Hiên Viên hồn mang lại ảo cảm hắn nhớ rõ mồn một. Âm thanh thê lương của mẹ trong ảo cảnh đã khắc sâu vào trong nội tâm của hắn.
Mang theo hy vọng mãnh liệt Tề Nhạc đem xe chạy nhanh nhập vào dòng xe cộ đi về phía tập đoàn Kim Cốc.
Giá trị của tập đoàn Long Vực trong thành phố chỉ đạt mười tỷ đồng. Trongnước cộng hòa Viêm Hoàng cũng được xem là công ty lớn, nhưng mà so sánhvới tập đoàn Kim Cốc thì còn kém hơn rất nhiều. Tập đoàn Kim Cốc ở trong nước cộng hòa Viêm Hoàng cực kỳ nổi danh, tổng bộ nằm ở gần trung tâmKinh Thành nhất. Tập đoàn do ba cao ốc tạo thành và cao một trăm haimươi tâng lầu, là cao ốc nổi danh khắp Kinh Thành. Mà nghiệp vụ tàichính của tập đoàn Kim Cốc nằm trong tòa nhà lớn nhất, Hai tòa cao ốcphụ khác chỉ cao tám mươi mốt tầng, ba tòa cao ốc đó có ba cầu thang gắn liền với nhau, kiến trúc chỉnh thể cực kỳ to lớn. Đỉnh cao ốc bìa ramột hình cung. Ở vị trí trung tâm của trung ương có bốn chữ -- tập đoànKim Cốc.
Thời điểm xe của Tề Nhạc chạy vào đại lộ trung tâm cũngđã nhìn thấy ba tòa cao ốc này, trước kia đi tới Tây Đơn hắn cũng gặpcao ốc này nhưng lại chưa bao giờ tận lực chú ý qua. Dù sao trong ý niệm của hắn loại địa phương này nhất định là kẻ có tiền, làm gì có quan hệvới mình cơ chứ? Mà giờ này khắc này lần nữa nhìn thấy ba tòa cao ốc này cảm giác của hắn trở nên khác biệt.
Lái xe, Tề Nhạc đem xe củamình nhanh chóng vượt qua dòng xe cộ đông đúc nơi đây, tuy trong lòngcủa hắn đang nói thầm mình phải tỉnh táo, nhưng mà tim của hắn như conngựa hoang thoát khỏi yên cương nhảy chồm lên, hắn nhanh chóng vượt quacầu vượt uốn lượn đi vào trước cao ốc Kim Cốc. Dưới sự chỉ dẫn của bảoan Tề Nhạc đem xe chạy vào tầng ngầm của gara, tùy tiện tìm một chỗ đậuxe và dừng lại.
Hai tay nắm thật chặc tay lái, tim của Tề Nhạcđập thật nhanh, bàn tay cầm chặt tay lái đã đổ mồ hôi, hắn rất khẩntrương, thật sự rất khẩn trương.
- Tề Nhạc, mày làm cái gì thế? Có gì mà phải khẩn trương, cùng lắm không phải mà thôi.
Tự an ủi mình một câu, Tề Nhạc đem tư liệu lưu lại trong xe và đi lên thang máy.
Cao ốc Kim Cốc bảo vệ phi thường nghiêm ngặt, thời điểm Tề Nhạc đi thangmáy lên tầng một, khi thang máy ngừng lại từ dưới đất đi thang máy lênkhông phải là tầng chệt, nhất định còn phải đi qua một tầng cửa nữa. Hắn vừa mới đi ra khỏi thang máy thì một bảo vệ đã tiến lên ngăn hắn lại.
- Tiên sinh, ngài khỏe. Xin hỏi ngài là nhân viên công ty sao?
Tề Nhạc vô ý thức lắc đầu.
Bảo an liếc mắt nhìn nhìn qua mái tóc trắng, nói:
- Vậy xin ngài tới đây đăng ký một chút.
Tề Nhạc nhìn qua bảo an và tận lực bình ổn cảm xúc của mình lại, đi theobảo an tới một đại sảnh đăng ký ở đây. Lúc này hắn đã đem cảnh vật đạisảnh này thu vào trong mắt. Kiến trúc to lớn và trần đại sảnh cao tới ba mươi mét a, hoàn toàn hình thành hình mái vòm. Mấy chục cái chén thủytinh tạo thành một chùm treo trên trung tâm đại sảnh, cả đại sảnh lộ ravẻ khoáng đạt và quý phái, hơn nữa hiệu quả ánh sáng phi thường tốt. Bây giờ là ban ngày mà không cần bất cứ ngọn đèn nào chiếu sáng cả.
