường Hân vẫn rơi nước mắt, gật đầu kiên định nói: “Anh, em không sống nổi ở đấy nữa. Anh ở trong đó nên không biết, một năm trở lại đây, đặc biệt là nửa năm nay, giá cả hàng hoá tăng gấp hai, mỗi ngày em đều ở nhà chăm lo người lớn người nhỏ nhà họ Cao, không thể đi ra ngoài tìm việc làm, vậy mà bọn họ đều mắng em là loại gà mái không biết đẻ trứng ăn nhờ ở đậu.”
Nói đến đây, nước mắt cô rơi càng nhiều, cô cúi đầu sờ bụng mình: “Nửa năm trước, Cao Minh đánh em… làm em sảy thai. Khi đó mới được hai tháng, em cũng không phát hiện ra, vậy là cứ như thế thành không có… Anh, em nghĩ kỹ rồi, ly hôn, em và anh đi tìm một công việc, bề trên còn không làm khó được chúng ta, thì lo gì không nuôi nổi chính mình?”
“Được rồi, đừng lo lắng nữa, có anh ở đây rồi!”. Đây là những lời mà hồi bé Ngũ Thường Nhạc thường nói với cô. Ngũ Thường Hân vừa khóc vừa cười: “Anh, em cũng ở đây rồi!”
Du Hành nhanh chóng xuất viện. Cậu và Ngũ Thường Hân trở về căn nhà trước kia.
“Mỗi khi rảnh rỗi em sẽ tới đây dọn dẹp, chỉ là dạo này bận rộn không tới thường xuyên được.” Ngũ Thường Hân nhanh nhẹn múc nước lau người, vừa nói: “Cũng may cái giếng này không sao, bằng không để đến bây giờ mới dọn dẹp thì không tiện”
Du Hành đi đến bên cạnh giếng nhìn xuống, mực nước không cao, có vẻ cũ kỹ. Có thể thấy được cái giếng này đã có từ rất lâu, trong trí nhớ của Ngũ Hằng Nhạc, cái giếng này là do ông nội cậu cùng mấy người bạn đào. Nhà họ sống ở phía nam của một thị trấn bình thường, vài chục năm nay, kinh tế phát triển, nước máy dần thay thế nước giếng, hầu như nhà nào cũng đặt ống nước máy. Một phần là do nước máy thuận tiện nhưng một phần cũng là do nước giếng ngày càng bị ô nhiễm, không để uống được nữa.
Ngũ gia là nhà duy nhất gần đường phố còn có giếng. Cũng bởi vì năm ấy, nhà họ nghèo, không có tiền để dùng nước máy, hai anh em sinh hoạt đều bằng nước giếng.
“Anh sẽ thuê người đào giếng sâu thêm chút nữa, dù sao anh cũng muốn làm điều này.” Thấy Ngũ Thường Hân khó xử, cậu nói: “Anh còn chút tiền để dành, em yên tâm đi.” Giá cả hàng hoá tăng, trước khi cậu ngồi tù đã giấu đi một số tiền, sau này cũng không tiêu sài gì, có điều cũng chỉ có ba vạn, đào giếng chắc chỉ cần mấy trăm tệ thôi.
Nhưng lần này, Du Hành đã tính toán sai. Trước kia, đào giếng mấy trăm tệ ở một nơi như thế này sẽ không đắt. Chỉ là mấy tháng này nắng hạn liên miên, nhu cầu sử dụng nước càng nhiều, tiền nước thì vẫn thế, nhưng sử dụng nước lại không thuận tiện, không ít nhà lựa chọn đào giếng nên tiền công đào lên tới một nghìn năm.
Du Hành mặc cả với thợ đào giếng: “Nhà chúng tôi vốn có giếng, chỉ là đào sâu thêm thôi, anh lại nói giá đào một cái giếng mới như thế, hay giảm cho chúng tôi một chút đi.”
Người thợ mà Du Hành thuê về nói: “Một nghìn hai! Không thể bớt thêm. Đây là giá thị trường rồi, không bớt nữa đâu, cậu muốn đào thì bây giờ tôi đào, còn không muốn thì tôi đi nhà khác.”
“Được! Vậy đào đi.”
Du Hành để Ngũ Thường Hân ở nhà trông, trước khi đi nói rõ với cô: “ Anh ra ngoài mua ít đồ rồi sẽ trở về, em xem trong nhà còn thiếu cái gì, cần mua thêm không? Còn em, có muốn mua cái gì không?”
