Gia Mỹ mau chóng chỉ đường cho Lương Nhật. Gã lái xe theo hướng nàng vừa nói, mặt nhăn nhó:
- Xa đấy! Từ đây qua đó mất cả giờ, đó là tính mọi chuyện thuận lợi, nếu gặp rắc rối phải đánh đường vòng thì hai giờ chưa chắc đã tới nơi.
Bọn Mai Hùng nghe vậy rất khó chịu nhưng không dám lên tiếng.
Gia Mỹ e ngại ngó Trần Phi. Nàng không muốn vì chuyện riêng của mình làm phiền mọi người, nhất là Trần Phi còn phải về nhà xa xôi tìm lại người thân. Nhưng xuống xe đi một mình thì nàng lại không dám, ngần ngại nói:
- Phiền mọi người quá! Hay là...
Trần Phi khoát tay:
- Cứ đưa chị ấy đến tận nơi, dù sao cũng đã chậm trễ, thêm vài giờ không việc gì!
- Đương nhiên phải thế rồi. Tôi cũng có ý đó, vừa rồi chỉ sợ cậu không chịu. - Lương Nhật cười nói lấp liếm rất nhanh.
Gia Mỹ dành cho Trần Phi ánh mắt cảm kích. Từ lúc gặp đêm qua, hắn không nói ra nhưng nàng thừa biết mình được ưu ái hơn những người khác. Gia Mỹ thầm cảm thấy may mắn, có lẽ nhờ mấy lần nàng tìm giúp tài liệu cho Trần Phi trước kia.
Rầm! Rầm!
Khá nhiều thây ma bị tiếng động cơ xe thu hút đi ra, Lương Nhật hào hứng nhằm chúng mà tông liên tục, thân xe va chạm móp méo khắp nơi, máu đen bám đầy.
Trần Phi cau mày:
- Tránh được chúng thì tránh, cậu định phá hư xe để mau bị chúng làm thịt à?
- Cậu khéo lo! Xe buýt rất bền, không dễ hư hỏng đâu!
Lương Nhật đang say máu, tiếp tục chơi trò tông thây ma. Chiếc xe lồng lên, liên hồi nhún nhảy ngả nghiêng, mấy người trong xe bị hất tung gần chạm cả đầu vào nóc. Nguyễn Huy nằm băng ghế cạnh Trần Phi nảy người suýt chút lăn xuống sàn, hắn phải đưa tay giữ lại, tức giận quát:
- Tôi bảo cậu tránh!
Lương Nhật hậm hực giảm ga, vừa tới ngã tư cho xe rẽ vào đường khác vắng hơn. Làm gì cũng phải theo ý Trần Phi, gã rất tức tối mà không dám phản ứng, chỉ nói:
- Biết rồi, biết rồi.
Hơn một giờ trôi qua.
Nhà bạn trai Gia Mỹ nằm ngay trung tâm thành phố, đường đi vô cùng rối rắm. Thành phố đất chật người đông, ô tô cực nhiều, càng chạy vào trong đường càng hẹp, từng dãy từng dãy ô tô xe máy nằm la liệt khắp xung quanh, xe buýt di chuyển rất khó khăn. Thây ma xuất hiện vô số, chen chúc từ nhà ra đường, mọi người nhìn mà nổi gai ốc. Nơi nào càng có mật độ dân cư dày đặc thì tỷ lệ lây nhiễm càng cao. Trần Phi nhìn khắp nơi chỉ thấy thây ma và thây ma, không hề có một người còn sống.
Hai bàn tay Gia Mỹ ôm mặt chỉ hở đôi mắt đỏ hoe long lanh ánh lệ. Tình cảnh bi đát, khả năng bạn trai nàng bình an coi như bằng không, trong đầu dần nảy sinh suy nghĩ người đó đã xảy ra chuyện.
Rầm!
Xe buýt tông mạnh vào đuôi một chiếc xe hơi, còi báo động rú lên inh ỏi hấp dẫn biển thây ma đổ tới ào ạt.
Lương Nhật rất rành đường, từ lúc vào trung tâm thành phố, gã liên tục thay đổi hướng di chuyển nhằm tránh thây ma và các tuyến đường kẹt xe, song tình thế lúc này trở nên nguy cấp. Phía trước đặc nghẹt xe cộ chen cứng như nêm cối, giữa làn đường chỉ có khoảng trống xiên xiên vẹo vẹo vừa đủ cho xe bốn bánh khó khăn chen qua, xe buýt cồng kềnh to xác không cách nào chui lọt, các ngả khác cũng tương tự.
