Sau khi kiểm tra, Tề Nhạc lái xe vào cư xá của Thượng tướng Cơ. Vừa đi lên thang máy tới cửa nhà Thượng tướng, thư ký của ông đã đợi ngoài cửa rồi. Tề Nhạc lên tiếng chào hỏi liền cùng ông ta đi vào nhà của MinhMinh.
Thượng tướng Cơ ngồi trên sa *** trong đại sảnh đọc báo, thấy Tề Nhạc đi tới, liền vẫy tay, mỉm cười nói:
- Ngồi đi.
Phải tới gần một năm chưa gặp lại vị tướng già này, xem ra, trên đầu ông lại có thêm mấy sợi tóc bạc, dường như lại già đi mấy phần, đúng là vất vảvì đất nước mà! Bất luận là lần thứ mấy gặp lại ông, Tề Nhạc đều cócảm giác kính trọng.
- Bác, quầy rầy bác nghỉ ngơi rồi.
Tề Nhạc cung kính nói.
Thượng tướng Cơ để tờ báo trong tay lên bàn trà, nhìn Tề Nhạc từ trên xuống dưới, cười nói:
- Giờ mấy thanh niên đều thích nhuộm tóc trắng hay sao? Sao ta chưa từng nghe thấy nhỉ!
Lúc này Tề Nhạc mới để ý tới mình đã khác trước, bản năng đưa tay lên sờ sờ mái tóc trắng trên đầu mình, cười khổ nói:
- Coi như thế vậy.
Hắn cũng không hy vọng làm cha Minh Minh phải lo lắng tới chuyện của mình,lấp lửng nói cho qua chuyện. Đồng thời, hắn cũng không muốn quấy rầy quá nhiều thời gian nghỉ ngơi của thượng tướng, thẳng thắn nói vào chủ đề:
- Bác trai, lần này là con mang quà tới cho bác, đồng thời, cũng mong bác giúp con chút việc.
Thượng tướng Cơ rõ ràng hơi sững sờ, không khỏi nhíu mày nhìn Tề Nhạc, nói:
- Như này có tính là cậu đang hối lộ lãnh đạo quốc gia không đây?
Tuy rằng cau mày, nhưng trong mắt ông lại toát lên vẻ vui mừng, tuy rằngchỉ mới tiếp xúc với Tề Nhạc có mấy lần, nhưng ông cũng đã xem xét hồsơ của Tề Nhạc rất nhiều lần, vẫn có lòng tin với chàng trai trẻ này.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Coi như là thế đi, nhưng mà, con muốn hối lộ không chỉ riêng gì bác, mà kể cả toàn bộ các lãnh đạo quan trọng của quốc gia cơ! Hắc hắc.
Cơ Trường Minh hơi kinh ngạc nhìn Tề Nhạc:
- Đúng là khẩu khí không nhỏ, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Tề Nhạc nhìn thoáng qua vị thư ký bên cạnh, vị thư ký này đương nhiên làhiểu được ý của Tề Nhạc, nhìn Thượng tướng ý hỏi, thấy Thượng tướngCơ phất phất tay, vị thư ký phục trách này mới đi vào gian phòng nghỉbên trong.
Tề Nhạc cởi bỏ cha cái cúc áo sơ mi trước ngực mình, để lộ ra Kỳ Lân châu, vận dụng sự dẫn đường của Vân Lực, hào quang lóelên, một cái hộp gấm được hắn chuẩn bị thật tỉ mỉ đột nhiên xuất hiệntrong lòng bàn tay hắn.
Công tác chuẩn bị của tập đoàn Kỳ Lân đãtiến hành vô cùng đầy đủ hoàn mỹ rồi, hộp gấm trong tay Tề Nhạc chínhlà hộp quà mà tập đoàn Kỳ Lân chuẩn bị riêng cho các vị khách quý saukhi ra mắt. Hộp quà hình vuông, bên ngoài màu đen, chung quanh khảm mấyviên bạch ngọc, kết cấu chỉnh tề vô cùng gọn gàng, dài khoảng chừng mười lăm cm. Ở chính giữa hai mặt của hộp gấp đều khảm một viên ngọc bíchlớn, đương nhiên, đó không thể là ngọc bích tự nhiên, nhưng ánh sáng lam lóng lánh tỏa ra cũng có thể thấy giá trị của nó cũng không nhỏ. Xuyênqua viên ngọc bích còn có thể thấy được hình một con Kỳ Lân. Cái hìnhnày là do Tề Nhạc thiết kế dựa lên hình xăm trước ngực mình, Kỳ Lânmàu đen ngẩng cao đầu, một sừng cong vút giương lên, lại được bao phủbởi ngọc bích mang lại cho người ta cảm giác trùng kích. Hai viên ngọcbích kia to gần bằng nắm tay, có thể khiến mọi người dễ dàng thấy đượchình Kỳ Lân này.
Tề Nhạc đặt hộp gấm lên bàn trà, đấy về trước mặt Thượng tướng Cơ.