Ngũ Thường Hân có chút xấu hổ nói: “ Anh có thể đưa em tiền em tự đi mua được không?”
“Được rồi, thế thì chờ anh về.” Du Hành cũng nhận ra là có chút không tiện.
Cậu chậm rãi đi trên đường, đã giữa tháng mười hai, trên đường đa phần mọi người đều mặc áo phông quần ngố. Cậu đi thẳng đến chợ, tự mua cho mình hai cái áo ngoài và quần. Quần áo này chất liệu bình thường nhưng giá cả lại rẻ. Quần áo mùa đông cậu cũng chỉ mua hai cái. Ngũ Hằng Nhạc có một cơ thể rất khoẻ, mùa đông từ trước đến nay chỉ mặc một cái áo dài tay cùng một cái áo khoác nếu có lạnh hơn nữa thì cùng lắm cũng chỉ mặc thêm một cái áo khoác mỏng. Chăn, màn, ga giường cậu cũng chỉ xem qua một chút. Cậu đem những thứ đã mua chuyển về nhà trước, rồi đi sang chợ bán rau củ quả.
Khu chợ này có thể nói là vắng tanh, rau quả thì ít, giá lại cực kỳ cao. Du Hành ngắm nghía một chút rồi mua ít khoai tây, khoai lang, ngô, đậu nành và mua thêm bốn túi gạo cùng dầu, muối, tương, dấm. Không chỉ vậy, cậu cũng mua thêm mì ăn liền và vài thực phẩm khác. Do đồ quá nhiều, cậu phải thuê một chiếc xe xích lô trở về.
Sau khi về nhà, Ngũ Thường Hân nấu cháo khoai lang, nói: “Em không biết là anh sẽ đi chợ, lần sau để em đi, em biết chỗ nào bán giá rẻ hơn một chút.”
“Ừ, cơ thể thế nào rồi? Sắc mặt em rất nhợt nhạt.”
“Không sao.” Ngũ Thường Hân sờ sờ mặt. “Chắc là do buổi chiều phơi nắng nên thế.”
“Anh đã bảo em dọn cái ghế ra trước cửa ngồi là được rồi, em đã đứng dưới mặt trời phải không?” Du Hành không đồng ý nhìn cô. Lúc này Ngũ Thường Hân hẳn là đang mang thai mới đúng, cậu nghĩ phải nên cho cô đi kiểm tra sớm một chút. Nếu không mang thai, Cao Minh lại không đáng tin cậy, chẳng lẽ cậu phải tìm cho cô một người chồng mới rồi chờ đến lúc cô mang thai sao? Cậu hơi hoang mang.
“Ngày mai, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ một lượt, biết trước thế này buổi sáng lúc xuất viện đã bảo em đi kiểm tra rồi. Em đừng có từ chối, không thể tiết kiệm một chút tiền này được, người nhà họ Cao đối với em không tốt, ai biết cơ thể em có bị tổn thương gì không. Nhìn xem em gầy thế này, vẫn nên đi kiểm tra mới yên tâm được.”
Ngũ Thường Hân bật cười: “Anh, đầu năm nay tất cả mọi người đều tiết kiệm, gầy đi là bình thường.”
“Nghe lời đi, đừng làm anh lo lắng. Em cũng đừng lo về chuyện tiền nong, anh đã có chút tiền để dành, sức khoẻ của em mới quan trọng.”
Ngũ Thường Hân cảm động, hai mắt hoe đỏ gật đầu. Trong lòng cô thầm nghĩ hy vọng cơ thể mình khoẻ mạnh để anh trai không phải phiền lòng thêm.
Ngày hôm sau, Ngũ Thường Hân đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Qua hai ngày đến lấy kết quả, thật sự Ngũ Thường Hân đã mang thai được sáu tuần.
Du Hành thở một hơi nhẹ nhõm, nói chuyện riêng cùng Ngũ Thường Hân: “ Nhà họ Cao ghét bỏ em vì em không có con, nhưng giờ em lại mang thai, vậy ý em thế nào? Còn định ly hôn hay là không? Về đứa bé, em đừng lo lắng quá, nó là cháu trai anh, đời này anh cũng không có ý định kết hôn, con của em chính là huyết thống của nhà họ Ngũ chúng ta, anh sẽ nuôi nó thật tốt.”