Lương Nhật hối hả lùi xe cán tan xác một bầy thây ma, rống to:
- Không thể tiến thêm được nữa, quay lại thôi!
Trần Phi cũng thấy rõ tình huống nguy hiểm, ngoan cố chạy vào chỉ khiến tất cả bỏ mạng. Hắn thầm thở dài, nói:
- Quay về, chạy ra ngoại ô!
Mắt thấy gần đến nơi mà phải quay lại, lần này rời đi vĩnh viễn mình không bao giờ còn dịp trở về xem người yêu sống chết ra sao, Gia Mỹ không cam lòng đột nhiên bật dậy chạy thẳng đến cửa. Nàng vừa khóc vừa kêu:
- Sắp đến nơi rồi, mở cửa cho tôi xuống...
- Điên à? Dưới đó toàn thây ma, chị đòi xuống để chúng dùng bữa sao?
Lương Nhật không mở cửa, tiếp tục de xe tông giữa biển thây ma. Gã chẳng tốt lành gì, chỉ không đành lòng nhìn Gia Mỹ gợi cảm tương lai sẽ được mình hưởng thụ lại chết lãng phí ở đây.
- Mau dừng xe, không thôi tôi nhảy xuống!
Gia Mỹ thét lớn, nước mắt tuôn lã chã. Nàng đang cực kỳ kích động, mặc kệ hết mọi thứ, trong đầu chỉ nghĩ làm sao đến nơi gặp bạn trai. Bạch Yến và Thanh Hương chạy tới can ngăn vẫn không được, nhìn Trần Phi cầu cứu.
Trần Phi ngó bầy đàn thây ma vây chặt ngoài xe, nhàn nhạt nói:
- Mở cửa cho chị ấy!
- Không thể! - Bạch Yến thảng thốt.
- Làm vậy đâu được gì? Cô ta điên rồi, cậu cũng đừng điên theo chứ?
Lương Nhật giật mình, vẫn không chịu mở cửa, điều khiển xe lui nhanh. Một số thây ma bám lên xe bị Trần Phi chém chết sạch, hắn lớn tiếng:
- Tôi bảo mở cứ mở! Nhanh lên!
- Được được, mở thì mở!
Lương Nhật bực tức mở cửa hông, đồng thời cho xe dừng.
Xe vừa đỗ, lũ thây ma lập tức ào tới tìm cách chui vào, những bàn tay hôi thối quờ quạng qua các ô kính vỡ nát buộc mọi người phải rời khỏi chỗ ngồi chạy ra giữa lòng xe tránh né. Phần lớn bọn chúng dồn tới trước cửa xe đang rộng mở, Gia Mỹ bối rối lùi lại, khi nãy nàng lo lắng quên cả sợ hãi, lúc này đối mặt cả bầy cả lũ bọn chúng xông tới nhất thời không biết làm thế nào.
Trần Phi chạy đến vung Dao Mổ Chó chém một đường ngang.
Phập! Phập! Phập!
Năm cái đầu thây ma lìa khỏi cổ, thân thể ngã lăn.
Trần Phi không dừng tay, tiếp tục chém loạn xạ, chốc lát đã có thêm chục con mất mạng. Khoảng trống chật hẹp trước mặt mở ra, nhân lúc bọn ở sau chưa kịp chen lên, Trần Phi kéo tay Gia Mỹ nhảy xuống, ném lại một câu:
- Tới đường Trần Hưng Đạo chờ tôi!
Khi nãy bọn họ có chạy ngang qua con đường đó, thấy rất vắng vẻ, thế nên Trần Phi mới đề nghị như vậy.
Chẳng rõ Lương Nhật có nghe thấy không, gã không đáp mà vội vàng đóng cửa, tay điên cuồng xoay vô lăng, xe buýt vẽ một đường cong cấp tốc quay đầu rồi lao ào đi, để lại hai người Trần Phi đối mặt biển thây ma.
Hành động của Trần Phi quá đột ngột, đến lúc mấy người trên xe kịp phản ứng thì xe buýt đã chạy một quãng. Bạch Yến siết chặt Gậy Đánh Chó, chỉ còn biết lặng người nhìn hai cái bóng đã trôi xa, tâm trạng hỗn loạn.