Tề Nhạc dưới sự dẫn dắt của bảo an đi tới đại sảnh đăng ký. Cũng giống như lúc đi vào tập đoàn Long Vực vậy, trước bàn đăng ký có nữ nhân viênnhìn qua Tề Nhạc, trong mắt khó có thể che dấu được ánh mắt kinh ngạc,ôn hòa nói:
- Tiên sinh ngài khỏe. Xin hỏi ngài tới công ty tìm người nào. Có hẹn trước hay không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không có hẹn trước, tôi tới đây muốn tìm Tề Thiên Lỗi tiên sinh, hoặc là Ứng Tiểu Điệp tiểu thư.
- À?
Nữ nhân viên đăng ký nghe lời của Tề Nhạc liền giật mình. Tìm chủ tịchcùng tổng giám đốc sao? Nếu như không phải Tề Nhạc nhìn có khí chất quýphái thì bảo an cùng với nữ nhân viên này đã đuổi hắn ra ngoài rồi.
Chức nghiệp của nữ nhân viên này được huấn luyện rất tốt, sau khi trải quakinh ngạc ngắn ngủi liền khôi phục lại, có chút khó xử nói:
-Thật sự xin lỗi, tiên sinh, chủ tịch cùng tổng giám đốc chúng tôi đềuphải có hẹn trước mới gặp được. Còn cần tổng giám đốc văn phòng đăng kýtrước nữa. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần nên chủ tịch cùng tổng giám đốcđều không ở đây, tiên sinh có cần hẹn trước không?
Chương 236: Cha mẹ là trùm siêu cấp (Hạ)
- À?
Tề Nhạc sững sờ một chút, đúng a! Hôm nay là cuối tuần, tại sao mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?
Sắc mặt Tề Nhạc đỏ lên, nói:
- Vậy thì nhờ tiểu thư hẹn trước mới được. Hy vọng có thể mau chóng gặp được bọn họ.
Đại Sảnh tiểu thư gật gật đầu, nói:
- Tiên sinh, xin ngài lưu lại tính danh và phương thức liên lạc cùng công ty.
Vừa nói nàng đem giấy bút đưa tới trước mặt của Tề Nhạc. Tề Nhạc viết tênvà số điện thoại của mình xong đem giấy giao cho nữ nhân viên, có chútthất lạc đi tới thang máy.
Thời điểm hắn vừa mới đi tới thang máy thì tinh thần lực vô hình tỏa ra, nghe được nữ nhân viên phục vụ nóivới nhân viên bảo an.
- Thì ra lại một người nhân thân a. Vì cáigì mỗi tháng đều có mấy người thế? Nhìn bộ dáng và khí chất của hắn quýphái như vậy lại là người ham mê tài sản a.
Bảo an nói:
-Cũng khó trách nha, ai mà không hy vọng trở thành con của chủ tịch chứ.Đây chính là gia tài mấy chục tỷ đô la đấy! Nhưng mà cô không biết sao?Hắn và chủ tịch của chúng ta có vài phần tương tự đấy, nếu như khôngphải tướng mạo bình thường một ít thì tôi thật sự còn tin a. Thật sựkhông biết những người này nghĩ cái gì nữa. Người như vậy còn muốn gặpchủ tịch và tổng giám đốc nữa chứ, quả thực là nói chuyện hoang đườngviễn vông. Hắn chắc không biết chủ tịch đã sớm ngừng tìm con rồi.
Nữ nhân viên nói:
- Đúng vậy a! Văn phòng tổng giám đốc đã thông báo chỉ cần là người nào tới đây nhận thân hoặc gọi là Tề Nhạc thì tất cả loại bỏ. Hơn nữa thậtsự muốn hẹn trước với chủ tịch mà dựa dẫm vào tôi cũng vô dụng, cần trải qua tầng tầng sàng chọn mới thông qua được. Ngay cả công ty cũng khôngcó thì tôi nghĩ chỉ là kẻ ham mê tài sản thôi.
Tề Nhạc dừng bướclại, hào quang trong mắt chớp lóe liên tục. Quả nhiên là bị người taxem là đi nhận tài sản a, lại không phải là người duy nhất. Đột nhiêntrong nội tâm xuất hiện lửa giận, chính mình thật sự không chịu nổi nhưvậy sao? Mấy chục tỷ đô la nhiều lắm, nhưng mà so với thân tình thì sốtiền này có đáng là gì?
Lửa giận xông lên Tề Nhạc liền xoay người lại, lại đi về phía trước lần nữa. Hắn quật cường đi lên thì không kẻnào ngăn cản được cả. Đi đến trước đại sảnh liền dừng bước lại, nhìn qua nữ nhân viên phục vụ trong đại sảnh, Tề Nhạc nói ra mấy chữ:
- Tôi muốn gặp chủ tịch hoặc là tổng giám đốc của các người. Trước khi không gặp bọn họ tôi sẽ không rời đi.
Vừa nói những lời này Tề Nhạc trực tiếp đi tới trung ương đại sảnh của KimCốc, cũng không thèm nhìn những người chung quanh mà trực tiếp khoanhchân ngồi xuống. Hai tay đặt lên đầu gối và xem những người khác khônglà gì.