Thượng tướng Cơ là lãnh đạo quốc gia, có gì mà chưa từng thấy, từ vẻ chế tạoxa xỉ của cái hộp gấm này có thể đoán được giá trị của vật phẩm đựngbên trong rất lớn, có chút chần chờ nói:
- Tề Nhạc, không phảilà đưa quà cho ta chứ, nếu mang sính lễ tới cho Minh Minh thì ta còn cân nhắc xem có nhận hay không, còn không mà nói, cậu nên biết tính ta rồiđó.
Sắc mặt ông đã có chút vẻ không vui.
Tề Nhạc nói:
- Bác không mở ra xem sao sao? Con nghĩ, sau khi bác mở ra xem xong nhất định sẽ nhận.
Thượng tướng Cơ liếc nhìn Tề Nhạc, với thân phận của ông, vốn là cũng chẳngcả thèm nhìn, nhưng không biết vì sao, chàng trai trước mặt ông này lạimang lại cho ông cảm giác có thể tin tưởng. Gặp lại Tề Nhạc, cảm giáccủa ông hoàn toàn khác với cảm giác lần đầu tiên, thiếu đi vẻ nhanh nhẹn hoạt bát trước kia, lại thêm mấy phần trầm ổn tang thương. Khoảng thờigian gần một năm, chàng trai trẻ này có lẽ đã trưởng thành lên rấtnhiều, ông thở dài nhẹ một tiếng, gật đầu, nói:
- Cậu mở ra đi.
Tề Nhạc vâng một tiếng, đặt ngang hộp gấm ra, gạt chiếc khóa tinh xảo đó, mở hộp gấm ra.
So với vẻ hoa lệ bên ngoài, các phần bên trong hộp gấm cũng được thiết kế chẳng kém gì. Toàn bộ các phần bên trong hộp gấm đều là dùng lông nhung của thiên nga chao phủ, mang lại cho người ta cảm giác trang nhã mà quý giá, đẹp đẽ. Mặt bên trên in một hình tròn, cái hình này cũng là do Tề Nhạc thiết kế dựa trên hình dáng của Kỳ Lân châu, nhìn vô cùng caoquý. Trong đó, những chỗ làm bằng bạc đều là dùng bạc tinh khiết khảmnạm mà thành.
So với hộp gấm đẹp đẽ quý giá đó, đồ vật trong hộplại càng thêm hấp dẫn Thượng tướng Cơ hơn. Trong đó tổng cộng có sáuviên trái cây màu xanh lam, sắc xanh lam óng ánh sáng rọi, nhìn giốngnhư những viên ngọc bích thật sự. Bên dưới lớp vỏ thật mỏng dường như có một dòng chất lỏng đang không ngừng lưu chuyển, tràn đầy nhựa sống.
Tề Nhạc ấn một cái vào bên cạnh hộp gấm, phía bên dưới lại lộ ra hai tầnnữa. Tầng ở giữa có sau viên trái cây màu xanh lục, tầng dưới cùng làsáu quả màu tím nhạt.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Bác trai, giờ thì bác có thể nhận được quà này của con rồi chứ?
Mùi hương thơm ngát lập tức tràn ngập toàn bộ đại sảnh. Mùi hương thấm vàoruột gan và vô cùng thanh nhã làm cho Thượng tướng cũng không khỏi thởsâu, mùi hương đó cũng làm cho cơ thể ông cảm thấy thoái mái rất nhiều,tò mò hỏi:
- Tề Nhạc, những thứ này là hoa quả sao? Trong trínhớ của ta, hình như ta chưa từng thấy loại quả nào như vậy, chẳng lẽ,đây là giống cậu mới tìm ra sao?
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng, đây là hoa quả nguyên sinh thái mà công ty con mới trồng ra, sắpđưa ra thị trường, đặc biệt đưa tới cho bác trai nếm thử. Một ít hoa quả ướp lạnh mà thôi, chắc không thể xem như hối lộ chứ?
Thượng tướng Cơ cầm lấy mấy quả nhìn như ngọc thạch ở tầng thứ nhất, nói:
- Thật sự chỉ là một ít hoa quả ướp lạnh thôi hay sao? Cái hộp đựng nàycủa cậu nhìn thôi cũng đã không đơn giản. cậu mở công ty khi nào, tachưa từng nghe thấy bọn Minh Minh nhắc tới?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Cho nên con mới nói có một số việc muốn nhờ bác giúp mà!
Thượng tướng thả lại mấy quả đó vào trong hộp, nói:
- Có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta chẳng lẽ còn cần vòng vo hay sao?
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
- Bác trai, lần này con mang hoa quả tới để bác nếm chính là có việc muốn nhờ, con muốn nhờ bác đưa những loại hoa quả này cho các vị lãnh đạoquốc gia nếm thử, nếu như quốc gia cần, tập đoàn chúng con đồng ý cungcấp hoa quả lâu dài cho các lãnh đạo.