Lúc này, thác lũ thây ma nhào tới không cho Trần Phi lựa chọn phương án. Hắn bất ngờ xốc Gia Mỹ đang sợ thất thần lên lưng mình, vung dao chém mấy thây ma tiếp cận, hỏi nhanh:
- Đi hướng nào?
- Chạy lên trước hai trăm mét, quẹo trái qua đường Nguyễn Khuyến là tới!
Cơ thể hai người đụng chạm thân mật, Gia Mỹ theo bản năng muốn nhảy khỏi lưng Trần Phi nhưng biết đây không phải lúc câu nệ tiểu tiết, nàng vòng hai tay ôm chặt cổ hắn, miệng chỉ đường.
Trần Phi lập tức tăng tốc, hắn không di chuyển dưới đường đầy thây ma mà leo lên hàng dài ô tô sau đó cứ thế chạy đi, vô số còi báo động kêu ầm ĩ cả con phố, đèn tín hiệu nhấp nháy loạn xạ. Lũ thây ma bị kích thích phát cuồng đuổi theo thành một đoàn dài không có điểm cuối, không gian náo động.
15 điểm nhanh nhẹn được Trần Phi tận dụng phát huy tối đa. Thân hình hắn như làn khói mờ phóng nhanh trên nóc những chiếc xe, trong khi di chuyển không quên chém giết thây ma tiếp cận, bỏ lại đằng sau không ít thi thể không đầu. Hắn chỉ còn thiếu vài chục điểm kinh nghiệm nên tận dụng luôn cơ hội này cày cấp, không thèm tiết kiệm thể lực nữa.
"Ding, bạn đã tích lũy đủ kinh nghiệm, tăng từ cấp 8 lên cấp 9, được tặng 2 điểm tiềm năng, có lập tức sử dụng hay không?"
- Tăng 2 điểm sức mạnh!
Đã tính trước, Trần Phi đáp ngay không cần suy nghĩ. Luồng ánh sáng trắng rực rỡ phủ chụp người hắn, sức lực sung mãn chạy dọc từng thớ thịt, thể lực hồi đầy.
- Mau tận dụng cơ hội này thăng cấp!
Trần Phi nói với Gia Mỹ. Từ lúc nhảy khỏi xe, nàng vẫn ôm cổ hắn chặt cứng, bộ ngực mềm mại căng tràn áp sát lên lưng hắn nóng bỏng, liên hồi truyền đến cảm giác đê mê song Trần Phi không có thời gian cảm thụ. Hắn miệt mài chạy, Dao Mổ Chó vung ngang chém dọc, thây ma đổ như ngả rạ.
Được Trần Phi nhắc nhở, mặt Gia Mỹ đỏ hồng tạm quên đi cảm giác lúng túng khổ sở khi ngực nàng cứ nảy lên xuống cọ xát khắp lưng hắn, một tay vòng qua ghì cổ Trần Phi, tay kia vung gậy đập vỡ đầu thây ma trong tầm với. Gia Mỹ rất nhanh đã lên cấp 2, tăng hết điểm vào thể lực, sau đó tranh thủ luyện cấp dù lòng nóng như lửa đốt chỉ mong chóng tới nơi.
Đến ngã tư, Trần Phi di chuyển dọc theo phương hướng Gia Mỹ điềm chỉ. Nơi này được mệnh danh là "khu tỷ phú" vì giá đất cực đắt, nhiều tiền chưa chắc mua được, còn cần có chức quyền và các mối quan hệ, đường phố rộng rãi thông thoáng không giống cảnh tượng kẹt xe ngoài kia, hai bên đường đều là những tòa biệt thự xa hoa lộng lẫy. Nhà bạn trai Gia Mỹ ở đây, hiển nhiên y cực giàu.
Gia Mỹ chỉ căn biệt thự sân vườn hoành tráng xa xa, vui mừng nói:
- Chính là nhà đó.
Hai chân Trần Phi gia tốc mang theo nàng lao đi vùn vụt, không ngừng chém giết thây ma. Đúng lúc này, một bóng người từ phía trước chạy tới cực nhanh, cơ hồ không thua kém Trần Phi. Đây là người đàn ông tầm ba mươi rất phong độ, dáng người tầm thước mặc quân phục cảnh sát, bên hông y đeo khẩu súng ngắn màu đen, trên tay cầm vũ khí thoạt nhìn khá giống mã tấu nhưng có bề bản rộng hơn, lưỡi đao sáng loáng sắc bén.