Ngũ Thường Hân nghe xong, cảm động rơi nước mắt: “Em thật sự muốn ly hôn, nhưng em cũng muốn giữ đứa bé này, em đã đợi nó lâu như vậy… Chỉ là em không muốn phiền đến anh, trong hoàn cảnh hiện tại, nuôi dưỡng đứa bé này là điều không dễ dàng, nuôi thế nào đây?”
Khi đã có đứa con của chính mình mặc kệ trước đây có sống tuỳ tiện trôi nổi như cây lục bình thì nay cũng sẽ tự mọc ra rễ. Có con là niềm khát khao cũng là mong ước bấy lâu của cô.
Du Hành an ủi cô: “Có những lời này của em là đủ rồi, việc đứa bé anh vui còn chẳng kịp sao lại là phiền được. Anh như thế này thì tìm đâu ra người con gái trong sạch chịu lấy anh nên con của em cũng là con của anh, anh mong nó đã lâu rồi.”
Vì vậy, quyết định cuối cùng của họ là giữ lại đứa bé.
Du Hành qua sự tư vấn của bác sĩ đã mua cho Ngũ Thường Hân rất nhiều thuốc bổ. Bác sĩ cũng nói, Ngũ Thường Hân bị thiếu dinh dưỡng một thời gian, cũng may không nghiêm trọng lắm, đứa bé vẫn khoẻ mạnh, chỉ là phải bồi bổ cho cơ thể trở nên tốt hơn.
Sau khi về nhà, Du Hành bắt tay vào lo vụ ly hôn của Ngũ Thường Hân và Cao Minh. Nếu như không phải do người nhà kia quá vô lý, cậu cũng không kiên quyết dấu chuyện đứa bé nhanh chóng tranh thủ lo chuyện ly hôn.
Ngày tận thế sẽ như thế nào, cậu không rõ, chỉ biết tương lai khó khăn trùng trùng. Cậu không muốn dính líu đến gia đình kia. Thậm chí phí nuôi dưỡng cũng không lấy được, chỉ đổi lại được một tiếng thở dài.
Du Hành hẹn Cao Minh, người đàn ông kia chỉ đồng ý dành ra thời gian tới cục dân chính với cậu. Cúp điện thoại, Du Hành nhíu mày, cậu nghe được đầu dây bên kia rất ồn ào, còn có tiếng trẻ con khóc rất to.
Hai ngày sau, cậu cùng Ngũ Thường Hân đến Cục dân chính, chỉ là không ngờ tới thời gian bọn họn hẹn nhau lại vào đúng tầm nghỉ trưa của Cục dân chính. Du Hành gọi điện cho Cao Minh nói: “Bây giờ không được rồi, đổi sang buổi chiều.”
Thật là khó chịu.
Du Hành đưa Ngũ Thường Hân đến quán cơm gần đó ăn trưa, gọi cho cô một chén cháo gà, một chén ba mươi tệ.
Ngũ Thường Hân nói nhỏ: “Trước kia chỉ có mười một tệ, bây giờ đắt hơn nhiều, hương vị cũng kém đi.”
Cậu mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng mới ăn một lần. Chốc nữa quay lại mua con gà, em nấu ăn ngon, chúng ta tự chế biến.”
Đến hơn bốn giờ chiều, Cục dân chính cũng sắp đóng cửa, Cao Minh mới vội vã chạy đến. Du Hành âm thầm đánh giá Cao Minh: quần áo lộn xộn, trên ngực dính bột sữa, ống tay áo ẩm ướt, sắc mặt thì mỏi mệt nhưng lại mang theo sự vui sướng, kết hợp với tiếng khóc trong điện thoại anh nghe được, Du Hành cảm thấy người nhà họ Cao có thể đang nuôi một đứa bé mà người chăm sóc đứa bé này chính là Cao Minh.
Nghĩ vậy, cậu tức giận đến nỗi thở gấp, kìm lại cơn tức trong lòng. Để không lãng phí thời gian, họ trực tiếp vào cửa làm chứng nhận ly hôn rồi đường ai nấy đi. Thỉnh thoảng cậu lại chú ý biểu cảm của Ngũ Thường Hân, vẻ mặt thư thái, cũng không nhìn Cao Minh một cái, lúc này lòng mới nhẹ đi.