Một buổi sáng nào đó khi ngồi trước ban công đọc sách, Vương Triều Vân bỗng nhiên nghe một đoạn nhạc được phát ra từ ngôi nhà bên cạnh,. Cô bất giác mỉm cười, có lẽ chỉ là vô tình, ngón tay dừng lại ở một trang sách rất lâu sau mới nâng lên lật sang trang mới, quá chăm chú vào giai điệu vừa rồi.
" Hey! " Diệp Triết rất không tự giác ngã người qua trái, thuận lợi tựa đầu vào vai cô nói:
" Cậu có còn nhớ hay không bản nhạc này? "
" Mình đối với bản nhạc này rất có ấn tượng! " Vương Triều Vân do dự đôi chút rồi gập quyển sách lại, cô cười trừ: " Tớ và Tống Hàn từng chơi bài này bằng Dương cầm. "
Mọi thứ cũng chỉ là hai chữ " Đã từng ".
" Phải phải, các cậu từng biểu diễn trước trường cơ mà! "
Ngưng một cái, Diệp Triết dường như nhớ ra được điều gì đó, ngóc đầu lên không mạnh không nhẹ đánh vào tay cô thì thào:
" Cậu không cảm thấy có gì đó rất hay ho sao? "
" Hay? " Vương Triều Vân không hiểu, nhưng đột nhiên lại trông thấy vẻ mặt đó của cô rất buồn cười. " Hay chỗ nào? "
Diệp Triết không kìm nén tiếng thở dài, chăm chú nhìn cô phân tích. " Này nhé! Năm đó cậu và Tống Hàn chỉ là vô tình được biên đạo nhạc sắp xếp để biểu diễn cùng nhau trên sân khấu. Mình vẫn còn nhớ rõ năm đó là năm thứ hai cao trung, tính đến nay cũng gần bảy năm rồi ấy chứ. Vậy mà bây giờ hai người các cậu lại trở thành vợ chồng rồi. Cứ như là có duyên với nhau vậy! "
Vương Triều Vân bật cười, suy nghĩ của cô bạn này có phần nghệ thuật, phải chăng xem phim ngôn tình nhiều quá nên suy nghĩ trở nên lệch lạc, nhìn đời bằng con mắt màu hồng. Có điều, chỉ là cô rất đáng tiếc thay phải phá tan ảo mộng về một câu chuyện tươi đẹp kia.
Sự thật vẫn là sự thật!
" Không có gì là vô tình như cậu nói! " Giọng cô đều đều, trầm trầm.
" Cái gì chứ? " Diệp Triết hoài nghi nhìn cô. " Cậu nói vậy là có ý gì? "
Cô bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, nhẹ giọng đáp lại:
" Còn ý gì nữa, tớ muốn nói mọi chuyện đều có sự sắp đặt. Vì thế nên cậu cũng bớt bị hoang tưởng lại đi. "
Nghe được điều này làm Diệp Triết có phần hoang mang, thế nhưng cô vẫn chưa buông tha: " Thật sự là có sự sắp đặt sao? " Cô ngẩng đầu lên, đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ bé của mình, kinh hô một tiếng. " Hơ, Sao có thể? "
" Xin lỗi vì đã làm cho cậu thôi mộng mị về một thế giới tươi đẹp như trong ngôn tình. "
" Cái gì mà thế giới tươi đẹp chứ! " Diệp Triết dường như không cam tâm, vươn tay gõ lên đầu cô một cái rõ đau. " Tớ không có mộng mị mà. Chính cậu mới như vậy đấy! "
Vương Triều Vân thực chỉ muốn cười, đã sai còn không nhận, lại đi đỗ lỗi ngược cho người khác. Nhưng cô không hề có ý định đánh trả lại, chỉ đơn thuần ngẩng mặt lên trời, không hẹn mà nở nụ cười sáng chói. " Ai bảo với cậu là tớ không biết mơ mộng chứ? "
Bầu trời trong sáng không một chút tia gợn sóng pha lẫn tạp chất nào càng làm cho nụ cười tăng thêm thập phần chói mắt.
Lúc bấy giờ trong chính nụ cười rực rõ, tươi sáng mà lại vô cùng thuần khiết kia lại có chút tia bi thương, ảm đạm.
Diệp Triết thẫn thờ nhìn nụ cười ấy, ý nghĩ mơ hồ nhưng chắc cũng lờ mờ đoán ra được sự thật của câu chuyện.
Như trùng hợp, bỗng nhiên giai điệu của bản nhạc lại ngân lên lần nữa ở đoạn điệp khúc.
" Những năm tháng đó chưa bao giờ là tất cả mặc dù chúng ta đã cùng nhau cố gắng. Một lần sau cùng khi ngọn nến tắt lịm đi, tia sáng yếu ớt cũng lụi tàn theo năm tháng giữa dòng người ngược lối, chúng ta đều biết không có gì gọi là vĩnh viễn. Mọi thứ đã hóa tro tàn, tràn đầy vô vị. "
Đúng vậy! Có lẽ tuổi trẻ thực sự chính là được sống trọn vẹn và hết mình những giây phút đáng giá, thử một lần trải nghiệm, thử một lần phóng túng bản thân một lần để mai sau không còn gì phải hối tiếc quãng thời gian đã qua đi. Mọi thứ thật sự đều đáng giá, đáng giá đến từng giây từng khắc trôi chậm theo dòng thời gian.
Vương Triều Vân không hối tiếc!
Chỉ là mảng kí ức kia quá sâu đậm, mặc dù khi đã đi qua nhưng dư vị để lại khiến cô cảm thấy khó quên. Chính cô nhiều lần đã cố gắng nhưng cũng không thể phủ nhận nó.
Cô không hiểu được! Cả đời này cũng không hiểu được tình cảm mà Tống Hàn dành cho cô rốt cuộc là loại tình cảm gì. Cô cảm thấy nó thật xa vời, mặc dù đã cố vươn tay thật xa nhưng vẫn chẳng thể chạm tới. Mờ mờ, ảo ảo chính là những gì mà cô có thể nhận định chính xác nhất.
Có lẽ chỉ thiếu một chút nữa thôi đã chạm vào được, vậy mà cô lại không đủ sức. Quá mệt mỏi, bất lực!
Những hình ảnh của năm tháng kia chẳng thể xóa nhòa được. Cứ như vậy, lại lần nữa tiến vào tâm trí cô thật rõ như thể chưa từng cách xa.
-