Lúc Trần Phi trông thấy, người kia vừa tung mình nhảy lên cao giữa đám thây ma vây quanh, lưỡi đao quét xuống chém rụng đầu bốn, năm con, đồng thời hai chân tung cú song phi đá vỡ mặt hai con khác. Trông cách đánh đấm nhẹ nhàng linh hoạt nhưng không thiếu uy lực, người này chắc chắn có võ nghệ, hơn nữa còn là cao thủ.
Giải quyết xong đám thây ma, người kia vui mừng phóng tới, kêu to:
- Gia Mỹ, anh biết là em mà!
Gia Mỹ lúc này cũng đã trông thấy người kia, nàng bật khóc, cuống quýt gọi:
- Mạnh Quân, em cứ lo anh xảy ra chuyện! May quá!
- Ha ha, bọn xác thối này đâu dễ gây tổn hại anh!
Người đàn ông tên Mạnh Quân cười ngạo nghễ, thân hình như chớp giật xẹt đi giữa bầy thây ma, giết chết không ít, thoáng chốc đã tới trước mặt hai người.
Trần Phi đặt Gia Mỹ xuống, bình thản nói:
- Giao chị ấy lại cho anh!
- Cảm ơn cậu đã giúp tôi chiếu cố!
Mạnh Quân hào sảng tiếp lấy Gia Mỹ để lên lưng mình. Nàng cười ngọt ngào, vành mi mắt còn đọng hai giọt lệ trong suốt, ngả đầu lên vai y, tâm hồn ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Hai bên không ai bảo ai, hợp sức chém giết thây ma mở đường máu xông ra ngoài. Mạnh Quân xuất hiện, áp lực đè nặng lên vai Trần Phi giảm đi phân nửa. Chỉ một chiếc xe bốn chỗ còn rất mới, hắn nói:
- Chúng ta lên xe! Anh biết lái chứ?
Mạnh Quân bật cười:
- Tôi cũng đang định đề nghị. Việc lái xe cứ giao cho Gia Mỹ!
Trần Phi sực nhớ Gia Mỹ lớn lên ở Mỹ, hẳn là lái xe rất rành.
Bọn họ mở cửa xe nhảy lên, hai người kia ngồi trước, Trần Phi ở băng ghế sau. Gia Mỹ thành thạo đề máy, nhấn ga ôm cua chạy xuyên qua khe hở chỉ vừa vặn một xe chui lọt giữa biển ô tô hỗn độn, húc văng mấy con ngáng đường.
- Đi đâu đây? - Mạnh Quân hỏi.
- Đường Trần Hưng Đạo, những người khác đang chờ chúng ta ở đó.
Gia Mỹ đáp, mắt chăm chú nhìn phía trước, tay điệu nghệ đánh vô lăng, chiếc xe lúc chạy thẳng, khi thì vẽ thành đường zic zăc, tuy vậy không hề giảm tốc độ mà ngày càng có xu hướng tăng thêm. So mức độ điên cuồng sau tay lái, Gia Mỹ không kém cạnh Lương Nhật, Trần Phi hết biết nói gì.
- Ồ, còn người khác nữa ư?
Mạnh Quân rất ngạc nhiên. Nơi này đặc nghẹt thây ma, cả dãy phố chỉ có mình y sống sót, không ngờ Gia Mỹ vẫn còn đồng đội.
Gia Mỹ cười rạng rỡ:
- Không những còn mà rất đông nữa đấy. Bọn em đều được Trần Phi cứu giúp, từ hôm qua đến giờ cậu ấy đã cứu sống em mấy lần.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm! Gia Mỹ là báu vật của tôi, cô ấy có mệnh hệ gì chẳng biết tôi sẽ ra sao.
Mạnh Quân tuôn một tràng đầy cảm kích.
Đáp lại, Trần Phi chỉ nói:
- Tiện tay thôi, hai người không cần để tâm!
Trần Phi rất khó hiểu. Nếu Mạnh Quân thực sự quan tâm Gia Mỹ thì ngay khi đại dịch xảy ra, y phải tới trường tìm nàng giống như cách hắn đi tìm bọn Nguyễn Huy, không lý nào đến tận hôm nay đã là ngày thứ hai mà y vẫn ru rú trong nhà? Theo lời Gia Mỹ kể khi trước và thái độ Mạnh Quân nãy giờ, đúng là y rất quan tâm nàng, nhưng Trần Phi vẫn cảm giác có gì đó không đúng. Dù vậy, chuyện này chẳng can hệ gì đến hắn, thắc mắc thì thắc mắc, tốt nhất không nên xen vào cho phiền toái.
