Ánh mắt Tống Hàn nhìn Triệu Tử Đằng không khách khí:"Triệu Tử Đằng, mời cậu rời khỏi nơi này." Giọng nói lạnh lẽo tựa như mặt hồ đóng băng nghìn năm, lại là dáng vẻ cao ngạo, không xem ai ra gì ấy.
Triệu Tử Đằng sửng sốt vài giây, không ngờ người này lại trực tiếp đuổi khách đi như vậy. Anh liền đứng dậy, tay với lấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghế rồi thong dong bước đi. Nếu so về khí chất thì Tống Hàn vẫn luôn đem lại cho mọi người cảm giác hừng hực khí thế, quyền lực mạnh mẽ, có lẽ là do chiều cao đến mức vượt trội của anh. Mà lại có sức hấp dẫn không thể lột tả thành lời, quả thực là phẩm chất trời phú. Còn Triệu Tử Đằng tuy không có được sự mạnh mẽ như Tống Hàn nhưng nhìn chung anh thư sinh, nho nhã nhưng hiển nhiên sức hút có thừa, không hề đơn giản, càng không thua kém Tống Hàn. Vậy mà hiện tại hai người đàn ông này đứng cạnh nhau không khí lại trở nên căng thẳng tột độ, cảm giác ngột ngạt không chịu được.
Triệu Tử Đằng trước khi bước qua cửa chính, anh nhìn Vương Triều Vân, cuối cùng cũng không nhịn được đành lên tiếng:
"Chuyện gì cũng có mặt trái, chỉ là nhất thời bị mặt ảo che lấp đi thôi."
Vừa dứt lời ngay lập tức anh nhận được ánh mắt sắc bén đến độ đáng sợ của Tống Hàn trên mặt hiện rõ ý tứ " vẫn còn chưa về sao? Còn muốn tiếp tục sao? " nhưng hiển nhiên đây chỉ là toàn bộ hàm ý chứ không được nói ra bên ngoài.
Triệu Tử Đằng không có ý định đáp trả lại vẻ mặt kia, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt như cũ.
Kể từ lúc Triệu Tử Đằng rời đi tính đến thời điểm hiện tại cũng đã gần nửa giờ đồng hồ nhưng Vương Triều Vân vẫn không hề động đậy hay có ý định đứng lên về phòng. Trong lòng thầm nghĩ chẳng phải mình còn có một bức vẽ chưa hoàn thành sao, trước đó rõ ràng vẫn còn hưng phấn, thế mà giờ lòng lại nặng trĩu. Cô bất giác nhớ tới câu nói của Triệu Tử Đằng, suy cho cùng anh muốn ám chỉ điều gì? Là về bản thân cô, Tống Hàn hay là về mối quan hệ của hai người?
Nghĩ tới đây cô lại cảm thấy lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo, lại nhìn vào tách trà ấm nóng khi nãy đã nguội lạnh từ bao giờ, cô chỉ còn biết cười khổ. Cô cảm thấy thật ra chuyện tình cảm cũng giống như một tách trà, lúc vừa cầm lên là nóng bỏng, ấm áp nhưng sau một thời gian, đến giai đoạn nào đó khi nhiệt huyết qua đi rồi tách trà ấm nóng kia cũng hóa thành lạnh lẽo.
Đang trầm tư suy nghĩ bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô nhắc nhở:
"Tiểu thư à, cô đã ngồi thẩn thờ ở đây suốt nửa giờ rồi... " Nghe âm thang nhỏ nhẹ, dịu dàng Vương Triều Vân khẽ nâng mí mắt nhìn người đó rốt cuộc là ai. Hóa ra là một cô gái trẻ chưa đến hai mươi tuổi, nhưng cô chưa từng nhìn qua cô gái này, chắc có lẽ là người mới.
Tử Yên nhận được ánh mắt đánh giá mình từ trên xuống dưới của Vương Triều Vân liền cảm thấy chột dạ.
"Ừm."
Tử Yên đó chẳng qua cảm thấy cùng là chị em phụ nữa nên cũng đôi chút đồng cảm với cô, đang có một cuộc sống mới bên người chồng thì lại cùng người cũ vô tình trùng phùng. Vả lại vừa rồi Tử Yên còn được biết thêm về " người chồng thương nghiệp " kia, cô không phải có ý nghe lén, chỉ là lúc vô tình ở bên ngoài vườn nghe lỏm được câu chuyện ấy qua khung cửa sổ. Quả thực càng nhìn Vương Triều Vân, cô lại vạn phần cảm khái, vạn phầm cảm thương sâu sắc.
Lúc Vương Triều Vân định đi về phòng, Tử Yên cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay buốt lạnh của cô liền kêu lên "À đúng rồi, còn cái này..." Tử Yên vội đưa chiếc khăn ấm cho cô lau tay.
"Cảm ơn cô, cô thật tốt!" Vương Triều Vân nở nụ cười yếu ớt.
--------------------------------------
Về phòng lại thấy Tống Hàn đứng trước ban công hút thuốc, đã rất lâu rồi cô không thấy anh buông thả như vậy, vì cô không thích khói thuốc độc hại ấy nên anh cũng tránh tối ưu việc hút thuốc trong nhà. Vậy mà lúc này nhìn vẻ mặt trầm tư kia càng làm cho anh trở nên quyến rũ kì lạ.
Vừa nhận ra sau lưng mình có tiếng động, Tống Hàn lập tức dập tắt điều thuốc rồi vứt đi, anh xoay người trở vào trong
.
Vương Triều Vân là người chủ động ôm lấy anh trước, chân nhón cao hết mức, hai tay vòng qua cổ anh. Tống Hàn cũng rất hợp tác chớp mắt đã nhấc bổng cô lên, bế lên giường.
Lúc tay anh luồn vào trong áo cô, cảm nhận được cơ thể cô hơi run lên, giọng nói bỗng chốc lạc hẳn đi:
"Hàn, em thấy bất an!" Cô thều thào.
Động tác ở tay đột nhiên dừng lại, đây là lần đầu tiên cô gọi anh bằng tên thân mật như thế, cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng nỗi niềm lo lắng trong cô. Một chút xót xa mơ hồ len lỏi nơi tim anh.
Chợt nhớ đến câu nói của Triệu Tử Đằng dành cho cô trước khi rời khỏi đây làm anh càng thêm bức bối. Chỉ vì lời nói kia đã thành công làm cho một Vương Triều Vân cứng cỏi phải cảm thấy bất an.Tống Hàn phủ thân hình to lớn lên người cô, khẽ nói bên tai:
"Anh ở đây!"
Để cô yên tâm, anh sẽ trấn an nỗi lo sợ ấy.
Sau một hồi trầm luân, cùng anh dây dưa quấn quít, Vương Triều Vân cuối cùng cũng mệt lã người, toàn bộ sức lực như bị trút sạch hết chỉ còn lại hơi thở hổn hển, gấp gáp bị kìm nén suốt cả quá trình hoan ái. Cô gục đầu tựa lên vòm ngực rắn chắc của anh, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
-