Gia Mỹ dường như không hề chú ý việc này. Nàng tập trung lái xe vào những đường nhỏ ít thây ma. Xe bốn chỗ di chuyển thuận lợi hơn xe buýt rất nhiều, đường ngang hẻm dọc đều dễ dàng chui lọt, thây ma bám đuổi chỉ còn rải rác. Nàng chợt hỏi Mạnh Quân:
- Khi nãy em thấy anh rất lợi hại, so ra không hề kém Trần Phi. Anh cấp mấy rồi?
- Vậy sao? - Mạnh Quân cười nói - Anh thấy cậu ta cõng theo em vẫn chạy ào ào, đúng là mạnh hơn anh không ít!
Mạnh Quân khéo léo đưa đẩy, nhưng không nói ra cấp bậc của mình. Y không chịu nói, Trần Phi cũng vô phương biết được. Trừ khi người chơi nguyện ý chia sẻ thông tin cá nhân, bằng không chẳng cách nào có thể xem.
Gia Mỹ lại hiểu theo ý khác, nàng cắn nhẹ đôi môi, giải thích:
- Tình thế khẩn cấp bắt buộc cậu ấy phải cõng em, anh đừng hiểu lầm...
- Không. - Mạnh Quân xua tay cắt ngang - Anh cảm ơn còn không hết, làm gì có chuyện ghen bóng ghen gió ở đây chứ? Thậm chí cậu ta ôm em cũng được, miễn em an toàn trở về bên anh, anh đều chấp nhận!
Gia Mỹ nghe được những lời ngọt như đường này thì mỉm cười sung sướng, lái xe mà tâm trạng lâng lâng trên mây, thầm nghĩ bao nhiêu nỗi khổ cực nàng chịu đựng đều xứng đáng.
Trần Phi ngồi sau xe thoáng cau mày, miệng lưỡi Mạnh Quân quả thực rất khéo, thảo nào Gia Mỹ yêu say đắm. So khả năng tán gái với Mạnh Quân, hắn chỉ đáng là học trò hạng bét. Bất quá, đứng ngoài nhìn vào Trần Phi vẫn thấy y có vấn đề, cũng có thể hắn quá nhạy cảm nên hiểu sai.
Trần Phi để ý thanh đao của Mạnh Quân đã biến mất. Trên tay y đeo một chiếc nhẫn khá giống nhẫn chứa đồ của Trần Phi nhưng có mặt vuông, màu đen tuyền, khác với nhẫn hắn màu bạc, hẳn là đã thu đao vào trong nhẫn. Xét về trang bị, Mạnh Quân không thua kém Trần Phi, chưa kể rất có thể y còn che giấu những bí mật khác.
Từ khi đại dịch phủ xuống, đây là lần đầu tiên Trần Phi tiếp xúc với người chơi khác, tuy là bạn trai Gia Mỹ song hắn không vì thế mà mất đề phòng, mắt lơ đễnh nhìn thây ma rải rác trôi dọc hai bên đường nhưng tai luôn giương lên nghe ngóng động tĩnh.
- À, cậu cấp mấy rồi? - Mạnh Quân giống như thuận miệng hỏi Trần Phi.
- Cấp 4 thôi. - Trần Phi đáp - Chắc kém anh rất xa!
- Ồ, cấp 4 mà lợi hại vậy sao? Hơi khó tin đấy!
Mạnh Quân cười cười, ánh mắt sắc bén nhìn qua gương chiếu hậu soi vào mặt Trần Phi, lóe lên tia lạnh lẽo.
Trần Phi cười nhẹ không đáp. Hắn cũng cảm nhận được Mạnh Quân đề phòng mình. Điều này xét ra hợp lẽ thường, thời cuộc hỗn loạn, ai cũng có thể biến chất trở thành kẻ xấu giết người, đột nhiên chạm trán một kẻ xa lạ có khả năng uy hiếp mình, đôi bên không nghi ngờ nhau mới lạ.
Đây không phải trò chơi chết rồi có thể sống lại, còn đáng sợ hơn ở chỗ không thể tra thông tin đối phương, hoàn toàn mù tịt về nhau, dù có địch ý cũng chẳng ai dám bất cẩn ra tay trước, nếu xui xẻo đụng trúng cao thủ mạnh hơn mình coi như tự đâm đầu vào chỗ chết.